Trăng sáng sao thưa, Vương Cẩm Tài mua thêm một manh chiếu rơm trải trong kho củi cho Tề Kình ngủ.

Hết cách rồi, bây giờ trong nhà không còn dư phòng cho hắn ở, giường chiếu càng không cần phải nói, ngay cả Tô Thảo Nhi cũng phải chen chung với y mỗi đêm.

Đãi khách như thế Vương Cẩm Tài lúc đầu cũng hơi áy náy nhưng nhớ lại người này vừa ăn hết bảy tô cơm của y thì chút áy náy kia liền tan thành mây khói.

Từ khi Vương bá xây lại nhà mới, tên ăn xin này càng thích leo lên nóc nhà nằm hơn.

Lúc trước vì y phát cháo nên thợ mộc ở trấn lân cận đem tới cái thang để tạ lễ, Vương Cẩm Tài gác nó dưới mái hiên làm công cụ truy bắt Tô Thảo Nhi, không tìm thấy người liền trèo lên thang.

Từ kho củi ra sân dạo qua một vòng mà chẳng thấy bóng dáng Tô Thảo Nhi đâu, Vương Cẩm Tài quen chân leo lên thang.

"Ngươi tới rồi." Dường như đã sớm đoán được Vương Cẩm Tài sẽ đến, Tô Thảo Nhi mỉm cười chào hỏi rồi tiện tay kéo y lên.

Trên nóc nhà tràn đầy mùi thơm ngọt ngào của hoa quế và hơi rượu mát lạnh, Vương Cẩm Tài vừa ngửi liền thèm nhỏ dãi, "Ngươi lấy đâu ra rượu hoa quế mà trốn ở đây uống trộm thế hả!"
Rượu hoa quế này là đặc sản duy nhất của trấn nhỏ, cũng chẳng biết Tô Thảo Nhi lấy từ chỗ nào nữa.

Vương Cẩm Tài muốn uống lại không nỡ bỏ tiền ra mua nên chỉ có thể thèm thuồng nhìn hắn.

"Muốn uống chút không?" Tô Thảo Nhi hào phóng rót một chén cho y, dưới đáy chén có đóa hoa trắng nhìn rất hấp dẫn.

Không khách khí chút nào nhận lấy uống một hơi cạn sạch, vị ngọt thanh tao tràn ngập khoang miệng, Vương Cẩm Tài thở hắt ra mùi rượu thoang thoảng, thật sảng khoái.

Chuyện hôm nay mặc dù y nghe không hiểu lắm nhưng cũng biết Tô Thảo Nhi có thể phải đi xa, cũng có thể sẽ quên mất người hắn thương nhớ.

Ở chung bao nhiêu ngày qua, nếu nói không có tình cảm gì là nói dối, rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm thì chính y cũng không rõ......!Tóm lại là muốn hắn đừng đi, tám trăm lượng bạc kia dù không đòi được......!cũng không sao đâu nhỉ?
"Ngươi có đi không? Ma giáo gì ấy." Vương Cẩm Tài dè dặt hỏi.


"Ngươi muốn ta đi không?" Tô Thảo Nhi hỏi lại y.

Vương Cẩm Tài lập tức nghẹn lời, nói muốn đi thì không được, nói không muốn đi......!cũng không ổn lắm.

Vương Cẩm Tài do dự nửa ngày vẫn quyết định đùn đẩy câu hỏi này cho Tô Thảo Nhi.

"Vậy rốt cuộc ngươi có đi không?"
"Ngươi muốn ta đi hay không đi?"
"......"
Muốn nghe lời tử tế từ miệng gia hỏa này thật quá hão huyền! Vương Cẩm Tài ảo não lầm bầm, "Ngươi không sợ quên cha mẹ mình à?!"
"Khụ khụ khụ......" Tô Thảo Nhi bất thình lình bị sặc, "Liên quan gì tới cha mẹ ta?"
Trước đây từng nghe Tô Thảo Nhi nói cha mẹ hắn đều ra biển đi xa, Vương Cẩm Tài thản nhiên nói: "Chẳng phải người kia nói uống thuốc vào sẽ quên đi người mình nhớ nhất sao, chắc ngươi nhớ cha mẹ mình lắm."
"......!Bọn họ có gì mà phải nhớ," Tô Thảo Nhi dời mắt đi chỗ khác, "Còn ngươi?"
"Ta? Cha mẹ ta qua đời lâu rồi." Nhớ thì vẫn nhớ nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa, gương mặt trong trí nhớ đã dần phai nhòa.

Rót thêm một chén rượu hoa quế dịu dàng đưa đến bên miệng y, trong mắt Tô Thảo Nhi mang theo ý cười, ngữ khí lại rất hung ác.

"Ta đâu có hỏi ngươi cái này!"
Vậy hỏi cái gì, Vương Cẩm Tài bưng bát lên với vẻ mặt không hiểu lắm.

"Thôi bỏ đi." Tô Thảo Nhi lắc đầu chịu thua rồi bất đắc dĩ thừa nhận: "Ta nhớ ngươi."
Chà, gió lớn quá nghe không rõ! Vương Cẩm Tài vùi đầu vào chén uống rượu thơm ngọt.

Ừm, tiền thuê đất ở phố đối diện tháng này còn chưa đòi, nhà sát vách còn thiếu ba xu không trả, sáng mai ăn màn thầu hay bánh nướng, ăn bánh nướng hay bánh hấp......!
Tô Thảo Nhi kéo mặt y ra khỏi chén rồi gằn từng chữ rống to, "Ta, nhớ, ngươi!"
"Ngươi, ngươi nhớ ta." Không biết nên nói gì, Vương Cẩm Tài chỉ có thể ngơ ngẩn lặp lại như vẹt.

Hơi nóng từ mặt lan xuống cổ, tim cũng đập mạnh hơn, cảm giác này so với lúc Tô Thảo Nhi đột nhiên hôn y chỉ có tăng chứ không giảm —— Thật bứt rứt khó chịu!
"Đúng vậy," Tô Thảo Nhi cười khẽ, "Còn ngươi?"
"Ta......"
Ta không biết mà! Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ! Vương Cẩm Tài nhắm mắt suy tư, đang xuất thần thì chợt ngửi thấy mùi hoa quế ngọt ngào càng lúc càng gần, từ từ áp sát vào mặt rồi chiếm lấy môi y.

Hôm qua mới hôn xong, giờ lại tới nữa à? Trong lòng Vương Cẩm Tài liều mạng khuyên mình tỉnh táo bình tĩnh trấn định yên lặng, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Đầu lưỡi trơn ướt mềm mại của Tô Thảo Nhi luồn vào liếm láp khuấy đảo khiến đầu óc y biến thành bột nhão, bất mãn vươn lưỡi ra.

Vương Cẩm Tài biết đây là hôn môi, cũng biết đây là việc hai nam nhân không nên làm, nhưng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào thì làm sao bây giờ, không dừng lại được thì làm sao bây giờ?!
Không được, chính sự còn chưa nói xong đâu! Cực lực gọi lý trí về, Vương Cẩm Tài mở to mắt rồi đưa tay đẩy mặt Tô Thảo Nhi sang một bên, lúc này mới miễn cưỡng thoát khỏi cơn choáng váng.

"Lúc nãy ngươi cắn ta đau ta còn chưa cắn lại đâu." Bị y đẩy ra Tô Thảo Nhi bất mãn kể lể, "Sao thế, ngươi thẹn thùng à?"

"Hứ, lão gia ta không thèm đâu!" Đúng là có một chút nhưng Vương Cẩm Tài tự xưng là trang hảo hán liều chết không nhận.

Mỗi lần y muốn quấn lấy Tô Thảo Nhi đều không thành công, đầu lưỡi cứ cứng đờ, còn hay cắn trúng hắn, thật sự là quá mất mặt rồi.

Hầy, lần sau phải cố gắng thử lại mới được.

Nhưng lần sau phải chờ tới lúc nào? Vương Cẩm Tài lại hỏi, "Ngươi phải đi Ma giáo kia à?"
"......!Ta phải đi."
Gió đêm phơ phất, trăng sáng vằng vặc, Tô Thảo Nhi nằm ngửa trên mái nhà, hai tay gối sau đầu, bộ dạng hết sức nhàn nhã hưởng thụ.

Vương Cẩm Tài cũng bắt chước nằm xuống cạnh hắn.

"Tại sao?" Vương Cẩm Tài hỏi.

"Vì ta là đại hiệp." Tô Thảo Nhi đáp.

"......"
"......"
"Đại hiệp quỷ gì, ngươi rõ ràng là tên ăn xin thì có." Vương Cẩm Tài nhếch miệng nói huỵch toẹt ra.

Chẳng lẽ không đúng sao? Tô Thảo Nhi ăn của y uống của y ngủ nhà y, không phải vợ y......!thì đương nhiên là tên ăn xin rồi.

Một tên ăn xin còn lo nhiều chuyện bao đồng như vậy, đúng là ăn nhiều chết no, chó lại bắt chuột! Trong bụng Vương Cẩm Tài oán thầm Tô Thảo Nhi, chỉ hận không thể để hắn quay đầu là bờ.

"Ta sẽ về," Tô Thảo Nhi rút ra một tay chơi đùa vạt áo của y, nửa đùa nửa thật nói, "Ta nghĩ ta sẽ không quên ngươi đâu."
Thật không.

Vương Cẩm Tài thầm hỏi trong lòng.

Rượu hoa quế say lòng người, trên trời đầy sao như vàng như bạc, mặt trăng thì giống hệt một đồng xu lớn phát sáng.

Dụi mắt nhìn lại lần nữa chỉ thấy ánh trăng càng rực rỡ hơn.

"Ngươi thật sự nhớ ta sao?" Giọng thì thào nhỏ như muỗi hừ nhẹ.

Tô Thảo Nhi cũng hừ theo y, "Còn thật hơn trân châu nữa."
Câu này nghe rất quen tai nhưng Vương Cẩm Tài lại mụ mị không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.


"Lỡ như ngươi quên thì sao?"
"Không có lỡ như."
"Vậy lúc nào ngươi đi?"
"Đêm dài lắm mộng, ngày mai."
"......!Khi nào về?"
"Không biết."
"Ngươi nhất định sẽ về chứ?"
"Sẽ."
"Nếu ngươi không về thì ta đi đâu tìm ngươi?"
Nửa ngày không nghe hắn trả lời, Vương Cẩm Tài sốt ruột hỏi lại, "Ta đi đâu tìm ngươi?"
Không hề phát ra tiếng động nào, Tô Thảo Nhi như mãnh thú mau lẹ xoay người đè Vương Cẩm Tài.

Từ eo trở xuống dán chặt vào nhau, nửa người trên của Tô Thảo Nhi đè lên y, chỉ chống tay chừa ra một khoảng nhỏ, "Quân Sơn, ta ở Quân Sơn."
Quân Sơn thì Quân Sơn, áp sát như thế làm gì! Vương Cẩm Tài cực kỳ lúng túng, "Biết, biết rồi, trước hết ngươi......!Ưm! Ngươi kéo áo ta?!"
"Đúng vậy, ta kéo áo ngươi đấy." Nói xong Tô Thảo Nhi kéo mở vạt áo của y lộ ra lồng ngực gầy gò.

Trên ngực ngoại trừ bàn tay Tô Thảo Nhi còn có gió lạnh đêm thu, Vương Cẩm Tài run rẩy co rúm người, muốn kéo lại quần áo nhưng bị hắn ngăn cản.

Cũng may Tô Thảo Nhi không sờ y nữa mà cầm tới rượu hoa quế chưa uống hết.

Không thể nào hiểu được tình hình trước mắt, Vương Cẩm Tài nơm nớp lo sợ hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
"......" Tô Thảo Nhi cười không nói, chỉ nghiêng bầu rượu trong tay.

Rượu lạnh buốt vẽ ra một đường vòng cung trong suốt như dòng suối hoặc thác nước nhỏ bé, rơi xuống lồng ngực trần trụi làm bọt nước văng tung tóe.

Hương hoa thoang thoảng và hơi lạnh thấu xương đồng loạt khuếch tán ra, Vương Cẩm Tài không tự chủ ngửa cổ ra sau, cố nén tiếng thở dốc khó lòng nghe thấy.

Dường như thấy Vương Cẩm Tài còn chưa đủ ướt, Tô Thảo Nhi dùng ngón tay quệt rượu bôi lên da thịt mịn màng trên ngực y.

Khi đầu v* run rẩy bị hắn cố ý xoa nắn, Vương Cẩm Tài không nhịn được thở hổn hển.

Đừng hiểu lầm, y thở vì tức giận thôi!
"Khốn," Vương Cẩm Tài mắng to, "Rượu hoa quế này bốn mươi xu một bình lận đấy, ngươi không muốn uống thì cho ta uống, ngươi giội ta làm gì! Lãng phí sẽ bị trời phạt đó!"
Bầu không khí mập mờ trong nháy mắt hóa thành hư không, Tô Thảo Nhi nằm trên người y nhún vai, "Ngươi muốn uống à?"
"Ta muốn......!Ực!"
Miệng hé ra bị rót thẳng rượu vào, may mà Vương Cẩm Tài đã sớm chuẩn bị, cổ họng ùng ục nuốt xuống.


Mặc dù hơi chóng mặt nhưng rượu ngon không mất tiền sao có thể bỏ lỡ được?
Ai ngờ tên gia hỏa Tô Thảo Nhi này rót được nửa chừng lại chứng nào tật nấy bôi lên ngực y.

Vương Cẩm Tài nổi trận lôi đình không kềm được, giơ tay muốn cướp bầu rượu.

Đoạt nửa ngày mà không được, Vương Cẩm Tài tức giận túm lấy vạt áo Tô Thảo Nhi rồi cố sức vạch sang hai bên.

"Ngươi bôi ta, ta bôi nó!" Nói được thì làm được, Vương Cẩm Tài vuốt mạnh một cái lên ngực mình, sau khi tay dính ướt thì lập tức vồ tới ngực Tô Thảo Nhi.

Tô Thảo Nhi cười ha ha trở mình nằm xuống, Vương Cẩm Tài nắm lấy cơ hội cưỡi lên người hắn, bàn tay lạnh như băng xoa lên lồng ngực ấm áp của hắn.

"Ai da," Tô Thảo Nhi khoa trương kêu thảm thiết, "Mau dừng tay."
Ta không muốn dừng thì sao! Giờ phút này Vương Cẩm Tài mới cảm nhận được niềm vui khi làm ác bá, hừ, ta chính là muốn đùa giỡn ngươi đấy!
Người dưới thân vùng vẫy loạn xạ, để áp chế hắn Vương Cẩm Tài cúi người xuống, "Đừng quậy......."
Ánh sáng lấp lánh như sao trời rơi vào đáy mắt Tô Thảo Nhi, óng ánh tràn ra.

Hắn không cử động nữa mà ngoắc ngón tay gọi Vương Cẩm Tài.

Có gì đó tựa như dây đàn đứt đoạn, âm thanh còn quanh quẩn đâu đây, thân thể hai người quấn chặt lấy nhau......!
Sương thu như ngọc, đêm tàn nắng lên.

Hôm sau Vương Cẩm Tài tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Trên giường trống rỗng chỉ có một mình y.

Đứng dậy mang giày, dưới chân giống như đạp trên bông.

Đầu còn váng vất, miệng khát khô, thấy trên tủ gỗ đặt một chén nước, Vương Cẩm Tài cầm lên rồi ngửa đầu uống cạn.

Rượu hoa quế ở thị trấn này hương thơm nồng nàn, uống vào ngon ngọt nhưng rất dễ say.

Vương Cẩm Tài hơi hối hận vì uống quá nhiều, ngây ngốc ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích.

Cuối cùng Tô Thảo Nhi vẫn đi, chuyện đêm qua mông lung không nhớ rõ nhưng Vương Cẩm Tài mơ hồ cảm thấy mình và hắn đã hứa hẹn với nhau.

Rốt cuộc hẹn cái gì thì không nói rõ được, Vương Cẩm Tài suy tư mãi không có kết quả nên đành thôi, dù sao cũng chẳng phải ước hẹn ba đời, không thiệt thòi là tốt rồi.

Một lát sau đói bụng, Vương Cẩm Tài ra ngoài tìm nha hoàn đòi ăn cơm trưa.


Hỏi đến Tô Thảo Nhi, quả nhiên hắn đã đi với đại hán Tề Kình kia.

Lần này không ai phụ trách nhóm bếp nên lại phải dùng củi.

Vương Cẩm Tài yên lặng đứng cạnh bếp lò nhìn ánh lửa bập bùng, nhớ lại lúc trước xem Tô Thảo Nhi như yêu quái.

"Dạo này hàng hóa tăng giá, củi lửa đắt lắm đấy," Vương Cẩm Tài hờn dỗi lẩm bẩm, "Mau trở về đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện