Huống hồ nàng từ nhỏ đã chịu giáo dục khác với những nữ nhân khác, người ta đều cho rằng nữ tử nhất định phải xuất giá, chăm chồng chăm con, sau khi chết thì an táng tại phần mộ tổ tiên nhà chồng, nói chung cuộc đời gói gọn trong mấy chữ "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử".

Nhưng những đạo lý đó nàng đều không cho là đúng hoàn toàn, nàng cảm thấy gả chồng hay không cũng chẳng sao.

Nàng có tiền bạc, có ruộng đất, không có phu quân không có hài tử nàng cũng có thể sống cuộc đời tiêu sái. Nhưng Lâu Lan tốt xấu gì cũng từng là tỷ tỷ, đối xử với nàng cũng không tồi nên Liễu Ngân Tuyết không muốn làm khó, nàng ăn ngay nói thật: "Quận chúa, chân tình của dân nữ đã bị Lâu Duẫn tự tay giết chết."

Lâu Lan đột nhiên không biết nên nói gì nữa.

Liễu Ngân Tuyết cười nói: "Hôm nay đã khuya, để dân nữ cho người chuẩn bị phòng cho quận chúa, đêm nay quận chúa nghỉ ở đây đi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau."

Lâu Lan không nề hà gật đầu: "Được."

Liễu Ngân Tuyết phân phó nha hoàn đi chuẩn bị phòng cho khách, Lâu Lan thấy chính mình nói nửa ngày cũng không lay động được Liễu Ngân Tuyết, không khỏi có chút nản lòng thoái chí, đột nhiên cũng không biết mình nên làm gì.

Sáng hôm sau, Liễu Ngân Tuyết tự mình đưa Lâu Lan lên xe ngựa.

Lâu Lan một bộ muốn nói lại thôi, trước khi lên xe ngựa bỗng nhiên nắm lấy tay Liễu Ngân Tuyết, giọng nói gần như có vài phần cầu xin: "Ngân Tuyết, ta biết thỉnh cầu này có chút làm khó muội, nhưng muội có thể đi Nam Sơn biệt viện thăm Lâu Duẫn một lần thôi được không?"

Liễu Ngân Tuyết cười khổ: "Quận chúa, dân nữ với Lâu Duẫn đã không còn là phu thê."

"Nhưng các ngươi rốt cuộc đã từng là phu thê mà, mua bán không thành còn nhân nghĩa, hiện giờ hắn đang trọng thương, muội đi thăm hắn được không, hắn đã gầy đến không ra hình người, cả người đều không thành bộ dáng, muội đến khuyên nhủ hắn một chút được không." Lâu Lan tiếp tục năn nỉ.

"Quận chúa, một thê tử đã hưu thì nên sống như người đã chết."

Lâu Lan: "......"

"Tương lai Lâu Duẫn còn có cuộc sống khác, hắn sẽ còn cưới nữ tử khác, có thê tử mới, chúng ta đã hòa li liền không nên lui tới, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng đối với cả hai đều không tốt." Liễu Ngân Tuyết giải thích.

Lâu Lan không còn gì để nói, nàng phát hiện mình căn bản nói không lại Liễu Ngân Tuyết, nói gì cũng bị Liễu Ngân Tuyết phản bác, nàng thất vọng, hỏi: "Thế nếu Lâu Duẫn sắp chết thì sao?"

Liễu Ngân Tuyết thực bình tĩnh: "Hắn sẽ không chết, có Độc Lang Trung ở đó mà."



Lâu Lan: "......"

Lâu Lan hoàn toàn cạn lời, hậm hực đi lên xe ngựa. Tiễn Lâu Lan đi xong, Liễu Ngân Tuyết rất khó hiểu, nàng biết Lâu Duẫn thả nàng đi không phải là đặc biệt cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không đến mức thật sự sắp chết chứ.

"Dung mama," Liễu Ngân Tuyết gọi, "Mama phái người âm thầm điều tra xem thương thế của Lâu Duẫn rốt cuộc nặng đến mức nào."

Dung mama vội vàng đi an bài, đến khi nhận tin phản hồi đã là tối ngày hôm sau, Liễu Ngân Tuyết đang ở trong phòng đọc sách, Dung mama đi vào nói: "Không tra được ạ, chuyện trong Nam Sơn biệt viện đều tra không đến."

Liễu Ngân Tuyết lẩm bẩm: "Sẽ không thật sự sắp chết chứ?"

"Nếu tiểu thư không yên tâm thì tới xem đi, dù sao cũng từng là phu thê, hòa li cũng chưa được mấy ngày, nếu Vương gia thật sự bệnh tình nguy kịch, người ngoài khó tránh khỏi cho rằng là người ghét bỏ Vương gia thân thể có thương tích, cho nên mới hòa li với Vương gia, đối với thanh danh của người cũng không tốt."

"Mama hy vọng ta đi?"

"Lão nô cảm thấy Vương gia đối xử thật lòng với tiểu thư, sống cả đời có thể gặp được một người thiệt tình với mình cũng không dễ dàng, hà tất phải nằm mãi chuyện quá khứ không buông, người bỏ lỡ Vương gia cũng sẽ khó gặp được một người thật lòng với mình." Dung mama nói.

Dung mama thấy Liễu Ngân Tuyết trầm tư, lại nói tiếp: "Tiểu thư ngẫm lại đi, Vương gia vì cứu người mà tính mạng cũng không màng, người thử hỏi chính mình xem trên đời này có bao nhiêu người có thể làm được như Vương gia?"

Liễu Ngân Tuyết thở ra một hơi thật dài.

"Thôi bỏ đi, chúng ta đã hòa li rồi, ta cũng chỉ muốn biết có phải hắn thật sự sắp chết không thôi." Liễu Ngân Tuyết nói.

Dung mama: "...... Không phải người nói có Độc Lang Trung, Vương gia sẽ không chết được sao?"

"Đó chỉ là ta trả lời qua loa lấy lệ với quận chúa, Độc Lang Trung rốt cuộc cũng là người, không phải thần, trên đời này vẫn sẽ có những bệnh hắn không trị được, nếu Lâu Duẫn thật sự trọng thương đến mức không trị nổi thì có trăm nghìn Độc Lang Trung cũng bó tay."

Dung mama nói: "Hay là để lão nô thay người đi một chuyến?"

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy biện pháp này cũng được, Nam Sơn biệt viện được bảo vệ gắt gao, tin tức bên trong căn bản không truyền ra được, thay vì phái người đi tra khiến người khác chú ý, chi bằng để Dung mama đi một chuyến.

Dung mama dù sao cũng là người thân cận bên cạnh Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn thế nào cũng cho vài phần mặt mũi.

"Vậy mama đi đi, để Lâu Duẫn khỏi hoài nghi thì mama mang ít đồ qua cho hắn." Liễu Ngân Tuyết tính toán chu toàn.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Dung mama liền mang theo một hộp gỗ đàn hương Liễu Ngân Tuyết đưa, ngồi xe ngựa tới Nam Sơn biệt viện, đến gần Nam Sơn biệt viện thì bị thị vệ chặn lại, Dung mama nói rõ mục đích đến, thị vệ đi vào bẩm báo, không lâu sau, Lai Bảo liền tự mình ra cửa đón Dung mama.

"Dung mama đường xa mà đến, vất vả rồi, mời vào trong." Lai Bảo khom người nói.

Dung mama theo Lai Bảo đi vào, thuận miệng hỏi: "Thương thế trên người Vương gia đã tốt hơn chưa?"

"Vẫn đang dưỡng thương ạ," Lai Bảo cười khổ, hắn đưa Dung mama vào phòng khách, mời Dung mama ngồi rồi tự mình châm trà cho bà rồi nói: "Vương gia còn chưa dậy ạ, mama đợi chút, đợi Vương gia tỉnh rồi ta vào bẩm báo."

"Đã sắp chính ngọ rồi mà Vương gia còn chưa dậy sao?" Dung mama quan tâm hỏi.

"Vương gia trên người có thương tích, mấy ngày nay hầu như đều nằm nghỉ trên giường, ngủ nhiều tỉnh ít, Vương gia còn chưa biết mama tới, nếu biết hẳn là sẽ rất cao hứng." Lai Bảo cười nói.



"Ta chỉ là một hạ nhân, ta tới, Vương gia có gì mà cao hứng?" Dung mama khó hiểu nói.

"Bởi vì mama là người bên cạnh Vương phi, mama tới đây hẳn là Vương phi đã biết?"

"Ta tới đúng là theo ý của Vương phi." Dung mama nói.

"Vậy là được rồi, mama tới đây đại biểu trong lòng Vương phi còn nhớ đến Vương gia, Vương gia đương nhiên sẽ cao hứng, nếu Vương phi tới thì Vương gia sẽ càng cao hứng, sợ là mừng đến ngủ không được." Lai Bảo nói.

Dung mama cười cười, không nói nữa.

Khi Lâu Duẫn tỉnh lại đã là chính ngọ, ánh mặt trời chiếu vào giữa phòng, cửa sổ để mở nhưng trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc, Lai Phúc bưng hai bồn hoa tiến vào bày trong phòng, muốn xua toan mùi thuốc trong phòng.

Lai Phúc đặt hoa xuống, nói với Lâu Duẫn: "Vương gia, Dung mama tới."

Lâu Duẫn ngồi dậy, Lai Phúc đặt gối dựa sau lưng hắn, Lâu Duẫn ngạc nhiên hỏi: "Dung mama tới?"

"Đúng vậy, hiện đang ở trong phòng khách ạ, nói là phụng mệnh Vương phi tới gặp Vương gia, người có muốn đích thân gặp Dung mama không ạ?" Lai Phúc hỏi.

"Tới làm gì?"

"Mama chưa nói, bọn nô tài cũng không dám hỏi nhiều."

Lâu Duẫn trầm mặc trong chốc lát, nói: "Giúp ta thu thập một chút, ta sẽ gặp Dung mama ở phòng bên cạnh."

Dung mama theo Lai Bảo vào phòng, Lâu Duẫn đang ngồi trên ghế, cửa sổ mở ra, hắn dựa lưng vào ghế, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, khi Dung mama tiến vào chỉ có thể thấy bóng lưng Lâu Duẫn.

Bà hành lễ với Lâu Duẫn: "Lão nô bái kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc."

Gió thổi trên mặt Lâu Duẫn, ngày hè gió mang theo hơi nóng, thổi tới cũng không thực thoải mái, trán Lâu Duẫn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nói: "Mama không cần đa lễ, mời ngồi."

Dung mama cười nói: "Lão nô phụng mệnh tiểu thư tới đưa đồ, thỉnh Vương gia nhận lấy."

Trái tim Lâu Duẫn căng thẳng, bàn tay đang nắm tay vịn ghế không khỏi tăng thêm lực đạo: "Đồ gì?"

Dung mama hai tay dâng lên hộp gỗ đàn hương: "Là phượng thoa hàm châu bằng vàng mà Vương gia từng tặng tiểu thư, tiểu thư nói giờ hai người đã hòa li, món đồ này hẳn lên trả lại cho người."

Khớp xương ngón tay Lâu Duẫn trắng bệch.

Hắn hít thở nặng nề, đến khi mở miệng, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, hắn nói: "Đồ đã tặng đi đương nhiên không có đạo lý thu hồi lại, mama về nói với nàng rằng không thích thì ném đi, không cần trả lại cho ta."

Dung mama muốn chạy đến chính diện Lâu Duẫn nhìn cho rõ ràng, nhưng Lâu Duẫn quay mặt về phía cửa sổ, thân thể sát gần khiến bà không thực hiện được, Dung mama không khỏi có chút thất vọng, đi một chuyến xa xôi tới đây mà ngay cả mặt Lâu Duẫn cũng không nhìn được.

"Lời của Vương gia lão nô sẽ truyền đạt lại nguyên văn cho tiểu thư, nếu Vương gia không có phân phó gì khác, lão nô xin cáo lui."



gia nói, lão nô sẽ đúng sự thật chuyển đạt cho ta gia cô nương, nếu Vương gia không có khác phân phó, lão nô liền cáo lui."

Lâu Duẫn không nói gì.

Dung mama đi ra tới cửa, bỗng dưng lại bị Lâu Duẫn gọi lại.

Dung mama dừng bước, quay lại hành lễ với Lâu Duẫn: "Còn chuyện gì thỉnh Vương gia phân phó."

Gió nóng thổi lên mặt Lâu Duẫn, thân thể truyền đến cảm giác đau đớn khó chịu, nhưng vẫn không là gì so với nỗi đau trong lòng hắn, hắn trầm giọng, ngập ngừng hỏi: "Nàng... sống tốt không?"

"Hiện tiểu thư đang ở Tây Sơn biệt viện, tiểu thư rất thích nơi đó, mỗi ngày đều nhàn nhã đọc sách hoặc vẽ tranh, thỉnh thoảng ngắm mặt trời mọc hoặc cảnh hoàng hôn, cuộc sống cũng khá tốt, đa tạ Vương gia quan tâm." Dung mama nói.

Lâu Duẫn cười khổ, hắn đương nhiên biết rời khỏi hắn, cuộc sống của nàng sẽ rất tốt.

"Mama về đi." Hắn nói.

Khi Dung mama trở lại Tây Sơn biệt viện, Liễu Ngân Tuyết đang trồng hoa trong hậu viện, hôm nay nàng bỗng tìm được thú vui mới, dọn sạch một góc hậu viện, đổ đất vào và trồng hoa.

Trời còn chưa tối, ánh hoàng hôn đổ xuống nghiêng nghiêng, thân ảnh của nàng được ráng chiều bao phủ, nhìn rất đẹp mắt.

Nghe được tiếng bước chân, bàn tay đang cầm xẻng nhỏ của Liễu Ngân Tuyết dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Dung mama, không chút để ý hỏi: "Gặp được Lâu Duẫn không?"

"Gặp được á," Dung mama trả lời, "Nhưng không nhìn thấy chính diện, Vương gia vẫn luôn đưa lưng về phía lão nô, lão nô cũng không dám vòng đến trước mặt nên chỉ thấy bóng lưng và nói chuyện với Vương gia."

"Bóng lưng thôi sao?" Liễu Ngân Tuyết cảm thấy kỳ quái, "Sẽ không phải bị thương đến mức hủy dung đấy chứ."

"Lão nô cũng cảm thấy kỳ quái," Dung mama liền kể lại tỉ mỉ cuộc trò chuyện của bà với Lai Phúc, Lai Bảo và cả Lâu Duẫn cho Liễu Ngân Tuyết nghe, "Tiểu thư nói xem vì sao Vương gia đã đồng ý gặp lão nô mà lại không cho nhìn mặt?"

"Sao ta biết được?" Liễu Ngân Tuyết tiếp tục đào một cái hố nhỏ, đặt cây hoa giống vào.

Trong lòng nàng có chút loạn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, vun đất cho cây hoa xong, quay đầu hỏi Dung mama: "Mama nói xem ta hòa li với Lâu Duẫn, rốt cuộc là thiệt hay lời?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện