Sở Hạo nghe Kỳ Thiên nói thì không nói gì thêm, chỉ cười như không cười nhìn anh.
Kỳ Thiên đưa tay gãi gãi mặt, nói: “Nè, từ tối qua tới giờ anh mệt quá rồi, chịu không nổi nữa…đi ngủ trước đây. Em muốn làm gì thì làm đi nha.”
Ngụ ý là cậu đi đi tui không tiễn, lão tử bây giờ chỉ muốn đi ngủ.
“Muốn làm gì thì làm?”, Sở Hạo lặp lại câu nói của Kỳ Thiên, lộ ra biểu tình cười như không cười.
Kỳ Thiên nhìn biểu tình của Sở Hạo, trong lòng có chút hốt hoảng…
Tại sao anh cứ có cảm tưởng rằng nếu mình gật đầu, thì câu tiếp theo của Sở Hạo sẽ là “Em muốn làm anh” nha? …Chắc chắn là ảo giác! Phải không! Phải không! Phải không!
Vì thế Kỳ Thiên ha ha cười hai tiếng, đi về phía phòng ngủ.
Vì thế, đương nhiên anh không thể nhìn thấy biểu tình thâm thuý của Sở Hạo phía sau lưng.
Nhảy qua giai đoạn ngủ có thể tỉnh lược, đi đến, Kỳ Thiên ngủ xong tỉnh dậy.
Một giấc ngủ này anh ngủ đến tối tăm trời đất, khi mở to mắt ra đã là mười hai giờ trưa hôm sau.
Theo mùi hương mì trứng, Kỳ Thiên chậm rãi bò dậy từ trên giường, chậm rãi tìm dép lê dưới giường mang vào, chậm rãi phiêu như mộng du tới nơi bắt nguồn mùi hương hấp dẫn…
Phiêu phiêu, Kỳ Thiên chậm rãi tỉnh lại.
…Hở? Phòng bếp nhà anh luôn không có người dùng, bình thường nếu không ăn mì, anh cũng chỉ có nước gọi thức ăn ở ngoài…Như vậy thì, người ở trong bếp là ai đây? Chẳng lẽ là nàng tiên ốc à?
Kỳ Thiên đầy đầu là mấy cái suy nghĩ không nên thân, lúc đi đến phòng bếp thì thấy tiên ốc Sở Hạo đang múc mì ra tô.
Nhìn tiên ốc Sở Hạo mang trên người cái tạp dề hồng phấn in hình cừu vui vẻ thiên chân hoạt bát đang cười toe toét, Kỳ Thiên cảm thấy cả người đều tỉnh táo.
“Em…”, Kỳ Thiên ngốc ngốc giơ ngón tay chỉ vào chiếc tạp dề hồng phấn của tiên ốc Sở Hạo.
Anh chưa bao giờ nấu cơm ở nhà, cho nên đương nhiên cũng không có cái tạp dề này…
Cho nên, đây là tạp dề tư nhân của Sở Hạo?
Cho nên, tiểu học đệ khả ái bởi vì năm đó bị anh vứt bỏ tình thương nên đã mất hết can đảm, từ đó đoạ lạc trở thành tên nghiện cosplay kì dị!
Nhìn gương mặt khiếp sợ tột đỉnh của Kỳ Thiên, tiên ốc Sở Hạo chỉ mỉm cười, tuỳ ý nói: “Lúc em mua dầu đậu phộng thì được tặng, dù sao cũng là hàng miễn phí…không dùng thì phải mua cái khác.”
…Từ từ, cho nên tiên ốc Sở Hạo mang thuộc tính nhân thê sao? Đeo tạp dề nấu cơm gì gì đó…
Từ từ, nếu cứ não bổ như vậy, hình như cũng moe lắm…
“Anh đi rửa mặt đi, sau đó lại đây ăn mì.”. Nhân thê Sở Hạo đã múc xong mì, hướng về phía Kỳ Thiên nở nụ cười.
Vì thế, khi Kỳ Thiên đánh răng rửa mặt xong rồi trở lại bàn ăn, đã nhìn thấy Sở Hạo đem hai tô mì đặt lên bàn. Bốn phía hương thơm lan toả, trên mặt tô là hai quả trứng vàng óng ánh, Sở Hạo đầy mặt mỉm cười nhìn anh tới gần.
…Cái loại hình ảnh giống như ông chồng tan tầm về nhà gặp vợ hiền đang mỉm cười đầy mặt chuẩn bị bữa tối là chuyện quái gì thế này…
Kỳ Thiên vội vàng lắc lắc đầu cho mấy ý tưởng kì quái này văng ra, sau đó ngồi xuống cầm lấy đũa khởi động chuẩn bị.
Kỳ Thiên ăn mấy đũa như gió cuốn lá thu, khi ngẩng đầu lên mới thấy Sở Hạo còn chưa nhúc nhích gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế nhìn anh.
“Ầy…Học đệ, em cũng mau mau ăn đi, chút nữa đồ ăn lại nguội.”, Kỳ Thiên nuốt xuống một miệng đầy ứ, nói cũng không rõ ràng.
“Ừ.”, Sở Hạo mỉm cười.
“Em làm mì ngon thiệt…So với hồi trước còn ngon hơn.”. Kỳ Thiên lấy đũa gắp trứng lên, cắn một phát. Trứng được nấu đúng độ, nửa sống nửa chín, cắn một cái liền có lòng đỏ chảy ra.
Khi nghe đến câu “So với hồi trước còn ngon hơn.” của Kỳ Thiên, ánh mắt Sở Hạo trầm trầm.
“Nói đi cũng phải nói lại, hồi trước còn là cậu nhóc đơn thuần khả ái nha, bây giờ lại biến thành…bộ dạng như người thành công thế này”, Kỳ Thiên vừa cúi đầu ăn mì vừa nói. “Ây da, thời gian quả nhiên là đao giết heo mà, anh bây giờ cũng thành ông chú già thất bại rồi…”
Nhưng mà, khi Kỳ Thiên dùng ngữ khí trầm thống hồi tưởng lại quá khứ, Sở Hạo lại luôn luôn im lặng không nói một lời.
“Bây giờ em chắc cũng được xem như người thành đạt rồi, chắc cũng có bạn gái rồi phải không…hầy, dù cho bây giờ không có thì chỉ cần em ra đường đứng cũng hốt được một rổ luôn rồi.”. Kỳ Thiên nuốt xuống mì trong miệng, lại tiếp tục nói: “Giống như anh đây, không có chút gì, haizzz, khẳng định là một đời cô đơn…”
Lúc này, Sở Hạo mới mở miệng, cậu nói: “Sẽ không.”
“Haizzz, em không cần an ủi anh…Người như anh ai cũng thấy chướng mắt, không ai muốn.”
“Sẽ không.”
“…Haizzz, anh tự biết mình mà…”, Kỳ Thiên uống một ngụm canh, chép miệng.
“Sẽ không…”, Sở Hạo dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn Kỳ Thiên, “Ít nhất, em sẽ muốn.”
Vì thế, Kỳ Thiên còn chưa nuốt xuống được ngụm canh, phun ra.
Phụt — —
“Xin lỗi xin lỗi!”, Kỳ Thiên vội vàng đứng lên, nhìn bị gương mặt bị bắn đầy canh của Sở Hạo, lại nhìn chung quanh một chút, rốt cuộc nhìn đến một chiếc tất màu trắng trên sô pha. Anh còn chưa kịp nhìn kĩ xem chiếc tất kia còn tái sử dụng được không đã bị Sở Hạo dùng một tay kéo vào trong lòng.
…Từ từ, bây giờ cậu ta đang diễn kịch bản nào vậy?
Chẳng lẽ không phải là kịch bản học đệ bị học trưởng vứt bỏ sau nhiều năm trở thành nhân sinh người thắng trở về khoe khoang trả đũa à?
Nếu thật là như vậy, người đang ôm chặt anh, lấy cằm gác trên vai anh bây giờ là ai?
“Học đệ, em…bình tĩnh.”. Kỳ Thiên xấu hổ không biết nên đẩy học đệ ra, hay là nên trả lại một cái ôm nhiệt tình giữa đàn ông với nhau cho cậu. Kỳ Thiên bối rối một hồi lại cảm giác được vòng ôm đang bao chặt lấy anh hơi hơi run rẩy.
Kỳ Thiên liền ngây ngẩn cả người.
Sở Hạo đem cằm gác trên vai Sở Thiên, vài sợi tóc mềm cọ cọ cằm anh.
Ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng từ tóc Sở Hạo, Kỳ Thiên lại giật mình nghĩ tới…ngày xưa bọn họ cũng từng ôm nhau như vậy. Chỉ khác, hồi đó, người chủ động là anh, còn Sở Hạo lúc đó, cũng chỉ đứng tới chóp mũi anh.
Mà Sở Hạo hiện tại, còn cao hơn cả Kỳ Thiên.
“Học trưởng…em không thể khống chế chính mình…”. Thanh âm Sở Hạo rầu rĩ, hai tay đang ôm Kỳ Thiên của cậu run rẩy, “Rõ ràng lúc trước là anh…là anh không cần em. Nhưng mà khi biết được tin tức của anh, em lại không thể tự chủ mà chạy đến đây tìm anh…Rõ ràng ý định trước khi chuyển qua đây chỉ là yên lặng nhìn anh…rồi sẽ nhận ra em với anh đã không còn gì nữa, có lẽ em đã không thích anh nữa…”
Kỳ Thiên nhìn ót Sở Hạo, trong một lúc không biết nên nói gì.
Mối tình đầu luôn xinh đẹp nhất, vì nó không bị thời gian nhuộm màu.
Bởi vì nó luôn luôn chết yểu.
Nếu nhìn người mình luôn tâm tâm niệm niệm trải qua sương gió thời gian trở thành một ai đó hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ, đại đa số người sẽ vỡ mộng. Bởi vì, người mà bọn họ yêu chỉ nằm trong kí ức, là người mà bọn họ tự tưởng tượng ra.
Hoá ra, Sở Hạo tới đây, là vì mục đích như vậy.
“Rõ ràng hồi trước là anh bỏ đi…Nhưng mà qua nhiều năm như vậy em vẫn nhớ anh…Lúc trước em cũng từng ảo tưởng rằng anh sẽ trở về…Ảo tưởng anh đăng kí thi đại học khác rồi lại không liên hệ cùng em là vì anh có nỗi khổ riêng…Nhưng mà nhiều năm như vậy, anh lại chưa bao giờ đi tìm em.”
Sở Hạo thở dài một hơi, ngẩng đầu, nhìn Kỳ Thiên.
“Có lẽ em thích ngược đi…Hồi đó anh bẻ cong em, em liền không thẳng lại được, anh đi, em vẫn cứ chờ anh như vậy.”
Kỳ Thiên cúi đầu nhìn sàn nhà, nhìn thấy có con kiến bò qua.
“Em đợi lâu như vậy mà anh vẫn chưa bao giờ trở về tìm em…”
Sở Hạo lại thở dài.
“Nếu đã vậy, đổi thành em tới tìm anh là được.”
Kỳ Thiên ngẩn người, tiết mục tiếp theo không phải là học đệ bị vứt bỏ mạnh mẽ lên án học trưởng bội bạc, sau đó tiêu sái bỏ đi à?
“Nếu bị em tìm thấy, đời này anh đừng mong bỏ đi nữa.”
Sở Hạo nói xong liền nắm ót Kỳ Thiên, cắn lên.
Kỳ Thiên rên một tiếng, cảm giác môi bị Sở Hạo cắn nát rồi.
Giọt máu mằn mặn, giống như nước mắt.
Sở Hạo ác ý cắn nát môi Kỳ Thiên xong, lại đưa lưỡi liếm đi giọt máu trên môi anh, thật ôn nhu.
Nhưng mà Kỳ Thiên lại có cảm giác động tác tiếp theo của Sở Hạo sẽ là cắn đi đầu lưỡi của anh, sau đó ăn sạch.
Cảm thấy bị uy hiếp, Kỳ Thiên quay mặt đi, thấp giọng nói: “Được rồi, hồi trước là anh sai, anh nhận lỗi…Nhưng mà bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chuyện năm đó em cũng là người lớn rồi nên bỏ qua đi, quên đi nha…”
“Quên?”, Sở Hạo lặp lại một lần, nhếch môi mỉm cười, “Quên như thế nào đây.”
“…Đừng có như vậy, giữa chúng ta cũng không phải là thề non hẹn biển tình yêu khắc cốt ghi tâm, chẳng qua là hai đứa nhóc con chưa biết gì tụm lại một chỗ, hôn hôn sờ sờ tưởng là tình yêu…Người là phải hướng về phía trước, xem điều kiện của em này, muốn tìm đối tượng nào chẳng được.”, Kỳ Thiên tận tình khuyên bảo khuyên bảo.
“Chuyện hồi trước là do anh sai, anh không nên nhìn GV rồi phát hiện mình chỉ cứng được với đàn ông liền le te đi tìm đối tượng thí nghiệm. Em bây giờ muốn đánh muốn mắng anh sao cũng được, anh sẽ không đánh lại đâu…Nhưng mà chuyện năm đó, em cứ coi như xong rồi đi.”
“Hử?”, Sở Hạo cười, Kỳ Thiên lại theo bản năng cảm giác có gì không ổn.
“…Dù sao em cũng không có mất mát gì nha, cứ cho là em không cẩn thận bị anh bẻ cong nhưng mà hồi đó em cũng thích mà? Lúc đó emcòn thượng anh nha…”. Nhắc đến chuyện này, Kỳ Thiên lại thấy khó chịu trong lòng, chết tiệt, rõ ràng người chịu thiệt trước đây là anh đó! Lúc trước, khi tiến triển tới bước lăn giường cùng Sở Hạo, anh còn muốn ỷ vào vốn GV phong phú của mình để dẫn dắt cậu ấy tiến vào cánh cổng đến thế giới mới. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy gương mặt uỷ uỷ khuất khuất của Sở Hạo, anh lại mềm lòng mà dẫn dắt cậu ta tiến vào đại môn của mình.
“Em không có tổn thất?”, Sở Hạo lại cười.
Kỳ Thiên cứng cổ nói: “Được rồi là anh sai anh không nên làm tồn thương tâm hồn thiếu nam thuần khiết của em, nhưng mà xem ở việc em đã từng thượng qua anh, chuyện này coi như huề!”. Có phải là một lần hai lần đâu, anh phát hiện một khi cúc môn thất thủ, liền không giữ được mình Mỗi lần nhìn đến ánh mắt uỷ khuất mang theo chờ đợi tựa như nai con của Sở Hạo, anh lại tự giác nằm xuống vểnh mông lên.
“Huề? Huề làm sao được…”, Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, cười một cái.
Nhìn đôi mắt uỷ khuất của Kỳ Thiên, cậu lại mỉm cười, nói: “Bởi vì từ sau khi thượng anh…Em liền phát hiện, với người khác, em không cứng nổi nữa.”
Kỳ Thiên đưa tay gãi gãi mặt, nói: “Nè, từ tối qua tới giờ anh mệt quá rồi, chịu không nổi nữa…đi ngủ trước đây. Em muốn làm gì thì làm đi nha.”
Ngụ ý là cậu đi đi tui không tiễn, lão tử bây giờ chỉ muốn đi ngủ.
“Muốn làm gì thì làm?”, Sở Hạo lặp lại câu nói của Kỳ Thiên, lộ ra biểu tình cười như không cười.
Kỳ Thiên nhìn biểu tình của Sở Hạo, trong lòng có chút hốt hoảng…
Tại sao anh cứ có cảm tưởng rằng nếu mình gật đầu, thì câu tiếp theo của Sở Hạo sẽ là “Em muốn làm anh” nha? …Chắc chắn là ảo giác! Phải không! Phải không! Phải không!
Vì thế Kỳ Thiên ha ha cười hai tiếng, đi về phía phòng ngủ.
Vì thế, đương nhiên anh không thể nhìn thấy biểu tình thâm thuý của Sở Hạo phía sau lưng.
Nhảy qua giai đoạn ngủ có thể tỉnh lược, đi đến, Kỳ Thiên ngủ xong tỉnh dậy.
Một giấc ngủ này anh ngủ đến tối tăm trời đất, khi mở to mắt ra đã là mười hai giờ trưa hôm sau.
Theo mùi hương mì trứng, Kỳ Thiên chậm rãi bò dậy từ trên giường, chậm rãi tìm dép lê dưới giường mang vào, chậm rãi phiêu như mộng du tới nơi bắt nguồn mùi hương hấp dẫn…
Phiêu phiêu, Kỳ Thiên chậm rãi tỉnh lại.
…Hở? Phòng bếp nhà anh luôn không có người dùng, bình thường nếu không ăn mì, anh cũng chỉ có nước gọi thức ăn ở ngoài…Như vậy thì, người ở trong bếp là ai đây? Chẳng lẽ là nàng tiên ốc à?
Kỳ Thiên đầy đầu là mấy cái suy nghĩ không nên thân, lúc đi đến phòng bếp thì thấy tiên ốc Sở Hạo đang múc mì ra tô.
Nhìn tiên ốc Sở Hạo mang trên người cái tạp dề hồng phấn in hình cừu vui vẻ thiên chân hoạt bát đang cười toe toét, Kỳ Thiên cảm thấy cả người đều tỉnh táo.
“Em…”, Kỳ Thiên ngốc ngốc giơ ngón tay chỉ vào chiếc tạp dề hồng phấn của tiên ốc Sở Hạo.
Anh chưa bao giờ nấu cơm ở nhà, cho nên đương nhiên cũng không có cái tạp dề này…
Cho nên, đây là tạp dề tư nhân của Sở Hạo?
Cho nên, tiểu học đệ khả ái bởi vì năm đó bị anh vứt bỏ tình thương nên đã mất hết can đảm, từ đó đoạ lạc trở thành tên nghiện cosplay kì dị!
Nhìn gương mặt khiếp sợ tột đỉnh của Kỳ Thiên, tiên ốc Sở Hạo chỉ mỉm cười, tuỳ ý nói: “Lúc em mua dầu đậu phộng thì được tặng, dù sao cũng là hàng miễn phí…không dùng thì phải mua cái khác.”
…Từ từ, cho nên tiên ốc Sở Hạo mang thuộc tính nhân thê sao? Đeo tạp dề nấu cơm gì gì đó…
Từ từ, nếu cứ não bổ như vậy, hình như cũng moe lắm…
“Anh đi rửa mặt đi, sau đó lại đây ăn mì.”. Nhân thê Sở Hạo đã múc xong mì, hướng về phía Kỳ Thiên nở nụ cười.
Vì thế, khi Kỳ Thiên đánh răng rửa mặt xong rồi trở lại bàn ăn, đã nhìn thấy Sở Hạo đem hai tô mì đặt lên bàn. Bốn phía hương thơm lan toả, trên mặt tô là hai quả trứng vàng óng ánh, Sở Hạo đầy mặt mỉm cười nhìn anh tới gần.
…Cái loại hình ảnh giống như ông chồng tan tầm về nhà gặp vợ hiền đang mỉm cười đầy mặt chuẩn bị bữa tối là chuyện quái gì thế này…
Kỳ Thiên vội vàng lắc lắc đầu cho mấy ý tưởng kì quái này văng ra, sau đó ngồi xuống cầm lấy đũa khởi động chuẩn bị.
Kỳ Thiên ăn mấy đũa như gió cuốn lá thu, khi ngẩng đầu lên mới thấy Sở Hạo còn chưa nhúc nhích gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế nhìn anh.
“Ầy…Học đệ, em cũng mau mau ăn đi, chút nữa đồ ăn lại nguội.”, Kỳ Thiên nuốt xuống một miệng đầy ứ, nói cũng không rõ ràng.
“Ừ.”, Sở Hạo mỉm cười.
“Em làm mì ngon thiệt…So với hồi trước còn ngon hơn.”. Kỳ Thiên lấy đũa gắp trứng lên, cắn một phát. Trứng được nấu đúng độ, nửa sống nửa chín, cắn một cái liền có lòng đỏ chảy ra.
Khi nghe đến câu “So với hồi trước còn ngon hơn.” của Kỳ Thiên, ánh mắt Sở Hạo trầm trầm.
“Nói đi cũng phải nói lại, hồi trước còn là cậu nhóc đơn thuần khả ái nha, bây giờ lại biến thành…bộ dạng như người thành công thế này”, Kỳ Thiên vừa cúi đầu ăn mì vừa nói. “Ây da, thời gian quả nhiên là đao giết heo mà, anh bây giờ cũng thành ông chú già thất bại rồi…”
Nhưng mà, khi Kỳ Thiên dùng ngữ khí trầm thống hồi tưởng lại quá khứ, Sở Hạo lại luôn luôn im lặng không nói một lời.
“Bây giờ em chắc cũng được xem như người thành đạt rồi, chắc cũng có bạn gái rồi phải không…hầy, dù cho bây giờ không có thì chỉ cần em ra đường đứng cũng hốt được một rổ luôn rồi.”. Kỳ Thiên nuốt xuống mì trong miệng, lại tiếp tục nói: “Giống như anh đây, không có chút gì, haizzz, khẳng định là một đời cô đơn…”
Lúc này, Sở Hạo mới mở miệng, cậu nói: “Sẽ không.”
“Haizzz, em không cần an ủi anh…Người như anh ai cũng thấy chướng mắt, không ai muốn.”
“Sẽ không.”
“…Haizzz, anh tự biết mình mà…”, Kỳ Thiên uống một ngụm canh, chép miệng.
“Sẽ không…”, Sở Hạo dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn Kỳ Thiên, “Ít nhất, em sẽ muốn.”
Vì thế, Kỳ Thiên còn chưa nuốt xuống được ngụm canh, phun ra.
Phụt — —
“Xin lỗi xin lỗi!”, Kỳ Thiên vội vàng đứng lên, nhìn bị gương mặt bị bắn đầy canh của Sở Hạo, lại nhìn chung quanh một chút, rốt cuộc nhìn đến một chiếc tất màu trắng trên sô pha. Anh còn chưa kịp nhìn kĩ xem chiếc tất kia còn tái sử dụng được không đã bị Sở Hạo dùng một tay kéo vào trong lòng.
…Từ từ, bây giờ cậu ta đang diễn kịch bản nào vậy?
Chẳng lẽ không phải là kịch bản học đệ bị học trưởng vứt bỏ sau nhiều năm trở thành nhân sinh người thắng trở về khoe khoang trả đũa à?
Nếu thật là như vậy, người đang ôm chặt anh, lấy cằm gác trên vai anh bây giờ là ai?
“Học đệ, em…bình tĩnh.”. Kỳ Thiên xấu hổ không biết nên đẩy học đệ ra, hay là nên trả lại một cái ôm nhiệt tình giữa đàn ông với nhau cho cậu. Kỳ Thiên bối rối một hồi lại cảm giác được vòng ôm đang bao chặt lấy anh hơi hơi run rẩy.
Kỳ Thiên liền ngây ngẩn cả người.
Sở Hạo đem cằm gác trên vai Sở Thiên, vài sợi tóc mềm cọ cọ cằm anh.
Ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng từ tóc Sở Hạo, Kỳ Thiên lại giật mình nghĩ tới…ngày xưa bọn họ cũng từng ôm nhau như vậy. Chỉ khác, hồi đó, người chủ động là anh, còn Sở Hạo lúc đó, cũng chỉ đứng tới chóp mũi anh.
Mà Sở Hạo hiện tại, còn cao hơn cả Kỳ Thiên.
“Học trưởng…em không thể khống chế chính mình…”. Thanh âm Sở Hạo rầu rĩ, hai tay đang ôm Kỳ Thiên của cậu run rẩy, “Rõ ràng lúc trước là anh…là anh không cần em. Nhưng mà khi biết được tin tức của anh, em lại không thể tự chủ mà chạy đến đây tìm anh…Rõ ràng ý định trước khi chuyển qua đây chỉ là yên lặng nhìn anh…rồi sẽ nhận ra em với anh đã không còn gì nữa, có lẽ em đã không thích anh nữa…”
Kỳ Thiên nhìn ót Sở Hạo, trong một lúc không biết nên nói gì.
Mối tình đầu luôn xinh đẹp nhất, vì nó không bị thời gian nhuộm màu.
Bởi vì nó luôn luôn chết yểu.
Nếu nhìn người mình luôn tâm tâm niệm niệm trải qua sương gió thời gian trở thành một ai đó hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ, đại đa số người sẽ vỡ mộng. Bởi vì, người mà bọn họ yêu chỉ nằm trong kí ức, là người mà bọn họ tự tưởng tượng ra.
Hoá ra, Sở Hạo tới đây, là vì mục đích như vậy.
“Rõ ràng hồi trước là anh bỏ đi…Nhưng mà qua nhiều năm như vậy em vẫn nhớ anh…Lúc trước em cũng từng ảo tưởng rằng anh sẽ trở về…Ảo tưởng anh đăng kí thi đại học khác rồi lại không liên hệ cùng em là vì anh có nỗi khổ riêng…Nhưng mà nhiều năm như vậy, anh lại chưa bao giờ đi tìm em.”
Sở Hạo thở dài một hơi, ngẩng đầu, nhìn Kỳ Thiên.
“Có lẽ em thích ngược đi…Hồi đó anh bẻ cong em, em liền không thẳng lại được, anh đi, em vẫn cứ chờ anh như vậy.”
Kỳ Thiên cúi đầu nhìn sàn nhà, nhìn thấy có con kiến bò qua.
“Em đợi lâu như vậy mà anh vẫn chưa bao giờ trở về tìm em…”
Sở Hạo lại thở dài.
“Nếu đã vậy, đổi thành em tới tìm anh là được.”
Kỳ Thiên ngẩn người, tiết mục tiếp theo không phải là học đệ bị vứt bỏ mạnh mẽ lên án học trưởng bội bạc, sau đó tiêu sái bỏ đi à?
“Nếu bị em tìm thấy, đời này anh đừng mong bỏ đi nữa.”
Sở Hạo nói xong liền nắm ót Kỳ Thiên, cắn lên.
Kỳ Thiên rên một tiếng, cảm giác môi bị Sở Hạo cắn nát rồi.
Giọt máu mằn mặn, giống như nước mắt.
Sở Hạo ác ý cắn nát môi Kỳ Thiên xong, lại đưa lưỡi liếm đi giọt máu trên môi anh, thật ôn nhu.
Nhưng mà Kỳ Thiên lại có cảm giác động tác tiếp theo của Sở Hạo sẽ là cắn đi đầu lưỡi của anh, sau đó ăn sạch.
Cảm thấy bị uy hiếp, Kỳ Thiên quay mặt đi, thấp giọng nói: “Được rồi, hồi trước là anh sai, anh nhận lỗi…Nhưng mà bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chuyện năm đó em cũng là người lớn rồi nên bỏ qua đi, quên đi nha…”
“Quên?”, Sở Hạo lặp lại một lần, nhếch môi mỉm cười, “Quên như thế nào đây.”
“…Đừng có như vậy, giữa chúng ta cũng không phải là thề non hẹn biển tình yêu khắc cốt ghi tâm, chẳng qua là hai đứa nhóc con chưa biết gì tụm lại một chỗ, hôn hôn sờ sờ tưởng là tình yêu…Người là phải hướng về phía trước, xem điều kiện của em này, muốn tìm đối tượng nào chẳng được.”, Kỳ Thiên tận tình khuyên bảo khuyên bảo.
“Chuyện hồi trước là do anh sai, anh không nên nhìn GV rồi phát hiện mình chỉ cứng được với đàn ông liền le te đi tìm đối tượng thí nghiệm. Em bây giờ muốn đánh muốn mắng anh sao cũng được, anh sẽ không đánh lại đâu…Nhưng mà chuyện năm đó, em cứ coi như xong rồi đi.”
“Hử?”, Sở Hạo cười, Kỳ Thiên lại theo bản năng cảm giác có gì không ổn.
“…Dù sao em cũng không có mất mát gì nha, cứ cho là em không cẩn thận bị anh bẻ cong nhưng mà hồi đó em cũng thích mà? Lúc đó emcòn thượng anh nha…”. Nhắc đến chuyện này, Kỳ Thiên lại thấy khó chịu trong lòng, chết tiệt, rõ ràng người chịu thiệt trước đây là anh đó! Lúc trước, khi tiến triển tới bước lăn giường cùng Sở Hạo, anh còn muốn ỷ vào vốn GV phong phú của mình để dẫn dắt cậu ấy tiến vào cánh cổng đến thế giới mới. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy gương mặt uỷ uỷ khuất khuất của Sở Hạo, anh lại mềm lòng mà dẫn dắt cậu ta tiến vào đại môn của mình.
“Em không có tổn thất?”, Sở Hạo lại cười.
Kỳ Thiên cứng cổ nói: “Được rồi là anh sai anh không nên làm tồn thương tâm hồn thiếu nam thuần khiết của em, nhưng mà xem ở việc em đã từng thượng qua anh, chuyện này coi như huề!”. Có phải là một lần hai lần đâu, anh phát hiện một khi cúc môn thất thủ, liền không giữ được mình Mỗi lần nhìn đến ánh mắt uỷ khuất mang theo chờ đợi tựa như nai con của Sở Hạo, anh lại tự giác nằm xuống vểnh mông lên.
“Huề? Huề làm sao được…”, Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, cười một cái.
Nhìn đôi mắt uỷ khuất của Kỳ Thiên, cậu lại mỉm cười, nói: “Bởi vì từ sau khi thượng anh…Em liền phát hiện, với người khác, em không cứng nổi nữa.”
Danh sách chương