Trầm Ngư bụng đầy khó hiểu, hỏi nàng: "Vương phi, người nói có phải Vương gia thích người hay không? Bằng không sao lại vì muốn lưu lại Thanh Sơn Viện mà tự xé miệng vết thương? Đó là máu thịt nha, xé ra sao có thể không đau. Ngày thường khi nô tỳ thêu thùa may vá, bị kim đâm thôi đã đau không chịu được, sao Vương gia có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ?"
Liễu Ngân Tuyết tươi cười chua xót: "Hắn đối với bản thân đã tàn nhẫn, có thể thấy được đối với người khác còn ác hơn."
Lâu Duẫn vì muốn lưu lại Thanh Sơn Viện đã có thể đối xử với mình như vậy, nếu có một ngày hắn biết rằng hắn chung quy không giữ được nàng, hắn sẽ thế nào? Liễu Ngân Tuyết quả thực không dám tưởng tượng.
Nếu có một ngày, nàng thật sự thành công thoát khỏi Kỳ vương phủ, thoát khỏi Lâu Duẫn, hắn sẽ làm gì? Liễu Ngân Tuyết tay chân lạnh lẽo.
Trầm Ngư thì không nghĩ nhiều như Liễu Ngân Tuyết, nàng nói: "Nô tỳ thấy Vương gia đối với người khá tốt, cứ sống tiếp thế này cũng không phải không được, chuyện quá khứ dù sao cũng qua rồi, sống phải nghĩ đến tương lai. Dù Vương gia tàn nhẫn hay không, chỉ cần không tàn nhẫn với Vương phi, luôn đối tốt với người là được, phải không ạ?"
"Đúng vậy, khá tốt." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng chậm rãi nói.
Nhưng mà một lần tổn thương khiến nàng không cho phép bản thân mở lòng với Lâu Duẫn một lần nữa, bây giờ nàng còn lưu lại Kỳ vương phủ cũng là vì Lâu Dật với Lạc Âm Phàm còn chưa ngã xuống, nàng còn có kế hoạch khác chứ không phải vì nàng có thể tha thứ cho Lâu Duẫn hay chấp nhận tương lai cùng với hắn.
Nàng không thể chung sống với Lâu Duẫn cả đời, nàng nhượng bộ hắn một chút, đối xử với hắn tốt hơn một chút đều là có ý đồ khác, với nàng mà nói, Lâu Duẫn là vũ khí tốt nhất, nàng cẩn hảo hảo lợi dụng.
Nàng nặng nề nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ, chính mình có phải quá tàn nhẫn hay không.
Gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của nàng, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, Lâu Duẫn đã đứng sau lưng nàng, hắn cúi đầu, giọng nói có chút trách cứ: "Sao lại ngồi ở đây, bị lạnh thì sao?"
Liễu Ngân Tuyết cười cười, mắt phượng xinh đẹp như tràn ngập nhu tình: "Ta đang đợi chàng."
Lâu Duẫn cởi áo ngoài choàng lên người nàng, ôm vai nàng đi về phía Thanh Sơn Viện, gió đêm lạnh lẽo, hắn ôm nàng sát hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Vào đông trời lạnh, sau này đừng đứng ở chỗ gió lạnh nữa, nếu bị phong hàn nàng lại không muốn uống thuốc."
"Dạ." Nàng ôn thanh trả lời.
Ban đêm tuyết rơi, hôm sau Liễu Ngân Tuyết rời giường, đẩy cửa sổ ra, trên mặt đất đã có một tầng tuyết mỏng, nàng mặc quần áo ấm áp, bảo nha hoàn lấy xẻng ra rồi tới nội viện đắp người tuyết.
Trầm Ngư và Lạc Nhạn ở bên cạnh giúp nàng, Trầm Ngư nói: "Có nhị thiếu gia với tam tiểu thư ở đây thì tốt, bọn họ thích nhất là đắp người tuyết, trước đây mùa đông nào Vương phi chơi cùng, bọn họ đều rất vui."
Liễu Ngân Tuyết đắp một người tuyết nho nhỏ, dùng khăn làm thêm một chiếc mũ đỏ đội trên đầu người tuyết, lấy hai lá cây làm mắt, nhánh cây làm miệng và mũi, nhanh chóng hoàn thành một người tuyết đáng yêu.
Làm xong, nàng rất có cảm giác thành tựu, cười nói: "Liễu phủ cũng có tuyết mà, hai đứa nó chắc chắn sẽ chơi."
Đông Cung, tới gần cửa ải cuối năm, khắp nơi đều cần đi lại quan hệ, Hoàng thượng lúc này lại không chuẩn cho Lâu Dật gặp bất kỳ ai, đối với hắn mà nói là bất lợi rất lớn, biết đâu Lâu Tông lại nhân lúc này cực lực mượn sức triều thần.
Lâu Dật nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong điện, suy nghĩ loạn thành một đoàn.
Nô tài ngoài cửa bẩm: "Điện hạ, Thái tử phi cầu kiến."
Lâu Dật đang bực, nghe tin Lạc Âm Phàm tới, hắn lạnh lùng hừ một cái, mặt mày trầm xuống, không vui nói: "Cho vào."
Lạc Âm Phàm mặc xiêm y màu lam thêu mẫu đơn, trong tay cầm ấm lô sưởi tay, thong thả bước vào chính điện, phúc thân hành lễ với Lâu Dật, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, thần thiếp nghe nói chàng tâm tình bực bội nên đặc biệt tới thăm."
Lâu Dật dừng chân, lạnh lùng nhìn Lạc Âm Phàm: "Bổn cung bị giam cầm cũng không tốt cho ngươi đâu."
"Đương nhiên thần thiếp biết ạ, thần thiếp với điện hạ là ngồi chung thuyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, thần thiếp đứng về phía điện hạ, đương nhiên sẽ hy vọng điện hạ gặp toàn chuyện tốt, tương lai vinh đăng cửu đỉnh." Lạc Âm Phàm ôn thanh tế ngữ nói.
Lâu Dật ngồi xuống cạnh chậu than, cười lạnh: "Nói thì dễ nghe, chuyện Quỷ Thư đầu quân cho bổn cung còn không phải do ngươi phái người truyền tin cho Lâu Duẫn sao? Ngươi phá hoại thế lực của bổn cung còn nói muốn đứng chung thuyền với bổn cung, nực cười!"
"Thần thiếp là chính phi của điện hạ, đương nhiên sẽ lấy điện hạ làm trọng."
"Thôi đừng có nói mấy câu ong bướm đó với bổn cung, bổn cung không thích nghe, ngươi thích nói thì đi tìm Lâu Duẫn mà nói, nhưng mà hắn vì Liễu Ngân Tuyết mà trọng thương, nghe nói miệng vết thương đến nay còn chưa khép lại, có lẽ cũng không có tâm tư nào để ý đến ngươi." Lâu Dật lãnh trào.
Đáy mắt Lạc Âm Phàm xẹt qua một tia đau đớn, Lâu Duẫn thay đổi tâm tư với Liễu Ngân Tuyết nàng đã sớm biết, nhưng nàng có thể làm gì?
Nàng căn bản bất lực, ngày hôm đó trên Giao Thái Điện, khi nàng kéo Lâu Duẫn vào rắc rối đó, nàng đã hoàn toàn mất đi cảm tình của hắn, sau đó Lâu Duẫn lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và mẫu thân, điều đó đã hoàn toàn chặt đứt tình nghĩa trong quá khứ của nàng và Lâu Duẫn.
Lâu Duẫn hận nhất cái gì?
Hận nhất phản bội.
Nàng phản bội hắn, vứt bỏ hắn, hắn vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho nàng, nàng cũng không dám trông mong chuyện hắn tha thứ, dựa theo tính tình Lâu Duẫn, hắn sẽ tận lực đối phó với Lâu Dật, làm cho Lâu Dật ngã khỏi vị trí Thái tử.
Nàng với Lâu Dật là một, Lâu Dật gặp họa thì nàng cũng sẽ không thể sống tốt, chi bằng được ăn cả ngã về không, đánh bạc một lần, chờ đến khi nàng ngồi lên vị trí Hoàng hậu rồi thì muốn thế nào chẳng được.
Lạc Âm Phàm ngồi xuống cạnh Lâu Dật, ôn thanh nói: "Bây giờ thanh danh của điện hạ đã bị hao tổn, đối với điện hạ là chuyện cực kỳ bất lợi, phụ hoàng thất vọng điện hạ, nếu lúc này Thành vương lại nhân cơ hội tranh thủ sự yêu thích của phụ hoàng, lung lay suy nghĩ của phụ hoàng thì chỉ cần một lần nữa điện hạ gây chuyện, vị trí trữ quân này sẽ tràn ngập nguy cơ."
Lâu Dật trừng mắt cảnh cáo Lạc Âm Phàm: "Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, bổn cung tự biết, mấy lời khó nghe đó ngươi không cần nói, nghe mà phiền."
Đông Cung dưỡng không ít mưu sĩ, đều là để bày mưu tính kế cho hắn, mấy lời này các mưu sĩ đều đã nói qua.
"Cho nên ý thần thiếp là, trước mắt quan trọng nhất là điện hạ phải vãn hồi thánh tâm, chỉ cần hoàng thượng nghĩ điện hạ tốt thì toàn bộ người trong thiên hạ có nghĩ điện hạ không tốt cũng chẳng nghĩa lý gì?" Lạc Âm Phàm nói.
Lâu Dật cầm kìm sắt khảy khảy chậu than, không mở miệng.
Lạc Âm Phàm thấy hắn đang nghe mình nói chuyện, trên mặt liền có vài phần ý cười, nàng nói: "Giờ chàng bị nhốt ở Đông Cung, không gặp được ai thì cũng chẳng làm được cái gì, chờ ra ngoài rồi hảo hảo nhận sai với phụ hoàng, rồi xin đi làm chút chuyện có lợi cho bá tánh, để bá tánh thấy chàng hiền đức thì danh tiếng tự nhiên sẽ từ từ tốt lên thôi."
Lâu Dật liếc Lạc Âm Phàm một cái, chậm rì rì nói: "Những lời này, bổn cung đã nghe qua, ngươi có thể nghĩ ra thì mưu sĩ của bổn cung đương nhiên cũng có thể nghĩ ra."
"Vậy còn chuyện con nối dõi thì sao? Nhóm mưu sĩ của chàng có lo được không?" Lạc Âm Phàm hỏi.
Sắc mặt Lâu Dật nháy mắt trầm xuống, mấy năm nay nhóm mưu sĩ đã vô số lần nói với hắn về chuyện con nối dõi, ban đầu hắn còn kiên nhẫn nghe nhưng sau này cứ nghe đến là phát hỏa, dần dần không kẻ nào dám đề cập đến chuyện này trước mặt hắn nữa.
Sau đó Lạc Âm Phàm bỗng nhiên có thai, nhóm mưu sĩ lại sôi nổi lên, nhưng cuối cùng Lạc Âm Phàm rơi xuống nước mất hài tử, nhóm mưu sĩ sợ chạm vào vảy ngược của hắn, nửa cái rắm còn không dám thả.
Hiện giờ dám nói đến chuyện này trước mặt hắn cũng chỉ có Lạc Âm Phàm.
Hắn âm trầm cười cười: "Chuyện con nối dõi không phải đang giải quyết rồi sao? Ngươi sốt ruột cái gì? Chuyện đó cũng là do ngươi tự mình đồng ý. Sao? ngươi không hài lòng? Muốn bổn cung đổi người khác cho à?"
Lạc Âm Phàm giận tím mặt nhưng cố kiềm lại, dùng khăn lau lau khóe mắt rồi ném vào chậu than, nói với Lâu Dật: "Điện hạ hiểu lầm rồi, thần thiếp tới tìm điện hạ là muốn báo cho điện hạ, thần thiếp có thai rồi."
"Nhanh như vậy?" Lâu Dật giật mình.
Việc này ban đầu Lạc Âm Phàm không đồng ý, nhưng sau khi nàng trở về Tả tướng phủ một chuyến, không biết Tả tướng hay Tả tướng phu nhân nói gì mới nàng mà đến khi hồi Đông Cung, nàng liền tìm hắn nói đã suy nghĩ kĩ và nguyện ý làm theo.
Lâu Dật sốt ruột, muốn mau thực thi nên mấy ngày gần đây Lạc Âm Phàm đều ở lại tẩm điện của hắn, tẩm điện ngay sát thư phòng, hắn liền ngủ trong thư phòng, để Lạc Âm Phàm với thị vệ bên người hắn ngủ trong tẩm điện.
Chuyện này là tuyệt mật, chỉ có ba người bọn họ biết.
Lâu Dật quá cần một hài tử để củng cố địa vị nên mới đi tới bước đường này, vốn tưởng rằng còn phải đợi một thời gian, không ngờ nhanh như vậy Lạc Âm Phàm đã có thai.
Lâu Dật vừa cao hứng vừa bi ai.
Lạc Âm Phàm có thai, với hắn mà nói là chuyện tốt, nhưng hài tử trong bụng Lạc Âm Phàm không phải của hắn, hơn nữa điều này cũng chứng minh hắn có vấn đề trong việc làm nữ nhân mang thai.
"Thái y khám chưa?" Lâu Dật hỏi.
Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Chưa ạ, nhưng thần thiếp là người từng mang thai nên biết biểu hiện thế nào, sẽ không nhầm đâu, ngày mai thần thiếp sẽ gọi thái y đến bắt mạch cho chắc ăn."
"Đừng chờ đến mai, bây giờ luôn đi," Lâu Dật gấp không chờ nổi, "Nếu phụ hoàng biết thì cũng sẽ cao hứng hơn nhiều."
Hắn lập tức sai người đi gọi Văn thái y: "Nói Thái tử phi không khỏe, thỉnh thái y tới xem."
Văn thái y là người vừa tiếp quản Thái y viện, hành sự phá lệ cẩn thận, ông tới rất nhanh, hành lễ xong xuôi lập tức ngồi xuống bắt mạch cho Lạc Âm Phàm, đồng thời hỏi Lạc Âm Phàm không khỏe chỗ nào, có triệu chứng gì.
Lạc Âm Phàm có chút thẹn thùng trả lời: "Buổi sáng thường thấy buồn nôn, không muốn ăn gì, hay buồn ngủ."
Văn thái y vừa nghe vừa gật gù, bắt mạch tay trái rồi lại tay phải, sau đó mới đứng dậy chắp tay nói: "Chúc mừng Thái Tử điện hạ, nương nương đây là có hỉ."
Lâu Dật lộ vẻ vui mừng, không tin tưởng hỏi: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật rồi, vi thần làm nghề y nhiều năm, không kém đến mức không khám được hỉ mạch, vi thần tin là Thái tử phi thật sự có thai, nếu điện hạ không tin thì hãy thỉnh thái y khác đến xem thêm một lần nữa." Văn thái y nói.
Lâu Dật nhìn Lạc Âm Phàm, thầm mắng trong lòng "Tiện nhân", rồi nhìn Văn thái y nói: "Đa tạ văn thái y, người đâu, thay bổn cung tiễn Văn thái y rồi bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng và mẫu phi."
Nô tài trong điện bận rộn làm việc, Lâu Dật vung tay cho bọn họ lui hết xuống, cúi đầu nhìn Lạc Âm Phàm: "Tính ra ngươi còn có tác dụng."
"Tên thị vệ kia tính sao?" Lạc Âm Phàm hỏi.
Liễu Ngân Tuyết tươi cười chua xót: "Hắn đối với bản thân đã tàn nhẫn, có thể thấy được đối với người khác còn ác hơn."
Lâu Duẫn vì muốn lưu lại Thanh Sơn Viện đã có thể đối xử với mình như vậy, nếu có một ngày hắn biết rằng hắn chung quy không giữ được nàng, hắn sẽ thế nào? Liễu Ngân Tuyết quả thực không dám tưởng tượng.
Nếu có một ngày, nàng thật sự thành công thoát khỏi Kỳ vương phủ, thoát khỏi Lâu Duẫn, hắn sẽ làm gì? Liễu Ngân Tuyết tay chân lạnh lẽo.
Trầm Ngư thì không nghĩ nhiều như Liễu Ngân Tuyết, nàng nói: "Nô tỳ thấy Vương gia đối với người khá tốt, cứ sống tiếp thế này cũng không phải không được, chuyện quá khứ dù sao cũng qua rồi, sống phải nghĩ đến tương lai. Dù Vương gia tàn nhẫn hay không, chỉ cần không tàn nhẫn với Vương phi, luôn đối tốt với người là được, phải không ạ?"
"Đúng vậy, khá tốt." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng chậm rãi nói.
Nhưng mà một lần tổn thương khiến nàng không cho phép bản thân mở lòng với Lâu Duẫn một lần nữa, bây giờ nàng còn lưu lại Kỳ vương phủ cũng là vì Lâu Dật với Lạc Âm Phàm còn chưa ngã xuống, nàng còn có kế hoạch khác chứ không phải vì nàng có thể tha thứ cho Lâu Duẫn hay chấp nhận tương lai cùng với hắn.
Nàng không thể chung sống với Lâu Duẫn cả đời, nàng nhượng bộ hắn một chút, đối xử với hắn tốt hơn một chút đều là có ý đồ khác, với nàng mà nói, Lâu Duẫn là vũ khí tốt nhất, nàng cẩn hảo hảo lợi dụng.
Nàng nặng nề nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ, chính mình có phải quá tàn nhẫn hay không.
Gió thổi qua, thổi tung mái tóc dài của nàng, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, Lâu Duẫn đã đứng sau lưng nàng, hắn cúi đầu, giọng nói có chút trách cứ: "Sao lại ngồi ở đây, bị lạnh thì sao?"
Liễu Ngân Tuyết cười cười, mắt phượng xinh đẹp như tràn ngập nhu tình: "Ta đang đợi chàng."
Lâu Duẫn cởi áo ngoài choàng lên người nàng, ôm vai nàng đi về phía Thanh Sơn Viện, gió đêm lạnh lẽo, hắn ôm nàng sát hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Vào đông trời lạnh, sau này đừng đứng ở chỗ gió lạnh nữa, nếu bị phong hàn nàng lại không muốn uống thuốc."
"Dạ." Nàng ôn thanh trả lời.
Ban đêm tuyết rơi, hôm sau Liễu Ngân Tuyết rời giường, đẩy cửa sổ ra, trên mặt đất đã có một tầng tuyết mỏng, nàng mặc quần áo ấm áp, bảo nha hoàn lấy xẻng ra rồi tới nội viện đắp người tuyết.
Trầm Ngư và Lạc Nhạn ở bên cạnh giúp nàng, Trầm Ngư nói: "Có nhị thiếu gia với tam tiểu thư ở đây thì tốt, bọn họ thích nhất là đắp người tuyết, trước đây mùa đông nào Vương phi chơi cùng, bọn họ đều rất vui."
Liễu Ngân Tuyết đắp một người tuyết nho nhỏ, dùng khăn làm thêm một chiếc mũ đỏ đội trên đầu người tuyết, lấy hai lá cây làm mắt, nhánh cây làm miệng và mũi, nhanh chóng hoàn thành một người tuyết đáng yêu.
Làm xong, nàng rất có cảm giác thành tựu, cười nói: "Liễu phủ cũng có tuyết mà, hai đứa nó chắc chắn sẽ chơi."
Đông Cung, tới gần cửa ải cuối năm, khắp nơi đều cần đi lại quan hệ, Hoàng thượng lúc này lại không chuẩn cho Lâu Dật gặp bất kỳ ai, đối với hắn mà nói là bất lợi rất lớn, biết đâu Lâu Tông lại nhân lúc này cực lực mượn sức triều thần.
Lâu Dật nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong điện, suy nghĩ loạn thành một đoàn.
Nô tài ngoài cửa bẩm: "Điện hạ, Thái tử phi cầu kiến."
Lâu Dật đang bực, nghe tin Lạc Âm Phàm tới, hắn lạnh lùng hừ một cái, mặt mày trầm xuống, không vui nói: "Cho vào."
Lạc Âm Phàm mặc xiêm y màu lam thêu mẫu đơn, trong tay cầm ấm lô sưởi tay, thong thả bước vào chính điện, phúc thân hành lễ với Lâu Dật, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, thần thiếp nghe nói chàng tâm tình bực bội nên đặc biệt tới thăm."
Lâu Dật dừng chân, lạnh lùng nhìn Lạc Âm Phàm: "Bổn cung bị giam cầm cũng không tốt cho ngươi đâu."
"Đương nhiên thần thiếp biết ạ, thần thiếp với điện hạ là ngồi chung thuyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, thần thiếp đứng về phía điện hạ, đương nhiên sẽ hy vọng điện hạ gặp toàn chuyện tốt, tương lai vinh đăng cửu đỉnh." Lạc Âm Phàm ôn thanh tế ngữ nói.
Lâu Dật ngồi xuống cạnh chậu than, cười lạnh: "Nói thì dễ nghe, chuyện Quỷ Thư đầu quân cho bổn cung còn không phải do ngươi phái người truyền tin cho Lâu Duẫn sao? Ngươi phá hoại thế lực của bổn cung còn nói muốn đứng chung thuyền với bổn cung, nực cười!"
"Thần thiếp là chính phi của điện hạ, đương nhiên sẽ lấy điện hạ làm trọng."
"Thôi đừng có nói mấy câu ong bướm đó với bổn cung, bổn cung không thích nghe, ngươi thích nói thì đi tìm Lâu Duẫn mà nói, nhưng mà hắn vì Liễu Ngân Tuyết mà trọng thương, nghe nói miệng vết thương đến nay còn chưa khép lại, có lẽ cũng không có tâm tư nào để ý đến ngươi." Lâu Dật lãnh trào.
Đáy mắt Lạc Âm Phàm xẹt qua một tia đau đớn, Lâu Duẫn thay đổi tâm tư với Liễu Ngân Tuyết nàng đã sớm biết, nhưng nàng có thể làm gì?
Nàng căn bản bất lực, ngày hôm đó trên Giao Thái Điện, khi nàng kéo Lâu Duẫn vào rắc rối đó, nàng đã hoàn toàn mất đi cảm tình của hắn, sau đó Lâu Duẫn lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và mẫu thân, điều đó đã hoàn toàn chặt đứt tình nghĩa trong quá khứ của nàng và Lâu Duẫn.
Lâu Duẫn hận nhất cái gì?
Hận nhất phản bội.
Nàng phản bội hắn, vứt bỏ hắn, hắn vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho nàng, nàng cũng không dám trông mong chuyện hắn tha thứ, dựa theo tính tình Lâu Duẫn, hắn sẽ tận lực đối phó với Lâu Dật, làm cho Lâu Dật ngã khỏi vị trí Thái tử.
Nàng với Lâu Dật là một, Lâu Dật gặp họa thì nàng cũng sẽ không thể sống tốt, chi bằng được ăn cả ngã về không, đánh bạc một lần, chờ đến khi nàng ngồi lên vị trí Hoàng hậu rồi thì muốn thế nào chẳng được.
Lạc Âm Phàm ngồi xuống cạnh Lâu Dật, ôn thanh nói: "Bây giờ thanh danh của điện hạ đã bị hao tổn, đối với điện hạ là chuyện cực kỳ bất lợi, phụ hoàng thất vọng điện hạ, nếu lúc này Thành vương lại nhân cơ hội tranh thủ sự yêu thích của phụ hoàng, lung lay suy nghĩ của phụ hoàng thì chỉ cần một lần nữa điện hạ gây chuyện, vị trí trữ quân này sẽ tràn ngập nguy cơ."
Lâu Dật trừng mắt cảnh cáo Lạc Âm Phàm: "Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, bổn cung tự biết, mấy lời khó nghe đó ngươi không cần nói, nghe mà phiền."
Đông Cung dưỡng không ít mưu sĩ, đều là để bày mưu tính kế cho hắn, mấy lời này các mưu sĩ đều đã nói qua.
"Cho nên ý thần thiếp là, trước mắt quan trọng nhất là điện hạ phải vãn hồi thánh tâm, chỉ cần hoàng thượng nghĩ điện hạ tốt thì toàn bộ người trong thiên hạ có nghĩ điện hạ không tốt cũng chẳng nghĩa lý gì?" Lạc Âm Phàm nói.
Lâu Dật cầm kìm sắt khảy khảy chậu than, không mở miệng.
Lạc Âm Phàm thấy hắn đang nghe mình nói chuyện, trên mặt liền có vài phần ý cười, nàng nói: "Giờ chàng bị nhốt ở Đông Cung, không gặp được ai thì cũng chẳng làm được cái gì, chờ ra ngoài rồi hảo hảo nhận sai với phụ hoàng, rồi xin đi làm chút chuyện có lợi cho bá tánh, để bá tánh thấy chàng hiền đức thì danh tiếng tự nhiên sẽ từ từ tốt lên thôi."
Lâu Dật liếc Lạc Âm Phàm một cái, chậm rì rì nói: "Những lời này, bổn cung đã nghe qua, ngươi có thể nghĩ ra thì mưu sĩ của bổn cung đương nhiên cũng có thể nghĩ ra."
"Vậy còn chuyện con nối dõi thì sao? Nhóm mưu sĩ của chàng có lo được không?" Lạc Âm Phàm hỏi.
Sắc mặt Lâu Dật nháy mắt trầm xuống, mấy năm nay nhóm mưu sĩ đã vô số lần nói với hắn về chuyện con nối dõi, ban đầu hắn còn kiên nhẫn nghe nhưng sau này cứ nghe đến là phát hỏa, dần dần không kẻ nào dám đề cập đến chuyện này trước mặt hắn nữa.
Sau đó Lạc Âm Phàm bỗng nhiên có thai, nhóm mưu sĩ lại sôi nổi lên, nhưng cuối cùng Lạc Âm Phàm rơi xuống nước mất hài tử, nhóm mưu sĩ sợ chạm vào vảy ngược của hắn, nửa cái rắm còn không dám thả.
Hiện giờ dám nói đến chuyện này trước mặt hắn cũng chỉ có Lạc Âm Phàm.
Hắn âm trầm cười cười: "Chuyện con nối dõi không phải đang giải quyết rồi sao? Ngươi sốt ruột cái gì? Chuyện đó cũng là do ngươi tự mình đồng ý. Sao? ngươi không hài lòng? Muốn bổn cung đổi người khác cho à?"
Lạc Âm Phàm giận tím mặt nhưng cố kiềm lại, dùng khăn lau lau khóe mắt rồi ném vào chậu than, nói với Lâu Dật: "Điện hạ hiểu lầm rồi, thần thiếp tới tìm điện hạ là muốn báo cho điện hạ, thần thiếp có thai rồi."
"Nhanh như vậy?" Lâu Dật giật mình.
Việc này ban đầu Lạc Âm Phàm không đồng ý, nhưng sau khi nàng trở về Tả tướng phủ một chuyến, không biết Tả tướng hay Tả tướng phu nhân nói gì mới nàng mà đến khi hồi Đông Cung, nàng liền tìm hắn nói đã suy nghĩ kĩ và nguyện ý làm theo.
Lâu Dật sốt ruột, muốn mau thực thi nên mấy ngày gần đây Lạc Âm Phàm đều ở lại tẩm điện của hắn, tẩm điện ngay sát thư phòng, hắn liền ngủ trong thư phòng, để Lạc Âm Phàm với thị vệ bên người hắn ngủ trong tẩm điện.
Chuyện này là tuyệt mật, chỉ có ba người bọn họ biết.
Lâu Dật quá cần một hài tử để củng cố địa vị nên mới đi tới bước đường này, vốn tưởng rằng còn phải đợi một thời gian, không ngờ nhanh như vậy Lạc Âm Phàm đã có thai.
Lâu Dật vừa cao hứng vừa bi ai.
Lạc Âm Phàm có thai, với hắn mà nói là chuyện tốt, nhưng hài tử trong bụng Lạc Âm Phàm không phải của hắn, hơn nữa điều này cũng chứng minh hắn có vấn đề trong việc làm nữ nhân mang thai.
"Thái y khám chưa?" Lâu Dật hỏi.
Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Chưa ạ, nhưng thần thiếp là người từng mang thai nên biết biểu hiện thế nào, sẽ không nhầm đâu, ngày mai thần thiếp sẽ gọi thái y đến bắt mạch cho chắc ăn."
"Đừng chờ đến mai, bây giờ luôn đi," Lâu Dật gấp không chờ nổi, "Nếu phụ hoàng biết thì cũng sẽ cao hứng hơn nhiều."
Hắn lập tức sai người đi gọi Văn thái y: "Nói Thái tử phi không khỏe, thỉnh thái y tới xem."
Văn thái y là người vừa tiếp quản Thái y viện, hành sự phá lệ cẩn thận, ông tới rất nhanh, hành lễ xong xuôi lập tức ngồi xuống bắt mạch cho Lạc Âm Phàm, đồng thời hỏi Lạc Âm Phàm không khỏe chỗ nào, có triệu chứng gì.
Lạc Âm Phàm có chút thẹn thùng trả lời: "Buổi sáng thường thấy buồn nôn, không muốn ăn gì, hay buồn ngủ."
Văn thái y vừa nghe vừa gật gù, bắt mạch tay trái rồi lại tay phải, sau đó mới đứng dậy chắp tay nói: "Chúc mừng Thái Tử điện hạ, nương nương đây là có hỉ."
Lâu Dật lộ vẻ vui mừng, không tin tưởng hỏi: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật rồi, vi thần làm nghề y nhiều năm, không kém đến mức không khám được hỉ mạch, vi thần tin là Thái tử phi thật sự có thai, nếu điện hạ không tin thì hãy thỉnh thái y khác đến xem thêm một lần nữa." Văn thái y nói.
Lâu Dật nhìn Lạc Âm Phàm, thầm mắng trong lòng "Tiện nhân", rồi nhìn Văn thái y nói: "Đa tạ văn thái y, người đâu, thay bổn cung tiễn Văn thái y rồi bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng và mẫu phi."
Nô tài trong điện bận rộn làm việc, Lâu Dật vung tay cho bọn họ lui hết xuống, cúi đầu nhìn Lạc Âm Phàm: "Tính ra ngươi còn có tác dụng."
"Tên thị vệ kia tính sao?" Lạc Âm Phàm hỏi.
Danh sách chương