Lâu Duẫn nắm cằm nàng, bắt nàng phải nhìn vào mắt mình. "Không phải ta nháo với bà ấy, mà là bà ấy cứ bắt lấy ta không buông," Liễu Ngân Tuyết nói, "Mà chính ra nguyên nhân chính là ngươi đó, nếu không phải vì ngươi, ta cũng chẳng phải chịu bà ấy dày vò."

"Chưa thấy ngươi bị dày vò bao giờ."

"Lúc đầu ta bị," Liễu Ngân Tuyết phản bác, "Bà ấy mỗi ngày bắt ta quỳ, còn định đâm ngón tay ta, nếu không phải ta gả cho ngươi, bà ấy đã chẳng đối với ta thâm cừu đại hận như vậy."

Lâu Duẫn nín lặng.

Liễu Ngân Tuyết nói tiếp: "Quan hệ của hai người mẫu không từ, tử chẳng hiếu là điều toàn bộ thành Biện Kinh đều biết, ta trước nay không muốn làm người đứng giữa, phải hòa giải quan hệ của hai người, đương nhiên cũng không muốn chịu tra tấn."

"Thế ngươi không nghĩ nếu ta không giúp ngươi thì ngươi sẽ thế nào sao?"

Lâu Duẫn cảm thấy Liễu Ngân Tuyết là một người rất kỳ lạ, nàng đang ở Kỳ vương phủ, ngồi còn chưa ấm chỗ đã dám gây chuyện với đương gia chủ mẫu, nếu Tần thị thật sự muốn chỉnh nàng mà hắn không đứng ra cho nàng chỗ dựa, nàng sẽ sống thế nào? Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười: "Chẳng phải ngươi đã giúp ta rồi sao?"

Lâu Duẫn: "......"

"Ta là thê tử của ngươi, khi ta bị tra tấn vì cái thân phận này mà ngươi còn không giúp ta, ngươi còn tính là nam nhân không?" Dừng một lát, nàng tựa hồ cảm thấy "còn tính là nam nhân" vẫn chưa đủ để biểu đạt ý tứ, bổ sung nói: "Ngươi còn tính là con người không?"

Lâu Duẫn vô pháp phản bác.

"Tần thị sợ ngươi, chỉ cần ngươi còn đứng một chỗ thở thôi, nàng cũng không dám đụng đến ta."

"Sao ngươi biết bà ấy sợ ta?"

"Bà ấy không chỉ sợ ngươi, còn sợ muốn chết, toàn bộ Kỳ vương phủ, chỉ có Phụ vương không sợ ngươi."

"Ngươi cũng sợ ta?" Lâu Duẫn nhìn nàng.

Mắt phượng lấp lánh, tựa hồ như có một tia giảo hoạt ở trong đó, nàng nói: "Trước kia thì sợ, hiện tại thì... có đôi khi cảm thấy kỳ thật ngươi cũng là người có tình có nghĩa, những người ngoài kia biến ngươi thành yêu ma, chứ kỳ thật bọn họ cũng không hiểu ngươi, nên ta không sợ."

Lâu Duẫn giật mình: "Thật sự không sợ ta?"

"Ngươi có ba đầu sáu tay sao?"

Lâu Duẫn trầm mặc.

"Ngươi sẽ đánh ta sao?"

Lâu Duẫn trầm mặc.

"Ngươi không có ba đầu sáu tay, cũng không đánh ta, thì sao ta phải sợ ngươi?" Liễu Ngân Tuyết cười cười, cúi đầu tiếp tục cắt móng tay, "Người khác sợ ngươi là chuyện của họ, ta không giống họ."

"Ngươi khác thế nào?" Lâu Duẫn thuận miệng hỏi.

Liễu Ngân Tuyết thản nhiên nói: "Đương nhiên là vì ta lớn lên xinh đẹp hơn họ, ta có mỹ mạo cho nên không sợ gì cả."

Lâu Duẫn cười.

Lai Phúc với Lai Bảo phát hiện tâm tình của Lâu Duẫn không tồi, lại nghĩ tới tiếng cười phát ra trong phòng khi Liễu Ngân Tuyết cắt móng tay cho hắn, hai người tâm hữu linh tê cho rằng đây đều là công lao của Liễu Ngân Tuyết.

Đi theo Lâu Duẫn nhiều năm, Lai Phúc và Lai Bảo đã lâu không được nghe tiếng Lâu Duẫn cười sang sảng như vậy, cả hai cảm khái, cảm thấy Thế tử nhà bọn họ đã cưới được thê tử tốt.

Nhớ trước đây bọn họ còn không rõ tại sao lão gia phải nhất định để Liễu Ngân Tuyết đảm đương vị trí Thế tử phi, giờ mới thấy, lão Vương gia vẫn là lão Vương gia, ánh mắt thật sự khác người thường.

Thanh Sơn Viện trải qua một quãng thời gian bình an, Liễu Ngân Tuyết mỗi ngày trồng hoa, nuôi cá, chăm sóc cho Lâu Duẫn, ngày tháng trôi qua đều thập phần nhàn nhã, nàng yên lặng đếm ngược từng ngày, tâm tình dần dần lắng đọng xuống.

Mười ngày, chín ngày, tám ngày......

Đêm này, sóng gió nổi lên.

Sau bữa tối, thời gian còn sớm nên Liễu Ngân Tuyết bảo nha hoàn mang đàn ra.

Lai Phúc đang chuẩn bị rửa chân cho Lâu Duẫn, nghe được tiếng đàn, cười tủm tỉm nói: "Vẫn còn sớm, hay là Thế tử đi nghe Thế tử phi đàn một chút, nghe nói tiếng đàn của Thế tử phi là nhất tuyệt đó."

Lâu Duẫn dùng ánh mắt "Ngươi mau câm miệng" nhìn hắn: "Lắm lời!"

Lai Phúc hắc hắc cười.

Không đợi Lâu Duẫn nói gì, Lai Phúc tự chủ trương đeo lại giày cho hắn: "Còn chưa rửa đâu ạ, không vội, nước hơi lạnh, để nô tài bảo phòng bếp đun thêm ít nước nóng."

Nói xong, tiểu nô tài cong eo, bưng chậu nước ra ngoài.

Liễu Ngân Tuyết đàn một khúc《 Ánh Tuyết 》, tiếng đàn thập phần du dương sâu lắng, khiến người nghe không nhịn được tưởng tượng đến cảnh tuyết bay toán loạn trong đêm đông, gió lạnh hắt hiu trong một thế giới lạnh băng.

Khi Lâu Duẫn tới, nàng đàn đến nhập tâm, còn chưa phát hiện ra.

Đàn xong một khúc《 Ánh Tuyết 》, dường như chính nàng cũng cảm thấy không khí quá mức âm trầm, đổi sang một khúc nhẹ nhàng hơn, nghe như tiếng chim hót trong rừng.

Ánh mắt Lâu Duẫn dừng ở lòng bàn tay nàng, vết sẹo hồng nhạt ẩn hiện phá đi vẻ đẹp vốn có của đôi tay kia, hắn đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, là Dung mama đến, vẻ mặt nôn nóng nói: "Thế tử, Thế tử phi, bên Chung Thúy Viện xảy ra chuyện, hai người mau qua đó."

"Chuyện gì?" Lâu Duẫn hỏi.

Dung mama trầm trọng nói: "Lão Vương gia không ổn."

"Tưng ——" dây đàn phát ra một tiếng vang, chiếc đàn tốt nhất thế mà bỗng dưng một sợi dây bị đứt, cắt vào ngón tay Liễu Ngân Tuyết.

"Ôi trời, sao lại không cẩn thận như vậy?" Dung mama đau lòng tiến lên xem xét tay Liễu Ngân Tuyết, Lạc Nhạn vội vàng cầm khăn cầm máu cho Liễu Ngân Tuyết, "Thế tử phi, người có sao không?"

Liễu Ngân Tuyết không lên tiếng, nàng nhẩm tính ngày hôm nay, vừa vặn là ngày thứ bốn mươi chín.

Theo kế hoạch, Độc Lang Trung hẳn là đã lấy Thiên tằm cổ mẫu đi rồi.

Nàng không kịp thoa thuốc, dùng khăn bao lấy miệng vết thương rồi dùng một sợi dây cuốn lại, nhanh chóng kéo áo Lâu Duẫn đang đứng không phản ứng gì: "Thất thần gì nữa? Mau đi cùng ta!"

Dung mama cùng nhóm nha hoàn cũng nhanh chóng theo sau.

Lâu Duẫn bị Liễu Ngân Tuyết kéo đến Chung Thúy Viện, nha hoàn đang canh giữ ở cửa thấy Lâu Duẫn không dám cản, để bọn họ trực tiếp đi vào, phòng ngủ của Lâu Khải Minh tràn ngập người, trừ bỏ Lâu Lan còn chưa tới, mọi người đều có mặt.

Lão Vương gia nằm trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ, bộ dáng thập phần yếu ớt.

Thái y đang bắt mạch cho ông.

Liễu Ngân Tuyết vọt vào hỏi: "Phụ vương sao vậy?"

Tần Hội Nguyên thấy bọn họ liền một bụng hỏa khí, lạnh lùng nói: "Ai cho các ngươi tới đây, ra ngoài, lão Vương gia không muốn thấy các ngươi."

Làm trò trước mặt lão Vương gia, Liễu Ngân Tuyết không muốn cãi vã với bà ta, quay đầu hỏi Phương Huệ Mẫn: "Tam tẩu, rốt cuộc Phụ vương sao vậy?"

Phương Huệ Mẫn lưỡng lự nói: "Đột nhiên té xỉu."

Lão Vương gia thân thể vốn không tốt, để dưỡng thiên tằm cổ, mỗi ngày đều trích máu, chắc chắn đã làm tổn thương căn nguyên, hiện giờ kỳ hạn đã đến, ông đột nhiên ngã xuống, Liễu Ngân Tuyết cũng không ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn chính là Thái y đã tới bọn họ mới biết.

Đây là Tần Hội Nguyên cố ý giấu bọn họ?

Nếu không phải nàng cố ý phân phó Dung mama thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh Chung Thúy Viện và ngoại viện, thấy được thái y đi vào Chung Thúy Viện, có phải hay không đến bây giờ bọn họ còn chưa biết gì?

Tần Hội Nguyên này cũng thật quá đáng.

Liễu Ngân Tuyết hít một hơi, cố gắng nuốt cơn giận, nhưng nàng còn chưa hoàn toàn xuôi giận, lão Vương gia đang nằm trên giường bỗng nhiên ngóc dậy, tay nắm mép giường phun ra từng ngụm từng ngụm máu.

Liễu Ngân Tuyết trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được.

Thái y lắc đầu: "Hạ quan bất lực, lão Vương gia thứ tội."

Chờ lão Vương gia thổ huyết xong, Phương Huệ Mẫn cầm khăn lau vết máu trên khóe miệng cho ông, rồi đặt một chiếc gối sau lưng cho lão Vương gia nằm dựa vào giường.

Lão Vương gia buông thõng cơ thể, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Không sao, thân thể của ta ta rõ nhất, dù Hoa Đà có thật trên đời cũng khó cứu được ta."

Mọi người trong phòng đều im lặng, không dám hé răng, cũng không dám thở mạnh.

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, hốc mắt dần dần ướt át.

Lão Vương gia sai người tiễn thái y về, bảo Liễu Ngân Tuyết dìu ông xuống giường, Liễu Ngân Tuyết vội vàng tiến lên đỡ ông, lão Vương gia nói: "Con với Lâu Duẫn cùng ta tới thư phòng."

Mọi người trong phòng nhìn nhau, không ai dám chất vấn điều gì.

Lâu Duẫn trầm mặc đi theo.

Từ Chung Thúy Viện đến thư phòng ngoại viện khá xa, lão Vương gia không đi nổi quãng đường xa như vậy, có hộ vệ đưa kiệu tới, nâng ông tới thư phòng.

Trong thư phòng tràn ngập mùi hương sách cũ, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn lần lượt đi vào.

Liễu Ngân Tuyết đỡ lão Vương gia xuống kiệu, các hộ vệ lục tục lui ra, lão Vương gia đi về phía một bức danh họa được treo trong thư phòng, gỡ bức họa xuống, ấn vào một viên gạch, rồi nói với Lâu Duẫn và Liễu Ngân Tuyết: "Mật thất trong thư phòng ở phía sau bức họa này, con phải nhớ kĩ."

Lâu Duẫn: "Vương gia nói cái này với ta làm gì?"

Lâu Khải Minh che miệng ho khan vài tiếng, lại hộc ra một chút máu tươi, Liễu Ngân Tuyết vội vàng dùng khăn lau vết máu trên tay cho ông.

Lâu Khải Minh nói: "Con với Tần thị không hợp nhau, ta đã sớm biết, chỉ là ta đã già nên nhiều chuyện cũng lười quản, giờ ta sắp chết rồi, sau khi ta chết, ta muốn đem gánh nặng Kỳ vương phủ này chuyển sang vai con. Trong mật thất này là toàn bộ giấy tờ tài sản của Kỳ vương phủ chúng ta, bây giờ ta đem toàn bộ đều giao cho con, sau này tùy con xử lý."

Lâu Duẫn cười lạnh: "Vương gia cho rằng ta thèm mấy thứ hỗn độn này sao?"

Liễu Ngân Tuyết lắc đầu, nhìn Lâu Duẫn: "Thế tử, không được nói với Phụ vương như vậy."

Lâu Duẫn không để ý tới nàng.

"Ngân Tuyết, con không cần cản nó, nó trước nay đều như vậy, chỉ là, Lâu Duẫn, con thèm cũng phải quản mà không thèm cũng phải quản," Lâu Khải Minh mở cửa mật thất ra, "Con vào cùng ta."

Liễu Ngân Tuyết thức thời không vào theo, đứng ở cửa chờ bọn họ.

Lâu Duẫn đi vào mới phát hiện, mật thất này nghiễm nhiên chính là một bảo khố, bên trong có nhiều kỳ trân dị bảo, danh họa, trân châu, phỉ thúy, bí tịch đếm không hết, cái gì cần có đều có, hộp đựng khế ước nhà đất phải có đến bảy tám cái.

Lâu Khải Minh nói: "Trưởng tỷ con Lâu Lan đã gả ra ngoài nên không đề cập đến, nhị ca con Lâu Hiên làm người ngay thẳng nhưng bộc trực quá đôi khi dễ đắc tội với người khác, tam ca con Lâu Nguyễn tính cách mềm yếu, không đảm đương được chuyện lớn, ngũ đệ con Lâu Yến tuổi còn nhỏ, lại được nuông chiều nên hoàn toàn không rành thế sự. Trong năm người con của ta, cuối cùng cũng chỉ có con đủ bản lĩnh gánh vác Kỳ vương phủ."

Lâu Duẫn cảm thấy buồn cười.

Bọn họ phụ tử từ khi hắn sinh ra đã như không đội trời chung, năm đó mẫu thân hắn vì khó sinh mà chết, Lâu Khải Minh luôn coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho rằng chính hắn hại chết hắn Vương phi, động chút là đánh, động chút là mắng hắn, chỉ thỉnh thoảng uống rượu say mới có thể kéo hắn vào lòng ôm một chút, đó cũng là thời khắc hiếm hoi ông ôn nhu với hắn.

Tỉnh rượu rồi, hắn lại là tai họa hại chết Vương phi.

Đến bây giờ, ba nhi tử khác của ông đều không có bản lĩnh, ông mới nhớ tới nhi tử vẫn luôn không thuận mắt này.

Lâu Duẫn châm chọc cười: "Ta thì có bản lĩnh gì? Bản lĩnh giết người à?"

Nửa năm Lâu Duẫn hôn mê, Lâu Khải Minh dần già yếu theo thời gian, lại thêm thân thể không khỏe, Hoàng thượng quan tâm ông nên bảo ông ở trong phủ tĩnh dưỡng, không cần lo chuyện triều chính ưu phiền.

Từ khi mặc kệ chuyện triều chính, bên tai ông cũng thanh tĩnh hơn nhiều, cũng có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện, ngẫm nghĩ thật sâu sắc, đến nay đối mặt với những lời mỉa mai của Lâu Duẫn, cũng không còn giống như ngày xưa tức giận trừng mắt.

Huống chi ông cũng là một người sắp chết, thật sự chẳng có sức lực mà tức giận trừng mắt.

Lâu Khải Minh đóng cửa mật thất lại, chậm rì rì treo lại bức danh họa, từ trong ngăn kéo thư án lấy ra một cái tráp, mở tráp ra lấy một khối lệnh bài đưa cho Lâu Duẫn: "Sau khi ta chết, Kỳ vương lệnh sẽ để con kế thừa, lệnh bài này có tác dụng gì chắc chắn con đã biết, ta cũng không cần nói nhiều nữa, hy vọng con có thể dùng nó cho chuyện chính nghĩa."

Lâu Duẫn không nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện