Dịch & Biên: Chu Cường

Chuyện này…Tất cả những chuyện này là do mình làm ra ư? Dương Quần nhìn thi thể của lũ Zombie với tình trạng vô cùng thể thảm nằm ngổn ngang trên mặt đất, vô số tay chân đứt đoạn, hộp sọ nứt vỡ, máu đen cùng với óc trắng bắn tung tóe khắp nơi.

Hai mươi lăm năm trôi qua…Chưa bao giờ hắn thấy mình điên cuồng giống như ngày hôm nay.

"Phù!"

Dương Quần khẽ thở phào một cái.

Bản thân mình đã hoàn toàn thay đổi. Thật sự đã trở nên mạnh mẽ hơn trước.

Có lẽ nên cảm ơn cơn mưa đen kia, chính cơn mưa đen kia đã làm thay đổi bản thân mình. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những sự thay đổi của bản thân mà cơn mưa đen đó đã mang lại cho mình. Hơn nữa, Dương Quần đã bị Zombie cắn vô số lần, tại sao không có bị biến thành Zombie.

Hơn nữa, từ hình dáng bên ngoài, cho tới lực lượng bên trong cơ thể, đều thay đổi hoàn toàn. Hắn không còn là một tên mập béo ú, yếu ớt nữa mà đã trở thành một người đàn ông nam tính, mạnh mẽ. Chỉ mới vài ngày thôi, những điều này là sự thật sao.

Tất cả những điều này đều là do tác dụng của cơn mưa đen và cả thứ chất lỏng màu xanh kia nữa.

Đúng vậy! Cả thứ chất lỏng màu xanh thần bí đó nữa chứ!

Nhớ tới chuyện này, Dương Quần ngay lập tức nhớ đến con Zombie biến dị mà mình vừa mới giết chết kia.

Dương Quần cảm thấy vô cùng hưng phấn, vội vã chạy tới bên cạnh thi thể của nó.

Con Zombie này so với những con Zombie khác ở cạnh nó thì mạnh mẽ hơn nhiều. Không biết bên trong đầu nó có hay không thứ chất lỏng màu xanh kia.

Một tiếng "Rắc!" vang lên.

Dương Quần nhấc bàn chân lên cao, nhắm chuẩn xác, rồi dẫm mạnh vào đầu con Zombie biến dị đang nằm bên dưới. Một lần, hai lần, ba lần…hắn tiếp tục hành động của mình cho tới khi dẫm nát đầu con Zombie biến dị thì mới thôi. Máu đen, óc trắng phun hết ra ngoài, nhưng đồng thời một mùi thơm hấp dẫn vô cùng chui vào mũi Dương Quần, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thèm muốn.

Quả nhiên là có!

Một dòng chất lỏng sền sệt màu xanh chảy ra từ bên trong đầu con Zombie biến dị, mùi vị này khiến cho Dương Quần cảm thấy vô cùng hưng phấn. Chỉ muốn ăn ngay lập tức.

Nhưng mà, Dương Quần biết, đây chưa phải lúc thích hợp để nuốt chất lỏng đó vào bụng. Hắn rất lo lắng, mình sẽ tiếp tục rơi vào hôn mê. Tuy lũ Zombie trên đường phố đã bị Dương Quần thanh lý hết, thế nhưng lũ Zombie ở những nơi khác sẽ rất nhanh chóng đi đến nơi này.

Trải qua trận chiến với lũ Zombie khiến cho Dương Quần cảm thấy hơi đói bụng, hắn lấy một thanh sô-cô-la từ trong cái ba-lô đeo sau lưng ra, cẩn thận bóc lớp vỏ bạc bên ngoài thanh kẹo, rồi nhét cả thanh kẹo vào mồm. Sau đó, hắn dùng cái giấy gói kẹo bằng bạc đó bọc bên ngoài thứ chất lỏng sền sệt màu xanh, cần thận nhét vào trong hộp kẹo, rồi cất kỹ nó trong ba-lô.

Thứ chất lỏng sền sệt màu xanh ở bên trong đầu con Zombie này rõ ràng con ít hơn so với con Zombie biến dị Dương Quần đụng độ ở bên trong siêu thị. Có lẽ do thực lực của con đó mạnh hơn con này?

Trong đầu Dương Quần có rất nhiều suy đoán. Thứ chất lỏng màu xanh này hình như chỉ xuất hiện ở những con Zombie biến dị, con nào càng mạnh mẽ thì số lượng chất lỏng sẽ càng nhiều. Bọn chúng dựa vào cái gì có thể tiến hóa trở thành Zombie biến dị?

Cái con Zombie biến dị khổng lồ lúc trước hắn gặp, có lẽ chính là một con đầu đàn, cơ thể nó, cùng với sức mạnh nó có được có lẽ là do nó ăn thịt không ít người!

Mà con Zombie biến dị sau đó, có lẽ nó vừa mới tiến hóa để trở thành con đầu đàn, cho nên lực lượng của nó dường như hơi yếu.

Hoặc có lẽ do con Zombie biến dị khổng lồ kia sắp sửa tiến hóa tiếp…

Còn một chuyện nữa, Dương Quần cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết bên trong đầu mình có hay không cũng tồn tại thứ chất lỏng màu xanh đó không?

Một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo lan truyền toàn thân, khiến da thịt hắn nổi đày da gà. Mình…Rốt cuộc có còn là nhân loại nữa hay không?

"Gừ…gừ…gừ!"

Trên một khúc quanh, bỗng nhiên xuất hiện một bầy Zombie, tất cả bọn chúng đều đi về một hướng, bọn chúng đi sát cạnh nhau, thỉnh thoảng cơ thể của chúng là va chạm vào nhau, khiến cho một vài con lảo đảo, ngã lăn ra đất.

Mùi hôi thối nồng nặc, cùng với cái gió nóng của mùa hè thổi tới. Rất nhiều Zombie tập trung một chỗ, mùi vị bốc lên quả thật không dễ chịu gì.

Dương Quần nhanh chóng tìm chỗ trốn. Zombie nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, phải có đến mấy vạn con tập trung một chỗ.

Số lượng Zombie ở đây so với số Zombie lảng vảng ở cổng ra vào tiểu khu, quả thật cách xa một trời một vực. Rất nhiều Zombie tập trung một chỗ tạo thành một đàn Zombie khổng lồ, tràng cảnh đồ sộ này rất khó để hình dung.

Thành phố này có tới mấy triệu người, trải quả mấy ngày, số lượng Zombie sinh ra quả thật rất nhiều. Nếu tất cả những con Zombie đó đều xuất hiện ở đây thì đó sẽ là một cảnh tượng khủng khiếp đến mức nào.

Chúng nó đang đi đâu?

Tại sao bọn chúng lại tập trung thành một đàn lớn đến như vậy?

"Ầm!"

"Uỳnh…uỳnh!"

Bỗng nhiên, từ phía xa vang lên những tiếng nổ mạnh. Dương Quần đứng ở chỗ nấp có thể nhìn thấy có vô số những cột khói đen khổng lồ cuồn cuộn bốc lên trời. Những âm thanh đó là tiếng súng, đạn pháo nổ ầm ầm.

Quân đội?

Là quân đội đã tới sao?

Quân đội đã tới cứu chúng ta.

Trong lòng Dương Quần cảm thấy vô cùng vui vẻ, cái cảm giác này rất là vi diệu, giống như một đứa bé đi lạc tìm lại được cha mẹ, người thân của mình vậy. Trước đó, còn là một đứa trẻ lạc lõng cô đơn, sợ hãi mà giờ phút này đứa trẻ đó được cha mẹ chúng ôm chặt vào trong lòng.

Chúng ta, chúng ta không bị vứt bỏ!

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Dương Quần ngay lập tức vứt ngay ra khỏi đầu mình.

Bản thân mình còn được coi là người sao?

Mình không phải cũng đã bị nhiễm bệnh sao!

Nếu đi gặp đến chỗ quân đội đóng quân, có hay không sẽ bị kiểm tra, nếu bị bọn họ phát hiện ra, bọn họ xử lý như thế nào đây?

Còn nữa, cái thứ dung dịch màu xanh đó, dường như có thể cường hóa cơ thể mình, cảm giác biến đổi mà mình có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng. Nếu gia nhập vào quân đội, còn có cơ hội để sử dụng thứ chất lỏng này?

Sẽ không bị mọi người gọi là quái vật chứ?

Chẳng lẽ bây giờ mình đã trở thành quái vật?

Nghĩ đến đó, thần sắc Dương Quần không khỏi ảm đạm.

Dương Quần chuyển thân, nhanh chóng chạy về hướng tiểu khu. Dương Quần muốn thông báo tin tức này cho tất cả những người hàng xóm của mình biết. Có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Mặc dù bản thân mình không gia nhập quân đội, nhưng mình cũng phải có trách nhiệm thông báo cho tất cả mọi người trong tiểu khu biết.

Lúc này, ở lối vào tiểu khu có vài con Zombie đang di chuyển. Dương Quần cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một gương mặt bọn chúng, đó là gương mặt mà hắn vô cùng quen thuộc.

Là của người chồng kia!

Không sai, chính là người đó, lần trước khi nói chuyện với hai vợ chồng nhà đó qua cửa sổ, hắn cũng biết bọn họ không cón thức ăn.

Có lẽ sau khi mình rời đi, khiến cho họ có dũng khí đi ra ngoài. Thật không nghĩ đến, bọn họ cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Dương Quần cảm thấy vô cùng buồn bã, hắn biết không phải ai cũng có vận khí tốt như hắn. Phần lớn tất cả mọi người, dưới cơn mưa đen đó đã bị biến đổi thành Zombie, hoặc là bị Zombie ăn thịt…và cuối cùng lại biến thành một đám xác chết di động này.

Tao căm thù, tao ghê tởm lũ chúng mày…

A…a…a!

Xin lỗi! Xin lỗi mọi người!

Vì sống sót, tôi đành phải giết các người!

Dương Quần dùng hai bàn tay rắn chắc, mạnh mẽ của mình tóm chặt lấy đầu của con Zombie đó, rồi dùng lực vặn mạnh một cái.

Một tiếng rắc vang lên. Cổ của con Zombie có hình dáng một người đàn ông, bị Dương Quần mạnh mẽ dùng tay vặn gãy. Thân thể con nó đổ gục xuống chân hắn.

Xin lỗi…

Dương Quần nói thầm một tiếng, rồi đi thẳng vào tiểu khu.

Đi vào trong tiểu khu, ngay lập tức hắn phát hiện ra bầu không khí bên trong tiểu khu so với lúc trước có sự bất đồng.

Cách đây mấy ngày, trên cửa sổ mỗi tòa nhà trong tiểu khu đều có một tấm bảng có viết chữ. Thế nhưng bây giờ, những tấm bảng đó đã biến mất, những tấm rèm cửa sổ đã bị kéo kín lại. Hơn nữa, ở vị trí cửa sổ của một số căn hộ ở tầng ba và bốn xuất hiện một lỗ thủng to tướng, nhìn qua một chút, thì giống như có thứ gì đó chui và.

Có, có thứ gì đó đã đục thủng tường, chui vào phòng bọn họ?

Dương Quần khẽ nheo hai mắt lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, cẩn thận. Hóa ra ở đây từ trước đến giờ không hề an toàn như hắn tưởng tượng.

Quan sát, chờ đợi một lúc, bên trong tiểu khu cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì, không còn cách nào khác. Dương Quần đành phải hô to lên để gọi bọn họ. Vì hắn không biết quân đội sẽ dừng lại ở đó bao lâu nữa!

"Này! Có ai không?"

"Mọi người mau xuống đây đi, quân đội đang ở khu vực phía tây của thành phố!"

"Mau xuống đây!"

Âm thanh Dương Quân vang vọng, dội vào các tòa nhà bên trong tiểu khu rồi chuyền đi rất xa. Thế mà một lúc lâu sau, hắn không thấy có bất cứ người nào đáp lại lời hắn.

Tất cả bọn họ, đều đã chết rồi sao?

Dương Quần lại tiếp tục hô lớn.

"Mau xuống đây, nếu không sẽ không còn cơ hội! Tôi hiện tại phải đi rồi!"

Lần này, cửa sổ một căn hộ trên tầng bốn bỗng nhiên mở ra, từ trong đó ló ra cái đầu của một cô gái trẻ. Nhìn qua có chút xinh đẹp, Dương Quần không nghĩ tới là mình đã ở đây nhiều năm rồi, mà không biết có một hàng xóm xinh đẹp như vậy.
"Là thật sao? Quái vật ở phía dưới đã bỏ đi chưa?"

Cô gái trẻ mở miệng ra nói.

Nhưng khi cô gái đó vừa mới mở miệng ra nói thì trong nháy mắt có môt cái bóng màu trắng, dùng một tốc độ nhanh không tưởng lao thẳng vào người cô gái.

"A…a…a!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên vang vọng toàn bộ tiểu khu.Sắc mặt Dương Quần đại biến! Đó là thứ gì vậy, sao tốc độ của nó lại nhanh như vậy!

Nhưng đây không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này. Dương Quần sải bước, bàn chân đạp mạnh xuống đất, cả người hắn như tên lửa xông thẳng lên tầng.

Tầng 1, tầng 2, tầng 3, tầng 4! Chính là căn hộ này.

"Hây A…!"

Dương Quần đứng trước cửa căn hộ, giơ chân lên, hét to một tiếng rồi đạp mạnh. Sau khi trải qua cường hóa, sức mạnh của Dương Quần so với lúc trước mạnh hơn nhiều.

"Rầm!" một tiếng.

Cánh cửa lớn đang khóa chặt, bị một cú đá của Dương Quần đạp tung ra, đập mạnh vào bức tường bên trong.

Đây là một căn hộ nhỏ, vì thế khi vừa xông vào phòng tất cả hình ảnh xảy ra bên trong căn hộ đã hiện ra trước mặt hắn.

Nhìn thấy chuyện xảy ra trước mặt mình, khiến hắn vừa sợ vừa giận. Cánh cửa sổ bằng thủy tinh đã bị vỡ nát, một cô gái trẻ mặc một cái áo ngủ màu xám, phần ngực của cô ấy đã bị thủng một lỗ lớn, đang nằm xõng xoài trên nền nhà, vậy mà cô gái đó vẫn chưa chết. Khóe miệng của cô gái đó chảy ra một dòng máu đỏ tươi, nằm nghẹo đầu qua một bên, đôi mắt mở lớn, một dòng nước mắt chảy trên khóe mi, dùng ánh mắt không càm lòng nhìn chằm chằm vào hắn.

Miệng cô gái đó hơi hé mở, tựa hồ như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng không có cách nào nói ra được.

Dương Quần nhìn thấy trên ngực cô gái đó có một con vật có hình dáng vô cùng quen thuộc đang ngồi. Thân hình thon gọn giống như báo săn, với bốn chân to khỏe. Trên mặt nó dính đầy máu tươi, hai bên mép nó có sáu sợi lông dài, nhưng mà những sợi lông này lại lóe lên một thứ ánh sáng giống như kim loại. Cái đuôi nó thật dài, đó một cái đuôi bằng xương với các cạnh đầy gai, sắc lẹm, trắng ởn, trên cái đuôi đó không có sót lại một chút da thịt nào, cái đuôi đó đang vẫy qua vẫy lại trên đầu nó.

Mèo?

Con vật ở trước mặt Dương Quần có hình dáng bên ngoài cực kỳ giống với con mèo, thế nhưng đầu của nó lại to hơn đầu của con mèo bình thường gấp hai, ba lần. Nhìn thoáng qua giống như một con hổ mới lớn. Mà sau lưng nó, cái đuôi bằng xương vẫy qua vẫy lại, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện