Edit: August97

Tống Tiểu Hoa quay mặt về cái cây vàng óng ánh không biết tên, nặng nề thở dài lần nữa, phủi mông đứng lên, lập tức sau lưng bụi đất mù mịt.

Vốn Tống Tiểu Hoa không gọi là Tống Tiểu Hoa, nhưng tên gì cũng đã không còn quan trọng, vì hiện tại chỉ có thể gọi nàng là Tống Tiểu Hoa, thời Tống, phu nhân tái giá của một viên quan tép riu Thất Phẩm.

Là một trong những thành viên của đại quân xuyên không, nàng không biết còn có ai bi thảm hơn nàng không, dù sao, nàng đã oán trách và hối tiếc rất nhiều ngày.

Ngủ một giấc thật tốt, không ai làm phiền, hai mắt nhắm lại rồi lại mở ra, không thể giải thích được, nàng từ một kẻ trí thức làm công ăn lương thế kỉ hai mươi mốt lại biến thành một nàng dâu nhỏ hơn một ngàn năm trước, đến đại tự cơ bản (chữ viết) cũng không biết, điều này cũng có thể cho qua, nhưng lại là tái giá, còn là một Huyện lệnh nho nhỏ tái giá, hơn nữa, còn là một Huyện lệnh nghèo rớt mồng tơi.

Nhìn bóng mình trong nước, thân thể nhỏ bé, lại nhớ đến dáng người trước kia, có lồi có lõm, khiến người ta phun huyết, Tống Tiểu Hoa càng cảm thấy bi thương.

Muốn dáng người không có dáng người, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn gia thế không có gia thế, muốn tiền không có tiền, muốn nam nhân… Trên căn bản không có năng lực, dù sao ở một nơi thâm sơn cùng cốc, có một nam nhân làm quan nhỏ còn không bằng không có, cuộc sống như thế, muốn tiếp tục như thế nào!

“Mẹ!” Một giọng nói trẻ con vang lên giòn giã, khiến sự bi thương của Tống Tiểu Hoa trong nháy mắt vọt tới đỉnh điểm.

Gì chứ! Cho dù Chopin có tài giỏi đến cỡ nào cũng không đàn được một khúc giãi bày sự bi thương của nàng!

Chopin (1810–1849) là một nhà soạn nhạc tài năng người Ba Lan, gốc Pháp. Tài năng của ông được nảy nở từ rất sớm, và được so sánh với thần đồng âm nhạc Môza.

Tống Tiểu Hoa là người huyện kế bên, cha mẹ mất từ khi nàng còn nhỏ, nàng được huynh ruột và tẩu tẩu một tay nuôi nấng, cuộc sống của gia đình nhỏ coi như tạm ổn, có thể coi là khá giả, nửa năm trước định ra hôn sự cho ‘huynh đệ’ – Huyện lệnh Bắc Nhai mới nhậm chức tái giá, một tháng trước trèo đèo lội suối gả tới đây, trên đường không may nhiễm phong hàn, từ đó bị bệnh không dậy nổi, thương thay một khắc kia, có một kẻ xui xẻo nào đó u mê “hồn xuyên”…

Những chuyện này, hiện nay Tống Tiểu Hoa chỉ có thể nói bóng nói gió với người làm thuê là Trương thẩm.

Nhìn lại xem, người ta xuyên qua không phải hoàng cung thì chính là đại trạch (nhà lớn), bên cạnh có nha đầu lão mụ nhiều không đếm xuể, nàng thì tốt rồi, mấy ngày qua đều chỉ gặp một người làm hơn bốn mươi tuổi. Bởi vì khoảng thời gian trước nàng bị bệnh sắp chết, phu quân chưa gặp mặt tạm thời mời tới một người làm đến.

Nói đến điều này, sự mang ơn với Trương thẩm lập tức vỡ òa, không có từ nào có thể miêu tả được, cám ơn trời đất cám ơn Hoàng thượng đã phái tới một Huyện Lệnh Bắc Nhai tận công bỏ tư, một viên quan phụ mẫu!

Tống Tiểu Hoa trừng mắt, ở trong bụng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của kẻ vì bận công vụ mà bỏ đêm tân hôn với thê tử của mình.

Nếu không phải do nàng “chết” xuyên không tới đây, trượng phu trên danh nghĩa của nàng, Huyện Lệnh Bắc Nhai ‘đầy tớ của nhân dân’, đồng chí Lục Tử Kỳ, khi trở lại sẽ được chào đón bằng “hôn sự trắng”, về nhận xác thê tử mình! Thật là một nam nhân khốn kiếp không nhân tính.

Cho dù lấy nàng làm thê chỉ vì muốn nàng chăm sóc nhi tử bảo bối mới sinh ra đã mất mẹ, thì cũng không thể bỏ mặc nàng như vậy! Nam nhân đáng chết, con riêng thối!

Tống Tiểu Hoa còn chưa kịp oán thầm xong, bắp đùi đã bị một quả cầu đỏ rực ôm lấy, suýt nữa bị đẩy ngã.

Cúi đầu nhìn quả cầu cao đến nửa người nàng, nước mắt nước mũi tèm lem, Tống Tiểu Hoa không nhịn được lại bắt đầu than khóc.

Nếu là trước kia, có nhóc con ôm lấy chân nàng, chỉ cần đẩy nhẹ là nó có thể bị ngã lăn mấy vòng. Nhưng hiện nay, vạn lần không làm được.

Bởi vì bây giờ nàng chỉ cao khoảng 1m50, mới mười sáu tuổi, chỉ là hài tử mới lớn mà thôi. Hơn nữa, ngày thường gầy nhỏ, cả người không có mấy hơi sức. Mới khỏi bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù vàng vọt, những cũng được coi là mi thanh mục tú, làn da không tồi, có tiềm lực trở thành mỹ nữ.

Nếu không, nàng thề, cõi đời này sẽ không bao giờ có Tống Tiểu Hoa nữa…

Thực tế thật tàn khốc! Để một tiểu thí hài (thiếu niên) chăm sóc một hài tử, một tiểu cô nương như hoa như ngọc lại trở thành mẹ kế…

Tống Tiểu Hoa nặng nề thở dài lần nữa. Bây giờ nàng có linh hồn trưởng thành, thể xác trẻ con, nhưng thân là một người thành thị hiện đại, nàng cũng chưa kết hôn, càng không có con, trên thực tế, trước đến giờ nàng từ vừa nhìn thấy đứa bé liền nhức đầu, chỉ sợ tránh không kịp.

Bây giờ thì tốt rồi, cư nhiên còn có một đứa con riêng, hơn nữa, còn là một con riêng vừa nhìn thấy nàng đã dính lấy như bạch tuộc!

Có lầm hay không, nàng là mẹ kế, là mẹ kế! Có đứa bé nào thân thiết với mẹ kế như thế? Có thể dùng mấy thái độ mà con riêng thường đối xử với mẹ kế hay không…

“Mẹ!”

Là ai nói trời sinh hài tử có thể phân biệt được người khác đối xử với nó như thế nào? Rõ ràng chính là lừa dối lừa dối đại lừa dối!

Tống Tiểu Hoa cùng một đôi mắt to đen nhánh nhìn nhau năm giây, rốt cuộc thua trận không ngoài dự đoán, ngồi xổm người xuống, không tự chủ được hạ giọng: “Lăng Nhi, chuyện gì vậy?”

Tiểu con riêng năm nay ba tuổi, nói năng lưu loát, dáng dấp trắng trẻo mũm mĩm, lông mi hơi cong lên giống như búp bê, vả lại hầu như chưa bao giờ khóc, lúc nào cũng tươi cười ngọt ngào, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái muốn véo hai cái, đại khái cũng đang vì như thế, Tống Tiểu Hoa không thể bỏ mặc cậu nhóc…

Nhưng, nhìn bộ dáng xinh đẹp của nó, cha mẹ phải không kém mới đúng, đây là sắc màu duy nhất trong mạch xúc cảm bi thương nơi sơn núi cùng cốc của Tống Tiểu Hoa.

“Cha!”

Lục Lăng không trả lời câu hỏi của Tống Tiểu Hoa, mà nhảy cẫng lên hoan hô chạy về cửa viện sau lưng nàng, thuận tiện, thành công đẩy nàng ngã ngửa.

Vừa tức vừa chóng mặt bò dậy, xoay người, sửng sốt.

Ông trời ôi! Lão Thiên ơi! Người đừng đùa giỡn con như vậy chứ!

Chỉ thấy một nam nhân đứng thẳng ở cửa, một tay ôm Lăng Nhi, một tay cầm cái cuốc, ống quần vén lên thật cao lộ ra bắp chân dơ dáy, đoản sam (y phục ngắn, gọn) đầy bùn lầy vết bẩn, trên mặt vết đen vết trắng hoàn toàn không phân biệt được màu da, thậm chí đầu tóc còn thôi lôi nhếch nhác…

Đây là Huyện lệnh? Đây là Quan nhi? Đây là nhân viên công vụ?! Đây là… phu quân của nàng?!!!

Tống Tiểu Hoa im lặng hỏi ông trời, nước mắt rơi xuống.

Lục Tử Kỳ nhìn cô gái kia đứng trong sân mà vẻ mặt có chút kỳ quái, khẽ nhíu mày, sao lại chênh lệch với miêu tả lúc đầu của bà mai xa như thế, gầy yếu non nớt đến vậy, đâu giống người chững chạc, có khả năng xử lí được toàn bộ chuyện gia đình từ trong ra ngoài?

Thấy nàng vừa mới bị ốm một trận, sắc mặt còn tái nhợt tiều tụy, nhưng lông mày thanh tú và đôi mắt to cũng mang theo một chút thông minh lanh lợi rất hiếm thấy trên người những cô gái khác.

Hôm đó vừa làm lễ xong, còn chưa có thời gian nhìn nàng cẩn thận, chợt nghe sông Liễu đột nhiên vỡ đê, hơn nửa số đất nông nghiệp của huyện bỗng chốc bị đe dọa lớn, làm quan phụ mẫu một vùng, phải đối mặt với tình hình nguy hiểm, tất nhiên không thể tiếp tục chuyện tình yêu nam nữ của riêng mình. Sau khi vội vã rời đi, nghe người ta báo cáo lại rằng nàng ngã bệnh vì đi đường mệt nhọc, chỉ kịp sai người nhờ vợ của huyện úy là Trương thẩm đến chăm sóc hộ.

Lại nói, lần này thực sự quá vội vàng thành ra hỗn loạn, sắp xếp không chu toàn, đi vừa gấp vừa tới chỗ rất nguy hiểm, không thể mang Lăng Nhi theo bên người. Mặc dù chỉ muốn Hoắc Nam xin nghỉ về quê, nhưng trong nhà có một cô gái, thấy rằng tạm thời không đáng ngại. Trong tình hình đó, cũng đã hoàn toàn quên mất tình trạng cơ thể của nàng, đã quên rằng một cô gái mới đến còn xa lạ với tất cả, liệu có thể chăm lo được hết không.

Tuy cái nhà này khá đơn giản thậm chí có chút đơn sơ, tuy Lăng Nhi đã qua tuổi biết điều hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là làm khó quá rồi…

Nhưng cũng may, xem xét ra, thân thể của nàng hồi phục coi như không tệ, cũng rất hòa hợp khi ở chung với Lăng Nhi.

Dù vậy, trong lòng thật áy náy với nàng, chỉ có thể tạm thời gác lại, về sau bù đắp dần dần.

Hắng giọng một cái, há miệng mấy tiếng “Phu nhân” không làm sao mà thốt ra được.

Đã từng cho rằng, cả đời này chỉ biết gọi một cô gái làm 'Phu nhân';

Đã từng cho rằng, cả đời này chỉ biết làm bạn cùng một cô gái đến già;

Đã từng cho rằng, cả đời này chỉ biết nắm tay của một cô gái, nhìn một thời hoàng kim thịnh vượng kia đến cuối cùng...

Nhưng, hắn có thể không có vợ, mà Lăng nhi không thể không có mẫu thân.

Đứa bé này, vừa ra đời thì mẫu thân mất. Trước lúc hai tuổi, chưa từng được nhìn thấy người cha lòng như đã chết, cả ngày uống say của mình. Sau đó, vừa bị người cha đã tỉnh ngộ mang theo đến huyện Bắc Nhai ngàn dặm xa xôi, nghèo khó vắng vẻ, vừa bị lơ là chăm sóc do cha cả ngày bận rộn việc công.

Có thể, đối với nó mà nói, Hoắc Nam cùng một đám quan viên nha dịch trong huyện nha so với cha ruột của mình còn thân thiết hơn.

Cũng đến lúc, cho nó một người mẫu thân, cho nó một gia đình trọn vẹn rồi.

Lục Lăng rúc vào trong ngực Lục Tử Kỳ, nhìn bên này một chút, bên kia một chút: “Phụ thân, mẫu thân, vì sao hai người không nói chuyện?”

Ngay tức khắc, khóe miệng Tống Tiểu Hoa giật giật một chút, điên cuồng hét lên trong lòng: không không không, ta không phải là mẫu thân ngươi, không phải!

Rốt cuộc, lông mày Lục Tử Kỳ giãn ra, cười khổ một tiếng trong lòng, mở miệng nói: “Phu nhân, cực khổ cho nàng rồi.”

Tiếng nói của hắn rành mạch mà dịu dàng, hàm răng của hắn trắng tinh mà đều tăm tắp, nhưng những thứ này cũng không bằng một câu “Phu nhân” gây nên sự chấn động chết người cho Tống Tiểu Hoa. Chẳng lẽ, mình thật sự muốn cùng “Thổ dân” một ngàn năm trước này làm vợ chồng?!

“Cái đó...”

Chỉ có nói hai chữ rồi không biết tiếp tục làm sao nữa, muốn xưng hô với hắn như thế nào? Phu quân? Lang quân? Tướng công? Đương gia?...

Tất cả kiến thức lịch sử trong đầu Tống Tiểu Hoa dường như đều bắt nguồn từ những thứ điện ảnh và kịch truyền hình càng ngày càng không đáng tin kia, đối với những chi tiết này trong cuộc sống lại càng là một lỗ đen trước hai mắt, hơi do dự một chút, dứt khoát bằng bất cứ giá nào, dù sao thì không thể để cho nàng đóng giả cổ nhân thời gian dài mà không có chút nào sơ hở, nếu sớm muộn đều phải lộ ra, không bằng trước đó chuẩn bị ít chăn đệm dự phòng kim châm, cũng để đến lúc đó tránh khỏi kích thích quá mức mà không thể cứu vãn: “Thật ra thì, chàng có thể gọi nhũ danh của ta... Diêu Diêu.” Đây vốn là tên nàng, so với 'Tiểu Hoa' dễ nghe hơn nhiều...

Thấy Lục Tử Kỳ có chút sững sờ, vội vàng làm ra vẻ khó xử, cúi đầu xuống đất ngượng ngùng nói: “Ca ca tẩu tẩu gọi ta như vậy, ta nghĩ, nếu đã là… người một nhà ấy...”

“Hoa diêu diêu à?” Ngay lúc Tống Tiểu Hoa tưởng như bị chính mình làm cho mệt chết, Lục Tử Kỳ ôm Lăng nhi cất bước đi tới.

“Không phải, là Diêu Diêu (xa xôi).”

“Được, như vậy, sau này nàng gọi ta là Đông Thanh, là tên của ta.” Như vậy, không còn gì tốt hơn...

Tống Tiểu Hoa thấy Lục Tử Kỳ biết nghe lời, dễ nói chuyện như thế, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu, nhìn người nam nhân ở trước mặt n này, trong lòng không khỏi khen một câu, nếu bỏ qua khuôn mặt “chất phác quá mức” và trang phục “hơi thở bùn đất tràn đầy”, chiều cao và vóc dáng của hắn cũng rất chuẩn, thật là đáng tiếc, đáng tiếc.

Đang trong lúc nàng không chút nào kiêng kị né tránh ánh mắt nhìn thẳng, Lục Tử Kỳ lặng lẽ nhíu đuôi lông mày. Là to gan không được dạy dỗ, hay là tỏ vẻ ngây thơ?

“Ôi! Lục đại nhân, ngài đã trở lại!” Theo giọng nữ lanh lảnh, một phụ nhân trung niên khỏe mạnh mập mạp bước nhanh vào sân, trên cánh tay còn mang một rổ rau dưa tươi mới.

“Trương thẩm, mấy ngày nay thật sự đã làm phiền ngươi.” Lục Tử Kỳ cúi người để Lăng Nhi xuống, cười nhận lấy rổ rau: “Nhanh đi gặp lão Trương nhà các ngươi đi! Lần này ít nhiều còn có hắn, nhưng cũng là mệt mỏi không nhẹ. Nhanh đi về chuẩn bị một ít rượu ngon thức ăn ngon an ủi hắn cho tốt chút. À đúng rồi, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, để cho lão Trương ngày mai tới tìm ta lấy.”

“Này! Nhìn ngài nói kìa Lục đại nhân, nếu không phải do ngài, người toàn huyện chúng ta sang năm cũng phải đi ra ngoài xin cơm, còn tính toán cùng ta những món tiền nhỏ này làm gì?”

“Chỉ là chuyện thuộc bổn phận của ta thôi, ngày mai nhớ nhắc nhở lão Trương. Hôm nay ta không giữ ngươi lại, ngày khác nhất định mang lên một bàn rượu và thức ăn xin vợ chồng hai người uống hai chén.”

Lục Tử Kỳ mỉm cười dịu dàng, trong lời nói đầy chân thật đáng tin, Trương thẩm xem chừng cũng không lay chuyển được, đành phải bằng lòng, trước khi đi dặn dò: “ Thân thể phu nhân yếu đuối, nhất thiết phải điều dưỡng tốt. Còn hai thang thuốc ta đặt ở phòng bếp, cần uống trong trưa nay và tối nay. Hồ đại phu ngày mai lại đến xem cho phu nhân một chút, hẳn là kê đơn thuốc mới. Lục đại nhân, ngài không biết đâu, đợt này bệnh của phu nhân thật nguy hiểm, nếu không tỉ mỉ thì sợ là...”

Thở dài, cực kỳ tán thành nhìn Tống Thiểu Hoa bề ngoài nhìn như đang cười nhưng trong không cười: “Đừng nhìn phu nhân tuổi không lớn lắm, cũng hiểu đại nghĩa, nhiều ngày như vậy rồi, không có một lời oán trách, đối với tiểu thiếu gia cũng rất biết nóng biết lạnh. Lục đại nhân, ngài thật là có phúc! Đây chính là làm người tốt gặp việc tốt!”

Trương thẩm nói vài câu, liền cười hớ hớ, vội vàng về nhà đoàn tụ cùng quan nhân nhà mình (chồng mình). Bỏ lại hai lớn một nhỏ trong viện nhất thời lại im lặng lúng túng.

Lục Tử Kỳ chỉ nghe nói Tống Tiểu Hoa bị bệnh, nhưng cũng không biết thì ra là bệnh nặng như vậy. Đối mặt với thê tử mới cưới mang vẻ mặt bình tĩnh hoàn toàn không có oán hận, trong lòng hắn áy náy hơn rất nhiều.

Mà nhìn như bình tĩnh Tống Tiểu Hoa, thật ra trong lòng ba đào mãnh liệt, bởi vì, nàng chợt nhớ tới hai vấn đề chết người:

Thứ nhất, nàng không thể nấu cơm, chính xác ra, chắc là không biết dùng đồ nấu cơm nào ngoại trừ nồi cơm điện và lò vi ba. Sau khi mơ hồ xuyên qua, đầu tiên là bận.. bình phục tâm trạng đang cực kỳ khiếp sợ, tiếp theo bận… thích ứng với cuộc sống khô khan, không có TV, không có mạng Internet, không có bất kỳ phương tiện truyền thông nào, sau đó bận... học cách mặc y phụ tầng tầng lớp lớp, phức tạp muốn chết và búi kiểu tóc rối rắm khiến nàng hận không thể lập tức cạo trọc, thỉnh thoảng còn muốn bớt thời gian ngẩn người oán trời, đối phó với đứa con riêng còn nhỏ của chồng, đâu còn thời gian đi nghiên cứu cách dùng bếp lò, nổi lửa nấu cơm mà chưa từng gặp bao giờ? May mà có Trương thẩm vừa mua vừa nấu giúp ba bữa một ngày, nếu không, sợ là đã sớm chết đói liền, đầu thai một lần nữa.

Nhưng từ giờ trở đi, bệnh của nàng tốt lên, nàng... Lão công của nàng đã trở lại, đương nhiên Trương thẩm sẽ không đến làm “bảo mẫu theo giờ” miễn phí nữa, vậy sau này chẳng phải sẽ khiến cho cô dâu nhỏ là nàng một mình một người làm hết tất cả sao?

Ôi xã hội cũ vạn ác! Nàng thật hoài niệm các nam nhân “Mã đại tẩu” lên được phòng khách xuống được phòng bếp của một ngàn năm sau…

Thứ hai, theo nàng biết, nàng và Lục Tử Kỳ còn chưa kịp ấy... Viên phòng (động phòng). Mặc dù bản chất của nàng là “Ngự Tỷ”, nhưng vẫn ở giai đoạn luyện “Chày gỗ”, hiểu biết về nam nhân chỉ ở “Mặt ngoài” mà không tiến vào “Thực chất”. Chẳng lẽ, “Lần đầu tiên” của linh hồn từ quá khứ cùng thân thể hiện tại của nàng lại trao cho nam nhân giống như bùn đất trước mắt này?

Không không không, quyết không thể cho phép tình huống như thế xảy ra!...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện