Sau khi có thể đứng lên, Kỳ Thiên liền mở máy chạy vào diễn đàn chuẩn bị khoe khoang.
Không hề nghĩ tới, vừa mới chui vào, anh đã bị một mớ tin tức bên trong rửa mắt.
Bá khí trắc lậu: có chuyện thì để tí nói, dì cả tui tới rồi [1]
Tư thâm lão trung y: chết tiệt!!! Trắc lậu, hoá ra đó giờ ông vẫn lừa gạt tui!
Vương Bất Lưu Hành: Nani? Trắc lậu hoá ra là em gái?!!! Em gái?!!!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: không cần phải lộ ra bộ dáng thèm khát như chưa bao giờ thấy em gái thế kia!… Ông thiệt là em gái hở?!!!!!!!!
Ngực có đại chí: em gái? Trắc lậu? Tư thâm lão trung y: trắc lậu ông là em gái à?!!! Vậy ai chơi gay với tui?!!!
Bá khí trắc lậu: … Nè, mấy ông xong chưa
Bá khí trắc lậu: dì cả là chị của mẹ tui! Là dì cả đó đó!
Bá khí trắc lậu: đám người đáng khinh bỉ mấy ông!
Bá khí trắc lậu: hơn nữa… Tiểu trung trung, tui có phải đàn ông hay không ông còn không biết à?
Tư thâm lão trung y: chán ghét, quỷ sứ à!
Bá khí trắc lậu: tới, tụi mình thử một chút là ông biết tui có phải đàn ông hay không à
Tư thâm lão trung y: chán ghét, quỷ sứ à!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … Hai tên gay này, xong chưa! Lăn đi đi!
Bá khí trắc lậu: tui biết ông đang ghen tị tụi này
Tư thâm lão trung y: thấy khó chịu thì ông cũng đi chơi gay đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … mấy tên gay lăn đi hết đi!
Tư thâm lão trung y: tiểu bá bá, chúng mình không thèm quan tâm bọn họ, chúng mình đi chơi gay
Bá khí trắc lậu: cùng đi cùng đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … mấy tên gay!
Ngực có đại chí: nếu bọn họ cũng chơi gay, hay là tụi mình cũng thử đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … Chết tiệt, đại chí, ông bị hack nick hở?
Ngực có đại chí: không có
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: mấy thằng hack nick, chết cả nhà!
Ngực có đại chí: là tui đây
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: không có chứng cứ ông nói làm cái J8 gì! [2]
Ngực có đại chí: thiệt là tui mà
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: toàn thế giới đều chơi gay… Ây, thiệt mệt mỏi mà, cảm thấy không muốn yêu nữa
Ngực có đại chí: không phải chúng mình đã từng hứa hẹn là thiên sứ của nhau sao?!!!
Admin: chết tiệt! Lại là một cặp gay!
Admin: lăn ngay lăn ngay!
Kỳ Thiên nhìn tin tức trên diễn đàn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình chả có gì đáng khoe khoang…
Hừ, chơi gay cái gì, chán ghét nhất.
Kỳ Thiên quay đầu, Sở Hạo bưng một chén cháo đi tới.
Cháo thịt nạc, rất thơm.
Kỳ Thiên húp một ngụm cháo, thỏa mãn.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ôn nhu đầy vẻ vợ hiền của Sở Hạo, trong lòng càng thấy thoả mãn.
“… Hồi đó sao em lại mù mắt mà thích anh nhỉ?”, Kỳ Thiên húp một ngụm cháo, đột nhiên hỏi.
Sở Hạo im lặng một chút, mỉm cười nói: “… Thì cứ thích thôi.”
“Trả lời có lệ quá…”, Kỳ Thiên bĩu môi, “…Thiệt không hiểu tại sao em lại thích…người như anh.”
Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, thở dài một hơi: “Chắc là kiếp trước em thiếu anh rất nhiều tiền ha.”
Kỳ Thiên bướng bỉnh nói: “Vậy thì chắc chắn em thiếu anh tới mấy trăm vạn rồi.”
Sở Hạo mỉm cười.
Kỳ Thiên uống xong cháo, nhìn Sở Hạo dọn dẹp chén, đi cùng cậu vào phòng bếp.
Sở Hạo mở vòi nước, bắt đầu rửa chén.
Kỳ Thiên đưa tay ôm lấy eo Sở Hạo.
Sở Hạo ngẩn người.
Kỳ Thiên thỏa mãn nói: “Anh đã tưởng tượng lâu lắm rồi, được ôm em… như thế này.”
Sở Hạo cười cười.
“… Tuy rằng đã chậm bảy năm, nhưng mà, cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Kỳ Thiên đem đầu chôn trong bả vai Sở Hạo.
Bảy năm.
Không dài, không ngắn.
Dài…không bằng một đời, lại có thể là một phần mười quãng đời của một con người.
Anh và Sở Hạo lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Anh lại mất đi bảy năm, bảy năm có thể cùng Sở Hạo ăn cơm, cùng Sở Hạo rửa chén.
“… Cứ có cảm giác bị thiệt nha.” Kỳ Thiên đem đầu chôn trong bả vai Sở Hạo, rầu rĩ nói.
Sở Hạo im lặng, nói: “… Không đâu.”
“Bảy năm đó… Bảy năm đó, bảy năm… Nếu tụi mình mà có con, con nó cũng biết đi lấy xì dầu rồi”, Kỳ Thiên rầu rĩ nói.
Sở Hạo thấp giọng cười cười.
“… May là cuối cùng thì tụi mình cũng về cùng một chỗ, nếu không thì anh thiệt hại nặng rồi.”, Kỳ Thiên nói.
“Ừ…”, Sở Hạo dừng một chút, nói, “Thật may…”.
Thật may, may là bọn họ không có bỏ qua nhau.
“…Nếu về sau đều là anh bao dưỡng em, vậy thì dù sao đi nữa anh cũng nên ở mặt trên phải không?”, Kỳ Thiên bỗng nhiên nói.
Sở Hạo ngẩn người.
“Anh cũng không tham lam gì, luân phiên mỗi người một lần được không?”, Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo cười cười, nói: “… Tại sao không phải là em bao dưỡng anh?”
“Không phải bây giờ em đang ở nhà anh à, đương nhiên là anh bao dưỡng em.”
“Anh lấy tiền lương từ đâu?”
“Em không biết anh là tác giả à, đương nhiên là nhờ vào độc giả bao…”, Kỳ Thiên ngừng lại một chút.
Độc giả bự nhất của anh…hình như là Nhất Nhật Nhất Thiên mà.
“Rõ ràng là em bao dưỡng anh nha.”, Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, mỉm cười.
Kỳ Thiên bị chặn.
“Đương nhiên… Về sau em vẫn sẽ nuôi anh.”, Sở Hạo đưa tay nhéo nhéo mặt Kỳ Thiên.
Kỳ Thiên rầm rì một chút, lại cúi đầu chôn trong bả vai Sở Hạo.
Qua nửa ngày, anh còn nói: “Nếu kim chủ lớn nhất của anh đều ở đây… Vậy thì tiểu thuyết mới nhất cũng bỏ hố luôn đi.”
Hừ, không cho anh phản công, anh liền bỏ hố tiểu thuyết kia luôn.
“Ừ, được.”
… Nani? Anh không có nghe lộn phải không?
“Anh bỏ hố cái truyện kia đi… Sau đó viết tiểu thuyết vì một mình em thôi.”
Kỳ Thiên bĩu bĩu môi, cọ tới cọ lui trên vai Sở Hạo.
“Độc giả của anh sẽ nguyền rủa em… Nguyền rủa em không còn hoa cúc.”
Sở Hạo đem chén đã rửa xong sắp xếp gọn gàng vào trong tủ, xoay người lại, đem Kỳ Thiên ôm vào lòng.
“Không hoa cúc thì không hoa cúc…Có dưa chuột là được rồi.”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng cười tà mị từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng chín nông một sâu từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng mới mềm lại cứng từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng một đêm bảy lần từ lúc nào hả!”
…
…
…
…
…
…
…
“… Hu hu, Sở Hạo cái gì, chán ghét nhất!”
—————
[1] dì cả: tiếng lóng của kinh nguyệt, cho nên mấy bạn ấy mới hiểu lầm như vậy:))))))))
[2] J8: = 鸡巴= đọc là kê bát = “tiểu đệ đệ”, chú trym xinh xinh x”D
———————- HOÀN——————–
Không hề nghĩ tới, vừa mới chui vào, anh đã bị một mớ tin tức bên trong rửa mắt.
Bá khí trắc lậu: có chuyện thì để tí nói, dì cả tui tới rồi [1]
Tư thâm lão trung y: chết tiệt!!! Trắc lậu, hoá ra đó giờ ông vẫn lừa gạt tui!
Vương Bất Lưu Hành: Nani? Trắc lậu hoá ra là em gái?!!! Em gái?!!!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: không cần phải lộ ra bộ dáng thèm khát như chưa bao giờ thấy em gái thế kia!… Ông thiệt là em gái hở?!!!!!!!!
Ngực có đại chí: em gái? Trắc lậu? Tư thâm lão trung y: trắc lậu ông là em gái à?!!! Vậy ai chơi gay với tui?!!!
Bá khí trắc lậu: … Nè, mấy ông xong chưa
Bá khí trắc lậu: dì cả là chị của mẹ tui! Là dì cả đó đó!
Bá khí trắc lậu: đám người đáng khinh bỉ mấy ông!
Bá khí trắc lậu: hơn nữa… Tiểu trung trung, tui có phải đàn ông hay không ông còn không biết à?
Tư thâm lão trung y: chán ghét, quỷ sứ à!
Bá khí trắc lậu: tới, tụi mình thử một chút là ông biết tui có phải đàn ông hay không à
Tư thâm lão trung y: chán ghét, quỷ sứ à!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … Hai tên gay này, xong chưa! Lăn đi đi!
Bá khí trắc lậu: tui biết ông đang ghen tị tụi này
Tư thâm lão trung y: thấy khó chịu thì ông cũng đi chơi gay đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … mấy tên gay lăn đi hết đi!
Tư thâm lão trung y: tiểu bá bá, chúng mình không thèm quan tâm bọn họ, chúng mình đi chơi gay
Bá khí trắc lậu: cùng đi cùng đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … mấy tên gay!
Ngực có đại chí: nếu bọn họ cũng chơi gay, hay là tụi mình cũng thử đi
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: … Chết tiệt, đại chí, ông bị hack nick hở?
Ngực có đại chí: không có
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: mấy thằng hack nick, chết cả nhà!
Ngực có đại chí: là tui đây
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: không có chứng cứ ông nói làm cái J8 gì! [2]
Ngực có đại chí: thiệt là tui mà
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: toàn thế giới đều chơi gay… Ây, thiệt mệt mỏi mà, cảm thấy không muốn yêu nữa
Ngực có đại chí: không phải chúng mình đã từng hứa hẹn là thiên sứ của nhau sao?!!!
Admin: chết tiệt! Lại là một cặp gay!
Admin: lăn ngay lăn ngay!
Kỳ Thiên nhìn tin tức trên diễn đàn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình chả có gì đáng khoe khoang…
Hừ, chơi gay cái gì, chán ghét nhất.
Kỳ Thiên quay đầu, Sở Hạo bưng một chén cháo đi tới.
Cháo thịt nạc, rất thơm.
Kỳ Thiên húp một ngụm cháo, thỏa mãn.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ôn nhu đầy vẻ vợ hiền của Sở Hạo, trong lòng càng thấy thoả mãn.
“… Hồi đó sao em lại mù mắt mà thích anh nhỉ?”, Kỳ Thiên húp một ngụm cháo, đột nhiên hỏi.
Sở Hạo im lặng một chút, mỉm cười nói: “… Thì cứ thích thôi.”
“Trả lời có lệ quá…”, Kỳ Thiên bĩu môi, “…Thiệt không hiểu tại sao em lại thích…người như anh.”
Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, thở dài một hơi: “Chắc là kiếp trước em thiếu anh rất nhiều tiền ha.”
Kỳ Thiên bướng bỉnh nói: “Vậy thì chắc chắn em thiếu anh tới mấy trăm vạn rồi.”
Sở Hạo mỉm cười.
Kỳ Thiên uống xong cháo, nhìn Sở Hạo dọn dẹp chén, đi cùng cậu vào phòng bếp.
Sở Hạo mở vòi nước, bắt đầu rửa chén.
Kỳ Thiên đưa tay ôm lấy eo Sở Hạo.
Sở Hạo ngẩn người.
Kỳ Thiên thỏa mãn nói: “Anh đã tưởng tượng lâu lắm rồi, được ôm em… như thế này.”
Sở Hạo cười cười.
“… Tuy rằng đã chậm bảy năm, nhưng mà, cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Kỳ Thiên đem đầu chôn trong bả vai Sở Hạo.
Bảy năm.
Không dài, không ngắn.
Dài…không bằng một đời, lại có thể là một phần mười quãng đời của một con người.
Anh và Sở Hạo lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Anh lại mất đi bảy năm, bảy năm có thể cùng Sở Hạo ăn cơm, cùng Sở Hạo rửa chén.
“… Cứ có cảm giác bị thiệt nha.” Kỳ Thiên đem đầu chôn trong bả vai Sở Hạo, rầu rĩ nói.
Sở Hạo im lặng, nói: “… Không đâu.”
“Bảy năm đó… Bảy năm đó, bảy năm… Nếu tụi mình mà có con, con nó cũng biết đi lấy xì dầu rồi”, Kỳ Thiên rầu rĩ nói.
Sở Hạo thấp giọng cười cười.
“… May là cuối cùng thì tụi mình cũng về cùng một chỗ, nếu không thì anh thiệt hại nặng rồi.”, Kỳ Thiên nói.
“Ừ…”, Sở Hạo dừng một chút, nói, “Thật may…”.
Thật may, may là bọn họ không có bỏ qua nhau.
“…Nếu về sau đều là anh bao dưỡng em, vậy thì dù sao đi nữa anh cũng nên ở mặt trên phải không?”, Kỳ Thiên bỗng nhiên nói.
Sở Hạo ngẩn người.
“Anh cũng không tham lam gì, luân phiên mỗi người một lần được không?”, Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo cười cười, nói: “… Tại sao không phải là em bao dưỡng anh?”
“Không phải bây giờ em đang ở nhà anh à, đương nhiên là anh bao dưỡng em.”
“Anh lấy tiền lương từ đâu?”
“Em không biết anh là tác giả à, đương nhiên là nhờ vào độc giả bao…”, Kỳ Thiên ngừng lại một chút.
Độc giả bự nhất của anh…hình như là Nhất Nhật Nhất Thiên mà.
“Rõ ràng là em bao dưỡng anh nha.”, Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, mỉm cười.
Kỳ Thiên bị chặn.
“Đương nhiên… Về sau em vẫn sẽ nuôi anh.”, Sở Hạo đưa tay nhéo nhéo mặt Kỳ Thiên.
Kỳ Thiên rầm rì một chút, lại cúi đầu chôn trong bả vai Sở Hạo.
Qua nửa ngày, anh còn nói: “Nếu kim chủ lớn nhất của anh đều ở đây… Vậy thì tiểu thuyết mới nhất cũng bỏ hố luôn đi.”
Hừ, không cho anh phản công, anh liền bỏ hố tiểu thuyết kia luôn.
“Ừ, được.”
… Nani? Anh không có nghe lộn phải không?
“Anh bỏ hố cái truyện kia đi… Sau đó viết tiểu thuyết vì một mình em thôi.”
Kỳ Thiên bĩu bĩu môi, cọ tới cọ lui trên vai Sở Hạo.
“Độc giả của anh sẽ nguyền rủa em… Nguyền rủa em không còn hoa cúc.”
Sở Hạo đem chén đã rửa xong sắp xếp gọn gàng vào trong tủ, xoay người lại, đem Kỳ Thiên ôm vào lòng.
“Không hoa cúc thì không hoa cúc…Có dưa chuột là được rồi.”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng cười tà mị từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng chín nông một sâu từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng mới mềm lại cứng từ lúc nào hả!”
…
“… Chết tiệt, Sở Hạo em nắm giữ kĩ năng một đêm bảy lần từ lúc nào hả!”
…
…
…
…
…
…
…
“… Hu hu, Sở Hạo cái gì, chán ghét nhất!”
—————
[1] dì cả: tiếng lóng của kinh nguyệt, cho nên mấy bạn ấy mới hiểu lầm như vậy:))))))))
[2] J8: = 鸡巴= đọc là kê bát = “tiểu đệ đệ”, chú trym xinh xinh x”D
———————- HOÀN——————–
Danh sách chương