Ang lặng lẽ đứng lên bằng thân thể, vươn chân chó để với lấy nắm cửa, muốn thần không biết quỉ không hay rời khỏi chỗ này, nhưng không ngờ sau ót lại phả tới hơi thở, liền quay đầu lại thì bắt gặp một ánh mắt trừng trừng mở lớn trong đêm.  

“Gâu gâu âu âu --” Anh sợ đến mức hồn phách bay mất.  

Lâm Thục Huệ  lạnh lùng chất vấn: “Đã trễ thế này anh muốn đi đâu?”  

Anh dùng lực lắc đầu,  mồ hôi lạnh túa ra.  

“Anh tính vụng trộm rời đi đúng hay không?”  

Bị đoán đúng rồi, vẻ mặt anh chột dạ cười khổ, run như cầy sấy, bộ dạng cô lúc này như muốn bóp chết tươi anh.  

“Anh muốn lặng lẽ ra đi không giã biệt? Không cho em đi với anh, sau đó anh quyết định một mình đi tìm bọn họ, đúng hay không? Anh cho rằng chỉ cần anh đi rồi, là có thể giảm bớt thống khổ của em sao?”  

Oa...... Cô thật sự là tri kỷ của anh, nói hoàn toàn chính xác.  

Lâm Thục Huệ chẳng những bớt tức giận, ngược lại sắc mặt càng thêm u ám, hơn nữa giấc ngủ không đủ cùng mệt nhọc, khuôn mặt giống như vừa xác ướp thức tỉnh, máu dồn lên não, tức giận đến mắng to.  

“Anh ngu ngốc xem nhiều phim truyền hình lắm hả? An cho là như vậy hy sinh thật vĩ đại sao?”  

Ách...... Không phải sao? Vẻ mặt của anh là nói như vậy.  

“Cứt chó!” (Kat: bạn thề với mọi người đây là nguyên văn convert!)  

Gầm lên giận dữ làm kinh hãi Vương Tổ Đức, bao gồm Chuck cùng Elle, đúng là Lâm Thục Huệ, bất luận kẻ nào đều phải sợ hãi cô ba phần.  

“Anh nghĩ rằng anh và em vất vả như vậy là làm gì? Nhàn không có chuyện gì sao? Anh cứ như vậy đi đi, những gì trước đây làm không phải đổ xuống sông xuống biển sao? Anh cho là anh rời đi chính là yêu em, nói cho anh biết, thực là nhảm cứt!”  

Cô thực tức giận, anh không thể tưởng được, khi cô lên cơn,lời nói còn hơn mười tấn thuốc nổ.  

“Nếu chỉ có thể cùng hưởng lạc, không thể cộng hoạn nạn, còn gì gọi là yêu? Cái đó gọi là ngu xuẩn! Ngu ngốc! Một bên tự nguyện ư! Thực là bại não!”  

“Gâu gâu gâu gâu!” A em dám chửi anh!  

“Phải, em chửi anh đó, bởi vì anh đáng chết! Đúng vậy, em vất vả, em mệt, nhưng em có oán giận với anh sao? Em có nói em chịu không nổi sao? Anh cũng quá xem thường em. Em không sợ mệt, cũng không sợ khổ, em chỉ sợ mất anh, bởi vì em quan tâm anh, nếu ngày nào đó em mệt mỏi, chịu đủ, chống đỡ không nổi nữa, hoặc là anh không hề yêu em, khi đó em tự động rút lui, không làm khó anh. Nhưng  em không thể chịu đựng được khi chúng ta còn yêu nhau vì sao không thể cùng nhau chia sẻ khó khăn? Vì sao anh rời đi? Sau đó anh là một con chó hoang thê thảm ở ngoài đường, em mỗi ngày khóc tìm anh, ăn không ngon ngủ không yên, đêm đêm mất ngủ, như vậy là anh muốn tốt với em sao? Anh làm như vậy em càng chết sớm hơn!”  

“Gâu gâu … âu......” Không sai, nhưng mà......  

“Đụng tới vấn đề nhất định phải bình tĩnh, xúc động chỉ biết chuyện xấu, lúc này không thể dùng cảm xúc, chỉ có thể dùng lý tính! Anh có rảnh đi ra ngoài lưu lạc, còn không bằng ở đây cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề! Biết không? Đại! Thiếu! Gia!”  

Khắp thiên hạ chỉ có mình cô nàng nam tính này như vậy, anh đã biến thành chó, còn muốn cùng một  con chó cãi nhau, hơn nữa không chút nhường nhịn.  

Vương Tổ Đức cũng tức giận đến sôi máu, kích động đứng lên, đong đưa hai chân chó, lập tức chỉ chính mình, lập tức chỉ cô, nhưng bởi vì chân chó quá ngắn, lại không có khuỷu tay, cho nên thoạt nhìn giống như đang hươ hươ hai chân trước, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ.  

Lâm Thục Huệ nhíu mày, đoán không ra anh biểu đạt cái gì.  

“Kêu cái gì mà kêu, em nghe không hiểu!”  

Bởi vậy -- đáng chết! Anh muốn hung hăng đánh vào mông người phụ nữ này một chút, đáng giận là này làm chó ngay cả tay còn không có.  

Ầm ỹ cũng ầm ỹ rồi, lại không thể rời đi, tuy rằng anh rất muốn đánh cô mấy cái vào mông cảnh cáo, nhưng không thể không thừa nhận, anh bị cô thuyết phục, hơn nữa anh hoàn toàn hiểu được ý Thục Huệ, rời đi, thật là một hành động ngu xuẩn, sẽ chỉ làm hai người càng đáng thương, một chút giúp cũng không có.  

Anh cúi hạ chân trước, ngồi dưới đất, ủ rũ.  

Nhìn thấy anh như vậy, cô lập tức mềm lòng, không mặc kệ anh, mà ôm lấy anh đau lòng giấu vào trong ngực, ôn nhu an ủi.  

“Thực xin lỗi, em không phải cố ý mắng anh, em chỉ là muốn cho anh hiểu được, ở chúng ta còn yêu nhau, còn có cơ hội hy sinh cho nhau, xin anh đừng dễ dàng bỏ cuộc. Em và anh phải nắm chặt tay nhau, đồng tâm hiệp lực đối mặt khó khăn, giải quyết vấn đề, đấy mới là định nghĩa yêu.”  

Vương Tổ Đức ngẩng đầu nhìn cô, dùng sức gật gật đầu. Đúng vậy, anh hiểu được, nếu đây là cô muốn, như vậy anh cũng nguyện ý phối hợp với cô. Cô còn hy vọng, anh cũng sẽ không lại dễ dàng bỏ cuộc, nhưng là có cái sự thật vấn đề bọn họ hai cái không thể không lo lắng --  

“Gâu gâu gâu gâu?”  

Cô sửng sốt. “Anh nói cái gì?”  

“Gâu gâu gâu gâu?” Anh lại lặp lại một lần, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ ký hiệu, dùng chân chó của anh áp áp vào cô, sau đó lại chỉ chính mình.  

Cô đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hồ nghi hỏi: “Anh là nói nếu lỡ may anh không thể khôi phục thì phải làm sao bây giờ?”  

Anh dùng lực gật đầu, thật sự là không đơn giản! Như vậy cô cũng đoán dược  ra, bội phục! Rất bội phục!  

Cô nhún nhún vai. “Em sẽ chăm sóc anh cả đời a, cùng lắm thì  em không lấy chồng  a, hoặc là em sẽ rõ ràng gả cho anh a!”  

An cảm thấy khiếp sợ, cô phải gả cho anh? Cho dù anh là con chó, cô cũng muốn gả cho anh? Lòng anh lại lần nữa bị lay động, tiếp theo kích động nói một đống ngôn ngữ chó.  

Cô hừ nói: “Sao lại không được? Cuối cùng cũng vì bất đắc dĩ, em mới nói như vậy, không phải anh nói muốn đối mặt sự thật sao? Đây là đối mặt sự thật! Cổ nhân không phải nói, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, dù anh là chó em cũng lấy.”  

Thục Huệ kiên định vẻ mặt cùng ngữ khí, làm cho anh cảm động, rốt cuộc không thể phản kháng gì. Anh còn có thể nói cái gì đâu? Cô dũng cảm như thế, chân thành như thế, hoàn toàn không vì anh là một con chó mà bỏ anh. Nhờ cô, anh cũng sinh ra dũng khí, nếu cô nguyện ý cùng anh mạo hiểm, anh cũng nguyện ý vì cô cố gắng khôi phục làm người.  

Mặc kệ là chó hay người, chỉ cần Thục Huệ cần anh một ngày, anh cũng tuyệt đối không buông tay nàng, hơn nữa cho dù tương lai cô bỏ anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không trách cô, thật tình thành ý chúc phúc cô.  

Con chó hốc mắt hàm chứa lệ, mỉm cười, dùng đầu lưỡi thân ái liếm cô một ngụm. Mắt cô sáng lên, hiểu được anh đã đồng ý.  

Cô cũng cười, dùng đôi môi mình hôn lên cái miệng chó của anh, không chê bẩn, không chê thối, mặc kệ tương lai như thế nào, cô cho rằng, điều quan trọng là, chỉ cần hai người còn yêu nhau một ngày, cô nhất định không buông tay anh, nắm chắc cùng anh yêu nhau mỗi ngày mỗi sâu đậm, đây là người cô yêu, cô muốn anh hạnh phúc.  

“Ngày mai, chúng ta cùng đi gặp ba mẹ anh, nói cho bọn họ chân tướng, mọi người cùng nhau đến đối mặt khó khăn, giải quyết vấn đề, vấn đề của anh, chính là  vấn đề của chúng ta, chúng ta sẽ cùng anh gánh vác.”  

“Gâu âu ~~ Gâu âu ~~ Gâu âu!!” Được ~~ tất cả nghe lời em ~~  anh yêu em

~  

“Sao? Anh đang nói anh yêu em sao?”  

“Gâu âu ~~ Gâu âu ~~”  

“Em cũng yêu anh, em muốn gả cho anh, được không chồng yêu ~~” (Kat: beta tới đây bạn Kat muốn hi sinh theo Vân Nhi, em ấy hiện đang hồi phục sau cơn chảy nhớt tinh thần khi edit chương này.)  

“Gâu âu!” Được!  

“Gâu!”  

“Meo meo ~~”  

“Ha ha, Chuck cùng Elle nói bọn chúng cũng yêu anh!”  

Bọn họ ở với nhau, tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng tâm là tương thông, tương lai có lẽ nhiều tai nạn, còn chờ tôi luyện, nhưng là người sinh ra trên đời, yêu quí từng phút giây bên nhau, cũng là một loại hạnh phúc mà?  

Mặt trời phía Đông hé rọi một tia ánh rạng đông, bình minh đến đây, hắc ám sắp biến mất, ngày cùng đêm luân phiên, mang lại sức sống cho vạn vật.  

Ngày mai, bọn họ vẫn như cũ tiếp tục cố gắng, kết quả như thế nào, liền giao cho tương lai đi.  

(Kat: hờ hờ, kết thúc như vậy cũng tàm tạm phải hơm mọi người?! @Bàn dân thiên hạ: Oa oa, soái ca, à quên, cẩu ca của  chúng ta!!! @Tác giả + Vân Nhi: bọn ta xin khai là bạn Kat cố tình ngắt ngang! @Bàn dân thiên hạ: *trừng mắt nhìn xuyên tim Kat* @Kat: *ôm tim* A ha bình tĩnh, bình tĩnh ta post tiếp ^^)  

Ở ở nông thôn mỗ trên một băng ghế đá lạnh lẽo, lão già hành khuất liếc nhìn con chó của ông.  

“Cái gì? Mi lại hạ rủa đối với cái kia tên?”  

“Gâu âu!” Đúng vậy.  

“Vì sao?”  

Bởi vì tôi thấy hắn ta khó chịu a, ai kêu hắn chửi tôi loạn xạ, làm tôi ngứa tai!  

“ Cũng bởi vì mi chặn đường a......” Ông già xấu hổ nói.  

Là hắn ta gây sự trước, hắn dựa vào cái gì đối với tôi không lễ phép, còn đá tôi một cước!  

“Bởi vì mi đi tiểu trên lốp xe của hắn......”  

Tôi tiểu lên lốp xe, cũng không phải chân của hắn ta!  

“Cho nên mi lại hạ rủa đối với hắn? Có thành công không?”  

Tôi làm sao mà biết, chúng tôi đối bao nhiêu người đáng ghét hạ chú ngữ, dường như không thành công, chỉ trừ hắn, tôi xem hắn đại khái thể trạng cũng hợp làm chó, nhưng dù thành công, với pháp lực chó của tôi, chú ngữ nhiều lắm cũng chỉ có thể được một tháng, phải không? Đúng rồi, hôm nay vừa vặn mãn một tháng, cho dù hắn thật sự biến thành chó, hừng đông cũng sẽ khôi phục hình người.  

Ông gia sờ sờ cái đầu con chó.“Được rồi, bạn của ta, đừng nóng giận, chúng ta hiện tại chuyển đến ở nông thôn, guồng quay cuộc sống nơi này chậm chạp, cây cối nhiều, tình người cũng nồng hậu, sau hừng đông, ta đi xin một ít ở cửa hàng bánh, khẳng định sẽ để phần chúng ta bánh trứng bột cùng sữa đậu nành.”  

Còn miếu thổ địa công, tôi thích nhất nó!  

“Bữa tối lại đi miếu dạo, hôm nay đến phiên lượt hà tiên tử nhỉ.”  

Không phải là ông coi trọng hà tiên tử mà là chủ nhân của nàng ấy?  

“Chẳng lẽ mi không có hứng thú với nàng chó ấy ư?”  

Ông già háo sắc!  

“Con chó háo sắc!”

Oa ha ha, ngủ đi, sau hừng đông sẽ có một bữa cơm no đủ! Vì thế lão hành khất cùng con chó, hai thân hình ôm lấy nhau, nằm ở ghế dài tiếp tục mộng cùng Chu Công.  

~oOo~  

*tung hoa* *tung hiện kim* *đốt pháo*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện