Edit: Sherry
Đến lúc Chu Kiều Kiều tiễn hai người xuống nhà, vẻ mặt hai người vẫn ôn hòa, một chút cũng không nhìn ra bất hòa.
Ngày hôm sau Chu Kiều Kiều thực sự nhận được 10 vạn tệ của người xa lạ chuyển đến, cô trừng mắt to ngây ngô cười thành tiếng: "Tùy tiện cũng có được 60 vạn tệ..."
Đáng tiếc là đôi khi tiền cũng không phải chỉ lấy đi đơn giản như vậy.
10 vạn mới đến tay, chiều hôm đó Chu Kiều Kiều đã nhận được điện thoại của cha cô Chu Anh Kiệt gọi đến.
"Chu Kiều Kiều, ta thấy mẹ con nói con lấy tiền của em trai con?" Giọng Chu Anh Kiệt lạnh nhạt lại lộ ra một chút bạc bẽo, tồi tệ.
Chu Kiều Kiều cảm thấy kì lạ hỏi: "Con lấy tiền của nó lúc nào?"
Chu Anh Kiệt mắng: "Con còn mạnh miệng? Hôm nay em trai con trở về nói đêm đó đáng ra ông chủ trả cho nó thêm 10 vạn tệ nhưng nói tiền này con cầm, con còn nói không phải?"
Chu Kiều Kiều cầm điện thoại, một lúc sau mới nói: "Dù như vậy nhưng số tiền này vốn là của con."
"Của con?" Chu Anh Kiệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Được, số tiền đó bây giờ von mang trả lại đây. Ta nuôi con lâu như vậy cũng không phải nuôi không."
Chu Kiều Kiều không khóc lóc ầm ĩ mà vô cùng bình tĩnh hỏi cha cô: "Con gửi tiền đến, giữa chúng ta coi như không còn nợ nần gì nữa sao? Về sau coi như đoạn tuyệt quan hệ sao?"
Chu Anh Kiệt: "..."
Chu Kiều Kiều bật cười nói: "Cha xem, con không thể dùm 10 vạn để trả đủ công ơn nuôi dưỡng đưỡ. Cho nên, tiền này vẫn là của con, con muốn cho mới có thể cho."
Sau đó cô cúp điện thoại, Chu Anh Kiệt gọi lại bao nhiêu cuộc cô cũng không nghe.
Lúc Nghiêm Úy đi xe đến tiểu khu thì thấy Chu Kiều Kiều đeo ba lô lon ton chạy đến.
"Kiều Kiều." Nghiêm Úy hạ cửa xa xuống gọi cô.
Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn thấy anh thì nhanh chóng lên xe nói: "Đi mau đi mau, cha em đang đuổi theo."
Nghiêm Úy nhíu mày, để Mao Lượng lái xe rồi mới hỏi Chu Kiều Kiều: "Cha em đến làm gì?"
Chu Kiều Kiều cười ha ha nói: "Đòi tiền đó!" Cô cởi ba lô ra rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi: "Em sẽ không cho tên tiểu tử Chu Hùng Hùng kia một phân tiền nào đâu!"
Nghiêm Úy lắc đầu không hỏi nữa, anh không hứng thú với những việc như vậy nên anh nói mục đích đến đây của mình: "Không cho thì không cho! Anh dẫn em đi gặp bạn bè anh."
Chu Kiều Kiều nhíu mày nhìn anh hỏi: "Bạn bè?" Cô che mặt nói: "Sao anh không nói sớm? Em không chuẩn bị gì cả?"
Nghiêm Úy nhìn cô một cái, một lời khó nói hết sau đó trả lời một câu max điểm: "Không có gì phải chuẩn bị cả, em như vậy đã rất đẹp rồi."
Nghiêm Úy mang cô đến gặp Phùng Hi Viện và Chân Quốc Anh đều là từ công ty đối tác của anh. Đối với việc Nghiêm Úy có bạn gái, hai người đều như sét đánh ngang tai, nhất là Phùng Hi Viện.
Nghiêm Úy đẹp trai, gia thế tốt, phú quý hơn người khác không biết bao nhiêu. Nhưng anh cũng có mặt trái không muốn người khác biết, Phùng Hi Viện cảm thấy trên thế giới này không ai hiểu cậu ta bằng mình.
Nghiêm Úy cũng chưa từng có suy nghĩ đồng tình luyến ái, cho dù đã ám hiệu hai lần cũng không biết cậu ta không hiểu thật hay giả vờ. Phùng Hi Viện trước giờ luôn chờ đợi, kết quả...
Hóa ra đều là sự thật, người đàn ông đó không phải không hiểu, chỉ là cô không phải người cậu ta thích thôi.
Nếu như cậu ta muốn chỉ cần một ngày là cưới được một cô vợ.
Phùng Hi Viện ngẩn người ngồi ở trước bàn rất nhanh đã nhìn thấy xe của Nghiêm Úy dừng trước cửa tiệm, Nghiêm Úy bước xuống xa trước rồi đi vòng qua bên kia mở cửa.
Một cô gái tóc ngắn dáng người thanh tú bước xuống xe, cô mặc áo sơ mi chiffon xanh nhạt và quần Jeans đơn giản. Cô quay đầu định lấy gì đó nhưng Nghiêm Úy giữ chặt tay cô, tươi cười sủng nịnh nói hai câu, cô gái quay đầu nhìn thoáng qua trong xe lúc này mới không tình nguyện đi theo Nghiêm Úy bước vào.
Nghiêm Úy giúp cô mở cửa rồi dẫn cô vào.
Chân Quốc Anh cười đứng dậy chào đón: "Lão Nghiêm à! Cậu đây là trâu già gặm cỏ non à?"
Phùng Hi Viện hiểu chuyện thấy vô cùng đả kích, cậu ta đã 29 tuổi rồi, cô gái đi cùng lại vô cùng trẻ tuổi.
Nghiêm Úy cười nhìn Chu Kiều Kiều, sau đó kéo ghế giúp Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều nhận được sự chăm sóc vô cùng lịch thiệp nên rất vui vẻ.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Úy với Chu Kiều Kiều: "Đây là Chân Quốc An, xem như là cùng lớn lên từ nhỏ với anh. Người này là Phùng Hi Viện là người anh quen biết khi còn ở nước ngoài."
Chu Kiều Kiều chào hỏi hai người xong thì thấy Phùng Hi Viện có chút xấu hổ liền nghi ngờ nhìn Nghiêm Úy.
"Em muốn ăn gì?" Nghiêm Úy hỏi cô.
Chu Kiều Kiều cầm thực đơn xem, đều là các món ăn phương Tây như hamburger và sandwich, nên cô tùy tiện gọi một phần sandwich và cà phê. Những người khác đều đã gọi xong, phục vụ cầm thực đơn nhanh chóng rời đi.
Phùng Hi Viện quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, nhìn cô chằm chằm rồi hỏi Chu Kiều Kiều: "Cô quen biết Nghiêm Úy như thế nào vậy?"
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi nói: "Chưa đến vài ngày đâu."
Phùng Hi Viện thở sâu, cảm thấy trong lòng càng khó chịu. Cô dùng vài năm cũng không đả động được người đàn ông này, người khác chỉ cần vài ngayuf là có thể. Cô tự ngược đãi bản thân, tiếp tục hỏi bình thường: "Vậy sao đã nhanh như vậy đã xác định quan hệ?"
Chu Kiều Kiều sửng sốt, Nghiêm Úy giơ tay ôm cô, biểu tình lãnh đãm nhìn Phùng Hi Viện nói: "Bởi vì mình nói với cô ấy trước, may cô ấy có thể tiếp thu lời thất lễ lỗ mãng của mình."
Phùng Hi Viện không trả lời, cô nhìn Nghiêm Úy hồi lâu mới đứng dậy nói: "Xin lỗi, tớ đi WC một chút."
Phùng Hi Viện rất ưa nhìn, Chu Kiều Kiều cảm thấy Phùng Hi Viện với mái tóc dài càng ưa nhìn hơn mình. Cô ấy biết trang điểm, tóc đen mềm mại, mắt phượng sắc bén giống Nghiêm Úy. Đây là ánh mắt của những người có kinh nghiệm trên thương trường khác với cô ở phòng tài vụ của một siêu thị nhỏ.
Phùng Hi Viện đứng dậy, Chu Kiều Kiều phát hiện cô ấy cũng cao ráo gần 1m7. Cô ấy đứng đến vai Nghiêm Úy trông vô cùng xứng đôi.
Phùng Hi Viện còn rất xinh đẹp, cô ấy cũng mặc giống như cô là áo sơ mi chiffon. Nhưng áo của cô ấy chất lượng tốt, kiểu dáng cũng tinh dxaor. Phùng Hi Viện phối áo sơ mi xanh dương với quần ống rộng, gài áo sơ mi vào trong làm lộ ra vòng eo nhỏ như nắm tay.
Nhìn thấy cô ấy xoay người tránh ra, biểu tình trên mặt Chu Kiều Kiều cũng trầm xuống.
Chân Quốc Anh thấy thần sắc của Chu Kiều Kiều thì cười ha ha đứng dậy nói: "Tớ đi xem bọn họ một chút, có mấy chén cà phê cũng lâu như vậy."
Chân Quốc Anh rờiđi, Chu Kiều Kiều cúi đầu đùa nghịch với mấy ngón tay của mình.
Thấy Chu Kiều Kiều không nói gì, trong lòng Nghiêm Úy khẽ động, hỏi cô: "Em sao vậy?"
Chu Kiều Kiều mấp máy miệng, hai tay rối rắm đan vào nhau. Nghiêm Úy nhíu mày, thò tay tách hai tay cô ra, giọng nói hơi giống ra lệnh: "Nói chuyện."
Chu Kiều Kiều ngảng đầu nhìn nah: "Nghiêm Úy, anh đang bắt nạt em sao?"
Nghiêm Úy nhíu mày, không hiểu câu hỏi của cô: "Sao lại nói như vậy?"
"Cô ấy thích anh." Chu Kiều Kiều thắng thắn vạch trần.
Nghiêm Úy không nói gì, Chu Kiều Kiều nói tiếp: "Cô ấy thích anh, là chuyện của cô ấy không phải lỗi của anh. Nhưng mà..." Nói đến đây, Chu Kiều Kiều dừng lại một chút, cô nói: "Nghiêm Úy, tuy rằng em ngốc nghếch nhưng em vẫn biết. Anh hôm nay đều cố ý thân mật với em để cho cô ấy xem."
Nghiêm Úy rũ mắt xuống: "Anh không thích cô ấy."
"Đây không phải vấn đề, Nghiêm Úy, anh đang lợi dụng em. Anh hôm qua nói với em cúng ta là người một nhà. Nhưng hôm nay anh lại lợi dụng em." Chu Kiều Kiều cúi đầu.
Nghiêm Úy đột nhiên hiểu ra, anh nắm chặt tay Chu Kiều Kiều, nhìn cô nói: "Xin lỗi, anh không cố ý lợi dụng em. Anh chỉ muốn cô ấy thấy khó mà lui, anh và cô ấy là bạn bè, tình cảm bạn bè cũng rất tốt, anh không muốn vì ý do này mà cắt đứt quan hệ. Nên anh mới nghĩ để cô ấy biết quan hệ của chúng ta sẽ buông tay anh."
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh nói: "Vì lý do này anh mới quen biết với em?"
Nghiêm Úy cười nói: "Nếu vì lí do này, anh đã tìm được người khác sớm hơn rồi. Kiều Kiều, anh nghiêm túc, tuy hôm nay anh lợi dụng em, là anh không đúng nhưng anh nghiêm túc với quan hệ của chúng ta."
Chu Kiều Kiều ừ một tiếng, một lát sau lại nói: "Nhưng em vẫn tức giận."
Nghiêm Úy: "... Kìa, bây giờ phải làm sao bây giờ?" Anh cũng là lần đầu yêu đương, hôm qua cũng tra mạng "Bạn gái tức giận thì phải làm sao?" nhưng anh vẫn không biết làm như thế nào.
"Vậy anh mua kem cho em đi! Như vậy em sẽ không tức giận nữa."
Nghiêm Úy trừng mắt nhìn cô: "Kem?... Được rồi! Anh biết rồi, anh mua em không được tức giận."
Chu Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chờ Nghiêm Úy đi, Chu Kiều Kiều lập tức lấy điện thoại nghịch ngợm.
Phùng Hi Viện trở lại rất nhanh, cô vừa trở về đã kì lại hỏi: "Nghiêm Úy đâu rồi?"
Đúng lúc Chân Quốc An nghe thấy nên nói: "Vừa rồi thấy cậu ta vội vã ra ngoài rồi."
Chân Quốc An trên tay mang không ít thứ, Phùng Hi Viện ngược lại lại hỏi Chu Kiều Kiều: "Nghiêm Úy đi đâu?"
Chu Kiều Kiều đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Này... Tôi không biết nên nói như thế nào nữa."
Chân Quốc An: "???"
Phùng Hi Viện: "???"
Chân Quốc An nói với cô: "Nói tình hình thực tế thôi."
Chu Kiều Kiều mở to mắt nói: "Có thể chứ?"
Phùng Hi Viện nhíu mày, quyết đoán nói: "Nói đi!"
Chu Kiều Kiều lặng lẽ lấy di động ra rồi nói: "Mua đồ thôi."
Phùng Hi Viện và Chân Quốc An nhìn vào giao diện điện thoại của cô, nháy mắt hai người vô cùng kinh ngạc ngồi lại chỗ của mình.
Nghiêm Úy trở lại mang theo một cây kem, thấy Phùng Hi Viện và Chân Quốc An nhìn mình bằng ánh mắt rất kì lạ.
Anh nhíu mày nhìn hai người rồi đưa kem cho Chu Kiều Kiều hỏi cô: "Đây, em hứa với anh rồi nhé."
Chu Kiều Kiều đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Nghiêm Úy: "..." Không phải chứ, em hứa với anh không tức giận nữa, sao lại thẹn thùng? Chân Quốc An cười quyến rũ nói: "Có cái gì mà phải hứa hay không? Mua cũngđã mua rồi phải dùng thôi."
Nghiêm Úy: "..." Kem?
Phùng Hi Viện buồn bã nhìn Nghiêm Úy, Nghiêm Úy càng cảm thấy kì lạ hỏi Chân Quốc An: "Mua cái gì?"
Chân Quốc An cười nói: "Cái kia đấy! Cái kia... cái đó đó... Cậu tự hiểu đi, cậu có thể mua cái gì để tránh em bé được chứ?"
Nghiêm Úy khiếp sợ nhìn Chu Kiều Kiều: "..." Em nói với bọn họ cái gì vậy?
Chu Kiều Kiều chớp mắt: "Hi hi..." Anh không thấy bạn anh mất hết hi vọng rồi à?
Nghiêm Úy không dời tầm mắt nhìn chằm chằm Chu Kiều Kiều, nghiến răng nghiên lợi trả lời Chân Quốc An: "Bao, cao, su"
Chu Kiều Kiều khen: "Dễ nghe."
Nghiêm Úy: "..." Em biết đây là cái gì không?----
Ry: Hôm qua edit xong rồi mà mất mạng bất ngờ sáng nay mò lên edit lại thật xin lỗi vì sự chậm chễ này các tiểu thiên sứ
Đến lúc Chu Kiều Kiều tiễn hai người xuống nhà, vẻ mặt hai người vẫn ôn hòa, một chút cũng không nhìn ra bất hòa.
Ngày hôm sau Chu Kiều Kiều thực sự nhận được 10 vạn tệ của người xa lạ chuyển đến, cô trừng mắt to ngây ngô cười thành tiếng: "Tùy tiện cũng có được 60 vạn tệ..."
Đáng tiếc là đôi khi tiền cũng không phải chỉ lấy đi đơn giản như vậy.
10 vạn mới đến tay, chiều hôm đó Chu Kiều Kiều đã nhận được điện thoại của cha cô Chu Anh Kiệt gọi đến.
"Chu Kiều Kiều, ta thấy mẹ con nói con lấy tiền của em trai con?" Giọng Chu Anh Kiệt lạnh nhạt lại lộ ra một chút bạc bẽo, tồi tệ.
Chu Kiều Kiều cảm thấy kì lạ hỏi: "Con lấy tiền của nó lúc nào?"
Chu Anh Kiệt mắng: "Con còn mạnh miệng? Hôm nay em trai con trở về nói đêm đó đáng ra ông chủ trả cho nó thêm 10 vạn tệ nhưng nói tiền này con cầm, con còn nói không phải?"
Chu Kiều Kiều cầm điện thoại, một lúc sau mới nói: "Dù như vậy nhưng số tiền này vốn là của con."
"Của con?" Chu Anh Kiệt cười lạnh một tiếng rồi nói: "Được, số tiền đó bây giờ von mang trả lại đây. Ta nuôi con lâu như vậy cũng không phải nuôi không."
Chu Kiều Kiều không khóc lóc ầm ĩ mà vô cùng bình tĩnh hỏi cha cô: "Con gửi tiền đến, giữa chúng ta coi như không còn nợ nần gì nữa sao? Về sau coi như đoạn tuyệt quan hệ sao?"
Chu Anh Kiệt: "..."
Chu Kiều Kiều bật cười nói: "Cha xem, con không thể dùm 10 vạn để trả đủ công ơn nuôi dưỡng đưỡ. Cho nên, tiền này vẫn là của con, con muốn cho mới có thể cho."
Sau đó cô cúp điện thoại, Chu Anh Kiệt gọi lại bao nhiêu cuộc cô cũng không nghe.
Lúc Nghiêm Úy đi xe đến tiểu khu thì thấy Chu Kiều Kiều đeo ba lô lon ton chạy đến.
"Kiều Kiều." Nghiêm Úy hạ cửa xa xuống gọi cô.
Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn thấy anh thì nhanh chóng lên xe nói: "Đi mau đi mau, cha em đang đuổi theo."
Nghiêm Úy nhíu mày, để Mao Lượng lái xe rồi mới hỏi Chu Kiều Kiều: "Cha em đến làm gì?"
Chu Kiều Kiều cười ha ha nói: "Đòi tiền đó!" Cô cởi ba lô ra rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi: "Em sẽ không cho tên tiểu tử Chu Hùng Hùng kia một phân tiền nào đâu!"
Nghiêm Úy lắc đầu không hỏi nữa, anh không hứng thú với những việc như vậy nên anh nói mục đích đến đây của mình: "Không cho thì không cho! Anh dẫn em đi gặp bạn bè anh."
Chu Kiều Kiều nhíu mày nhìn anh hỏi: "Bạn bè?" Cô che mặt nói: "Sao anh không nói sớm? Em không chuẩn bị gì cả?"
Nghiêm Úy nhìn cô một cái, một lời khó nói hết sau đó trả lời một câu max điểm: "Không có gì phải chuẩn bị cả, em như vậy đã rất đẹp rồi."
Nghiêm Úy mang cô đến gặp Phùng Hi Viện và Chân Quốc Anh đều là từ công ty đối tác của anh. Đối với việc Nghiêm Úy có bạn gái, hai người đều như sét đánh ngang tai, nhất là Phùng Hi Viện.
Nghiêm Úy đẹp trai, gia thế tốt, phú quý hơn người khác không biết bao nhiêu. Nhưng anh cũng có mặt trái không muốn người khác biết, Phùng Hi Viện cảm thấy trên thế giới này không ai hiểu cậu ta bằng mình.
Nghiêm Úy cũng chưa từng có suy nghĩ đồng tình luyến ái, cho dù đã ám hiệu hai lần cũng không biết cậu ta không hiểu thật hay giả vờ. Phùng Hi Viện trước giờ luôn chờ đợi, kết quả...
Hóa ra đều là sự thật, người đàn ông đó không phải không hiểu, chỉ là cô không phải người cậu ta thích thôi.
Nếu như cậu ta muốn chỉ cần một ngày là cưới được một cô vợ.
Phùng Hi Viện ngẩn người ngồi ở trước bàn rất nhanh đã nhìn thấy xe của Nghiêm Úy dừng trước cửa tiệm, Nghiêm Úy bước xuống xa trước rồi đi vòng qua bên kia mở cửa.
Một cô gái tóc ngắn dáng người thanh tú bước xuống xe, cô mặc áo sơ mi chiffon xanh nhạt và quần Jeans đơn giản. Cô quay đầu định lấy gì đó nhưng Nghiêm Úy giữ chặt tay cô, tươi cười sủng nịnh nói hai câu, cô gái quay đầu nhìn thoáng qua trong xe lúc này mới không tình nguyện đi theo Nghiêm Úy bước vào.
Nghiêm Úy giúp cô mở cửa rồi dẫn cô vào.
Chân Quốc Anh cười đứng dậy chào đón: "Lão Nghiêm à! Cậu đây là trâu già gặm cỏ non à?"
Phùng Hi Viện hiểu chuyện thấy vô cùng đả kích, cậu ta đã 29 tuổi rồi, cô gái đi cùng lại vô cùng trẻ tuổi.
Nghiêm Úy cười nhìn Chu Kiều Kiều, sau đó kéo ghế giúp Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều nhận được sự chăm sóc vô cùng lịch thiệp nên rất vui vẻ.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Úy với Chu Kiều Kiều: "Đây là Chân Quốc An, xem như là cùng lớn lên từ nhỏ với anh. Người này là Phùng Hi Viện là người anh quen biết khi còn ở nước ngoài."
Chu Kiều Kiều chào hỏi hai người xong thì thấy Phùng Hi Viện có chút xấu hổ liền nghi ngờ nhìn Nghiêm Úy.
"Em muốn ăn gì?" Nghiêm Úy hỏi cô.
Chu Kiều Kiều cầm thực đơn xem, đều là các món ăn phương Tây như hamburger và sandwich, nên cô tùy tiện gọi một phần sandwich và cà phê. Những người khác đều đã gọi xong, phục vụ cầm thực đơn nhanh chóng rời đi.
Phùng Hi Viện quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, nhìn cô chằm chằm rồi hỏi Chu Kiều Kiều: "Cô quen biết Nghiêm Úy như thế nào vậy?"
Chu Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi nói: "Chưa đến vài ngày đâu."
Phùng Hi Viện thở sâu, cảm thấy trong lòng càng khó chịu. Cô dùng vài năm cũng không đả động được người đàn ông này, người khác chỉ cần vài ngayuf là có thể. Cô tự ngược đãi bản thân, tiếp tục hỏi bình thường: "Vậy sao đã nhanh như vậy đã xác định quan hệ?"
Chu Kiều Kiều sửng sốt, Nghiêm Úy giơ tay ôm cô, biểu tình lãnh đãm nhìn Phùng Hi Viện nói: "Bởi vì mình nói với cô ấy trước, may cô ấy có thể tiếp thu lời thất lễ lỗ mãng của mình."
Phùng Hi Viện không trả lời, cô nhìn Nghiêm Úy hồi lâu mới đứng dậy nói: "Xin lỗi, tớ đi WC một chút."
Phùng Hi Viện rất ưa nhìn, Chu Kiều Kiều cảm thấy Phùng Hi Viện với mái tóc dài càng ưa nhìn hơn mình. Cô ấy biết trang điểm, tóc đen mềm mại, mắt phượng sắc bén giống Nghiêm Úy. Đây là ánh mắt của những người có kinh nghiệm trên thương trường khác với cô ở phòng tài vụ của một siêu thị nhỏ.
Phùng Hi Viện đứng dậy, Chu Kiều Kiều phát hiện cô ấy cũng cao ráo gần 1m7. Cô ấy đứng đến vai Nghiêm Úy trông vô cùng xứng đôi.
Phùng Hi Viện còn rất xinh đẹp, cô ấy cũng mặc giống như cô là áo sơ mi chiffon. Nhưng áo của cô ấy chất lượng tốt, kiểu dáng cũng tinh dxaor. Phùng Hi Viện phối áo sơ mi xanh dương với quần ống rộng, gài áo sơ mi vào trong làm lộ ra vòng eo nhỏ như nắm tay.
Nhìn thấy cô ấy xoay người tránh ra, biểu tình trên mặt Chu Kiều Kiều cũng trầm xuống.
Chân Quốc Anh thấy thần sắc của Chu Kiều Kiều thì cười ha ha đứng dậy nói: "Tớ đi xem bọn họ một chút, có mấy chén cà phê cũng lâu như vậy."
Chân Quốc Anh rờiđi, Chu Kiều Kiều cúi đầu đùa nghịch với mấy ngón tay của mình.
Thấy Chu Kiều Kiều không nói gì, trong lòng Nghiêm Úy khẽ động, hỏi cô: "Em sao vậy?"
Chu Kiều Kiều mấp máy miệng, hai tay rối rắm đan vào nhau. Nghiêm Úy nhíu mày, thò tay tách hai tay cô ra, giọng nói hơi giống ra lệnh: "Nói chuyện."
Chu Kiều Kiều ngảng đầu nhìn nah: "Nghiêm Úy, anh đang bắt nạt em sao?"
Nghiêm Úy nhíu mày, không hiểu câu hỏi của cô: "Sao lại nói như vậy?"
"Cô ấy thích anh." Chu Kiều Kiều thắng thắn vạch trần.
Nghiêm Úy không nói gì, Chu Kiều Kiều nói tiếp: "Cô ấy thích anh, là chuyện của cô ấy không phải lỗi của anh. Nhưng mà..." Nói đến đây, Chu Kiều Kiều dừng lại một chút, cô nói: "Nghiêm Úy, tuy rằng em ngốc nghếch nhưng em vẫn biết. Anh hôm nay đều cố ý thân mật với em để cho cô ấy xem."
Nghiêm Úy rũ mắt xuống: "Anh không thích cô ấy."
"Đây không phải vấn đề, Nghiêm Úy, anh đang lợi dụng em. Anh hôm qua nói với em cúng ta là người một nhà. Nhưng hôm nay anh lại lợi dụng em." Chu Kiều Kiều cúi đầu.
Nghiêm Úy đột nhiên hiểu ra, anh nắm chặt tay Chu Kiều Kiều, nhìn cô nói: "Xin lỗi, anh không cố ý lợi dụng em. Anh chỉ muốn cô ấy thấy khó mà lui, anh và cô ấy là bạn bè, tình cảm bạn bè cũng rất tốt, anh không muốn vì ý do này mà cắt đứt quan hệ. Nên anh mới nghĩ để cô ấy biết quan hệ của chúng ta sẽ buông tay anh."
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh nói: "Vì lý do này anh mới quen biết với em?"
Nghiêm Úy cười nói: "Nếu vì lí do này, anh đã tìm được người khác sớm hơn rồi. Kiều Kiều, anh nghiêm túc, tuy hôm nay anh lợi dụng em, là anh không đúng nhưng anh nghiêm túc với quan hệ của chúng ta."
Chu Kiều Kiều ừ một tiếng, một lát sau lại nói: "Nhưng em vẫn tức giận."
Nghiêm Úy: "... Kìa, bây giờ phải làm sao bây giờ?" Anh cũng là lần đầu yêu đương, hôm qua cũng tra mạng "Bạn gái tức giận thì phải làm sao?" nhưng anh vẫn không biết làm như thế nào.
"Vậy anh mua kem cho em đi! Như vậy em sẽ không tức giận nữa."
Nghiêm Úy trừng mắt nhìn cô: "Kem?... Được rồi! Anh biết rồi, anh mua em không được tức giận."
Chu Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chờ Nghiêm Úy đi, Chu Kiều Kiều lập tức lấy điện thoại nghịch ngợm.
Phùng Hi Viện trở lại rất nhanh, cô vừa trở về đã kì lại hỏi: "Nghiêm Úy đâu rồi?"
Đúng lúc Chân Quốc An nghe thấy nên nói: "Vừa rồi thấy cậu ta vội vã ra ngoài rồi."
Chân Quốc An trên tay mang không ít thứ, Phùng Hi Viện ngược lại lại hỏi Chu Kiều Kiều: "Nghiêm Úy đi đâu?"
Chu Kiều Kiều đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Này... Tôi không biết nên nói như thế nào nữa."
Chân Quốc An: "???"
Phùng Hi Viện: "???"
Chân Quốc An nói với cô: "Nói tình hình thực tế thôi."
Chu Kiều Kiều mở to mắt nói: "Có thể chứ?"
Phùng Hi Viện nhíu mày, quyết đoán nói: "Nói đi!"
Chu Kiều Kiều lặng lẽ lấy di động ra rồi nói: "Mua đồ thôi."
Phùng Hi Viện và Chân Quốc An nhìn vào giao diện điện thoại của cô, nháy mắt hai người vô cùng kinh ngạc ngồi lại chỗ của mình.
Nghiêm Úy trở lại mang theo một cây kem, thấy Phùng Hi Viện và Chân Quốc An nhìn mình bằng ánh mắt rất kì lạ.
Anh nhíu mày nhìn hai người rồi đưa kem cho Chu Kiều Kiều hỏi cô: "Đây, em hứa với anh rồi nhé."
Chu Kiều Kiều đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Nghiêm Úy: "..." Không phải chứ, em hứa với anh không tức giận nữa, sao lại thẹn thùng? Chân Quốc An cười quyến rũ nói: "Có cái gì mà phải hứa hay không? Mua cũngđã mua rồi phải dùng thôi."
Nghiêm Úy: "..." Kem?
Phùng Hi Viện buồn bã nhìn Nghiêm Úy, Nghiêm Úy càng cảm thấy kì lạ hỏi Chân Quốc An: "Mua cái gì?"
Chân Quốc An cười nói: "Cái kia đấy! Cái kia... cái đó đó... Cậu tự hiểu đi, cậu có thể mua cái gì để tránh em bé được chứ?"
Nghiêm Úy khiếp sợ nhìn Chu Kiều Kiều: "..." Em nói với bọn họ cái gì vậy?
Chu Kiều Kiều chớp mắt: "Hi hi..." Anh không thấy bạn anh mất hết hi vọng rồi à?
Nghiêm Úy không dời tầm mắt nhìn chằm chằm Chu Kiều Kiều, nghiến răng nghiên lợi trả lời Chân Quốc An: "Bao, cao, su"
Chu Kiều Kiều khen: "Dễ nghe."
Nghiêm Úy: "..." Em biết đây là cái gì không?----
Ry: Hôm qua edit xong rồi mà mất mạng bất ngờ sáng nay mò lên edit lại thật xin lỗi vì sự chậm chễ này các tiểu thiên sứ
Danh sách chương