Lời nói của Triệu Quân Khiêm có ảnh hưởng nhất trang viên này, đợi giọng nói trầm thấp của anh nói hết, nữ giúp việc lập tức nghiêm chỉnh đáp lại.

“Vâng, tiên sinh yên tâm.” Tối qua tất cả mọi người đều thấy được, bọn họ đều hiểu, cho dù trong lòng có bát quái lợi hại đến đâu, ngoài miệng có chết cũng không thể nói bậy.

Sắc mặt của Triệu Quân Khiêm mỏi mệt, nhìn qua như một đêm không ngủ, tinh thần ngược lại có chút phấn chấn dị thường, dường như giống con mèo lớn tạm thời thỏa mãn thứ mình gắt gao kìm nén bấy lâu, đôi mắt tản ra ánh sáng lười biếng.

Anh gật đầu ý bảo nữ giúp việc có thể đi vào, cũng bảo cô động tác nhẹ một chút, đừng quấy rầy người bên trong, chờ cô ấy tự nhiên tỉnh lại rồi ăn sáng sau.

Sau khi phân phó xong, anh xoay người trở về phòng mình.

Nữ giúp việc hiểu ý của tiên sinh nhà mình, nhanh chóng dùng tai nghe thông báo cho phòng bếp, đợi đến lúc hai vị chủ nhân muốn cùng nhau dùng cơm, dặn xong rón rén đẩy cửa phòng Kiều Nhan đi vào, cũng không dám quấy rầy cô ấy. 

Chỉ là nhớ đến chuyện tối qua cùng hình ảnh vừa rồi, trong lòng nữ giúp việc cảm xúc khó tả đồng thời cũng hiếu kỳ vô cùng.

Căn cứ theo nguyên tắc làm việc, cô không dám tìm hiểu thêm cái gì, trở ra đóng cửa lại rồi đứng ngắm nhìn người nằm trên giường vài lần, phát hiện trên mặt cô ấy cũng khôn lộn xộn như cô suy nghĩ.

Cô gái vẫn giống như trước ngủ say bên trong, chăn đệm cũng không có cái gì khác thường, trong không khí cũng không có mùi gì kỳ lạ, tất cả đều không có gì thay đổi.

Nếu không phải vừa rồi mới tận mắt nhìn thấy, lấy tình huống hiện tại, căn bản nhìn không ra có đàn ông đã qua đêm ở nơi này.

Nữ giúp việc quay đầu không dám nhìn nhiều, cũng không dám suy đoán bí ẩn của chủ nhân nơi này.

Tay chân rón rén dọn dẹp phòng ngủ một chút, đến khi vào toilet nhìn thấy phòng tắm lộn xộn cùng dấu vết vô cùng khả nghi, sắc mặt nữ giúp việc đỏ rực, nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo.

Cô không dám nghĩ nhiều, động tác nhanh nhẹn quét dọn sạch sẽ, rốt cuộc lúc Kiều Nhan tỉnh lại đã đem toilet khôi phục lại dáng vẻ như trước, thông gió tản mùi sau đó thậm chí còn đưa một ít hoa tươi mang lên, đem chuyện hoang đường tối qua che dấu không một kẽ hở. 

Sau khi Kiều Nhan tỉnh dậy không có cảm giác được cái gì khác thường, chỉ cảm thấy giấc ngủ đêm qua rất ngon, rất lâu rồi cô không có giấc ngủ thoải mái ấm áp như vậy.

Hơn nữa cô còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ giống như có cây đại thụ to lớn một tay che trời bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn, có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại, không phải lo sợ, không phải phiền nhiễu.

Đáng tiếc vừa tỉnh thì loại cảm giác này cũng biến mất, khiến con người ta không khỏi buồn bã quyến luyến hương vị đêm qua.

“Tiểu thư, cô nên rời giường ăn sáng.” Nữ giúp việc đã dọn dẹp xong, đứng ở trước giường không gần không xa tươi cười nhắc nhở.

Kiều Nhan lên tiếng, cô cũng đã hoàn toàn tỉnh lại, theo bản năng sờ trán cùng hai má, cảm giác trên mặt còn lưu lại một ít nhiệt độ cùng khí nóng khác thường.

“Tối hôm qua làm sao tôi trở về phòng?” Kiều Nhan ngồi dậy một bên chính mình chậm rãi mặc quần áo, một bên hướng nữ giúp việc hỏi qua.

Cô rõ ràng nhớ chính mình đang ở phòng khách xem kênh chăm con, bên trong cực kỳ ấm áp, trong lúc nhất thời lười nhúc nhích, giống như ngủ quên ở trên sô pha, vậy làm sao buổi sáng lại ngủ trong phòng của mình? “Tiểu thư đêm qua ngủ trên sô pha, tiên sinh sau khi trở về nhìn thấy liền đem cô đưa về phòng.” Nữ giúp việc cúi đầu cung kính trả lời, lại tránh nặng tìm nhẹ không đề cập đến phương thức mang cô ấy trở về.

Buổi sáng đầu óc của Kiều Nhan còn đang mơ hồ, cũng không quan tâm đ ến điểm này, chỉ nghĩ Triệu Quân Khiêm gọi một nữ giúp việc nào đó đem cô đưa về phòng ngủ.

“Triệu Quân Khiêm đã trở lại?” Kiều Nhan chú ý đến chuyện này, nghe qua lời của nữ giúp việc theo bản năng lẩm bẩm nói.

Lỗ tai của nữ giúp việc nghe được rõ ràng, khẳng định trả lời, “Đúng vậy, tiên sinh đang ở dưới lầu dùng bữa sáng, cô có muốn đi xuống cùng dùng cơm không?”

Động tác mặc quần áo của Kiều Nhan có hơi dừng lại, có chút chần chừ.

Phải biết trong khoảng thời gian cô ở nơi này, cô cùng anh giống như hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà, trừ sáng hoặc tối ngẫu nhiên gặp mặt một chút, kỳ thật hai người thật không có nhiều thời gian xuất hiện cùng nhau.

Triệu Quân Khiêm rõ ràng đang tận lực tránh mặt cô, Kiều Nhan xem như hiểu rõ, bởi vậy cũng thức thời không quấy rầy đến đối phương.

Nói thật, cô là phụ nữ mang thai, trốn không thoát nơi này mà bên ngoài lại cũng có nguy hiểm rình rập, trốn dưới sự bảo vệ Triệu Quân Khiêm an ổn sinh con, quả thật là một biện pháp tốt nhất hiện tại.

Chỉ là đợi đến khi cô bình an sinh con, khó tránh khỏi sẽ có chút liên lụy, phỏng chừng sẽ có một màn tranh đoạt, nhưng bây giờ cô không thể chú ý nhiều như vậy.

Triệu Quân Khiêm là một người đàn ông thành thục lý trí, trong mắt Kiều Nhan anh so với Triệu Cảnh Hàn tra nam đầu heo đáng tin hơn nhiều, nếu cô thức thời an phận một chút, đến lúc đó cũng có thể cùng anh đàm phán một chút. 

Như thế, cô cũng không muốn xuống lầu làm chướng mắt đại tổng tài, tạm thời trốn trong phòng ngủ, đợi đến khi người nọ đi làm, biệt thự này xem như trở thành địa bàn của cô.

“Đưa bữa sáng của tôi lên đây, tôi không xuống nữa.” Kiều Nhan mặc được một nửa quần áo, tựa vào đầu giường nói.

Nữ giúp việc gật đầu, kính cẩn nghe theo đi ra ngoài, một lát sau lại gõ cửa tiến vào, cung kính mời cô xuống lầu.

“Tiểu thư, tiên sinh mời cô cùng nhau dùng bữa sáng.”

Kiều Nhan hơi giật mình, không rõ vì sao Triệu Quân Khiêm đột nhiên thay đổi thái độ, không giống mấy ngày trước cố ý tránh mặt cô như vậy.

Chẳng qua đại bá tổng đã cho lời mời, hiện tại cô muốn từ chối cũng không được, dù sao ăn chung bữa cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần quá mức so đo.

Kiều Nhan hiện tại bụng cũng đã lớn, dường như cũng đã quyết định, một lòng một dạ an ổn dưỡng thai, có chuyện gì cũng đợi đến lúc cô bình an sinh con xong rồi lại nói.

Cô rất nhanh ôm bụng xuống lầu, không thể để cho đại bá tổng chờ lâu, bất luận thế nào, hiện tại đối phương cũng không khác trưởng bối trong nhà.

Dưới lầu im lặng như thường, nhóm người làm đều biết tiên sinh nhà bọn họ không thích tranh cãi ầm ĩ, bình thường ngay cả đi lại cũng thả nhẹ bước chân, đám người làm này đã qua đào tạo cũng sẽ không khiến chủ nhân chán ghét khó chịu.

Vừa lúc, Kiều Nhan cũng không thích  ầm ĩ, không khí yên tĩnh càng khiến cho cô yên tâm hơn chút, cũng không phải nghĩ đến chuyện chạy ra bên ngoài cho nhóm người nào đó có cơ hội động thủ.

“Triệu tiên sinh, buổi sáng tốt lành.” Kiều Nhan vừa nghĩ vừa ngồi xuống đối diện, cũng hướng sang người đàn ông ngồi ở bàn ăn lễ phép chào hỏi.

Vốn tưởng rằng sẽ không được anh đáp lại, không nghĩ đến đối phương thế nhưng gật đầu lên tiếng, hơn nữa ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người cô một lát, sau đó đôi mắt dời đi, tiếp tục xem báo của mình.

Hôm nay thư ký Lý vẫn chưa đến, khả năng cũng không tới sớm, mà người đàn ông này vẫn duy trì thói quen như bình thường, trước bữa ăn xem báo đọc tin tức.

Kiều Nhan lần đầu tiên phát hiện việc này, âm thầm cảm thán một chút rồi bỏ qua.

Chờ cô vừa ngồi xuống, nhóm người làm không cần phân phó, lập tức bắt đầu hành động, hai phần bữa sáng đơn giản dinh dưỡng nhanh chóng được mang lên.

Bữa sáng này có bánh bao sủi cảo thạch anh cô thích, còn có bát canh thập cẩm bổ sung dinh dưỡng, sữa đậu nành và cơm, sau bữa cơm còn có hoa quả cùng đồ ăn vặt.

Kiều Nhan chú ý nhìn qua, phát hiện hôm nay có chút khác thường, thứ nhất là bữa ăn của đại bá tổng giống cô như đúc, cái khác nữa chính là trên bàn có thêm một chén canh cá trích đậu hũ.

“Phụ nữ mang thai uống cái này rất tốt cho cơ thể.” Triệu Quân Khiêm thấy cô nhìn chằm chằm chén canh cá, tay lớn nhất thời đưa tay đẩy đến gần bên tay Kiều Nhan, ý bảo cô uống cạn.

Kiều Nhan nhìn anh một chút, mẫn cảm nhận thấy hành vi của đối phương lần này quan tâm khác thường, lại hết sức nghi hoặc khó hiểu.

Rốt cuộc trong lòng được đả thông, không so đo đến chuyện cũ nữa? Xem đứa con này chính là cháu mình để bảo vệ?

Kiều Nhan không rõ cũng không nghĩ nhiều, dù sao canh cá trích đậu hủ cũng rất thơm, chẳng qua cô vừa uống mấy ngụm cảm giác trong dạ dày cồn cào khó chịu, nhịn không được che miệng chạy vào phòng vệ sinh.

“Nôn —— “

Kiều Nhan ghé vào trên bồn rửa tay nôn đến nghiêng trời lệch đất, không chỉ có canh cá trích vừa mới uống, mà ngay cả đồ ăn trước đó tất cả đều nôn ra hết sạch.

Triệu Quân Khiêm sau khi thấy cô phản ứng mạnh đột nhiên đứng lên, giờ phút này đôi mắt phương nhìn sau lưng cô lạnh đến thấu xương, ngón tay đưa lên có chút luống cuống.

“Tại sao nôn nhiều như vậy? Có phải chén canh kia có vấn đề hay không, gọi bác sĩ đến đây…”

Theo lời anh đám giúp việc gọi bác sĩ cá nhân đến kiểm tra, cũng chạy vào giúp cô giảm bớt khó chịu, cô kịp thời kéo lại ống tay áo anh.

“Hẳn không phải là canh có vấn đề, có thể là tôi lại bắt đầu nôn nghén, không ngửi được đồ ăn có mùi.” Sắc mặt trắng mịn của Kiều Nhan có chút tái nhợt, bất chấp mệt mỏi vẫn giữ khoảng cách với Triệu Quân Khiêm mở miệng giải thích.

Cô ở nơi này cũng đã được một đoạn thời gian, mọi người đối xử với cô rất tốt, đầu bếp cũng rất chú ý khẩu vị ba bữa mỗi ngày của cô, còn cố ý cân bằng dinh dưỡng hàng ngày, cùng đổ rất nhiều tâm tư.

Vừa nói xong, cô lại bắt đầu nôn mửa, bởi vì vừa rồi đã nôn ra sạch sẽ mọi thứ, lúc này vẫn tựa trên bồn rửa tay nôn khan, khó dừng lại được.

Triệu Quân Khiêm thấy vậy mặt mày đều gắt gao nhăn lại, thúc giục người làm nhanh chóng đi gọi bác sĩ, nâng lên hai tay cuối cùng dừng ở trên lưng Kiều Nhan, gần như ôm nửa người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ, suy nghĩ có thể giúp cô giảm bớt khó chịu.

Kiều Nhan đã không còn để ý tới những thứ này, càng không phát hiện người bên cạnh quá mức thận mật, lúc này nôn nghén quá nhiều, phản ứng cũng vô cùng lớn.

May mà bác sĩ đến kịp thời, kiểm tra xong cho cô cũng không phát hiện việc gì nghiêm trọng, nôn nghén khi mang thai không phải không có, chung quy mỗi người đều có tình trạng khác biệt, phản ứng lúc mang thai cũng không giống nhau.

Sau khi kiểm tra xong, không chỉ Kiều Nhan yên tâm, sắc mặt lo lắng cứng đờ của Triệu Quân Khiêm cũng buông lỏng một ít, trên người cũng tản bớt khí lạnh dọa người. 

Nhóm người làm cùng với bác sĩ đều vì thế mà nhẹ nhàng thở ra, cộng thêm toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tuy rằng không có chuyện gì, nhưng canh cá trích đậu hủ, bác sĩ đề nghị về sau Kiều Nhan không nên uống nữa, đổi thành mỗi ngày một món ăn dinh dưỡng khác nhau.

Triệu Quân Khiêm nhanh chóng phân phó, sau khi bác sĩ rời đi, anh cho đám người làm lui xuống, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cho Kiều Nhan giúp cô xoa dịu chút khó chịu trong người, đồng thời ánh mắt nhìn bụng cô có chút phức tạp.

Kiều Nhan đã quá mệt mỏi cả thể xác đến tinh thần, sắc mặt tái nhợt ỉu xìu mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Đúng lúc này, thư ký Lý như thường lệ đến đây trình diện, chỉ là lúc này cùng anh đến còn có nam chủ Triệu Cảnh Hàn.

Hai người không chạm mặt nhóm người nào bên ngoài, đơn giản trực tiếp đi vào.

Chẳng qua vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn quen thuộc trong phòng khách đang cong lưng làm chuyện gì đó, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng đôi chân mảnh khảnh cùng nhau đan xen, mà cô gái phía sau đều bị anh che kín.

“Sếp” ngài có thể kiềm chế một chút được không.

“Ba…” Đây là chuyện gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện