Nói nói, lão nhân gia liền không nhịn được mà rơi nước mắt, vừa khóc vừa quở trách: "Lâu Duẫn, Tuyết nhi nhà ta không phải đồ chơi của Kỳ vương phủ các ngươi, càng không phải hạ nhân của Kỳ vương phủ các ngươi mà ngươi thích thì đuổi nó đi, thích thì gọi nó về, Tuyết nhi là người sống sờ sờ, nó cũng có tôn nghiêm của chính mình, không phải ngươi muốn khi dễ thế nào thì khi dễ."
Lai Bảo bên cạnh nghe mà trán đầy mồ hôi lạnh, Thế tử nhà bọn họ tính tình thế nào Lai Bảo rõ nhất, người ngoài dám giáo huấn hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ phát hỏa, không chừng bộc phát còn có thể tước đầu đối phương xuống.
Hắn sợ Lâu Duẫn không cao hứng sẽ một cước đá bay lão thái thái.
Lão nhân gia xương cốt đã yếu, nếu hắn làm vậy, chỉ sợ lão thái thái phải ra đi ở chỗ này.
Cũng may Lâu Duẫn không có biểu hiện gì bất thường, từ đầu chí cuối đều ngồi ngay ngắn, cũng không có tư thế như muốn đá bay lão thái thái, hắn cứ an tĩnh ngồi, giống như nghiêm túc nghe lời lão thái thái răn dạy, mà cũng giống như không nghe.
Lão thái thái nói dông nói dài, lau lau mắt, than ngắn thở dài: "Tuyết nhi của chúng ta đã gả cho ngươi, các ngươi phu thê có mâu thuẫn chúng ta cũng không nên tham gia nhiều, nếu Tuyết nhi nguyện ý cùng ngươi trở về, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, hy vọng ngươi có thể nhận ra lỗi lầm của mình, ăn năn thay đổi, tự giải quyết cho tốt."
Lão thái thái nói cả một đống lớn, lại thấy Lâu Duẫn không phản ứng gì, nhíu mày: "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không đấy?"
Lâu Duẫn nghiêng đầu: "Tổ mẫu bảo con tự giải quyết cho tốt, con nghe thấy rồi."
Lão thái thái thở dài, cảm thấy thái độ của hắn không đoan chính, đang muốn nhắc nhở tiếp thì có nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Thế tử phi và vài vị cô nương tới thỉnh an người."
Khách đều là nữ nhân, lão thái thái bảo Lâu Duẫn đi vào sau bình phong tránh đi một chút.
Cùng vào với Liễu Ngân Tuyết có bốn năm cô nương, trong đó có nữ nhi Lam đại học sĩ Lam Văn Phương, thứ nữ Mậu quốc công Mậu Thi Âm, còn ba người kia Lâu Duẫn chưa từng gặp.
Mấy người đồng thời hành lễ với lão thái thái, lão thái thái cười nói: "Các con chơi vui không? Hoa trong hoa viên đẹp không?"
Các cô nương trả lời từng vấn đề, lão thái thái lại quan tâm nói: "Nếu thích thì có thể mang mấy bồn về phủ, hiếm khi các con lại chơi, tâm tình của Tuyết nhi nhà ta cũng khá hơn nhiều, cơm trưa đã chuẩn bị xong, các con nhất định phải dùng cơm trưa xong hãy về, không cần câu nệ, cứ coi như đang ở nhà mình."
Lão thái thái hòa ái dễ gần, các cô nương nhanh chóng thả lỏng, cười nói vui vẻ với bà.
Lam Văn Phương cũng có chút thân với Liễu Ngân Tuyết, thấy trong phòng có một nam tử, cười hỏi: "Vị này là?"
Chuyện Lâu Duẫn tới đón nàng Lý Mạn đã sai người thông báo cho nàng, Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Là nô tài bên người Thế tử, tên là Lai Bảo, chắc là theo Thế tử tới đây."
Các cô nương nghe mà bất ngờ.
Có cô nương không tham gia xuân yến lần trước tò mò hỏi: "Nghe nói Thế tử cực kỳ xấu xí, có đúng không?"
Lam Văn Phương cười: "Cũng không biết kẻ nào có thâm cừu đại hận với Thế tử mà truyền ra lời đồn ác độc như vậy, phu quân của Ngân Tuyết nha, chính là đẹp tựa trích tiên, chỉ là tính tình không tốt lắm."
Lam Văn Phương mở đầu, người khác cũng tò mò, sôi nổi hỏi: "Thật là khai đầu, còn lại người cũng tò mò lên, sôi nổi hỏi: "Thật sự là đẹp tự trích tiên?"
"Tính tình hắn làm sao? Kể ta nghe với!"
"Ngân Tuyết gả vào Kỳ vương phủ lâu vậy rồi cũng chưa mời chúng ta tới chơi bao giờ, nghe nói Kỳ vương phủ rất lớn, Ngân Tuyết, tỉ phải mời chúng ta đến thăm đó nha!"
Các cô nương xôn xao bàn tán, Liễu Ngân Tuyết cũng không quan tâm Lai Bảo đang đứng bên cạnh, nói: "Các tỉ muội đừng nghe Văn Phương nói bừa, đẹp tựa trích tiên gì chứ, giống như tiểu bạch kiểm vậy, nào có giống trích tiên?!"
Lâu Duẫn đang đứng sau bình phong: "......"
Tiểu bạch kiểm là gì?!
"Nhưng Văn Phương cũng nói đúng một điểm, vị Thế tử kia quả thực tính tính xấu như mương thối, cả ngày mặt mũi âm u, cứ như người khác thiếu bạc hắn vậy, còn thường xuyên tức giận, mà tức giận là trút lên người khác, chẳng phân biệt thời gian địa điểm, sống cùng hắn lâu có thể bị hắn làm cho tức chết!" Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn đang đứng sau bình phong: "???"
Người còn đang sống sờ sờ đứng kia khua môi múa mép lại nói bị hắn làm tức chết, Lâu Duẫn chỉ cảm thấy buồn cười, nếu hôm nay hắn không tới, còn không biết Liễu Ngân Tuyết sau lưng còn nói hắn tới thế nào!
Lai Bảo nghe mà thái dương điên cuồng đổ mồ hôi, nửa chữ không dám nói, hóa ra Thế tử của bọn họ trong mắt Thế tử phi lại xấu xa như vậy.
"Vậy tỉ ở Kỳ vương phủ chắc phải chịu không ít ủy khuất?" Có người hỏi.
Liễu Ngân Tuyết uống một ngụm trà nhuận hầu, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng sau bình phong, cười nhạt nhẽo: "Đúng vậy, ta mỗi sáng sớm tinh mơ đã phải rời giường, chờ hầu hạ Thế tử rời giường thay quần áo, hầu hạ hắn ăn cơm uống trà, giữa trưa hầu hạ hắn ngủ trưa, buổi tối múc nước rửa chân cho hắn, rồi lại hầu hạ hắn tắm gội đi ngủ, thật sự là đem chính mình từ thiên kim đại tiểu thư biến thành kẻ hầu người hạ, cứ kéo dài như vậy, chẳng mấy mà ta trở thành hoa tàn bướm nát."
Lão thái thái: "......"
Tôn nữ, ngươi thật sự có phần nói quá.
"Thế tử xấu tính, một cước có thể đá bay người khác, ta mảnh mai yếu đuối thế này không dám trêu chọc hắn, nhưng các tỷ muội thì khác, sau này các tỷ muội gả ra ngoài nhất định phải làm đương gia chủ mẫu, không thể để nam nhân chèn ép khi dễ, nếu không, mọi người sẽ giống ta, biến thành kẻ hầu người hạ." Liễu Ngân Tuyết thở ngắn than dài.
"Thế tử này cũng thật quá đáng!" Có người nghe xong liền thấy ủy khuất thay cho Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết đỡ trán: "Cũng may mắn hắn chưa làm ra chuyện gì khác, có khi cuộc sống buồn chán, hắn lại lấy tra tấn người khác làm vui, nhưng mà mọi người không thể giống ta nói nói hắn nha, hắn là người ghim thù."
Các cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói gì Lâu Duẫn, chỉ dám thương thay cho Liễu Ngân Tuyết.
"Liễu Ngân Tuyết, ta bắt ngươi hầu hạ ta bao giờ?" Sau bình phong truyền đến tiếng nói, các cô nương giật nảy mình, đồng loạt lui về sau, ngay sau đó liền nhìn thấy một công tử mặc hoa phục từ sau bình phong đi ra.
Liễu Ngân Tuyết thu lại nụ cười: "Ta không nói như vậy, chẳng phải là thực có lỗi với ân tình đuổi ta ra khỏi Kỳ vương phủ của ngươi hay sao?"
Các cô nương nhìn nhau, Lam Văn Phương giải thích: "Vị này chính là Thế tử Kỳ vương."
"A?!" Cô nương vừa rồi nghi ngờ diện mạo Lâu Duẫn thốt lên kinh ngạc, "Thế tử thế mà, thật,... phong thái lỗi lạc, Ngân Tuyết, tỷ quá khiêm tốn đi."
Đã gặp được người, các cô nương đương nhiên phải hành lễ, Lâu Duẫn không để ý tới các nàng, lập tức đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết nói: "Cùng ta hồi phủ."
Liễu Ngân Tuyết không ngại việc phu thê mâu thuẫn bị người ngoài chứng kiến, rốt cuộc toàn bộ thành Biện Kinh cũng không ai nghĩ mối hôn sự này hòa hảo, đương nhiên tất cả mọi người đều cho rằng nàng ở Kỳ vương phủ phải chịu nhiều dày vò.
Lâu Duẫn tới đón nàng về nhưng ngạo khí của Liễu Ngân Tuyết không cho phép nàng nhanh như vậy đã đồng ý, nàng khẽ nâng cằm, nhìn Lâu Duẫn: "Chính Thế tử bảo ta đi, ta đi rồi, Thế tử còn tới tìm ta làm gì?"
Nàng khẽ ngẩng đầu, cặp mặt phượng như có ngôi sao lấp lánh ở trong, dung nhan kiều mỹ lọt vào mắt hắn, mang theo một vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lâu Duẫn: "Ta mang theo thành ý tới."
"Thành ý gì?"
"500 mẫu ruộng tốt sẽ chuyển đến danh nghĩa của người, còn có thêm ngân phiếu một vạn lượng, tùy ngươi tiêu xài."
Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ: "Ta thiếu 500 mẫu ruộng tốt với ngân phiếu một vạn lượng sao?"
Lâu Duẫn: "Còn có Tây Sơn biệt viện."
Tây Sơn biệt viện ở phía Tây của thành Biện Kinh, rộng 500 mẫu, có sơn có thủy, còn có suối nước nóng, Liễu Ngân Tuyết chưa từng đến nhưng đã có nghe người khác nhắc tới, là một biệt viện có vị trí địa lý tốt và phong cảnh đẹp.
Mắt Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng sáng lấp lánh, ánh cười không che giấu tràn ra từ mắt nàng, nàng cười nói: "Thật sự cho ta Tây Sơn biện viện? Nhất ngôn ký xuất, từ mã nan truy, Thế tử không thể đổi ý đâu!"
Lâu Duẫn cười: "Ta đã bao giờ nói mà không giữ lời chưa?"
Liễu Ngân Tuyết cười tủm tỉm: "Hảo."
Lam Văn Phương cùng các cô nương trong phòng: "......"
Cái gì gọi là phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất...... Ai vừa rồi mới chán ghét Thế tử Kỳ vương? Hiện tại lại hoan hỉ hỏi bao giờ hồi phủ? (*) Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất: giàu sang mà không ham muốn bất chính, nghèo hèn mà không thay đổi, gặp quyền thế không sợ hãi, không luồn cúi, không khuất phục.
Một tòa Tây Sơn biệt viện liền mua chuộc được ngươi, Liễu Ngân Tuyết ngươi nghiêm túc sao?
Ngươi tốt xấu gì cũng là kim tôn ngọc quý, sao có thể khuất phục dưới dụ hoặc của tiền tài.
Lâu Duẫn: "Chúng ta khi nào hồi phủ?"
"Tối nay đi, ăn tối xong chúng ta hồi phủ."
Lâu Duẫn vừa lòng xoa xoa tóc nàng: "Theo ý ngươi."
Lâu Duẫn trở về Dẫn Yên Các.
Nhìn theo bóng lưng Lâu Duẫn rời đi, lão thái thái bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết một cái, không biết nên nói gì cho tốt. Liễu Ngân Tuyết thè lưỡi, vạn sự nàng đều có suy tính của chính mình, nàng thức thời, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt là việc người ngu xuẩn mới làm.
Lâu Duẫn tính tình cổ quái, hắn đã tới đón nàng, nàng không về cũng phải về, chỉ khác nhau ở chỗ là nàng tự nguyện về hay bị Lâu Duẫn mạnh mẽ trói về.
Nếu Lâu Duẫn đã cho nàng bậc thang đi xuống, nàng còn không đi thì chẳng khác gì tự mình tìm khổ.
500 mẫu ruộng tốt cùng ngân phiếu một vạn lượng còn có Tây Sơn biệt viện, thẳng thắn mà nói Liễu Ngân Tuyết cảm thấy mình được nhiều hơn mất, trong lòng nàng kỳ quái chính là Lâu Duẫn bị kẹp đầu vào cửa hay sao, thế mà tự mình chạy tới đón nàng?
Đây vốn không phải việc hắn sẽ làm.
Không chỉ có Liễu Ngân Tuyết thấy lạ, tất cả mọi người đều thấy lạ.
Lam Văn Phương nhỏ giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Không phải nói Thế tử đối xử với tỷ rất tệ sao? Đối xử tệ mà mang tặng tỷ Tây Sơn biệt viện sao? Đối xử tệ mà tự mình đến đón tỷ về sao?"
Liễu Ngân Tuyết có vài phần đắc ý: "Hắn không tự mình tới đón, ai có bản lĩnh thỉnh ta về chứ?"
Lam Văn Phương cũng coi như hiểu, Liễu Ngân Tuyết trong xương cốt kỳ thật là cô nương thập phần kiêu ngạo, nàng cảm thấy Liễu Ngân Tuyết nói cũng có đạo lý, bị Liễu Ngân Tuyết ngắt lời, nàng cũng tự động xem nhẹ vấn đề Tây Sơn biệt viện.
Lam Văn Phương vỗ vỗ vai Liễu Ngân Tuyết: "Kỳ vương phủ giàu nứt đổ đổ vạch, tỷ chịu khó tích góp một chút."
Liễu Ngân Tuyết buồn cười.
Tiễn vài vị cô nương về, Liễu Ngân Tuyết trở về Dẫn Yên Các, vừa bước vào thư phòng đã bị Lâu Duẫn kéo vào trong lòng, Liễu Ngân Tuyết bị ép ngồi trên đùi hắn, mấy ngày không có tiếp xúc thân mật như vậy, lúc này nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Lai Bảo bên cạnh nghe mà trán đầy mồ hôi lạnh, Thế tử nhà bọn họ tính tình thế nào Lai Bảo rõ nhất, người ngoài dám giáo huấn hắn như vậy, hắn chắc chắn sẽ phát hỏa, không chừng bộc phát còn có thể tước đầu đối phương xuống.
Hắn sợ Lâu Duẫn không cao hứng sẽ một cước đá bay lão thái thái.
Lão nhân gia xương cốt đã yếu, nếu hắn làm vậy, chỉ sợ lão thái thái phải ra đi ở chỗ này.
Cũng may Lâu Duẫn không có biểu hiện gì bất thường, từ đầu chí cuối đều ngồi ngay ngắn, cũng không có tư thế như muốn đá bay lão thái thái, hắn cứ an tĩnh ngồi, giống như nghiêm túc nghe lời lão thái thái răn dạy, mà cũng giống như không nghe.
Lão thái thái nói dông nói dài, lau lau mắt, than ngắn thở dài: "Tuyết nhi của chúng ta đã gả cho ngươi, các ngươi phu thê có mâu thuẫn chúng ta cũng không nên tham gia nhiều, nếu Tuyết nhi nguyện ý cùng ngươi trở về, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, hy vọng ngươi có thể nhận ra lỗi lầm của mình, ăn năn thay đổi, tự giải quyết cho tốt."
Lão thái thái nói cả một đống lớn, lại thấy Lâu Duẫn không phản ứng gì, nhíu mày: "Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không đấy?"
Lâu Duẫn nghiêng đầu: "Tổ mẫu bảo con tự giải quyết cho tốt, con nghe thấy rồi."
Lão thái thái thở dài, cảm thấy thái độ của hắn không đoan chính, đang muốn nhắc nhở tiếp thì có nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Thế tử phi và vài vị cô nương tới thỉnh an người."
Khách đều là nữ nhân, lão thái thái bảo Lâu Duẫn đi vào sau bình phong tránh đi một chút.
Cùng vào với Liễu Ngân Tuyết có bốn năm cô nương, trong đó có nữ nhi Lam đại học sĩ Lam Văn Phương, thứ nữ Mậu quốc công Mậu Thi Âm, còn ba người kia Lâu Duẫn chưa từng gặp.
Mấy người đồng thời hành lễ với lão thái thái, lão thái thái cười nói: "Các con chơi vui không? Hoa trong hoa viên đẹp không?"
Các cô nương trả lời từng vấn đề, lão thái thái lại quan tâm nói: "Nếu thích thì có thể mang mấy bồn về phủ, hiếm khi các con lại chơi, tâm tình của Tuyết nhi nhà ta cũng khá hơn nhiều, cơm trưa đã chuẩn bị xong, các con nhất định phải dùng cơm trưa xong hãy về, không cần câu nệ, cứ coi như đang ở nhà mình."
Lão thái thái hòa ái dễ gần, các cô nương nhanh chóng thả lỏng, cười nói vui vẻ với bà.
Lam Văn Phương cũng có chút thân với Liễu Ngân Tuyết, thấy trong phòng có một nam tử, cười hỏi: "Vị này là?"
Chuyện Lâu Duẫn tới đón nàng Lý Mạn đã sai người thông báo cho nàng, Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Là nô tài bên người Thế tử, tên là Lai Bảo, chắc là theo Thế tử tới đây."
Các cô nương nghe mà bất ngờ.
Có cô nương không tham gia xuân yến lần trước tò mò hỏi: "Nghe nói Thế tử cực kỳ xấu xí, có đúng không?"
Lam Văn Phương cười: "Cũng không biết kẻ nào có thâm cừu đại hận với Thế tử mà truyền ra lời đồn ác độc như vậy, phu quân của Ngân Tuyết nha, chính là đẹp tựa trích tiên, chỉ là tính tình không tốt lắm."
Lam Văn Phương mở đầu, người khác cũng tò mò, sôi nổi hỏi: "Thật là khai đầu, còn lại người cũng tò mò lên, sôi nổi hỏi: "Thật sự là đẹp tự trích tiên?"
"Tính tình hắn làm sao? Kể ta nghe với!"
"Ngân Tuyết gả vào Kỳ vương phủ lâu vậy rồi cũng chưa mời chúng ta tới chơi bao giờ, nghe nói Kỳ vương phủ rất lớn, Ngân Tuyết, tỉ phải mời chúng ta đến thăm đó nha!"
Các cô nương xôn xao bàn tán, Liễu Ngân Tuyết cũng không quan tâm Lai Bảo đang đứng bên cạnh, nói: "Các tỉ muội đừng nghe Văn Phương nói bừa, đẹp tựa trích tiên gì chứ, giống như tiểu bạch kiểm vậy, nào có giống trích tiên?!"
Lâu Duẫn đang đứng sau bình phong: "......"
Tiểu bạch kiểm là gì?!
"Nhưng Văn Phương cũng nói đúng một điểm, vị Thế tử kia quả thực tính tính xấu như mương thối, cả ngày mặt mũi âm u, cứ như người khác thiếu bạc hắn vậy, còn thường xuyên tức giận, mà tức giận là trút lên người khác, chẳng phân biệt thời gian địa điểm, sống cùng hắn lâu có thể bị hắn làm cho tức chết!" Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn đang đứng sau bình phong: "???"
Người còn đang sống sờ sờ đứng kia khua môi múa mép lại nói bị hắn làm tức chết, Lâu Duẫn chỉ cảm thấy buồn cười, nếu hôm nay hắn không tới, còn không biết Liễu Ngân Tuyết sau lưng còn nói hắn tới thế nào!
Lai Bảo nghe mà thái dương điên cuồng đổ mồ hôi, nửa chữ không dám nói, hóa ra Thế tử của bọn họ trong mắt Thế tử phi lại xấu xa như vậy.
"Vậy tỉ ở Kỳ vương phủ chắc phải chịu không ít ủy khuất?" Có người hỏi.
Liễu Ngân Tuyết uống một ngụm trà nhuận hầu, khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng sau bình phong, cười nhạt nhẽo: "Đúng vậy, ta mỗi sáng sớm tinh mơ đã phải rời giường, chờ hầu hạ Thế tử rời giường thay quần áo, hầu hạ hắn ăn cơm uống trà, giữa trưa hầu hạ hắn ngủ trưa, buổi tối múc nước rửa chân cho hắn, rồi lại hầu hạ hắn tắm gội đi ngủ, thật sự là đem chính mình từ thiên kim đại tiểu thư biến thành kẻ hầu người hạ, cứ kéo dài như vậy, chẳng mấy mà ta trở thành hoa tàn bướm nát."
Lão thái thái: "......"
Tôn nữ, ngươi thật sự có phần nói quá.
"Thế tử xấu tính, một cước có thể đá bay người khác, ta mảnh mai yếu đuối thế này không dám trêu chọc hắn, nhưng các tỷ muội thì khác, sau này các tỷ muội gả ra ngoài nhất định phải làm đương gia chủ mẫu, không thể để nam nhân chèn ép khi dễ, nếu không, mọi người sẽ giống ta, biến thành kẻ hầu người hạ." Liễu Ngân Tuyết thở ngắn than dài.
"Thế tử này cũng thật quá đáng!" Có người nghe xong liền thấy ủy khuất thay cho Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết đỡ trán: "Cũng may mắn hắn chưa làm ra chuyện gì khác, có khi cuộc sống buồn chán, hắn lại lấy tra tấn người khác làm vui, nhưng mà mọi người không thể giống ta nói nói hắn nha, hắn là người ghim thù."
Các cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói gì Lâu Duẫn, chỉ dám thương thay cho Liễu Ngân Tuyết.
"Liễu Ngân Tuyết, ta bắt ngươi hầu hạ ta bao giờ?" Sau bình phong truyền đến tiếng nói, các cô nương giật nảy mình, đồng loạt lui về sau, ngay sau đó liền nhìn thấy một công tử mặc hoa phục từ sau bình phong đi ra.
Liễu Ngân Tuyết thu lại nụ cười: "Ta không nói như vậy, chẳng phải là thực có lỗi với ân tình đuổi ta ra khỏi Kỳ vương phủ của ngươi hay sao?"
Các cô nương nhìn nhau, Lam Văn Phương giải thích: "Vị này chính là Thế tử Kỳ vương."
"A?!" Cô nương vừa rồi nghi ngờ diện mạo Lâu Duẫn thốt lên kinh ngạc, "Thế tử thế mà, thật,... phong thái lỗi lạc, Ngân Tuyết, tỷ quá khiêm tốn đi."
Đã gặp được người, các cô nương đương nhiên phải hành lễ, Lâu Duẫn không để ý tới các nàng, lập tức đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết nói: "Cùng ta hồi phủ."
Liễu Ngân Tuyết không ngại việc phu thê mâu thuẫn bị người ngoài chứng kiến, rốt cuộc toàn bộ thành Biện Kinh cũng không ai nghĩ mối hôn sự này hòa hảo, đương nhiên tất cả mọi người đều cho rằng nàng ở Kỳ vương phủ phải chịu nhiều dày vò.
Lâu Duẫn tới đón nàng về nhưng ngạo khí của Liễu Ngân Tuyết không cho phép nàng nhanh như vậy đã đồng ý, nàng khẽ nâng cằm, nhìn Lâu Duẫn: "Chính Thế tử bảo ta đi, ta đi rồi, Thế tử còn tới tìm ta làm gì?"
Nàng khẽ ngẩng đầu, cặp mặt phượng như có ngôi sao lấp lánh ở trong, dung nhan kiều mỹ lọt vào mắt hắn, mang theo một vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lâu Duẫn: "Ta mang theo thành ý tới."
"Thành ý gì?"
"500 mẫu ruộng tốt sẽ chuyển đến danh nghĩa của người, còn có thêm ngân phiếu một vạn lượng, tùy ngươi tiêu xài."
Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ: "Ta thiếu 500 mẫu ruộng tốt với ngân phiếu một vạn lượng sao?"
Lâu Duẫn: "Còn có Tây Sơn biệt viện."
Tây Sơn biệt viện ở phía Tây của thành Biện Kinh, rộng 500 mẫu, có sơn có thủy, còn có suối nước nóng, Liễu Ngân Tuyết chưa từng đến nhưng đã có nghe người khác nhắc tới, là một biệt viện có vị trí địa lý tốt và phong cảnh đẹp.
Mắt Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng sáng lấp lánh, ánh cười không che giấu tràn ra từ mắt nàng, nàng cười nói: "Thật sự cho ta Tây Sơn biện viện? Nhất ngôn ký xuất, từ mã nan truy, Thế tử không thể đổi ý đâu!"
Lâu Duẫn cười: "Ta đã bao giờ nói mà không giữ lời chưa?"
Liễu Ngân Tuyết cười tủm tỉm: "Hảo."
Lam Văn Phương cùng các cô nương trong phòng: "......"
Cái gì gọi là phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất...... Ai vừa rồi mới chán ghét Thế tử Kỳ vương? Hiện tại lại hoan hỉ hỏi bao giờ hồi phủ? (*) Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất: giàu sang mà không ham muốn bất chính, nghèo hèn mà không thay đổi, gặp quyền thế không sợ hãi, không luồn cúi, không khuất phục.
Một tòa Tây Sơn biệt viện liền mua chuộc được ngươi, Liễu Ngân Tuyết ngươi nghiêm túc sao?
Ngươi tốt xấu gì cũng là kim tôn ngọc quý, sao có thể khuất phục dưới dụ hoặc của tiền tài.
Lâu Duẫn: "Chúng ta khi nào hồi phủ?"
"Tối nay đi, ăn tối xong chúng ta hồi phủ."
Lâu Duẫn vừa lòng xoa xoa tóc nàng: "Theo ý ngươi."
Lâu Duẫn trở về Dẫn Yên Các.
Nhìn theo bóng lưng Lâu Duẫn rời đi, lão thái thái bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết một cái, không biết nên nói gì cho tốt. Liễu Ngân Tuyết thè lưỡi, vạn sự nàng đều có suy tính của chính mình, nàng thức thời, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt là việc người ngu xuẩn mới làm.
Lâu Duẫn tính tình cổ quái, hắn đã tới đón nàng, nàng không về cũng phải về, chỉ khác nhau ở chỗ là nàng tự nguyện về hay bị Lâu Duẫn mạnh mẽ trói về.
Nếu Lâu Duẫn đã cho nàng bậc thang đi xuống, nàng còn không đi thì chẳng khác gì tự mình tìm khổ.
500 mẫu ruộng tốt cùng ngân phiếu một vạn lượng còn có Tây Sơn biệt viện, thẳng thắn mà nói Liễu Ngân Tuyết cảm thấy mình được nhiều hơn mất, trong lòng nàng kỳ quái chính là Lâu Duẫn bị kẹp đầu vào cửa hay sao, thế mà tự mình chạy tới đón nàng?
Đây vốn không phải việc hắn sẽ làm.
Không chỉ có Liễu Ngân Tuyết thấy lạ, tất cả mọi người đều thấy lạ.
Lam Văn Phương nhỏ giọng hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Không phải nói Thế tử đối xử với tỷ rất tệ sao? Đối xử tệ mà mang tặng tỷ Tây Sơn biệt viện sao? Đối xử tệ mà tự mình đến đón tỷ về sao?"
Liễu Ngân Tuyết có vài phần đắc ý: "Hắn không tự mình tới đón, ai có bản lĩnh thỉnh ta về chứ?"
Lam Văn Phương cũng coi như hiểu, Liễu Ngân Tuyết trong xương cốt kỳ thật là cô nương thập phần kiêu ngạo, nàng cảm thấy Liễu Ngân Tuyết nói cũng có đạo lý, bị Liễu Ngân Tuyết ngắt lời, nàng cũng tự động xem nhẹ vấn đề Tây Sơn biệt viện.
Lam Văn Phương vỗ vỗ vai Liễu Ngân Tuyết: "Kỳ vương phủ giàu nứt đổ đổ vạch, tỷ chịu khó tích góp một chút."
Liễu Ngân Tuyết buồn cười.
Tiễn vài vị cô nương về, Liễu Ngân Tuyết trở về Dẫn Yên Các, vừa bước vào thư phòng đã bị Lâu Duẫn kéo vào trong lòng, Liễu Ngân Tuyết bị ép ngồi trên đùi hắn, mấy ngày không có tiếp xúc thân mật như vậy, lúc này nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Danh sách chương