" Cạch."
" Hoàng thượng?" Đang cùng hoàng đế dùng bữa thì đũa trên tay hắn cũng rơi xuống bàn phát ra tiếng, Phiên Vân nhìn lại chỉ thấy Ngôn Phong tay đặt trên ngực, chân mày chùng xuống có vẻ kỳ lạ. Y đặt chén xuống bàn lo lắng lên tiếng hỏi: " Hoàng thượng, người sao vậy?"
" Không..." Ngôn Phong ngắn gọn nói, hắn nhắm mắt lại lắc nhẹ đầu để xua đi cảm giác chóng mặt hoa mắt. Lòng ngực lần này so với trước lại càng bức bối phát đau rõ ràng, giống như bị đè ép đến khó thở.
" Trán cũng đỗ mồ hôi nhiều như vậy." Phiên Vân vội nói: " Điềm nhi, hoàng thượng hình như không được khỏe, ngươi nhanh cho mời thái y đến đây."
" Nô tỳ lập tức đi ngay."
" Không cần." Hoàng đế vung tay ra lệnh Điềm Nhi không cần gọi thái y, hắn bây giờ lại như không có chuyện gì nhìn Phiên Vân nói: " Gần đây không có thời gian nghỉ ngơi nên có chút mệt mỏi, ta cũng đã mời thái y xem qua. Phiên nhi, ngươi không cần lo lắng."
" Ngươi thật sự không sao?"
Ngôn Phong khẽ cười, hắn nắm lấy tay Phiên Vân kéo mạnh khiến y ngồi vào lòng mình: " Nếu đã không tin, có cần trẫm tối nay chứng minh cho ngươi thấy hay không?"
" Người..." Từ khi quen biết Duất Ngôn Phong không nghĩ tới hắn càng lúc càng không biết xấu hổ như vậy, Phiên Vân mặt đã đỏ ửng cũng cố tỏ ra tức giận đẩy hắn ra: " Những lời như vậy cũng tùy ý nói ra được... ta mặc kệ người thế nào, tiếp tục ăn đi."
Nhìn Phiên Vân tỏ ra hờn dỗi liên tục gắp thức ăn cho vào miệng mà tai mặt đều đỏ ửng, Ngôn Phong mỉm cười.
Lúc này lại cảm thấy mỗi thứ trước mắt đang nhòa dần đi, hắn bây giờ nhận ra bản thân cũng không thể xem thường được tình trạng sức khỏe của mình, ăn thêm vài miệng liền đứng dậy muốn rời khỏi: " Phiên nhi, ta vẫn còn việc cần xử lý nên phải đi trước."
Phiên Vân ngạc nhiên: " Người không phải đã nói hôm nay tấu chương đều đã xem?"
" Ta quên mất đã triệu kiến Ngọc Trúc vào cung bàn luận về kỳ khoa cử văn nhân lần này, ngươi cứ tiếp tục dùng bữa không cần đợi ta."
" Vậy... được rồi." Phiên Vân gật đầu xong lại nhìn hoàng đế rồi khỏi Hòa Di điện, y thấy hắn biểu hiện có gì đó không đúng. Nghĩ lại vừa rồi Ngôn Phong tay giữ lấy ngực có vẻ khó chịu mà nhớ đến trước kia hình như y cũng đã từng nhìn thấy hắn như vậy một lần: " Không lý nào..."
" Phiên Vân công tử."
Nghe tiếng Điềm Nhi, Phiên Vân tùy ý hỏi: " Có chuyện gì?"
" Vừa rồi Tiểu Vi tử đến báo, nói là có Vinh tiểu thư muốn gặp người."
" Vinh tiểu thư?" Phiên Vân nhớ lại vị cô nương trong yến tiệc tiếp đón sứ giả Thái Lân quốc: " Vinh Oanh Kiều?"
- ------------------------------------------------------------------------------
Xe ngựa dừng lại ở cổng hoàng cung, quân lính còn chưa kịp tra xét xem là ai thì đã thấy người đánh xe ngựa là Vong Âm tướng quân, thêm còn có cả Ngọc Trúc thừa tướng cũng cưỡi ngựa một bên liền vội vàng chạy lại quỳ xuống: " Tham kiến thừa tướng, Vong Âm tướng quân."
Vong Âm lên tiếng: " Chúng ta được hoàng thượng triệu vào cung, mau tránh ra."
" Vào cung không thể đi ngựa, cả gan xin thừa tướng và tướng quân xuống ngựa trước."
Ngọc Trúc nhìn lại xe ngựa suy nghĩ mới quyết định nói: " Người trong xe là hoàng thượng triệu kiến, y thân thể không tốt vì vậy không tiện ra ngoài. Nếu sau hoàng thượng có trách tội sẽ do một mình bản thừa tướng gánh, các ngươi nhanh lui ra."
" Nhưng..."
Tên lính đang định tìm cách từ chối thì lại bị một tên khác kéo tay ra sau, hắn đấu tay cúi người: " Đã làm chậm trễ việc của người, thừa tướng mời vào trong."
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu rồi cùng với Vong Âm đánh xe ngựa vào trong, đến trước cổng chính điện mới ngừng lại. Vong Âm vừa xuống xe đã lên tiếng: " Đến rồi, ngươi ra ngoài đi."
Nhã Thanh vén màn xe ra ngoài, y nhìn xung quanh một lần mới nhẹ giọng nói: " Phiên Vân không biết chuyện này chứ?"
" Y không biết." Ngọc Trúc nói: " Vì không muốn để Phiên Vân lo lắng nên hoàng thượng không cho phép ai để lộ ra tình hình sức khỏe của mình, vì vậy chỉ có thể phiền ngươi bí mật vào cung."
Ngọc Trúc nhìn sắc mặt của Nhã Thanh dường như không tốt mà nhỏ giọng: " Xin lỗi, dù biết ngươi sức khỏe gần đây chưa hoàn toàn bình phục vẫn tự mình làm chủ, khiến ngươi phải nhập cung xem bệnh cho hoàng thượng."
" Ta không sao, sức khỏe của hoàng thượng mới là chuyện lớn." Nhã Thanh vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng: " Hơn nữa như những lời ngươi nói, ta không cho rằng chỉ là do hoàng thượng làm việc quá độ mới khiến thân thể không tốt, nếu thật sự là do nguyên nhân khác có thể điều trị sớm chừng nào tốt chừng ấy, để kéo dài càng lâu mới không thể lường trước hậu quả."
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu: " Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, ta đưa ngươi đến đó."
" Được."
Lúc đến cũng đã được Ngọc Trúc nói sơ qua về những triệu chứng thường hay xuất hiện của hoàng đế, Nhã Thanh khi xem mạch cho Ngôn Phong còn đắn đo suy nghĩ vài lần. Cuối cùng y lại chủ động quỳ xuống trước mặt hắn: " Hoàng thượng thứ tội."
" Nhã Thanh?"
Vong Âm ngạc nhiên vì hành động của Nhã Thanh, trái lại Ngọc Trúc vì câu nói của y càng lo lắng, không đợi Ngôn Phong lên tiếng đã vội hỏi: " Ngươi nói vậy là ý gì, không lý nào ngay cả ngươi cũng không thể xem ra hoàng thượng bệnh tình ra sao."
" Không phải bệnh." Nhã Thanh lắc đầu: " Hoàng thượng trúng độc, hơn nữa đã đã được tích tụ trong cơ thể từ rất lâu."
" Sao cơ?"
Nhã Thanh nghiến răng: " Tất cả là lỗi của ta, lúc trước khi chữa trị cho hoàng thượng không hề nhận ra chuyện này. Nếu phát hiện kịp thời, có lẽ không khiến chất độc ủ trong cơ thể người đến bây giờ càng thêm nguy hiểm."
" Ngươi nói là lúc trước?" Ngôn Phong lên tiếng: " Lần duy nhất ngươi điều trị cho ta chính là hơn hai năm trước, nếu vậy..."
Nhã Thanh lại nói: " Chính là Trùng Ngọc Phi năm đó, mỗi một chén thuốc đều cho thêm vào Tử Kỳ Vi."
" Loại độc này được bào chế từ rễ cây Vi Tử có tính độc mạnh, nhưng hòa cùng Trùng Ngọc Phi lại bị áp chế không ít, thêm nữa lượng thuốc rất nhỏ từ từ tích tụ. Chỉ cần Trùng Ngọc Phi được giải, Tử Kỳ Vi sẽ không còn chất áp chế bắt đầu phát tác."
Hoàng đế hiểu ra, Trùng Ngọc Phi chính là loại thuốc năm đó khi hắn bị giam giữ ở Nhật Minh phủ mỗi tháng hắn đều phải uống.
Tử Kỳ Vi bị Trùng Ngọc Phi hạn chế tích tụ bốn năm, sau khi Nhã Thanh giải Trùng Ngọc Phi trong người hắn thì Tử Kỳ Vi lại bắt đầu phát tác trong hai năm. Ngôn Phong nhếch khóe môi: " Thệ Ngọc, xem ra ta đã quá xem thường cô ta rồi."
" Nhã Thanh, nếu ngươi đã hiểu rõ loại độc này đến vậy thì..."
" Đây rất ít người biết đến Tử Kỳ Vi, thường thì độc tính thể hiện không quá rõ ràng để nhận biết. Trước kia ta từng đến một ngôi làng nhỏ để trị bệnh, người dân ở đó vì nghèo đói thường sẽ ăn tất cả những loại cây cỏ."
" Họ dùng Tử Kỳ Vi như lương thực nhưng lại không biết rễ của nó có độc, khi độc lan khắp cơ thể đã có rất nhiều người chết mà đại phu không thể đoán ra được nguyên do."
Ngọc Trúc lo lắng: " Nói như vậy ngay cả ngươi cũng không có cách cứu?"
Nhã Thanh lắc đầu: " Ta lúc đó cũng không chuẩn được bọn họ nguyên do chết là từ đâu, sau bắt đầu từ trên người những dân làng vẫn khỏe mạnh tìm hiểu qua. Không nghĩ tới ngoại trừ Tử Kỳ Vi, bọn họ còn ăn cả những loại thảo mộc có độc tính cực mạnh khác nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn khỏe mạnh."
" Ta đoán, Tử Kỳ Vi tương khắc với một số những loại độc dược khác, giống như với Trùng Ngọc Phi sẽ bị áp chế, với những thứ thảo mộc kia lại có thể tiêu trừ lẫn nhau."
Lần này không đợi Ngọc Trúc lên tiếng, Nhã Thanh lại nói: " Đây là điều duy nhất mà ta phát hiện ra, thế nhưng những người chết kia cũng giống như số dân làng còn lại trong việc sử dụng thức ăn, ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được mình đã và không ăn những thứ gì. Không có điều gì chắc chắn suy đoán của ta là đúng, hơn nữa cũng không thể dùng những loại thảo mộc nguy hiểm như vậy để thử trên cơ thể người, thế nên ta chưa từng nói điều này với bất cứ ai."
" Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?" Ngọc Trúc trầm mặt, Nhã Thanh nói tất cả những loại thảo mộc kia đều có tính độc rất mạnh, tuyệt đối không thể mạo hiểm thử trên người Duật Ngôn Phong. Nhưng nếu không tìm được thứ tương khắc tiêu trừ được Tử Kỳ Vi, thời gian càng lâu độc tố càng lan rộng.
Vong Âm năm đó cũng biết được việc Vương Phi Thệ Ngọc chính là người ép Ngôn Phong uống loại thuốc kia, hắn nói: " Nếu đã biết nguyên do từ đâu phát sinh, không phải chỉ cần bắt được kẻ hạ độc, ép người giao ra thuốc giả?"
Ngọc Trúc lắc đầu: " Vương phi trước kia của hoàng thượng về sau lại được Thừa Viêm đế ban cho tam hoàng tử bây giờ là Hàn vương, khi hoàng thượng đăng cơ đã ra lệnh tất cả gia quyến của Hàn Vương cũng đều phải dọn đến Bắc địa, thế nhưng lại chưa từng nghe thấy tin tức của Thệ Ngọc."
Nhã Thanh cũng nói: " Tử Kỳ Vi ta chưa từng nghe đến có người tìm ra được giải dược của nó, chỉ sợ ngay cả người hạ độc cũng không có thuốc giải."
" Nếu nhất định phải dùng độc trị độc, vậy không cần phải suy nghĩ nữa." Ngôn Phong trầm giọng: " Nhã Thanh, trẫm tin tưởng vào y thuật của ngươi."
" Hoàng thượng, như vậy quá nguy hiểm."
" Đúng vậy hoàng thượng." Ngọc Trúc nói vội: " Nếu cần thiết phải thử, ta có thể dùng Tử Kỳ Vi để Nhã Thanh tìm ra giải dược."
" Không thể." Nhã Thanh lắc đầu: " Hoàng thượng trúng Tử Kỳ Vi tích tụ trong người thời gian kéo dài, không giống nếu ngươi bây giờ muốn dùng trên người mình, số lượng tương đồng vẫn cần thời gian để tìm hiểu, số lượng lớn hơn... sẽ lập tức mất mạng."
"..."
Điềm Nhi chờ đợi chỉ mới một lúc đã thấy Phiên Vân ra ngoài, nàng làm lạ: " Công tử không phải có chuyện muốn nói với hoàng thượng, sao chỉ vừa vào lại trở ra?"
" Điềm Nhi, chuyện ta đến hay đã từng gặp qua Vinh tiểu thư, không cần để hoàng thượng biết được."
" Chuyện này..."
Phiên Vân nghiêm giọng: " Ta nói không cần báo lại với hoàng thượng, đã nghe rõ chưa?"
" Nô tỳ đã rõ."
Trở về Hòa Di điện, Phiên Vân im lặng nhìn mảnh giấy chỉ ghi ngắn gọn hai hàng chữ rõ nét.
“ Muốn có thuốc giải Tử Kỳ Vi, hai ngày sau một mình đến Khuynh Dương phủ.”
Phiên Vân ban đầu vẫn chưa rõ vì sao Vinh Oanh Kiều lại đưa cho y thứ này. Không ngờ lúc đến tìm Ngôn Phong muốn hỏi qua hắn nghĩ thế nào thì lại phát hiện Nhã Thanh cũng ở đó, tình cờ còn nghe được bọn họ nói những gì liền hiểu ra.
Y nhỏ giọng thì thầm trong miệng: “ Là ai, Vinh Oanh Kiều hay Thệ Ngọc?”
Tuy chính mình đặt ra câu hỏi nhưng Phiên Vân phần nào trong lòng đã khẳng định, Vinh Oanh Kiều kia rõ ràng đang bị kẻ khác lợi dụng. Lại ngu ngốc mang thứ này đến cho y chẳng khác nào nói cho mọi người biết chính cô ta dám hạ độc hoàng đế, đây là tội chết toàn gia, Cho dù là thái úy đi nữa cũng không thể thoát được.
Vậy không sai người đứng sau tất cả không ai khác là Thệ Ngọc vương phi năm đó, cô ta dùng tính mạng của Ngôn Phong đánh đổi, là vì muốn trả thù trên người của y? Phiên Vân suy nghĩ một hồi lại mang tờ giấy trên tay đưa đến ngọn nến đang cháy đốt bỏ.
" Hoàng thượng?" Đang cùng hoàng đế dùng bữa thì đũa trên tay hắn cũng rơi xuống bàn phát ra tiếng, Phiên Vân nhìn lại chỉ thấy Ngôn Phong tay đặt trên ngực, chân mày chùng xuống có vẻ kỳ lạ. Y đặt chén xuống bàn lo lắng lên tiếng hỏi: " Hoàng thượng, người sao vậy?"
" Không..." Ngôn Phong ngắn gọn nói, hắn nhắm mắt lại lắc nhẹ đầu để xua đi cảm giác chóng mặt hoa mắt. Lòng ngực lần này so với trước lại càng bức bối phát đau rõ ràng, giống như bị đè ép đến khó thở.
" Trán cũng đỗ mồ hôi nhiều như vậy." Phiên Vân vội nói: " Điềm nhi, hoàng thượng hình như không được khỏe, ngươi nhanh cho mời thái y đến đây."
" Nô tỳ lập tức đi ngay."
" Không cần." Hoàng đế vung tay ra lệnh Điềm Nhi không cần gọi thái y, hắn bây giờ lại như không có chuyện gì nhìn Phiên Vân nói: " Gần đây không có thời gian nghỉ ngơi nên có chút mệt mỏi, ta cũng đã mời thái y xem qua. Phiên nhi, ngươi không cần lo lắng."
" Ngươi thật sự không sao?"
Ngôn Phong khẽ cười, hắn nắm lấy tay Phiên Vân kéo mạnh khiến y ngồi vào lòng mình: " Nếu đã không tin, có cần trẫm tối nay chứng minh cho ngươi thấy hay không?"
" Người..." Từ khi quen biết Duất Ngôn Phong không nghĩ tới hắn càng lúc càng không biết xấu hổ như vậy, Phiên Vân mặt đã đỏ ửng cũng cố tỏ ra tức giận đẩy hắn ra: " Những lời như vậy cũng tùy ý nói ra được... ta mặc kệ người thế nào, tiếp tục ăn đi."
Nhìn Phiên Vân tỏ ra hờn dỗi liên tục gắp thức ăn cho vào miệng mà tai mặt đều đỏ ửng, Ngôn Phong mỉm cười.
Lúc này lại cảm thấy mỗi thứ trước mắt đang nhòa dần đi, hắn bây giờ nhận ra bản thân cũng không thể xem thường được tình trạng sức khỏe của mình, ăn thêm vài miệng liền đứng dậy muốn rời khỏi: " Phiên nhi, ta vẫn còn việc cần xử lý nên phải đi trước."
Phiên Vân ngạc nhiên: " Người không phải đã nói hôm nay tấu chương đều đã xem?"
" Ta quên mất đã triệu kiến Ngọc Trúc vào cung bàn luận về kỳ khoa cử văn nhân lần này, ngươi cứ tiếp tục dùng bữa không cần đợi ta."
" Vậy... được rồi." Phiên Vân gật đầu xong lại nhìn hoàng đế rồi khỏi Hòa Di điện, y thấy hắn biểu hiện có gì đó không đúng. Nghĩ lại vừa rồi Ngôn Phong tay giữ lấy ngực có vẻ khó chịu mà nhớ đến trước kia hình như y cũng đã từng nhìn thấy hắn như vậy một lần: " Không lý nào..."
" Phiên Vân công tử."
Nghe tiếng Điềm Nhi, Phiên Vân tùy ý hỏi: " Có chuyện gì?"
" Vừa rồi Tiểu Vi tử đến báo, nói là có Vinh tiểu thư muốn gặp người."
" Vinh tiểu thư?" Phiên Vân nhớ lại vị cô nương trong yến tiệc tiếp đón sứ giả Thái Lân quốc: " Vinh Oanh Kiều?"
- ------------------------------------------------------------------------------
Xe ngựa dừng lại ở cổng hoàng cung, quân lính còn chưa kịp tra xét xem là ai thì đã thấy người đánh xe ngựa là Vong Âm tướng quân, thêm còn có cả Ngọc Trúc thừa tướng cũng cưỡi ngựa một bên liền vội vàng chạy lại quỳ xuống: " Tham kiến thừa tướng, Vong Âm tướng quân."
Vong Âm lên tiếng: " Chúng ta được hoàng thượng triệu vào cung, mau tránh ra."
" Vào cung không thể đi ngựa, cả gan xin thừa tướng và tướng quân xuống ngựa trước."
Ngọc Trúc nhìn lại xe ngựa suy nghĩ mới quyết định nói: " Người trong xe là hoàng thượng triệu kiến, y thân thể không tốt vì vậy không tiện ra ngoài. Nếu sau hoàng thượng có trách tội sẽ do một mình bản thừa tướng gánh, các ngươi nhanh lui ra."
" Nhưng..."
Tên lính đang định tìm cách từ chối thì lại bị một tên khác kéo tay ra sau, hắn đấu tay cúi người: " Đã làm chậm trễ việc của người, thừa tướng mời vào trong."
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu rồi cùng với Vong Âm đánh xe ngựa vào trong, đến trước cổng chính điện mới ngừng lại. Vong Âm vừa xuống xe đã lên tiếng: " Đến rồi, ngươi ra ngoài đi."
Nhã Thanh vén màn xe ra ngoài, y nhìn xung quanh một lần mới nhẹ giọng nói: " Phiên Vân không biết chuyện này chứ?"
" Y không biết." Ngọc Trúc nói: " Vì không muốn để Phiên Vân lo lắng nên hoàng thượng không cho phép ai để lộ ra tình hình sức khỏe của mình, vì vậy chỉ có thể phiền ngươi bí mật vào cung."
Ngọc Trúc nhìn sắc mặt của Nhã Thanh dường như không tốt mà nhỏ giọng: " Xin lỗi, dù biết ngươi sức khỏe gần đây chưa hoàn toàn bình phục vẫn tự mình làm chủ, khiến ngươi phải nhập cung xem bệnh cho hoàng thượng."
" Ta không sao, sức khỏe của hoàng thượng mới là chuyện lớn." Nhã Thanh vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng: " Hơn nữa như những lời ngươi nói, ta không cho rằng chỉ là do hoàng thượng làm việc quá độ mới khiến thân thể không tốt, nếu thật sự là do nguyên nhân khác có thể điều trị sớm chừng nào tốt chừng ấy, để kéo dài càng lâu mới không thể lường trước hậu quả."
Ngọc Trúc nhẹ gật đầu: " Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng, ta đưa ngươi đến đó."
" Được."
Lúc đến cũng đã được Ngọc Trúc nói sơ qua về những triệu chứng thường hay xuất hiện của hoàng đế, Nhã Thanh khi xem mạch cho Ngôn Phong còn đắn đo suy nghĩ vài lần. Cuối cùng y lại chủ động quỳ xuống trước mặt hắn: " Hoàng thượng thứ tội."
" Nhã Thanh?"
Vong Âm ngạc nhiên vì hành động của Nhã Thanh, trái lại Ngọc Trúc vì câu nói của y càng lo lắng, không đợi Ngôn Phong lên tiếng đã vội hỏi: " Ngươi nói vậy là ý gì, không lý nào ngay cả ngươi cũng không thể xem ra hoàng thượng bệnh tình ra sao."
" Không phải bệnh." Nhã Thanh lắc đầu: " Hoàng thượng trúng độc, hơn nữa đã đã được tích tụ trong cơ thể từ rất lâu."
" Sao cơ?"
Nhã Thanh nghiến răng: " Tất cả là lỗi của ta, lúc trước khi chữa trị cho hoàng thượng không hề nhận ra chuyện này. Nếu phát hiện kịp thời, có lẽ không khiến chất độc ủ trong cơ thể người đến bây giờ càng thêm nguy hiểm."
" Ngươi nói là lúc trước?" Ngôn Phong lên tiếng: " Lần duy nhất ngươi điều trị cho ta chính là hơn hai năm trước, nếu vậy..."
Nhã Thanh lại nói: " Chính là Trùng Ngọc Phi năm đó, mỗi một chén thuốc đều cho thêm vào Tử Kỳ Vi."
" Loại độc này được bào chế từ rễ cây Vi Tử có tính độc mạnh, nhưng hòa cùng Trùng Ngọc Phi lại bị áp chế không ít, thêm nữa lượng thuốc rất nhỏ từ từ tích tụ. Chỉ cần Trùng Ngọc Phi được giải, Tử Kỳ Vi sẽ không còn chất áp chế bắt đầu phát tác."
Hoàng đế hiểu ra, Trùng Ngọc Phi chính là loại thuốc năm đó khi hắn bị giam giữ ở Nhật Minh phủ mỗi tháng hắn đều phải uống.
Tử Kỳ Vi bị Trùng Ngọc Phi hạn chế tích tụ bốn năm, sau khi Nhã Thanh giải Trùng Ngọc Phi trong người hắn thì Tử Kỳ Vi lại bắt đầu phát tác trong hai năm. Ngôn Phong nhếch khóe môi: " Thệ Ngọc, xem ra ta đã quá xem thường cô ta rồi."
" Nhã Thanh, nếu ngươi đã hiểu rõ loại độc này đến vậy thì..."
" Đây rất ít người biết đến Tử Kỳ Vi, thường thì độc tính thể hiện không quá rõ ràng để nhận biết. Trước kia ta từng đến một ngôi làng nhỏ để trị bệnh, người dân ở đó vì nghèo đói thường sẽ ăn tất cả những loại cây cỏ."
" Họ dùng Tử Kỳ Vi như lương thực nhưng lại không biết rễ của nó có độc, khi độc lan khắp cơ thể đã có rất nhiều người chết mà đại phu không thể đoán ra được nguyên do."
Ngọc Trúc lo lắng: " Nói như vậy ngay cả ngươi cũng không có cách cứu?"
Nhã Thanh lắc đầu: " Ta lúc đó cũng không chuẩn được bọn họ nguyên do chết là từ đâu, sau bắt đầu từ trên người những dân làng vẫn khỏe mạnh tìm hiểu qua. Không nghĩ tới ngoại trừ Tử Kỳ Vi, bọn họ còn ăn cả những loại thảo mộc có độc tính cực mạnh khác nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn khỏe mạnh."
" Ta đoán, Tử Kỳ Vi tương khắc với một số những loại độc dược khác, giống như với Trùng Ngọc Phi sẽ bị áp chế, với những thứ thảo mộc kia lại có thể tiêu trừ lẫn nhau."
Lần này không đợi Ngọc Trúc lên tiếng, Nhã Thanh lại nói: " Đây là điều duy nhất mà ta phát hiện ra, thế nhưng những người chết kia cũng giống như số dân làng còn lại trong việc sử dụng thức ăn, ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được mình đã và không ăn những thứ gì. Không có điều gì chắc chắn suy đoán của ta là đúng, hơn nữa cũng không thể dùng những loại thảo mộc nguy hiểm như vậy để thử trên cơ thể người, thế nên ta chưa từng nói điều này với bất cứ ai."
" Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?" Ngọc Trúc trầm mặt, Nhã Thanh nói tất cả những loại thảo mộc kia đều có tính độc rất mạnh, tuyệt đối không thể mạo hiểm thử trên người Duật Ngôn Phong. Nhưng nếu không tìm được thứ tương khắc tiêu trừ được Tử Kỳ Vi, thời gian càng lâu độc tố càng lan rộng.
Vong Âm năm đó cũng biết được việc Vương Phi Thệ Ngọc chính là người ép Ngôn Phong uống loại thuốc kia, hắn nói: " Nếu đã biết nguyên do từ đâu phát sinh, không phải chỉ cần bắt được kẻ hạ độc, ép người giao ra thuốc giả?"
Ngọc Trúc lắc đầu: " Vương phi trước kia của hoàng thượng về sau lại được Thừa Viêm đế ban cho tam hoàng tử bây giờ là Hàn vương, khi hoàng thượng đăng cơ đã ra lệnh tất cả gia quyến của Hàn Vương cũng đều phải dọn đến Bắc địa, thế nhưng lại chưa từng nghe thấy tin tức của Thệ Ngọc."
Nhã Thanh cũng nói: " Tử Kỳ Vi ta chưa từng nghe đến có người tìm ra được giải dược của nó, chỉ sợ ngay cả người hạ độc cũng không có thuốc giải."
" Nếu nhất định phải dùng độc trị độc, vậy không cần phải suy nghĩ nữa." Ngôn Phong trầm giọng: " Nhã Thanh, trẫm tin tưởng vào y thuật của ngươi."
" Hoàng thượng, như vậy quá nguy hiểm."
" Đúng vậy hoàng thượng." Ngọc Trúc nói vội: " Nếu cần thiết phải thử, ta có thể dùng Tử Kỳ Vi để Nhã Thanh tìm ra giải dược."
" Không thể." Nhã Thanh lắc đầu: " Hoàng thượng trúng Tử Kỳ Vi tích tụ trong người thời gian kéo dài, không giống nếu ngươi bây giờ muốn dùng trên người mình, số lượng tương đồng vẫn cần thời gian để tìm hiểu, số lượng lớn hơn... sẽ lập tức mất mạng."
"..."
Điềm Nhi chờ đợi chỉ mới một lúc đã thấy Phiên Vân ra ngoài, nàng làm lạ: " Công tử không phải có chuyện muốn nói với hoàng thượng, sao chỉ vừa vào lại trở ra?"
" Điềm Nhi, chuyện ta đến hay đã từng gặp qua Vinh tiểu thư, không cần để hoàng thượng biết được."
" Chuyện này..."
Phiên Vân nghiêm giọng: " Ta nói không cần báo lại với hoàng thượng, đã nghe rõ chưa?"
" Nô tỳ đã rõ."
Trở về Hòa Di điện, Phiên Vân im lặng nhìn mảnh giấy chỉ ghi ngắn gọn hai hàng chữ rõ nét.
“ Muốn có thuốc giải Tử Kỳ Vi, hai ngày sau một mình đến Khuynh Dương phủ.”
Phiên Vân ban đầu vẫn chưa rõ vì sao Vinh Oanh Kiều lại đưa cho y thứ này. Không ngờ lúc đến tìm Ngôn Phong muốn hỏi qua hắn nghĩ thế nào thì lại phát hiện Nhã Thanh cũng ở đó, tình cờ còn nghe được bọn họ nói những gì liền hiểu ra.
Y nhỏ giọng thì thầm trong miệng: “ Là ai, Vinh Oanh Kiều hay Thệ Ngọc?”
Tuy chính mình đặt ra câu hỏi nhưng Phiên Vân phần nào trong lòng đã khẳng định, Vinh Oanh Kiều kia rõ ràng đang bị kẻ khác lợi dụng. Lại ngu ngốc mang thứ này đến cho y chẳng khác nào nói cho mọi người biết chính cô ta dám hạ độc hoàng đế, đây là tội chết toàn gia, Cho dù là thái úy đi nữa cũng không thể thoát được.
Vậy không sai người đứng sau tất cả không ai khác là Thệ Ngọc vương phi năm đó, cô ta dùng tính mạng của Ngôn Phong đánh đổi, là vì muốn trả thù trên người của y? Phiên Vân suy nghĩ một hồi lại mang tờ giấy trên tay đưa đến ngọn nến đang cháy đốt bỏ.
Danh sách chương