“Tiểu Ẩn, đừng làm quái vật, làm quái vật rất cô đơn.”
Sinh tử (nhất)
Quái vật, quái vật.
Tất cả mọi người đều nói vậy, ngay cả chính Phù Lam cũng cho rằng như thế. Không có đồng tộc thì là quái vật sao? Không giống với người khác thì là quái vật sao? Thích Ẩn nhớ đến hồi hắn vẫn còn là một phế vật như nhành cỏ dại ven đường, ngồi xổm dưới mái hiên ôm mười lượng bạc mà lão thái thái bố thí cho hắn, cho rằng mình đang ôm một niềm ao ước tốt đẹp nhất thế gian này. Lúc ấy hắn gặp Phù Lam, cách một màn trời ướt dầm dề, cách một mùi hương ngai ngái của cỏ cây, hắn gặp được đôi mắt đen láy kia. Nhưng không ai bảo với hắn rằng trên đời này ba đầu sáu tay là quái vật, đầu người mình rắn là quái vật, giết không chết là quái vật, đứa trẻ ngốc nghếch vác mèo đen trên vai đi tìm đệ đệ cũng là quái vật.
“Không sao.” Thích Ẩn túm cổ một tên xà vu rồi vặn gãy nó bằng một tay. Đám xà vu cuồn cuộn đổ xô tới như thủy triều hết đợt này đến đợt khác, từng con một bị giết chết, đầu chúng nó lăn lông lốc dưới chân rồi dần dần chồng chất thành núi. Hắn bước từng bước một về phía Phù Lam, nói: “Không sao, ta cũng là một quái vật, dòng máu chảy trong cơ thể ta không có độ ấm, trái tim ta sẽ không thể nóng lên. Nếu không giống người khác là quái vật, vậy ta cũng thế.”
Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn, bỗng dưng y nhớ đến lời của chàng trai tên Vân Tri từng nói rằng Tiểu Ẩn vốn là một phàm nhân, nhưng y của tương lai chết đi, vì thế phàm nhân Thích Ẩn tự tay giết chết bản thân mình, rồi đưa quái vật Thích Ẩn vào nhân gian.
Y đau khổ nhìn Thích Ẩn bước từng bước về phía mình, Hữu Hối trong tay Thích Ẩn vẽ nên vòng cung lạnh lẽo, máu đen dính nhớp văng tứ tung như đám quạ đen bay tán loạn. Thích Ẩn lau máu dính trên mặt mình, cực kỳ bẩn, lau mãi cũng không sạch được. Hắn không lau nữa, tiếp tục chặt cổ đám quỷ quái, vung lưỡi đao sắc lạnh hết lần này đến lần khác, đồng thời rống to: “Huynh nghe cho kỹ đây! Huynh là quái vật, ta cũng thế. Quái vật và quái vật nên ở bên nhau!”
“Tiểu Ẩn,” ánh mắt Phù Lam chứa đầy bi thương, “Đừng làm quái vật, làm quái vật rất cô đơn.”
“Không, ta muốn làm.” Thích Ẩn ngừng kiếm, nhìn y với ánh mắt thắm thiết, “Hai chúng ta ở bên nhau sẽ không cô đơn nữa.”
Xà vu vây chặt hai người ở trung tâm, bọn họ hệt như hai tảng đá ngầm giữa dòng thủy triều đen dâng trào. Chém giết, xé rách, nghiền nát, trái tim vừa ngừng đập lại nảy lên, hoa thần rơi xuống lại nở rộ. Thích Ẩn mở một kết giới băng sương hình tròn nhỏ, vừa khéo che chắn được hai người. Âm thanh gào rú vang lên bên tai không dứt, khuôn mặt lờ mờ dữ tợn bám víu lên kết giới. Giữa tràng kinh hoàng vô tận này, Thích Ẩn lẳng lặng ôm chặt lấy Phù Lam.
Đám tiên sư đứng trên mây cao cao kia, đám dân tất bật buôn bán nơi phố phường kia… Những kẻ đó đều có gia đình của riêng mình, làm sao biết được có một con chó hoang sắp chết rét ở ven đường đang chờ đợi. Trong mắt bọn họ, Phù Lam là một kẻ tha hương, là một tên ngốc không rõ lai lịch, nhưng trong mắt Thích Ẩn y lại là cả thế giới. Bọn họ làm thế nào biết được cái ngày mà Thích Ẩn vừa hay tin Thích Thận Vi bị thủy quỷ giết chết, cái đêm mà Diêu gia đánh thuốc mê hòng tráo thân phận của hắn, thời khắc mà tất cả mọi người vứt bỏ hắn, không cần hắn, là tên ngốc này đã vươn đôi tay về phía hắn, nói rằng:
Đệ là tân nương của ta.
“Huynh biết không, ta là một con chó hoang vất vưởng nơi đầu đường xó chợ, không ai thích, không ai cần,” nước mắt của Thích Ẩn rơi lã chã trên vai Phù Lam, “Huynh nhặt ta về, từ đó trở đi ta chính là của huynh.”
— — —
Dưới lòng đất, Ngu Sư Sư nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng của Thích Ẩn không?”
“Nghe thấy, còn có tiếng của xà vu nữa.” Sắc mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệch như bôi một lớp sáp, không chỉ vì cậu đang mất máu dần dần suy kiệt*, mà còn vì tiếng hô của Thích Ẩn. Chắc chắn là bọn họ đang bị bao vây, nơi này nhiều xà vu như vậy, chúng bò lên trên đông như kiến, thành ra bên dưới lại trở thành địa điểm an toàn.
*Gốc là hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước (collapse from dehydration)
Thắp đăng phù lên lần nữa, xuyên qua kết giới nhìn ra bên ngoài, số lượng xà vu trong khe núi chật hẹp đã giảm bớt rất nhiều. Còn lại đều là những xà vu chưa thành hình, gương mặt khảm sâu vào vách đá, trên ngực là rễ xanh vươn dài ra bên ngoài, tay và đuôi rắn quấn quít với xà vu bên cạnh, thân thể chen chúc lồi lõm bên nhau, chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ lờ mờ nhìn ra được hình người.
Còn lại rất ít xà vu, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng nhìn rõ luồng sáng ở trong khe đá kia. Là kiếm Quy Muội, nó lóe lên liên tục không ngừng, như thể đang gọi bọn họ. Mộ Dung Tuyết kề sát vào Ngu Sư Sư nói: “Sư tỷ, có một cách để rời khỏi đây.”
Ngu Sư Sư gật đầu đồng ý.
“Thế này, tỷ qua đó nhặt kiếm Quy Muội của Thích sư đệ trước, sau đó bò về phía trước. Ban nãy xà vu đều bò về phía bắc, chúng ta bò hướng nam sẽ không đụng phải bọn chúng.” Mộ Dung Tuyết nói.
“Vậy còn ngươi?” Ngu Sư Sư vô thức nắm lấy tay cậu.
“Khe đá ở đây quá hẹp, không thể kinh động những xà vu đó, nên chúng ta không thể rời đi cùng lúc được.” Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ nàng trấn an, “Tỷ đi trước, ta sẽ theo sau, cách tỷ khoảng mười bước thôi. Nhớ kỹ phải giữ im lặng, nín thở tĩnh khí, đừng thắp đèn, đừng quay đầu lại, cứ đi về phía trước, ta ở ngay phía sau tỷ.”
Ngu Sư Sư gật gật, sau đó cúi đầu xé váy rồi quấn váy quanh hông. Hai người xác định đường đi lần cuối rồi mở kết giới ra, Ngu Sư Sư bò ra đầu tiên, rón ra rón rén nhích về phía trước. Khe đá rất hẹp, vách đá huyền vũ hai bên đều có những khuôn mặt lờ mờ của xà vu. Từng khuôn mặt như khảm trên vách đá, Ngu Sư Sư không thấy hình dáng của bọn chúng, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt của chúng.
Nàng cố gắng mím chặt môi, như thể rằng làm vậy sẽ có thể giảm diện tích tiếp xúc được một chút, nàng thu vai bò qua khe đá, cẩn thận vươn chân trái ra, sau đó là chân phải. Mặt người trên vách đột ngột ho khan một tiếng, cả người Ngu Sư Sư cứng đờ, Mộ Dung Tuyết nằm trên phiến đá ở đằng xa cũng khựng lại. Ngu Sư Sư không dám nhúc nhích, một lát sau, hô hấp của gương mặt kia dần dần đều lại, Ngu Sư Sư lặng lẽ duỗi chân ra bước tiếp.
Ngu Sư Sư đã đi được hơn mười bước mà Mộ Dung Tuyết vẫn không hề nhúc nhích. Cậu đóng kết giới lại, vén vạt áo lên, miệng vết thương bên bụng trái đã chuyển sang màu đen, thoang thoảng mùi tanh hôi của thịt thối. Ban nãy cậu lừa Ngu Sư Sư, cậu đã không thể động đậy được nữa rồi. Dù có ra ngoài thì với thương thế mức độ này cậu cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Cậu nghiêng đầu nhìn Ngu Sư Sư đã đi xa, nàng cách kiếm Quy Muội càng lúc càng gần. Có kiếm nàng sẽ có thể phòng thân, Mộ Dung Tuyết thoáng an tâm đôi chút. Khuôn mặt ho khan ban nãy dần dần thành hình, cả khuôn mặt nhô ra khỏi vách đá, sau đó là cả cái đầu, bả vai rồi đến cả người từ trên vách rơi xuống đất hệt như một đứa trẻ chào đời. Nó vươn thân thể, sau đó mở đôi mắt đỏ rực. Mộ Dung Tuyết lộp bộp trong lòng, tay chân lạnh ngắt. Ngu Sư Sư vừa rời khỏi nơi đó, dựa theo tốc độ của nàng thì lúc này chỉ còn cách Quy Muội một đoạn rất gần. Xà vu kia chống khuỷu tay xuống đất bò trườn về phía trước một cách quỷ dị.
Cho dù có liều mạng cũng phải bảo vệ người con gái mà mình thích. Mộ Dung Tuyết nở nụ cười bất đắc dĩ, tuy rằng nàng ấy lúc nào cũng hung dữ, còn luôn luôn nhấn mạnh rằng nàng tuyệt đối sẽ không thích cậu.
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, sau đó mở kết giới ra.
Mùi máu tươi trên bụng bay ra ngoài, xà vu kia quay phắt đầu lại, nhìn Mộ Dung Tuyết rồi rú lên một tiếng.
Ngu Sư Sư rùng mình một cái, nàng nghe thấy tiếng kêu kì quái kia. Trong nháy mắt cả người lạnh toát, Ngu Sư Sư lo sợ không thôi. Nàng tập trung lắng nghe, tiếng kêu quái dị càng lúc càng xa, là đi ngược hướng với nàng, thế là nàng thở phào một hơi. Không biết Mộ Dung Tuyết thế nào rồi, cậu ấy ở phía sau chừng mười bước, có lẽ là vẫn ổn. Ngu Sư Sư định quay đầu lại gọi cậu, nhưng bốn phía đều là xà vu đang say giấc, nàng ngậm chặt miệng không dám lên tiếng. Chung quanh tối đen như mực, tưởng tượng rằng có tên kia ở ngay phía sau, trong lòng nàng không hiểu sao an tâm hơn một chút. Nàng quay đầu lại, bò về phía trước vài bước, cuối cùng cũng lấy được kiếm Quy Muội.
Dường như Quy Muội cảm nhận được nàng nên không sáng lên nữa. Ngu Sư Sư cầm vỏ kiếm, cảm giác được thân kiếm đang rung nhẹ. Quy Muội chậm rãi xoay chuyển rồi chỉ về một hướng. Ngu Sư Sư thầm vui vẻ, đồn rằng danh kiếm có linh, thanh kiếm này của Thích Ẩn vừa thấy đã biết là không giống với mấy thanh kiếm khác rồi, chẳng lẽ hướng nó đang chỉ là đường ra sao? Không đúng, Ngu Sư Sư cảm thấy có gì đó bất ổn, bèn điều động linh lực tập trung vào đôi mắt, đồ vật trong phạm vi ba thước dần dần rõ hơn. Nàng chợt phát hiện tất cả rễ mọc trong trái tim của quỷ quái đều bò về một hướng.
Chắc chắn là ở đằng kia có cái gì đó.
Quy Muội trong tay nàng rung rung, như thể thúc giục nàng đi về hướng kia.
Muốn đổi hướng thì phải thương lượng với Mộ Dung Tuyết. Nàng lưỡng lự, không biết tự khi nào mà dường như nàng đều ỷ lại vào Mộ Dung Tuyết, toàn dựa vào sự quyết đoán của cậu. Tên tiểu bạch kiểm kia thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, nhưng thực ra lại rất thông minh. Ngu Sư Sư nhanh chóng đưa ra quyết định, quay đầu lại tìm Mộ Dung Tuyết. Bò hơn mười bước mà nàng chẳng thấy Mộ Dung Tuyết đâu cả. Kỳ lạ thật, hẳn là cậu ấy nên theo phía sau nàng mới đúng. Mây đen dần dần giăng kín trong lòng, Ngu Sư Sư tăng tốc bò trở về khe đá ban đầu. Đến gần vị trí ban nãy thì bỗng dưng nàng sờ thấy một bãi chất lỏng dính nhớp. Nàng đưa lên mũi ngửi thử, là máu. Tay nàng khẽ run run, nàng chống tay, đụng phải một cái đầu tròn vo.
Đầu nàng trống rỗng, nàng không nhịn được nữa mà thắp đăng phù lên. Dưới ánh sáng mơ màng phủ khắp khe đá chật hẹp, nàng nhìn thấy cái đầu trắng bệch của xà vu bên cạnh đầu gối mình. Nàng thở hắt ra một hơi, đoạn ngẩng đầu lên, trái tim lại chùng xuống, hệt như lập tức rơi vào vực sâu. Mộ Dung Tuyết nằm bên cạnh phiến đá, cả người toàn máu là máu. Nửa thân thể của cậu bị xé toạc không còn nguyên hình nguyên dạng, máu tươi ướt sũng người cậu, trông cậu hệt như một người giấy thấm máu.
Trên vách đá hai bên, tất cả mặt xà vu đều xoay về phía Mộ Dung Tuyết, chúng há to cái miệng đen ngòm nom thèm khát vô cùng. Bọn chúng vẫn chưa thành hình, không thể nhúc nhích, bèn chậm rãi dịch chuyển về phía Mộ Dung Tuyết, tất cả những khuôn mặt quái gở chồng chéo lên nhau.
Ngu Sư Sư trừng mắt bò lại gần, dùng hai tay nâng gương mặt tái nhợt của cậu lên.
Vốn đã trắng rồi, bây giờ một chút huyết sắc cũng không có. Ngu Sư Sư khẽ gọi cậu: “Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết.”
Nước mắt không kìm được mà trào ra khỏi hốc mắt, nhỏ xuống trên má cậu. Hàng mi Mộ Dung Tuyết run nhè nhẹ, cậu khó khăn mở mắt ra, đôi môi mấp máy.
“Sao tỷ lại quay lại đây?” Mộ Dung Tuyết cố gắng đẩy nàng ra, “Mau… Đi mau.”
“Sao ngươi lại không theo kịp?” Ngu Sư Sư nức nở.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Không theo kịp.”
Cậu chỉ chỉ bụng mình, Ngu Sư Sư thấy vết thương kia, đã chuyển màu đen, thịt rữa bong ra ngoài trông như một cái miệng thối.
“Đi nhanh đi, sư tỷ.” Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng nói.
Buồn cười thật đấy, Ngu Sư Sư nghĩ, trên đời này sao lại có kẻ ngốc như vậy chứ. Thà để mình chết vẫn muốn bảo vệ một cô gái không thích mình sống sót. Thứ tình cảm như thế đáng để ngươi liều mạng vậy ư? Nhưng đúng là như vậy, lúc lão già khốn kiếp ra vẻ đạo mạo kia xé quần áo nàng, chàng trai bên cạnh đỏ mắt rống to “Ông không được động vào nàng ấy, nàng ấy là thê tử của ta”, nàng cảm nhận được nhịp tim mình đang nhẹ nhàng ngừng lại một chút.
Nàng nhớ đến chuyện lúc ban nãy một mình mình bò ở phía trước, trong lòng nghĩ về Mộ Dung Tuyết thì không còn thấy sợ nữa. Nơi đây vừa tối vừa toàn là lệ quỷ, nếu nàng rời khỏi đây, chắc chắn cậu ấy sẽ rất sợ hãi. Nhưng khi hai người ôm lấy nhau, tựa như có được dũng khí vô hạn. Hóa ra thích một người là không cần suy nghĩ điều chi, chỉ muốn đôi ta ở bên nhau mà thôi.
Ngu Sư Sư cắn đăng phù, cõng Mộ Dung Tuyết lên. Kiếm Quy Muội lơ lửng trước ngực, để nó dẫn đường cho mình. Nàng cõng Mộ Dung Tuyết bò từng bước ra ngoài. Bò đến khe đá hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, nàng liền kéo cổ áo Mộ Dung Tuyết bò. Nàng mặc kệ tất thảy, mặc kệ xà vu có thức tỉnh hay không, có xé xác bọn họ thành trăm mảnh hay không, cũng mặc kệ hai người bọn họ có sống sót nổi hay không, nàng đều mặc kệ.
Nàng cắn chặt phù chú, kéo Mộ Dung Tuyết tựa lên vai mình. Máu tươi nhỏ tí tách dọc theo khe đá hẹp, mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi, từng đôi mắt mở bừng lên, những gương mặt quái dị dữ tợn khảm trên vách đá kia đang cố sức ngoác cái miệng to đùng ra. Ngu Sư Sư không nhìn lấy một cái, chỉ một mực theo Quy Muội bò về phía trước.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cậu nghĩ trên đời này sao lại có người con gái cố chấp như vậy chứ, nhưng chết thế này cũng không tệ, hai người ôm nhau chết trong một góc nhỏ đầy những con lệ quỷ. Dưới lòng đất tối tăm, hết thảy đều hoang sơ vắng lặng, chỉ có bọn họ ôm chặt lấy nhau rồi chết đi, đồng thời cũng là sự vĩnh cửu.
Sinh tử (nhất)
Quái vật, quái vật.
Tất cả mọi người đều nói vậy, ngay cả chính Phù Lam cũng cho rằng như thế. Không có đồng tộc thì là quái vật sao? Không giống với người khác thì là quái vật sao? Thích Ẩn nhớ đến hồi hắn vẫn còn là một phế vật như nhành cỏ dại ven đường, ngồi xổm dưới mái hiên ôm mười lượng bạc mà lão thái thái bố thí cho hắn, cho rằng mình đang ôm một niềm ao ước tốt đẹp nhất thế gian này. Lúc ấy hắn gặp Phù Lam, cách một màn trời ướt dầm dề, cách một mùi hương ngai ngái của cỏ cây, hắn gặp được đôi mắt đen láy kia. Nhưng không ai bảo với hắn rằng trên đời này ba đầu sáu tay là quái vật, đầu người mình rắn là quái vật, giết không chết là quái vật, đứa trẻ ngốc nghếch vác mèo đen trên vai đi tìm đệ đệ cũng là quái vật.
“Không sao.” Thích Ẩn túm cổ một tên xà vu rồi vặn gãy nó bằng một tay. Đám xà vu cuồn cuộn đổ xô tới như thủy triều hết đợt này đến đợt khác, từng con một bị giết chết, đầu chúng nó lăn lông lốc dưới chân rồi dần dần chồng chất thành núi. Hắn bước từng bước một về phía Phù Lam, nói: “Không sao, ta cũng là một quái vật, dòng máu chảy trong cơ thể ta không có độ ấm, trái tim ta sẽ không thể nóng lên. Nếu không giống người khác là quái vật, vậy ta cũng thế.”
Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn, bỗng dưng y nhớ đến lời của chàng trai tên Vân Tri từng nói rằng Tiểu Ẩn vốn là một phàm nhân, nhưng y của tương lai chết đi, vì thế phàm nhân Thích Ẩn tự tay giết chết bản thân mình, rồi đưa quái vật Thích Ẩn vào nhân gian.
Y đau khổ nhìn Thích Ẩn bước từng bước về phía mình, Hữu Hối trong tay Thích Ẩn vẽ nên vòng cung lạnh lẽo, máu đen dính nhớp văng tứ tung như đám quạ đen bay tán loạn. Thích Ẩn lau máu dính trên mặt mình, cực kỳ bẩn, lau mãi cũng không sạch được. Hắn không lau nữa, tiếp tục chặt cổ đám quỷ quái, vung lưỡi đao sắc lạnh hết lần này đến lần khác, đồng thời rống to: “Huynh nghe cho kỹ đây! Huynh là quái vật, ta cũng thế. Quái vật và quái vật nên ở bên nhau!”
“Tiểu Ẩn,” ánh mắt Phù Lam chứa đầy bi thương, “Đừng làm quái vật, làm quái vật rất cô đơn.”
“Không, ta muốn làm.” Thích Ẩn ngừng kiếm, nhìn y với ánh mắt thắm thiết, “Hai chúng ta ở bên nhau sẽ không cô đơn nữa.”
Xà vu vây chặt hai người ở trung tâm, bọn họ hệt như hai tảng đá ngầm giữa dòng thủy triều đen dâng trào. Chém giết, xé rách, nghiền nát, trái tim vừa ngừng đập lại nảy lên, hoa thần rơi xuống lại nở rộ. Thích Ẩn mở một kết giới băng sương hình tròn nhỏ, vừa khéo che chắn được hai người. Âm thanh gào rú vang lên bên tai không dứt, khuôn mặt lờ mờ dữ tợn bám víu lên kết giới. Giữa tràng kinh hoàng vô tận này, Thích Ẩn lẳng lặng ôm chặt lấy Phù Lam.
Đám tiên sư đứng trên mây cao cao kia, đám dân tất bật buôn bán nơi phố phường kia… Những kẻ đó đều có gia đình của riêng mình, làm sao biết được có một con chó hoang sắp chết rét ở ven đường đang chờ đợi. Trong mắt bọn họ, Phù Lam là một kẻ tha hương, là một tên ngốc không rõ lai lịch, nhưng trong mắt Thích Ẩn y lại là cả thế giới. Bọn họ làm thế nào biết được cái ngày mà Thích Ẩn vừa hay tin Thích Thận Vi bị thủy quỷ giết chết, cái đêm mà Diêu gia đánh thuốc mê hòng tráo thân phận của hắn, thời khắc mà tất cả mọi người vứt bỏ hắn, không cần hắn, là tên ngốc này đã vươn đôi tay về phía hắn, nói rằng:
Đệ là tân nương của ta.
“Huynh biết không, ta là một con chó hoang vất vưởng nơi đầu đường xó chợ, không ai thích, không ai cần,” nước mắt của Thích Ẩn rơi lã chã trên vai Phù Lam, “Huynh nhặt ta về, từ đó trở đi ta chính là của huynh.”
— — —
Dưới lòng đất, Ngu Sư Sư nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có nghe thấy tiếng của Thích Ẩn không?”
“Nghe thấy, còn có tiếng của xà vu nữa.” Sắc mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệch như bôi một lớp sáp, không chỉ vì cậu đang mất máu dần dần suy kiệt*, mà còn vì tiếng hô của Thích Ẩn. Chắc chắn là bọn họ đang bị bao vây, nơi này nhiều xà vu như vậy, chúng bò lên trên đông như kiến, thành ra bên dưới lại trở thành địa điểm an toàn.
*Gốc là hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước (collapse from dehydration)
Thắp đăng phù lên lần nữa, xuyên qua kết giới nhìn ra bên ngoài, số lượng xà vu trong khe núi chật hẹp đã giảm bớt rất nhiều. Còn lại đều là những xà vu chưa thành hình, gương mặt khảm sâu vào vách đá, trên ngực là rễ xanh vươn dài ra bên ngoài, tay và đuôi rắn quấn quít với xà vu bên cạnh, thân thể chen chúc lồi lõm bên nhau, chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ lờ mờ nhìn ra được hình người.
Còn lại rất ít xà vu, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng nhìn rõ luồng sáng ở trong khe đá kia. Là kiếm Quy Muội, nó lóe lên liên tục không ngừng, như thể đang gọi bọn họ. Mộ Dung Tuyết kề sát vào Ngu Sư Sư nói: “Sư tỷ, có một cách để rời khỏi đây.”
Ngu Sư Sư gật đầu đồng ý.
“Thế này, tỷ qua đó nhặt kiếm Quy Muội của Thích sư đệ trước, sau đó bò về phía trước. Ban nãy xà vu đều bò về phía bắc, chúng ta bò hướng nam sẽ không đụng phải bọn chúng.” Mộ Dung Tuyết nói.
“Vậy còn ngươi?” Ngu Sư Sư vô thức nắm lấy tay cậu.
“Khe đá ở đây quá hẹp, không thể kinh động những xà vu đó, nên chúng ta không thể rời đi cùng lúc được.” Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ nàng trấn an, “Tỷ đi trước, ta sẽ theo sau, cách tỷ khoảng mười bước thôi. Nhớ kỹ phải giữ im lặng, nín thở tĩnh khí, đừng thắp đèn, đừng quay đầu lại, cứ đi về phía trước, ta ở ngay phía sau tỷ.”
Ngu Sư Sư gật gật, sau đó cúi đầu xé váy rồi quấn váy quanh hông. Hai người xác định đường đi lần cuối rồi mở kết giới ra, Ngu Sư Sư bò ra đầu tiên, rón ra rón rén nhích về phía trước. Khe đá rất hẹp, vách đá huyền vũ hai bên đều có những khuôn mặt lờ mờ của xà vu. Từng khuôn mặt như khảm trên vách đá, Ngu Sư Sư không thấy hình dáng của bọn chúng, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở yếu ớt của chúng.
Nàng cố gắng mím chặt môi, như thể rằng làm vậy sẽ có thể giảm diện tích tiếp xúc được một chút, nàng thu vai bò qua khe đá, cẩn thận vươn chân trái ra, sau đó là chân phải. Mặt người trên vách đột ngột ho khan một tiếng, cả người Ngu Sư Sư cứng đờ, Mộ Dung Tuyết nằm trên phiến đá ở đằng xa cũng khựng lại. Ngu Sư Sư không dám nhúc nhích, một lát sau, hô hấp của gương mặt kia dần dần đều lại, Ngu Sư Sư lặng lẽ duỗi chân ra bước tiếp.
Ngu Sư Sư đã đi được hơn mười bước mà Mộ Dung Tuyết vẫn không hề nhúc nhích. Cậu đóng kết giới lại, vén vạt áo lên, miệng vết thương bên bụng trái đã chuyển sang màu đen, thoang thoảng mùi tanh hôi của thịt thối. Ban nãy cậu lừa Ngu Sư Sư, cậu đã không thể động đậy được nữa rồi. Dù có ra ngoài thì với thương thế mức độ này cậu cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Cậu nghiêng đầu nhìn Ngu Sư Sư đã đi xa, nàng cách kiếm Quy Muội càng lúc càng gần. Có kiếm nàng sẽ có thể phòng thân, Mộ Dung Tuyết thoáng an tâm đôi chút. Khuôn mặt ho khan ban nãy dần dần thành hình, cả khuôn mặt nhô ra khỏi vách đá, sau đó là cả cái đầu, bả vai rồi đến cả người từ trên vách rơi xuống đất hệt như một đứa trẻ chào đời. Nó vươn thân thể, sau đó mở đôi mắt đỏ rực. Mộ Dung Tuyết lộp bộp trong lòng, tay chân lạnh ngắt. Ngu Sư Sư vừa rời khỏi nơi đó, dựa theo tốc độ của nàng thì lúc này chỉ còn cách Quy Muội một đoạn rất gần. Xà vu kia chống khuỷu tay xuống đất bò trườn về phía trước một cách quỷ dị.
Cho dù có liều mạng cũng phải bảo vệ người con gái mà mình thích. Mộ Dung Tuyết nở nụ cười bất đắc dĩ, tuy rằng nàng ấy lúc nào cũng hung dữ, còn luôn luôn nhấn mạnh rằng nàng tuyệt đối sẽ không thích cậu.
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, sau đó mở kết giới ra.
Mùi máu tươi trên bụng bay ra ngoài, xà vu kia quay phắt đầu lại, nhìn Mộ Dung Tuyết rồi rú lên một tiếng.
Ngu Sư Sư rùng mình một cái, nàng nghe thấy tiếng kêu kì quái kia. Trong nháy mắt cả người lạnh toát, Ngu Sư Sư lo sợ không thôi. Nàng tập trung lắng nghe, tiếng kêu quái dị càng lúc càng xa, là đi ngược hướng với nàng, thế là nàng thở phào một hơi. Không biết Mộ Dung Tuyết thế nào rồi, cậu ấy ở phía sau chừng mười bước, có lẽ là vẫn ổn. Ngu Sư Sư định quay đầu lại gọi cậu, nhưng bốn phía đều là xà vu đang say giấc, nàng ngậm chặt miệng không dám lên tiếng. Chung quanh tối đen như mực, tưởng tượng rằng có tên kia ở ngay phía sau, trong lòng nàng không hiểu sao an tâm hơn một chút. Nàng quay đầu lại, bò về phía trước vài bước, cuối cùng cũng lấy được kiếm Quy Muội.
Dường như Quy Muội cảm nhận được nàng nên không sáng lên nữa. Ngu Sư Sư cầm vỏ kiếm, cảm giác được thân kiếm đang rung nhẹ. Quy Muội chậm rãi xoay chuyển rồi chỉ về một hướng. Ngu Sư Sư thầm vui vẻ, đồn rằng danh kiếm có linh, thanh kiếm này của Thích Ẩn vừa thấy đã biết là không giống với mấy thanh kiếm khác rồi, chẳng lẽ hướng nó đang chỉ là đường ra sao? Không đúng, Ngu Sư Sư cảm thấy có gì đó bất ổn, bèn điều động linh lực tập trung vào đôi mắt, đồ vật trong phạm vi ba thước dần dần rõ hơn. Nàng chợt phát hiện tất cả rễ mọc trong trái tim của quỷ quái đều bò về một hướng.
Chắc chắn là ở đằng kia có cái gì đó.
Quy Muội trong tay nàng rung rung, như thể thúc giục nàng đi về hướng kia.
Muốn đổi hướng thì phải thương lượng với Mộ Dung Tuyết. Nàng lưỡng lự, không biết tự khi nào mà dường như nàng đều ỷ lại vào Mộ Dung Tuyết, toàn dựa vào sự quyết đoán của cậu. Tên tiểu bạch kiểm kia thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, nhưng thực ra lại rất thông minh. Ngu Sư Sư nhanh chóng đưa ra quyết định, quay đầu lại tìm Mộ Dung Tuyết. Bò hơn mười bước mà nàng chẳng thấy Mộ Dung Tuyết đâu cả. Kỳ lạ thật, hẳn là cậu ấy nên theo phía sau nàng mới đúng. Mây đen dần dần giăng kín trong lòng, Ngu Sư Sư tăng tốc bò trở về khe đá ban đầu. Đến gần vị trí ban nãy thì bỗng dưng nàng sờ thấy một bãi chất lỏng dính nhớp. Nàng đưa lên mũi ngửi thử, là máu. Tay nàng khẽ run run, nàng chống tay, đụng phải một cái đầu tròn vo.
Đầu nàng trống rỗng, nàng không nhịn được nữa mà thắp đăng phù lên. Dưới ánh sáng mơ màng phủ khắp khe đá chật hẹp, nàng nhìn thấy cái đầu trắng bệch của xà vu bên cạnh đầu gối mình. Nàng thở hắt ra một hơi, đoạn ngẩng đầu lên, trái tim lại chùng xuống, hệt như lập tức rơi vào vực sâu. Mộ Dung Tuyết nằm bên cạnh phiến đá, cả người toàn máu là máu. Nửa thân thể của cậu bị xé toạc không còn nguyên hình nguyên dạng, máu tươi ướt sũng người cậu, trông cậu hệt như một người giấy thấm máu.
Trên vách đá hai bên, tất cả mặt xà vu đều xoay về phía Mộ Dung Tuyết, chúng há to cái miệng đen ngòm nom thèm khát vô cùng. Bọn chúng vẫn chưa thành hình, không thể nhúc nhích, bèn chậm rãi dịch chuyển về phía Mộ Dung Tuyết, tất cả những khuôn mặt quái gở chồng chéo lên nhau.
Ngu Sư Sư trừng mắt bò lại gần, dùng hai tay nâng gương mặt tái nhợt của cậu lên.
Vốn đã trắng rồi, bây giờ một chút huyết sắc cũng không có. Ngu Sư Sư khẽ gọi cậu: “Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết.”
Nước mắt không kìm được mà trào ra khỏi hốc mắt, nhỏ xuống trên má cậu. Hàng mi Mộ Dung Tuyết run nhè nhẹ, cậu khó khăn mở mắt ra, đôi môi mấp máy.
“Sao tỷ lại quay lại đây?” Mộ Dung Tuyết cố gắng đẩy nàng ra, “Mau… Đi mau.”
“Sao ngươi lại không theo kịp?” Ngu Sư Sư nức nở.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Không theo kịp.”
Cậu chỉ chỉ bụng mình, Ngu Sư Sư thấy vết thương kia, đã chuyển màu đen, thịt rữa bong ra ngoài trông như một cái miệng thối.
“Đi nhanh đi, sư tỷ.” Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng nói.
Buồn cười thật đấy, Ngu Sư Sư nghĩ, trên đời này sao lại có kẻ ngốc như vậy chứ. Thà để mình chết vẫn muốn bảo vệ một cô gái không thích mình sống sót. Thứ tình cảm như thế đáng để ngươi liều mạng vậy ư? Nhưng đúng là như vậy, lúc lão già khốn kiếp ra vẻ đạo mạo kia xé quần áo nàng, chàng trai bên cạnh đỏ mắt rống to “Ông không được động vào nàng ấy, nàng ấy là thê tử của ta”, nàng cảm nhận được nhịp tim mình đang nhẹ nhàng ngừng lại một chút.
Nàng nhớ đến chuyện lúc ban nãy một mình mình bò ở phía trước, trong lòng nghĩ về Mộ Dung Tuyết thì không còn thấy sợ nữa. Nơi đây vừa tối vừa toàn là lệ quỷ, nếu nàng rời khỏi đây, chắc chắn cậu ấy sẽ rất sợ hãi. Nhưng khi hai người ôm lấy nhau, tựa như có được dũng khí vô hạn. Hóa ra thích một người là không cần suy nghĩ điều chi, chỉ muốn đôi ta ở bên nhau mà thôi.
Ngu Sư Sư cắn đăng phù, cõng Mộ Dung Tuyết lên. Kiếm Quy Muội lơ lửng trước ngực, để nó dẫn đường cho mình. Nàng cõng Mộ Dung Tuyết bò từng bước ra ngoài. Bò đến khe đá hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, nàng liền kéo cổ áo Mộ Dung Tuyết bò. Nàng mặc kệ tất thảy, mặc kệ xà vu có thức tỉnh hay không, có xé xác bọn họ thành trăm mảnh hay không, cũng mặc kệ hai người bọn họ có sống sót nổi hay không, nàng đều mặc kệ.
Nàng cắn chặt phù chú, kéo Mộ Dung Tuyết tựa lên vai mình. Máu tươi nhỏ tí tách dọc theo khe đá hẹp, mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi, từng đôi mắt mở bừng lên, những gương mặt quái dị dữ tợn khảm trên vách đá kia đang cố sức ngoác cái miệng to đùng ra. Ngu Sư Sư không nhìn lấy một cái, chỉ một mực theo Quy Muội bò về phía trước.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cậu nghĩ trên đời này sao lại có người con gái cố chấp như vậy chứ, nhưng chết thế này cũng không tệ, hai người ôm nhau chết trong một góc nhỏ đầy những con lệ quỷ. Dưới lòng đất tối tăm, hết thảy đều hoang sơ vắng lặng, chỉ có bọn họ ôm chặt lấy nhau rồi chết đi, đồng thời cũng là sự vĩnh cửu.
Danh sách chương