“Có nghĩa là, bọn họ không hề tôn thờ đại thần Phục Hy.”

Mơ hồ (nhị)

Dung nham đỏ vàng ở phương xa thỉnh thoảng sục sôi, Thích Ẩn ôm một gốc cây hoa xù xì dõi mắt nhìn về nơi xa, rừng rậm um tùm dưới lòng đất gần như không thấy điểm cuối, bao phủ tầm mắt là những cây hoa cao lớn kỳ dị không rõ tên với màu sắc diễm lệ. Ngẩng đầu lên nhìn thử, mái vòm là núi đá cao ngất ngưởng với khoảng không vô tận, rắn yêu địa hỏa lập lòe ánh đỏ đang bò lúc nhúc trong những khe hở của núi đá. Không một ai biết rằng quang cảnh dưới hòn núi thiêng này lại tuyệt vời đến thế, nếu không có những thứ quỷ dị như rắn yêu địa hỏa và xà vu thì bọn họ đã thật sự cho rằng mình vào nhầm địa giới của thần linh. Nhưng bọn họ đã bôn ba ba ngày ròng mà vẫn không biết đi đâu tìm cái bí thuật trường sinh quỷ quái kia.

Cứ thế này thì cách duy nhất là quay về đường cũ tìm những vị xà vu kia. Nghĩ cách túm một tên hỏi cho ra lẽ. Nhớ tới những xà vu vảy đen đó, Thích Ẩn thoáng bất an trong lòng. Lúc trước xem bích họa còn tưởng là những thần vu đó sùng bái Phục Hy nên cố ý vẽ mình thành bộ dạng đầu người mình rắn. Ai ngờ dáng vẻ của bọn họ vốn đã kì quái như thế. Theo lý mà nói, thần vu Trung Nguyên đều là phàm nhân, không có ai là loài yêu ma. Chẳng lẽ đám thần vu đó tự chặt chân của mình rồi nối đuôi rắn vào ư? Quá điên rồ. Nghe nói việc tuyển chọn các thần vu trong thần điện cổ đều là ngàn năm có một[1]. Hóa ra không phải chọn người dựa theo thiên phú học tài mà là ai điên thì chọn người đó. Vu Úc Ly của Nam Cương, xà vu nơi này, chỉ có điên hơn chứ không có điên nhất.

[1] Ở đây theo nghĩa bóng, ý chỉ hiếm có khó tìm.

Từ thân cây bò xuống, Thích Ẩn nêu ý kiến của mình, Vân Tri, Thích Linh Xu và Miêu gia gật đầu tán đồng, Phù Lam ngồi trên tai nấm lớn ngắm phong cảnh, Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư không cần bày tỏ ý kiến. Vì vậy bọn họ cứ thế quyết định, nhưng xà vu quá nhiều, bọn họ đông người nhưng mục tiêu lại rộng, ngẫm lại vẫn là chia nhau hành động thì tốt hơn. Thích Ẩn nói: “Ta và ca ta đi được rồi, các ngươi ở đây chờ đi, dùng kính lưu ly để liên lạc.”

“Thích sư đệ,” Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhấc tay, “Có một nơi, các ngươi có thể đến đó xem thử.”

“Ở đâu?” Mọi người đều nhìn về phía cậu.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mộ Dung Tuyết có hơi mất tự nhiên gãi gãi đầu, sau đó nói: “Theo ta nghĩ thế này, tội đồ là tội nhân bị thần vu xử phạt, nói cách khác, bọn họ là kẻ thù của thần vu. Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Các ngươi đi bắt xà vu rất có thể sẽ không cạy miệng bọn họ được, nhưng có lẽ những tội đồ kia sẽ biết chút ít.”

“Lời này có lý.” Mèo đen ôm vuốt nói chuyện hệt như một vị thần già.

Thích Ẩn lắc đầu, “Tội đồ ở dòng dung nham bị ta và ca ta chém banh xác rồi, chẳng lẽ giờ chúng ta bơi thuyền quay lại vớt đầu bọn họ lên sao?” Dung nham nóng như vậy, còn chưa vớt được đầu đã bị nướng chín rồi.

Mộ Dung Tuyết bẻ một nhánh cây vẽ một bản đồ trên mặt đất, “Lúc trước ta và sư tỷ ta tới đây từng gặp xà vu trong một lăng mộ. Chủ nhân của lăng mộ đó là một tội đồ hoàng kim[2], chúng ta nấp trong quan tài của người đó mới tránh được đám xà vu. Lúc trước chúng ta cảm thấy xà vu kiêng kị hắn, không dám tùy tiện mạo phạm nên mới không bật nắp quan tài bắt chúng ta. Giờ nghĩ lại có lẽ là vị tội đồ tiền bối kia cố ý dọa đám xà vu cứu chúng ta một mạng.”

[2] Tội đồ sẽ phân theo cấp bậc dựa vào loại vật liệu đúc pho tượng/quan tài phong ấn người đó. Ví dụ Vu Úc Ly là tội đồ hoàng kim (phong trong tượng vàng), vị tội đồ Mộ Dung Tuyết nhắc tới cũng là tội đồ hoàng kim (quan tài vàng), những tội đồ ở thần mộ Bạch Lộc là tội đồ cấp thấp (phong trong tượng đất sét), tội đồ ở dòng sông dung nham phong trong tượng sắt đen,…

“Tuy rằng có lý,” Ngu Sư Sư do dự nói, “Nhưng chúng ta chẳng rõ những người như tội đồ có tính cách thế nào, nên không biết làm sao để đối phó. Có lẽ mới đầu quấy nhiễu sự thanh tịnh của người ta, người ta mắt nhắm mắt mở cho qua, nói không chừng lần thứ hai làm phiền người ta sẽ tức giận nhai đầu ngươi luôn đấy.”

Bọn Thích Ẩn chợt nhớ tới tên Vu Úc Ly thì đồng thời im lặng. Không sai, tội đồ trong tượng sắt đen đủ điên rồi, ai biết quan tài hoàng kim sẽ điên khùng cỡ nào chứ.

“Có thể thử một lần.” Phù Lam bỗng nhiên lên tiếng.

Tên kia nãy giờ vẫn luôn ngồi ngẩn người trên tai nấm, mọi người còn tưởng rằng y không nghe bàn chuyện chứ.

Phù Lam nói: “Không có các ngươi nên đánh nhau tiện lắm, không cần sợ.”

Dù ca hắn có trọng sinh mấy đời thì cái miệng nhỏ này vẫn ngốc nghếch như thế, vừa mở miệng đã đắc tội người ta. Thích Ẩn đỡ trán. Quả nhiên Phù Lam vừa nói xong, Ngu Sư Sư lập tức không vui ra mặt, bèn đứng dậy nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta, có phải ngươi khinh thường bọn ta không?”

“Khinh thường?” Ánh mắt Phù Lam tỏ vẻ khó hiểu.

Ngu Sư Sư cả giận: “Là cảm thấy linh lực bọn ta thấp kém, đi chung bọn với ngươi sẽ kéo chân sau ngươi đó!”

“Ừ.” Phù Lam thành thật gật đầu, “Khinh thường.”

Ngu Sư Sư máu dồn lên não, thiếu điều đột quỵ tại chỗ. Nàng xắn tay áo định bò lên tai nấm sống mái với Phù Lam, Mộ Dung Tuyết vừa liều mạng lôi nàng lại vừa hô lớn bảo Thích Ẩn mau đưa Phù Lam đi. Thích Ẩn phi thân nhảy lên tai nấm rồi đưa lưng vẫy vẫy tay: “Đi đây, hẹn gặp lại.” Hai người nhảy vọt trong rừng cây hoa cao lớn rồi mất hút không thấy bóng dáng.

Chỗ bọn họ ở lại chờ vốn trống trải, không tiện ẩn náu. Thích Linh Xu gấp vài lá bùa chuồn chuồn nhỏ để dò đường, chọn một sơn động địa thế cao để nghỉ chân. Cửa động ở đây chật hẹp, gần như chỉ đủ một người chui lọt, rất tiện cho việc ẩn nấp. Hơn nữa chỗ này cách dung nham rất xa, lại còn có hồ nước ngầm, địa thế bị hồ nước rửa trôi thành những bậc thang, mỗi bậc là một hồ nước nhỏ hình bán nguyệt tựa như vầng trăng non nho nhỏ. Nước hồ từ bậc cao nhất đổ xuống từng bậc một, cuối cùng chảy xuống hố sâu. Trên vách hang động có rất nhiều bệ đá được đục đẽo, những pho tượng Phục Hy nho nhỏ được bày bên trên, tất cả đều đang hé mở đôi đồng tử màu vàng, trông như họ chưa thức dậy.

Thoạt nhìn nơi này có vẻ như là địa điểm xà vu tiến hành nghi lễ hiến tế, Vân Tri vừa nhìn liền lắc đầu nói: “Chỗ này không an toàn, nơi hiến tế, chỉ e những xà vu đó sẽ đến đây bái Phục Hy.”

Thích Linh Xu không đáp, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên một pho tượng thần, sau đó nói: “Rất nhiều bụi, lâu rồi chưa quét dọn, bọn họ đã bỏ nơi này rồi.”

“Vì sao lại bỏ nơi này?” Vân Tri vuốt cằm.

“Địa điểm có xác ướp thân rắn cũng giống thế. Thần điện đổ nát, tượng thần phủ bụi, không người viếng thăm.” Thích Linh Xu chậm rãi cau mày lại, “Vân Tri, ta nghĩ rằng chúng ta vẫn luôn hiểu lầm một chuyện rồi. Thích Ẩn nhìn thấy khuôn mặt của đại thần Phục Hy trên bích họa trong lối đi, nhưng đệ ấy cũng nói mặt của đại thần Phục Hy tỏa ra ánh vàng chói lọi, khó mà nhìn rõ mặt mũi. Vì sao những xà vu đó lại biết dáng vẻ của đại thần Phục Hy trông như thế nào, hơn nữa còn vẽ ông ấy lên bích họa.”

“Ý ngươi là, ‘Phục Hy’ trên bích họa không phải là Phục Hy, mà là người khác.” Vân Tri nói.

“Không chắc lắm,” Thích Linh Xu nói, “Xây tượng chắc chắn phải khắc mặt. Từ xưa đến nay, đại thần rất ít khi giáng xuống nhân gian, dù là phàm nhân hay yêu ma thì việc đắp nặn tượng thần khó tránh khỏi thêm chút tưởng tượng. Có đôi khi là vẽ đại, đôi khi là mô phỏng theo một cái gì đó. Ví dụ như ở nhân gian, thỉnh thoảng sẽ có hạng người nịnh hót đắp nặn tượng vàng dựa theo khuôn mặt của hoàng đế hoàng hậu. Có lẽ, Phục Hy trên bích họa cực giống tên xà vu kia chỉ là vì lúc đám thần vu vẽ bích họa đã mô phỏng theo khuôn mặt của đại thần vu bọn họ mà thôi.”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến thần điện bị bỏ rơi?” Mộ Dung Tuyết thò đầu qua hỏi.

“Ngu ngốc,” mèo đen chui ra khỏi ống tay áo của Vân Tri, “Nếu đại thần Phục Hy chưa từng giáng thế, thần điện bỏ hoang, tượng thần đổ nát, điều đó có nghĩa là thứ những xà vu đó từ bỏ không phải thần điện, mà là hiến tế.”

“Cái gì… Là sao?” Mộ Dung Tuyết mở to mắt.

Vân Tri thở dài một tiếng, đoạn nói: “Có nghĩa là, bọn họ không hề tôn thờ đại thần Phục Hy.”

“Ta cảm thấy các ngươi nghĩ quá rồi đó.” Ngu Sư Sư bỗng dưng tới gần bọn họ.

Cái cô này vốn dĩ đang rửa mặt chải đầu bên một hồ nước bán nguyệt, dù sao cũng là một cô nương, thích sạch sẽ, bị máu của đám tội đồ sắt đen kia văng cùng mình cùng mẩy sớm đã chịu không nổi. Nàng mới vừa rửa mặt chải đầu xong, tóc vẫn chưa kịp búi lên, mái tóc dài đen nhánh buông xuống khiến sắc mặt nàng trông nhợt nhạt hơn bình thường đôi chút.

Nàng run lẩy bẩy đến gần bọn họ, “Những xà vu đó bỏ lại nơi này có lẽ là vì ở đây có thứ dơ bẩn.”

“Thứ dơ bẩn?” Mèo đen thoáng khựng lại, sau đó lập tức chui vào ống tay áo của Vân Tri.

“Các ngươi nhìn thử xem đó là cái gì?” Ngu Sư Sư chỉ về phía chỗ sâu trong hang động.

Mọi người nhìn sang, nơi đó gần hồ nước ngầm, lúc nãy Ngu Sư Sư rửa ráy đã dán vài tấm đăng phù lên vách, tuy quầng sáng có hơi le lói nhưng vẫn đủ soi sáng phạm vi ba thước. Ở sâu trong bóng tối có một bóng ai đang đứng giữa vầng sáng đăng phù, nửa người khuất sau vách đá. Dáng người của nó gầy tong teo như giá đỗ, cứ nghiêng người đứng đó giống như đang nhìn trộm bọn họ.

Ngu Sư Sư nói: “Ban nãy ta vừa định gội đầu, vừa xõa tóc ra thì thấy thứ đó.” Nàng ngập ngừng, sau đó khẽ cắn môi nói, “Hay là chúng ta đi tìm Phù Lam với anh trai đầu bạc kia đi. Tuy hai người đó đáng ghét thật đấy, nhưng quả thực bọn họ… rất mạnh.”

Đương lúc nói chuyện, bỗng dưng Vân Tri hít một hơi thật sâu, dường như Thích Linh Xu cũng cảm nhận được gì đó nên sắc mặt càng lúc càng sa sầm.

“Sao sao… Sao thế?” Mộ Dung Tuyết lắp bắp hỏi.

“Các ngươi có cảm thấy đầu của nó có hơi bự không.” Vân Tri thấp giọng hỏi.

Mọi người nhìn kỹ một lần nữa, cái bóng kia giấu nửa đầu ở sau vách đá, không rõ lắm nên mọi người không hề phát hiện. Bây giờ nhìn kỹ thì nếu gom nửa đầu hai bên lại chắc chắn lớn hơn người bình thường.

Ai cũng biết rắn yêu địa hỏa đẻ trứng trong não ai thì đầu người đó sẽ phồng lên như thổi bong bóng. Ngu Sư Sư kinh hãi lẩm bẩm: “Trời ơi, lẽ nào là Nữ La tỷ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện