“Tựa như ánh mặt trời thình lình buông xuống nhân gian, tất thảy lại nhen nhuốm sắc màu hi vọng. Miêu gia vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng còn cơ hội tìm lại được ca ca.”

Thần ẩn (tam)

“Ca ta không giống với Vu Úc Ly,” Thích Ẩn khàn giọng nói, “Huynh ấy không nhớ được những chuyện ở kiếp trước, mỗi một lần sống lại huynh ấy đều trắng tinh như tờ giấy, huynh ấy hoàn toàn không biết gì về thế giới này cũng như chính bản thân mình.”

“Đúng thế, chúng ta đoán rằng đó là do Vu Úc Ly đã xóa bỏ ký ức và tẩy sạch linh hồn của y rất nhiều lần. Thuật Tẩy Hồn mà hắn ta sử dụng cực kỳ nguy hiểm, nó tương đương với việc cưỡng ép phá hủy linh cung tủy não, khiến y mất trí nhớ. ‘Não là sinh mệnh của cơ thể, là nguồn sống của tất cả các vị thần’*, huống chi là linh hồn. Loại thuật Tẩy Hồn này nếu dùng quá nhiều lần sẽ làm linh hồn y tổn thương không thể nào phục hồi lại được. Điều đó khiến thân xác y có thể trùng sinh, song không có cách nào giữ lại ký ức.”

*Trích trong 《 Đạo Xu · Bình Đô Thiên 》.

Vị thần nữ thứ hai tiếp lời: “Nhưng chúng ta đã thấy một thứ kỳ lạ bên trong linh hồn của y.” Đầu ngón tay thần nữ tỏa ra vầng sáng xanh nhạt, một tia sáng màu vàng mỏng manh hiện ra ở chính giữa đại não ảo ảnh Phù Lam. Tia sáng vàng kia uốn lượn vắt ngang trung tâm tủy não, hệt như một vết sẹo sâu hoắm.

“Một vết sẹo?” Thích Ẩn lẩm bẩm.

“Chính xác thì là vết tích của một phù chú. Vết tích này rất mới, chỉ khoảng trăm năm đổ lại. Dường như là sau khi Vu Úc Ly phá hủy linh hồn y, có ai đó đã khắc một loại phù văn vô danh lên đó. Khắc dấu vào linh hồn sẽ khiến người chịu thuật đau đớn đến cực điểm. Không ai có thể kháng cự thứ thuật pháp nguy hiểm và tàn nhẫn như thế, cũng không thể giải trừ được. Chúng ta cũng không rõ công dụng của nó lắm, có lẽ chuyện tâm trí Phù Lam bị khuyết thiếu, không có tình cảm cũng không có dục vọng có liên quan đến vết khắc này.”

Đến tột cùng là tên khốn kiếp nào đã làm chuyện này với Phù Lam, điều tra bao nhiêu năm mà cũng không có manh mối. Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng, cánh tay dưới ống tay áo siết chặt lại. Hắn hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới bình ổn được nỗi lòng rồi nói: “Được rồi, không cần nói nữa. Các ngươi chỉ cần cho ta biết người mà cái vị tiền bối Vô Phương tên Mộ Dung Trường Sơ kia tìm có phải là ca ta không, rốt cuộc ông ta đã đi đâu?”

“Ngươi đoán không sai, người bạn cũ hắn muốn tìm chính là Phù Lam.” Thần nữ nói, “Nơi cuối cùng hắn xuất hiện là núi Cửu Nghi, là chỗ thần điện Phục Hy tọa lạc.”

“Thần điện Phục Hy?” Cả ba người Thích Ẩn đồng loạt nhíu mày.

Một thần nữ khác lên tiếng: “Đại thần Phục Hy là tổ thần của nhân gian, mấy nghìn năm trước, thần điện của hắn nắm giữ bí pháp tuyệt diệu nhất trên thế giới này. Có một truyền thuyết rằng đại thần vu Vu Tức Minh của Phục Hy có được bí truyền của thần linh, biết thần thuật bất tử. Rõ ràng chuyện này là lời đồn thất thiệt, đại thần Phục Hy tuyệt đối sẽ không ban cho phàm nhân bí thuật trường sinh. Nhưng có lẽ bọn họ thật sự dựa vào bản lĩnh của chính mình mà tìm được cách thoát khỏi luân hồi. Bí mật bất tử của Vu Úc Ly ắt hẳn có liên quan đến nơi đó.”

“Ca ta từng đi qua thần điện Phục Hy sao?” Thích Ẩn hỏi.

“Đương nhiên.” Thần nữ thứ ba trả lời hắn, “Ca ca của ngươi là phàm linh duy nhất còn sống bước ra khỏi núi Cửu Nghi trong mấy trăm năm qua. Sau khi Khương Ương tử trận, đại thần Phục Hy mở ra đôi mắt linh thì chìm vào giấc ngủ dài. Mấy nghìn năm rồi chúng ta không hề có tin tức gì của hắn. Một nghìn năm trước, chúng ta tỉnh dậy sau giấc ngủ dài thì phát hiện thần điện Phục Hy không còn nữa, mặc dù chúng ta đã tìm kiếm khắp thế gian nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu cả. Núi Cửu Nghi cao ngút trời với những cánh đồng băng trải rộng, phàm linh khó mà sống được ở nơi đó. Hàng nghìn năm qua, có vô số yêu ma phàm nhân ngấp nghé bí bảo của thần linh, song không một ai có thể xâm nhập vào bên trong núi được cả. Khoảng năm trăm năm trước, Phù Lam kiếp thứ mười lăm đã tiến vào núi Cửu Nghi. Y là người duy nhất vào được bên trong núi và an toàn trở ra ngoài.”

“Thần tiên tỷ tỷ, chẳng phải các ngươi nói nếu y tiến vào thần tích sẽ bị thần hầu giết ngay lập tức sao?” Vân Tri nói, “Có lẽ y vốn không hề vào thần điện, đi được một nửa thì nghĩ lại nằm ở nhà vẫn thoải mái hơn, thế là quay ra ngoài.”

“Quả thực là như thế. Phàm là chuyện gì cũng có ngoại lệ. Chúng ta đoán y đã đến thần điện Phục Hy là vì y đã đưa một đứa bé từ sâu trong núi tuyết ra bên ngoài.” Thần nữ nói, “Đứa bé kia chính là Mộ Dung Trường Sơ.”

Mọi người sửng sốt, sâu trong núi tuyết hoang vắng không một bóng người, sao lại có trẻ con ở đó? Chỉ mỗi Thích Ẩn là không vui cho mấy, ngoại trừ hắn ra thì ca hắn còn từng dắt một đứa trẻ khác nữa à? “Như các ngươi đã biết, sau khi đứa bé kia trưởng thành thì tìm kiếm Phù Lam khắp nơi, hắn dựa theo ký ức lúc còn bé vẽ bức họa Phù Lam, dò la tin tức, thậm chí hỏi đến cả thần điện Ba Sơn. 《 Vô Phương tinh hoa lục 》nói rằng hắn thích du lịch, thực tế thì hắn đi khắp trời nam đất bắc, tất cả những gì hắn tìm kiếm là thần tích mà Phù Lam từng đi qua. Cuối cùng, năm hắn ba trăm bảy mươi lăm tuổi đã mất tích ở sâu trong núi Cửu Nghi. Chúng ta dõi theo cả đời hắn, cho đến khi hắn biến mất ở núi Cửu Nghi. Đó là lãnh địa của đại thần Phục Hy, chúng ta không thể dò xét được, nên không biết rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì. Nhưng ngoại trừ việc sau khi lớn lên đi khắp nơi tìm kiếm Phù Lam, hắn còn một điểm không giống người bình thường.” Thần nữ ngừng một chút, đoạn nói: “Khi hắn còn nhỏ rất hay mộng du.”

“Mộng du thì có gì lạ?” Thích Ẩn ngờ vực.

“Đương nhiên mộng du không lạ,” Vân Tri cười nói, “Nhưng nếu ông ta nói mớ mấy câu khó hiểu, làm mấy chuyện mộng du khó đoán, vậy thì lạ đó. Lẽ nào ông ta nói mớ ‘Ta là con trai của đại thần Phục Hy’ sao?”

“Đại thần không thể gieo giống nòi, nhóc con.” Các thần nữ cười khẽ, “Chỗ kỳ lạ là tư thế mộng du của hắn cực kỳ quái dị.”

Thần nữ búng nhẹ đầu ngón tay, sóng nước tụ lại một lần nữa tạo thành dáng hình của một đứa trẻ gầy gò. Vân Tri tháo dây buột tóc ra nhìn, Thích Ẩn cũng tập trung xem kỹ. Đứa bé kia đang quỳ mọp dưới đất, dùng một tư thế kỳ cục bò về phía trước. Tư thế này khiến người xem có cảm giác sởn gai óc một cách khó hiểu, lúc này thoạt nhìn đứa bé đó không giống con người nữa, mà giống như bị một thứ gì đó ám vào. Thích Ẩn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra đây là tư thế gì.

Đứa nhỏ này hệt như một con rắn đang bò ngoằn ngoèo về phía trước.

“Trưởng lão Vô Phương cho rằng hắn bị yêu ma quấy phá, nhiễm phải yêu khí mới có chứng bệnh như vậy. Sư trưởng Vô Phương nghĩ mọi cách cũng không thể chữa khỏi căn bệnh rắn bò của đứa nhỏ này. Bọn họ muốn tìm Phù Lam giúp đỡ, nhưng khi đó Phù Lam đã biến mất dưới đáy Băng Hải Thiên Uyên, không rõ tung tích. May mà sau khi sống ở Vô Phương mấy tháng, chứng bệnh này không chữa cũng tự khỏi. Nhưng tiếc một điều là khi căn bệnh biến mất thì ký ức của hắn cũng dần dần phai mờ. Cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, hắn chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ với núi Cửu Nghi. Dù cho chúng ta có dùng thần ngữ dụ hắn mở miệng thế nào, hắn cũng không thể nói rõ tình huống của thần điện Phục Hy được.”

Thích Ẩn nhíu mày, “Ta muốn đến núi Cửu Nghi.”

“Đừng vội, chúng ta sẽ xé khe nứt thời không ra rồi đưa ngươi đến núi Cửu Nghi của năm trăm năm trước. Ngươi phải đi theo Phù Lam của lúc đó tìm thần điện Phục Hy, bí mật bất tử của Vu Úc Ly rất có khả năng được giấu trong đó. Sau khi ngươi lên thuyền thì thuyền cổ sẽ chở ngươi quay về thực tại.” Nhóm thần nữ thở dài tiếc nuối, “Nhóc à, chúng ta nợ ngươi rất nhiều. Việc đưa Phù Lam đến bên cạnh ngươi vốn chỉ là để bảo vệ an toàn cho ngươi, tránh để yêu ma quấy rầy, tội đồ dòm ngó, chúng ta không ngờ rằng giữa các ngươi lại có sự ràng buộc sâu sắc như vậy. Để bồi thường, chúng ta trao tặng ngươi máu đầu tim của chúng ta, giúp ngươi chữa khỏi cho yêu miêu của ngươi và Phù Lam.”

Thần nữ ở giữa phun nhẹ một cái, nơi lồng ngực trần trụi của nàng hiện lên một vầng sáng màu máu nho nhỏ. Máu tim rực rỡ từ ngực nàng bay ra rồi hướng về phía túi vải sau lưng Thích Ẩn. Máu tim thần linh hòa nhập vào cái trán nhăn nhúm của mèo đen, những mảng bỏng lớn trên người nó dần dần phục hồi, da lông đen nhánh mọc mới, móng vuốt hoa mai nho nhỏ khẽ cử động.

“Tiểu Ẩn…” Mèo đen hé mắt gọi hắn.

Thích Ẩn gần như rơi lệ, hắn tháo túi vải xuống kiểm tra thương thế của mèo đen, vết bỏng trên người nó đều đã khỏi hẳn, chỉ là hô hấp còn rất yếu ớt. Thích Ẩn gói mèo đen thật kỹ, sau đó sờ sờ cái đầu xù lông của nó rồi nói: “Miêu gia, ngươi nghỉ một lát đi, ta đưa ngươi đi tìm ca ta nhé.”

Mèo đen ừ một tiếng, sau đó rũ mắt chìm vào giấc ngủ.

Tựa như ánh mặt trời thình lình buông xuống nhân gian, tất thảy lại nhen nhuốm sắc màu hi vọng. Miêu gia vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng còn cơ hội tìm lại được ca ca. Chỉ cần có hi vọng là hắn có thể sống. Thích Ẩn bỏ đầu lâu của Phù Lam vào lòng mèo đen, buột chặt túi vải lại rồi quải lên lưng.

“Nhóc con, lên thuyền đi. Dọc đường sóng to gió lớn, thượng lộ bình an.”

Con thuyền mục nát từ từ trồi lên giữa vô số hài cốt và bùn lầy bẩn thỉu, cột buồm rách nát và mái chèo gãy được phục hồi về nguyên dạng. Chiếc thuyền lớn đứng sừng sững trên đầu ngọn sóng, hệt như một tòa nhà cao tầng chui từ dưới đất lên. Thân hình của nó hoàn toàn lộ ra, hóa ra bùn lầy đã vùi lấp phần lớn thân xác của nó, chỉ để lộ một bên mép thuyền. Bây giờ nó trồi lên, dáng hình nguyên bản của nó phải cao cỡ ba tầng lầu. Cánh buồm khổng lồ treo đầy rong biển xanh ngắt cùng với những chiếc chuông gió, bị nước gợn lay động phát ra âm thanh leng keng nho nhỏ.

Đây là thần điện Bạch Vu, mấy ngàn năm trước, tổ tiên người dân Kinh Sở đã cúng tế trên thuyền, chặt đầu dê bò treo lên, độc chết nô lệ rồi dìm bọn họ xuống hồ nước cổ to lớn để bầu bạn với đại thần vượt qua thời gian vô tận.

Thích Ẩn muốn để Vân Tri và Thích Linh Xu quay về, đâu ai biết được núi Cửu Nghi năm trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người họ không cần phải dây vào mớ hỗn độn này. Hắn quay đầu lại, không thấy bóng dáng bọn họ đâu cả. Xoay lại lần nữa thì thấy hai tên ngốc kia đang bịt mắt mò mẫm lên thuyền, va vào nhau rồi vấp ngã hết lần này tới lần khác.

Vân Tri than thở: “Tiểu sư thúc, không ấy bọn mình tháo bịt mắt xuống đi!”

“Không được.”

Thích Ẩn: “…”

Dù sao cũng chưa nói gì, cứ mặc bọn họ đi.

Nhóm thần nữ mở khe nứt ra, một khe hở thật lớn xuất hiện ở trên cao, sâu trong khe nứt lờ mờ thấy được vùng biển rộng xanh biếc mênh mông. Thích Linh Xu và Vân Tri bấm tay niệm chú, rót linh lực vào thân thuyền, chiếc thuyền cổ khổng lồ rung rung, phát ra âm thanh kẽo kẹt, như thể sắp sửa vỡ tan thành từng mảnh đến nơi.

Vân Tri tháo bịt mắt xuống xuýt xoa: “Xem ra thần tiên tỷ tỷ cũng không giàu có gì, bảo sao không mặc quần áo, hóa ra là mua không nổi.”

Thích Linh Xu không để ý đến hắn, ấn tâm ma giữa mày lập lòe ánh đỏ, ma khí cuồn cuộn dữ dội rồi nâng thuyền lớn lên. Con thuyền hoàn hoàn tách khỏi nước bùn, thân thuyền nhẹ hơn được đôi chút. Phù chú trên cánh buồm được kích hoạt lần nữa mà nhấp nháy ánh vàng. Thân thuyền lắc lư rồi bay về phía khe nứt.

Thích Ẩn lên thuyền, nhìn về phía xa xa bên dưới, Nữ La đang điên cuồng vẫy tay với hắn, “Tiểu đệ, mai mốt gặp lại nha!”

Nhóm thần nữ đứng nơi xa nhìn hắn, ánh mắt mênh mang như yên thủy, tựa hồ đang thông qua hắn mà nhìn một ai khác.

“Khương Ương, đồng tộc của chúng ta lác đác bên ngoài trần thế, cho tới bây giờ ai chìm vào giấc ngủ thì vẫn ngủ say, ai ngã xuống thì đã ngã xuống, nếu tính lại thì chẳng còn được bao nhiêu. Tuy rằng ngươi ngạo mạn gàn bướng, trong các vị thần thì chúng ta ghét ngươi nhất. Nhưng chúng ta vẫn rất vui, vì có thể gặp lại ngươi lần nữa.”

Có lẽ là tách rời nhân thế quá lâu, mấy vị thần linh này nói chuyện đúng là khiến người khác cạn lời. Bạch Lộc tức muốn hộc máu, vốn định mắng ngược lại, nghẹn một bụng cả buổi trời nhưng lại không nói gì cả, bèn quay mặt đi “Hừ” một tiếng.

“Không hẹn ngày gặp lại.” Nhóm thần nữ khẽ mỉm cười.

Nụ cười của các nàng vừa dịu dàng vừa yên ả như hồ nước mùa thu. Thích Ẩn nhớ tới Phù Lam trước khi chết cũng mỉm cười như thế này, tựa như nhìn thấu cả thảy mọi chuyện, bình tĩnh chấp nhận mọi khó khăn giữa cuộc đời. Bỗng nhiên trong lòng Thích Ẩn có dự cảm không lành, như thể có mây đen âm u bao phủ cả cõi lòng. Một nửa con thuyền đã qua được khe nứt, đúng lúc này, Thích Ẩn nghe thấy tiếng gió rít kinh người như có lưỡi dao sắc bén rạch qua màng nhĩ. Kiếm Quy Muội lập tức bay ra khỏi vỏ, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, ngực bụng của thần nữ chia năm xẻ bảy, ba luồng gió sắc bén đâm thủng ngực và xuyên qua trái tim của các nàng. Máu tươi phun ra như suối rồi nở rộ dưới làn nước xanh thẫm như những đóa hoa đẹp mê hồn.

Thân thể Bạch Vu dần dần mờ nhạt, sau đó tán thành những vầng sáng nho nhỏ. Các nàng an tường nhắm mắt lại, bình tĩnh nghênh đón kết cục của chính mình.

Bươm bướm tím nhẹ nhàng bay lượn giữa đốm sáng nhấp nháy, bóng dáng Vu Úc Ly dần dần hiện ra. Hóa ra sát khí trong lời của thần nữ chính là Vu Úc Ly!

Vu Úc Ly mỉm cười: “Thần à, ta ở đây, người định đi đâu?”

Người đàn ông đó điều khiển con rối thế thân giáng xuống, hắn ta không còn là dáng vẻ của đứa nhóc mười hai tuổi nữa, mà là quay về nguyên dạng người trưởng thành, từng cái nhíu mày hay nụ cười trên môi đều mang vẻ đẹp khó tả. Giọng nói của hắn xuyên qua tầng nước gợn dày đặc, âm truyền trong nước nghe không được rõ ràng, tựa như bị một lớp màng bao phủ, mơ hồ cảm nhận được sự dịu dàng và trầm thấp bên trong. Lồng ngực Thích Ẩn đau đớn kịch liệt, hệt như có ai đó siết chặt trái tim, khiến nó đầm đìa máu tươi.

“Tiểu gia muốn chết!” Bạch Lộc ngẩng cổ quát với Thích Ẩn, “Nhãi ranh, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của hắn, mặc xác ngươi dùng cách gì, trốn nhanh lên!”

———

May mà lão Bạch nhà chúng ta không phải đầu người mình nai:_)) *xợ hãi.jpg*

(Phục Hy đầu người mình rắn, Bạch Vu mình người đuôi cá)

Một lão Bạch xinh đẹp của Hương phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện