Nữ tử kinh diễm tuyệt luân đó nhất định sẽ không chết như vậy, vẻ mặt nàng mỗi khi cười, mỗi khi nhíu mày vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, đêm qua nàng còn nói với hắn nếu cảm thấy ngoại viện không tiện thì dọn về Thanh Sơn Viện.

Nàng sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không.

Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất thấy hình bóng nàng, nàng bay bổng giữa biển, đang vẫy hắn, trên mặt nàng còn có nụ cười ôn nhu, nàng nói với hắn: "Lâu Duẫn, chàng tới đây, ta ở đây."

Vì thế hắn cứ lặn xuống, lặn xuống nữa.

Cuộc đời hắn hối hận nhất là khi có cơ hội để làm một hảo tướng công thì hắn lại không làm được, nàng một lòng đối đãi hắn, nàng là thê tử tốt nhất thế gian này nhưng hắn lại không phải phu quân tốt nhất. Hắn biết tính tình nàng cương nghị, dù hắn làm gì cũng không thể được nàng tha thứ.

Không sao cả, khi nàng còn sống, ta không thể làm cho nàng tha thứ, giờ nàng chìm vào mênh mang biển rộng thì ta sẽ tới bồi nàng, ta sẽ bồi nàng đến khi nàng tha thứ cho ta, ta tới đây.

Liễu Ngân Tuyết.

Khi Độc Lang Trung vớt Lâu Duẫn từ dưới biển lên, hắn đã mất hoàn toàn ý thức, Tô Lưu Vận bị trọng thương, không đứng lên được, nàng ta bò đến bên cạnh Lâu Duẫn, hoảng loạn hỏi Độc Lang Trung: "Lâu chủ sao rồi?"

"Không có ý chí cầu sinh, lâu chủ muốn chết." Giọng Độc Lang Trung khàn khàn.

Hắn lấy ra tam căn ngân châm, cắm vào huyệt vị trên đầu Lâu Duẫn, rồi mang tất cả đan dược trên người nhét vào miệng hắn, điểm vài đại huyệt trên người hắn, sau đó Độc Lang Trung rút châm ra, ôm Lâu Duẫn lên xe ngựa, nhanh chóng trở lại Kỳ vương phủ.

Tô Lưu Vận sợ tới mức cả người run rẩy, lục phủ ngũ tạng khí huyết cuồn cuộn, lại hộc thêm một ngụm máu, trợn trắng mắt rồi ngất xỉu tại chỗ.

Lâu Duẫn gặp một giấc mộng.

Trong mộng Liễu Ngân Tuyết mặc một thân giá y đỏ tươi, đứng dưới cây hoa đào trong Thanh Sơn Viện, cuồng phong lạnh thấy xương khiến mặt nàng ửng đỏ, mắt phượng ôn nhu nhìn hắn.

Hắn vui sướng trong lòng, cao hứng chạy về phía nàng, nhưng khi hắn chạy tới trước mặt nàng, muốn duỗi tay ôm nàng thì cánh tay lại xuyên qua người nàng, nàng như u hồn phiêu phiêu đứng trước mặt hắn, cười với hắn.

Tay hắn dừng giữa không trung: "Ngân Tuyết?"

Nụ cười của nàng ôn nhu như gió xuân, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, ôn nhu nói: "Lâu Duẫn, ta chết rồi, sao chàng còn giãy giụa làm gì, con người có sinh tất có tử, chỉ là ta đi sớm chút thôi."

Hắn thống khổ cùng cực, trái tim như bị đâm vạn tiễn, đau đến tê tâm liệt phế.



"Nàng chết thì ta sẽ bồi nàng, âm tào địa phủ có ta bồi nàng đi, không tốt sao?" Hắn nghẹn ngào hỏi.

Nàng vẫn tươi cười dịu dàng như cũ, nụ cười cũng giống con người nàng, luôn cho người ta cảm giác nhu hòa như gió mùa xuân, nàng nôn nhu nói: "Tất nhiên là không tốt, ta chỉ muốn một mình."

Nàng nói: "Ta không muốn chàng chết cùng ta, Lâu Duẫn, lúc sống ta làm thê tử của chàng, sống chẳng được an bình, giờ ta đã chết, chàng trả tự do cho ta, được không?" Nàng nhìn hắn chằm chằm.

"Trời cao biển rộng, ta không muốn đi cùng chàng nữa, chàng thả ta đi, được không?"

Lâu Duẫn đắm chìm trong ảo mộng, hắn rơi lệ, đau đớn kịch liệt tỉnh lại, hai tròng mắt đỏ ngàu nhìn đình màn màu lam, Lai Phúc với Lai Bảo thấy hắn tỉnh lại, mừng đến rơi nước mắt.

"Vương gia, người tỉnh rồi?" Lai Phúc nói.

Lâu Duẫn hung hăng cắn chặt môi, đến mức môi tóe máu, hắn nén đau thương, kêu: "Mệnh Nguyệt!"

Mệnh Nguyệt một thân huyền y lập tức xuất hiện trước giường hắn.

Lâu Duẫn nói: "Ngươi đi làm giúp ta một việc..."

Lâu Duẫn phân phó xong, Mệnh Nguyệt lập tức bay ra khỏi Vương phủ.

"Vương gia! Người đói bụng không? Có muốn ăn gì không ạ?" Mệnh Nguyệt đi rồi, Lai Bảo mới dám hỏi.

Hắn cứng nhắc quay sang nhìn Lai Bảo, thấy Lai Bảo với Lai Phúc đều đang mặc đồ tang, hắn rùng mình, muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau đớn không thôi, mãi mới thốt ra được một câu: "Sao các ngươi mặc đồ tang?"

Lai Phúc với Lau Bảo đỏ hốc mắt, một lúc lâu cũng không trả lời.

Lâu Duẫn chống thân thể ngồi dậy: "Nói, các ngươi đang để tang ạ?"

"Là, là Vương phi..." Lai Phúc còn chưa nói hết câu, Lâu Duẫn đã cường ngạnh muốn xuống giường, Lai Bảo tiến lên dìu hắn bị hắn đẩy ra, Lâu Duẫn lao ra khỏi phòng, thấy toàn bộ Thanh Sơn Viện đều treo vải trắng, Lâu Duẫn tức giận đến mức đôi mắt càng thêm đỏ, hắn xông lên kéo hết đống vải trắng kia xuống, cáu kỉnh: "Ai làm?"

Lai Phúc cùng Lai Bảo "Rầm" một tiếng quỳ sụp xuống: "Vương gia, Vương phi đi rồi, mong người nén bị thương."

"Nàng đi? Vậy xác đâu?" Lâu Duẫn khô khốc hỏi.

"Tuy chưa tìm được thi thể nhưng Vương phi rơi xuống biển rộng lâu như vậy, không có khả năng còn sống, dù Vương gia có cưỡng cầu cũng không thể thay đổi, Vương phi sẽ không thể trở về," Dung mama từ đầu hành lang đi tới, bà lau nước mắt, nức nở: "Vương gia tiếp thu hiện thực đi."

Tiếp thu hiện thực? Tiếp thu hiện thực cái rắm!

Hắn không tiếp thu!

"Không tìm được xác nghĩa là chưa chết." Lâu Duẫn chịu đựng cả người đau nhức, nổi điên đem hết đồ tế lễ gạt xuống đất, hắn cầm đèn dầu trong phòng, ném xuống đất đốt hết những đồ tang đó.

Ngọn lửa vươn cao, chiếu vào trong mắt hắn khiến mắt hắn rực lửa như tẩu hỏa nhập ma.

Dung mama lệ rơi đầy mặtt: "Vương gia tiếp thu cũng vậy không tiếp thu cũng vậy, Vương phi chính là không còn nữa, sẽ không có khả năng trở về, lão nô vốn muốn lập một ngôi mộ chôn di vật cho Vương phi, nếu Vương gia không muốn làm tang sự thì thôi vậy."

Lâu Duẫn âm trầm nói: "Dẹp hết cho ta, chưa tìm được thi thể nghĩa là nàng chưa chết."

"Dạ, lão nô nghe Vương gia phân phó." Dung mama nói.

Lâu Duẫn thân thể đau nhức, hai chân mềm nhũn, đầu gối khụy xuống, quỳ trên mặt đất, miệng bỗng dưng hộc ra một búng máu, trời đất quay cuồng, đầu hắn đau như muốn nứt ra, thân thể cao gầy đột nhiên đổ rầm xuống.



Vì sao, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, vì sao Liễu Ngân Tuyết không còn nữa mà Liễu phủ lại không có động tĩnh gì? Sao Lý Mạn không tới kiếm hắn đòi đền mạng? Vì sao? Nhưng nếu Liễu Ngân Tuyết thật sự đã chết, vì sao lại không cho hắn chết, nàng mà chết thì hắn cũng muốn chết, trên đời này chỉ còn lại một mình hắn thì hắn sống để làm gì.

"Vương gia!" Lai Phúc cùng Lai Bảo kinh hô.

"Còn thất thần cái gì, không mau đỡ Vương gia lên giường." Độc Lang Trung chạy tới quát.

Hai ngày nay trong triều nhiều việc, Lâu Tông đã suốt hai ngày không nghỉ ngơi, nghe nói Lâu Duẫn trọng thương, hắn bỏ trăm công nghìn chuyện chạy tới thăm, không ngờ lại thấy cảnh Lâu Duẫn ngã xuống ngay trước mặt hắn, Lâu Tông chấn động.

Đợi Độc Lang Trung an bài xong Lâu Duẫn xong xuôi, Lâu Tông mới hỏi: "Lâu Duẫn rốt cuộc làm sao?"

Độc Lang Trun thở dài: "Khi Vương gia cứu Vương phi đã bị trọng thương, vốn cần tĩnh dưỡng nhưng Vương phi lại đột nhiên xảy ra chuyện, Vương gia kích động, cố gắng chống đỡ thân thể nhảy xuống biển, hơn nữa tích tụ thêm tâm bệnh nên thân thể bị tàn phá, thương thế càng thêm nặng, tính mạng có thể giữ được nhưng không biết khi nào thân thể mới tốt lên được."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Lâu Tông trầm trọng hỏi.

Độc Lang Trung cười khổ: "Vương gia nội thương thêm ngoại thương, toàn thân trên dưới không chỗ nào lành lặn, hơn nữa Vương gia không hề còn ý chí cầu sinh, bản thân không muốn sống nữa, tại hạ tuy tinh thông y thuật cũng thật khó để trị cho một người không còn muốn sống."

Lâu Tông nhìn Lâu Duẫn đang nằm trên giường, quần áo đã bị máu thấm đỏ, sắc mặt tái nhợt như người chết, bộ dáng thật sự giống người không còn sống được bao lâu nữa.

Lâu Duẫn có tài, Lâu Tông còn định trọng dụng hắn, nhìn dáng vẻ này của hắn, thật sự khổ sở.

"Lâu Duẫn trợ bổn vương vặn ngã Thái tử, tiền đồ vô lượng, đã thành công đi tới đây, chẳng lẽ hắn không hề đoái hoài đến tiền đồ của mình sao? Quyền uy phú quý đều từ bỏ sao?" Lâu Tông khó hiểu.

"Tiền tài quyền uy đối Vương gia mà nói, trước nay đều chỉ như mây khói thoảng qua, Vương gia trợ người chỉ vì muốn bảo toàn Liễu gia, bảo toàn Kỳ vương phủ và xả giận thay cho Vương phi, chứ không phải vì quyền uy hay phú quý, giờ Vương phi không còn nữa thì tâm Vương gia cũng như đã chết, trên thế giới này không còn gì khiến cho Vương gia vương vấn nên không muốn sống nữa." Độc Lang Trung giải thích.

"Kỳ vương phi thật sự đã chết?" Lâu Tông vẫn là không thể tin được.

Nữ tử kinh tài tuyệt diễm kia, nàng minh diễm không gì sánh được, sao có thể chết dễ dàng như vậy?

"Ấn theo tình huống ngay lúc đó thì đúng là Vương phi khó có khả năng còn sống, chỉ là chuyện này phát sinh đột ngột, người sau lưng rốt cuộc là ai còn chưa tìm được, hiện tại Trích Tinh Lâu đang âm thầm điều tra." Độc Lang Trung nói.

Lâu Tông hỏi: "Liễu phủ có động tĩnh gì không?"

"Nghe nói lão thái thái cùng thái phó biết tin Vương phi táng thân biển rộng, nhất thời không thể tiếp thu, song song ngã xuống, vợ chồng Liễu Kỳ Sơn phải chiếu cố hai vị lão nhân nên nửa bước không dám rời Liễu phủ, quả thật là bi thống đến cực điểm."

Lâu Tông trầm mặc một lúc lâu, phân phó nói: "Vô luận thế nào cũng phải chữa khỏi cho Kỳ vương."

"Tại hạ nhất định dốc toàn lực." Độc Lang Trung nói.

***

Đêm khuya, trời không trăng không sao, một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở cửa sau Liễu phủ, có mama vươn tay vào bên trong xe ngựa, lát sau, một cánh tay trắng nõn từ trong xe vươn ra, đặt lên tay mama kia để xuống xe.

"Thái phó và lão phu nhân chờ tiểu thư đã lâu, tiểu thư mau vào trong." Mama nói.

Nữ tử bên trong xe ngựa đi ra, áo choàng đen bao hoàn toàn thân thể nhỏ xinh của nàng lại, nàng cúi đầu, theo mama kia đi vào cửa sau, hướng thẳng đến viện của lão thái thái.

Mọi người trong phòng đều đang đợi nàng, Liễu Ngân Tuyết đi vào, tháo nón vành trên đầu xuống, nhoẻn miệng cười rồi quỳ xuống giữa phòng hành lễ với mọi người.

Lý Mạn đỏ hốc mắt, đứng lên đỡ nàng đứng dậy.



Lão thái thái hỏi: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Xong xuôi rồi ạ," Liễu Ngân Tuyết gật gật đầu, "Lần này con đi, không biết bao giờ mới có thể trở về, mong tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân bảo trọng thân thể, Ngân Tuyết bất hiếu, từ nay về sau không thể ở bên phụng dưỡng."

Lão thái thái kéo tay Liễu Ngân Tuyết, nhẹ nhàng vỗ về, nói lời tim gan: "Tổ mẫu biết con có đường con muốn đi, con muốn đi xem trời cao biển rộng, chúng ta không ngăn con, sẽ ủng hộ con hết lòng, nhưng con phải nhớ đi xa đến đâu cũng phải trở về."

"Con nhớ rồi ạ, tổ phụ tổ mẫu không cần lo lắng."

Liễu thái phó nói: "Con về chuyến này đã gặp được cả nhà rồi, giờ nhanh đi đi, hiện tại vẫn còn nhiều người nhìn chằm chằm vào Liễu phủ chúng ta, đừng để người khác nhìn ra manh mối gì."

Lão thái thái cùng Lý mạn luyến tiếc Liễu Ngân Tuyết đi xa, rơi lệ đầy mặt.

Liễu Kỳ Sơn cố gắng cứng rắn: "Chúng ta đã an bài xong xuôi cho con, rời khỏi Biện Kinh thì đi thẳng tới Nam Châu, ta đã tra qua, mạng lưới của Trích Tinh Lâu chưa vươn tới Nam Châu, con đi tới đó sẽ được tự do, không khí Nam Châu cũng ấm áp dễ chịu, con tránh ở đó một thời gian, đợi sóng gió qua đi, khi nào có thể trở về, ta sẽ phái người truyền tin cho con."

Liễu Ngân Tuyết gật đầu nói: "Vâng ạ."

Liễu Kỳ Sơn phất phất tay: "Nhân lúc bọn họ chưa phát hiện ra, con đi nhanh đi, nếu bị phát hiện thì mọi nỗ lực sẽ đều uổng phí, sớm muộn gì con cũng sẽ có lúc trở về, chúng ta sẽ chờ ngày đoàn tụ, hiện tại đừng để kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Lý Mạn cũng lưu luyến nói: "Thôi con đi đi."

Liễu Ngân Tuyết đỏ hốc mắt, nàng quỳ xuống dập đầu rồi khom lưng lui ra ngoài, lão thái thái đau xót, chống trượng đuổi theo, Liễu Ngân Tuyết đi đến cửa sau, vừa định lên xe ngựa thì thấy sau lưng lão thái thái gọi.

"Tuyết nhi ——"

Liễu Ngân Tuyết vội vàng quay đầu lại, tiến lên đỡ lấy lão thái thái, lão thái thái nắm lấy tay Liễu Ngân Tuyết, nức nở: "Phải nhớ thường xuyên viết thư cho tổ mẫu, nhớ phải trở về, tổ mẫu chờ con về."

Liễu Ngân Tuyết nhịn không được rơi lệ: "Vâng, tổ mẫu, con nhất định sẽ thường xuyên viết thư cho tổ mẫu."

"Ngoan, thôi con đi đi," lão thái thái buông tay nàng, "Còn chần chờ thì không kịp mất."

Liễu Ngân Tuyết "Dạ" một tiếng, lưu luyến xoay người lên xe ngựa, xe ngựa lộc cộc đi về hướng cửa nam hoàng thành, nhưng vừa ra khỏi thành, xe ngựa liền dừng lại.

Liễu Ngân Tuyết ngồi trong xe ngựa, trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện