Edit: Sherry

Chu Kiều Kiều thấy vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu của Lương Giai Mẫn, cô cũng học theo hỏi: "Giai Mẫn, cậu không vui à?"

Quán rượu buôn bán tốt vì vậy ít người không được ngồi bàn lớn. Ngoại trừ trả thêm tiền cho họ, Giai Mẫn thấy số lượng bàn 20 người trong này không nhiều, bàn lớn trong tiệm cũng đã ngồi hết, liền biết Chu Kiều Kiều nhất định trả thêm tiền.

Cô nhịn không được nói: "Cậu ngốc à? Bàn lớn như vậy ăn cũng không tiện, nhanh đổi bàn đi."

Chu Kiều Kiều khoát khoát tay, học bộ dạng Holmes, nói: "Mẹ tớ nói, tích thủy chi ân, có ân tất báo. Lúc trước tớ không có tiền ăn cơm, đều là cậu mang cơm đến cho tôi mỗi ngày. Lúc tớ không có tiền ở nhà lại không có công việc, là cậu mang đồ ăn tối cho tôi mỗi ngày, tớ ăn đồ ăn không tốt là cậu thường xuyên mang tớ đi ăn đồ ăn ngon. Những cái này tớ đều nhớ..."

Chu Kiều Kiều nói, gạt nước mắt không tồn tại trên mặt, nắm tay thành quyền trên không trung. "Lúc trước, tớ đã nói tôi phải báo đáp cậu, tớ nói được làm được. Hôm nay, tớ mời cậu ăn đại tiệc, cậu không phải nói muốn ăn hành đốt liêu tham sao?"

Lương Giai Mẫn nói: "Liêu tham quý." Một bàn mất 366 đồng, hơn nữa mới chỉ là tiền bàn, cô không ngốc, sẽ không gọi món đắt tiền như vậy."

"Tớ mời." Chu Kiều Kiều vỗ ngực một cái nói: "Câu không phải muốn ăn tôm hùm sao?"

Lương Giai Mẫn tiếp tục giả vờ nói: "Tôm hùm cũng quý."

"Tớ mời!" Chu Kiều Kiều tiếp tục vỗ ngực một cái nói: "Cá muối ước rượu Hắc Kim?"

Lương Giai Mẫn ha ha cười nói: "Tớ muốn ăn nấm cục đen Canada, cậu mời không?" Món này là đắt nhất trong cửa hàng, nghe nói nhập khẩu từ mùa đông bên Pháp, giá cả có thể so với mua vàng. Món ăn này là món ăn của các khách sạn bây giờ, muốn ăn chỉ có thể hẹn trước, bọn họ mới bắt đầu làm.

Lương Giai Mẫn tưởng có thể giết chết nhuệ khí của cô, kết quả, Chu Kiều Kiều cười nói: "Tớ mà biết cậu muốn ăn, buổi sáng tớ đã đặt tiền đặt cọc rồi. Ha ha ha ha..."

Lương Giai Mẫn: "..." Quả nhiên là bị đạp ngốc.

Chờ hai người ngồi xuống, Lương Giai Mẫn mới lo lắng nói: "Cậu có sao không? Sao lại gọi nhiều đồ ăn đắt như vậy? Cậu mang theo mũ làm gì?"

Lương Giai Mẫn nói xong muốn đưa tay lấy mũ của cô xuống, Chu Kiều Kiều nhanh chóng lấy hai tay đè mũ lại, nói: "Đừng lấy, cho cậu xem trộm..."

Lương Giai Mẫn: "..."

Sau đó Lương Giai Mẫn được Chu Kiều Kiều cho xem trộm một góc đầu trọc của cô, dưới ánh đèn led đầu phản quang chiếu vào mắt cô.

Lương Giai Mẫn khiếp sợ nhìn cô: "Cậu không phải lấy tóc đem đi bán đấy chứ?"

Chu Kiều Kiều thương tâm nhìn Lương Giai Mẫn nói: "Cậu ngốc à? Nếu tóc tớ đáng giá thế, tớ đã sớm bán."

Trong lúc chờ đồ ăn, Lương Giai Mẫn từ từ biết hết câu chuyện, nhất thời vì cô đau lòng cũng vì cô vui vẻ.

Đồ ăn đắt đều là đồ ăn ngon, chút đồ ăn này không dưới 4500 đồng. Chu Kiều Kiều chẳng để ý đến những món đắt, còn gọi rất nhiều hải sản.

Lương Giai Mẫn thở dài nói: "Cậu cũng thật là, dù có tiền cũng không nên tiêu hoang phí như vậy."

"Ha ha ha ha..." Chu Kiều Kiều cười vỗ người cô nói: "Yên tâm, tủ lạnh tớ còn nhiều chỗ,đồ thừa đóng gói lại có thể ăn một tuần!"

Lương Giai Mẫn: "..." Cho nên cuối cùng là cậu muốn gì? Hai người đang ăn thì thấy một người đàn ông mặc tây trang xám bạc đi đến, Lương Giai Mẫn nhíu mày nhìn, đột nhiên hô: "Kiều Kiều mau nhìn, soái ca kìa!"

Nghiêm Úy bị gọi là soái ca đứng trước bàn, anh nhìn hai người Chu KIều Kiều và Lương Giai Mẫn, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Thật là có duyên."

Chu Kiều Kiều thấy anh, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển đi nơi khác: "...Ách, tôi nhớ hướng đi giải trí Ngự Dao không phải đi hướng này."

Nghiêm Úy mỉm cười nói: "Đúng vậy, cô nhớ không sai. Nhưng nhà tôi ở hướng này."

Chu Kiều Kiều không chắc chắn: "...Đây là anh..."

Nghiêm Úy không hiểu cô muốn nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô. Sau đó, Chu Kiều Kiều cẩn thận hỏi: "Là đến đòi nợ tôi bữa cơm kia à?"

Nghiêm Úy: "..." Người này đôi khi làm người ta tức giận muốn chết.

Chu Kiều Kiều thấy Nghiêm Úy không trả lời cô, hoảng sợ nói: "Anh thực sự đến đòi nợ sao?"

Nghiêm Úy kéo ghế tự ngồi xuống, nói: "Vừa lúc tôi đi ngang qua, nếu cô mời, chúng ta thuận tiện ăn cùng nhau đi."

Chu Kiều Kiều: "..."

Lương Giai Mẫn thấy soái ca ngồi xuống, trong lòng nôn nao, kéo Chu Kiều Kiều hỏi: "Anh ấy là ai vậy?"

Chu Kiều Kiều nói: "Là người đập trúng đầu tớ lần trước.."

Lương Giai Mẫn giật mình nói: "Chính là người đi cùng bạn gái đập chậu hoa vào cậu?"

Chu Kiều Kiều xua tay nói: "Không phải, là anh trai của người đập vào đầu tớ."

Lương Giai Mẫn che miệng nhỏ giọng nói: "Anh ta đúng không. Nhìn xem, trông thật có tiền." Sau đó cô điên cuồng chớp mắt với Chu Kiều Kiều, mắt trái muốn nói "Tiến", mắt phải muốn nói "Tới".

Tiến tới đi!!!

Chu Kiều Kiều bình tĩnh trả lời cô: "Quan trọng là tớ không tốt, lại không có tiền."

Lương Giai Mẫn "bừng tỉnh hiểu ra" nói: "Hiểu hiểu hiểu."

Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười ha ha ha ha. Nghiêm Úy nghe được tiếng cười, quay đầu lại, chỉ thấy Chu Kiều Kiều cười sang sảng, khuôn mặt tươi cười rực rỡ.

Đôi mắt tròn xoe khi cười lên nhìn như trăng khuyết điểm xuyết cho khuôn mặt rạng rỡ hào quang.

Nghiêm Úy rũ mắt xuống, nhìn đĩa quay chuyển động trước mắt, đưa từng món lướt qua trước mắt.

"Ăn thôi." Chu Kiều Kiều cầm đũa lên, cô gọi hai phần liêu tham, mùi hành cay nồng tỏa ra. Chu Kiều Kiều cầm đũa gắp lên một miếng, cô cắn nửa dưới.

Liêu tham rất trơn, hương thơm ngon miệng, Chu Kiều Kiều lần đầu tiên trong đời được ăn hải sâm, không hẳn là bất ngờ nhưng cô cũng rất thưởng thức.

Nghiêm Úy nhìn cô hơi nheo mắt, khóe miệng cũng hơi cong lên, anh cầm lấy đũa, lấy một miếng liêu thâm ở đĩa khác ăn thử.

Mùi vị không tệ, liêu tham tốt nhất ở Kanto, vị thank, mềm, hương thơm.

"Đấy là của Giai Mẫn." Chu Kiều Kiều gắp lấy một nửa liêu tham còn lại, vừa ăn vừa nói.

Tay Nghiêm Úy cứng đờ, trong lòng mắng: Mắt nhìn cô cũng không có, tôi đã ăn rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi nôn ra?

Lương Giai Mẫn che mặt, ở bên dưới đá cô.

Chu Kiều Kiều "Ách.." một tiếng, sau đó nhìn Nghiêm Úy nói: "Tôi nói là, đấy tuy là của Giai Mẫn nhưng nếu anh thích thì cứ ăn, tôi gọi thêm."

Cô cũng không phải không đồng ý để anh ăn. Cô mời anh nên cô mới...

Thực xin lỗi, cô cứ như vậy nói bởi cô với Giai Mẫn quen biết nhau từ nhỏ.

Nghiêm Úy nhìn liêu tham trước mắt, thản nhiên mở miệng: "Không có việc gì, bữa này tôi mời."

Chu Kiều Kiều "A!" một tiếng, nói: "Thật ngại quá?"

Nghiêm Úy nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Đúng vậy! Vậy nên lần sau cô mời tôi hai bữa cơm là được."

Chu Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, Nghiêm Úy nói lời này không có ý gì xấu. Anh mời tôi hai bữa, lần sau tôi mời anh hai bữa.

Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn Nghiêm Úy cười nói: "Được, lần sau tôi mời anh."----

Hôm qua mệt quá nay bù chương cho các tiểu thiên sứ nhaaaa!!! FL wattpad của Ry để cập nhật những thông tin mới nhất về bộ sắp được edit xen kẽ với bộ này 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện