Kỳ Thiên: …
Rốt cuộc là công đoạn nào bị lỗi vậy…
Chẳng lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên bị hồn của hủ nữ nào nhập vào à? Kỳ Thiên sờ sờ cằm, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
Mặc kệ người kia là khoác ID Nhất Nhật Nhất Thiên đến đùa giỡn anh hay thật sự là Nhất Nhật Nhất Thiên bản chính… Chết tiệt! Anh mới không có mong chờ đâu!
Ấn xác nhận xong, Kỳ Thiên có chút thấp thỏm mở ra danh sách bạn bè.
Trong danh sách quả nhiên hiện lên tên của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Anh đợi mấy phút, lại chờ vài phút, lại đợi mấy phút, vẫn không thấy người kia tới tìm anh.
Trong lòng anh như có móng vuốt cào qua cào lại, ngưa ngứa. Nhưng mà, thân là một tác giả lãnh diễm cao quý, anh không cho phép mình bắt chuyện trước…
Lại qua mấy phút, Kỳ Thiên đưa tay gãi gãi tóc, nhấn vào avatar của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Lãnh diễm cao quý cái gì, đi chết đi. Lãnh diễm cao quý có thể ăn như cơm à? Anh muốn làm một đại thần hoà ái đáng yêu, bình dị gần gũi… Ừ, không sai, là như vậy đấy, mới không phải do người kia là Nhất Nhật Nhất Thiên đâu.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Nhất Nhật Nhất Thiên?
Kỳ Thiên cứ gõ rồi sửa vài lần trong khung đối thoại, cuói cùng lại gửi đi một câu cực kì tối giản.
Ừa, nếu quá nhiệt tình, sẽ bị Nhất Nhật Nhất Thiên nghĩ rằng anh rất khát khao.
Anh bây giờ rất bình tĩnh.
Kỳ Thiên bình tĩnh mấy phút, vẫn không thấy Nhất Nhật Nhất Thiên trả lời.
Kỳ Thiên nội thương rồi.
Nhất Nhật Nhất Thiên còn lãnh diễm cao quý hơn anh…
Vì thế Kỳ Thiên u oán.
Khi anh còn là tiểu trong suốt, Nhất Nhật Nhất Thiên không để ý tới anh cũng không sao, có thể Nhất Nhật Nhất Thiên chỉ muốn an ủi một tác giả trong suốt không có lấy một độc giả mà thôi, chứ cũng chẳng phải thật lòng thích truyện của anh. Khi anh chậm rãi trở thành tiểu thần, rồi biến thành đại thần, Nhất Nhật Nhất Thiên vẫn như cũ không hề để ý đến anh. Chẳng lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên chỉ cổ vũ anh theo thói quen chứ không phải thích những gì anh viết?
Kỳ Thiên bị ảo tưởng của mình ngược lên ngược xuống, nội tâm hu hu hu hu hu hu hu khóc to lên.
Mối tình đầu còn chưa nở rộ đã héo rũ của anh… Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng rồi…
Nhưng mà, nếu xem tương tác giữa tác giả và độc giả như một cặp tình nhân, Nhất Nhật Nhất Thiên là độc giả đầu tiên của anh… Coi như là mối tình đầu của anh rồi.
Vì thế, Kỳ Thiên bắt đầu im lặng ai điếu cho mối tình đầu của mình trong lòng, ngay trong lúc tâm tư của anh đang cua quẹo lung tung, Nhất Nhật Nhất Thiên rốt cuộc trả lời.
Trước đó một giây, Kỳ Thiên còn đang kiên định sau này sẽ không tiện tới mức chủ động đi thông đồng Nhất Nhật Nhất Thiên nữa, giây tiếp theo liền nhanh tay nhanh mắt nhấn vào con chim cánh cụt đang nhấp nháy bên dưới góc phải.
Trong khoảnh khắc mở ra khung đối thoại, Kỳ Thiên chợt nảy sinh ý muốn chặt luôn tay của mình.
Ai bảo mày nhanh tay! Ai bảo mày nhanh tay! Anh mới không phải là một người không có tiết tháo đâu!
Nhưng mà anh vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kì, đi nhìn trả lời của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Ừ? Chỉ đơn giản như vậy? Chỉ vẻn vẹn một chữ cái? Chết tiệt! Ngay cả dấu chấm câu cũng không thèm tặng kèm nữa!
Kỳ Thiên lại u oán.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Chào cậu
Anh vẫn rất có lễ phép nha.
Nhất Nhật Nhất Thiên: … Chào anh
Ngay cả dấu chấm lửng cũng giống nhau, có phải là tự động trả lời không vậy?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cảm ơn cậu đã thích tiểu thuyết của tôi, hi vọng cậu sẽ tiếp tục như vậy nha
Dù tim đã bị thương lỗ chỗ, Kỳ Thiên vẫn cố gắng gõ thêm một câu khách sáo, tính chấm dứt cuộc nói chuyện.
Anh chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi, anh từng ảo tưởng nhiều lần khi nào leo lên được vị trí đại thần, anh sẽ đem theo những hào quang này đi nói chuyện với người độc giả đã từng vô số lần bơ mình… Nhưng mà khi tất cả đã thành hiện thực vào hôm nay, anh lại không còn chút chờ mong nào của ngày xưa.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Đối thoại đến đây kết thúc.
Kỳ Thiên ngơ ngơ ngác ngác tắt khung trò chuyện, chuẩn bị chạy qua diễn đàn cầu an ủi.
Mở ra diễn đàn, anh lại có chút mờ mịt, anh nên nói thế nào đây… Một độc giả từng cự tuyệt anh nhiều lần giờ đây đã tìm về ôm ấp của anh, tìm anh nương tựa rồi lại đối xử với anh đúng kiểu lãnh diễm cao quý?
Chết tiệt, cái loại tâm tình thiếu nữ tương tư này, anh mới không thể nói ra được!
Chỉ có con gái mới ôm mấy chuyện thế này mà canh cánh trong lòng. Anh, một tên đàn ông có nột tâm cứng rắn như đá, mới không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà u oán đâu!
Vì thế, Kỳ Thiên lại yên lặng tắt đi khung nói chuyện của diễn đàn, mở ra file word, chuẩn bị đem bi phẫn hoá thành động lực, đi gõ chữ.
Có lẽ thật sự là bi phẫn làm động lực, cảm hứng của Kỳ Thiên đột nhiên bùng nổ, thuận thuận tiện tiện viết được năm ngàn chữ. Ngay lúc anh tính gõ thêm năm ngàn chữ nữa, con chim cánh cụt bên góc phải màn hình lại nhảy lên.
Chỉ số linh cảm của anh trong chốc lát trở về 0.
… Chết tiệt.
Kỳ Thiên u oán mở ra khung đối thoại, lúc nhìn thấy avatar lại càng thêm u oán.
Nhất Nhật Nhất Thiên.
Lúc trước là cậu nói muốn rời đi, rời đi thì đi đi, bây giờ lại muốn dùng tình yêu gọi tôi trở về… Nội tâm Kỳ Thiên bắt đầu hát lên.
Nhất Nhật Nhất Thiên: thật ra… Tôi thích tiểu thuyết của anh lâu lắm rồi
Nội tâm Kỳ Thiên nhảy nhót, anh mới không tin đâu!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tôi mới không tin đâu!
… Chết tiệt, không cẩn thận đánh hết độc thoại nội tâm ra rồi.
Nhất Nhật Nhất Thiên:?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nếu cậu thật sự thích tiểu thuyết của tôi, vì sao mấy lần trước tôi thông đồng cậu đều không thèm để ý
… Chết tiệt, loại ngữ khí tiểu nữ sinh u oán này là ai nói ra đây? Kỳ Thiên cảm giác hình tượng của mình ngày càng sụp đổ… Lãnh diễm cao quý của anh rốt cuộc đã chạy đi nơi nao…
Nhất Nhật Nhất Thiên: cái này…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: không trả lời được phải không! Thật ra cậu chưa từng thích tiểu thuyết của tôi!
Nhất Nhật Nhất Thiên: không phải, tôi thích
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cậu không thích!
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi chỉ… không biết nên nói chuyện với anh như thế nào
Kỳ Thiên ngẩn người, đây là câu trả lời?
Nhất Nhật Nhất Thiên: bởi vì rất thích tiểu thuyết của anh, cho nên mới không biết nói nói chuyện với anh như thế nào đây
Chết tiệt, kiểu nguyên nhân kì quái gì vậy!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chẳng lẽ bây giờ cậu không thích tiểu thuyết của tôi nữa, cho nên đã biết cách nói chuyện với tôi?
Nhất Nhật Nhất Thiên: không phải, tôi càng thích, tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Xem giọng điệu lúc trước của cậu, còn rất thoải mái nha, còn cầu hợp thể cầu công phá gì gì đó
Bây giờ cái người đang thẹn thùng này là ai vậy!
Nhất Nhật Nhất Thiên: cái này…
Nhất Nhật Nhất Thiên: … Bởi vì bây giờ đang nói chuyện trực tiếp với anh, cho nên thẹn thùng
Từ từ…
Hình như có chỗ nào không đúng?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đừng như vậy… Tôi sẽ hiểu lầm cậu là gay đó
Điều trai thẳng ghét nhất chính là bị hiểu lầm là gay, cho nên sau khi phun ra những lời này xong, Kỳ Thiên thấy trong lòng run lên, vội vã tìm cách đính chính.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
… Phản ứng này không giống như trong tưởng tượng của anh.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cậu là gay thật à…?
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Nhất Nhật Nhất Thiên: chẳng lẽ anh không phải sao?
Chết tiệt, con mắt nào của cậu ta thấy anh là gay chứ? Tuy rằng anh là gay thiệt…
Từ từ, Nhất Nhật Nhất Thiên từ chỗ nào moi ra được chuyện anh là gay thế này? Từ tiểu thuyết của anh? Chẳng lẽ giữa những dòng chữ trong tiểu thuyết, anh đã vô thức phóng thích ra tin tức cầu yêu kiểu như “Tui là gay nè bạn gay nào mau tới chơi gay cùng đi”?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khụ, đúng vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà… Làm sao cậu biết được
Nhất Nhật Nhất Thiên: chuyện đó không quan trọng
Nhất Nhật Nhất Thiên: nếu anh cũng là gay, tôi cũng là gay, thế thì không nên lãng phí tài nguyên, chúng ta hẹn hò đi
Từ từ… Cái loại ngữ khí tuỳ tiện kiểu “Thiệt trùng hợp nha anh cũng đi dạo phố à tôi cũng đi dạo phố nè hay là chúng mình cùng đi dạo phố đi” của Nhất Nhật Nhất Thiên là sao đây hở?! Chẳng lẽ chỉ trong khoảnh khắc anh không chú ý, gay đã chiếm lĩnh toàn bộ Địa cầu?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Hình như chúng ta còn không có thân thiết đến mức đó
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi đã theo đuổi tiểu thuyết của anh nhiều năm như vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đó cũng chỉ là trên mạng mà thôi, cậu cũng không biết tôi là người thế nào trong hiện thực, có khi tôi là một ông chú già bụng bia đầu sân bay…
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi tin chắc là không có chuyện đó
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nhưng mà tôi cũng không biết cậu là người ra sao nha, có khi là ông chú trung niên bụng mỡ đầu bóng lưỡng đáng khinh thì sao…
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi không có như vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chúng ta không có quen biết gì nhau!
Nhất Nhật Nhất Thiên lại không trả lời.
Kỳ Thiên vừa thất vọng lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
Qua mười mấy phút, Nhất Nhật Nhất Thiên mới trả lời.
Nhất Nhật Nhất Thiên: người quen lúc ban đầu cũng là người lạ thôi
Nhất Nhật Nhất Thiên: người quen mà thật lâu không gặp cũng thành người xa lạ
Nhất Nhật Nhất Thiên: cho tôi một cơ hội đi
… Ai mà muốn chơi gay với người lạ trên mạng chớ…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Được rồi, néu trong vòng mười phút mà cậu xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại
Lần này cũng phải đợi cả nửa tiếng, Nhất Nhật Nhất Thiên mới trả lời.
Nhất Nhật Nhất Thiên: được
Rốt cuộc là công đoạn nào bị lỗi vậy…
Chẳng lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên bị hồn của hủ nữ nào nhập vào à? Kỳ Thiên sờ sờ cằm, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
Mặc kệ người kia là khoác ID Nhất Nhật Nhất Thiên đến đùa giỡn anh hay thật sự là Nhất Nhật Nhất Thiên bản chính… Chết tiệt! Anh mới không có mong chờ đâu!
Ấn xác nhận xong, Kỳ Thiên có chút thấp thỏm mở ra danh sách bạn bè.
Trong danh sách quả nhiên hiện lên tên của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Anh đợi mấy phút, lại chờ vài phút, lại đợi mấy phút, vẫn không thấy người kia tới tìm anh.
Trong lòng anh như có móng vuốt cào qua cào lại, ngưa ngứa. Nhưng mà, thân là một tác giả lãnh diễm cao quý, anh không cho phép mình bắt chuyện trước…
Lại qua mấy phút, Kỳ Thiên đưa tay gãi gãi tóc, nhấn vào avatar của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Lãnh diễm cao quý cái gì, đi chết đi. Lãnh diễm cao quý có thể ăn như cơm à? Anh muốn làm một đại thần hoà ái đáng yêu, bình dị gần gũi… Ừ, không sai, là như vậy đấy, mới không phải do người kia là Nhất Nhật Nhất Thiên đâu.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Nhất Nhật Nhất Thiên?
Kỳ Thiên cứ gõ rồi sửa vài lần trong khung đối thoại, cuói cùng lại gửi đi một câu cực kì tối giản.
Ừa, nếu quá nhiệt tình, sẽ bị Nhất Nhật Nhất Thiên nghĩ rằng anh rất khát khao.
Anh bây giờ rất bình tĩnh.
Kỳ Thiên bình tĩnh mấy phút, vẫn không thấy Nhất Nhật Nhất Thiên trả lời.
Kỳ Thiên nội thương rồi.
Nhất Nhật Nhất Thiên còn lãnh diễm cao quý hơn anh…
Vì thế Kỳ Thiên u oán.
Khi anh còn là tiểu trong suốt, Nhất Nhật Nhất Thiên không để ý tới anh cũng không sao, có thể Nhất Nhật Nhất Thiên chỉ muốn an ủi một tác giả trong suốt không có lấy một độc giả mà thôi, chứ cũng chẳng phải thật lòng thích truyện của anh. Khi anh chậm rãi trở thành tiểu thần, rồi biến thành đại thần, Nhất Nhật Nhất Thiên vẫn như cũ không hề để ý đến anh. Chẳng lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên chỉ cổ vũ anh theo thói quen chứ không phải thích những gì anh viết?
Kỳ Thiên bị ảo tưởng của mình ngược lên ngược xuống, nội tâm hu hu hu hu hu hu hu khóc to lên.
Mối tình đầu còn chưa nở rộ đã héo rũ của anh… Từ từ, hình như có chỗ nào không đúng rồi…
Nhưng mà, nếu xem tương tác giữa tác giả và độc giả như một cặp tình nhân, Nhất Nhật Nhất Thiên là độc giả đầu tiên của anh… Coi như là mối tình đầu của anh rồi.
Vì thế, Kỳ Thiên bắt đầu im lặng ai điếu cho mối tình đầu của mình trong lòng, ngay trong lúc tâm tư của anh đang cua quẹo lung tung, Nhất Nhật Nhất Thiên rốt cuộc trả lời.
Trước đó một giây, Kỳ Thiên còn đang kiên định sau này sẽ không tiện tới mức chủ động đi thông đồng Nhất Nhật Nhất Thiên nữa, giây tiếp theo liền nhanh tay nhanh mắt nhấn vào con chim cánh cụt đang nhấp nháy bên dưới góc phải.
Trong khoảnh khắc mở ra khung đối thoại, Kỳ Thiên chợt nảy sinh ý muốn chặt luôn tay của mình.
Ai bảo mày nhanh tay! Ai bảo mày nhanh tay! Anh mới không phải là một người không có tiết tháo đâu!
Nhưng mà anh vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kì, đi nhìn trả lời của Nhất Nhật Nhất Thiên.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Ừ? Chỉ đơn giản như vậy? Chỉ vẻn vẹn một chữ cái? Chết tiệt! Ngay cả dấu chấm câu cũng không thèm tặng kèm nữa!
Kỳ Thiên lại u oán.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Chào cậu
Anh vẫn rất có lễ phép nha.
Nhất Nhật Nhất Thiên: … Chào anh
Ngay cả dấu chấm lửng cũng giống nhau, có phải là tự động trả lời không vậy?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cảm ơn cậu đã thích tiểu thuyết của tôi, hi vọng cậu sẽ tiếp tục như vậy nha
Dù tim đã bị thương lỗ chỗ, Kỳ Thiên vẫn cố gắng gõ thêm một câu khách sáo, tính chấm dứt cuộc nói chuyện.
Anh chờ đợi ngày này rất nhiều năm rồi, anh từng ảo tưởng nhiều lần khi nào leo lên được vị trí đại thần, anh sẽ đem theo những hào quang này đi nói chuyện với người độc giả đã từng vô số lần bơ mình… Nhưng mà khi tất cả đã thành hiện thực vào hôm nay, anh lại không còn chút chờ mong nào của ngày xưa.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Đối thoại đến đây kết thúc.
Kỳ Thiên ngơ ngơ ngác ngác tắt khung trò chuyện, chuẩn bị chạy qua diễn đàn cầu an ủi.
Mở ra diễn đàn, anh lại có chút mờ mịt, anh nên nói thế nào đây… Một độc giả từng cự tuyệt anh nhiều lần giờ đây đã tìm về ôm ấp của anh, tìm anh nương tựa rồi lại đối xử với anh đúng kiểu lãnh diễm cao quý?
Chết tiệt, cái loại tâm tình thiếu nữ tương tư này, anh mới không thể nói ra được!
Chỉ có con gái mới ôm mấy chuyện thế này mà canh cánh trong lòng. Anh, một tên đàn ông có nột tâm cứng rắn như đá, mới không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà u oán đâu!
Vì thế, Kỳ Thiên lại yên lặng tắt đi khung nói chuyện của diễn đàn, mở ra file word, chuẩn bị đem bi phẫn hoá thành động lực, đi gõ chữ.
Có lẽ thật sự là bi phẫn làm động lực, cảm hứng của Kỳ Thiên đột nhiên bùng nổ, thuận thuận tiện tiện viết được năm ngàn chữ. Ngay lúc anh tính gõ thêm năm ngàn chữ nữa, con chim cánh cụt bên góc phải màn hình lại nhảy lên.
Chỉ số linh cảm của anh trong chốc lát trở về 0.
… Chết tiệt.
Kỳ Thiên u oán mở ra khung đối thoại, lúc nhìn thấy avatar lại càng thêm u oán.
Nhất Nhật Nhất Thiên.
Lúc trước là cậu nói muốn rời đi, rời đi thì đi đi, bây giờ lại muốn dùng tình yêu gọi tôi trở về… Nội tâm Kỳ Thiên bắt đầu hát lên.
Nhất Nhật Nhất Thiên: thật ra… Tôi thích tiểu thuyết của anh lâu lắm rồi
Nội tâm Kỳ Thiên nhảy nhót, anh mới không tin đâu!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tôi mới không tin đâu!
… Chết tiệt, không cẩn thận đánh hết độc thoại nội tâm ra rồi.
Nhất Nhật Nhất Thiên:?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nếu cậu thật sự thích tiểu thuyết của tôi, vì sao mấy lần trước tôi thông đồng cậu đều không thèm để ý
… Chết tiệt, loại ngữ khí tiểu nữ sinh u oán này là ai nói ra đây? Kỳ Thiên cảm giác hình tượng của mình ngày càng sụp đổ… Lãnh diễm cao quý của anh rốt cuộc đã chạy đi nơi nao…
Nhất Nhật Nhất Thiên: cái này…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: không trả lời được phải không! Thật ra cậu chưa từng thích tiểu thuyết của tôi!
Nhất Nhật Nhất Thiên: không phải, tôi thích
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cậu không thích!
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi chỉ… không biết nên nói chuyện với anh như thế nào
Kỳ Thiên ngẩn người, đây là câu trả lời?
Nhất Nhật Nhất Thiên: bởi vì rất thích tiểu thuyết của anh, cho nên mới không biết nói nói chuyện với anh như thế nào đây
Chết tiệt, kiểu nguyên nhân kì quái gì vậy!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chẳng lẽ bây giờ cậu không thích tiểu thuyết của tôi nữa, cho nên đã biết cách nói chuyện với tôi?
Nhất Nhật Nhất Thiên: không phải, tôi càng thích, tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Xem giọng điệu lúc trước của cậu, còn rất thoải mái nha, còn cầu hợp thể cầu công phá gì gì đó
Bây giờ cái người đang thẹn thùng này là ai vậy!
Nhất Nhật Nhất Thiên: cái này…
Nhất Nhật Nhất Thiên: … Bởi vì bây giờ đang nói chuyện trực tiếp với anh, cho nên thẹn thùng
Từ từ…
Hình như có chỗ nào không đúng?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đừng như vậy… Tôi sẽ hiểu lầm cậu là gay đó
Điều trai thẳng ghét nhất chính là bị hiểu lầm là gay, cho nên sau khi phun ra những lời này xong, Kỳ Thiên thấy trong lòng run lên, vội vã tìm cách đính chính.
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
… Phản ứng này không giống như trong tưởng tượng của anh.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: cậu là gay thật à…?
Nhất Nhật Nhất Thiên: ừ
Nhất Nhật Nhất Thiên: chẳng lẽ anh không phải sao?
Chết tiệt, con mắt nào của cậu ta thấy anh là gay chứ? Tuy rằng anh là gay thiệt…
Từ từ, Nhất Nhật Nhất Thiên từ chỗ nào moi ra được chuyện anh là gay thế này? Từ tiểu thuyết của anh? Chẳng lẽ giữa những dòng chữ trong tiểu thuyết, anh đã vô thức phóng thích ra tin tức cầu yêu kiểu như “Tui là gay nè bạn gay nào mau tới chơi gay cùng đi”?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khụ, đúng vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà… Làm sao cậu biết được
Nhất Nhật Nhất Thiên: chuyện đó không quan trọng
Nhất Nhật Nhất Thiên: nếu anh cũng là gay, tôi cũng là gay, thế thì không nên lãng phí tài nguyên, chúng ta hẹn hò đi
Từ từ… Cái loại ngữ khí tuỳ tiện kiểu “Thiệt trùng hợp nha anh cũng đi dạo phố à tôi cũng đi dạo phố nè hay là chúng mình cùng đi dạo phố đi” của Nhất Nhật Nhất Thiên là sao đây hở?! Chẳng lẽ chỉ trong khoảnh khắc anh không chú ý, gay đã chiếm lĩnh toàn bộ Địa cầu?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Hình như chúng ta còn không có thân thiết đến mức đó
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi đã theo đuổi tiểu thuyết của anh nhiều năm như vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đó cũng chỉ là trên mạng mà thôi, cậu cũng không biết tôi là người thế nào trong hiện thực, có khi tôi là một ông chú già bụng bia đầu sân bay…
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi tin chắc là không có chuyện đó
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nhưng mà tôi cũng không biết cậu là người ra sao nha, có khi là ông chú trung niên bụng mỡ đầu bóng lưỡng đáng khinh thì sao…
Nhất Nhật Nhất Thiên: tôi không có như vậy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chúng ta không có quen biết gì nhau!
Nhất Nhật Nhất Thiên lại không trả lời.
Kỳ Thiên vừa thất vọng lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
Qua mười mấy phút, Nhất Nhật Nhất Thiên mới trả lời.
Nhất Nhật Nhất Thiên: người quen lúc ban đầu cũng là người lạ thôi
Nhất Nhật Nhất Thiên: người quen mà thật lâu không gặp cũng thành người xa lạ
Nhất Nhật Nhất Thiên: cho tôi một cơ hội đi
… Ai mà muốn chơi gay với người lạ trên mạng chớ…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Được rồi, néu trong vòng mười phút mà cậu xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại
Lần này cũng phải đợi cả nửa tiếng, Nhất Nhật Nhất Thiên mới trả lời.
Nhất Nhật Nhất Thiên: được
Danh sách chương