một cơn mưa thu mát lạnh ập xuống, một cỗ xe ngựa chạy băng băng trên đường lớn huyện Trường Châu, người đàn ông trung niên có chòm râu dêcau mày, quấn chiếc áo choàng quanh người.
Lần này xuất hành quá vội vàng, quần áo chuẩn bị không tử tế.
Tùy tùng ngồi xổm một bên thành đống thấy vậy, vén rèm xe liếc nhanh bên ngoài, quay đầu lại cười nói:“Lão gia, sắp tới rồi ạ, đã vào huyện Trường Châu, chốc nữa là tới nhà cô phu nhân."
Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ, vẫn không trả lời.
Thời điểm hạ nhân tới truyền lời cữu lão gia đến, Tiết thị đang được Hồ Lĩnh đỡ cùng đứng trước cửa phòng Hồ Ngọc Uyển. Hồ Ngọc Uyển đã tự nhốt mình trong phòng suốt kể từ hai ngày trước, cơm hai ngày được đưa tới dường như chưa từng được động. Nếu không phải nước bị thiếu, thì Tiết thị đã cho là con gái mình tự tử rồi.
Nhưng dẫu không phải, người chỉ uống nước thì sao chịu đựng được!
“A Uyển, mở cửa đi, cậu tới rồi, cậu con tới rồi!" Sau khi nghe hạ nhân truyền lời, Tiết thị đập cửa càng mạnh hơn. "Ngoan, cậu của con sẽ làm chủ cho con, mau mở cửa ra, đi gặp cậu con nào. "
trên người Hồ Ngọc Uyển vẫn còn mặcbộ hỉ phục đỏ thẫm ngày thành thân ấy, tóc tai rối bời, nước mắt mới chồng lên nước mắt cũ trên mặt,lớp trang điểm tinh tế ban đầu loan lổ không còn gì. Nàng vốn đang ngồi ngơ ngác, nghe được lời này, con ngươi dần có thần.
Cậu tới rồi.
Cậu sẽ làm chủ cho nàng.
Cậu sẽ khiến bọn họ không dám chỉ trỏ nàng nữa, sẽ khiến họ ngậm miệng lại, sẽ khiến họ muốn cũng không dám coi thường nàng nữa, ngoài miệng cũng không dám nói gì.
Và... Hồ Ngọc Nhu, cả biểu ca.
Nghĩ đến Triệu Tịch Ngôn, đôi mắt khô cạn của Hồ Ngọc Uyển lại chảy lệ.
Cửa bên ngoài bất chợt bị đá văng ra.
Gương mặt Tiết Thị có vẻ lo lắng nhìn em trai- Tiết Sĩ Văn, muốn lên tiếng nhưng lại thôi.
Còn Hồ Lĩnh thì thấy vẻ mặtcủa Tiết Sĩ Văn quá đỗi lạnh lùng, cái gì cũng không dám nói, lúc này nào rảnh rỗi nghĩ tới làm vậy sẽ dọa sợ Hồ Ngọc Uyển,ông chỉ hận không thể trốn Tiết Sĩ Văn càng xa càng tốt.
Tiết Sĩ Văn không để ý đến chị và anh rể, nhìn hạ nhân phá cửa xong và đi thẳng vào. Trong phòng bên trong, ôm thấy cháu gái đang ngồi ở mép giường. Ôm nắm hai vai Hồ Ngọc Uyển, nhấc lên quăng lên giường.
"Con tự nhìn xem bây giờ con bộ dáng thế nào! Muốn chết à, rất đơn giản, nương con khóc một hồi rồi thôi. Tự nhốt mình không ăn không uống, chỉ muốn để nương con lo lắng đúng không? Con mạnh khỏe mới có bản lĩnh!" ông vừa mở miệng là lời dạy dỗ.
"Sĩ Văn!" Tiết thị lo lắng cho con gái, hô to.
Tiết Sĩ Văn quay đầu lại, liếc bà một cách lạnh lùng, rồi dừng lại nhìn Hồ Lĩnh một lát."Con bé bị người ta làm khổ ra bộ dáng như vậy. Người làm cha mẹ như hai người lại chỉ biết nhìn, không làm gì cả?"
Hồ Lĩnh rụt đầu lại, nói: "Đó là nhi tử của muội muội ta, hơn nữa..., cha nó và nó vừa mới trúng cử, tương lai..."
"Cháu ngoại trai thân hay nữ nhi thân hơn?" Tiết Sĩ Văn ngắt lời ông bằng giọng lạnh lùng. "Trúng cử? Trúng cử thì làm sao? Chỉ là tên cử nhân cỏn con mà đã dọa huynh thành bộ dạng này?"
Tiết thị không đành lòng nhìn Hồ Lĩnh bị chất vất, bà bước tới chặn lại, nói với Tiết Sĩ Văn: "Ngoài nó ra, còn có huyện lệnh Trường Châu huyện của chúng ta nữa. Dân không đấu với quan, bây giờ bọn tỷ thậtsự không biết nên làm gì? "
Tiết Sĩ Văn coi thường: "Chỉ là huyện lệnh thất phẩm, cũng đáng cho bị tỷ sợ!"
Tiết thị im lặng, nhưng rốt cuộc có hơi lo lắng, lên tiếng. "Chức quan hắn ta tuy không bằng đệ, nhưng ai cũng biết hắn ta là tam thiết gia của Uy Viễn Hầu ở Kinh Thành. Đại ca hắn là Hầu gia tay nắm binh quyền, đại tẩu là Phúc Uyên công chúa, sau lưng có họ... đệ cẩn thận chút."
"Hơ...xuất đầu từ phòng thứ, cha hắn xưa kia xém hại Uy Viễn Hầu hiện tại, dâm loạn hậu trạch, có đứa con trai như vậy, tỷ nghĩ Hầu gia Công chúa coi trọng chắc?” Vẻ mặt Tiết Sĩ Văn coi thường, "khôngđuổi cùng diệt tận là khoan hồng độ lượng cho hắn rồi. Ở nơi nhỏ bé này, hắn ta còn lợi dụng xuất thân hành sự, chứ nếu ở Kinh Thành, chỉ nước miếng của thiên hạ thôi cũng đủ dìm chết hắn."
Nếu không, sao hắn có thể vùi dập ở đây chín năm? Còn không phải vì không dám trở lại Kinh thành, mà cũng không có khả năng quay trở lại Kinh Thành
"Được rồi, bên Chu Thừa Vũ thì giao cho đệ, còn phía bên kia thì tính sao?" ông ta nhìn Hồ Ngọc Uyển vẫn ngồi đó khóc, đôi mắt lóe lên tia phiền chán. "hoặc là nhất định gả cho biểu ca, hoặc giao nó cho cậu xả giận thay con, tụ con nói."
Hồ Ngọc Uyển không biết. Nàng còn thích biểu ca, dù biểu ca đối xử như vậy với nàng, nhưng nàng nhớ tới biểu ca, chỉ còn nỗi khổ sở đớn đau trong lòng, không có hận. không, có lẽ có một chút, nhưng điều đó là hoàn toàn không đáng kể.
Nàng không dám khóc nữa, chỉ biết nghẹn ngào: "Nếu không có đại tỷ, nếu không có đại tỷ, huynh ấy chắc chắn sẽ thích con." Nàng hối hận rồi,đáng ra khi xưa không nên thả cho đại tỷ một con ngựa, nàng nên trực tiếp… giết chết đại tỷ!
Đây là còn thích tiểu tử họ Triệu kia!
Trong mắt Tiết Sĩ Văn nhanh chóng lóe lên một tia giận dữ, nhưng không nói gì, mà khẽ đáp, gọi Tiết thị về phòng nói chuyện.
không chờ Tiết Sĩ Văn phản đối, Tiết thị đã dành phản đối: "không được Sĩ Văn à,không thể để A Uyển tiếp tục dây dưa với Triệu Tịch Ngôn nữa.Trong lòng hắn ta nào có A Uyển, dù cho chúng ta dùng bất cứ thủ đoạn bức bách nào, dù cho kết cuộc hắn ta và A Uyển không thể không chung chỗ, thì hắn ta nhất định sẽ không đối tốt với A Uyển."
Tiết Sĩ Văn liếc trắng chị mình, giọng điệu hàm chứa vẻ châm biếm:"Đại tỷ đúng là người ngoài cuộc sáng suốt, sao năm xưa chuyện của bản thân thì mắt bị u mê?"
Giờ nhắc lại năm đó Tiết thị coi trọng Hồ Lĩnh đã có thê, đồng thời chưa chồng đã có chửa.
Bà bị chặn họng, sắc mặt cũng mất tự nhiên dần. Sau một lúc im lặng, bà lại tiếp: "... thật ra, lão giađối với tỷ rất tốt, rất tốt." Dẫu sao khi ấy Hồ Lĩnh thích bà thật, nhưng Triệu Tịch Ngôn với A Uyển thì khác, chỉ có hận, không có yêu.
Đối với lời này, Tiết Sĩ Văn từ chối bình luận.
Ông ta chỉ hỏi: "Vậy ý tỷ là gì, thu thập tiểu tử Triệu Tịch Ngôn?"
Tiết thị gật đầu, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Hồ Ngọc Uyển,căm hận cắn răng. "Lúc này cha con Triệu gia đều thi Hương đề tên có danh.Tỷ biết họ đều ngóng trông có thể vào khoa cửa xuất sĩ. Thế nên, Sĩ Văn à, tỷ muốn đệ khiến họ thấy được nhưng sờ không được, dù cho có là một giải nguyên lang một cử nhân đi nữa, nhưng vẫn cứ không có cơ hội vào kinh thi cử!”
Với người Triệu gia, đây là trừng phạt lớn nhất.
Chỉ có vậy, Tiết thị mới thấy hả được cơn tức. "Sau đó, ta muốn nhìn hắn ta quỳ xuống cầu xin A Uyển gả cho hắn, tỷ muốn nhìn hắn vì tiền đồ, không thể không cúi đầu!”
Tiết Sĩ Văn cau mày: "Sở dĩ làm vậy là muốn A Uyển gả cho hắn?"
"không, tỷ muốn hắn ta quỳ xuống cầu mà cầu không được.” Tiết thị lắc đầu nói. “Ngày đó hắn đã nhục nhã A Uyển thế nào, mai này hắn cũng phải cúi đầu nếm mùi vị y vậy!"
"Ấu trĩ! Ngu ngốc!" Tiết Sĩ Văn bất chợt quát lên.
Tiết thị sửng sờ, nhìn em trai với vẻ không hiểu.
Tiết Sĩ Vănnói: “Hao tổn tâm cơ chỉ vì mục đích này? Công danh của hắn và cha hắn là khảo chính quy. Đệ nào có bản lĩnh hủy công danh của hắn mà không chút dấu vết? Coi như thật sự đệ có cơ hội, nó cũng tồn trách nhiệm và rủi ro rất lớn, mai này nếu có người biết được chính là nắm nhược điểm của đệ trong tay!"
"Thế... thế chẵng nhẽ chỉ có thể như vậy sao?" Gương mặt Tiết thị sững sờ, nói mà không cam lòng.
Tiết Sĩ Văn nói: "Thà chơi trò tâm cơ thủ đoạn như vậy, dứt khoát giải quyết vấn đề còn hơn. Dù sao, tỷ chỉ cần hả giận, đệ thay tỷ trút giận."
·
Tiết đồng tri từ Phủ thành tới, Chu Thừa Vũ đương nhiên ra cổng huyện nha nghênh đón.
Sau khi hành lễ đúng mực, Chu Thừa Vũbày ra cử chỉ chỉ đường, "Xin mời Tiết đại nhân."
Tiết Sĩ Văn đã đổi sang quan phục. Mặc dù vóc dáng ông ta thấp hơn Chu Thừa Vũ, nhưng ông ta bày ra vẻ khinh thường hơn người. Vì vậy, bày ra mặt lạnh bước lên hai bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Chu Thừa Vũ, hừ lạnh.
“Người đến không tốt.”
Trong lòng cáchạ quan huyện Trường Châu đều lóe lên suy nghĩ này cùng một lúc.
Vì Vũ huyện thừa là phụ tá đắc lục của chàng, nên hiện giờ lập tức lo lắng ngó sang Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ cho hắn một cái nhìn trấn an, quay lại đi theo Tiết Sĩ Văn. Chàng thừa biết Tiết Sĩ Văn là em trai ruột của Tiết thị. Trong vụ thảm sát trước đó, chàng phát giác ở Phủ Thành có người cố tình làm khó dễmình, chàng liền tra ra. Lần này, đích thân Tiết Sĩ Văn đến, sợ rằng chỉ có ba phần công vụ, bảy phần ra mặt thay Tiết thị!
Vào phòng ngồi xuống, chức quan Tiết Sĩ Văn cao hơn Chu Thừa Vũ, tự nhiên ngồi ở ghế chính.
Ngoài Tiết Sĩ Văn ra thì chúng hạ quan nhìn vẻ mặt ông ta, không dám ngồi xuống. Tuy Chu Thừa Vũ không sợ ông ta, nhưng vẫn tuân theo đạo làm quan. Quan lớn một cấp đè chết người, biết rõ ý đồ Tiết Sĩ Văn tới nhưng chàng vẫn lấy lễ đối đãi.
"Tiết đại nhân đột nhiên đến, không biết có chuyện hệ trọng gì?" Chàng chủ động mở miệng.
Tiết Sĩ Văn quan uy mười phần, trước hết là cả người toát ra hơi thở giận dữ khiến ai ai cũng sợ hãi mộtphen, sau đó mới hờ hững mở miệng: "Gãsát nhân chạy trốn tới Phủ thành đã bị bắt.Gã ta đã nhận tội, mười ngày sau sẽ chém đầu tại chỗ."
Gã bị bắt năm ngày trước, Chu Thừa Vũ đã nhận được tin từ hai ngày trước.
không chỉ nhận được mỗi tin tức này, còn biết thêm hai tin khác. một là đám bộ khoái huyện Trường Châu đã bị Phủ thành giam lại, tin còn lại là gã giết người kia dường như từ đại lao của Phủ thành trốn ra.
Tin trước biết được từ trong thư khiển trách mà Phủ thành gủi tới. Còn tin sau thì phải từ một bộ khoái chàng phái đi, người nọ tranh thủ trước khi bị bắt tìm cách đưa tin về. Chàng vốn định đi một chuyến lĩnh người mình về, cũng không trông chờ Tri Phủ đại nhân hồi âm, song ông ta ở trên lại tùy ý, bảo Phủ thành sẽ phái người tới.Chỉ là không ngờ người đến lại là Tiết Sĩ Văn, điều này khiến chàng tin chắc rằng đám bộ khoái của chàng bất ngờ bị tóm ắt có nguyên do.
Đặt tâm tư vào lòng, trên mặt Chu Thừa Vũ hoàn toàn không khác thường. "Đây là chuyện tốt. Cứ thế, bất kể dân chúng Phủ thành hay huyện Trường Châu đều có thể cảm thấy an tâm."
"An tâm?" Tiết Sĩ Văn đột nhiên đổi sắc mặt, ôm ta vỗ mạnh lên bàn trước mặt. "Chu Thừa Vũ, ngươi còn có mặt mũi nói lời này! trên địa bàn người có một gã sát nhân, giết chết mười người liên tiếp, khiến người gia đình vợ con ly tán cửa nát nhà tan. Thậm chí dân chúng huyện Trường Châu lòng người bàng hoàng, ngươi đã không biết tự trách, lại còn có mặt mũi bảo an tâm?Có quan phụ mẫu như người, không đáng chức chút nào!"
Lần này xuất hành quá vội vàng, quần áo chuẩn bị không tử tế.
Tùy tùng ngồi xổm một bên thành đống thấy vậy, vén rèm xe liếc nhanh bên ngoài, quay đầu lại cười nói:“Lão gia, sắp tới rồi ạ, đã vào huyện Trường Châu, chốc nữa là tới nhà cô phu nhân."
Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ, vẫn không trả lời.
Thời điểm hạ nhân tới truyền lời cữu lão gia đến, Tiết thị đang được Hồ Lĩnh đỡ cùng đứng trước cửa phòng Hồ Ngọc Uyển. Hồ Ngọc Uyển đã tự nhốt mình trong phòng suốt kể từ hai ngày trước, cơm hai ngày được đưa tới dường như chưa từng được động. Nếu không phải nước bị thiếu, thì Tiết thị đã cho là con gái mình tự tử rồi.
Nhưng dẫu không phải, người chỉ uống nước thì sao chịu đựng được!
“A Uyển, mở cửa đi, cậu tới rồi, cậu con tới rồi!" Sau khi nghe hạ nhân truyền lời, Tiết thị đập cửa càng mạnh hơn. "Ngoan, cậu của con sẽ làm chủ cho con, mau mở cửa ra, đi gặp cậu con nào. "
trên người Hồ Ngọc Uyển vẫn còn mặcbộ hỉ phục đỏ thẫm ngày thành thân ấy, tóc tai rối bời, nước mắt mới chồng lên nước mắt cũ trên mặt,lớp trang điểm tinh tế ban đầu loan lổ không còn gì. Nàng vốn đang ngồi ngơ ngác, nghe được lời này, con ngươi dần có thần.
Cậu tới rồi.
Cậu sẽ làm chủ cho nàng.
Cậu sẽ khiến bọn họ không dám chỉ trỏ nàng nữa, sẽ khiến họ ngậm miệng lại, sẽ khiến họ muốn cũng không dám coi thường nàng nữa, ngoài miệng cũng không dám nói gì.
Và... Hồ Ngọc Nhu, cả biểu ca.
Nghĩ đến Triệu Tịch Ngôn, đôi mắt khô cạn của Hồ Ngọc Uyển lại chảy lệ.
Cửa bên ngoài bất chợt bị đá văng ra.
Gương mặt Tiết Thị có vẻ lo lắng nhìn em trai- Tiết Sĩ Văn, muốn lên tiếng nhưng lại thôi.
Còn Hồ Lĩnh thì thấy vẻ mặtcủa Tiết Sĩ Văn quá đỗi lạnh lùng, cái gì cũng không dám nói, lúc này nào rảnh rỗi nghĩ tới làm vậy sẽ dọa sợ Hồ Ngọc Uyển,ông chỉ hận không thể trốn Tiết Sĩ Văn càng xa càng tốt.
Tiết Sĩ Văn không để ý đến chị và anh rể, nhìn hạ nhân phá cửa xong và đi thẳng vào. Trong phòng bên trong, ôm thấy cháu gái đang ngồi ở mép giường. Ôm nắm hai vai Hồ Ngọc Uyển, nhấc lên quăng lên giường.
"Con tự nhìn xem bây giờ con bộ dáng thế nào! Muốn chết à, rất đơn giản, nương con khóc một hồi rồi thôi. Tự nhốt mình không ăn không uống, chỉ muốn để nương con lo lắng đúng không? Con mạnh khỏe mới có bản lĩnh!" ông vừa mở miệng là lời dạy dỗ.
"Sĩ Văn!" Tiết thị lo lắng cho con gái, hô to.
Tiết Sĩ Văn quay đầu lại, liếc bà một cách lạnh lùng, rồi dừng lại nhìn Hồ Lĩnh một lát."Con bé bị người ta làm khổ ra bộ dáng như vậy. Người làm cha mẹ như hai người lại chỉ biết nhìn, không làm gì cả?"
Hồ Lĩnh rụt đầu lại, nói: "Đó là nhi tử của muội muội ta, hơn nữa..., cha nó và nó vừa mới trúng cử, tương lai..."
"Cháu ngoại trai thân hay nữ nhi thân hơn?" Tiết Sĩ Văn ngắt lời ông bằng giọng lạnh lùng. "Trúng cử? Trúng cử thì làm sao? Chỉ là tên cử nhân cỏn con mà đã dọa huynh thành bộ dạng này?"
Tiết thị không đành lòng nhìn Hồ Lĩnh bị chất vất, bà bước tới chặn lại, nói với Tiết Sĩ Văn: "Ngoài nó ra, còn có huyện lệnh Trường Châu huyện của chúng ta nữa. Dân không đấu với quan, bây giờ bọn tỷ thậtsự không biết nên làm gì? "
Tiết Sĩ Văn coi thường: "Chỉ là huyện lệnh thất phẩm, cũng đáng cho bị tỷ sợ!"
Tiết thị im lặng, nhưng rốt cuộc có hơi lo lắng, lên tiếng. "Chức quan hắn ta tuy không bằng đệ, nhưng ai cũng biết hắn ta là tam thiết gia của Uy Viễn Hầu ở Kinh Thành. Đại ca hắn là Hầu gia tay nắm binh quyền, đại tẩu là Phúc Uyên công chúa, sau lưng có họ... đệ cẩn thận chút."
"Hơ...xuất đầu từ phòng thứ, cha hắn xưa kia xém hại Uy Viễn Hầu hiện tại, dâm loạn hậu trạch, có đứa con trai như vậy, tỷ nghĩ Hầu gia Công chúa coi trọng chắc?” Vẻ mặt Tiết Sĩ Văn coi thường, "khôngđuổi cùng diệt tận là khoan hồng độ lượng cho hắn rồi. Ở nơi nhỏ bé này, hắn ta còn lợi dụng xuất thân hành sự, chứ nếu ở Kinh Thành, chỉ nước miếng của thiên hạ thôi cũng đủ dìm chết hắn."
Nếu không, sao hắn có thể vùi dập ở đây chín năm? Còn không phải vì không dám trở lại Kinh thành, mà cũng không có khả năng quay trở lại Kinh Thành
"Được rồi, bên Chu Thừa Vũ thì giao cho đệ, còn phía bên kia thì tính sao?" ông ta nhìn Hồ Ngọc Uyển vẫn ngồi đó khóc, đôi mắt lóe lên tia phiền chán. "hoặc là nhất định gả cho biểu ca, hoặc giao nó cho cậu xả giận thay con, tụ con nói."
Hồ Ngọc Uyển không biết. Nàng còn thích biểu ca, dù biểu ca đối xử như vậy với nàng, nhưng nàng nhớ tới biểu ca, chỉ còn nỗi khổ sở đớn đau trong lòng, không có hận. không, có lẽ có một chút, nhưng điều đó là hoàn toàn không đáng kể.
Nàng không dám khóc nữa, chỉ biết nghẹn ngào: "Nếu không có đại tỷ, nếu không có đại tỷ, huynh ấy chắc chắn sẽ thích con." Nàng hối hận rồi,đáng ra khi xưa không nên thả cho đại tỷ một con ngựa, nàng nên trực tiếp… giết chết đại tỷ!
Đây là còn thích tiểu tử họ Triệu kia!
Trong mắt Tiết Sĩ Văn nhanh chóng lóe lên một tia giận dữ, nhưng không nói gì, mà khẽ đáp, gọi Tiết thị về phòng nói chuyện.
không chờ Tiết Sĩ Văn phản đối, Tiết thị đã dành phản đối: "không được Sĩ Văn à,không thể để A Uyển tiếp tục dây dưa với Triệu Tịch Ngôn nữa.Trong lòng hắn ta nào có A Uyển, dù cho chúng ta dùng bất cứ thủ đoạn bức bách nào, dù cho kết cuộc hắn ta và A Uyển không thể không chung chỗ, thì hắn ta nhất định sẽ không đối tốt với A Uyển."
Tiết Sĩ Văn liếc trắng chị mình, giọng điệu hàm chứa vẻ châm biếm:"Đại tỷ đúng là người ngoài cuộc sáng suốt, sao năm xưa chuyện của bản thân thì mắt bị u mê?"
Giờ nhắc lại năm đó Tiết thị coi trọng Hồ Lĩnh đã có thê, đồng thời chưa chồng đã có chửa.
Bà bị chặn họng, sắc mặt cũng mất tự nhiên dần. Sau một lúc im lặng, bà lại tiếp: "... thật ra, lão giađối với tỷ rất tốt, rất tốt." Dẫu sao khi ấy Hồ Lĩnh thích bà thật, nhưng Triệu Tịch Ngôn với A Uyển thì khác, chỉ có hận, không có yêu.
Đối với lời này, Tiết Sĩ Văn từ chối bình luận.
Ông ta chỉ hỏi: "Vậy ý tỷ là gì, thu thập tiểu tử Triệu Tịch Ngôn?"
Tiết thị gật đầu, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Hồ Ngọc Uyển,căm hận cắn răng. "Lúc này cha con Triệu gia đều thi Hương đề tên có danh.Tỷ biết họ đều ngóng trông có thể vào khoa cửa xuất sĩ. Thế nên, Sĩ Văn à, tỷ muốn đệ khiến họ thấy được nhưng sờ không được, dù cho có là một giải nguyên lang một cử nhân đi nữa, nhưng vẫn cứ không có cơ hội vào kinh thi cử!”
Với người Triệu gia, đây là trừng phạt lớn nhất.
Chỉ có vậy, Tiết thị mới thấy hả được cơn tức. "Sau đó, ta muốn nhìn hắn ta quỳ xuống cầu xin A Uyển gả cho hắn, tỷ muốn nhìn hắn vì tiền đồ, không thể không cúi đầu!”
Tiết Sĩ Văn cau mày: "Sở dĩ làm vậy là muốn A Uyển gả cho hắn?"
"không, tỷ muốn hắn ta quỳ xuống cầu mà cầu không được.” Tiết thị lắc đầu nói. “Ngày đó hắn đã nhục nhã A Uyển thế nào, mai này hắn cũng phải cúi đầu nếm mùi vị y vậy!"
"Ấu trĩ! Ngu ngốc!" Tiết Sĩ Văn bất chợt quát lên.
Tiết thị sửng sờ, nhìn em trai với vẻ không hiểu.
Tiết Sĩ Vănnói: “Hao tổn tâm cơ chỉ vì mục đích này? Công danh của hắn và cha hắn là khảo chính quy. Đệ nào có bản lĩnh hủy công danh của hắn mà không chút dấu vết? Coi như thật sự đệ có cơ hội, nó cũng tồn trách nhiệm và rủi ro rất lớn, mai này nếu có người biết được chính là nắm nhược điểm của đệ trong tay!"
"Thế... thế chẵng nhẽ chỉ có thể như vậy sao?" Gương mặt Tiết thị sững sờ, nói mà không cam lòng.
Tiết Sĩ Văn nói: "Thà chơi trò tâm cơ thủ đoạn như vậy, dứt khoát giải quyết vấn đề còn hơn. Dù sao, tỷ chỉ cần hả giận, đệ thay tỷ trút giận."
·
Tiết đồng tri từ Phủ thành tới, Chu Thừa Vũ đương nhiên ra cổng huyện nha nghênh đón.
Sau khi hành lễ đúng mực, Chu Thừa Vũbày ra cử chỉ chỉ đường, "Xin mời Tiết đại nhân."
Tiết Sĩ Văn đã đổi sang quan phục. Mặc dù vóc dáng ông ta thấp hơn Chu Thừa Vũ, nhưng ông ta bày ra vẻ khinh thường hơn người. Vì vậy, bày ra mặt lạnh bước lên hai bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Chu Thừa Vũ, hừ lạnh.
“Người đến không tốt.”
Trong lòng cáchạ quan huyện Trường Châu đều lóe lên suy nghĩ này cùng một lúc.
Vì Vũ huyện thừa là phụ tá đắc lục của chàng, nên hiện giờ lập tức lo lắng ngó sang Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ cho hắn một cái nhìn trấn an, quay lại đi theo Tiết Sĩ Văn. Chàng thừa biết Tiết Sĩ Văn là em trai ruột của Tiết thị. Trong vụ thảm sát trước đó, chàng phát giác ở Phủ Thành có người cố tình làm khó dễmình, chàng liền tra ra. Lần này, đích thân Tiết Sĩ Văn đến, sợ rằng chỉ có ba phần công vụ, bảy phần ra mặt thay Tiết thị!
Vào phòng ngồi xuống, chức quan Tiết Sĩ Văn cao hơn Chu Thừa Vũ, tự nhiên ngồi ở ghế chính.
Ngoài Tiết Sĩ Văn ra thì chúng hạ quan nhìn vẻ mặt ông ta, không dám ngồi xuống. Tuy Chu Thừa Vũ không sợ ông ta, nhưng vẫn tuân theo đạo làm quan. Quan lớn một cấp đè chết người, biết rõ ý đồ Tiết Sĩ Văn tới nhưng chàng vẫn lấy lễ đối đãi.
"Tiết đại nhân đột nhiên đến, không biết có chuyện hệ trọng gì?" Chàng chủ động mở miệng.
Tiết Sĩ Văn quan uy mười phần, trước hết là cả người toát ra hơi thở giận dữ khiến ai ai cũng sợ hãi mộtphen, sau đó mới hờ hững mở miệng: "Gãsát nhân chạy trốn tới Phủ thành đã bị bắt.Gã ta đã nhận tội, mười ngày sau sẽ chém đầu tại chỗ."
Gã bị bắt năm ngày trước, Chu Thừa Vũ đã nhận được tin từ hai ngày trước.
không chỉ nhận được mỗi tin tức này, còn biết thêm hai tin khác. một là đám bộ khoái huyện Trường Châu đã bị Phủ thành giam lại, tin còn lại là gã giết người kia dường như từ đại lao của Phủ thành trốn ra.
Tin trước biết được từ trong thư khiển trách mà Phủ thành gủi tới. Còn tin sau thì phải từ một bộ khoái chàng phái đi, người nọ tranh thủ trước khi bị bắt tìm cách đưa tin về. Chàng vốn định đi một chuyến lĩnh người mình về, cũng không trông chờ Tri Phủ đại nhân hồi âm, song ông ta ở trên lại tùy ý, bảo Phủ thành sẽ phái người tới.Chỉ là không ngờ người đến lại là Tiết Sĩ Văn, điều này khiến chàng tin chắc rằng đám bộ khoái của chàng bất ngờ bị tóm ắt có nguyên do.
Đặt tâm tư vào lòng, trên mặt Chu Thừa Vũ hoàn toàn không khác thường. "Đây là chuyện tốt. Cứ thế, bất kể dân chúng Phủ thành hay huyện Trường Châu đều có thể cảm thấy an tâm."
"An tâm?" Tiết Sĩ Văn đột nhiên đổi sắc mặt, ôm ta vỗ mạnh lên bàn trước mặt. "Chu Thừa Vũ, ngươi còn có mặt mũi nói lời này! trên địa bàn người có một gã sát nhân, giết chết mười người liên tiếp, khiến người gia đình vợ con ly tán cửa nát nhà tan. Thậm chí dân chúng huyện Trường Châu lòng người bàng hoàng, ngươi đã không biết tự trách, lại còn có mặt mũi bảo an tâm?Có quan phụ mẫu như người, không đáng chức chút nào!"
Danh sách chương