Edit: Fuly.
"Cuối cùng cũng đến."
Xe ngựa dừng lại, Dương Nghi vén rèm lên, ráng chiều khiến nàng phải nheo mắt, nhìn về phía cửa thành, cửa thành này xem ra nhỏ hơn, cũ nát hơn ở Vân Châu cùng Thông Châu rất nhiều.
"Cũng may là qua rồi, nếu mà muộn nửa khắc, chúng ta sẽ không vào được thành." Xuân Tuyết vỗ ngực thầm than may mắn.
Dương Nghi buồn cười, không vào thành được thì sao đâu chứ. Nàng biết, trưa hôm nay, Lâm phu nhân đã có chuẩn bị, kêu người cưỡi khoái mã chạy đến Khâm Châu thông báo cho Lâm đại nhân rồi. Thiết nghĩ, chỉ cần đừng quá khuya, việc vào thành sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Đột nhiên, từ trong thành, có ba người cưỡi ngựa ra, chạy chậm về phía bọn họ.
"Phu nhân, là Nhị gia!" Xuân Tuyết mở to mắt.
Dương Nghi hơi nhướn mi, cười nhìn trượng phu anh tuấn trên lưng ngựa, nửa tháng không gặp, hắn hơi gầy đi.
"Đã đến rồi?" Nhị gia nhìn tiểu kiều thê của mình không chớp mắt, thấy nàng trừ vẻ mặt có chút mệt mỏi ra, cũng không có bất kỳ cái gì không ổn.
"Ừ. Chúng ta vào xe ngựa nói chuyện đi, nhiều người vội vào thành như vậy, có lẽ sẽ phải chờ một lát đấy." Dương Nghi liếc mắt nhìn đám người hầu xung quanh đang cúi đầu nhìn loạn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Trải qua mấy ngày chung đụng, bọn họ đều nói Đồng Nhị phu nhân nàng là một người hiền hòa lương thiện, chỉ cần không phá hư quy củ, phạm vào đại kỵ của nàng, những việc khác đều rất dễ nói. Nhưng nàng cũng không định trình diễn tiết mục ân ái gì đó ở trước mặt hạ nhân đâu.
Đồng Nhị gia giao ngựa cho Thanh thúc, sau đó liền lên xe, Xuân Tuyết Đông Mai lui xuống phía sau.
Đồng Nhị gia vừa vào xe ngựa, liền đặt Dương Nghi ngồi lên đùi hắn, tay phải không ngừng xoa bóp eo, giảm thiểu mệt mỏi đau đớn giúp nàng. Nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của ái thê, Nhị gia cực kỳ đau lòng: "Mệt không?"
Dương Nghi thoải mái nằm trong ngực Nhị gia, thở ra, cười nói, "Không sao, chỉ là bảy tám ngày không có tắm rửa, nên trên người hơi hôi hám khó chịu."
Đồng Nhị gia ghé vào cổ nàng dùng sức hít một hơi: "Vẫn rất thơm mà, chẳng thấy mùi khó ngửi nào cả."
Dương Nghi đưa tay bấm vào eo hắn một cái, nũng nịu: "Lại nói bậy." Tuy dọc theo đường đi nàng không thể tắm, nhưng mỗi ngày đều dùng chút nước chà lau thân thể. Vậy nên tuy bảo trên người nàng có chút mùi, nhưng cũng không quá nặng.
Câu trách yêu của tiểu thê tử khiến Nhị gia rất hưởng thụ, hắn nắm lấy cổ tay trắng mịn của Dương Nghi, khẽ vuốt ve: "Trước khi tới đây ta đã cho người chuẩn bị nước nóng cùng cháo gà xong rồi. Lát về nha thì uống một chén cho ấm người, sau đó tắm rửa rồi ngủ một giấc cho thoải mái."
Trong lòng Dương Nghi cảm động, xoay người, ôm lấy cổ của Nhị gia, đôi tuyết nhũ thỉnh thoảng lại ma xát vào lồng ngực cứng rắn: "Tạ gia đã quan tâm ——"
Nhị gia đỡ thân thể của kiều thê, mất tự nhiên lui ra sau một chút, bàn tay vỗ vỗ lên cái mông của Dương Nghi: "Nàng đừng lộn xộn ——" hơn nửa tháng chưa chạm vào nàng, nếu còn tiếp tục, hắn sợ mình sẽ khắc chế không được mà muốn nàng ngay tại chỗ này mất. Bên ngoài nhiều người như vậy, tuy hắn không thèm để ý ..., nhưng chỉ sợ xong chuyện rồi nàng lại tức giận với mình.
Dương Nghi chú ý thấy mang tai hắn ửng đỏ, thứ chống đỡ giữa hai chân nàng càng ngày càng có khuynh hướng cứng rắn lên, liền không dám trêu chọc tiếp nữa, sợ gây ra chuyện "lau súng cướp cò' thì thật không tốt.
"Nhị gia, Nhị phu nhân, đã vào thành."
"Vậy thì hồi phủ, việc này còn cần ta dạy sao!" Lửa dục không được thỏa mãn, giọng điệu Nhị gia liền trở nên khó chịu.
"Vâng ——"
"Đông Mai, ngươi đoán xem vừa rồi ta nhìn thấy cái gì?"
"Nhìn thấy cái gì?"
"Vừa rồi ta không cẩn thận liếc thấy phu nhân đang tựa vào người Nhị gia, mà Nhị gia thì đang xoa bóp eo giúp người đấy." Nói đến đây, mặt Xuân Tuyết hơi đỏ lên, "Nhị gia thật thương phu nhân."
Đông Mai liếc Xuân Tuyết một cái, nhắc nhở: "Đừng quên những lời phu nhân nói trước khi đến Khâm Châu đó."
"Tất nhiên sẽ không quên ." Chẳng trách trước khi đi Nhị phu nhân đã cảnh cáo các nàng trước, thì ra nguồn gốc là ở đây.
Sau khi tiễn Nhị gia, chiều hôm đó, Dương Nghi liền gọi các nàng tới nói chuyện.
"Hai người các ngươi, rất tốt." Nhìn hai nha hoàn quy củ đứng ở trước mắt, Dương Nghi khen ngợi thật lòng. Xuân Tuyết, Đông Mai bảy tám tuổi đã được lão phu nhân mua, rồi đưa xuống thôn trang hồi môn của bà dạy dỗ. Hôm nay, lão phu nhân giao lại Khế ước bán thân của các nàng cho Dương Nghi. Tính tình của hai người này hoàn toàn bất đồng, một người hoạt bát, một người trầm ổn. Xuân Tuyết làm việc lưu loát, còn Đông Mai thì tỉ mỉ chu đáo. Quan trọng nhất, hai người đều là trẻ mồ côi, vậy nên, họ cũng sẽ không bị người khác quản lý, dùng yên tâm hơn nhiều. Dương Nghi dần dần có khuynh hướng xem trọng hai người họ, cho nên có mấy lời, không thể không nói.
Dương Nghi dùng lời này đi thẳng vào vấn đề, lúc ấy trong lòng hai người rất căng thẳng, cố gắng nhớ lại xem có phải gần đây mình phạm sai lầm gì khiến hôm nay phu nhân muốn trừng phạt hay không? "Các ngươi đừng sợ, ta gọi hai người đến đây, chủ yếu là muốn biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, các ngươi nguyện ý đi Khâm Châu chứ?"
Xuân Tuyết, Đông Mai quay mặt nhìn nhau, đây không phải là nói nhảm sao? Họ đương nhiên là phải đi theo chủ tử rồi.
"Ta muốn cảnh cáo trước, các ngươi là cận thân nha hoàn của ta, một người làm việc lưu loát, một người trầm ổn tỉ mỉ, ta cũng rất coi trọng các ngươi. Nhưng mà, con người của ta hận nhất là phản bội, nếu các ngươi đã đi theo ta..., thì tốt nhất nên chặt đứt tâm tư bò lên giường chủ nhân đi. Bởi vì ta sẽ không bao giờ an bài nha hoàn cận thân của mình đi làm thông phòng." Lấy cận thân nha hoàn làm thiếp, đó chính là tự tìm tức giận cho bản thân. Người vốn hầu hạ thân thiết, chắc chắn sẽ biết chút ít sở thích cùng nhược điểm của chủ nhân. Nếu nha hoàn cận thân là một kẻ có dã tâm, đó không phải là tự tìm kẻ địch mạnh cho mình hay sao?
Nếu họ thật có loại tâm tư kia, vậy thì phải bóp chết nó từ khi mới manh nha. Nàng tình nguyện đến Khâm Châu rồi mua nha hoàn về dạy, chứ không muốn đến lúc đó phải hao phí tinh thần tới thu thập tàn cuộc.
Lúc ấy trong lòng Xuân Tuyết có chút không biết nên khóc hay cười, Nhị phu nhân coi trọng Nhị gia, coi ngài ấy như trân bảo, nhưng không phải Nhị phu nhân nghĩ mọi người cũng đều coi trọng Nhị gia đấy chứ? Nàng ấy không nghĩ lại thử xem Nhị gia kia mang bát tự sát thê, nếu không phải do chính lão phu nhân sai bảo, nếu có thể lựa chọn, Xuân Tuyết nàng sẽ không tới chỗ này làm người hầu.
Đông Mai thì nghĩ sâu hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định trong lòng nàng .
Dương Nghi mặc kệ trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Hiện tại, ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là đi Khâm Châu, các ngươi sẽ nhận được tin tưởng của ta. Nhưng là, nếu như đến lúc đó, các ngươi phá hư quy củ phạm vào kiêng kỵ của ta, thì đừng trách lòng dạ ta hung ác. Lựa chọn thứ hai, là ở lại Thông châu, nể tình mấy ngày nay các ngươi hầu hạ, ta sẽ đến nói chuyện với lão phu nhân, ắt hẳn lão phu nhân cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Các ngươi suy nghĩ đi, hai ngày nữa tới nói cho ta biết đáp án."
"Phu nhân, không cần suy nghĩ, nô tỳ đi theo phu nhân, phu nhân đi đâu nô tỳ liền đến đó." Giọng của Đông Mai thong thả mà kiên định. Phụ thân cùng nương chết ở trong tay thổ phỉ khi nàng mới bảy tuổi, sau đó nàng bị lừa bán, những kẻ đi mua nha hoàn thấy nàng tuổi còn nhỏ lại gầy yếu, nên chẳng ai chịu mua. Má mìn thấy vậy rất mất hứng, đói bụng là chuyện thường chuyện, chịu biết bao khổ cực hơn một năm trời, mới được lão phu nhân mua đi. Lão phu nhân có ân với nàng, nếu lão phu nhân bảo nàng hầu hạ Nhị phu nhân, vậy thì Nhị phu nhân chính là chủ tử của nàng.
"Nô tỳ cũng thế." Xuân Tuyết cũng tỏ thái độ.
Dương Nghi rất hài lòng với kết quả này.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, xe ngựa dừng ở trước mặt một trạch viện có ba cửa.
"Đến rồi, Nhị gia, Nhị phu nhân, xin xuống xe."
Dương Nghi xuống xe, cùng Đồng Khoát Nhiên đi đến nhà chính. Sắc trời quá đen, nên không thấy rõ cái gì, Nhị gia đi trước dẫn đường, nàng mơ hồ cảm thấy tòa nhà này thật lớn.
"Đây phủ trạch do ở trên cấp cho, mấy ngày qua ta ở trong doanh trại nên cũng chưa kịp dọn dẹp. Tối nay, nàng nghỉ tạm đi, sáng mai nàng xem thử nên sắp xếp thế nào, nên mua thêm cái gì thì cứ làm."
Nàng vừa đến nhà chính, liền biết lời của hắn không phải là giả, nơi này căn bản là chưa được thu dọn qua, rèm cửa sổ đều đã cũ. Dương Nghi vội cho người tới thay mới, nàng không có thói quen dùng đồ còn dư lại của người khác.
Nhị gia nhanh chóng sai người bưng cháo gà lên: "Đến đây, nàng lót bụng trước đi, lát nữa ăn thêm vài thứ kia sau, ta đã dặn phòng bếp làm rồi, nguyên liệu đều có sẵn, không tốn nhiều thời gian đâu."
Dương Nghi vội sai Đông Mai dẫn mọi người lui xuống ăn chút gì đó, lát nữa còn phải làm việc. Sau đó nàng mới ngồi xuống, thấy trên bàn trừ một chung cháo gà thơm ngào ngạt ra, còn có hai chén con dạng kiểu. Dương Nghi cảm thấy rất hài lòng với những người làm ở phòng bếp, đúng là rất có mắt nhìn.
Nàng tự tay múc một chén canh cho Nhị gia, "Chàng cũng uống một chút đi." Hôm nay đã là trung tuần tháng ba rồi, Khâm Châu gần phía nam hơn Thông Châu, nhiệt độ cũng hơi cao, nhưng buổi tối vẫn còn có chút lạnh .
Nhị gia không từ chối, cùng ăn với nàng.
"Đại nhân, đại nhân, không xong, mấy nhóm tân binh lại đánh nhau."
"Cái đám này đúng là chán sống rồi!" Đồng Nhị gia hung hăng nguyền rủa một tiếng, để bát cháo gà đã uống được một nửa xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì, nàng đừng lo lắng." Đồng Nhị gia choàng chiếc áo khoác đang đặt ở một bên lên người, nói: "Ta phải tới quân doanh một chuyến, không biết lúc nào thì có thể trở về, tối nay nàng đừng chờ ta, đi ngủ sớm một chút đi."
"Vâng, Chàng cẩn thận——"
Dương Nghi đứng dậy tiễn hắn, Nhị gia phất phất tay, không quay đầu lại, thấy hắn đi xa, nàng mới về lại chỗ ngồi, nhưng cũng không còn khẩu vị ăn tiếp nữa. Dương Nghi nhìn ma ma đang đứng một bên, hỏi: "Nhị gia thường như vậy sao?"
Trong nhà có vài hạ nhân, vừa rồi, lúc ở trên xe ngựa Dương Nghi đã nghe Nhị gia nhà nàng nói. Mấy người này đều do hắn gọi tới giúp việc tạm thời, đợi Dương Nghi đến rồi, phát tiền công, rồi cho bọn họ đi là được. Ma ma này chính là một người trong đó.
Ma ma cung kính trả lời: "Bẩm Nhị phu nhân, đúng vậy. Nửa tháng trước, lúc Nhị gia vừa tới Khâm Châu thì ở trạch viện này, nhưng hầu như mỗi đêm binh doanh đều có chuyện, Nhị gia mới không ở đây nữa, tránh việc qua lại phiền phức."
Dương Nghi nghe xong, gật đầu một cái, rồi cho ma ma lui xuống.
Chẳng biết lúc nào Nhị gia về, Dương Nghi cũng không đợi, để nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, liền lên giường nằm ngủ.
Hoa đóa hoa thường không nở trên cùng một cành. Đồng gia như vậy, còn phía Lâm gia thì có chút bất đồng.
Lâm Hoán Chi vung tay lên, cho người làm lui ra, để Hà thị cởi áo ngoài giúp hắn:"Mười ngày đi đường chung với Dương thị này, nàng cảm thấy nàng ta thế nào?"
Hà thị vừa cởi áo vừa không quên trả lời: "Dương thị này, biết tiến lùi, không phô trương, làm việc cũng rất có bản lĩnh, trừ xuất thân hơi thấp ra thì không có gì để chê trách, không thể không nói Đồng Nhị cưới được một thê tử tốt."
Lâm Hoán Chi khẽ cúi người, bế Hà thị lên, đi về phía giường: "Vậy thì tốt rồi, Đồng Khoát Nhiên là người ta rất trọng dụng, nàng cũng nên thân cận với Dương thị nhiều hơn một chút."
Hà thị thẹn thùng đáp lại.
"Cuối cùng cũng đến."
Xe ngựa dừng lại, Dương Nghi vén rèm lên, ráng chiều khiến nàng phải nheo mắt, nhìn về phía cửa thành, cửa thành này xem ra nhỏ hơn, cũ nát hơn ở Vân Châu cùng Thông Châu rất nhiều.
"Cũng may là qua rồi, nếu mà muộn nửa khắc, chúng ta sẽ không vào được thành." Xuân Tuyết vỗ ngực thầm than may mắn.
Dương Nghi buồn cười, không vào thành được thì sao đâu chứ. Nàng biết, trưa hôm nay, Lâm phu nhân đã có chuẩn bị, kêu người cưỡi khoái mã chạy đến Khâm Châu thông báo cho Lâm đại nhân rồi. Thiết nghĩ, chỉ cần đừng quá khuya, việc vào thành sẽ không gặp phải vấn đề gì.
Đột nhiên, từ trong thành, có ba người cưỡi ngựa ra, chạy chậm về phía bọn họ.
"Phu nhân, là Nhị gia!" Xuân Tuyết mở to mắt.
Dương Nghi hơi nhướn mi, cười nhìn trượng phu anh tuấn trên lưng ngựa, nửa tháng không gặp, hắn hơi gầy đi.
"Đã đến rồi?" Nhị gia nhìn tiểu kiều thê của mình không chớp mắt, thấy nàng trừ vẻ mặt có chút mệt mỏi ra, cũng không có bất kỳ cái gì không ổn.
"Ừ. Chúng ta vào xe ngựa nói chuyện đi, nhiều người vội vào thành như vậy, có lẽ sẽ phải chờ một lát đấy." Dương Nghi liếc mắt nhìn đám người hầu xung quanh đang cúi đầu nhìn loạn, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Trải qua mấy ngày chung đụng, bọn họ đều nói Đồng Nhị phu nhân nàng là một người hiền hòa lương thiện, chỉ cần không phá hư quy củ, phạm vào đại kỵ của nàng, những việc khác đều rất dễ nói. Nhưng nàng cũng không định trình diễn tiết mục ân ái gì đó ở trước mặt hạ nhân đâu.
Đồng Nhị gia giao ngựa cho Thanh thúc, sau đó liền lên xe, Xuân Tuyết Đông Mai lui xuống phía sau.
Đồng Nhị gia vừa vào xe ngựa, liền đặt Dương Nghi ngồi lên đùi hắn, tay phải không ngừng xoa bóp eo, giảm thiểu mệt mỏi đau đớn giúp nàng. Nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của ái thê, Nhị gia cực kỳ đau lòng: "Mệt không?"
Dương Nghi thoải mái nằm trong ngực Nhị gia, thở ra, cười nói, "Không sao, chỉ là bảy tám ngày không có tắm rửa, nên trên người hơi hôi hám khó chịu."
Đồng Nhị gia ghé vào cổ nàng dùng sức hít một hơi: "Vẫn rất thơm mà, chẳng thấy mùi khó ngửi nào cả."
Dương Nghi đưa tay bấm vào eo hắn một cái, nũng nịu: "Lại nói bậy." Tuy dọc theo đường đi nàng không thể tắm, nhưng mỗi ngày đều dùng chút nước chà lau thân thể. Vậy nên tuy bảo trên người nàng có chút mùi, nhưng cũng không quá nặng.
Câu trách yêu của tiểu thê tử khiến Nhị gia rất hưởng thụ, hắn nắm lấy cổ tay trắng mịn của Dương Nghi, khẽ vuốt ve: "Trước khi tới đây ta đã cho người chuẩn bị nước nóng cùng cháo gà xong rồi. Lát về nha thì uống một chén cho ấm người, sau đó tắm rửa rồi ngủ một giấc cho thoải mái."
Trong lòng Dương Nghi cảm động, xoay người, ôm lấy cổ của Nhị gia, đôi tuyết nhũ thỉnh thoảng lại ma xát vào lồng ngực cứng rắn: "Tạ gia đã quan tâm ——"
Nhị gia đỡ thân thể của kiều thê, mất tự nhiên lui ra sau một chút, bàn tay vỗ vỗ lên cái mông của Dương Nghi: "Nàng đừng lộn xộn ——" hơn nửa tháng chưa chạm vào nàng, nếu còn tiếp tục, hắn sợ mình sẽ khắc chế không được mà muốn nàng ngay tại chỗ này mất. Bên ngoài nhiều người như vậy, tuy hắn không thèm để ý ..., nhưng chỉ sợ xong chuyện rồi nàng lại tức giận với mình.
Dương Nghi chú ý thấy mang tai hắn ửng đỏ, thứ chống đỡ giữa hai chân nàng càng ngày càng có khuynh hướng cứng rắn lên, liền không dám trêu chọc tiếp nữa, sợ gây ra chuyện "lau súng cướp cò' thì thật không tốt.
"Nhị gia, Nhị phu nhân, đã vào thành."
"Vậy thì hồi phủ, việc này còn cần ta dạy sao!" Lửa dục không được thỏa mãn, giọng điệu Nhị gia liền trở nên khó chịu.
"Vâng ——"
"Đông Mai, ngươi đoán xem vừa rồi ta nhìn thấy cái gì?"
"Nhìn thấy cái gì?"
"Vừa rồi ta không cẩn thận liếc thấy phu nhân đang tựa vào người Nhị gia, mà Nhị gia thì đang xoa bóp eo giúp người đấy." Nói đến đây, mặt Xuân Tuyết hơi đỏ lên, "Nhị gia thật thương phu nhân."
Đông Mai liếc Xuân Tuyết một cái, nhắc nhở: "Đừng quên những lời phu nhân nói trước khi đến Khâm Châu đó."
"Tất nhiên sẽ không quên ." Chẳng trách trước khi đi Nhị phu nhân đã cảnh cáo các nàng trước, thì ra nguồn gốc là ở đây.
Sau khi tiễn Nhị gia, chiều hôm đó, Dương Nghi liền gọi các nàng tới nói chuyện.
"Hai người các ngươi, rất tốt." Nhìn hai nha hoàn quy củ đứng ở trước mắt, Dương Nghi khen ngợi thật lòng. Xuân Tuyết, Đông Mai bảy tám tuổi đã được lão phu nhân mua, rồi đưa xuống thôn trang hồi môn của bà dạy dỗ. Hôm nay, lão phu nhân giao lại Khế ước bán thân của các nàng cho Dương Nghi. Tính tình của hai người này hoàn toàn bất đồng, một người hoạt bát, một người trầm ổn. Xuân Tuyết làm việc lưu loát, còn Đông Mai thì tỉ mỉ chu đáo. Quan trọng nhất, hai người đều là trẻ mồ côi, vậy nên, họ cũng sẽ không bị người khác quản lý, dùng yên tâm hơn nhiều. Dương Nghi dần dần có khuynh hướng xem trọng hai người họ, cho nên có mấy lời, không thể không nói.
Dương Nghi dùng lời này đi thẳng vào vấn đề, lúc ấy trong lòng hai người rất căng thẳng, cố gắng nhớ lại xem có phải gần đây mình phạm sai lầm gì khiến hôm nay phu nhân muốn trừng phạt hay không? "Các ngươi đừng sợ, ta gọi hai người đến đây, chủ yếu là muốn biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, các ngươi nguyện ý đi Khâm Châu chứ?"
Xuân Tuyết, Đông Mai quay mặt nhìn nhau, đây không phải là nói nhảm sao? Họ đương nhiên là phải đi theo chủ tử rồi.
"Ta muốn cảnh cáo trước, các ngươi là cận thân nha hoàn của ta, một người làm việc lưu loát, một người trầm ổn tỉ mỉ, ta cũng rất coi trọng các ngươi. Nhưng mà, con người của ta hận nhất là phản bội, nếu các ngươi đã đi theo ta..., thì tốt nhất nên chặt đứt tâm tư bò lên giường chủ nhân đi. Bởi vì ta sẽ không bao giờ an bài nha hoàn cận thân của mình đi làm thông phòng." Lấy cận thân nha hoàn làm thiếp, đó chính là tự tìm tức giận cho bản thân. Người vốn hầu hạ thân thiết, chắc chắn sẽ biết chút ít sở thích cùng nhược điểm của chủ nhân. Nếu nha hoàn cận thân là một kẻ có dã tâm, đó không phải là tự tìm kẻ địch mạnh cho mình hay sao?
Nếu họ thật có loại tâm tư kia, vậy thì phải bóp chết nó từ khi mới manh nha. Nàng tình nguyện đến Khâm Châu rồi mua nha hoàn về dạy, chứ không muốn đến lúc đó phải hao phí tinh thần tới thu thập tàn cuộc.
Lúc ấy trong lòng Xuân Tuyết có chút không biết nên khóc hay cười, Nhị phu nhân coi trọng Nhị gia, coi ngài ấy như trân bảo, nhưng không phải Nhị phu nhân nghĩ mọi người cũng đều coi trọng Nhị gia đấy chứ? Nàng ấy không nghĩ lại thử xem Nhị gia kia mang bát tự sát thê, nếu không phải do chính lão phu nhân sai bảo, nếu có thể lựa chọn, Xuân Tuyết nàng sẽ không tới chỗ này làm người hầu.
Đông Mai thì nghĩ sâu hơn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định trong lòng nàng .
Dương Nghi mặc kệ trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Hiện tại, ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là đi Khâm Châu, các ngươi sẽ nhận được tin tưởng của ta. Nhưng là, nếu như đến lúc đó, các ngươi phá hư quy củ phạm vào kiêng kỵ của ta, thì đừng trách lòng dạ ta hung ác. Lựa chọn thứ hai, là ở lại Thông châu, nể tình mấy ngày nay các ngươi hầu hạ, ta sẽ đến nói chuyện với lão phu nhân, ắt hẳn lão phu nhân cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Các ngươi suy nghĩ đi, hai ngày nữa tới nói cho ta biết đáp án."
"Phu nhân, không cần suy nghĩ, nô tỳ đi theo phu nhân, phu nhân đi đâu nô tỳ liền đến đó." Giọng của Đông Mai thong thả mà kiên định. Phụ thân cùng nương chết ở trong tay thổ phỉ khi nàng mới bảy tuổi, sau đó nàng bị lừa bán, những kẻ đi mua nha hoàn thấy nàng tuổi còn nhỏ lại gầy yếu, nên chẳng ai chịu mua. Má mìn thấy vậy rất mất hứng, đói bụng là chuyện thường chuyện, chịu biết bao khổ cực hơn một năm trời, mới được lão phu nhân mua đi. Lão phu nhân có ân với nàng, nếu lão phu nhân bảo nàng hầu hạ Nhị phu nhân, vậy thì Nhị phu nhân chính là chủ tử của nàng.
"Nô tỳ cũng thế." Xuân Tuyết cũng tỏ thái độ.
Dương Nghi rất hài lòng với kết quả này.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, xe ngựa dừng ở trước mặt một trạch viện có ba cửa.
"Đến rồi, Nhị gia, Nhị phu nhân, xin xuống xe."
Dương Nghi xuống xe, cùng Đồng Khoát Nhiên đi đến nhà chính. Sắc trời quá đen, nên không thấy rõ cái gì, Nhị gia đi trước dẫn đường, nàng mơ hồ cảm thấy tòa nhà này thật lớn.
"Đây phủ trạch do ở trên cấp cho, mấy ngày qua ta ở trong doanh trại nên cũng chưa kịp dọn dẹp. Tối nay, nàng nghỉ tạm đi, sáng mai nàng xem thử nên sắp xếp thế nào, nên mua thêm cái gì thì cứ làm."
Nàng vừa đến nhà chính, liền biết lời của hắn không phải là giả, nơi này căn bản là chưa được thu dọn qua, rèm cửa sổ đều đã cũ. Dương Nghi vội cho người tới thay mới, nàng không có thói quen dùng đồ còn dư lại của người khác.
Nhị gia nhanh chóng sai người bưng cháo gà lên: "Đến đây, nàng lót bụng trước đi, lát nữa ăn thêm vài thứ kia sau, ta đã dặn phòng bếp làm rồi, nguyên liệu đều có sẵn, không tốn nhiều thời gian đâu."
Dương Nghi vội sai Đông Mai dẫn mọi người lui xuống ăn chút gì đó, lát nữa còn phải làm việc. Sau đó nàng mới ngồi xuống, thấy trên bàn trừ một chung cháo gà thơm ngào ngạt ra, còn có hai chén con dạng kiểu. Dương Nghi cảm thấy rất hài lòng với những người làm ở phòng bếp, đúng là rất có mắt nhìn.
Nàng tự tay múc một chén canh cho Nhị gia, "Chàng cũng uống một chút đi." Hôm nay đã là trung tuần tháng ba rồi, Khâm Châu gần phía nam hơn Thông Châu, nhiệt độ cũng hơi cao, nhưng buổi tối vẫn còn có chút lạnh .
Nhị gia không từ chối, cùng ăn với nàng.
"Đại nhân, đại nhân, không xong, mấy nhóm tân binh lại đánh nhau."
"Cái đám này đúng là chán sống rồi!" Đồng Nhị gia hung hăng nguyền rủa một tiếng, để bát cháo gà đã uống được một nửa xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì, nàng đừng lo lắng." Đồng Nhị gia choàng chiếc áo khoác đang đặt ở một bên lên người, nói: "Ta phải tới quân doanh một chuyến, không biết lúc nào thì có thể trở về, tối nay nàng đừng chờ ta, đi ngủ sớm một chút đi."
"Vâng, Chàng cẩn thận——"
Dương Nghi đứng dậy tiễn hắn, Nhị gia phất phất tay, không quay đầu lại, thấy hắn đi xa, nàng mới về lại chỗ ngồi, nhưng cũng không còn khẩu vị ăn tiếp nữa. Dương Nghi nhìn ma ma đang đứng một bên, hỏi: "Nhị gia thường như vậy sao?"
Trong nhà có vài hạ nhân, vừa rồi, lúc ở trên xe ngựa Dương Nghi đã nghe Nhị gia nhà nàng nói. Mấy người này đều do hắn gọi tới giúp việc tạm thời, đợi Dương Nghi đến rồi, phát tiền công, rồi cho bọn họ đi là được. Ma ma này chính là một người trong đó.
Ma ma cung kính trả lời: "Bẩm Nhị phu nhân, đúng vậy. Nửa tháng trước, lúc Nhị gia vừa tới Khâm Châu thì ở trạch viện này, nhưng hầu như mỗi đêm binh doanh đều có chuyện, Nhị gia mới không ở đây nữa, tránh việc qua lại phiền phức."
Dương Nghi nghe xong, gật đầu một cái, rồi cho ma ma lui xuống.
Chẳng biết lúc nào Nhị gia về, Dương Nghi cũng không đợi, để nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, liền lên giường nằm ngủ.
Hoa đóa hoa thường không nở trên cùng một cành. Đồng gia như vậy, còn phía Lâm gia thì có chút bất đồng.
Lâm Hoán Chi vung tay lên, cho người làm lui ra, để Hà thị cởi áo ngoài giúp hắn:"Mười ngày đi đường chung với Dương thị này, nàng cảm thấy nàng ta thế nào?"
Hà thị vừa cởi áo vừa không quên trả lời: "Dương thị này, biết tiến lùi, không phô trương, làm việc cũng rất có bản lĩnh, trừ xuất thân hơi thấp ra thì không có gì để chê trách, không thể không nói Đồng Nhị cưới được một thê tử tốt."
Lâm Hoán Chi khẽ cúi người, bế Hà thị lên, đi về phía giường: "Vậy thì tốt rồi, Đồng Khoát Nhiên là người ta rất trọng dụng, nàng cũng nên thân cận với Dương thị nhiều hơn một chút."
Hà thị thẹn thùng đáp lại.
Danh sách chương