"Không dám," lưng Liễu Ngân Tuyết đã dính sát vào vách tường, vách tường lạnh bằng lại giúp đầu nàng thêm thanh tỉnh, "Điện hạ, người phải nghĩ cho kỹ, ta là Kỳ vương phi, dù ta ở Đông Cung phạm tội cũng có hình bộ xử lý, không tới phiên người dụng hình, ta sẽ không thuận theo, điện hạ cũng đừng tưởng hành động của mình không ai biết."

Lâu Dật cười ha ha: "Đông Cung của bổn cung, nghiêm mật đến ruồi bọ cũng không thể tiến vào, dù giờ ta làm gì ngươi cũng sẽ không ai biết, nếu ngươi muốn tự sát thì lại đúng ý Lạc Âm Phàm rồi."

"Sau khi mưu sát hoàng tôn, ngươi sợ quá tự sát, thật hợp tình hợp lý." Lâu Dật cười nói, vươn tay về phía Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết thân thể đột nhiên xoay tròn, né tránh tay Lâu Dật, đứng ở một góc khác, cười nhào: "Điện hạ thật tin tưởng bảo mật của Đông Cung, cho nên, chuyện lúc trước điện hạ vì triều phục bị dính mực mà chém đứt tay một nô tài chắc là bịa đặt rồi?"

Tươi cười trên khóe môi Lâu Dật bỗng dưng thu lại.

Trong nháy mắt này, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên hô to: "Cứu mạng! Thái tử giết người! Cứu mạng!"

"Ngươi có kêu rách cổ cũng vô dụng, quanh đây đều là thủ vệ Đông Cung, không ai được tiến vào, cũng không ai dám xông vào đâu!" Lâu Dật tới gần Liễu Ngân Tuyết, duỗi tay kéo quần áo trên người Liễu Ngân Tuyết.

Tốc độ của hắn quá nhanh, Liễu Ngân Tuyết căn bản trốn không thoát, ngày hè xiêm y của nàng khá đơn bạc, bị Lâu Dật giật một cái, vai ngọc đã lộ ra phân nửa, Lâu Dật một tay siết eo nàng, một tay xé rách xiêm y Liễu Ngân Tuyết.

"Bổn cung đã sớm thích ngươi, thế mà cái lão già phủ họ Liễu nhà ngươi lại chướng mắt bổn cung, giờ không phải ngươi đã rơi vào tay bổn cung rồi sao, bổn cung không chê ngươi là giày rách đã bị Lâu Duẫn thượng quá, ngươi nên mang ơn mới phải, còn dám phản kháng bổn cung, AAAA——"

Ngọc trâm trong tay Liễu Ngân Tuyết không chút lưu tình đâm vào cánh tay Lâu Dật, một đạo máu tươi bắn ra, bắn lên mặt nàng, Lâu Dật bị vật sắc đâm vào làm cho đau đớn, nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Hắn giận dữ, một chưởng bổ lên bả vai Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết nửa bên cánh tay đều đã tê rần, ý thức tan rã một lát.

Nàng thực mau tỉnh táo lại, chạy đến cạnh cửa mạnh mẽ chụp đánh ván cửa.

"Cứu mạng, cứu mạng ——"

Không ai để ý tới nàng, không có người, Liễu Ngân Tuyết trong lòng sinh ra cảm giác thê lương xưa nay chưa từng có, chẳng lẽ hôm nay nàng nhất định phải bị Lâu Dật vũ nhục sao? Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự trốn không thể trốn sao? Lâu Duẫn đâu?

Lâu Duẫn ở nơi nào?

"Lâu Duẫn —— Lâu Duẫn ——"

Nàng kêu khàn cả giọng, kêu đến mức mất tiếng, nàng bị Lâu Dật ôm từ sau kéo giật lại, Liễu Ngân Tuyết liều mạng giãy giụa, trâm ngọc trong tay bị Lâu Dật dằng ra mất, nàng liều mạng giật tay Lâu Dật để hắn buông ra nhưng vô dụng.

"Ầm —— "

Liễu Ngân Tuyết bị Lâu Dật ném lên mặt đất, gáy nện xuống sàn nhà cứng rắn, đau đến hoa mắt chóng mặt, nàng muốn chống người đứng lên nhưng vừa nhúc nhích đã bị Lâu Dật thô bạo ấn trở lại.

"Lâu Duẫn......"

Liễu Ngân Tuyết ý thức hôn mê, tầm mắt mơ hồ, trước mắt một trận trời đất quay cuồng.

"Lâu Duẫn...... Cứu ta......"

Lâu Dật cười nhạo: "Cứu ngươi? Không ai có thể cứu ngươi, ngoan ngoãn nằm xuống giúp bổn cung sung sưởng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tư vị tất nhiên không giống người thường......"

Cùng với tiếng cười của hắn, nóc nhà bỗng nhiên truyền đến tiếng dẫm vỡ ngói.

Lâu Dật giật mình, nhớ tới sự tình Liễu Ngân Tuyết vừa nói, Đông Cung của hắn thực sự có nội gián, khi Lâu Dật đang suy tư, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng thủ vệ quát lớn: "Ai?"

Mặt Lâu Dật lộ vẻ không vui, nhìn mỹ nhân xinh đẹp, cơ thể non mịn như thiên sơn tuyết liên phía dưới, hung hăng cắn chặt răng: "Lần này tha cho ngươi, sẽ có một ngày, bổn cung bắt ngươi nằm dưới thân phục vụ bổn cung."

Hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo, ngoài cửa truyền đến tiếng thủ vệ: "Điện hạ, Kỳ vương mang theo một đám cấm vệ quân tới đây."

Lâu Dật bước nhanh đi ra ngoài, quay người đóng cửa lại.

Mới đi được vài bước đã chạm mặt với Lâu Duẫn cùng đoàn cấm vệ quân, Lâu Duẫn chắp tay hành lễ với Lâu Dật: "Thái tử điện hạ, bổn vương phụng hoàng mệnh, mang nghi phạm Liễu Ngân Tuyết cùng Vương Tào Yến đến Giao Thái Điện diện thánh, thỉnh Thái tử giao hai nghi phạm lại cho bổn vương." Lâu Dật không nghĩ Lâu Duẫn nhanh như vậy đã lấy được hoàng lệnh.

Nơi này là Đông Cung, không có hoàng lệnh, hắn thật sự không có bản lĩnh mang theo cấm vệ quân xông vào, mà không có cấm vệ quân, một mình hắn cũng không có khả năng dẹp hết thủ vệ Đông Cung để xông vào đây.

Lâu Dật vung tay lên: "Dẫn các nàng lên đây."

Vương Tào Yến nhanh chóng bị đưa ra nhưng Liễu Ngân Tuyết lại chậm chạp không xuất hiện, Lâu Duẫn đang muốn hỏi, một đạo hắc ảnh xuất hiện phía sau Lâu Duẫn, thấp giọng nói mấy câu vào tai Lâu Duẫn.

Phía sau hắc ảnh kia còn vài thủ vệ của Đông Cung, mấy thủ vệ kia thấy hắc ảnh đứng cùng Lâu Duẫn, không dám tiến lên nữa, còn Lâu Dật thì hung hăng trừng mắt nhìn Lâu Duẫn.

Hóa ra kẻ vừa rồi cố tình tạo động tĩnh trên nóc nhà là người của Trích Tinh Lâu, Lâu Duẫn cố tình tạo hỗn loạn, làm thủ vệ Đông Cung di dời sự chú ý, nhân cơ hội để kẻ kia tiến vào.

Mà Lâu Duẫn giờ phút này, mắt đào hoa như có hắc lưu thổi quét, sóng gió mãnh liệt, sát khí bức người.

Con ngươi sắc bén bắn về phía Lâu Dật, Lâu Dật bị sát khí kia quét qua, trong lòng run rẩy nhưng không để lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó nghĩ đến thân phận của mình, nỗi sợ mới dần bị đẩy lui.

Lâu Duẫn lướt qua hắn, bước nhanh về phía căn phòng nhốt Liễu Ngân Tuyết.

Đầu Liễu Ngân Tuyết u u mê mê, nàng chống hai tay muốn bò dậy nhưng nửa bên bả vai đã tê rần, hoàn toàn không có sức, nàng lại nặng nề ngã xuống, cái trán đụng vào sàn nhà, bầm tím lại.

Nàng dùng sức lắc lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch như người chết.

Lâu Duẫn một chưởng đẩy cửa phòng ra, thấy Liễu Ngân Tuyết co ro nằm trên đất, quần áo hỗn độn, tóc tán loạn, trên mặt còn có vết máu đỏ tươi, nàng nghe được tiếng mở cửa, dường như bị hoảng sợ, cả người run rẩy.

Ngược sáng, nàng không thấy rõ ai tới, hai chân không ngừng quẫy đạp, thối lui vào một góc tường.

Mặt trắng bệch, đầy vẻ kinh hãi.

Lâu Duẫn gắt gao nắm chặt tay, đột nhiên muốn giết người, muốn giết Lâu Dật.

Hắn bước nhanh qua, xoay người nàng lại ôm vào lòng, Liễu Ngân Tuyết đầu óc choáng váng, mắt không nhìn rõ, tưởng là Lâu Dật, cuộn người lại, lạnh giọng kêu lên: "Cút, cút ngay!"

Lâu Duẫn nhanh nhẹn nắm tay nàng, ngón tay thô ráp tràn đầy vết chai.

"Là ta." Giọng hắn nghẹn ngào.

Thanh âm quen thuộc khiến cho động tác của Liễu Ngân Tuyết đình trệ một lạt, nàng lắc lắc đầu, tầm mắt dần dần khôi phục, nhìn thấy mặt Lâu Duẫn, nước mắt nàng bỗng chốc lăn xuống, nói với hắn: "Ta không có.". ngôn tình ngược

"Ta biết," Lâu Duẫn giúp nàng sửa sang lại đầu tóc tán loạn, động tác của hắn thực vụng về nhưng rất cẩn thận, sợ làm đau nàng, "Nàng xưa nay cao ngạo, sẽ không làm việc âm hiểm này, ta biết, chuyện Thái tử phi rơi xuống nước không liên quan gì đến này."

Ở chung với Liễu Ngân Tuyết mấy tháng, nếu không nhìn ra điểm này thì chính là bị mù.

Khi bị lăng nhục Liễu Ngân Tuyết cũng không khóc, nhưng đến khi thấy Lâu Duẫn, nước mắt liền không ngăn được chảy xuống, giờ phút này nghe hắn nói tin tưởng mình không mưu hại Lạc Âm Phàm, chỉ cảm thấy tư vị phức tạp, nước mắt liền chảy xuống càng thêm mãnh liệt.

Nhưng mà nàng muốn nói không phải chuyện này.

Lâu Duẫn giúp nàng sửa sang lại đầu tóc xong xuôi, kéo lại vạt áo cho nàng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, hắn nghe Liễu Ngân Tuyết khàn khàn nói: "Lâu Duẫn, ta không có, ta không có để hắn thực hiện được."

Hóa ra nàng muốn nói chuyện này, Lâu Duẫn cười khổ, nàng sợ mình ghét bỏ nàng sao? Hắn bế Liễu Ngân Tuyết lên, chậm rãi đi ra ngoài: "Ta biết, ta đều biết, là ta đến muộn."

Hắn nói.

Liễu Ngân Tuyết rất mệt, đầu nàng rất đau, đặc biệt là phần gáy, có cảm giác đau như bị kim đâm, đầu óc quay cuồng, nàng được Lâu Duẫn bế lên, cả người cuộn lại rúc vào lòng hắn, nàng rất muốn ngủ.

Nước mắt chảy ra, thấm vào quần áo Lâu Duẫn, nàng nặng nề nhắm mắt lại.

Không có kẻ nào, không có kẻ nào sau khi khinh nhục nàng mà còn có thể có tiền đồ xán lạn.

Không có.

Vương Tào Yến nhìn Lâu Duẫn ôm Liễu Ngân Tuyết ra, bật ra tiếng cười nhạo, mắt Lâu Duẫn liếc qua, Vương Tào Yến sợ hãi ngậm miệng lại, còn không nhịn được lui về sau vài bước, sợ hãi đến mức không dám nhìn Lâu Duẫn nữa.

Liễu Ngân Tuyết bắt lấy ống tay áo Lâu Duẫn, thấp giọng nói: "Lâu Dật biết chuyện hắn chém tay nô tài bị truyền ra rồi, là ta nói, nếu có người ở Đông Cung thì cho rút đi."

Nàng nói rất nhỏ, chỉ có Lâu Duẫn nghe được.

Tâm Lâu Duẫn giật lên một cái, trên trán nàng còn có một vết bầm lớn, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hắn cũng không biết trên người nàng còn có thương thế nào khác hay không, nhưng rõ ràng Liễu Ngân Tuyết cả người ý thức cũng không rõ ràng.

Lâu Duẫn hoài nghi nàng tùy thời đều có thể ngất xỉu.

"Nàng chống đỡ được không?" Lâu Duẫn thấp giọng hỏi nàng, "Chuyện hôm nay còn chưa xong, Thái phó với Hoàng thượng đang ở Giao Thái Điện chờ ta đưa nàng tới, bọn họ có chuyện muốn hỏi."

Liễu Ngân Tuyết hung hăng cắn chặt răng: "Được."

Tổ phụ còn đang ở Giao Thái Điện, nàng không thể để tổ phụ nhận cơn giận thiên tử, nàng nói: "Ngươi thả ta xuống đi."

Lâu Duẫn vẫn ôm chặt nàng: "Nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, tới Giao Thái Điện ta gọi nàng dậy."

Liễu Ngân Tuyết đích xác cả người vô lực, Lâu Duẫn xưa nay bừa bãi, hắn khăng khăng muốn ôm nàng, nàng cũng không chối nhiều làm gì, dứt khoát an tâm dựa vào lồng ngực hắn, chậm rãi tích góp sức lực, chờ cho màn đấu khẩu kế tiếp.

Không khí trong Giao Thái Điện trầm trọng, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu, còn có Hoàng quý phi Tiêu thị đều có mặt.

Thái hậu với Hoàng thượng ngồi trên ghế thượng vị, Hoàng hậu đứng bên cạnh Thái hậu, Tiêu quý phi đứng bên cạnh Hoàng thượng, Thái phí Liễu Triều Viễn vốn là ân sư giáo dưỡng Hoàng thượng, đức cao vọng trọng, tuổi cũng đã cao nên được Hoàng thượng ban ngồi, nhưng Liễu Triều Viễn nhẹ nhàng xin miễn.

"Tôn nữ Liễu Ngân Tuyết hiện giờ đang là nghi phạm mang tội, lão thần không dám ngồi."

Hoàng thượng mong ngóng Lạc Âm Phàm có thể thuận lợi sinh ra hoàng tôn, kết quả lại có chuyện như vậy, Hoàng thượng sao có thể không giận, Liễu Triều Viễn xin miễn, Hoàng thượng cũng lười để ý, để cho ông đứng chờ.

Trước cửa Giao Thái Điện, Lâu Duẫn thả Liễu Ngân Tuyết xuống.

Có nội thị đi vào thông truyền, sau khi được chấp thuận, đám người Lâu Duẫn mới lần lượt đi vào.

Liễu Triều Viễn vừa nhìn thấy thương thế trên trán Liễu Ngân Tuyết và sắc mặt trắng bệch của nàng, gương mặt già nua càng thêm khẩn trương, muốn hỏi thăm lại không dám, gắt gao nghẹn xuống, tràn đầy đau lòng.

Đó là đích trưởng nữ được Liễu gia bọn họ phủng trong lòng bàn tay từ khi chào đời, không biết nàng ở Đông Cung chịu ủy khuất gì mà biến thành bộ dáng chật vật như vậy.

Liễu Triều Viễn đau lòng muốn chết.

Liễu Ngân Tuyết vừa nhìn thấy tổ phụ đứng trong điện, nước mắt nháy mắt tràn đầy hốc mắt, Liễu thái phó thân phận cao, có chi ân giáo dưỡng Hoàng thượng, mỗi khi thượng triều đều được Hoàng thượng ban ngồi.

Thế mà bây giờ lại đoan đoan đứng đó.

Liễu Ngân Tuyết trong lòng áy náy, đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì nàng a.

Lâu Duẫn, Liễu Ngân Tuyết và Vương Tào Yến đồng thời quỳ trên mặt đất hành lễ, Thái tử chắp tay, thối lui sang bên cạnh, Hoàng thượng sắc mặt không vui, nói: "Lâu Duẫn, ngươi cũng đứng ở bên cạnh đi, chuyện này không liên quan đến ngươi."

Lâu Duẫn ngẩng đầu nhưng không đứng dậy, nói: "Hoàng thượng, Ngân Tuyết là thê tử của vi thần, phu thê nhất thể, nàng quỳ đương nhiên vi thần cũng phải bồi nàng quỳ, cầu Hoàng thượng thành toàn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện