Bàn tay Chu Thừa Vũ ấm áp, song chàng cho phép Hồ Ngọc Nhu lôi kéo, còn bản thân chẳng có ý cầm lại.

Hồ Ngọc Nhu thầm thở dài, cô vẫn hơi ngượng, muốn đi quá, nhưng không dám đi. Thôi được rồi, nếu đã nhận thân xác của tiểu nguyên chủ, cũng nên gánh vác quá khứ người ta. Bất kể có phải cô chủ động hay không, song lá thư Triệu Tịch Ngôn viết là thật. Thế nên….tình địch, Chu Thừa Vũ vẫn có một lý do chính đáng để mất hứng.

Nhưng cô chủ động đề cập tới lá thư này không tốt lắm, suy cho cùng có thể có khả năng - Chu Thừa Vũ không để ý? Mặc dù khả năng này có vẻ nhỏ tới không đáng kể, nhưng nếu cô chủ động đề cập đến, lại có vẻ như chưa đánh mà khai.

Vậy nên nói gì đây? không nghĩ ra.

Hồ Ngọc Nhu chớp mắt nhìn Chu Thừa Vũ, sắc mặt chàng ta hững hờ, môi mỏng nhếch lên,ngay cả mắt cũng nhìn công văn trên án thư mà không nhìn cô một cái.

Đúng là tức chết mà.

Hồ Ngọc Nhu phiền não cau mày, đến cùng cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. cô liền nhích người lên, thoáng cái hôn lên má Chu Thừa Vũ.

Đôi môi mềm mại, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng xúc cảm trong khoảng khắc đó, giống như chiếc lông vũ mềm mại…nhẹ nhàng lướt qua tim chàng. Trong lòng Chu Thừa Vũbỗng chốc trở nên hỗn loạn, cố nén lắm trên mặt mới không lộ ra khác thường.

Thấy điều này dường như không có ảnh hưởng gì với chàng ta. Hồ Ngọc Nhu nghĩ hôn thì hôn, trái lại không để ý hôn một lần hay hai lần. Dứt khoát đánh bay mặt mũi ôm lấy cổ Chu Thừa Vũ, hôn lên mặt chàng ta, tiếp đó hôn lên vành tay hơi nóng của chàng ta, cô giống như tự tìm niềm vui vậy, hôn lên khóe môi Chu Thừa Vũ.

Người này giả bộ giỏi thật, nhưng gò má nóng bỏng hoàn toàn bán đứng chàng ta, còn có... Hồ Ngọc Nhu nghiêng tay lắng nghe, nghe thấy nhịp tim của Chu Thừa Vũ đập cực nhanh.

Trong lòng cô không cưỡng nổi đắc ý, chọn đúng cách rồi!

Nhận ra ánh mắt Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ đưa tay ra kéo Hồ Ngọc Nhu lên, nhưng cô xoay người lại, ngồi lên đùi chàng.

Muốn làm gì?

Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc, nhưng đôi mắt sáng lâsp lánh nhìn chàng chằm chằm.

Đón lấy ánh mắt nhìn không ra cảm xúc của Chu Thừa Vũ, cô im lặng nghĩ, có muốn tiếp tục không? Được rồi, thỏa mãn chàng vậy.

cô cong môi, đang muốn hôn. Ai ngờ đâu môi còn chưa chạm, người đàn ông bất chợt đưa tay đè gáy cô lại, rồi chủ động hôn cô. đã không còn cái hôn ngây ngô thuở ban đầu, người đàn ông sớm luyện được, chậm chạm đè mút, trêu chọc rong ruổi, mộtphen dây dưa. Khi cả hai tách ra đều thở hổn hển. Má Hồ Ngọc Nhu ửng hồng, cả người mềm nhũn nằm trong vòm ngực Chu Thừa Vũ.

cô ngước lên, cười híp mắt với Chu Thừa Vũ. đã nhiệt tình thế rồi, có giận cũng vơi rồi chứ?

Tuy nhiên, cô vẫn còn quá ngây thơ.

Mặt Chu Thừa Vũ vẫn chưa thả lỏng, chẳng qua chàng ta ôm cô nghiêng về trước mộtchút, vơ lấy lá thư vào tay, cúi đầu xuống nhìn cô. "Muốn xem à?"

Đây chắc chắn là thư của Triệu Tịch Ngôn.

Hồ Ngọc Nhu đoán mò,trong lòng bất mãn với Chu Thừa Vũ,hôn cũng đã hôn, hôn nồng nhiệt như muốn nuốt chửng cô vào bụng, vậy mà vừa tách ra đã như khôngquen biết. thật là máu lạnh thật là vô tình thật là vô lý!

cô không dám giả vờ không biết, nên chỉ lắc đầu, cuối cùng dằn lòng lại dỗ dành người ta. "không muốn xem. Thiếp đã là thê tử của chàng. đã không muốn liên lạc với người xưa,đương nhiên không muốn đọc thư người xưa viết."

Có vẻ như rất hài lòng với câu trả lời của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ đặt bức thư xuống, vẻ mặt cũng tươi tỉnh hơn chút. “Cứ thế thích ta?”

Gì? Hồ Ngọc Nhu không hiểu tại sao chàng ta bỗng hỏi thế.

Câu hỏi này có vẻ hơi tự luyến thì phải?

Rốt cuộc suốt nửa ngày nay trên mặt Chu Thừa Vũ cũng xuất hiện nụ cười. Từ đầu, chàng đã nhìn ra nàng thích mình, sau đó thấy được sự thay đổi của Hồ Ngọc Nhu từng chút, nhìn ra được nàng đang cố gắng trưởng thành. Hồ Ngọc Nhu không phải là nữ tử đầu tiên thích chàng, có lẽ trước kia chàng không thích người khác, đương nhiên không thèm quan tâm. Nhưng mà chàng thích Hồ Ngọc Nhu, không cách nào không để ý được. Chàng hết sức xúc động, thậm chí nhiều khi chỉ nhìn thấy bóng dáng của nàng đã nghĩ, nàng thích chàng chỗ nào, sao cứ thế đã thích chàng như vậy?

Suy cho cùng chàng có chỗ nào tốt?

Nếu là chín năm trước, ít nhất chàng còn có tuổi trẻ, lớn lên tất nhiên là tài tuấn. Song hôn nay chàng đã sắp tới tuổi gây dựng sự nghiệp, so ra thật, Chu Thừa Vũ nghĩ một tiểu cô nương ở độ tuổi này, thích Triệu Tịch Ngôn mới làlẽ thường tình.

Hồ Ngọc Nhu thấy mặt Chu Thừa Vũ nghiêm túc, trái lại cũng nghiêm túc nghĩ lại, có thật là thích không? Tất nhiên, thuở ban đầu, cô chỉ thích nhân vật Chu Thừa Vũ thôi, thích như thích minh tinh, trong lòng có mê muội. Tự dưng rơi vào một thời đại lạ lẫm không biết ngày tháng năm nào, gặp được nhân vật yêu thích trong sách. Có cảm giác mình không hề một mình nữa, có chỗ dựa tinh thần. Nhưng sau đó - tiếp xúc liên tục, nhìn chàng trút giận giúp mình, nhìn chàng bảo vệ mình, che chở mình, quý trọng mình, thế là cô thích thật.

Thích thật lòng, muốn chia sẻ với chàng, muốn cùng chàng sánh vai chiến đấu.

cô gật đầu, rất chân thành bày tỏ tấm lòng mình. "Ừm, cứ thế thích chàng."

Thấy cô ngoan ngoãn đáp lời, ngoan ngoãn ngồi trên dùi chàng dán mắt vào chàng, như thể đang mong chờ điều gì đó hoặc chờ đợi chàng tán thành như vậy, Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy, lần đầu tiên trong đời lòng chàng trànngậpnhu tình mật ý.

Chàng hết sức hài lòng cười ra tiếng, vò vò tóc của Hồ Ngọc Nhu, ôm chặt lấy người trong lòng, trao thêm một nụ hôn nóng bỏng.

Cuối cùng khi buông tay, Chu Thừa Vũ mới nói chính sự cho Hồ Ngọc Nhu. "Bức thư này là khi ta gặp cô cô nàng ở cửa. Bà ta giao nó cho ta.Ta nhìn thấy bà ấy, hai người cãi nhau à?"

Hồ Ngọc Nhu không muốn nói tới chuyện này, những lời chỉ trích cô cực kì quá đáng, nhưng ở thời đại này, mấy lời bà ta nói nhất định có thể chấp nhận được. cô thực sựkhông sợ người ta nói,Hồ thị nói ra còn bị cô đốp chát lại không chút khách sáo, nhưngđể cô kể lại với Chu Thừa Vũ, bỗng dưng thấy hơi chột dạ.

Lúc nãy cô chợt sợ. cô sợ Chu Thừa Vũ cảm thấy cô mới đây đã di tình biệt luyến (chuyển tình yêu từ A sang , cảm thấy cô không biết kiềm chế, lẳng lơ.

cô lắc đầu: "không nói gì cả. Bà ta tới cầu xin thay cha thiếp mà thiếp không đáp ứng. Bà ta nổi giận."

Chu Thừa Vũ biết rõ cô nói dối.

Hồ thị là người làm mẹ. Phải giận dữ tới mức nào mới khiến tâm trí bà mơ màng tới cả con trai ruột cũng phớt lờ? thật hiển nhiên, hoàn toàn không thể là lý do Hồ Ngọc Nhu đưa ra.

Có thể là vì Triệu Tịch Ngôn?

Nghĩ tới Triệu Tịch Ngôn, trái tim Chu Thừa Vũ nghẹt lại. Chẳng lẽ nàng nói thích, nóichẳng quan tâm để ý đều là giả? Triệu Tịch Ngôn là thanh mai trúc mã của nàng, thậtchất là tình cũ khó quên?

Hồ Ngọc Nhu không nhìn sắc mặt Chu Thừa Vũ, nhưng cảm nhận được cái ôm ấm áp lạnh xuống hai phần. Vì lương tâm chột dạ, cô tự nhiên biết Chu Thừa Vũ bị sao, vội vã lèo lái: "hồi nãy ở cửa, thiếp thấy Lô Quảng!"

Chu Thừa Vũ chỉ hờ hững: "Hử?"

Phản ứng của chàng ta chỉ khiến Hồ Ngọc Nhu thêm không hài lòng. “Lô Quảng cầu xin ta nói với chàng, có thể xếp cho hắn và vợ hắn một công việc sai vặt. Chẳng phải hắn là tùy tùng thiếp thân của chàng sao, thế sao phải đi xin việc thế này?”

Chu Thừa Vũ không muốn hiểu tại sao giọng nói của Hồ Ngọc Nhu lại không hài lòng. Chàng chỉ đáp: "hắn đã không còn làm việc cạnh ta nữa. Thiếp thân hiện tại là Bùi Thanh, cuối tháng mới tới."

Hồ Ngọc Nhu không quan tâm đến những lời đằng sau. cô hừ nói: “Ta là thê tử của chàng đó. Nhưng chuyện bên cạnh chàng ta hoàn toàn không hay biết, nói ra há chẳng phải chuyện cười? Hơn nữa, may là khoảng thời gian này không có chuyện chi. Bằng không ta ngơ ngơ ngác ngác đi tìm Lô Quảng, há chẳng phải lỡ dỡ chuyện.Hôm nay Lô Quảng tới tìm ta, ta mới biết hắn thành thân rồi, đối tượng kết hôn lại là Tú Vân! Tất cả ta đều không biết, Chu Thừa Vũ, chuyện này chàng làm không hề đúng. Rốt cuộc chàng có nhớ ta là thê tử của chàng không hả?”

Lời Hồ Ngọc Nhumang theo tính khí trẻ con, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Chu Thừa Vũ, tạm thời viện cớ khác trách móc Chu Thừa Vũ trước rồi tính.

Song Chu Thừa Vũ nhìn vẻ rất phẫn nộ rất bất bình của Hồ Ngọc Nhu, thì suy nghĩ liệu mình có thật sự làm sai không. Chàng thật lòng thích cô nàng này, nhưng dường như... không có thói quen thay đổi. Nhiều năm qua, chàng tự quyết định cho bản thân, quyết định cho mẹ, quyết định cho cả nhà, chưa từng thương lượng với ai.

Bây giờ, có cần thiết không?

Mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, mặc dù nàng chưa trải đời, nhưng rốt cuộc nàng là vợ của chàng, là người cùng chàng nắm tay nhau đi cả đời. Như nàng đã nói, giữa vợ chồng với nhau nếu có chuyện không biết, rất dễ xảy ra tai nạn.

Chu Thừa Vũ ý thức được mình làm sai. "Lần này ta làm việc không suy nghĩ, lần tới sẽ không." Chàng giải thích một phen tại sao Lô Quảng bị đuổi đi. Cuối cùng nói, "Do đó nàng không biết được hắn đã thành thân, cả ta đây, cũng không hay biết. Nếu ta biết được, bất kể nhìn vào phân lượng hắn theo ta mấy năm, hay nhìn chức quản gia của cha hắn trong phủ, ta đều nên chuẩn bị một phần lễ."

Hồ Ngọc Nhu rất ư ngạc nhiên. cô thực sự không nhìn ra Lô Quảng là dạng người chỉ vì một cô gái mà đánh đổi cả tương lai. không thể không nói, cô gái nhỏ trong lòng côhơi hâm mộ với Tú Vân, Lô Quảng đối với cô ta tuyệt đối là chân ái nha!

Chu Thừa Vũ không biết được suy nghĩ của Hồ Ngọc Nhu. Thấy nàng im lặng, chàng hỏi: "Nàng nghĩ gì vậy? Bớt giận chưa?"

Hồ Ngọc Nhu còn đang chột dạ lắm lắm, cô nào có giận gì đâu, đó chỉ là một cái cớ tạm thời. Giờ này Chu Thừa Vũ thẳng thắn thế này, cô dứt khoát nói hết suy nghĩ về Tú Vân ra. "Hạ nhân thô sử trong viện không biết gì, A Quỳnh và Quản ma ma trước mắt thì từ Hồ gia tới. A Kim và A Hương thì mới vào phủ, có rất nhiều chuyện trong phủ thiếp không biết. Thiếp sợ lỡ may có gì đó thì thiếp ứng phó không kịp... Tú Vân thì khác, thiếp nghĩ mặc dù cô ta từng có ý đồ xấu, nhưng thiếp không để cô ta hầu hạ bên người, chỉ để cô ta làm hạ nhân thô sử, mỗi tối cho cô ta về nhà. Chàng thấy có được không?"

Chưa thấy qua câu hỏi nào mà khí thế hùng hồn lý lẽ thế này.

Lẽ nào, nàng thực sự muốn đối đãi thành thật với chàng hả?

Chu Thừa Vũ hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới con người Tô thị, nghĩ tới suy đoán của mình, rồi nghĩ tới bỏ một người biết chuyện Chu gia bên người Hồ Ngọc Nhucũng không hẳn là chuyện xấu.

"Ta gặp cô ta trước rồi quyết định," chàng đáp.

Tác giả có lời muốn nói: Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau là giao tiếp.

Giao tiếp được,có thể tránh được nhiều cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện