“ Ngươi nói tất cả người chúng ta cài vào Thảo Đường quân đều đã bị phát hiện?”
Thất Tử cúi đầu không dám nhìn Duật Nghĩa nói: “ Đúng là như vậy thưa điện hạ.”
“ Làm sao có thể như vậy được.” Duật Nghĩa quát lớn: “ Không phải Duật Ngôn Phong vẫn đang bị thương nghiêm trọng…”
“ Tất cả là sơ xuất của thuộc hạ, chúng ta chỉ nhận tin một trong số người được cài vào Thảo Đường quân đã bắn thương Nhật Minh vương, hắn đã bị xử chết. Sau đó từ tin tức Duật Ngôn Phong không hề xuất hiện, Thảo Đường quân lại im hơi lặng tiếng không có hành động liền cho rằng hắn…”
“ Bọn chúng cố ý để lộ sơ hở… không ngờ tất cả chỉ là một cái bẫy để dụ người của chúng ta đến ám sát. Hiện tại tất cả tin tức của Thảo Đường quân đều đã bị vô hiệu.”
“ Khốn kiếp.”
“ Ha ha ha.” Hoàn Lãng nghe đến thì lại cười lớn: “ Từ đầu ta đã bảo các ngươi đừng làm mấy trò hèn hạ bẩn thiểu đó, Nhật Minh vương lại có thể vì bị lén lút ám hại như vậy mà mất mạng được sao?”
“ Hoàn Lãng.” Duật Nghĩa liếc mắt nhìn Hoàn Lãng: “ Đây là chiến trường, binh bất yếm trá ngươi hiểu không?”
Hoàn Lãng khoanh tay trước ngực, hắn xem thường nói: “ Nực cười, ta đây chỉ biết đường đường chính chính đối đầu với hắn. Cho dù phải bỏ mạng trên chiến trường cũng không đáng là gì.”
“ Ngươi…”
“ Tam điện hạ, không xong rồi…” Một tên lính từ bên ngoài chạy vào nói: “ Kho lương… kho lương và vũ khí trong thành bị cháy rồi.”
“ Cái gì… là kẻ nào?” Hoàn Lãng vừa nghe đã nóng giận chạy ra ngoài.
Một tên lính khác lại từ bên ngoài lại chạy vào hoảng hốt lớn tiếng: “ Tam điện hạ… không xong rồi… cổng thành phía Tây và Đông đều đã… đều đã bị phá. Hiện giờ binh của Thảo Đường quân đang liên tục tràn vào thành, chúng ta không thể chống đỡ…”
“ Bị phá?” Duật Nghĩa không dám tin nói: “ Làm sao có thể?”
Hoàn Lãng theo hướng khó vũ khí chạy đi, hắn thật sự nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy lớn, không ngờ còn phát hiện cả một đám người thuộc Thảo Đường quân lại ngang nhiên lộ mặt ngay trong thành.
Sát Âm xoay người đỡ lấy thanh đao hướng về phía mình, hai vũ khí chạm nhau với lực lớn tạo ra âm thanh vang động. Người của Thảo Đường quân và binh lính triều đình cũng như vậy liền xông vào chém giết trở thành một bãi chiến trường.
Hoàn Lãng cùng Sát Âm đánh với nhau nhưng mỗi chiêu của Sát Âm lại không hề có sát thương, chủ yếu chỉ là để phòng thủ và né tránh. Hắn mặt lạnh lên tiếng: “ Ngươi chính là Hoàn Lãng, đệ tử của Viên Bân đại tướng quân?”
“ Ngươi chính là kẻ đột nhập vào mở cổng thành và đốt kho lương?” Hoàn Lãng vung đao đánh tới vừa lớn tiếng: “ Chịu chết đi.”
“ Hừ.” Sát Âm cuối cùng cũng muốn đánh thật, hai người so một hồi lại đánh thành cả người đều bị thương tích.
Đúng lúc hai người vẫn chưa phân thắng bại thì lại có mấy tên lính chen vào muốn lén tấn công Sát Âm, không ngờ Hoàn Lãng lại là người chặn lại. Hắn tức giận quát: “ Các ngươi tránh ra cho ta, đây là chuyện giữa ta với hắn.”
“ Cửa thành đã bị phá, Thảo Dường quân hiện tại làm chủ tình hình.” Sát Âm mặt chẳng đổi sắc nói: “ Không lâu nữa Liêm Giang thành sẽ hoàn toàn bị đánh bại, ta khuyên ngươi nên đi càng sớm càng tốt.”
“ Cái gì?”
Sát Âm lại nói: “ Nể tình ngươi là đệ tử của Viên lão tướng quân, ân nhân cứu mạng của ta. Mạng của ngươi, ta không cần.”
“ Khốn kiếp.” Hoàn Lãng nghiến răng: “ Ân nhân cứu mạng sao? Tất cả là vì các ngươi và Nhật Minh vương… nếu không… nếu không Viên tướng quân cũng đã không trở thành phản thần, phản lại triều đình. Khốn kiếp!”
“ Phản thần?” Sát Âm nhăn mày dứt khoát đánh tới Hoàn Lãng khiến người ngã xuống. Sát Âm lạnh lùng dẫm lên ngực hắn dùng kiếm cứ như vậy không do dự đâm xuống.
“ Ư… ngươi…” Lưỡi kiếm đâm thẳng xuống bên vai nhưng không hề có ý lấy mạng hắn, Hoàn Lãng liếc mắt nhìn lên.
“ Viên lão tướng quân cho tới cuối cuộc đời mình cũng cũng vẫn trung thành với Thiên Lang, trung thành với hoàng đế.” Sát Âm lại lạnh giọng nói: “ Cho dù bản thân mình mong muốn người trị vị đất nước này là Nhật Minh vương gia, cho dù điều tra và phát hiện ra con gái mình chết trong đám cháy là do hoàng đế, chính mình oán hận cũng chưa từng muốn phản bội hắn.”
“ Cái…”
“ Một người như vậy vẫn bị gọi là phản thần sao?” Sát Âm rút kiếm của mình ra, hắn cười lạnh khinh thường rồi bỏ đi: “ Ngươi thật làm ta quá thất vọng.”
- -----------------------------------------------------------
“ Vương gia, cửa thành thật sự có thể phá rồi. Chiếm được Liêm Giang thành chỉ là việc sớm muộn, bây giờ chỉ cần có thể bắt giữ được tam hoàng tử Duật Nghĩa và Hoàn Lãng thì sẽ không còn e ngại gì.”
“ Sát Âm làm rất tốt, chuẩn bị hạ thành.”
Ngôn Phong bận giáp bạc áo choàng trắng, hắn trên lưng ngựa, tay cầm cung tên vươn cao uy dũng bắn rơi cờ hiệu trên đỉnh thành trước hàng vạn quân binh, đây đúng là hình ảnh mà Phiên Vân từng nhiều lần tưởng tượng ra.
Nhìn Phiên Vân, Ngôn Phong đưa tay về phía y nói: “ Phiên nhi, đi cùng với ta.”
Phiên Vân ngạc nhiên, y còn cho rằng Ngôn Phong sẽ không đồng ý cho mình đi cùng. Y mỉm cười sau đó nắm lấy tay của hắn: “ Được.”
Một ngày sau khi cổng thành bị phá, thành Liêm Giang sau hơn một năm chính thức bị thất thủ đại bại. Thảo Dường quân sau khi vào thành không hề làm bị thương hay cướp bóc chém giết bất cứ dân thường nào.
Quân binh triều đình tử vong vô số, tam hoàng tử Duật Nghĩa bị bắt giữ, đa phần quân binh còn sống đều đã được Hoàn Lãng duệ tướng dẫn binh có thể thoát lui.
Cờ thành bị hạ rơi trên đất, Phiên Vân ngồi trên ngựa cùng với Ngôn Phong nhập thành, y nhìn những người dân sợ sệt quỳ hai bên đường không dám ngước nhìn họ lại nhỏ tiếng nói: “ Tất cả đều chỉ là dân thường,…”
“ Không sao.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Đó đều là con dân Thiên Lang, ta sẽ không làm hại bọn họ.”
Phiên Vân im lặng, thành Liêm Giang đã bị hạ, ngay cả thành Hả Trì tiếp theo cũng đã quy phục Duật Ngôn Phong, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa bọn họ đã có thể đánh được đến hoàng thành. Cộng thêm loạn quân phía bắc, Duật Thừa Viêm hoàng đế đã nắm chắc thất bại.
“ Vương gia, toàn bộ quân binh đều đã bị khống chế. Những cuộc chiến trước kia cộng thêm lần công phá thành này triều đình đã hao tốn không ít quân.” Thạo Lâm lại nói: “ Số quân còn lại đều đã được Hoàn Lãng chỉ huy rút lui trở về bảo vệ hoàng thành, chỉ còn chờ lệnh của người.”
“ Được rồi.”
Ngôn Phong lên tiếng ngắn gọn nói, hắn sau đó lại kéo tay Phiên Vân đi lên tường thành, cùng nhau từ nơi này nhìn xuống bên dưới. Người dân tụ tập đông đúc, quân lính nghiêm mắt ngước đầu nhìn ngọn cơ nam vương có hình ngọn gió cuộn được dựng lên treo cao trên đỉnh thành, tiếng hô vang lại vang vọng: “ Nhật Minh vương, Nhật Minh vương…”
Ngôn Phong từ phía sau ôm lấy Phiên Vân không chút nghi kỵ trước mắt hàng ngàn người, y cũng không quan tâm đến họ sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào. Một khi Duật Ngôn Phong trở thành hoàng đế, y cũng không phải chỉ cần đối mặt với những người ở đây, mà là cả thiên hạ này. Phiên Vân thì thầm: “ Trận chiến này, đã sắp kết thúc rồi.”
“ Phiên nhi, ngươi đang lo lắng điều gì sao?”
“ Vương gia…” Phiên Vân trầm mặt nhìn người đông đúc phía dưới, y nhỏ giọng nói: “ Một khi có thể lật đổ được Duật Thừa Viêm, người chắc chắc sẽ lên ngôi hoàng đế trị vị đất nước này. Duật Ngôn Phong, người có thể hứa với ta một chuyện không?”
Nghe thấy tên mình từ trong miệng Phiên Vân, cũng cảm nhận cái run nhẹ của y trong tay mình. Ngôn Phong đưa tay kéo mặt y quay sang ngước nhìn mình, hắn chậm nói: “ Không cần biết ngươi muốn gì, ta đều hứa với ngươi.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, Phiên Vân cảm thấy trong lòng mình chợt đau nhói. Y cắn vành môi, một hồi lâu mới có thể nói ra tiếng: “ Ta đã nói sẽ ở bên cạnh vương gia, ta cũng không cần bất cứ danh phận gì.”
“ Phiên nhi.”
“ Nhưng…” Phiên Vân thẳng thắn nhìn vào Ngôn Phong, y lại nói: “ Ta cũng không muốn để người phản bội tình cảm của mình… người phụ nữ đầu tiên sinh được con trai cho người.”
Ngôn Phong trầm mặt không nói, hắn trong tâm cũng bắt đầu mỗi lúc một lạnh đi, tâm trạng vô cùng tệ lại không hề được thể hiện trên mặt: “ Người phụ nữ đó thì sao?”
“ Hãy phong cô ấy thành hoàng hậu của người… nhưng sau đó ta không muốn vương gia để tâm tới bất kỳ ai kể cả cô ấy ngoài ta.” Phiên Vân bình tĩnh nói: “ Bản thân ta là một con người ích kỷ, đó là điều duy nhất ta có thể làm cho vương gia. Nếu sau này người phản bội ta… ta nhất định sẽ không tha thứ.”
“ Ích kỷ sao?” Ngôn Phong cười lạnh đến đáng sợ, những lời của Phiên Vân đang khiến hắn khó chịu, thế nhưng Ngôn Phong lại không thể tức giận y. Phiên Vân chọn biện pháp này chính là vì hắn, thế nhưng còn phải xem liệu hắn có đồng ý hay không.
- --------------------------------------------------------------
“ Liêm Giang thành thất thủ, tam hoàng tử bị bắt giữ?” Đàn Lục Nhi vừa nghe nói đã muốn ngất đi, oa nhi trên tay nàng lại òa lên khóc.
Cục diện hỗn loạn, hoàng đế vô dụng chỉ biết ở trong cung chờ chết. Người dân nghe tin Nhật Minh vương đã công chiếm được Liêm Giang thành, và sẽ sớm ngày kéo quân về hoàng thành thì thậm chí còn muốn âm thầm ăn mừng cười nói.
Triều đại này đã thối nát đến tận gốc rễ, Thệ Ngọc còn cho rằng mình về sau sẽ trở thành thái tử phi, là hoàng hậu tương lai. Không ngờ chỉ một tin báo này đã làm cho nàng như rơi xuống địa ngục. Thệ Ngọc chỉ tay về phía đứa bé trong tay Đàn Lục Nhi mà tức giận mắng: “ Khốn kiếp, mau làm cho nó ngậm miệng lại đi.”
“ Cô…” Lục Nhi lo sợ ôm nhi tử của mình càng chặt hơn: “ Cô nên nhớ đây là nhi tử của tam hoàng tử.
“ Tất cả cũng là do Đàn gia các ngươi, nếu không mang một người đánh tráo đến vương phủ, để tên khốn Đàn Phiên Vân đó có cơ hội báo tin với người bên ngoài. Vương gia vốn dĩ không thể đi cũng không thể nói, hắn liệu sẽ có cách thoát được trở về nam địa sao?” Thệ Ngọc quát mắng: “ Nếu không phải ngươi còn sinh cho tam hoàng tử một đứa con trai, ta sớm đã có thể mang ngươi phanh thay rồi.”
“ Ta…” Đàn Lục Nhi cắn răng, nàng ôm nhi tử trong ngực mà không biết phải nên làm thế nào. Hiện tại ngay cả tam hoàng tử cũng đã bị Nhật Minh vương bắt giữ, tính mạng khó đoán. Tất cả đều là do tên khốn Đàn Phiên Vân gây ra, nếu y không nhiều chuyện nhúng tay vào việc này, nàng hiện tại cũng không cần phải kiêng dè với Thệ Ngọc cô ta như vậy.
Thất Tử cúi đầu không dám nhìn Duật Nghĩa nói: “ Đúng là như vậy thưa điện hạ.”
“ Làm sao có thể như vậy được.” Duật Nghĩa quát lớn: “ Không phải Duật Ngôn Phong vẫn đang bị thương nghiêm trọng…”
“ Tất cả là sơ xuất của thuộc hạ, chúng ta chỉ nhận tin một trong số người được cài vào Thảo Đường quân đã bắn thương Nhật Minh vương, hắn đã bị xử chết. Sau đó từ tin tức Duật Ngôn Phong không hề xuất hiện, Thảo Đường quân lại im hơi lặng tiếng không có hành động liền cho rằng hắn…”
“ Bọn chúng cố ý để lộ sơ hở… không ngờ tất cả chỉ là một cái bẫy để dụ người của chúng ta đến ám sát. Hiện tại tất cả tin tức của Thảo Đường quân đều đã bị vô hiệu.”
“ Khốn kiếp.”
“ Ha ha ha.” Hoàn Lãng nghe đến thì lại cười lớn: “ Từ đầu ta đã bảo các ngươi đừng làm mấy trò hèn hạ bẩn thiểu đó, Nhật Minh vương lại có thể vì bị lén lút ám hại như vậy mà mất mạng được sao?”
“ Hoàn Lãng.” Duật Nghĩa liếc mắt nhìn Hoàn Lãng: “ Đây là chiến trường, binh bất yếm trá ngươi hiểu không?”
Hoàn Lãng khoanh tay trước ngực, hắn xem thường nói: “ Nực cười, ta đây chỉ biết đường đường chính chính đối đầu với hắn. Cho dù phải bỏ mạng trên chiến trường cũng không đáng là gì.”
“ Ngươi…”
“ Tam điện hạ, không xong rồi…” Một tên lính từ bên ngoài chạy vào nói: “ Kho lương… kho lương và vũ khí trong thành bị cháy rồi.”
“ Cái gì… là kẻ nào?” Hoàn Lãng vừa nghe đã nóng giận chạy ra ngoài.
Một tên lính khác lại từ bên ngoài lại chạy vào hoảng hốt lớn tiếng: “ Tam điện hạ… không xong rồi… cổng thành phía Tây và Đông đều đã… đều đã bị phá. Hiện giờ binh của Thảo Đường quân đang liên tục tràn vào thành, chúng ta không thể chống đỡ…”
“ Bị phá?” Duật Nghĩa không dám tin nói: “ Làm sao có thể?”
Hoàn Lãng theo hướng khó vũ khí chạy đi, hắn thật sự nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy lớn, không ngờ còn phát hiện cả một đám người thuộc Thảo Đường quân lại ngang nhiên lộ mặt ngay trong thành.
Sát Âm xoay người đỡ lấy thanh đao hướng về phía mình, hai vũ khí chạm nhau với lực lớn tạo ra âm thanh vang động. Người của Thảo Đường quân và binh lính triều đình cũng như vậy liền xông vào chém giết trở thành một bãi chiến trường.
Hoàn Lãng cùng Sát Âm đánh với nhau nhưng mỗi chiêu của Sát Âm lại không hề có sát thương, chủ yếu chỉ là để phòng thủ và né tránh. Hắn mặt lạnh lên tiếng: “ Ngươi chính là Hoàn Lãng, đệ tử của Viên Bân đại tướng quân?”
“ Ngươi chính là kẻ đột nhập vào mở cổng thành và đốt kho lương?” Hoàn Lãng vung đao đánh tới vừa lớn tiếng: “ Chịu chết đi.”
“ Hừ.” Sát Âm cuối cùng cũng muốn đánh thật, hai người so một hồi lại đánh thành cả người đều bị thương tích.
Đúng lúc hai người vẫn chưa phân thắng bại thì lại có mấy tên lính chen vào muốn lén tấn công Sát Âm, không ngờ Hoàn Lãng lại là người chặn lại. Hắn tức giận quát: “ Các ngươi tránh ra cho ta, đây là chuyện giữa ta với hắn.”
“ Cửa thành đã bị phá, Thảo Dường quân hiện tại làm chủ tình hình.” Sát Âm mặt chẳng đổi sắc nói: “ Không lâu nữa Liêm Giang thành sẽ hoàn toàn bị đánh bại, ta khuyên ngươi nên đi càng sớm càng tốt.”
“ Cái gì?”
Sát Âm lại nói: “ Nể tình ngươi là đệ tử của Viên lão tướng quân, ân nhân cứu mạng của ta. Mạng của ngươi, ta không cần.”
“ Khốn kiếp.” Hoàn Lãng nghiến răng: “ Ân nhân cứu mạng sao? Tất cả là vì các ngươi và Nhật Minh vương… nếu không… nếu không Viên tướng quân cũng đã không trở thành phản thần, phản lại triều đình. Khốn kiếp!”
“ Phản thần?” Sát Âm nhăn mày dứt khoát đánh tới Hoàn Lãng khiến người ngã xuống. Sát Âm lạnh lùng dẫm lên ngực hắn dùng kiếm cứ như vậy không do dự đâm xuống.
“ Ư… ngươi…” Lưỡi kiếm đâm thẳng xuống bên vai nhưng không hề có ý lấy mạng hắn, Hoàn Lãng liếc mắt nhìn lên.
“ Viên lão tướng quân cho tới cuối cuộc đời mình cũng cũng vẫn trung thành với Thiên Lang, trung thành với hoàng đế.” Sát Âm lại lạnh giọng nói: “ Cho dù bản thân mình mong muốn người trị vị đất nước này là Nhật Minh vương gia, cho dù điều tra và phát hiện ra con gái mình chết trong đám cháy là do hoàng đế, chính mình oán hận cũng chưa từng muốn phản bội hắn.”
“ Cái…”
“ Một người như vậy vẫn bị gọi là phản thần sao?” Sát Âm rút kiếm của mình ra, hắn cười lạnh khinh thường rồi bỏ đi: “ Ngươi thật làm ta quá thất vọng.”
- -----------------------------------------------------------
“ Vương gia, cửa thành thật sự có thể phá rồi. Chiếm được Liêm Giang thành chỉ là việc sớm muộn, bây giờ chỉ cần có thể bắt giữ được tam hoàng tử Duật Nghĩa và Hoàn Lãng thì sẽ không còn e ngại gì.”
“ Sát Âm làm rất tốt, chuẩn bị hạ thành.”
Ngôn Phong bận giáp bạc áo choàng trắng, hắn trên lưng ngựa, tay cầm cung tên vươn cao uy dũng bắn rơi cờ hiệu trên đỉnh thành trước hàng vạn quân binh, đây đúng là hình ảnh mà Phiên Vân từng nhiều lần tưởng tượng ra.
Nhìn Phiên Vân, Ngôn Phong đưa tay về phía y nói: “ Phiên nhi, đi cùng với ta.”
Phiên Vân ngạc nhiên, y còn cho rằng Ngôn Phong sẽ không đồng ý cho mình đi cùng. Y mỉm cười sau đó nắm lấy tay của hắn: “ Được.”
Một ngày sau khi cổng thành bị phá, thành Liêm Giang sau hơn một năm chính thức bị thất thủ đại bại. Thảo Dường quân sau khi vào thành không hề làm bị thương hay cướp bóc chém giết bất cứ dân thường nào.
Quân binh triều đình tử vong vô số, tam hoàng tử Duật Nghĩa bị bắt giữ, đa phần quân binh còn sống đều đã được Hoàn Lãng duệ tướng dẫn binh có thể thoát lui.
Cờ thành bị hạ rơi trên đất, Phiên Vân ngồi trên ngựa cùng với Ngôn Phong nhập thành, y nhìn những người dân sợ sệt quỳ hai bên đường không dám ngước nhìn họ lại nhỏ tiếng nói: “ Tất cả đều chỉ là dân thường,…”
“ Không sao.” Ngôn Phong trầm giọng: “ Đó đều là con dân Thiên Lang, ta sẽ không làm hại bọn họ.”
Phiên Vân im lặng, thành Liêm Giang đã bị hạ, ngay cả thành Hả Trì tiếp theo cũng đã quy phục Duật Ngôn Phong, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa bọn họ đã có thể đánh được đến hoàng thành. Cộng thêm loạn quân phía bắc, Duật Thừa Viêm hoàng đế đã nắm chắc thất bại.
“ Vương gia, toàn bộ quân binh đều đã bị khống chế. Những cuộc chiến trước kia cộng thêm lần công phá thành này triều đình đã hao tốn không ít quân.” Thạo Lâm lại nói: “ Số quân còn lại đều đã được Hoàn Lãng chỉ huy rút lui trở về bảo vệ hoàng thành, chỉ còn chờ lệnh của người.”
“ Được rồi.”
Ngôn Phong lên tiếng ngắn gọn nói, hắn sau đó lại kéo tay Phiên Vân đi lên tường thành, cùng nhau từ nơi này nhìn xuống bên dưới. Người dân tụ tập đông đúc, quân lính nghiêm mắt ngước đầu nhìn ngọn cơ nam vương có hình ngọn gió cuộn được dựng lên treo cao trên đỉnh thành, tiếng hô vang lại vang vọng: “ Nhật Minh vương, Nhật Minh vương…”
Ngôn Phong từ phía sau ôm lấy Phiên Vân không chút nghi kỵ trước mắt hàng ngàn người, y cũng không quan tâm đến họ sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào. Một khi Duật Ngôn Phong trở thành hoàng đế, y cũng không phải chỉ cần đối mặt với những người ở đây, mà là cả thiên hạ này. Phiên Vân thì thầm: “ Trận chiến này, đã sắp kết thúc rồi.”
“ Phiên nhi, ngươi đang lo lắng điều gì sao?”
“ Vương gia…” Phiên Vân trầm mặt nhìn người đông đúc phía dưới, y nhỏ giọng nói: “ Một khi có thể lật đổ được Duật Thừa Viêm, người chắc chắc sẽ lên ngôi hoàng đế trị vị đất nước này. Duật Ngôn Phong, người có thể hứa với ta một chuyện không?”
Nghe thấy tên mình từ trong miệng Phiên Vân, cũng cảm nhận cái run nhẹ của y trong tay mình. Ngôn Phong đưa tay kéo mặt y quay sang ngước nhìn mình, hắn chậm nói: “ Không cần biết ngươi muốn gì, ta đều hứa với ngươi.”
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, Phiên Vân cảm thấy trong lòng mình chợt đau nhói. Y cắn vành môi, một hồi lâu mới có thể nói ra tiếng: “ Ta đã nói sẽ ở bên cạnh vương gia, ta cũng không cần bất cứ danh phận gì.”
“ Phiên nhi.”
“ Nhưng…” Phiên Vân thẳng thắn nhìn vào Ngôn Phong, y lại nói: “ Ta cũng không muốn để người phản bội tình cảm của mình… người phụ nữ đầu tiên sinh được con trai cho người.”
Ngôn Phong trầm mặt không nói, hắn trong tâm cũng bắt đầu mỗi lúc một lạnh đi, tâm trạng vô cùng tệ lại không hề được thể hiện trên mặt: “ Người phụ nữ đó thì sao?”
“ Hãy phong cô ấy thành hoàng hậu của người… nhưng sau đó ta không muốn vương gia để tâm tới bất kỳ ai kể cả cô ấy ngoài ta.” Phiên Vân bình tĩnh nói: “ Bản thân ta là một con người ích kỷ, đó là điều duy nhất ta có thể làm cho vương gia. Nếu sau này người phản bội ta… ta nhất định sẽ không tha thứ.”
“ Ích kỷ sao?” Ngôn Phong cười lạnh đến đáng sợ, những lời của Phiên Vân đang khiến hắn khó chịu, thế nhưng Ngôn Phong lại không thể tức giận y. Phiên Vân chọn biện pháp này chính là vì hắn, thế nhưng còn phải xem liệu hắn có đồng ý hay không.
- --------------------------------------------------------------
“ Liêm Giang thành thất thủ, tam hoàng tử bị bắt giữ?” Đàn Lục Nhi vừa nghe nói đã muốn ngất đi, oa nhi trên tay nàng lại òa lên khóc.
Cục diện hỗn loạn, hoàng đế vô dụng chỉ biết ở trong cung chờ chết. Người dân nghe tin Nhật Minh vương đã công chiếm được Liêm Giang thành, và sẽ sớm ngày kéo quân về hoàng thành thì thậm chí còn muốn âm thầm ăn mừng cười nói.
Triều đại này đã thối nát đến tận gốc rễ, Thệ Ngọc còn cho rằng mình về sau sẽ trở thành thái tử phi, là hoàng hậu tương lai. Không ngờ chỉ một tin báo này đã làm cho nàng như rơi xuống địa ngục. Thệ Ngọc chỉ tay về phía đứa bé trong tay Đàn Lục Nhi mà tức giận mắng: “ Khốn kiếp, mau làm cho nó ngậm miệng lại đi.”
“ Cô…” Lục Nhi lo sợ ôm nhi tử của mình càng chặt hơn: “ Cô nên nhớ đây là nhi tử của tam hoàng tử.
“ Tất cả cũng là do Đàn gia các ngươi, nếu không mang một người đánh tráo đến vương phủ, để tên khốn Đàn Phiên Vân đó có cơ hội báo tin với người bên ngoài. Vương gia vốn dĩ không thể đi cũng không thể nói, hắn liệu sẽ có cách thoát được trở về nam địa sao?” Thệ Ngọc quát mắng: “ Nếu không phải ngươi còn sinh cho tam hoàng tử một đứa con trai, ta sớm đã có thể mang ngươi phanh thay rồi.”
“ Ta…” Đàn Lục Nhi cắn răng, nàng ôm nhi tử trong ngực mà không biết phải nên làm thế nào. Hiện tại ngay cả tam hoàng tử cũng đã bị Nhật Minh vương bắt giữ, tính mạng khó đoán. Tất cả đều là do tên khốn Đàn Phiên Vân gây ra, nếu y không nhiều chuyện nhúng tay vào việc này, nàng hiện tại cũng không cần phải kiêng dè với Thệ Ngọc cô ta như vậy.
Danh sách chương