Gia sư từng đề cập rất nhiều lần là muốn dẫn Ngôn Cách ra ngoài đi dạo, nhưng anh vẫn không chấp nhận. Rồi bỗng một ngày, không hề có nguyên do, anh đã đồng ý. Hôm ấy, anh không hề để ý đi đâu hay làm gì, chỉ nhớ khá rõ rằng cô giáo gắn huy hiệu trường hình tròn nho nhỏ, in một chiếc thuyền rực rỡ lên chiếc túi quai chéo của anh. Anh muốn đi xe buýt về nhà, cô giáo đồng ý. Lúc chờ xe buýt, cô giáo nhận điện thoại, bất giác đi tới bên kia đường. Anh đứng ven đường, con phố yên ả và trống vắng, tán cây sum suê bao phủ cả bầu trời, tất cả đều lặng thinh.

Có một đám thiếu niên lớn hơn đảo tới đảo lui trước mặt anh. Anh lẳng lặng nhìn ra chiều không hiểu ý họ. Một cô gái xông ra. Anh nghe bập bõm được mấy từ cô nói. "... Blah blah bạn học trường tao…”

Anh lý giải rất lâu, phát hiện "bạn học trường tao" mà cô nói là anh, chắc cô nhầm rồi. Cô gái đội mũ lưỡi trai, tay chân mảnh khảnh, hai tay nắm lại, cầm chiếc gậy bóng chày đuổi đám choai choai kia đi rồi xoay người nhoẻn môi cười với anh. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười rực rỡ đáng yêu đến thế, như vầng thái dương nhỏ. Hình như cô rất thích anh, hớn hở nói tíu tít bằng chất giọng trong trẻo dễ nghe như tiếng viên bi rơi vào đĩa. Nhưng anh không nghe rõ lắm, rất sốt ruột, rất cố gắng, luống cuống bắt lấy mấy viên bi, hoang mang đáp lại cô.

Cô rất thích anh, cười với anh bằng đôi mắt lấp lánh như khe suối trong vắt lăn tăn, vừa hét "Làm bạn trai em nhé" vừa ngẩng đầu dựa sát vào anh. Cô nhích tới gần rồi! Anh sửng sốt, hốt hoảng lùi về sau một bước.

“Này, anh lùi gì thế?” Cô tò mò chớp mắt, vui mừng ghé tới gần hơn.

Anh càng hốt hoảng, lại vội vã lùi ra sau một bước. Cô không biết phân tích ngôn ngữ cơ thể của người khác và cũng không hề ủ rũ, lúm đồng tiền như hoa chúm chím theo câu nói, vừa nói vừa tiến đến trước mặt anh. Người anh cứng đờ, vụng về di chuyển về sau, nghe thấy tiếng tim đập rộn như sấm bên tai.

Càng lúc anh càng hít thở khó khăn, cô gái trước mắt như vầng mặt trời rực sáng đang nhào về phía anh, anh không biết phải làm sao, đầu óc ngừng hoạt động, xoay người bỏ chạy. Cô cũng chạy theo mãi, gọi anh như đã quen thân: “Anh đừng chạy mà. Ngôn Cách, Ngôn Cách..."

Giọng cô giòn giã, sáng trong nhẹ nhàng, gọi tên anh hay biết bao.

Nhưng anh không dám dừng lại, vẫn chạy miết mải. Tán cây xanh mướt và ánh mặt trời rực rỡ lướt qua anh, cuối cùng giọng cô đã biến mất, anh lập tức dừng bước, ngoảnh lại nhìn. Không còn ai đuổi theo, chỉ còn con phố vắng không một bóng người và ánh nắng xuyên qua kẽ lá.

Mặt trời nhỏ biến mất rồi.

Trái tim loạn nhịp bình ổn trở lại, sau đó dần dần chìm xuống. Anh đờ đẫn đứng ven đường, có phần muốn quay về xem thử, chỉ một chút xíu thôi. Nhưng anh không quay lại. Anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, cố gắng nhớ lại những gì cô nói, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra vài chữ.

Trên đường về nhà, anh nghiền ngẫm mấy chữ đó rất nhiều lần, nghĩ đến khi không còn nhớ ra thêm được gì nữa mới thôi.

Ngày thứ ba, anh đi học. Cô giáo không giới thiệu anh, cũng không để anh tự giới thiệu. Anh không nghe tiếng bạn bè chào hỏi, tiếng thầy cô giảng bài mà chỉ đọc sách của mình. Sâu xa đến độ các bạn học nhìn bìa sách đã không thể hiểu nổi. Không đến nửa buổi, mọi người đều biết anh là quái thai, là người câm điếc. Nhưng ngay cả như vậy, các nữ sinh vẫn thích vì họ chưa thấy cậu thiếu niên nào thanh tú tinh khôi đến vậy, thậm chí trên tivi cũng không có. Chỉ mới hết một tiết học, "Hot boy chưa từng có trong lịch sử mới tới là người câm" đã truyền khắp cả trường.

Anh vẫn lẳng lặng làm việc của mình, mãi đến khi gần tan học buổi trưa, chợt nghe tiếng reo giòn tan và mừng rỡ ngoài phòng học. "Ngôn Cách! Ngôn Cách!”

Học sinh lớp 8-1 đều quay lại, là Chân Ý lớp 7-13, tựu trường chưa được mấy ngày nhưng mọi người đều biết cô, bởi lẽ cô đã nghịch lửa đốt trụi dây cột cờ và bị phê bình toàn trường. Nhưng Ngôn Cách là ai? Mọi người nhanh chóng phản ứng, đồng loạt nhìn về phía "Hot boy câm". Thầy giáo đang giảng bài bất mãn nhìn Chân Ý, nhưng cô không để tâm mà vẫn nhảy nhót ngoài cửa lớp: "Ngôn Cách, Ngôn Cách, anh đi học rồi à? Hôm qua, em tìm anh cả ngày đấy."

Nữ sinh trong lớp xôn xao: "Cậu ta tên Ngôn Cách à?"

“Tên kỳ quặc thật đấy.”

"Nhưng nghe hay lắm mà."

Cũng có người nghi ngờ: "Sao Chân Ý biết cậu ta? Còn tìm cậu ta?"

Chân Ý thính tai, lập tức ngẩng đầu nói đầy kiêu ngạo: “Bởi vì em là bạn gái của Ngôn Cách!"

Lớp học lập tức bùng nổ: "Sao có thể chứ?"

Hình như Ngôn Cách nhận ra giọng cô, ngẩng đầu lên nhìn nhưng không phản ứng. Chuông hết tiết vang lên, thầy giáo thông báo tan học. Chân Ý lập tức vọt vào phòng học, chạy tới chỗ Ngôn Cách, hân hoan ngồi xuống rồi nhoài người trên bàn anh: "Anh đến rồi, em tìm anh lâu lắm đó. Hôm trước, nếu không phải vì bị ngã thì còn lâu em mới để anh chạy mất.”

Anh lặng lẽ nhìn cô, thấy khuỷu tay cô trầy da, thoa nước thuốc màu đỏ mà vẫn không che hết được màu xanh tím.

Anh nhìn vết thương của cô chằm chằm, thấy vậy cô cười không buồn để tâm: "Không sao đâu, không đau chút nào. Ngôn Cách, anh sống ở đâu thế? Chúng ta cùng về nhà có được không?"

Hai tay anh nắm chặt quyển sách, hàng mi dài chớp một cái, không hề lên tiếng.

Nữ sinh bên cạnh chen miệng: "Cậu ta bị câm điếc đấy, không nghe thấy em nói gì đâu, làm sao là bạn trai em được?"

Chân Ý hỏi ngược lại: "Anh ấy nói với chị anh ấy không phải bạn trai của em à?"

Đối phương: “…”

"Hơn nữa, ai nói anh ấy bị câm điếc?"

Đám nữ sinh không trả lời, có nam sinh hét lên: "Vốn dĩ là vậy."

"Hôm trước anh ấy còn nói chuyện với em đấy!"

"Vậy em bảo cậu ta nói đi." Nam sinh khiêu khích.

"Hừ, anh bảo nói là được à? Bây giờ Ngôn Cách không muốn nói." Chân Ý bảo vệ anh hết mực.

"Em nói dối, cậu ta bị câm."

"Còn nói nữa em đánh chết anh!" Chân Ý siết nắm tay, "Cùng lắm bị phê bình thêm một lần."

“…”

Ngôn Cách vẫn không nghe được liền mạch, im ắng thu dọn sách vở, đứng dậy rời đi.

Chân Ý đuổi theo như hình với bóng: "Ngôn Cách, anh chờ em chút..."

Cô chạy quá nhanh, đụng rầm vào bàn như không cảm thấy đau, còn Ngôn Cách đi tới cửa đã dừng lại. Anh không ngoảnh lại, nhưng đã dừng bước. Mọi người há miệng cứng lưỡi, cậu ta nghe được à? Trong ánh mắt kinh ngạc đến thẫn thờ của họ, Chân Ý vui mừng chạy đến bên anh, lúc ấy anh mới nhấc chân đi, Chân Ý tíu tít cùng anh suốt con đường.

Mấy tháng đầu, có người tưởng Ngôn Cách nghe được nhưng không biết nói. Nhưng rồi một ngày nọ, có nữ sinh mang tới tin tức động trời, nói trên đường về đi ngang qua Chân Ý và Ngôn Cách, nghe tiếng Ngôn Cách nói chuyện. Lúc ấy, Chân Ý đang cầm một hộp đậu phụ thối, xiên một miếng đậu phụ đưa đến miệng anh, anh nói: "Tôi không ăn."

Cả bọn kinh ngạc vô cùng, hỏi thăm đủ điều, nào là giọng điệu và biểu cảm ra sao rồi chất giọng thế nào. Đáp án là: "Giọng siêu hay, còn hay hơn cả diễn viên lồng tiếng."

Mọi người tiếc nuối cùng cực, thì ra không phải anh không biết nói mà anh chỉ nói chuyện với mỗi Chân Ý. May thay, về sau Chân Ý thừa nhận cô không phải bạn gái của anh mà chỉ đang theo đuổi anh thôi. Nhưng ngay cả như vậy, có nữ sinh bắt chước Chân Ý theo đuổi nhưng anh không thèm đếm xỉa, không thể làm cho anh chuyển dời ánh mắt, càng không thể làm cho anh mở miệng.

Một năm, hai năm, anh vẫn như vậy. Nữ sinh cùng khối rồi đàn em mới tới, từng người từng người bị vẻ lạnh nhạt và thờ ơ của anh dập tắt sự nhiệt tình, duy chỉ có Chân Ý là theo đuổi anh hết ngày này qua ngày khác. Cô như một quyển sách giáo khoa theo đuổi nam thần, poster, đài phát thanh, ca hát, nhảy múa, tờ rơi, tranh phun sơn, bóng bay... Cô đã dùng hết mọi cách thức theo đuổi có thể sử dụng.

Người ta hỏi cô vô số lần: "Cậu không cảm thấy nản lòng thoái chí sao?"

Chân Ý bối rối: "Sao phải nản lòng thoái chí chứ? Anh ấy không biết biểu đạt, nhưng anh ấy thích tớ đấy, tớ biết mà."

Mọi người cảm thấy cô tự luyến có đẳng cấp luôn rồi. Chân Ý cũng không biết, nhưng cô cảm thấy vậy.

Thật ra, sự việc nên trở về ngày bắt đầu. Tan học, Chân Ý lấy tiền đi xe buýt mua quà vặt ở cổng trường. Ngôn Cách lẳng lặng đứng bên đợi cô, bởi vì trước khi cô len vào đám đông đã nói với anh: "Ngôn Cách, anh chờ em một lát nhé."

Một lát sau, cô đổ mồ hôi nhễ nhại chui ra khỏi đám người, cầm một hộp Tteokbokki, nhiệt tình hỏi anh có ăn không. Anh lắc đầu.

Cô rất thích ăn quà vặt, nhưng bác không cho cô tiền tiêu vặt, cô thà rằng không đi xe buýt cũng phải ăn cho đã.

Cô rất thích đẹp, không thích đồng phục nên thường bị giám thị nhéo tai vì không mặc đồng phục. Sau khi ra khỏi trường, việc đầu tiên cô làm luôn là cởi đồng phục nhét vào cặp sách. Cô không có quần áo mới, đều là đồ chị họ để lại. Dù là vậy, cô vẫn tự giặt sạch sẽ, màu sắc tươi mới, phối hợp cực đẹp. Tan học là thời điểm sóng người tuôn trào, cô vô cùng bắt mắt giữa dòng người mặc cùng đồng phục.

Hôm ấy, cô vừa ăn Tteokbokki vừa nhồm nhoàm nói chuyện với anh. Lúc thì nói đến bộ quần áo mới của hoàng đế trong tiết Ngữ văn mà hồi bé cô đã từng nghe ông nội kể; lúc thì nói cô thích Andersen và thích nhất là Nàng Tiên Cá; lúc khác lại nói bọt xà phòng rất thú vị, chà xát vỡ như đổ tuyết, có lần cô còn rắc bọt xà phòng khắp trường rồi bị phạt dọn dẹp cả ngày; lát sau lại nói thổi bong bóng rất vui, nhưng nước thổi bong bóng rất đắt, mất đến hai đồng nên cô sẽ dùng xà phòng làm nước thổi bong bóng, nhưng phải đề phòng bác phát hiện... Một lúc sau lại quay sang: "Ngôn Cách mau nhìn đi, bông hoa màu vàng kia đẹp quá đi mất!"

Anh ngẩng đầu nhìn bức tường nở rộ hoa vàng, nói: "Đó là kim hoa trà."

"Oa, anh giỏi quá, cái gì cũng biết.”

“…”

Khi ấy, cô luôn nói không hết lời, luôn có chuyện thú vị để kể anh nghe, luôn có thứ tốt đẹp để cho anh xem. Khi ấy, cô không hề oán trách bố mẹ đã qua đời, sống nhờ bác cũng không cảm thấy gia đình nghèo túng mà mất mặt, càng không vin cớ này để làm bàn đạp xoay chuyển tình thế. Khi ấy, cô luôn ăn vận sạch sẽ và rất xinh đẹp, khuôn mặt luôn nở nụ cười, đáy lòng không vương bụi trần.

Hôm đó, cô ăn hết một hộp Tteokbokki, nấc một cái rõ to, đi cùng anh đến lúc chia tay ở đoạn đường rẽ.

"Tôi đi đây." Anh hờ hững nói, không dừng lại mà đi lướt qua cô.

"Mai em ở đây chờ anh cùng đi học nhé.” Cô hét theo bóng lưng anh nhưng anh không đáp lại.

Cô nghiêng đầu nhìn bóng lưng thanh thoát của cậu thiếu niên, áo sơ mi trắng quần jean, đeo chiếc túi quai chéo màu xanh đen, toát lên vẻ đẹp trên con đường in ánh chiều tà. Cô bỗng cảm thấy thích anh biết mấy, thích đến độ không nỡ quay đầu rời đi.

Cô vẫn đứng yên trông theo, thỉnh thoảng ngồi xổm chống cằm nhìn, đến lúc anh tới chỗ ngoặt cô mới đứng dậy. Nhìn bóng dáng thanh tú của anh, cô vẫn không nỡ xoay lưng. Chính trong khoảnh khắc chần chừ này, cô thấy anh dừng bước, sau đó ngoảnh đầu lại mà không rõ nguyên do.

Ngày hôm sau, anh tặng cô rất nhiều nước thổi bong bóng xinh đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện