“Đừng sờ vào cái đó, Butt.”
Nealy thấy đứa bé đang kiễng lên với lấy chiếc cần gạt số. Đứa bé quay lại nhìn chị gái mình, cười nhe răng rồi cho tay vào trong miệng.
“Cô sẽ không gọi con bé là Butt đâu,” Nealy nói.
“Vậy làm sao con bé biết cô gọi nó?”
Nealy từ chối tham gia vào một cuộc tranh cãi. “Cô có ý này. Đặt cho cô bé một cái tên khác đi. Tên gọi thân mật thôi.”
“Tên kiểu gì cơ?”
“Cô không biết nữa. Marigold – Cúc vạn thọ thì sao.”
“Chẳng ra đâu vào đâu hết.”
“Nó có thể hơi vô nghĩa, nhưng vẫn tốt hơn Butt.”
“Con bé đang nhón lên nghịch tiếp đấy. Bế con bé ra đây đi.”
Nealy quá mệt với việc bị sai vặt bởi một đứa trẻ. “Bởi vì cháu đã biết rõ thói quen nghịch ngợm của con bé nên chắc cháu trông con bé tốt lắm.”
“Vâng, đúng thế,” Lucy cười chế giễu.
“Cô nghĩ như thế là tốt nhất. Rõ ràng cháu rất thích con bé.”
Mặt Lucy ửng đỏ bên dưới lớp trang điểm. “Không hề! Cháu không thể chịu nổi con chuột nhắt đó.”
Nealy ngắm cô bé kỹ hơn. Nếu cô bé không thích em mình tới vậy, tại sao cô bé vẫn luôn cẩn thẩn theo dõi con bé từng bước chân như thế? Cô nhóc Butt – Marigold – với lên chiếc cần gạt số lần nữa. Nealy lao tới phía đó, trượt tay xuống dưới cánh tay bé bỏng kia, bế cô bé về phía chiếc ghế dài rồi đặt xuống. Cô nhóc đứng vững với một tay bám lấy ghế rồi nhướn cổ về phía chị gái mình, người đang kiên quyết ngó lơ cô. Cô bé ré lên đòi để thu hút sự chú ý.
Lucy cúi đầu, bóc phần sơn móng chân bị tróc ra trên ngón chân cái.
Đứa bé bắt đầu hét lên, thậm chí còn lớn hơn lúc trước.
Lucy tiếp tục ngó lơ.
Vẫn tiếp tục la hét và ngày càng lớn hơn.
“Dừng lại! Đừng hét lên nữa!”
Khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại vì sự giận dữ của chị gái. Nước mắt dâng đầy trong mắt cô bé. Môi dưới run run.
“Chết tiệt!” Lucy đứng lên và bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Nealy một mình cùng cô bé con với trái tim tan vỡ.
—
“Nói là tôi đang tưởng tượng đi hay là tiếng lạch cạch từ động cơ đang thực sự lớn hơn vậy.” Mat liếc mắt về phía Nealy, hiện đang ngồi trên ghế phụ. Họ đã khởi hành được khoảng một giờ đồng hồ, nhưng có vẻ như anh vẫn bận rộn với suy nghĩ riêng và đây là câu đầu tiên anh nói với cô.
“Tôi không để ý.” Cô vẫn đang bận ngắm cảnh sắc vùng ngoại ô phía bên ngoài.
“Dừng lại đi,” Lucy nói. “Tôi muốn đi trung tâm thương mại.”
“Cô không nghĩ có cái trung tâm thương mại nào gần đây đâu,” Nealy đáp lại.
“Làm như là cô rõ khu này lắm á? Mà để tôi lái cho. Tôi biết lái cái này.”
“Trật tự đi,” Mat nói, “không thì cháu sẽ đánh thức Butt mất.”
Nhờ có Nealy dỗ dành, đứa bé cuối cùng cũng ngủ ngoan trên ghế của mình. “Tên con bé là Marigold.”
“Nghe ngớ ngẩn thế.” Anh với lấy một lon root beer (vị gần giống sá xị) anh lấy ra lúc trước từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ. Cô mới để ý thấy anh có vẻ như là một người nghiện root beer.
“Butt cũng không thích cái tên đó,” Lucy nói, “nhưng Cô này chẳng thèm quan tâm đâu.”
Nealy đã bị gán cho cái tên Cô này từ khoảng hơn 30km trước. “Ừ thì, tệ thật đấy vì đó là cách tôi sẽ gọi con bé.” Cô cảm thấy một làn sóng hân hoan khác với sự thô lỗ thú vị của mình. Tưởng tượng nói chuyện kiểu này với một thành viên của Thượng nghị viện xem. Thưa ngài, thứ duy nhất bốc mùi hơn hơi thở của ngài chính là mấy cái quan điểm chính trị của ngài đấy.
Sự im lặng bao trùm lên chiếc xe, chiếc mà qua lời Lucy nói, có tên là Mabel. Ngay cả chiếc xe nhà di động này cũng có tên hay hơn cô bé con phía sau kia.
Mat quay ra nhìn đường, đầu anh nghiêng sang một bên khi anh tiếp tục lắng nghe âm thanh động cơ phát ra. Nealy nhận ra cô đang vui vẻ mặc dù bạn đồng hành của cô là những người không đáng mong đợi chút nào. Một ngày mùa hè đẹp không có khách đoàn nào tới thăm hay những bữa tối trang trọng đang đợi cô phía trước. Tối nay, cô không cần phải chườm đá tay do cơn đau sau khi bắt tay một hàng dài người.
Sự đau đớn từ quá nhiều những cái bắt tay là bệnh nghề nghiệp của những người làm chính trị. Một vài vị Tổng thống thậm chí đã phát triển phương pháp phòng ngự riêng cho việc này. Tổng thống Woodrow Wilson cụp ngón giữa xuống rồi đan ngón trỏ và ngón nhẫn với nhau để không ai có thể siết chặt tay ông được. Tổng thống Harry Truman tóm lấy tay đối phương trước và trượt ngón cái của ông vào giữa ngón cái và ngón trỏ của đối phương để kiểm soát lực nắm. Ida McKinley, vợ của Tổng thống William McKinley, ôm một bó hoa để không phải bắt tay ai cả. Nhưng Elizabeth Monroe, người vợ xinh đẹp nhưng ham hư vinh nhất của vị tổng thống thứ năm của Hoa Kỳ là người có biện pháp hay nhất. Bà ấy đơn giản là không tới Nhà Trắng.
Những người nổi tiếng đã tìm ra rất nhiều mánh nhỏ để khiến những dịp lễ quan trọng trở nên dễ thở hơn. Một trong những cách Nealy thích nhất là của Nữ hoàng tôn kính, Nữ hoàng Elizabeth. Khi bà muốn phụ tá tới giúp mình thoát khỏi một cuộc nói chuyện nhàm chán, bà chỉ đơn giản đổi túi từ tay phải qua tay trái.
“Tôi muốn tới trung tâm thương mại.”
Cái túi đó ở đâu khi cô cần chứ? “Sao cháu không đeo tai nghe lên và tiếp tục công việc của mình đi?”
Lucy ném gói snack lên bàn. “Tôi chán lắm rồi. Tôi muốn làm gì đó vui vui một chút.”
“Cháu có đọc sách không?”
“Tôi không tới trường. Làm sao tôi đọc sách được?”
Mat mỉm cười. “Đúng đấy, Nell. Sao con bé lại có cái sở thích đấy được?”
Sách là người bạn trung thành nhất của Nealy khi cô còn là một đứa trẻ, và cô không thể tưởng tượng ra có ai lại không thích đọc. Cô tự hỏi cha mẹ làm cách nào để chơi với lũ trẻ khi họ đi du lịch. Dù cô là Đệ nhất phu nhân của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ – một người mẹ biểu tượng của đất nước – nhưng cô lại không biết.
“Cháu có thích vẽ không?” cô hỏi.
“Vẽ ư?” Cô bé đáp lại cứ như Nealy vừa đề nghị cô bé chơi với một con chuột chết vậy.
“Cháu có màu sáp không? Hay bút chì màu?”
Cô bé khịt mũi rồi cúi xuống nghịch sơn móng chân tiếp.
Mat nhìn Nealy một cách khôi hài. “Sang thiên niên kỷ mới rồi Nell. Màu sáp và bút chì màu quá lỗi thời rồi. Hỏi con bé có muốn thuốc và một khẩu súng không ấy.”
“Nói kiểu đó không vui đâu.”
“Nó hài kinh khủng.” Lucy ngẩng lên. “Điều hài hước đầu tiên chú từng nói ra được đấy, Jorik.”
“Yeah, chú là một Jim Carrey chân chính đấy. (Diễn viên hài nổi tiếng người Canada)”
Lucy đứng lên. “Chúng ta phải dừng lại. Tôi phải đi tè.”
“Chúng ta có nhà vệ sinh mà. Dùng nó đi.”
“Quên đi. Tôi sẽ xử lí ở đây luôn.”
“Rồi sau đó nhớ dọn.”
Lucy cong môi lên khinh khỉnh. “Mơ đi.”
Mat nhìn sang Nealy. “Dọn đi.”
Nealy nhìn lại anh. “Mơ đi.”
Lucy rúc rích và Nealy mỉm cười.
“Ngồi xuống,” anh ra lệnh cho Lucy. “Và cài dây an toàn vào. Có dây ở ghế dài mà. Dùng chúng đi.”
Cô bé tóm lấy máy nghe nhạc của mình và mang theo nó tới phòng ngủ phía cuối xe, nơi cô bé ngã người xuống chiếc giường đôi, đeo tai nghe lên và đấm tay vào tường theo nhịp nhạc.
“Một đứa bé thú vị,” Nealy nói. “Tôi chắc con bé sẽ tự lo tốt cho mình ở trong tù.”
“Nếu con bé đánh thức Nàng quỷ con kia, tôi sẽ giết nó trước khi nó bị tống vào tù.”
Nealy nhìn anh. “Tôi chưa bao giờ đi du lịch chung với trẻ con, nhưng tôi nghĩ anh nên lên kế hoạch cho những điểm dừng chân để giữ chúng khỏi buồn chán. Những nơi có cảnh đẹp, khu vui chơi hoặc sở thú chẳng hạn.”
“Nếu cô thấy tấm biển nào đề trại rắn thì nói với tôi ngay để tôi ném thẳng ba người xuống đó nhé.”
“Anh là một gã đàn ông cáu kỉnh.”
“Còn cô thì đang quá vui mừng so với cái thực tế chỉ còn hai mươi đô trong túi và vừa mới mất chiếc xe trộm được của mình đấy.”
“Tôi không trộm chiếc xe, và tài sản phù phiếm có là gì hơn chướng ngại cản trở tâm hồn anh được thanh thản.”
“Thế thì sao?”
“Lucy nói mẹ con bé qua đời rồi. Từ khi nào thế?”
“Khoảng sáu tuần trước. Người phụ nữ đó chẳng bao giờ trong tình trạng tỉnh táo. Cô ta luôn say xỉn.”
“Còn cha của hai đứa thì sao?”
“Cha của từng đứa thì đúng hơn. Cha của Lucy là người tình một đêm. Còn cha của Nàng quỷ kia là bạn trai mới nhất của Sandy. Anh ta chết cùng cô ấy.”
“Đó hẳn là lí do tại sao Lucy luôn trong trạng thái thù địch như thế. Cô bé đang gồng mình đối mặt với cái chết của mẹ.”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi cá là Sandy không còn giữ vai trò một người mẹ với Lucy từ lâu rồi. Tôi nghĩ con bé chủ yếu là sợ hãi nhưng không muốn thể hiện ra cho ai thấy.”
“Anh thật tốt vì đã trông nom chúng, đặc biệt khi chính anh cũng có vẻ không thích chúng.”
“Với hai đứa nhóc đó cũng chẳng biết kéo dài đến bao lâu đâu, ngay cả tòa nhà kiên cố nhất cũng có ngày sập, hồ nước sâu nhất cũng có ngày cạn mà.”
Cô mỉm cười. Mọi người luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra với cô. Thật thích khi ở bên những người sẵn lòng thể hiện mình xấu xa. “Anh làm nghề gì? Khi không lái xe với những đứa trẻ không phải con anh, nghề đó ấy.”
Anh nhấp thêm một ngụm root beer rồi đặt cái lon xuống trước khi trả lời. “Tôi làm việc trong một nhà máy sản xuất thép.”
“Ở đâu?”
“Pittsburgh.”
Cô dựa lưng vào ghế, hết sức tận hưởng cảm giác lạ lùng khi trò chuyện như một người bình thường. “Nó có thú vị không? Làm việc trong nền công nghiệp thép ấy?”
“À, ừ. Thú vị lắm.” Anh ngáp.
“Anh làm vị trí gì?”
“Việc này việc kia.”
“Thật đáng kinh ngạc cái cách nền công nghiệp của chúng ta vẫn phát triển trong khi phải cạnh tranh với Nhật Bản. Dù thế, thật lạ lùng khi nhận ra Indiana đang là bang sản xuất thép đứng đầu thay vì Pennsylvania. Và Pennsylvania thậm chí còn không trong top 2.”
Anh nhìn cô chằm chằm, và cô nhận ra mình đã để lộ hơi quá. “Tôi đọc trên tờ National Enquirer ý mà,” cô nói nhanh.
“Tờ National Enquirer ư!”
“Có thể là tờ Philadelphia Inquirer.”
“Chắc thế.”
Một cơn bực bội như đâm xuyên qua cô. Cô đã dành quá nhiều năm để cẩn trọng trong từng từ mình nói ra và giờ cô không muốn phải tiếp tục làm thế nữa. “Tôi có trí nhớ hình ảnh,” cô nói dối. “Tôi có thể ghi nhớ rất nhiều tiểu tiết.”
“Thật tệ là cô không nhớ nổi rút chìa khóa xe của mình.” Anh hớp thêm một ngụm root beer. “Vậy là Pennsylvania ở vị trí thứ ba?”
“Chính xác là thứ tư, sau Ohio và Illinois.”
“Hay đấy.” Anh lại ngáp.
“Để tôi cầm lái cho, anh có thể nằm nghỉ một lát?”
“Cô đã bao giờ lái thứ gì kiểu này chưa?”
Cô từng lái xe tăng, cả loại của Mỹ sản xuất và loại của Nga sản xuất. “Có vài thứ tương tự.”
“Ừ thế vậy đi. Tối qua tôi ngủ chẳng ngon chút nào.” Anh lái xe chậm lại rồi tấp vào lề đường.
“Sao thế?” Lucy gọi với lên từ phòng sau.
“Chú đi ngủ đây. Ra ngoài này và tra tấn Nell một lúc đi, để cái giường cho chú. Cháu có thể dạy cô ấy mấy câu chửi thề cháu biết.”
“Trật tự đi cả hai người. B – Marigold sẽ bị đánh thức mất.” Lucy tới phía đầu xe trong khi Mat rời khỏi ghế lái, và một lúc lâu sau đó, chiếc xe lại lăn bánh trở lại con đường. Vài km tiếp theo trôi qua, nhưng thay vì ngắm cảnh bên ngoài, Nealy nhận ra mình đang tự hỏi chính xác tình hình ở Nhà Trắng giờ như thế nào rồi.
—
Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều muộn chiếu xiên qua chiếc cửa sổ lớn của phòng Bầu Dục, đậu trên đôi giày bóng loáng của Giám Đốc Secret Service Frank Wolinski. Ông đang ngồi trên một trong những chiếc ghế do Duncan Phyfe thiết kế nằm cạnh bức tranh phong cảnh treo trên tường. Cố vấn của Tổng thống đứng cạnh một trong những chiếc cửa ra vào, tất cả chúng đều được trang trí bằng đường viền tưởng hình vỏ sò, trong khi James Litchfield ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa ra vào.
Người đồng cấp với Wolinski ở FBI và CIA ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Cấp trên trực tiếp của họ, Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Bộ trưởng Bộ Tài chính, ngồi ở rìa ngoài của nhóm người cứ như họ muốn tự tạo một khoảng cách với những người còn lại của buổi họp vậy.
Harry Leeds, Giám đốc FBI, và Clement Stone, Giám đốc của CIA, đã biết chuyện sắp được Wolinski báo cáo. Ba người này đã ngay lập tức được thông báo từ 28 tiếng trước, kể từ khi Chánh văn phòng của Coelia Case phát hiện ra sự mất tích của cô ấy. Tổng thống là người đã triệu tập cuộc họp này.
Khi Lester Vandervort bước qua tấm thảm in logo tổng thống phía trước bàn làm việc của ông, Wolinski nhích người trên ghế. Sự căng thẳng trong phòng đè nặng lên tất cả mọi người. Ông chỉ mới lên nhậm chức Giám đốc Secret Service được sáu tháng, kể từ sau vụ thay đổi vị trí do vụ ám sát của nguyên Tổng thống Case, nhưng giờ công việc của ông đang trên bờ vực. Ông không thích thú gì khi nghĩ về việc trở thành Giám đốc đặc vụ đầu tiên trong lịch sử để lạc mất một Đệ nhất phu nhân.
“Cùng nghe nào,” ngài Tổng thống lên tiếng ngắn gọn.
“Thưa ngài.”
Mọi người trong căn phòng hiện tại điều biết Wolinski đang đổ mồ hôi hột, và tất cả cùng giờ đợi xem ông ấy sẽ báo cáo về việc này như thế nào.
“Hai giờ trước, chúng tôi nhận được một báo cáo từ Cảnh sát bang Pennsylvania về một tên tội phạm bỏ trốn tên Jimmy Briggs. Có lệnh truy nã hắn ta về tội cướp có vũ trang. Trong khoảng thời gian bị truy bắt, Briggs lái một chiếc Chevy Corsica xanh đăng kí dưới cái tên Delia Timms. Chiếc Chevy có biển đăng kí tạm thời từ một người bán xe cũ ở Rockville.”
Khi vùng ngoại ô Rockville của Washington, D.C. được nhắc đến, những người đàn ông trong phòng vừa thấy những thông tin không liên quan của Wolinski giờ trở nên cảnh giác hơn.
“Với những thông tin chúng tôi điều tra được cho tới hiện giờ, không có ai tên Delia Timms cả,” ông nói.
“Nhưng ông vẫn chưa có kết luận chắc chắn.”
Clement Stone, Giám đốc CIA, hiểu chính xác một cách chết tiệt là họ cần nhiều thời gian hơn để đi đến kết luận sau cùng và đó là cách ông hay dùng để tránh bị đổ trách nhiệm. Wolinski cố giấu sự bực tức của mình. “Chúng tôi vẫn đang xác minh. Người bán xe này có tiếng là lách luật tốt và người bán hàng không nhìn thấy bằng lái của người mua xe. Khi được hỏi, anh ta mô tả Timms là một phụ nữ già, gầy với mái tóc xoăn bạc và làn da mịn màng hơn so với tuổi.”
Ông dừng lại một giây, để mọi người có thời gian suy nghĩ rồi lại tiếp tục. “Chúng ta đều biết Phu nhân Case đã hóa trang khi rời khỏi Nhà Trắng, và thời gian vừa khớp.”
“Ông nghĩ con bé cải trang,” Litchfield lên tiếng. “Chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn con gái tôi không rời đi trong tình trạng bị ép buộc.”
Wolinski chưa bao giờ thích James Litchfield, nhưng giờ ông chỉ cảm thấy cảm thông với ông ta. Mọi người ở Washington đều biết vị nguyên Phó Tổng thống này gần gũi với con gái tới nhường nào. “Mọi bằng chứng đều chỉ ra cô ấy tự nguyện rời đi.”
Ngài Tổng thống ném cho Wolinski cái nhìn sắc bén. “Ông nghĩ cô ấy tự cải trang thành một người phụ nữ già, trốn khỏi Nhà Trắng, bằng cách nào đó tới được Maryland và mua một chiếc xe. Ông nên có nhiều bằng chứng hơn thế.”
“Tôi có thưa ngài. Cảnh sát bang Pennsylvania phát hiện ra một phong bì trong cốp chiếc Chevy với mười lăm ngàn đô tiền mặt trong đó.” Wolinski làm mọi người thêm hoang mang với phần báo cáo tiếp theo của ông. “Họ còn tìm thấy một túi quần áo phụ nữ và đồ vệ sinh cá nhân. Trong túi quần áo còn có một mái tóc bạc giả.”
“Chúa ơi.” Litchfield đứng bật dậy, biểu cảm trên khuôn mặt ông vặn vẹo.
“Chúng có thể không liên quan gì,” Wolinski nói vội, “nhưng chúng tôi đang kiểm tra băng ghi hình Nhà Trắng và đang tập trung tìm kiếm những người phụ nữ già tới thăm quan sáng hôm đó. Kết quả sẽ có trong một giờ nữa.”
Ngài Tổng thống chửi thề và Litchfield mặt cắt không còn giọt máu. Wolinski hiểu chính xác họ đang nghĩ gì và ông nói nhanh. “Không có dấu hiệu của bạo lực, Jimmy Briggs nói chìa khóa cắm nguyên trong ổ khi hắn ta lấy nó và hắn ta không thấy người lái xe. Chiếc xe đang được đưa đến phòng khám nghiệm.”
“Ông nói gì với cảnh sát địa phương?” Cố vấn Tổng thống lên tiếng, ông được biết đến như một người bị hoang tưởng về việc Nhà Trắng bị rò rỉ thông tin, và đây là câu đầu tiên ông lên tiếng trong suốt buổi.
“Chúng tôi nói với họ rằng đang theo một quy trình điều tra bình thường. Rằng chúng ta có vài bức thư nặc danh đe dọa Tổng thống và chúng tôi nghĩ có thể nó tới từ người chủ cũ của chiếc xe.”
“Họ tin ư?”
“Có vẻ là thế.”
Vị cố vấn Tổng thống lắc đầu. “Cho tới hiện tại vẫn chưa có thông tin bị rò rỉ nhưng chúng ta không thể giữ yên lặng lâu đâu.”
Litchfield bùng nổ. “Chúng ta phải giữ im lặng! Nếu truyền thông phát hiện ra con gái tôi đã biến mất…”
Ông không nói nốt. Cũng cần quá cần thiết phải làm thế.
“Chúng tôi đã cử đặc vụ tới Pennsylvania rồi,” Wolinski nói.
“Thế vẫn chưa đủ.” Cái nhìn của ngài Tổng thống lia tới Wolinski và Harry Leeds, Giám đốc FBI.
“Tôi muốn một tổ nhận nhiệm vụ đặc biệt, thành viên sẽ là những đặc vụ của Secret Service và FBI. Những người tốt nhất.”
Wolinski không biết ai hoảng hốt hơn với lệnh hợp thành viên của hai cơ quan hơn, ông hay Harry Leeds. “Nhưng thưa ngài ––”
“Thưa ngài, nếu tôi có đề nghị ––”
“Hai người sẽ làm theo những gì tôi nói.” Ngài Tổng thống nhìn về phía Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Bộ trưởng Bộ Tài chính trước khi quay lại tập trung vào Wolinski và Leeds. “Tôi biết những người của các anh làm việc như thế nào, và tôi sẽ không để bất kỳ một cơ quan nào độc lập trong điều tra vụ mất tích của phu nhân Case đâu. Tôi cần sự cam kết hợp tác hoàn toàn giữa hai cơ quan. Thiết lập đội và hãy cam kết thực hiện với tôi. Mọi người hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tốt.” Mắt ngài Tổng thống hẹp lại. “Giờ tôi nghĩ các anh nên bắt tay vào luôn đi, tôi đảm bảo rằng nếu vị trí của Coelia Case không được sớm phát hiện, vài người trong phòng này sẽ mất việc đấy.”
Nealy thấy đứa bé đang kiễng lên với lấy chiếc cần gạt số. Đứa bé quay lại nhìn chị gái mình, cười nhe răng rồi cho tay vào trong miệng.
“Cô sẽ không gọi con bé là Butt đâu,” Nealy nói.
“Vậy làm sao con bé biết cô gọi nó?”
Nealy từ chối tham gia vào một cuộc tranh cãi. “Cô có ý này. Đặt cho cô bé một cái tên khác đi. Tên gọi thân mật thôi.”
“Tên kiểu gì cơ?”
“Cô không biết nữa. Marigold – Cúc vạn thọ thì sao.”
“Chẳng ra đâu vào đâu hết.”
“Nó có thể hơi vô nghĩa, nhưng vẫn tốt hơn Butt.”
“Con bé đang nhón lên nghịch tiếp đấy. Bế con bé ra đây đi.”
Nealy quá mệt với việc bị sai vặt bởi một đứa trẻ. “Bởi vì cháu đã biết rõ thói quen nghịch ngợm của con bé nên chắc cháu trông con bé tốt lắm.”
“Vâng, đúng thế,” Lucy cười chế giễu.
“Cô nghĩ như thế là tốt nhất. Rõ ràng cháu rất thích con bé.”
Mặt Lucy ửng đỏ bên dưới lớp trang điểm. “Không hề! Cháu không thể chịu nổi con chuột nhắt đó.”
Nealy ngắm cô bé kỹ hơn. Nếu cô bé không thích em mình tới vậy, tại sao cô bé vẫn luôn cẩn thẩn theo dõi con bé từng bước chân như thế? Cô nhóc Butt – Marigold – với lên chiếc cần gạt số lần nữa. Nealy lao tới phía đó, trượt tay xuống dưới cánh tay bé bỏng kia, bế cô bé về phía chiếc ghế dài rồi đặt xuống. Cô nhóc đứng vững với một tay bám lấy ghế rồi nhướn cổ về phía chị gái mình, người đang kiên quyết ngó lơ cô. Cô bé ré lên đòi để thu hút sự chú ý.
Lucy cúi đầu, bóc phần sơn móng chân bị tróc ra trên ngón chân cái.
Đứa bé bắt đầu hét lên, thậm chí còn lớn hơn lúc trước.
Lucy tiếp tục ngó lơ.
Vẫn tiếp tục la hét và ngày càng lớn hơn.
“Dừng lại! Đừng hét lên nữa!”
Khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại vì sự giận dữ của chị gái. Nước mắt dâng đầy trong mắt cô bé. Môi dưới run run.
“Chết tiệt!” Lucy đứng lên và bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Nealy một mình cùng cô bé con với trái tim tan vỡ.
—
“Nói là tôi đang tưởng tượng đi hay là tiếng lạch cạch từ động cơ đang thực sự lớn hơn vậy.” Mat liếc mắt về phía Nealy, hiện đang ngồi trên ghế phụ. Họ đã khởi hành được khoảng một giờ đồng hồ, nhưng có vẻ như anh vẫn bận rộn với suy nghĩ riêng và đây là câu đầu tiên anh nói với cô.
“Tôi không để ý.” Cô vẫn đang bận ngắm cảnh sắc vùng ngoại ô phía bên ngoài.
“Dừng lại đi,” Lucy nói. “Tôi muốn đi trung tâm thương mại.”
“Cô không nghĩ có cái trung tâm thương mại nào gần đây đâu,” Nealy đáp lại.
“Làm như là cô rõ khu này lắm á? Mà để tôi lái cho. Tôi biết lái cái này.”
“Trật tự đi,” Mat nói, “không thì cháu sẽ đánh thức Butt mất.”
Nhờ có Nealy dỗ dành, đứa bé cuối cùng cũng ngủ ngoan trên ghế của mình. “Tên con bé là Marigold.”
“Nghe ngớ ngẩn thế.” Anh với lấy một lon root beer (vị gần giống sá xị) anh lấy ra lúc trước từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ. Cô mới để ý thấy anh có vẻ như là một người nghiện root beer.
“Butt cũng không thích cái tên đó,” Lucy nói, “nhưng Cô này chẳng thèm quan tâm đâu.”
Nealy đã bị gán cho cái tên Cô này từ khoảng hơn 30km trước. “Ừ thì, tệ thật đấy vì đó là cách tôi sẽ gọi con bé.” Cô cảm thấy một làn sóng hân hoan khác với sự thô lỗ thú vị của mình. Tưởng tượng nói chuyện kiểu này với một thành viên của Thượng nghị viện xem. Thưa ngài, thứ duy nhất bốc mùi hơn hơi thở của ngài chính là mấy cái quan điểm chính trị của ngài đấy.
Sự im lặng bao trùm lên chiếc xe, chiếc mà qua lời Lucy nói, có tên là Mabel. Ngay cả chiếc xe nhà di động này cũng có tên hay hơn cô bé con phía sau kia.
Mat quay ra nhìn đường, đầu anh nghiêng sang một bên khi anh tiếp tục lắng nghe âm thanh động cơ phát ra. Nealy nhận ra cô đang vui vẻ mặc dù bạn đồng hành của cô là những người không đáng mong đợi chút nào. Một ngày mùa hè đẹp không có khách đoàn nào tới thăm hay những bữa tối trang trọng đang đợi cô phía trước. Tối nay, cô không cần phải chườm đá tay do cơn đau sau khi bắt tay một hàng dài người.
Sự đau đớn từ quá nhiều những cái bắt tay là bệnh nghề nghiệp của những người làm chính trị. Một vài vị Tổng thống thậm chí đã phát triển phương pháp phòng ngự riêng cho việc này. Tổng thống Woodrow Wilson cụp ngón giữa xuống rồi đan ngón trỏ và ngón nhẫn với nhau để không ai có thể siết chặt tay ông được. Tổng thống Harry Truman tóm lấy tay đối phương trước và trượt ngón cái của ông vào giữa ngón cái và ngón trỏ của đối phương để kiểm soát lực nắm. Ida McKinley, vợ của Tổng thống William McKinley, ôm một bó hoa để không phải bắt tay ai cả. Nhưng Elizabeth Monroe, người vợ xinh đẹp nhưng ham hư vinh nhất của vị tổng thống thứ năm của Hoa Kỳ là người có biện pháp hay nhất. Bà ấy đơn giản là không tới Nhà Trắng.
Những người nổi tiếng đã tìm ra rất nhiều mánh nhỏ để khiến những dịp lễ quan trọng trở nên dễ thở hơn. Một trong những cách Nealy thích nhất là của Nữ hoàng tôn kính, Nữ hoàng Elizabeth. Khi bà muốn phụ tá tới giúp mình thoát khỏi một cuộc nói chuyện nhàm chán, bà chỉ đơn giản đổi túi từ tay phải qua tay trái.
“Tôi muốn tới trung tâm thương mại.”
Cái túi đó ở đâu khi cô cần chứ? “Sao cháu không đeo tai nghe lên và tiếp tục công việc của mình đi?”
Lucy ném gói snack lên bàn. “Tôi chán lắm rồi. Tôi muốn làm gì đó vui vui một chút.”
“Cháu có đọc sách không?”
“Tôi không tới trường. Làm sao tôi đọc sách được?”
Mat mỉm cười. “Đúng đấy, Nell. Sao con bé lại có cái sở thích đấy được?”
Sách là người bạn trung thành nhất của Nealy khi cô còn là một đứa trẻ, và cô không thể tưởng tượng ra có ai lại không thích đọc. Cô tự hỏi cha mẹ làm cách nào để chơi với lũ trẻ khi họ đi du lịch. Dù cô là Đệ nhất phu nhân của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ – một người mẹ biểu tượng của đất nước – nhưng cô lại không biết.
“Cháu có thích vẽ không?” cô hỏi.
“Vẽ ư?” Cô bé đáp lại cứ như Nealy vừa đề nghị cô bé chơi với một con chuột chết vậy.
“Cháu có màu sáp không? Hay bút chì màu?”
Cô bé khịt mũi rồi cúi xuống nghịch sơn móng chân tiếp.
Mat nhìn Nealy một cách khôi hài. “Sang thiên niên kỷ mới rồi Nell. Màu sáp và bút chì màu quá lỗi thời rồi. Hỏi con bé có muốn thuốc và một khẩu súng không ấy.”
“Nói kiểu đó không vui đâu.”
“Nó hài kinh khủng.” Lucy ngẩng lên. “Điều hài hước đầu tiên chú từng nói ra được đấy, Jorik.”
“Yeah, chú là một Jim Carrey chân chính đấy. (Diễn viên hài nổi tiếng người Canada)”
Lucy đứng lên. “Chúng ta phải dừng lại. Tôi phải đi tè.”
“Chúng ta có nhà vệ sinh mà. Dùng nó đi.”
“Quên đi. Tôi sẽ xử lí ở đây luôn.”
“Rồi sau đó nhớ dọn.”
Lucy cong môi lên khinh khỉnh. “Mơ đi.”
Mat nhìn sang Nealy. “Dọn đi.”
Nealy nhìn lại anh. “Mơ đi.”
Lucy rúc rích và Nealy mỉm cười.
“Ngồi xuống,” anh ra lệnh cho Lucy. “Và cài dây an toàn vào. Có dây ở ghế dài mà. Dùng chúng đi.”
Cô bé tóm lấy máy nghe nhạc của mình và mang theo nó tới phòng ngủ phía cuối xe, nơi cô bé ngã người xuống chiếc giường đôi, đeo tai nghe lên và đấm tay vào tường theo nhịp nhạc.
“Một đứa bé thú vị,” Nealy nói. “Tôi chắc con bé sẽ tự lo tốt cho mình ở trong tù.”
“Nếu con bé đánh thức Nàng quỷ con kia, tôi sẽ giết nó trước khi nó bị tống vào tù.”
Nealy nhìn anh. “Tôi chưa bao giờ đi du lịch chung với trẻ con, nhưng tôi nghĩ anh nên lên kế hoạch cho những điểm dừng chân để giữ chúng khỏi buồn chán. Những nơi có cảnh đẹp, khu vui chơi hoặc sở thú chẳng hạn.”
“Nếu cô thấy tấm biển nào đề trại rắn thì nói với tôi ngay để tôi ném thẳng ba người xuống đó nhé.”
“Anh là một gã đàn ông cáu kỉnh.”
“Còn cô thì đang quá vui mừng so với cái thực tế chỉ còn hai mươi đô trong túi và vừa mới mất chiếc xe trộm được của mình đấy.”
“Tôi không trộm chiếc xe, và tài sản phù phiếm có là gì hơn chướng ngại cản trở tâm hồn anh được thanh thản.”
“Thế thì sao?”
“Lucy nói mẹ con bé qua đời rồi. Từ khi nào thế?”
“Khoảng sáu tuần trước. Người phụ nữ đó chẳng bao giờ trong tình trạng tỉnh táo. Cô ta luôn say xỉn.”
“Còn cha của hai đứa thì sao?”
“Cha của từng đứa thì đúng hơn. Cha của Lucy là người tình một đêm. Còn cha của Nàng quỷ kia là bạn trai mới nhất của Sandy. Anh ta chết cùng cô ấy.”
“Đó hẳn là lí do tại sao Lucy luôn trong trạng thái thù địch như thế. Cô bé đang gồng mình đối mặt với cái chết của mẹ.”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi cá là Sandy không còn giữ vai trò một người mẹ với Lucy từ lâu rồi. Tôi nghĩ con bé chủ yếu là sợ hãi nhưng không muốn thể hiện ra cho ai thấy.”
“Anh thật tốt vì đã trông nom chúng, đặc biệt khi chính anh cũng có vẻ không thích chúng.”
“Với hai đứa nhóc đó cũng chẳng biết kéo dài đến bao lâu đâu, ngay cả tòa nhà kiên cố nhất cũng có ngày sập, hồ nước sâu nhất cũng có ngày cạn mà.”
Cô mỉm cười. Mọi người luôn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra với cô. Thật thích khi ở bên những người sẵn lòng thể hiện mình xấu xa. “Anh làm nghề gì? Khi không lái xe với những đứa trẻ không phải con anh, nghề đó ấy.”
Anh nhấp thêm một ngụm root beer rồi đặt cái lon xuống trước khi trả lời. “Tôi làm việc trong một nhà máy sản xuất thép.”
“Ở đâu?”
“Pittsburgh.”
Cô dựa lưng vào ghế, hết sức tận hưởng cảm giác lạ lùng khi trò chuyện như một người bình thường. “Nó có thú vị không? Làm việc trong nền công nghiệp thép ấy?”
“À, ừ. Thú vị lắm.” Anh ngáp.
“Anh làm vị trí gì?”
“Việc này việc kia.”
“Thật đáng kinh ngạc cái cách nền công nghiệp của chúng ta vẫn phát triển trong khi phải cạnh tranh với Nhật Bản. Dù thế, thật lạ lùng khi nhận ra Indiana đang là bang sản xuất thép đứng đầu thay vì Pennsylvania. Và Pennsylvania thậm chí còn không trong top 2.”
Anh nhìn cô chằm chằm, và cô nhận ra mình đã để lộ hơi quá. “Tôi đọc trên tờ National Enquirer ý mà,” cô nói nhanh.
“Tờ National Enquirer ư!”
“Có thể là tờ Philadelphia Inquirer.”
“Chắc thế.”
Một cơn bực bội như đâm xuyên qua cô. Cô đã dành quá nhiều năm để cẩn trọng trong từng từ mình nói ra và giờ cô không muốn phải tiếp tục làm thế nữa. “Tôi có trí nhớ hình ảnh,” cô nói dối. “Tôi có thể ghi nhớ rất nhiều tiểu tiết.”
“Thật tệ là cô không nhớ nổi rút chìa khóa xe của mình.” Anh hớp thêm một ngụm root beer. “Vậy là Pennsylvania ở vị trí thứ ba?”
“Chính xác là thứ tư, sau Ohio và Illinois.”
“Hay đấy.” Anh lại ngáp.
“Để tôi cầm lái cho, anh có thể nằm nghỉ một lát?”
“Cô đã bao giờ lái thứ gì kiểu này chưa?”
Cô từng lái xe tăng, cả loại của Mỹ sản xuất và loại của Nga sản xuất. “Có vài thứ tương tự.”
“Ừ thế vậy đi. Tối qua tôi ngủ chẳng ngon chút nào.” Anh lái xe chậm lại rồi tấp vào lề đường.
“Sao thế?” Lucy gọi với lên từ phòng sau.
“Chú đi ngủ đây. Ra ngoài này và tra tấn Nell một lúc đi, để cái giường cho chú. Cháu có thể dạy cô ấy mấy câu chửi thề cháu biết.”
“Trật tự đi cả hai người. B – Marigold sẽ bị đánh thức mất.” Lucy tới phía đầu xe trong khi Mat rời khỏi ghế lái, và một lúc lâu sau đó, chiếc xe lại lăn bánh trở lại con đường. Vài km tiếp theo trôi qua, nhưng thay vì ngắm cảnh bên ngoài, Nealy nhận ra mình đang tự hỏi chính xác tình hình ở Nhà Trắng giờ như thế nào rồi.
—
Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều muộn chiếu xiên qua chiếc cửa sổ lớn của phòng Bầu Dục, đậu trên đôi giày bóng loáng của Giám Đốc Secret Service Frank Wolinski. Ông đang ngồi trên một trong những chiếc ghế do Duncan Phyfe thiết kế nằm cạnh bức tranh phong cảnh treo trên tường. Cố vấn của Tổng thống đứng cạnh một trong những chiếc cửa ra vào, tất cả chúng đều được trang trí bằng đường viền tưởng hình vỏ sò, trong khi James Litchfield ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa ra vào.
Người đồng cấp với Wolinski ở FBI và CIA ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Cấp trên trực tiếp của họ, Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Bộ trưởng Bộ Tài chính, ngồi ở rìa ngoài của nhóm người cứ như họ muốn tự tạo một khoảng cách với những người còn lại của buổi họp vậy.
Harry Leeds, Giám đốc FBI, và Clement Stone, Giám đốc của CIA, đã biết chuyện sắp được Wolinski báo cáo. Ba người này đã ngay lập tức được thông báo từ 28 tiếng trước, kể từ khi Chánh văn phòng của Coelia Case phát hiện ra sự mất tích của cô ấy. Tổng thống là người đã triệu tập cuộc họp này.
Khi Lester Vandervort bước qua tấm thảm in logo tổng thống phía trước bàn làm việc của ông, Wolinski nhích người trên ghế. Sự căng thẳng trong phòng đè nặng lên tất cả mọi người. Ông chỉ mới lên nhậm chức Giám đốc Secret Service được sáu tháng, kể từ sau vụ thay đổi vị trí do vụ ám sát của nguyên Tổng thống Case, nhưng giờ công việc của ông đang trên bờ vực. Ông không thích thú gì khi nghĩ về việc trở thành Giám đốc đặc vụ đầu tiên trong lịch sử để lạc mất một Đệ nhất phu nhân.
“Cùng nghe nào,” ngài Tổng thống lên tiếng ngắn gọn.
“Thưa ngài.”
Mọi người trong căn phòng hiện tại điều biết Wolinski đang đổ mồ hôi hột, và tất cả cùng giờ đợi xem ông ấy sẽ báo cáo về việc này như thế nào.
“Hai giờ trước, chúng tôi nhận được một báo cáo từ Cảnh sát bang Pennsylvania về một tên tội phạm bỏ trốn tên Jimmy Briggs. Có lệnh truy nã hắn ta về tội cướp có vũ trang. Trong khoảng thời gian bị truy bắt, Briggs lái một chiếc Chevy Corsica xanh đăng kí dưới cái tên Delia Timms. Chiếc Chevy có biển đăng kí tạm thời từ một người bán xe cũ ở Rockville.”
Khi vùng ngoại ô Rockville của Washington, D.C. được nhắc đến, những người đàn ông trong phòng vừa thấy những thông tin không liên quan của Wolinski giờ trở nên cảnh giác hơn.
“Với những thông tin chúng tôi điều tra được cho tới hiện giờ, không có ai tên Delia Timms cả,” ông nói.
“Nhưng ông vẫn chưa có kết luận chắc chắn.”
Clement Stone, Giám đốc CIA, hiểu chính xác một cách chết tiệt là họ cần nhiều thời gian hơn để đi đến kết luận sau cùng và đó là cách ông hay dùng để tránh bị đổ trách nhiệm. Wolinski cố giấu sự bực tức của mình. “Chúng tôi vẫn đang xác minh. Người bán xe này có tiếng là lách luật tốt và người bán hàng không nhìn thấy bằng lái của người mua xe. Khi được hỏi, anh ta mô tả Timms là một phụ nữ già, gầy với mái tóc xoăn bạc và làn da mịn màng hơn so với tuổi.”
Ông dừng lại một giây, để mọi người có thời gian suy nghĩ rồi lại tiếp tục. “Chúng ta đều biết Phu nhân Case đã hóa trang khi rời khỏi Nhà Trắng, và thời gian vừa khớp.”
“Ông nghĩ con bé cải trang,” Litchfield lên tiếng. “Chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn con gái tôi không rời đi trong tình trạng bị ép buộc.”
Wolinski chưa bao giờ thích James Litchfield, nhưng giờ ông chỉ cảm thấy cảm thông với ông ta. Mọi người ở Washington đều biết vị nguyên Phó Tổng thống này gần gũi với con gái tới nhường nào. “Mọi bằng chứng đều chỉ ra cô ấy tự nguyện rời đi.”
Ngài Tổng thống ném cho Wolinski cái nhìn sắc bén. “Ông nghĩ cô ấy tự cải trang thành một người phụ nữ già, trốn khỏi Nhà Trắng, bằng cách nào đó tới được Maryland và mua một chiếc xe. Ông nên có nhiều bằng chứng hơn thế.”
“Tôi có thưa ngài. Cảnh sát bang Pennsylvania phát hiện ra một phong bì trong cốp chiếc Chevy với mười lăm ngàn đô tiền mặt trong đó.” Wolinski làm mọi người thêm hoang mang với phần báo cáo tiếp theo của ông. “Họ còn tìm thấy một túi quần áo phụ nữ và đồ vệ sinh cá nhân. Trong túi quần áo còn có một mái tóc bạc giả.”
“Chúa ơi.” Litchfield đứng bật dậy, biểu cảm trên khuôn mặt ông vặn vẹo.
“Chúng có thể không liên quan gì,” Wolinski nói vội, “nhưng chúng tôi đang kiểm tra băng ghi hình Nhà Trắng và đang tập trung tìm kiếm những người phụ nữ già tới thăm quan sáng hôm đó. Kết quả sẽ có trong một giờ nữa.”
Ngài Tổng thống chửi thề và Litchfield mặt cắt không còn giọt máu. Wolinski hiểu chính xác họ đang nghĩ gì và ông nói nhanh. “Không có dấu hiệu của bạo lực, Jimmy Briggs nói chìa khóa cắm nguyên trong ổ khi hắn ta lấy nó và hắn ta không thấy người lái xe. Chiếc xe đang được đưa đến phòng khám nghiệm.”
“Ông nói gì với cảnh sát địa phương?” Cố vấn Tổng thống lên tiếng, ông được biết đến như một người bị hoang tưởng về việc Nhà Trắng bị rò rỉ thông tin, và đây là câu đầu tiên ông lên tiếng trong suốt buổi.
“Chúng tôi nói với họ rằng đang theo một quy trình điều tra bình thường. Rằng chúng ta có vài bức thư nặc danh đe dọa Tổng thống và chúng tôi nghĩ có thể nó tới từ người chủ cũ của chiếc xe.”
“Họ tin ư?”
“Có vẻ là thế.”
Vị cố vấn Tổng thống lắc đầu. “Cho tới hiện tại vẫn chưa có thông tin bị rò rỉ nhưng chúng ta không thể giữ yên lặng lâu đâu.”
Litchfield bùng nổ. “Chúng ta phải giữ im lặng! Nếu truyền thông phát hiện ra con gái tôi đã biến mất…”
Ông không nói nốt. Cũng cần quá cần thiết phải làm thế.
“Chúng tôi đã cử đặc vụ tới Pennsylvania rồi,” Wolinski nói.
“Thế vẫn chưa đủ.” Cái nhìn của ngài Tổng thống lia tới Wolinski và Harry Leeds, Giám đốc FBI.
“Tôi muốn một tổ nhận nhiệm vụ đặc biệt, thành viên sẽ là những đặc vụ của Secret Service và FBI. Những người tốt nhất.”
Wolinski không biết ai hoảng hốt hơn với lệnh hợp thành viên của hai cơ quan hơn, ông hay Harry Leeds. “Nhưng thưa ngài ––”
“Thưa ngài, nếu tôi có đề nghị ––”
“Hai người sẽ làm theo những gì tôi nói.” Ngài Tổng thống nhìn về phía Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Bộ trưởng Bộ Tài chính trước khi quay lại tập trung vào Wolinski và Leeds. “Tôi biết những người của các anh làm việc như thế nào, và tôi sẽ không để bất kỳ một cơ quan nào độc lập trong điều tra vụ mất tích của phu nhân Case đâu. Tôi cần sự cam kết hợp tác hoàn toàn giữa hai cơ quan. Thiết lập đội và hãy cam kết thực hiện với tôi. Mọi người hiểu rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tốt.” Mắt ngài Tổng thống hẹp lại. “Giờ tôi nghĩ các anh nên bắt tay vào luôn đi, tôi đảm bảo rằng nếu vị trí của Coelia Case không được sớm phát hiện, vài người trong phòng này sẽ mất việc đấy.”
Danh sách chương