Tháng năm, liên tục mấy ngày trời mưa to tầm tã.  

Lo lắng thời tiết ẩm ướt, làm cho tâm trạng người ta cũng không được vui vẻ.  

Lâm Thục Huệ như mọi ngày vội vàng xử lí nhanh việc công ty, cho dù đến chín giờ tối, cô vẫn cố gắng ở trong văn phòng tăng ca.  

Thân là người phụ trách duy nhất ở công ty, cô có tránh nhiệm làm cho công ty hoạt động bình thường, nhất là khi một người khác vô cớ tự dưng mất tích, cô lại càng đâm đầu vào làm việc.  

Cô đứng ở sau tấm kính trong phòng làm việc, trầm tư nhìn thành phố chìm dần trong bóng đêm.  

“Phó tổng, cà phê.”  

Lúc này Lâm Thục Huệ mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn phía Chu thư ký, cầm lấy cốc cà phê cô đưa, hỏi:“Sau giờ còn chưa tan tầm?”  

Chu thư ký cười nói:“Phó tổng cũng chưa tan tầm nha.”  

Lâm Thục Huệ nhìn cô, thở dài, chỉ chốc lát sau lại phẫn nộ mắng to nói:“Tên kia rốt cuộc gặp chuyện gì? Mất tích một tuần, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thật bực mình.”  

Đã bảy ngày từ sau khi Vương Tổ Đức mất tích, cô cùng ông bà Vương đôn đáo chạy khắp nơi đi tìm, bọn họ đã gọi điện thoại hết cho những người quen Vương Tổ Đức, cuối cùng thật sự tìm không ra mới đến cảnh sát báo án, bởi vì không ai gọi đến đòi tiền, cho nên cảnh sát cũng chỉ có thể lấy mất tích dân cư án kiện đến xử lý.  

Chuyện Vương Tổ Đức mất tích đến rất bất ngờ, cô lập tức tiếp nhận thay luôn việc của anh, cho nên mới mỗi ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt.  

“Hy vọng không xảy ra chuyện gì không may.” Chu thư ký vẻ mặt lo lắng nói.  

Lâm Thục Huệ chẳng hề để ý hừ nhẹ.“Tên đó, bộ dạng vẻ mặt cát tướng, phúc lớn mệnh lớn làm gì có chuyện gì.”  

Lời này lọt vào tai người khác, sẽ lập tức nghĩ cô không quan tâm đến sự sống chết của Vương Tổ Đức, nhưng Chu thư kí lại không nghĩ như vậy.  

“Mọi người đều nghĩ phó tổng ngày ngày chỉ lo việc công ty, nhưng thật ra phó tổng không quan tâm đến mọi người nghĩ gì, vẫn vội vàng tận dụng nhân lực đi tìm tổng giám đốc.”  

Lâm Thục Huệ kinh ngạc nhìn phía cô.“Sao cô biết?”  

“Em là thư ký nha, cẩn thận là điều kiện phải có, em còn biết, phó tổng luôn mắng tổng giám đốc, nhưng thật sự phó tổng luôn lo lắng cho sự an nguy của tổng giám đốc, chỉ là phó tổng không nói ra mà thôi.”  

Lâm Thục Huệ vẫn cố mạnh miệng trả lời:“Cái loại người này cần gì ai lo lắng chứ?”  

“Nếu không lo lắng, sao chị lại lấy bút khuấy cà phê?”  

Lâm Thục Huệ ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cốc cà phê trên tay, ôi trời, cô thực sự dùng bút khuấy cà phê nha, mà chính mình cư nhiên hoàn toàn không phát hiện, thật là xấu hổ! Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, lại vẫn phải ra vẻ bình tĩnh buông bút xuống, vậy mà Chu thư kí đã cười đến gập cả bụng, ngay đến chính cô cũng cảm thấy buồn cười.  

“Khụ, Chu thư ký.”  

“Dạ vâng, phó tổng.” Chu thư ký nhịn cười, cung kính đáp lại.  

“Thông báo thứ hai họp toàn bộ nhân viên công ty, buổi sáng mười giờ họp.”  

“Vâng.”  

“Về sau ngoại trừ khi tôi yêu cầu, cô không được ở lại tăng ca.”  

“A...... Phó tổng?”  

Lâm Thục Huệ lấy lại vẻ uy nghiêm của phó tổng, ra lệnh cho cô.“Cô tăng ca, không chỉ cô mệt, cũng khiến bạn trai cô mệt, tôi không cho phép cô làm như vậy.”  

Chu thư ký đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt.  

“Phó tổng...... Chị, sao chị biết?”  

“Bởi vì cẩn thận cũng là điều kiện thủ trưởng nên có, bạn trai cô mỗi ngày đều đến đón cô tan tầm, ngoan ngoãn ở trên xe chờ cô, cô tăng ca trễ, anh ta cũng phải chờ lâu, hoàn toàn không oán trách, người con trai tốt như vậy không có nhiều đâu, cô nên quý trọng, đừng dọa người ta chạy mất, mau trở về đi thôi.”  

Chu thư ký vừa kinh ngạc lại ngoài ý muốn, chuyện ấy cuối cùng cũng bị phó tổng biết được, bình thường nghĩ phó tổng cẩu thả giống đàn ông, không thể tưởng được cô lạnh lùng như vậy, nhưng lại vô cùng quan tâm đến cấp dưới.  

“Phó tổng, em không có gì đâu.”  

“Cô ngốc, tôi không hi vọng sau khi tổng giám đốc mất tích, ngay cả thư kí cũng phải mệt mỏi. Tôi còn có rất nhiều chuyện cần đến cô, cho nên nhiệm vụ hiện tại của cô là quan tâm đến chính mình, như vậy mới có thể giúp tôi, hiểu chưa?”  

Chu thư ký nhìn ánh mắt kiên nghị của phó tổng, phó tổng sẽ không dễ dàng để bị thuyết phục, đồng thời cũng cảm nhận được vẻ mạnh mẽ của cô ấy, là một nhân viên, cô không khỏi cảm thấy kính trọng cùng thông cảm.  

“Dạ vâng, phó tổng.”  

“Mau trở về đi thôi, hôm nay là cuối tuần, đừng để cho bạn trai chờ lâu.”  

Chu thư ký gật đầu, nghe lời quay về bàn mình thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị đi, vẫn không khỏi nhắc nhở cô.  

“Phó tổng cũng nên về sớm đi ạ.”  

“Dù sao tôi cũng không có bạn trai, tăng ca không sao cả.”  

“Phó tổng, không phải là chị không có bạn trai, mà vì chị luôn tăng ca, cho nên đàn ông mới không có cơ hội, như vậy là không được.”  

Lâm Thục Huệ tươi cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời:“Tôi biết.”  

Chu thư ký lè lưỡi, cười cáo biệt rồi rời đi.  

Sau khi Chu thư kí về, Lâm Thục Huệ cong môi lên, buồn cười nhìn cái bút dính cà phê, cùng với cốc cà phê trên tay, lẩm bẩm:“Bạn trai? Mình làm gì có thời gian cho bạn trai chứ, đến nhà cũng ít về, mình ngay cả việc ngủ cũng không có thời gian.” Nghĩ đến Vương Tổ Đức, cô lại hồi phục tâm trang, nhịn không được nói thầm:“Vương Tổ Đức chết tiệt, anh rốt cuộc xảy chuyện gì? Khiến ọi người lo lắng không yên, ai cũng lo cho anh, anh rốt cuộc đang ở đâu?” (Pup: ed đến đây tự dưng thấy thương cho Thục Huệ quáT____T)  

Cô quả thật lo lắng Vương Tổ Đức, tuy rằng ngày thường cô cùng Vương Tổ Đức như lửa với nước, nhưng đó là do công việc, hơn nữa nếu cô làm khác, sẽ không công tư phân minh được, Vương Tổ Đức mất tích, cô đương nhiên lo cho an nguy của anh ta, thậm chí còn nhờ bạn bè tìm giúp.  

Nhìn ngoài cửa sổ mưa to, mấy ngày liền thời tiết đều như thế khiến con người ta không khỏi buồn chán, nếu mưa không ngừng, người cũng muốn mốc meo theo.  

Sau khi uống xong cà phê, cô cài thắt lưng, hôm nay đã xong công việc, vẫn nên về nhà thì hơn, nếu ngay cả cô cũng mệt mỏi như vậy, tì công ty sẽ trông cậy vào ai đây?  

Cô cất hết văn kiện vào túi, tắt đèn, rời khỏi công ty, vào thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, khi cô đang mở cử xe, đột nhiên nghe thấy mấy tiềng đàn ông ồn ào, không khỏi tò mò nhìn ra phía bọn họ, phát hiện ra mấy người quản lý bãi đỗ xe đang cầm đèn pin với gậy gộc, không biết đang làm trò gì.  

“Hư! Đi ra đây!” Trong đó một gã quản lý viên kêu to, anh ta đang cầm một cái gậy vợt, khua khua ở dưới gầm xe, không biết là đang khua cái gì?   

Lâm Thục Huệ đóng cửa lại, tò mò đi qua hỏi:“Các anh đang làm cái gì vậy?”  

“A, Lâm tiểu thư, hôm nay lại tăng ca?”  

“Vâng, các anh đang chọc cái gì thế?”  

“Có một con chó hoang ở dưới gầm xe. Nó thừa dịp chúng tôi không chú ý lẻn vào, đã ở bãi đỗ xe này mấy ngày nay rồi.”  

“Chó hoang?” Lâm Thục Huệ tò mò cúi xuống xem, quả nhiên thấy một con chó nhỏ, nhưng không thấy rõ hình dáng của nó.  

“Con chó này thấy dưới gầm xe có vẻ ấm áp nên nhất quyết không đi, lại còn ăn vụng đồ ăn của chúng tôi, rồi còn đi tiểu ở đây nữa, khiến nơi này bốc lên mùi hôi thối.”  

Một người quản lý khác mắng:“Chó chết kia! Đi ra đây!”  

Mọi người tiếp tục chọc chọc dưới gầm xe, không tin không đuổi được con chó này ra.  

“Đi ra đi ra!” Những người khác kêu lên.  

Chỉ thấy một con chó nhỏ màu vàng dò dẫm chui ra, lập tức bị mọi người dùng gậy vây quanh, để tránh nó lại tiếp tục chui vào gầm xe.  

“Con chó thối! Cuối cùng ngươi cũng ra!”  

“Ẳng ẳng......” Con chó phát ra tiếng kêu chống cự, nhất quyết không chịu khuất phục.  

Lâm Thục Huệ cuối cùng cũng thấy được rõ con chó này, toàn thân nó bẩn thỉu, lại đang đói và mệt, chó thì sao chứ, nó bất quá cũng là vì sinh tồn, lại bị mọi người đối xử như thế, Lâm Thục Huệ nhìn thấy cảnh này, sao có thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn, lập tức lớn tiếng quát.  

“Dừng tay!”  

Thấy cô kêu, những người quản lý ở đó sững người một lát.  

“Lâm tiểu thư?”  

“Không được làm đau con chó này! Mọi người không thấy được nó đã yếu lắm rồi sao? Chẳng lẽ mọi người còn muốn nhẫn tâm đánh chết nó?”  

Quản lý viên vẻ mặt vô tội giải thích:“Lâm tiểu thư, chúng ta cũng không phải cố ý muốn đánh nó, nhưng nếu nó ở lại bãi đỗ xe sẽ gây phiền toái cho chúng tôi, các chủ xe khác cũng sẽ kháng nghị.”  

“Giao con chó này cho tôi.” Cô không chút do dự nói.  

“Cô muốn dẫn nó đi?”  

“Đúng.”  

Mặc kệ vẻ kinh ngạc của mọi người, cô đi ra phía sau xe tìm cái thùng không, đem đồ trong thùng đổ ra ngoài, đặt hai cái khăn làm cái đệm, vừa vặn có thể khiến nó thoải mái một chút, sau đó cô đi đến trước con chó, con chó trừng mắt nhìn cô, còn phát ra từng trận gầm nhẹ.  

“Cẩn thận nha Lâm tiểu thư, con chó này hung dữ lắm, nó sẽ cắn cô đấy.”  

“Không sao, tôi không sợ.”  

Lâm Thục Huệ không để ý lời cảnh cáo của mọi người, ngồi xổm xuống, cúi thấp người xuống, vẻ mặt cũng không giống người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang thường ngày, mà trở nên dịu dàng lạ thường, nhẹ giọng nói:“Ngoan, đừng sợ, hiện tại em đói lắm đúng không? Lại đây, chị mang em về nhà được không?”  

Con chó lại tiếp tục phát ra những âm thành khàn khàn, vẻ mặt hoài nghi, đôi mắt đang trừng trừng nhìn cô cũng lộ vẻ quái dị.  

Lâm Thục Huệ rất kiên nhẫn chờ, cô biết con chó đang sợ, đột nhiên nghĩ đến mình còn cái bánh bao từ trưa, cô liền chạy ra lấy cho con chó ăn, tỏ sự thiện ý của mình.  

“Lại đây, em đang rất đói bụng đúng không? Cho em này.”  

Đôi tay chậm rãi đưa ra, vì tỏ vẻ mình không có ác ý, cũng không khiến cho nó sợ hãi, cho nên cô cúi người thật thấp, tuyệt đối không cao quá đầu con chó, làm cho con chó thấy mình đang chủ động, làm cho nó thích ứng một chút, đương nhiên, cũng phải đề phòng con chó cắn cô, cô cũng đã mang bảo hộ.  

Khi cô đem bánh bao đến trước mặt con chó, tiếng gầm gừ trong họng con chó cũng đã dừng lại. Một đôi mắt tròn vo nhìn cô, ánh mắt kia nửa tò mò nửa nghi ngờ nhìn cô.  

Lâm Thục Huệ vui vẻ, thái độ này chứng tỏ con chó không còn sợ cô, vì thế cô càng ôn nhu trấn an nó.  

“Ngoan, theo chị trở về được không? Em ở trong này rất nguy hiểm.”  

Thật kì lạ, con chó nhỏ lại không có phản đối, mà lại tự động đi vào trong chiếc hộp, phảng phất dường như nó hiểu mọi điều cô nói, ngoan ngoãn ở trong hộp.  

Lâm Thục Huệ vừa mừng vừa sợ, không thể tin được cô có thể dễ dàng dụ con chó vào trong hộp như thế, tính cô rất tệ, nếu con chó không chịu đi vào, cô đành mạo hiểm bị nó cắn vác nó vào trong hộp.  

Cô ôm lấy thùng để vào sau xe, sau đó đi ra phía trước, vừa khởi động xe, cô vừa cười nói với vị khách phía sau:“Ngoan ngoãn ngồi đó nha, về nhà chị làm gì đó cho em ăn.”  

“......” Con chó không quậy phá, mở to mắt nhìn cô, an phận ngồi trong thùng, ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo Lâm Thục Huệ đến nhà cô.  

Thật không nghĩ tới nha, anh tuy thế nhưng lại bị cô nàng nam tính này đem về nhà?!  

Vương Tổ Đức là bị bất đắc dĩ mới cùng cô đi, bởi vì anh đã đi đến đường cùng, vừa đói vừa mệt, nếu anh không đi theo Lâm Thục Huệ, nói không chừng sẽ mấy tên quản lý đánh chết.  

Khi Lâm Thục Huệ xuất hiện, anh thật sự thực kinh ngạc, bởi vì đây là lần đâu tiên anh thấy người phụ nữ nam tính này đối với anh dịu dàng tươi cười như vậy, quả thực như thay đổi tính cách.  

Cô ta chẳng những thu nhận anh, còn đối với anh dịu dàng như nước, lời nói nhỏ nhẹ.  

“Em rất đói bụng phải không? Em nhớ ngoan ngoãn đó, chị đi làm cái cho em ăn.”  

Bị Lâm Thục Huệ mang về nhà, anh vẫn như cũ tròn mắt nhìn cô.  

Ngạc nhiên, thật đúng là ngạc nhiên.  

Khuôn mặt Bồ tát đang tươi cười kia, cùng với giọng nói nhỏ nhẹ đó, người mà trước kia lúc nào cũng lộ ra bộ mặt lạnh lùng, đối với anh lúc nào cũng hung dữ, anh cơ hồ hoài nghi người kia không phải là Lâm Thục Huệ, mà là chị em song sinh của Lâm Thục Huệ.  

Hơn nữa, trong phong này anh còn có hai hàng xóm nữa, bên trái một con mèo đang tò mò nhìn anh, bên phải một con chó đang trừng mắt nhìn anh.  

Anh cũng không biết trong nhà người phụ nữ nam tính này còn có một con chó với một con mèo, mà bốn con mắt của bọn chó mèo đó cứ nhất nhất nhìn chằm chằm anh, nhất là con chó to kia, khi cô vừa quay người đi, liền lập tức đi tới chỗ anh.  

Này, làm gì? Không có việc gì đừng quan tâm ta được không!  

Vẻ mặt Vương Tổ Đức như gập quỷ nhìn con chó Chuck to lớn, ước chừng phải gấp hai lần anh, làm cho anh cảm thấy bị uy hiếp, nhịn không được bày ra tư thế chiến đấu.  

“Hắc, chủ nhân lại kiếm thêm một con chó này, Chuck, ngươi có bạn rồi đấy.” Con mèo nhẹ nhàng phe phẩy cái đuôi, khẽ cười nói.  

Kêu con chó to ngốc nghếch Chuck xong, nó tò mò đánh giá con chó nhỏ mới đến, cái loài này lúc nào cũng thè lưỡi, còn có thể chảy nước miếng.  

“Hi lão huynh, tôi gọi là Chuck, anh tên là gì a?”  

“Con chó chết kia! Đừng tiến lại đây!”  

“Tôi không chết, tôi đang sống mà, cô ấy là Elle, cũng đang sống nha.”  

Vương Tổ Đức nhìn chằm chằm Chuck, nghĩ rằng con chó này thọat nhìn ngốc nghếch, không nghĩ tới cái đầu nó cũng ngu ngốc nữa, nghe nói chó mèo chỉ thông minh khi tầm ba, bốn tuổi, xem ra là thật.  

“Chuck, đừng dọa đến nó chứ, ngươi là chó to, không được bắt nạt chó nhỏ nghe không?”  

Vừa nghe tiếng chủ nhân, Chuck lập tức ngoan ngoãn không đến gần Vương Tổ Đức, mà chạy đến chỗ chủ nhân vẫy vẫy cái đuôi.  

Lâm Thục Huệ sờ đầu Chuck, sau đó đem một cái bát đặt trước mặt Vương Tổ Đức.  

“Lại đây, ăn đi.”  

Vương Tổ Đức trừng mắt nhìn bát thức ăn cho chó, ăn? Đừng nói giỡn, anh dù đói chết cũng không ăn thức ăn chó! Ở đây bảy ngày bi thảm, anh toàn ăn đồ ăn cho người, tỷ như khi mọi người ăn đồ ăn nhanh, ven đường khách khứa ăn thừa thịt, bất quá động tác phải nhanh là được, ở quán ven đường khi ông chủ chân đá tới phía trước, phải nhanh mắt nhanh chân ngoạm miếng thịt rồi bỏ chạy, nơi có đồ ăn nhiều nhất chính là chợ đêm, nơi đó không ít chó hoang, anh dựa vào ít đồ ăn này sống đến hôm nay, cuối cùng lưu lạc đến bãi đỗ xe của công ty, dựa vào đồ ăn lấy trộm của quản lý mà lấp đầy bụng.  

Nhớ ngày đó những tay quản lý này ngày nào cũng đối đãi anh tốt nhất, còn tôn xưng anh một tiếng công tử, canh giữ cửa thang máy rồi ấn cả nút thang máy hộ anh, vậy mà khi anh biến thành chó, lại bị bọn họ đối đãi tệ bạc, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ họ giết cái mạng già của anh.  

Khi bị dồn vào đường cùng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng đi tong, vạn vạn lần không nghĩ tới người cứu anh lại là nguời anh ghét nhất Lâm Thục Huệ.  

“Không phải đã đói bụng sao? Vì sao không ăn?” Lâm Thục Huệ quan tâm hỏi.  

Ang gạt bát thức ăn gia súc trước mặt ra, chết cũng không ăn thức ăn cho chó.  

“A, ngươi không thích thức ăn cho chó sao sao?” ( Pup cũng không thích mùi của thức ăn cho chó tí nào >.<)  

“Gâu--Gâu--” Ta ăn! Ta ăn! Đối với đồ ăn dù là cái gì thì Chuck cũng không hề cự tuyệt, chỉ cần là đồ ăn, cái gì nó cũng ăn!  

“Ăn thôi, không phải em rất đói bụng sao?”  

Mặc kệ người phụ nữ nam tính này khuyên như thế nào, Vương Tổ Đức nhất quyết không chịu ăn thức ăn cho chó, vẻ mặt khinh thường dùng chân chó đẩy bát ra xa, nói không ăn là sẽ không ăn.  

Lâm Thục Huệ rất kiên nhẫn khuyên, cũng không vì con chó không ăn mà nhất thời kích động, thấy khuyên bảo không có hiệu quả, cô cũng không miễn cưỡng.  

“Được rồi, ngươi không ăn, ta đành phải cho Chuck ăn vậy.”  

“Gâu --” Chuck hưng phấn kêu một tiếng, được ân chuẩn xong, lập tức há mồm to ngoạm lấy bát thức ăn, Lâm Thục Huệ sờ sờ đàu Chuck, rồi đứng dậy đi.  

Vương Tổ Đức chỉ có thể nhìn Chuck ăn ngon lành, nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Nói không đói bụng là gạt người, anh cảm thấy rất bi ai, anh biến thành chó xong, chẳng lẽ về sau ngày nào cũng phải ăn thức ăn cho chó này ư?  

Còn lâu! Anh là người, không phải chó, anh không cần ăn thức ăn cho chó, never!  

Đang lúc anh đang thương cho hoàn cảnh của mình, Lâm Thục Huệ lại trở lại, lần này là mang đến một bát thức ăn thơm phức.  

“Đây, ăn cái này được không?”  

Vương Tổ Đức vừa thấy trong bát có cơm với thịt, vừa mừng vừa sợ, không chút do dự lập tức mở lớn miệng chó ngấu nghiến đánh chén bát thức ăn.  

Lâm Thục Huệ thấy anh cuối cùng cũng ăn, không khỏi cười thoải mái, cô đoán rằng con chó này ngày trước được nuông chiều quá, thích ăn cơm, mà cô nhớ trong tủ lạnh nhà mình còn chút đồ ăn thừa, vì thế chạy nhanh lấy đồ ăn  cùng cơm, cho vào lò vi sóng làm nóng, rồi đưa cho con chó ăn.  

“Ha ha, thì ra em chỉ ăn cơm với thức ăn không ăn thức ăn cho chó, ngày trước ngươi em nuông chiều quá đúng không?”  

Đương nhiên không đúng, bổn công tử ngày trước toàn được ăn sơn hào hải vị, nhưng hiện tại thật sự là quá đói, nên đành phải ăn cơm rau dưa của cô.  

“Em từ từ ăn, chị đi rót nước cho em.” Lâm Thục Huệ cười đứng lên, đi hướng nhà ăn.  

Không biết là anh thật sự đói tới cực điểm, vẫn là vị của thịt, nhưng anh lại cảm thấy hương vị thật tuyệt, là do anh bảy ngày nay làm chó không được ăn món gì nên hồn sao?.  

Này? Ngươi nhìn ta muốn làm gì? Không có việc gì thì ăn thức ăn cho chó của ngươi đi, không cho phép ngươi đụng đến đồ ăn của ta!  

Vương Tổ Đức một bên dùng chân ngăn miệng chó của Chuck lại, một bên chạy nhanh đi ăn cơm. Ăn, thật sự chật vật đến cực điểm.  

Lâm Thục Huệ đặt một bát nước xuống, phát hiện trong bát đã trống không, vui sướng nói:“Em ăn xong rồi nha, tuyệt quá.”  

“Gâu gâu gâu gâu --” Không phải, ta chỉ ăn một nửa, còn lại tất cả đều là do con chó chết tiệt này ăn! Ta đứng nhìn thôi!  

“Ha, chó ngoan, ăn no, đến tắm rửa đi.”  

Sao? Tắm rửa? Rất thoải mái nha!  

“Gâu gâu gâu--” Vừa nghe đến tắm rửa, Vương Tổ Đức tinh thần đại phấn chấn, đúng vậy! Anh cần tắm rửa, bởi vì anh đã bảy ngày chưa tắm rồi, từ trước tới nay anh chưa từng bẩn như vậy, anh hưng phấn kêu lên.  

Này người phụ nữ nam tính này tâm địa không tồi nha, tuy rằng bình thường đối với đàn ông hung dữ, nhưng đối với chó lại cực tốt, xem như anh cần đánh giá lại cô.  

“Hắc, em nghe hiểu được tắm rửa? Xem ra em là một con chó thông minh đấy, thật vui phải không? Ăn no rồi cũng cần cẩn thận, lại đây, chị giúp em tắm rửa.”  

“Gâu gâu --” Anh vẫy vẫy cái đuôi nịnh nọt cô, trong lòng có quyết định, trước khi tìm ra cách biến trở lại thành người, anh cần phải có nơi che mưa chắn gió, nếu người phụ nữ nam tính này thích chó, tạm thời ở nhà cô cũng không sao, ít nhất ăn uống không thành vấn đề, tuy rằng chỗ của cô không xa hoa bằng chỗ anh ở, nhưng cũng sạch sẽ nhẹ nhàng, khi anh vừa bước vào phòng này, liền phát hiện phòng này ở không tồi.  

“Gâu!”  

“Tốt tốt tốt, đi, tắm rửa đi.”  

Lâm Thục Huệ ôm lấy con chó đi đến phòng tắm, bởi vì hiện tại cũng đã muộn, của hàng chăm sóc thú cưng cũng đóng cửa rồi, cô đành tự  mình tắm cho nó.  

Cô rất yêu động vật, nhất là chó mèo, nên việc giúp chó mèo tắm rửa không thành vấn đề, nhưng kĩ thuật của cô không tốt lắm đâu. (Pup: ý ý cái này giống Pup nè ^^)  

Vương Tổ Đức bị ôm đến phòng tắm, sốt ruột chờ nước ấm xả lên người anh, rửa trồi hết những thứ bẩn thỉu trên người anh đi, anh cần sạch sẽ một chút.  

Nước trong vòi hoa sen chảy ra, nước ấm chảy trên người anh, anh cơ hồ muốn thoải mái rên rỉ.  

Thật sự là thoải mái nha! Mau! Mau giúp tôi lấy cặn bẩn, bỏ hết mùi hôi trên cơ thể tôi đi, uy, cô còn tại rề rà cái gì a?  

Anh kỳ quái quay đầu nhìn cô, vừa nhìn xong, liền ngoan ngoãn im lặng.  

Vương Tổ Đức suýt lồi cả mắt ra, bởi vì anh vạn lần không nghĩ rằng, người phụ nữ nam tính này đang ở trước mặt anh cởi quần áo. (Pup: Eoooooo!>.< @Kat: hắc hắc, bợn Tổ Đức thụt mắt vào đi, ghê quá)  

Này! Không thể nào! Cô cởi quần áo làm gì? Chẳng lẽ cô muốn cùng bổn công tử…động dục?  

Oa oa oa -- đừng cởi nữa nha! Đừng -- mà?  

Vương Tổ Đức không chớp mắt nhìn chằm chằm cô (Pup: xí, kêu không muốn người ta cởi mà cứ nhìn không chớp mắt thế á? @Kat: chệp, không nhìn mí là lạ áh). Bình thường cô không mặc váy, chỉ mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình cùng quần bò nam tính, không thể tưởng được thân thể của cô giấu ở trong quần áo khi phô bày ra cũng thật quyến rũ.  

Bộ ngực căng tròn, cũng phải khoảng cỡ D, kích thước lưng rất nhỏ, một đôi chân thon dài xinh đẹp, vì luôn có hứng thú với đường cong nên anh không thể đưa ánh mắt chuyển đi nơi khác, anh nhìn cô từ đầu đến chân, anh không hề quên, xem rõ từng ngóc nghách không nên xem trên thân thể cô, hơn nữa khi cô bỏ kính ra, còn thả mái tóc đuôi ngựa ra, làm ái tóc dài thả nhẹ xuống lưng, hình ảnh đó của cô khiến người khác phải rung động.  

Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, quên cả chớp mắt, người phụ nữ nam tính này khi bỏ kính ra, buông mái tóc dài, dường như...... Dường như khá xinh đẹp......  

Đương nhiên, anh không phải chưa thấy qua mỹ nữ, mà Lâm Thục Huệ không hoàn toàn được coi là mĩ nữ, hơn nữa anh luôn nghĩ người phụ nữ nam tính này không có ngực cũng không có eo, giờ lại trần như nhộng trước mặt anh, lại còn xinh đẹp hơn anh tưởng, tóc cô buông dài, lại có một vẻ quyến rũ phong tình, sự kinh diễn ngày càng gia tăng này tuyết đối còn hơn cảm giác khi gặp đại mĩ nữ trên đường, làm cho ấn tượng của anh với cô hoàn toàn thay đổi.  

“Chó ngoan, lại đây, chị tắm cho.” Cô trần như nhộng, dùng vòi hoa sen chung với anh, còn ngồi xuống phục vụ anh.  

Vương Tổ Đức vạn vạn không thể tưởng tượng nổi sau khi mình biến thành chó, cư nhiên có cơ hội thấy thân thể cô, và người phục vụ anh cũng là cô?!  

Bộ ngực căng tròn của cô gần ngay trước mắt, nụ hoa tròn hồng hồng, mà tay cô còn ở trên người anh xoa nắn, sờ lần toàn thân anh.  

Anh kinh hoảng không biết nên làm cái gì bây giờ? Anh cũng không phải là cố ý muốn nhìn thấy toàn bộ người cô, nhưng phòng tắm lớn như vậy, anh còn có thể chạy trốn đi đâu? Làm chó bất tiện như vậy đấy, không có năm ngón tay linh hoạt, không dùng vòi hoa sen được, cho dù muốn chạy trốn, vẫn bị cô đưa trở về.  

“Ngoan, đừng lộn xộn, bằng không tắm sẽ không sạch sẽ nha.”  

Anh muốn trốn, ngược lại lại bị cô một tay ôm chặt trước ngực, gối đầu lên bộ ngực căng tròn của cô, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự mềm mại trên ngực cô, làm cho toàn bộ tâm can anh muốn nhảy ra, anh được cô tắm rửa sạch sẽ hoàn toàn, một chút cũng không qua loa.  

“......”  

Vương Tổ Đức toàn thân cứng ngắc không dám lộn xộn, chỉ có thể trợn tròn mắt, duỗi thẳng tứ chi, bị cô từ đầu đến chân tắm rửa sạch triệt để.  

(Pup: huhuhuhuhu tên chết tiệt này đúng là dê như cái tên của hắn nha, thấy thế phải biết nhắm tịt mắt vào chứ, còn nhìn chằm chằm nữa. Đã thế Pup lại phải ed đoạn toàn ngực với mông thế này, đúng là chết mất thôi, tâm hồn trong sáng của tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii >”< @Kat: hắc hắc, mừng Pup đã sống sót qua chap này!!!!)  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện