**********************
Kiến tha các vị đại bẩn
Kiến tha các vị tẩu tẩu, tỉ tỉ huynh huynh mụi mụi.
Tình văn hình là hôm qua em ăn nhầm cục gan lớn nên đã mạo muội lập ra 1 cái Group mang tên HỦ HÀI HƯỚC (h-h-h)
Em thấy hủ thì thường vui tính vcd ra, nhưng lại hay bị kỳ thị ( bị nói điên khùng dở). Nên cái nhội tâm khao khát được mổ chia sẻ là rất lớn. Do đó kính mời anh chụy đồng râm nào, chưa có chốn nương thân tám phét thì gia nhập hội cho vui.
Quy định group là chả có cái quy định gì. Chỉ cần về đam là được ^^
Đăng tự do thoải mái a, trừ bài nào quá lố lố kinh dị bẩn tởm lắm em mới xóa. Còn em, em tôn trọng mọi sự đóng góp đăng bài share bài của quý dị ạ.
Mời quý dị nhào dô và nhớ - TƯƠNG TÁC NHIỀU – với các bạn trong hội nhé. Ngại cmt thì like dạo cũng được ạ!.
Khi mình đăng một bài lên mà chẳng ai ý kiến gì người đăng cũng buồn phải không a? >>>>Đường có qua thì lối mới lại, đường không qua cỏ dại mọc đầy>>>>> Nếu các bạn muốn bài viết của mềnh được nhiều người quan tâm, thì trước hết, hãy quan tâm tới mọi người đã, chịu hơm nè?
Tung trym ^.^
********************************
BangKok, trời trở gió, lâu lắm rồi, mới có một đợt không khí lạnh đến như vậy.
Tin mệt mỏi mở mắt, nhìn lên màn hình điện thoại: 17độ C.
Nhíu mày...
Vết thương từ cánh tay đã từng bị dập xương của Tin bị cái lạnh khiến cho nhói đau, tê dại. Hơn thế nữa, cơ thể của cậu dường như không thích hợp một chút nào với cái không khí này, từng mảng mẩn đỏ nổi khắp lưng và bụng, thậm chí lan sang cả bàn tay, khiến cậu cả đêm qua dường như mất ngủ.
Đặt đôi bàn chân xuống đất, khí lạnh lập tức từ đôi bàn chân truyền lên khiến Tin bật ra một cơn ho khô khốc trong cổ họng:
- Khụ... khụ...
Tin tự đưa bàn tay lên trán, có chút nóng.
Nhưng hôm nay, có bài thuyết trình nhóm về một bài trọng điểm trong kinh doanh, không thể bỏ lỡ. Tin một đường đứng bật dậy, khoác lên người chiếc áo ấm, bao trùm hết cổ, nhìn lại đôi găng tay một chút, thở dài, rồi cũng đeo vào.
Kiêu ngạo, cậu vốn dĩ là không muốn cho người khác thấy những đám mần đỏ đó.
*************
Trên trường,
Những chiếc ghế đá gần hồ ngày thường đông vui nhộn nhịp tiếng cười nói, nhưng tới hôm nay, phần vì còn sớm, phần vì lạnh, lại chỉ có lác đác vài đứa thịt dày vài gang tay không sợ lạnh, hoặc một kẻ si tình lớn gan không sợ rét: Pete.
Pete tới sớm, mang theo một chiếc hộp đồ ăn lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu xám có bờ lông dày dặn bên cổ, Thoáng thấy bóng Ae, Pete đã gọi lớn:
- À É! ở đây!
Ae vừa nghe giọng Pete, cũng đã lập tức tiến tới, trách yêu:
- Sao lại đứng ở đây? Không biết lạnh sao?
- Vì Pete biết, ngày nào Ae cũng sẽ vòng qua chỗ này để tới khoa...
Ae tiến tới, cầm lấy bàn tay Pete:
- Mày đó, ngốc quá!
- Ae, cùng vào căng tin nhé? Pete có nấu món cháo thịt bằm này, trời lạnh ăn sẽ ấm lắm.
- Pete, đáng lý mày không cần làm đâu...
- Ae...
- Được rồi, tao hiểu. Nhưng tao cũng xót nữa.
Ae đỡ lấy hộp cháo lớn trong tay Pete. Pete mỉm cười vui vẻ, bước theo vào căng tin.
Một cái cầm tay ấy, một nụ cười ấy, trong lòng hai người, bỗng như có một ngọn lửa nhỏ rạo rực lên sưởi ấm.
*********
Căng tin.
Lạnh chết mất, Can mặc một chiếc áo khoác bông dày dặn, nhìn hệt như một củ khoai tây nhỏ, tròn tròn xinh xinh,. Mặc kệ đời mà phi thân thẳng vào trong Căng tin kiếm đồ ăn sáng.
Vừa tới nơi, đã thấy Ae và Pete, lại còn cả Tin nữa, sao lại ngồi cùng nhau?
Chắc chắn là có món ngon a!.
Can vụt chạy lại, ngồi sát kế bên cạnh Tin:
- Thơm quá! Mà sao cậu cũng ở đây?
Pete chào Can xong, chủ động đứng dậy lấy thêm thìa và muỗng, Cũng may hôm nay, cậu nấu một thố lớn, nếu để chia ra cũng không đến nỗi ít đi.
Trong khi Can liến thoắng liến thoắng trách Tin tối qua vì sao ngủ sớm, cậu nhắn tin mãi không trả lời.
Tin không nói, thực sự cổ họng cậu có chút khó chịu, bỏng rát.
Pete đã lấy đủ bát và muỗng, liền vui vẻ mà múc ra từng tô:
- Pete và Ae vừa tới trường liền gặp Tin nên Pete rủ Tin tới đây ăn luôn.
- Thơm quá nha! Sao không rủ tôi – Can xì mặt.
- Ae: Không phải rồi mày cũng tới đó sao?
- Nhưng mà được mời thì vẫn oai hơn chứ?
- Ae: Cháo của Pete nấu đấy, tao cũng chẳng nỡ chia đâu, được ăn thì mau ăn đi không tao đổi ý giờ đấy!
- Được rồi!
Can ăn liền một nửa bát, lại vẫn thấy Tin chẳng nói thêm gì, chỉ trầm mặc mà nhìn mình. Can liền quay sang:
- Sao vậy?nhìn tôi là no sao?
- .......
Tin rút một miếng giấy ăn trên bàn, lau lên vết cháo dính trên miệng Can,
Ae và Pete nhìn hành động đó của Tin, liền đối nhau cười.
Từ ngày Tin " cho mượn" nhà để làm lành với nhau. Ác cảm của Ae dành cho Tin đã giảm đi phân nửa. Tuy chẳng yêu thích gì, nhưng nói là quá ghét thì cũng không đúng lắm.
Thế nhưng cái tên ngốc Can lại cười ha ha:
- Tin!,Cậu đeo găng tay? Buồn cười quá vậy?
Tin nhíu mày. Can lại càng thêm ba hoa:
- Ae, Pete, xem kìa, cũng không đến nỗi chết rét đi, chẳng ai đeo găng hết! ha ha.
Tin vẫn là không nói gì, nhìn Ae và Pete đút cháo cho nhau từng muỗng,
Còn bản thân cậu mệt mỏi tới độ không muốn đôi co với cái tên ngốc này.
Bèn đứng dậy, bước về phía khoa IC.
Can không biết chừng mà cứ thế bĩu môi:
- Dỗi? hừ! không ăn thì tôi ăn hết!
Chắc có lẽ, khi cơ thể con người ta phát sốt, thường nhạy cảm hơn chăng. Đáng lý nghe những lời vô tư thường ngày đó của Can, Tin phải cảm thấy quá bình thường mới đúng. Nhưng sao tự nhiên, hôm nay, chỉ vậy mà sống mũi lại cay,
Can, đáng lý tôi có thể bước tới thẳng khoa của mình, đáng lý tôi cũng có thể nằm nghỉ đôi chút trước giờ thuyết trình.
Nhưng vì nhớ cái tên ngốc nhà cậu, mà tôi lại theo Pete tới căng tin, vì tôi biết, mỗi một sáng sớm nếu không phải đã được ăn no đồ ăn tôi mang tới, cậu chắc chắn sẽ mò lên căng tin đầu tiên sao?
Đồ ngốc...
**************
Buổi thuyết trình hôm nay Tin làm không được tốt. Cậu đôi khi phải dừng lại để ho. Khuôn mặt tái xanh khiến nửa chừng Pete phải lên thay.
Khi vừa kết thúc phần của nhóm, Pete trở về chỗ ngồi. Tin đã quay sang:
- Chở tôi về đi.
- Tin...
Pete lo lắng nhìn khuôn mặt tái xanh bắt đầu lan những vết mần đỏ, không suy nghĩ nhiều mà lên xin phép giáo viên. Sau đó đỡ Tin ra khỏi lớp.
Tin thực sự mệt, Đôi chân đã muốn đứng không vững, cổ họng bỏng rát.
Pete vừa đỡ Tin ra khỏi lớp liền hỏi:
- Tôi đưa cậu lên phòng y tế nhé?
Tin lắc đầu:
- Khụ..
Cố sức trả lời Pete:
- Đưa tôi về...khu nhà X...
- Như vậy có được không?- Pete lo lắng
Tin gật đầu. Pete biết tính Tin nên cũng không hỏi nữa, Nhanh chóng di chuyển về bãi đỗ xe.
Cùng lúc ấy, thằng Pound đang ngủ ở nhà trốn tiết, bị Ae gọi lên lớp điểm danh, đang chạy muốn tụt đũng quần, nhìn thấy.
Pound đứng ngơ vài giây rồi bày ra cái vẻ mặt gian manh mà chụp vài tấm.
Đưa tay lên sờ cằm một phát, ngon rồi, lại có trò vui!
Nhủ thầm một câu thế rồi cười ha hả mà chạy vô lớp.
****************
Bạn bè ấy mà,đặc biệt là cái lũ bạn thân, đúng là cái thứ hiếm có khó tìm, mà khi đã tìm được rồi, nó lại chẳng tốt đẹp như mình cứ tưởng.
Kiểu như khi biết mình trúng thưởng, mà cái giải thưởng lại là một túi đồ ngon lành sắp hết đát.
Ăn thì ngon đấy, nhưng lại dễ tiêu chảy.
Nhất là cái đám bạn thời sinh viên,
Khi thấy nhà người ta cháy, chúng sẽ tìm cách dập lửa.
Ấy thế nhưng khi lửa vừa tắt, chúng lại muốn châm ngòi đốt tiếp.
Thế cho nên, phàm là đứa nào có người yêu, thì nên cẩn thận hơn với lũ bạn thân bên cạnh, kẻo một ngày, hình ảnh cái xịp rách của mình nó cũng đem ra để " bán đấu giá" chưa biết chừng.
**********************
Sau khi trót lọt điểm danh xong, Pound cứ thế mà quay sang Ae tủm tỉm cười.
Nhưng khoan khoan,
Còn trò vui hơn nữa,
Pound sẹc si đưa một ngón tay lên miệng, cắn cắn.
Đã mà thích đốt, thì ta phải đốt một phát hai nhà nó mới vui!
Vừa nghĩ tới cái cảnh mặt thằng Ae với thằng Can nhăn như quả táo khô, Pound đã nở tới mấy vạn bông hoa trong lòng. Pound vỗ đùi cái bốp, mím mím miệng, gửi hình đi: Send > Can
Sau đó cười hớn hở:
- Ha ha ha, trò này vui vãi cả đ". Chơi mãi đ" chán gì sất ha ha.
Ae khó hiểu quay sang nhìn nó:
- Thoát được có 1 lần điểm danh mà mày vui tới như vậy?
- À, không.. mà Ae này. Hôm nay Pete mấy giờ nó tan ý nhỉ?
- Mày hỏi làm gì?
Ae nhíu mày. Pound lập tức xoa tròn hai tay vào với nhau:
- À, lâu lâu quan tâm vợ của bạn tý ấy mà?
- Mày cũng biết là: vợ của bạn tức là sao không?
Pound bĩu môi:
- Tao chứ không phải thằng Tin nhé!
- Mày nói gì cơ?
- Chả nói gì cả...
Pound lắc lắc vai, làm Ae lại càng tò mò"
- Nói rõ ra xem..
- À thì.. chỉ có cái này thôi
Pound chìa ảnh ra trước mặt Ae. Mặt đúng viết lên một chữ: hóng!
Thế nhưng Ae lại chỉ nhăn chặt mày, rồi ném trả cái điện thoại:
- Chắc chắn là góc chụp có vấn đề!
Pound không đạt được chút " thành quả" nào mà mình muốn, liền tra vấn:
- Chính mắt tao nhìn thấy hai người đó mà dìu mà dìu nhau.
- Vậy thì mày lên đi khám mắt!
- Ae, mày không tin tao sao?
Ae nhìn thẳng vào cái thằng bạn quần què của mình, chắc giọng:
- Tao – chỉ - tin – một – mình – Pete!
Pound sau phút giây sửng sốt há mồm liền bật giọng cười:
- Ai nha nha. Ghê thặc ghê thặc nha.... Dạo này tuy hai mà một tuy một mà hai nhỉ. Tin nhau tới vậy?
- Chỉ cần là lời Pete nói, bây giờ, tao sẽ đều tin
- Ọe!.
Thực sự, tuy đốt nhà không thành công. Nhưng Pound không phải là không vui. Xem ra, Tình cảm của thằng Ae với Pete đã nâng lên một level mới. Những cái mồi rơm nho nhỏ thế này đã không ăn thua rồi.
Ae mẩm thầm trong lòng: đương nhiên, sau vụ của Khao. Ae không thể cứ ngu ngốc mà nghi ngờ Pete thêm một lần. Ae thực sự không muốn, trên đôi má hồng hào dễ thương ấy, phải lăn thêm bất kỳ một giọt nước mắt nào cả.
*********************
Thế nhưng,
Cái trái tim được thiết kế bằng rơm của Can lập tức cháy bùng khi nhận được tấm hình Pound gửi.
Câu nói ngày hôm đó của Tin" người đẹp hơn đút cho ăn dĩ nhiên là phải ngon hơn" Vẫn nhức nách Can lắm.
Thế nên, mấy ngày hôm nay trời rét tới mức trym non nho nhỏ chỉ còn bằng sợi dây thun xoăn tít, thì Can vẫn tập hít đất cơ đấy!
Mỗi tội, hít đất được 19 cái, thì ăn hết ký rưỡi đồ ăn.
Túm lại là chỉ có mỏi mồm là nhất chứ cơ thể thì chẳng thấy nở ra được cái múi nào.
Đã thế hôm nay còn nhận được cái tấm hình như thế kia nữa...
Can tức tới lỗ mũi phập phồng, mặc kệ thằng Good bên cạnh đang dụi dụi đầu vào vai cậu ngủ gật trong giờ tự học, Can đứng phắt dậy khiến Good gần như ngã ra băng ghế:
- Đồ mặt cá chết!
- Cái... cái gì chết?
Can vùng vằng, không thèm xin phép lớp trưởng luôn, Một đường xách túi đứng dậy, đi oánh ghen.
Khí thế vô cùng hùng hổ: cằm trợn lên môi, môi trợn lên mũi, mũi trợn lên mắt, mắt trợn tròn xoe!
Quả này, quả này ông quyết làm cho rõ!
Đã thế, vừa tới khoa IC, hỏi lại được biết cả hai đã về nhà.
Về nhà?
Can tức chết!
Nếu thực về khu nhà X đó.. khu nhà đó... chẳng phải con cá chết kia đã nói, sẽ là nơi của hai đứa sao? Sao giờ lại cùng về với Pete cơ chứ!
AAAAAAAAA
Không được!
Không thể được!
Tức chết. chết chết!
Ta phải đi đánh ghen!
Ta nhất định phải đi đánh ghen A!
***************
Trong căn nhà X,
Khi Pete vừa dìu Tin xuống giường nằm,
Người trông coi khu nhà đã lập tức tiến tới,sau khi biết sơ tình hình, đã chạy đi dặn dò nhà bếp và đi mời bác sĩ riêng tới nhà.
Còn Lại Pete ở lại bên cạnh giường. Tin ra hiệu cho Pete về. Nhưng Pete lắc đầu:
- Không được. Mình sẽ ở lại cho tới khi bác sĩ tới.
Tin mệt mỏi nhắm mắt, vết thương trên tay khi Tin vừa nghiêng người khiến Tin nhíu chặt mày. Đau buốt.
Những vết dị ứng đã bắt đầu lan lên mặt, khiến mặt Tin giờ đây lốm đốm những vết mần đỏ.
Pete như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
- Có cần nói cho Can biết không?
Tin khẽ mở mắt, lắc đầu:
- Khụ... đừng nói..
Pete rất sốt ruột, chỉ biết chốc chốc nhìn ra cửa, mong bác sĩ nhanh tới. Pete cũng có biết, Tin bị dị ứng khá nhiều thứ, nhưng đến mức độ nặng như vậy, thực sự là Pete cũng không nghĩ tới, cậu đứng dậy, vào nhà tắm, vắt một chiếc khăn, mang ra.
Khi Can vừa hùng hổ bước vào,
Thì thấy Pete đã ngồi nhẹ nhàng lên thành giường, đặt một chiếc khăn nhỏ lên trán Tin.
Không hiểu sao, cái cảm giác này, khiến Can lại khó thở đến thế...
Khí thế hùng hổ như sẽ chém đinh chặt sắt của Can vừa nãy, ngay lập tức bị một hành động nhẹ nhàng ấy của Pete khống chế...
Can xịu mặt...
Trái tim sao lại.. nhói như thế này cơ chứ...
Bao nhiêu cảm hứng đánh ghen, lại như tụt hết từ đỉnh đầu truyền xuống đất vậy...
Quả thực, Pete đẹp hơn mình. Điều đó Can không phải không biết,
Hơn thế, Pete lại còn giàu, lại còn dịu dàng, lại còn... vô số điểm, chỉ ra điểm nào cũng đều hơn mình...đấy là trước đây nghe lũ bạn nói thế thôi,chứ hôm nay Can mới thấy, hình như là.. đúng!
Rời tay khỏi chiếc khăn, Pete thoáng nhìn ra cửa. Bác sĩ thì chưa thấy tới, nhưng Can lại lù lù một đống.
Pete liền bước xuống khỏi giường:
Đưa tay lên suỵt nhẹ trên môi:
- Tin mới ngủ được một lát.
Can bình thường, có cảm tình với Pete lắm, nhưng không hiểu sao, khi thấy ngón tay vừa đỡ khăn trên trán của Tin đó đưa lên, Can lại không vui:
- Pete! Cậu đã bị trừ điểm!
- Hả?
Trong khi Pete vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu rõ chuyện gì, thì Can đã một đường mà phi thân lên trên giường Tin.
Can mặc kệ tay trái tay phải gì,
Dùng sức mà vừa kéo vừa lắc hai cánh tay của Tin để dựng Tin dậy:
- Dậy mau! Dậy mau!
- A....
Những mảnh xương đang bị cơn lạnh hành hạ, Bị Can dùng lực lay, khiến cơn đau càng trở lên mãnh liệt. Tin phút chốc mở mắt, rên khẽ. Can lại càng được nước, lấn tới:
- Còn giả vờ.
Tin dùng sức, ngồi dậy, mệt mỏi tựa lên thành giường.
Pete đi cũng không được, ở cũng không xong thì Can đã gọi giật lại:
- Pete, ngồi lại đây- Can vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh
Sau khi Pete đã ngồi xuống.
Can lập tức bày ra một vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị:
- Tôi tuyên bố cho hai người một chuyện.
Tin và Pete khó hiểu nhìn nhau. Can nói luôn:
- Tôi hôm nay đến đây là để đánh ghen!
- Đánh.. đánh ghen?- Pete lắp bắp.
- Đúng! Nhưng tôi sẽ là một người đánh ghen có văn hóa!
Tin và Pete lại một lần nữa nhìn nhau. Đến khi xác định mình không có nghe nhầm, Pete mới vội vàng hỏi lại:
- Can? Cậu định đánh ghen với ai?
- Chính là cậu đó Pete!
Pete lại được phen giật nảy mình:
- Là mình sao?
- Đúng vậy!
- Can, cậu có hiểu nhầm gì chăng?
- Không thể, tôi có bằng chứng rõ ràng:Một – tang vật là cái ảnh này: - Can giơ ra trước mặt Pete. Hai – Nhân chứng chính là cái khăn này – Can chỉ vào cái khăn đã rớt xuống giường.
Pete như đã sực hiểu, bụm miệng cười:
- Mình hiểu rồi Can, thế nhưng cái khăn thì không gọi là nhân chứng được!. Với lại, còn cái ảnh đó, chỉ là Tin bị ốm mình đưa Tin về thôi. Không có gì hơn!
Bao nhiêu chữ như thế, mà Can lại chỉ nghe được có ba chữ: "Tin bị ốm" liền vội giãy nảy lên:
- Tin, cậu..cậu bị ốm sao?
Tin ngao ngán quá đỗi, liền dằn lại nơi cổ họng bỏng rát:
- Can, tác dụng của mắt cậu... khụ.. dùng để làm gì vậy?
Can chưa kịp phản bác thì người bác sĩ riêng của gia đình Tin cũng đã tới trước cửa. Pete không nhanh không chậm mà chào Tin và Can sau đó, rời khỏi.
Vị bác sĩ yêu cầu Can ngồi sang ghế bên cạnh.
Nhưng Can lại không chịu. Can nhảy tới bên cạnh giường phía giáp tường, bám lấy cánh tay Tin. Biểu tình là nhất chết không đi. Chỉ thế thôi, mà bệnh của Tin muốn giảm một nửa.
Vị bác sĩ cũng mặc kệ, việc quan trọng trước mắt là phải khám cho Tin cái đã.
Tin đưa tay lên trước mặt Can. Can liền đỡ lấy, cởi ra chiếc găng...
- Trời ạ!
Những vết đốm mần đỏ khiến Can buốt hết cả ruột gan, rồi trước sự bất ngờ của vị bác sĩ, Can một đường vén xoẹt chiếc áo hở ra khoang bụng cũng đang lốm đốm của Tin, bây giờ, thì Can lại vạch cả cổ Tin ra để kiểm tra, nhìn lên mặt Tin soi xét.. Xong một hồi chỉ tốn của Can tất cả có 30 giây. Can lập tức gào lên:
- Chết tôi rồi! người yêu của tôi bị bọ chét cắn khắp mình a!
- .....!!!!!!!
Vị bác sĩ đang xem những vết mần bị giọng của Can giật bắn mình:
- Đề nghị cậu không đoán lung tung..
- Hu hu.. Tin, cậu chui rúc vào xó nào mà để bị cắn đến mức này....
- .....!!!!
Vị bác sĩ câm nín lời., lấy chiếc đèn pin nhỏ soi vô miệng Tin để kiểm tra tổn thương họng. Can lại gào lên:
- Làm gì có bọ chét trong đó mà tìm!
Bác sĩ cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, Sau khi đã tiêm một mũi cho Tin và cho cậu ấy ngậm một chút thuốc dưỡng họng. Cũng đành phải nhẹ giọng dặn dò:
- Tin, cậu bị dị ứng thời tiết, cái này không đáng lo. Nhưng còn cánh tay, cậu chưa khỏe hẳn đâu. Tuyệt đối không được tập ghim nữa, nếu không sẽ khó hồi phục.
Tin gật đầu, ra hiệu đã biết. Trước khi rời đi, vị bác sĩ nhìn qua Can một cái. Lắc đầu. Ông tự hỏi 7749 lần xem có nên khám não cho vị kia hay không.
************
Sau khi vị bác sĩ rời đi, Can vội vàng vội vàng mà hỏi:
- Có đau chỗ nào không? Có cần xoa bóp chỗ nào không? Có đói không? Có mệt không? Có sốt không?
Can như một chú mèo nhỏ, vừa muốn xông tới chạm lấy Tin, nhưng lại vừa sợ Tin bị thương, cứ giơ tay lên lại rụt về.
Tin bị sự sốt sắng của Can làm cho buồn cười. Miệng sau khi được ngậm qua thuốc dưỡng, đã đỡ đau rát nhiều.
Tin đưa một bàn tay lên, xoa mái tóc Can:
- Cậu lo cho tôi?
- Lo tới chết luôn ấy!
- Còn ghen không?
- Cũng hơi hơi... - Can xụ mặt. Nhưng lại nhanh chóng đổi giọng:
- Một cái ghen đấy, không bằng một phần sợ cậu đau... lúc bị tiêm ý... đau chết....
Tin mỉm cười. Đồ ngốc.
Can lật đật bê bát cháo nóng hổi lên, nhờ Lemon xin phép bố mẹ xong. Đích thân muốn đút cháo cho Tin. Cứ thế, từng muỗng một. Tin không muốn nuốt. Can năn nỉ:
- Tin. Năn nỉ cậu đó, cậu không ăn.. tôi.. tôi.. sẽ tuyệt thực a!
Mới tối, Can đã đi dò hết các khe trong cửa nhà:
- Tuyệt đối không được để một chút khe lạnh nào bay vào trong, làm hại bảo bối của tôi!
- ....!!
Bưng lên một thau nước ấm. Can thò tay mình vào mấy lần:
- Đã đủ ấm chưa. ai nha, hơi nóng
Can đổ thêm nước, rồi lại hơi lạnh, lại thêm nước. Đến khi thấy thau nước sắp đầy tràn mới thôi.
Can nhẹ nhàng vắt chiếc khăn.
Lau từng chút một lên người Tin. Những vết đốm đỏ đó được vệt nước quệt qua, lại càng tấy.
- Hức....
Sau khi lau chỉ còn tới đôi bàn chân, Tin bỗng dưng nghe được tiếng nấc.:
- Can? Cậu.. khóc sao?
- Đâu có... hành tây! Tự nhiên nhớ tới hành tây... Vậy mà sáng nay, tôi lại cười cậu đeo găng tay... Vậy mà lúc mới tới, tôi đã kéo đã lắc tay cậu...Tin. Cậu tuyệt đối không được, vạn lần không được ốm nữa.
Kéo Can, ôm chặt vào lòng, hôn lên mớ tóc nhỏ lộn xộn "
- Can...
- Cậu nói cậu sẽ bảo vệ tôi? Con mẹ nó.. hức.., hết gãy tay, lại bị ốm ra cái dạng này.. Ông đây.. ông đây... sẽ đổi lại.. Sẽ sủng cậu!
- Sủng tôi?
- Đúng!. Sủng cậu.. sủng lên tới tận trời!
Tin buồn cười. Buông người trong lòng ra, đối diện với gương mặt có chút ướt kia, khẽ hỏi:
- Như thế nào?
- Như thế nào?.....Như thế này đi!
Can choàng lấy cổ Tin, hôn xuống...
Miệng Tin khẽ nở một nụ cười...
Hòa quyện với nhau....
*******************//******************
Danh sách chương