Hắn trắng đêm chưa ngủ.

Liễu Ngân Tuyết thân thể không khoẻ, ngủ đến giữa đêm nửa tỉnh nửa mơ tỉnh dậy, trong đầu muôn vàn suy nghĩ, sau đó nàng cũng không biết mình thiếp đi thế nào, khi tỉnh lại lần nữa mặt trời đã lên cao.

Lạc Nhạn thật cẩn thận tiến vào hầu hạ: "Vương phi, đã chính ngọ, người dậy chưa ạ?"

Liễu Ngân Tuyết đầu óc mê man, nàng nhìn đỉnh đầu màu thiên thanh rồi khẽ giật mình, trả lời: "Dậy thôi."

Trầm Ngư bảo tiểu nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt vào, vừa hầu hạ Liễu Ngân Tuyết rửa mặt, vừa nhỏ giọng bẩm báo: "Tối qua Vương gia vẫn luôn ngồi ngốc ở thư phòng, sáng nay trời còn chưa sáng đã đi ra ngoại viện, chưa về ạ."

Liễu Ngân Tuyết không lên tiếng.

Ánh mắt Lạc Nhạn dừng trên dấu hôn chói mắt trên cổ Liễu Ngân Tuyết, liếc mắt nhìn nhau với Trầm Ngư, hai nha hoàn trong mắt toàn là bi thương và bất đắc dĩ.

Lạc Nhạn phất tay bảo nhóm tiểu nha hoàn lui xuống, chính mình ngồi xổm trước mặt Liễu Ngân Tuyết, nhìn gương mặt ngốc lăng của Liễu Ngân Tuyết ngốc lăng, nói: "Vương phi, người kim tôn ngọc quý, tội gì phải tự mình chịu ủy khuất đến mức này? Vương gia khi dễ người thì người về nhà mẹ đẻ là được, lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ cho người chỗ chống lưng, bây giờ nô tỳ sẽ thu thập đồ đạc cho người, chúng ta về Liễu phủ."

Nàng không biết Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn rốt cuộc có mâu thuẫn gì, nhưng hôm qua khi hầu hạ Liễu Ngân Tuyết tắm gội, những dấu vết trên người tiểu thư nàng với Trầm Ngư đều thấy rõ ràng, các nàng thương tiếc tiểu thư nhà mình phải chịu khổ sở như vậy.

Trầm Ngư quỳ gối trước mặt Liễu Ngân Tuyết: "Vương phi, Kỳ vương phủ này chính là ổ sói ăn thịt người, chúng ta về đi."

Liễu Ngân Tuyết nâng Trầm Ngư với Lạc Nhạn dậy, sầu thảm cười cười: "Không về được."

Lâu Duẫn bất thường, không có khả năng hắn để nàng về Liễu phủ, nếu nàng muốn trở về chỉ có một con đường là hòa li, nhưng hôn sự này là do Hoàng thượng ban tặng, nàng muốn hòa li, cần Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, nếu không, nàng đến chết cũng chỉ có thể là Kỳ Vương phi.

Nếu muốn hoàng thượng hạ chỉ chuẩn tấu cho bọn họ hòa li, chỉ có một con đường: Khiến cho thanh danh của chính mình trở nên hỗn loạn.

Nhưng tổ phụ nàng là đế sư, dưới nàng còn có muội muội chưa xuất giá, đệ đệ chưa thành thân, trên nàng còn có phụ thân đang làm quan trong triều, nàng không thể vì bản thân mà làm xấu thanh danh Liễu gia, khiến cho tổ phụ và phụ thân trong triều không dám ngẩng đầu.

Nàng không thể.

Đối nghịch với Tần Hội Nguyên là vì nàng còn có Lâu Duẫn chống đỡ, người ngoài đều biết Tần Hội Nguyên với Lâu Duẫn không hợp nhau, nàng với Tần Hội Nguyên không cách nào chung sống là chuyện thường tình.

Bất kính với Tần Hội Nguyên, trở thành con dâu bất hiếu trong mắt người khác đã là điểm cực hạn của nàng.

Không thể thêm nữa.

Trầm Ngư Lạc Nhạn rơi lệ đầy mặt, Lạc Nhạn gạt lệ nói: "Vậy làm sao bây giờ? Vương gia đối xử với người như vậy, chẳng lẽ từ giờ về sau người chỉ có thể chịu đựng thôi sao? Người vì Vương gia chưởng quản nội viện, để Vương gia không gặp phiền phức, sao Vương gia có thể..."

Lạc Nhạn không nói được nữa, nàng cảm thấy không đáng cho Liễu Ngân Tuyết.

"Nô tỳ không hiểu, người với Vương gia mới đây không phải còn ổn sao? Vương gia còn đối xử với người ngày càng tốt. ngày càng săn sóc, nô tỳ với Lạc Nhạn đều cảm nhận được, sao đột nhiên lại thay đổi, chẳng lẽ từ nay về sau đều như vậy sao? Trầm Ngư khóc thành tiếng.

"Không đâu," giọng Liễu Ngân Tuyết trầm thấp ngắt quãng, "Hắn sẽ không."

"Vì sao ạ?" Trầm Ngư thút tha thút thít hỏi.

Liễu Ngân Tuyết không trả lời.

Dung mama tiến vào bẩm báo: "Vương phi, Thái tử phi phái cung nữ tới, nói là hoa sen Đông Cung nở rộ, mời người cùng đến thưởng hà."

Dung mama lo lắng nhìn Liễu Ngân Tuyết, hai ngày nay, Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn cáu kỉnh nhau, hôm qua Liễu Ngân Tuyết còn bị khi dễ, hôm nay cả người đều uể oải, một bộ buồn bã ỉu xìu, nào có tâm tư thưởng hà.

Nhưng Thái tử phi đã phái người tới mời, Liễu Ngân Tuyết lại không thể không đi.

Trầm Ngư nói: "Vương phi vẻ mặt tiều tụy, thân thể ôm bệnh, sao có thể đi thưởng hà được? Không thể từ chối sao?"

Dung mama lắc đầu: "Không thể, người mới là Thái tử phi, thân phận cao hơn Vương phi, mà Thái tử phi còn đang mang long tôn, thân phận lại càng tôn quý, nếu Vương phi từ chối Thái tử phi, truyền ra ngoài không chỉ tổn hại thanh danh Vương phi mà còn tổn hại danh dự của thái phó nữa."

Trầm Ngư Lạc Nhạn vẻ mặt bất lực.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Nếu là đi gặp Thái tử phi, đương nhiên phải long trọng một chút, trang điểm cho ta."

Ngoại viện, có gã sai vặt bẩm báo với Lâu Duẫn: "Vương phi bị Thái tử phi thỉnh đi Đông Cung thưởng hà."

Lâu Duẫn mặt mũi khó coi: "Đã đi chưa?"

"Xe ngựa mới vừa đi." Gã sai vặt trả lời, cẩn thận nhìn sắc mặt Lâu Duẫn rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm kỳ quái, mấy ngày nay tâm tình Vương gia không tồi, sao hôm nay đột nhiên sắc mặt lại khó coi như vậy, âm u như sắp mưa bão tới nơi?

Là ai chọc Vương gia không cao hứng?

Nhưng từ khi Vương phi tiếp quản nội viện thì trong đó tựa như thùng sắt, sự tình gì cũng phải âm thầm hỏi thăm mới có được một ít manh mối, mà giá trị thì chẳng bao nhiêu.

Không biết nguyên do khiến chủ tử không cao hứng thì hầu hạ sẽ rất mệt, không biết phải làm sao.

Đông Cung, sau khi Liễu Ngân Tuyết đến mới biết Thái tử phi không chỉ mời một mình nàng mà còn một người nữa là Vương Tào Yến, Liễu Ngân Tuyết khá bất ngờ.

Nàng ở trong đình hóng gió bên cạnh hồ sen hành lễ với Thái tử phi, Thái tử phi tự mình đỡ nàng dậy.

"Lần đầu Kỳ vương phi tới Đông Cung, bổn cung thân thể không tiện, không thể đón từ xa, mong Kỳ vương phi không trách" Lạc Âm Phàm nói chuyện bằng chất giọng nhỏ nhẹ, nghe vào tai tựa như nước chảy róc rách, thập phần êm tai.

Liễu Ngân Tuyết hơi cười nhẹ: "Nương nương quá lời rồi, từ khi gả cho Kỳ vương, thần thiếp còn chưa tự mình tới Đông Cung thăm nương nương, thật đáng hổ thẹn, mong nương nương không trách phạt ạ."

Vừa nói vừa hơi lui lại, nhún chân hành lễ với Lạc Âm Phàm.

Hôm qua nàng mới vì Lạc Âm Phàm mà nháo đến túi bụi với Lâu Duẫn, hôm nay đã bị gọi đến Đông Cung, thế sự thật sự là biến đổi thất thường, trước kia nàng nhìn Lạc Âm Phàm thấy nàng ta thật ôn nhu hào phóng, hiện giờ nhìn lại thì——

Rõ ràng đã thành thân mà còn âm thầm câu dẫn phu quân người khác, không chỉ bất trung với phu quân của mình mà còn đảo loạn gia đình người khác, nhiễu loạn nhân tâm người ta, thật là đáng ghê tởm.

Lòng người khó dò, nếu không có bức《 Bỉ Dực Song Phi 》kia, nàng sao sao biết Thái tử phi nương nương ngoài mặt ôn nhu thiện lương này sau lưng lại là nữ nhân không biết nặng nhẹ, không tuân thủ bổn phận.

Nếu bức họa《 Bỉ Dực Song Phi 》trong tay Lâu Duẫn truyền ra ngoài, trên dưới Kỳ vương phủ không ai thoát chết, mà nàng thân là Kỳ vương phi thì có sống được, cả đời cũng đừng mong ngẩng đầu lên.

Liễu Ngân Tuyết âm thầm nắm chặt tay.

Lạc Âm Phàm yêu Lâu Duẫn, mà nàng lại là thê tử của Lâu Duẫn, nàng ta chắc hẳn là không thích nàng nhưng lại mời nàng đến thưởng hà, vì sao?

Lạc Âm Phàm muốn thông qua nàng để biết sự tình của Lâu Duẫn?

Muốn hỏi nàng Lâu Duẫn có ổn không? Gần đây bận rộn làm gì?

Hay vẫn là muốn biết Lâu Duẫn đối xử với nàng có tốt không? Nàng ta muốn thông qua nàng để âm thầm liên hệ với Lâu Duẫn? Hay là còn có mục đích gì khác?

Liễu Ngân Tuyết trong lòng muôn vàn nghi hoặc, bị nàng gắt gao áp chế xuống, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

Vương Tào Yến bên cạnh cười nói: "Ngân Tuyết, chúng ta đã lâu không gặp, muội khỏe không?"

Lần trước từ biệt là khi Vương Tào Yến bị Lâu Duẫn ném xuống hồ, đến nay đã mấy tháng, các nàng đúng là đã lâu không gặp, nhưng Liễu Ngân Tuyết một chút cũng không muốn gặp nàng ta, tỷ muội dối trả sau lưng lắm mồm bịa đặt khiến nàng ghê tởm.

Nhưng trên mặt Liễu Ngân Tuyết không hề biểu hiện ra vẻ không thích Vương Tào Yến.

Nàng đứng cạnh Lạc Âm Phàm, mặt mày sơ đạm, lời nói nghe không ra vui buồn: "Đúng là đã lâu không gặp, gần đây Vương phủ nhiều việc, muội bận rộn nên ít ra ngoài, may có Vương gia săn sóc nên vẫn khỏe, Vương tỷ tỷ thế nào?"

Tai Vương Tào Yến nhiễm một mạt hồng nhạt: "Gần đây tỷ bận thêu của hồi môn, cuộc sống vẫn tốt."

Lạc Âm Phàm ngồi nghỉ trong đình hóng gió, giơ tay ra hiệu cho Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống bên cạnh, Liễu Ngân Tuyết nói: "Thần thiếp không biết nương nương với Vương tỷ tỷ thế mà còn có giao tình, hôm nay gặp ở đây thật ngoài ý muốn."

Không chỉ có nàng ngoài ý muốn, Vương Tào Yến cũng ngoài ý muốn.

Nàng với Lạc Âm Phàm trước kia cũng không qua lại, tuy phu quân tương lai của nàng là nhi tử nhà trưởng công chúa nhưng phủ Thái tử với phủ Trưởng công chúa cũng ít lui tới, nếu Thái tử phi muốn lôi kéo quan hệ thì cũng nên mời Vương phi khác chứ sao lại mời nữ tử còn chưa gả vào phủ Trưởng công chúa như nàng.

Chiều hôm qua nàng nhận được thiệp nói Thái tử phi mời nàng đến Đông Cung thưởng hà, người trong nhà nghe vậy vui mừng không thôi, cho rằng nàng được Thái tử phi yêu thích coi trọng, sáng sớm hôm nay nàng đã bị gọi dậy, trang điểm kĩ càng rồi nâng lên kiệu, cũng dặn dò nàng nhất định phải tạo cảm tình tốt với Thái tử phi.

Nàng đương nhiên là cao hứng, đến rồi lại phát hiện Thái tử phi hình như chỉ mời mỗi mình nàng, càng thêm vui mừng, không nghĩ ngồi chưa tới thời gian nửa chén trà thì thấy Liễu Ngân Tuyết đến.

Liễu Ngân Tuyết mặc váy dài màu đỏ, búi tóc sơ, trang dung tinh xảo không tỳ vết, liếc mắt một cái nhìn lại, quả thực so với hoa sen trong hồ còn liễm diễm xinh đẹp hơn, nháy mắt đã dìm Vương Tào Yến xuống đáy.

Vương Tào Yến thầm hận hận cắn răng, phẫn uất không thôi.

Lại là Liễu Ngân Tuyết, mỗi lần Liễu Ngân Tuyết xuất hiện, dù không nói lời nào, không làm việc gì cũng có thể chiếm hết sự chú ý.

Lạc Âm Phàm rũ mi, lộ ra nụ cười nhu hòa: "Nghe nói Tam công tử nhà Trưởng công chúa đính hôn, bổn cung tò mò là cô nương nhà ai mà được Trưởng công chúa ưu ái như vậy nên mới mời riêng Vương cô nương tới đây, bổn cung chỉ nhất thời hiếu kì thôi nhưng hôm nay gặp mới thấy Vương cô nương quả nhiên tài mạo song toàn."

Vương Tào Yến được Lạc Âm Phàm khen trước mặt mọi người, có chút ngượng ngùng: "Nương nương quá khen ạ."

Ngồi trong đình hóng gió uống trà một lát, Lạc Âm Phàm có lẽ là ngồi lâu không thoải mái nên ra hiệu cho cung nữ đỡ nàng dậy, khóe mắt Lạc Âm Phàm lỡ đáng thoáng nhìn đến vệt đỏ trên cổ Liễu Ngân Tuyết.

Đồng tử nàng đột nhiên co rụt lại.

Đó là ——

Nàng đã thành thân, Thái tử Lâu Dật trên giường xưa nay đều thực thô bạo, nàng sao có thể không biết dấu vết trên cổ Liễu Ngân Tuyết là gì, Lạc Âm Phàm cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng tử trên đầu xuống, khiến cả người nàng run lên.

Nhìn lại Liễu Ngân Tuyết, da trắng nõn, má ngọc như phát sáng, gương mặt hồng hào tươi tắn.

Phu thê bọn họ......

Lâu Duẫn đối xử với Liễu Ngân Tuyết rất ôn nhu, dấu vết kia hẳn là hắn cố tình lưu lại, liệu hắn có biết hôm nay nàng sẽ triệu Liễu Ngân Tuyết tới Đông Cung rồi tận mắt nhìn thấy dấu vết trên người Liễu Ngân Tuyết không?

Thật căm hận, thật không cam lòng.

Lâu Duẫn vốn là của nàng, nam tử tính tình bất thường kia, hắn vốn thuộc về nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện