Nếu thiếu tiền, đối phương vì sao không đến văn phòng làm? Hoắc Vân Xuyên cau mày nghĩ thầm, là ghét bỏ tiền lương quá thấp, hay là tìm được nơi càng tốt hơn rồi?
Chính là hắn không cho rằng một học sinh đi làm thêm có thể tìm được việc nào tiền lương cao hơn 4000, trừ phục vụ. Ở bên ngoài, cơ hồ là không có khả năng.
Chẳng lẽ đối phương lại đi bồi rượu?
"......" Suy nghĩ này ở trong lòng chợt lóe qua, Hoắc Vân Xuyên sắc mặt càng thêm khó coi, hắn lập tức lục ra số điện thoại ngày đó lưu lại, gọi điện thoại qua.
Nguyên nhân là để làm cái gì vậy? Dĩ nhiên là cứu vớt thiếu niên sắp bước chân sa ngã.
"Uy?" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên truyền đến, cái loại âm sắc đặc thù cùng hương vị ngây ngô, thực nhanh khiến cho nam nhân đang gọi điện thoại nhớ lại hình ảnh thân mật của bọn họ.
"Là tôi." Hoắc Vân Xuyên cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh của mình, hơi mang chất vấn nói: "Cậu không đi văn phòng luật sư?"
"À...... Nga không phải, Hoắc tiên sinh......" An Vô Dạng đặc biệt khiếp sợ, vị tổng tài này sao lại gọi điện thoại cho mình chứ, cậu nói: "Ừm, tôi không có đi văn phòng."
Hoắc Vân Xuyên trầm giọng hỏi: "Vì sao không đi?"
An Vô Dạng hỉnh cái mũi, hơi thấp thỏm mà nói: "Bởi vì...... Tôi tìm được công việc càng thích hợp với tôi hơn, nga, còn văn phòng luật sư tôi lại dốt đặc cán mai."
Đây cũng là nguyên nhân cậu nghĩ không nhận công việc này.
"Lại không cần cậu làm gì, chỉ là chạy vặt cùng tạp vụ mà thôi." Hoắc Vân Xuyên nói: "Công việc gì thích hợp?"
Hóa ra là thật sự tìm được công việc khác rồi sao.
"Ờ, là một tiệm bánh ngọt, ở đường Dương Xuân, Hoắc tiên sinh muốn ăn điểm tâm có thể lại đây mua a, gọi là bánh ngọt Hoa gia, ăn rất ngon." An Vô Dạng nói lên thứ mình thích, thanh âm tràn ngập sức sống.
Cái loại nhảy nhót này làm Hoắc Vân Xuyên có trong nháy mắt hoảng hốt, hắn rõ ràng biết chính mình cùng An Vô Dạng không có tiếng nói chung, tuổi cũng kém nhau một khoảng lớn, lại vẫn cứ cứng rắn duy trì liên hệ, làm người khó chịu: "Không, tôi đối với đồ ngọt ngào dính dính không có hứng thú."
Hắn không biết chính mình làm sao nữa.
An Vô Dạng ngay thẳng mà nói: "Chính là ngày đó anh ăn không ít anh đào nha."
"......" Đúng vậy, hình ảnh đôi môi mềm mại ngậm anh đào lại hiện lên ở trước mắt, lần thứ N trong tuần này.
Hầu kết trên cần cổ Hoắc Vân Xuyên giật giật, không nghĩ tiếp thu thiếu niên cố ý vô tình trêu chọc, hắn lạnh giọng nói: "Tôi treo điện thoại, gặp sau."
Nói cúp liền cúp nhanh chóng hành động, thời gian để cho người khác nói một tiếng tạm biệt đều không cho, An Vô Dạng bĩu môi: "Tên đàn ông tính tình xấu xa."
Có phải đàn ông có tiền có địa vị đều như vậy hay không a?
Cậu không rõ ràng lắm, đời này tiếp xúc qua người trong giới thượng lưu chỉ có một người là Hoắc Vân Xuyên.
*
"Tổng tài, đây là danh sách giảm biên chế cùng điều nhiệm nhân sự của công ty mới thu mua." Thư ký A Nam tiến vào, cầm trong tay folder đưa đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên: "Phía trên có tư liệu đơn giản của bọn họ, mời ngài xem qua một chút."
Công ty mới sau khi trải qua một vòng bàn luận cùng hoạch định, chuẩn bị kinh doanh hạng mục mới, nên chỉ lưu lại một số nhân viên còn một phần phải bị giảm biên chế, có một số còn lại là tiếp nhận chuyển công tác.
"Ừm, đi ra ngoài đi, chốc lát tôi lại xem." Hoắc Vân Xuyên nói, hắn vội vàng chuyên chú làm chuyện quan trong trong tay mình.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc, mới cầm lấy danh sách của thư ký xem xét.
Sau khi hắn xác nhận không có vấn đề, liền giao cho cấp dưới cầm đi chấp hành.
Ngày thứ hai này đối với vợ chồng An Thành mà nói đặc biệt gian nan, bọn họ thứ sáu đã nghe nói công ty muốn giảm biên chế, khiến trong lòng mọi người đều hoảng sợ, vẫn luôn lo lắng đề phòng chính mình có thể trở thành một người trong những người bị giảm biên chế hay không.
Buổi chiều khoảng 3 giờ rưỡi, bên tổng công ty kia có người cầm một phần danh sách lại đây tuyên bố.
An Thành cùng Đinh Vi cùng làm việc trong một bộ phận, ông đứng ở bên người vợ mình, lặng lẽ đụng tay vợ một chút, nhỏ giọng cổ vũ: "Mặc kệ kết quả thế nào, cũng không cần sợ, cùng lắm thì chúng ta một lần nữa lại tìm công việc khác."
Đinh Vi lại không lạc quan như vậy: "Chỉ sợ khó có thể tìm được công việc nào có tiền lương tương đương."
Hiện tại tiền lương của bà cùng chồng được tăng thêm, là một con số không nhỏ, nếu không cũng không có khả năng ở một thành phố lớn như Bắc Kinh nuôi được ba đứa con đến bây giờ.
Sau khi danh sách giảm biên chế đọc xong, hai vợ chồng An Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì danh sách giảm biên chế không có bọn họ.
Chính là, ngay sau đó đọc lên danh sách điều nhiệm, lại có tên Đinh Vi.
Mọi người đều biết, sau khi tiếp thu điều nhiệm, tất cả phúc lợi cùng tiền lương cũng không biết là bao nhiêu, so sánh với giảm biên chế, điều nhiệm có khả năng chỉ là một lựa chọn râu ria.
Một lần nữa ký hợp đồng lao động, không biết tổng công ty cho bọn họ tiền lương cao thấp ra sao: "......" Trên mặt hai vợ chồng họ suy sụp tăm tối, về đến nhà cơm cũng không làm, quần áo cũng không thay, chỉ ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Trên lý trí bọn họ đều rõ ràng, cứ tiếp tục lấy tiền lương cao như trước kia là không có khả năng, trừ khi phải ở công ty mới cố gắng biểu hiện, mất thêm hai ba năm mới có thể tăng bằng với tiêu chuẩn.
Trên tình cảm không thể tiếp thu được chuyện đột nhiên tiền lương bị rút bớt, đó cũng có nghĩa chất lượng sinh hoạt của cả nhà sẽ giảm xuống.
Thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục của bọn nhỏ.
"Ba, mẹ?" An Vô Dạng làm thêm trở về, thấy còn không có nấu cơm liền chính mình chủ động vo gạo nấu cơm, rửa rau dọn dẹp nhà cửa.
"......" An Thành vỗ bả vai vợ mình: "Ai, đừng nghĩ nhiều, kéo tinh thần lên thôi, không cần ảnh hưởng bọn nhỏ."
"Ừm." Đinh Vi gật gật đầu, ngồi dậy giúp đỡ nấu cơm.
"Hai người làm sao vậy?" An Vô Dạng hỏi, cậu vừa rồi đã chú ý tới sắc mặt không tốt của ba mẹ mình, trong lòng hơi thấp thỏm: "Có phải...... Cãi nhau hay không a?"
Theo lý thuyết thì không, cha mẹ cảm tình luôn luôn rất tốt, sẽ không như người khác.
Đinh Vi lắc đầu nói: "Không cãi nhau, buổi tối sẽ nói với các con."
"Nga." An Vô Dạng nghe lời mà ngậm lại miệng, chuyên tâm nấu cơm.
Chừng 7 giờ rưỡi, em trai tham gia lớp học thêm trở về, An gia mới có thể ăn cơm.
An Vô Dạng không tim không phổi đã sớm quên mất cha mẹ trước đó có khác thường, cho nên nghe được cha mẹ nói công ty bị thu mua, tiền lương hai người sẽ giảm xuống, tâm lý một chút chuẩn bị đều không có.
Theo cậu biết, trong nhà tiền dư không nhiều lắm......
An Thành kéo lên gương mặt tươi cười: "Các con cũng không cần quá lo lắng, ba mẹ sẽ ở công ty mới cố gắng biểu hiện, tranh thủ sớm ngày nâng tiền lương lên."
An Vô Phỉ buông chén đũa: "...... Con hiện tại tham gia lớp học thêm học phí thực mắc, ba mẹ, con không muốn đi nữa, con có thể ở nhà tự mình học."
"Như vậy sao được." Đinh Vi là người phản đối đầu tiên: "Lớp học thêm không thể ngừng, các con nên thế nào thì cứ như thế, mẹ cắt cái gì cũng sẽ không cắt tài nguyên giáo dục của các con."
"Đúng vậy." An Thành nói: "Ba mẹ vất vả làm việc như vậy, còn không phải là vì muốn các con học hành thành tài sao."
Nghe thấy cha mẹ cùng em trai nói chuyện, trong lòng An Vô Dạng rất khó chịu, rốt cuộc chị cả cùng em út đều có khả năng thành tài, chỉ có chính mình, quả thực lãng phí tài nguyên giáo dục, dùng nhiều tiền như vậy không biết có thể vào trường học top hai không, kết quả còn không phải tìm không được công việc tốt hay sao.
Một cái ý tưởng lớn mật ở trong lòng cậu lặng lẽ nhảy ra ngoài, nhưng là sợ uy nghiêm của ba mẹ, cậu cũng không dám nói.
Thiếu niên tâm sự nặng trĩu, tháng 7 nóng bức rất nhanh mà đi qua.
Bánh ngọt điểm tâm Hoa gia vào đầu tháng tám đã phát tháng lương trước đó cho bọn học sinh làm thêm, có thể nói là rất có lòng người, ông chủ rất được nhóm học sinh kính yêu.
Tiểu Lâm cùng An Vô Dạng làm thêm sau khi tan việc thò qua nói: "Vô Dạng, nếu không chúng ta làm xong rồi mời mọi người đi ăn đồ nướng BBQ thế nào?"
Cũng đã phát tiền lương xong, An Vô Dạng gật gật đầu: " Được a." Hai người cùng nhau chia ra, như vậy càng có lời.
Buổi tối nhân viên cửa hàng có rảnh đều đi, tổng cộng có sáu người, ở một cửa hàng đồ nướng tương đối nổi danh cũng rất gần cửa tiệm bánh ngọt, chọn một bàn đồ ăn ngon.
Vào mùa hè mọi người cùng nhau ăn đồ nướng BBQ uống bia, tư vị rất không tệ, An Vô Dạng vẫn luôn rất thích như vậy.
Trên bàn sau khi nướng BBQ, cậu một tay cầm chai bia, một tay cầm thịt dê nướng, nghiêng đầu bắt đầu ăn.
Mới ăn vào hai ngụm, An Vô Dạng đột nhiên nhíu mày một chút, lộ ra biểu tình buồn nôn, buông xuống xâu thịt dê kia rồi nói: "Hôm nay thịt dê xâu có phải không tươi lắm hay không? Tôi làm sao cảm thấy hơi buồn nôn......"
"A?" Tiểu Lâm lau lau dầu mỡ đầy miệng, nghi hoặc nói: "Không có a, tôi ăn rất ngon mà, chính là cái mùi vị này."
An Vô Dạng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, một lần nữa lấy qua một xâu khác: "Có thể do xâu kia không phải thịt tươi rồi......" Cậu bẹp bẹp ăn một lát, cái loại cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa, cậu nhanh chóng buông xâu thịt dê xuống: "Mọi người ăn đi, tôi đi toilet."
Sau khi ở toilet trong chốc lát, cảm giác buồn nôn mới chậm rãi biến mất, chẳng qua chờ An Vô Dạng đi ra, ngửi được mùi thịt nướng cùng mùi dầu mỡ, cậu lại muốn nôn tiếp.
"......" Khả năng hôm nay cùng đồ nướng có thù rồi, cậu nghĩ thầm.
Vì không muốn ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của mọi người, An Vô Dạng đành phải rời đi trước, để cho Tiểu Lâm trả tiền, ngày mai lại chia ra với cậu sau.
Trên đường trở về, An Vô Dạng mua đồ ăn vặt hoa quả cho em trai.
An Vô Phỉ thực vui vẻ, nó giống như là một con chuột, gặm gặm đồ ăn vặt của anh trai mua xong mới tiếp tục làm bài tập.
"Chờ em lên cao trung, em cũng đi làm thêm."
Khi An Vô Dạng mơ mơ màng màng trong mộng, cậu nghe thấy em trai đột nhiên nói ra một câu, cậu mỉm cười.
"Anh, anh, anh bị muộn rồi." Buổi sáng 7 giờ, An Vô Phỉ phát hiện anh trai còn ăn vạ trên giường, nó bò lên trên dùng tay đẩy đẩy đối phương: "Mau tỉnh lại!"
An Vô Dạng lúc này mới mở to mắt, chính là cậu cảm thấy mình thực khó chịu rất lười, lại trở mình tiếp tục ngủ.
"Uy, hôm nay anh không tới cửa hàng sao?" An Vô Phỉ nghi hoặc nói.
"Đi làm......" Ai nói không tới cửa hàng a, An Vô Dạng lập tức từ trên giường bò dậy, nhưng mà thực mau lại nằm trở xuống, bởi vì đầu cậu choáng váng, rất muốn ói, rất buồn nôn!
Bệnh trạng này kéo dài khoảng mười phút, qua mười phút đã không còn, chỉ là cảm thấy mệt mỏi.
An Vô Phỉ nghiêm túc mà nói: "Anh nên gọi điện thoại xin nghỉ thôi."
An Vô Dạng uể oải ỉu xìu nói: "Xin nghỉ sẽ trừ tiền." Vì tiền, cậu dùng nghị lực mười phần mà bò dậy, mặc quần áo rửa mặt đi làm.
Thời điểm ngồi xe buýt ôm chặt cây cột, để tránh cho mình đứng không vững mà té ngã.
Đối An Vô Dạng mà nói, chỉ có xác thật không quan tâm, mới có thể mặc kệ bản thân mà nghỉ ngơi, nếu lãng phí thời gian quý giá làm chuyện không hề có ý nghĩa, cậu cảm thấy rất khó chịu.
Trong việc học tập rốt cuộc chính mình đã nát như vậy rồi, nếu như phương diện khác lại không nỗ lực, sẽ chân chính trở thành một kẻ vô dụng.
Chính là hắn không cho rằng một học sinh đi làm thêm có thể tìm được việc nào tiền lương cao hơn 4000, trừ phục vụ. Ở bên ngoài, cơ hồ là không có khả năng.
Chẳng lẽ đối phương lại đi bồi rượu?
"......" Suy nghĩ này ở trong lòng chợt lóe qua, Hoắc Vân Xuyên sắc mặt càng thêm khó coi, hắn lập tức lục ra số điện thoại ngày đó lưu lại, gọi điện thoại qua.
Nguyên nhân là để làm cái gì vậy? Dĩ nhiên là cứu vớt thiếu niên sắp bước chân sa ngã.
"Uy?" Thanh âm trong trẻo của thiếu niên truyền đến, cái loại âm sắc đặc thù cùng hương vị ngây ngô, thực nhanh khiến cho nam nhân đang gọi điện thoại nhớ lại hình ảnh thân mật của bọn họ.
"Là tôi." Hoắc Vân Xuyên cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh của mình, hơi mang chất vấn nói: "Cậu không đi văn phòng luật sư?"
"À...... Nga không phải, Hoắc tiên sinh......" An Vô Dạng đặc biệt khiếp sợ, vị tổng tài này sao lại gọi điện thoại cho mình chứ, cậu nói: "Ừm, tôi không có đi văn phòng."
Hoắc Vân Xuyên trầm giọng hỏi: "Vì sao không đi?"
An Vô Dạng hỉnh cái mũi, hơi thấp thỏm mà nói: "Bởi vì...... Tôi tìm được công việc càng thích hợp với tôi hơn, nga, còn văn phòng luật sư tôi lại dốt đặc cán mai."
Đây cũng là nguyên nhân cậu nghĩ không nhận công việc này.
"Lại không cần cậu làm gì, chỉ là chạy vặt cùng tạp vụ mà thôi." Hoắc Vân Xuyên nói: "Công việc gì thích hợp?"
Hóa ra là thật sự tìm được công việc khác rồi sao.
"Ờ, là một tiệm bánh ngọt, ở đường Dương Xuân, Hoắc tiên sinh muốn ăn điểm tâm có thể lại đây mua a, gọi là bánh ngọt Hoa gia, ăn rất ngon." An Vô Dạng nói lên thứ mình thích, thanh âm tràn ngập sức sống.
Cái loại nhảy nhót này làm Hoắc Vân Xuyên có trong nháy mắt hoảng hốt, hắn rõ ràng biết chính mình cùng An Vô Dạng không có tiếng nói chung, tuổi cũng kém nhau một khoảng lớn, lại vẫn cứ cứng rắn duy trì liên hệ, làm người khó chịu: "Không, tôi đối với đồ ngọt ngào dính dính không có hứng thú."
Hắn không biết chính mình làm sao nữa.
An Vô Dạng ngay thẳng mà nói: "Chính là ngày đó anh ăn không ít anh đào nha."
"......" Đúng vậy, hình ảnh đôi môi mềm mại ngậm anh đào lại hiện lên ở trước mắt, lần thứ N trong tuần này.
Hầu kết trên cần cổ Hoắc Vân Xuyên giật giật, không nghĩ tiếp thu thiếu niên cố ý vô tình trêu chọc, hắn lạnh giọng nói: "Tôi treo điện thoại, gặp sau."
Nói cúp liền cúp nhanh chóng hành động, thời gian để cho người khác nói một tiếng tạm biệt đều không cho, An Vô Dạng bĩu môi: "Tên đàn ông tính tình xấu xa."
Có phải đàn ông có tiền có địa vị đều như vậy hay không a?
Cậu không rõ ràng lắm, đời này tiếp xúc qua người trong giới thượng lưu chỉ có một người là Hoắc Vân Xuyên.
*
"Tổng tài, đây là danh sách giảm biên chế cùng điều nhiệm nhân sự của công ty mới thu mua." Thư ký A Nam tiến vào, cầm trong tay folder đưa đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên: "Phía trên có tư liệu đơn giản của bọn họ, mời ngài xem qua một chút."
Công ty mới sau khi trải qua một vòng bàn luận cùng hoạch định, chuẩn bị kinh doanh hạng mục mới, nên chỉ lưu lại một số nhân viên còn một phần phải bị giảm biên chế, có một số còn lại là tiếp nhận chuyển công tác.
"Ừm, đi ra ngoài đi, chốc lát tôi lại xem." Hoắc Vân Xuyên nói, hắn vội vàng chuyên chú làm chuyện quan trong trong tay mình.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc, mới cầm lấy danh sách của thư ký xem xét.
Sau khi hắn xác nhận không có vấn đề, liền giao cho cấp dưới cầm đi chấp hành.
Ngày thứ hai này đối với vợ chồng An Thành mà nói đặc biệt gian nan, bọn họ thứ sáu đã nghe nói công ty muốn giảm biên chế, khiến trong lòng mọi người đều hoảng sợ, vẫn luôn lo lắng đề phòng chính mình có thể trở thành một người trong những người bị giảm biên chế hay không.
Buổi chiều khoảng 3 giờ rưỡi, bên tổng công ty kia có người cầm một phần danh sách lại đây tuyên bố.
An Thành cùng Đinh Vi cùng làm việc trong một bộ phận, ông đứng ở bên người vợ mình, lặng lẽ đụng tay vợ một chút, nhỏ giọng cổ vũ: "Mặc kệ kết quả thế nào, cũng không cần sợ, cùng lắm thì chúng ta một lần nữa lại tìm công việc khác."
Đinh Vi lại không lạc quan như vậy: "Chỉ sợ khó có thể tìm được công việc nào có tiền lương tương đương."
Hiện tại tiền lương của bà cùng chồng được tăng thêm, là một con số không nhỏ, nếu không cũng không có khả năng ở một thành phố lớn như Bắc Kinh nuôi được ba đứa con đến bây giờ.
Sau khi danh sách giảm biên chế đọc xong, hai vợ chồng An Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì danh sách giảm biên chế không có bọn họ.
Chính là, ngay sau đó đọc lên danh sách điều nhiệm, lại có tên Đinh Vi.
Mọi người đều biết, sau khi tiếp thu điều nhiệm, tất cả phúc lợi cùng tiền lương cũng không biết là bao nhiêu, so sánh với giảm biên chế, điều nhiệm có khả năng chỉ là một lựa chọn râu ria.
Một lần nữa ký hợp đồng lao động, không biết tổng công ty cho bọn họ tiền lương cao thấp ra sao: "......" Trên mặt hai vợ chồng họ suy sụp tăm tối, về đến nhà cơm cũng không làm, quần áo cũng không thay, chỉ ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Trên lý trí bọn họ đều rõ ràng, cứ tiếp tục lấy tiền lương cao như trước kia là không có khả năng, trừ khi phải ở công ty mới cố gắng biểu hiện, mất thêm hai ba năm mới có thể tăng bằng với tiêu chuẩn.
Trên tình cảm không thể tiếp thu được chuyện đột nhiên tiền lương bị rút bớt, đó cũng có nghĩa chất lượng sinh hoạt của cả nhà sẽ giảm xuống.
Thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục của bọn nhỏ.
"Ba, mẹ?" An Vô Dạng làm thêm trở về, thấy còn không có nấu cơm liền chính mình chủ động vo gạo nấu cơm, rửa rau dọn dẹp nhà cửa.
"......" An Thành vỗ bả vai vợ mình: "Ai, đừng nghĩ nhiều, kéo tinh thần lên thôi, không cần ảnh hưởng bọn nhỏ."
"Ừm." Đinh Vi gật gật đầu, ngồi dậy giúp đỡ nấu cơm.
"Hai người làm sao vậy?" An Vô Dạng hỏi, cậu vừa rồi đã chú ý tới sắc mặt không tốt của ba mẹ mình, trong lòng hơi thấp thỏm: "Có phải...... Cãi nhau hay không a?"
Theo lý thuyết thì không, cha mẹ cảm tình luôn luôn rất tốt, sẽ không như người khác.
Đinh Vi lắc đầu nói: "Không cãi nhau, buổi tối sẽ nói với các con."
"Nga." An Vô Dạng nghe lời mà ngậm lại miệng, chuyên tâm nấu cơm.
Chừng 7 giờ rưỡi, em trai tham gia lớp học thêm trở về, An gia mới có thể ăn cơm.
An Vô Dạng không tim không phổi đã sớm quên mất cha mẹ trước đó có khác thường, cho nên nghe được cha mẹ nói công ty bị thu mua, tiền lương hai người sẽ giảm xuống, tâm lý một chút chuẩn bị đều không có.
Theo cậu biết, trong nhà tiền dư không nhiều lắm......
An Thành kéo lên gương mặt tươi cười: "Các con cũng không cần quá lo lắng, ba mẹ sẽ ở công ty mới cố gắng biểu hiện, tranh thủ sớm ngày nâng tiền lương lên."
An Vô Phỉ buông chén đũa: "...... Con hiện tại tham gia lớp học thêm học phí thực mắc, ba mẹ, con không muốn đi nữa, con có thể ở nhà tự mình học."
"Như vậy sao được." Đinh Vi là người phản đối đầu tiên: "Lớp học thêm không thể ngừng, các con nên thế nào thì cứ như thế, mẹ cắt cái gì cũng sẽ không cắt tài nguyên giáo dục của các con."
"Đúng vậy." An Thành nói: "Ba mẹ vất vả làm việc như vậy, còn không phải là vì muốn các con học hành thành tài sao."
Nghe thấy cha mẹ cùng em trai nói chuyện, trong lòng An Vô Dạng rất khó chịu, rốt cuộc chị cả cùng em út đều có khả năng thành tài, chỉ có chính mình, quả thực lãng phí tài nguyên giáo dục, dùng nhiều tiền như vậy không biết có thể vào trường học top hai không, kết quả còn không phải tìm không được công việc tốt hay sao.
Một cái ý tưởng lớn mật ở trong lòng cậu lặng lẽ nhảy ra ngoài, nhưng là sợ uy nghiêm của ba mẹ, cậu cũng không dám nói.
Thiếu niên tâm sự nặng trĩu, tháng 7 nóng bức rất nhanh mà đi qua.
Bánh ngọt điểm tâm Hoa gia vào đầu tháng tám đã phát tháng lương trước đó cho bọn học sinh làm thêm, có thể nói là rất có lòng người, ông chủ rất được nhóm học sinh kính yêu.
Tiểu Lâm cùng An Vô Dạng làm thêm sau khi tan việc thò qua nói: "Vô Dạng, nếu không chúng ta làm xong rồi mời mọi người đi ăn đồ nướng BBQ thế nào?"
Cũng đã phát tiền lương xong, An Vô Dạng gật gật đầu: " Được a." Hai người cùng nhau chia ra, như vậy càng có lời.
Buổi tối nhân viên cửa hàng có rảnh đều đi, tổng cộng có sáu người, ở một cửa hàng đồ nướng tương đối nổi danh cũng rất gần cửa tiệm bánh ngọt, chọn một bàn đồ ăn ngon.
Vào mùa hè mọi người cùng nhau ăn đồ nướng BBQ uống bia, tư vị rất không tệ, An Vô Dạng vẫn luôn rất thích như vậy.
Trên bàn sau khi nướng BBQ, cậu một tay cầm chai bia, một tay cầm thịt dê nướng, nghiêng đầu bắt đầu ăn.
Mới ăn vào hai ngụm, An Vô Dạng đột nhiên nhíu mày một chút, lộ ra biểu tình buồn nôn, buông xuống xâu thịt dê kia rồi nói: "Hôm nay thịt dê xâu có phải không tươi lắm hay không? Tôi làm sao cảm thấy hơi buồn nôn......"
"A?" Tiểu Lâm lau lau dầu mỡ đầy miệng, nghi hoặc nói: "Không có a, tôi ăn rất ngon mà, chính là cái mùi vị này."
An Vô Dạng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, một lần nữa lấy qua một xâu khác: "Có thể do xâu kia không phải thịt tươi rồi......" Cậu bẹp bẹp ăn một lát, cái loại cảm giác buồn nôn kia lại tới nữa, cậu nhanh chóng buông xâu thịt dê xuống: "Mọi người ăn đi, tôi đi toilet."
Sau khi ở toilet trong chốc lát, cảm giác buồn nôn mới chậm rãi biến mất, chẳng qua chờ An Vô Dạng đi ra, ngửi được mùi thịt nướng cùng mùi dầu mỡ, cậu lại muốn nôn tiếp.
"......" Khả năng hôm nay cùng đồ nướng có thù rồi, cậu nghĩ thầm.
Vì không muốn ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của mọi người, An Vô Dạng đành phải rời đi trước, để cho Tiểu Lâm trả tiền, ngày mai lại chia ra với cậu sau.
Trên đường trở về, An Vô Dạng mua đồ ăn vặt hoa quả cho em trai.
An Vô Phỉ thực vui vẻ, nó giống như là một con chuột, gặm gặm đồ ăn vặt của anh trai mua xong mới tiếp tục làm bài tập.
"Chờ em lên cao trung, em cũng đi làm thêm."
Khi An Vô Dạng mơ mơ màng màng trong mộng, cậu nghe thấy em trai đột nhiên nói ra một câu, cậu mỉm cười.
"Anh, anh, anh bị muộn rồi." Buổi sáng 7 giờ, An Vô Phỉ phát hiện anh trai còn ăn vạ trên giường, nó bò lên trên dùng tay đẩy đẩy đối phương: "Mau tỉnh lại!"
An Vô Dạng lúc này mới mở to mắt, chính là cậu cảm thấy mình thực khó chịu rất lười, lại trở mình tiếp tục ngủ.
"Uy, hôm nay anh không tới cửa hàng sao?" An Vô Phỉ nghi hoặc nói.
"Đi làm......" Ai nói không tới cửa hàng a, An Vô Dạng lập tức từ trên giường bò dậy, nhưng mà thực mau lại nằm trở xuống, bởi vì đầu cậu choáng váng, rất muốn ói, rất buồn nôn!
Bệnh trạng này kéo dài khoảng mười phút, qua mười phút đã không còn, chỉ là cảm thấy mệt mỏi.
An Vô Phỉ nghiêm túc mà nói: "Anh nên gọi điện thoại xin nghỉ thôi."
An Vô Dạng uể oải ỉu xìu nói: "Xin nghỉ sẽ trừ tiền." Vì tiền, cậu dùng nghị lực mười phần mà bò dậy, mặc quần áo rửa mặt đi làm.
Thời điểm ngồi xe buýt ôm chặt cây cột, để tránh cho mình đứng không vững mà té ngã.
Đối An Vô Dạng mà nói, chỉ có xác thật không quan tâm, mới có thể mặc kệ bản thân mà nghỉ ngơi, nếu lãng phí thời gian quý giá làm chuyện không hề có ý nghĩa, cậu cảm thấy rất khó chịu.
Trong việc học tập rốt cuộc chính mình đã nát như vậy rồi, nếu như phương diện khác lại không nỗ lực, sẽ chân chính trở thành một kẻ vô dụng.
Danh sách chương