Dù Song Nhi có suy nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ tới theo lời Nguyên Phi Ngạo “dùng tốt”, là nửa đêm đi theo hắn tuần tra trong núi.

Thời tiết đã chuyển lạnh, ban đêm không khí trong núi lạnh hơn rất nhiều so với bình thường, hơn nữa hôm trước trời mưa, đường lầy lội, đường trong núi rất khó đi.

Từ trước đến nay Nguyên Phi Ngạo làm việc luôn làm gương cho tướng sĩ, mặc kệ đường có khó đi bao nhiêu, hắn luôn là người đi đầu tiên. Vài tên lính đi theo cũng không rên một tiếng theo sát phía sau, lần này thật sự là làm khó Song Nhi, nàng chỉ còn một tay để giữ thăng bằng, còn phải cúi người trong đám cây tìm đường mòn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một cái.

Nguyên Phi Ngạo đi một đoạn, quay lại nhìn, thấy Song Nhi đã muốn bị bỏ lại phía sau.

Hắn trở lại bên cạnh nàng, trầm giọng nói “Nếu đi đường này không quen, thì nên trở về đi.”

“Ta không cần.” Song Nhi bướng bỉnh nhìn thẳng hắn “Ta có thể đi cùng với mọi người.”

Nguyên Phi Ngạo nhìn nàng một lúc, không nói gì nữa, cất bước tiếp tục đi, chợt nghe phía sau “xoát” một tiếng, hình như là Song Nhi đạp lên cái gì, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng chán nản đem chân vớt ra khỏi vũng bùn, tư thế đi đường cà nhắc, cà nhắc, giống như lôi cái chân theo.

Hắn một lần nữa quay lại chỗ nàng, ngồi xuống hỏi “Có việc gì không?”

“Không có việc gì?” Song Nhi cắn răng trả lời.

Tay hắn vừa sờ, Song Nhi liền hít một hơi, hiển nhiên là đã chạm tới chân bị thương của nàng.

Hắn nhìn bốn phía nói “Ngươi ngồi đây chờ, chút nữa chúng ta quay lại, chúng ta mang ngươi về.”

“Không” Song Nhi kéo nhanh vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói “Đừng bỏ ta lại, ta sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người.”

Nguyên Phi Ngạo sửng sốt, nhìn cánh tay đang nhíu chặt lấy áo hắn, giống như là người chết đuối, cố gắng bắt lấy khúc gỗ cứu mạng, làm lòng hắn xao động, như là bị đốt lên ngọn lửa, có chút khô nóng, lại có chút xôn xao khó nói nên lời.

“Tiêu Điển, ngươi dẫn mọi người đi thăm dò phía trước, chút nữa quay lại đây tìm chúng ta.” Nguyên Phi Ngạo nhanh chóng quyết định.

“Tướng quân, để ta cõng tiểu tử này quay về đi.” Một binh lính lên tiếng.

“Các người đi trước đi.” Nguyên Phi Ngạo nói xong, đem Song Nhi ôm lấy. thật sự kỳ quái, hắn như vậy mà đã ôm nàng những hai lần “Mạng ngươi cũng thật tốt, thủ hạ theo ta nhiều như vậy, ta chưa từng quan tâm ai như vậy.”

Bọn họ đi vào giữa sườn núi, cũng may cách đó không xa có một nhà gỗ, hình như là nhà của người giữ rừng địa phương, Nguyên Phi Ngạo đem Song Nhi ôm lại trước cửa nhà, trong nhà còn đốt đèn, hiển nhiên người bên trong còn chưa ngủ.

Nguyên Phi Ngạo gõ cửa, cửa mở trong đó là một nam nhân trung niên, nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt.

“Các ngươi…”

“Vị huynh đài này, đệ đệ của ta bị trật chân, huynh có thể cho chúng ta nghĩ tạmở đây một chúthay không?” Nguyên Phi Ngạo mở miệng thỉnh cầu

Trung niên nam tử cười nói “Nếu vậy thì vào đi, nơi này của ta đơn sơ, cũng không có gì.”

“Không sao cả, ta sẽ nắn lại chân cho hắn, để hắn, nghĩ ngơi một chút là được rồi.”

“Vậy các người ở lại đây đi, chó của ta vừa chạy ra ngoài, ta ra ngoài xem một chút.” Trung niên nam tử cầm lấy cây gậy, nghiêng người cho bọn họ tiến vào, sau đó sờ soạng đi ra ngoài, vừa tìm vừa gọi “Hắc tử”, chắc là gọi con chó của hắn.

Nhà ở không lớn có hai phòng, Nguyên Phi Ngạo đem Song Nhi thả lên ghế ở sảnh trước, nhìn thấy trong phòng có cái chậu thang, trên đó đang nấu một ít cháo.

Song Nhi hít hít cái mũi “Cháo thơm quá!”

Nguyên Phi Ngạo cưới nói “Loại cháo của nhà nghèo cửa nhỏ này cũng vừa mắt ngươi sao?”

“Đói bụng thôi.” Song Nhi oán giận nói “Kỳ thật mọi sự lợi hại không phải là phức tạp mà là đơn giản, nếu muốn nấu cháo ngon cũng đâu phải dễ dàng đâu.”

“Để ta hỏi chủ nhà, có thể cho ngươi chén cháo hay không?” Nguyên Phi Ngạo nói xong đã cởi giày vớ của nàng xuống

“Làm chi?” Song Nhi cho chân lại

“Chân của ngươi còn muốn đi nữa hay không?”

Nguyên Phi Ngạo tìm thấy bên cạnh nồi cháo là dầu dùng để xào rau, hắn đỗ lên tay một ít, hơ qua lửa nóng, đem lòng bàn tay dán trên mắt cá chân Song Nhi, một cổ nhiệt nóng liền chảy vào cơ thế Song Nhi. Không biết là bởi vì chân lạnh đột nhiên đụng tới vật nóng thấy không khỏe hay là bị đụng vào chỗ bị thương làm nàng đau,Song Nhi lập tức căng cứng cả chân.

“Chân của ngươi nhỏ như vậy, khó trách đi không nhanh.” Hắn cười, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, xoa nắn chân bị thương của nàng.

Song Nhi ngơ ngác nhìn hắn xoa chân cho nàng, nhở giọng nói “Tướng quân, đây là lần thứ hai ngài chữa thương cho ta.”

“Đúng vậy.” Nguyên Phi Ngạo chuyên chú với động tác ở tay, không có chú ý đến ánh mắt của nàng “Ngươi, đứa nhỏ này rõ ràng là tới để gây phiền toái cho ta, lúc trước thật không nên cho ngươi theo bên người.”

“Nhưng, ta cũng không phải là vô tích sự phải hay không?” nàng cúi đầu xuống, cằm tựa như đặt trên đỉnh đầu Nguyên Phi Ngạo

“Đúng là có tác dụng.” Nguyên Phi Ngạo gật đầu nói “Nhưng cũng không dám dùng.”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay giảm xuống, hắn lại quay lại hơ hơ qua lửa, rồi tiếp tục xoa chân cho Song Nhi. Đứa nhỏ này có thể là ở Cổ gia chưa làm qua việc nặng, mắt cá chân tinh tế như vậy, bàn chân sáng loáng, sờ lên cảm giác như bạch ngọc, làm cho hắn có cảm giác luyến tiếc buông ra.

Lần lượt đem bàn tay lướt trên mảnh da thịt kia, động tác của hắn một lần lại một lần nhẹ nhàng, như là sợ làm đứa nhỏ bị thương.

“Còn đau hay không?” hắn vô ý ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt to trong veo như nước kia, trong mắt lóe lên ánh sáng, không khỏi làm cho hắn run sợ, nhất thời không thể dời tầm mắt đi được.

“Cảm ơn… tướng quân.” Song Nhi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không khỏi liếm liếm môi.

“Muốn ăn chút gì đó không?” Bộ dáng của nàng thế nhưng mê người kì quái như như, Nguyên Phi Ngạo cả kinh, dùng sức đem ánh mắt thu lại.

“Nơi này trừ bỏ cháo ra còn có cái gì khác sao?” Song Nhi cúi đầu xuống, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn trộm khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn.

“Vậy ăn trộm người ta chút cháo đi.” Hắn cười đáp, tự mình tìm một cái chén, múc một chén cháo đưa cho Song Nhi “Uống chậm một chút, rất nóng.”

Hắn đang cầm bát cháo, nhưng Song Nhi cũng không có đưa tay nhận lấy, ngược lại nhìn hắn xuất thần, hai mắt nàng lập tức rơi xuống mấy giọt nước mắt.

“Sao vậy?” Nguyên Phi Ngạo lắc lắc cái chén “Còn chưa uống đã cảm thấy khó uống sao?”

Nàng bỗng ômlấy cổ Nguyên Phi Ngạo, cằm dựa sát vào vai hắn “Tướng quân, ngài là người rất tốt. trước đây… là ta hiểu lầm ngài.”

Nguyên Phi Ngạo không khỏi sửng sốt, thuộc hạ của hắn cũng tốt, đồng liêu của hắn cũng vậy, chưa từng có ai tiếp xúc thân mật với hắn như vậy, huống chi là một nhân vật còn chưa phân biệt được thiện ác như nàng

Nhưng lúc cánh tay Song Nhi ôm lấy cổ hắn, hắn cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại loại cảm giác được người khác ca ngợi này, làm cho tim của hắn không khỏi ấm áp.

Vì thế hắn cong khóe môi “Thật là một đứa nhỏ, như vậy mà đã cho là người tốt?” đưa tay kéo tay Song Nhi xuống ‘Đừng quên tay ngươi là do ta làm gãy, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ giết ngươi, đến lúc đó xem ngươi có hối hận vì hôm nay nói như vậy hay không.”

“Sao lại giết ta?” Song Nhi nín khóc mĩm cười “Ta đây đáng yêu như vậy, ngài sẽ luyến tiếc giết ta.”

Nàng lấy chén cháo trong tay Nguyên Phi Ngạo, bắt đầu uống, nhưng do vừa vội lại nhanh, kết quả phỏng miệng,, kêu nha nha, làm cho Nguyên Phi Ngạo cười ha ha không ngừng.

Nguyên Phi Ngạo đi đến đống lửa, dùng cời lửa gãy gãy bếp than, lại hỏi “Ở Cổ gia, ngươi còn người thân nào không?”

“Không có.” Song Nhi thổi thổi cháo.

“Không phải có nương cùng ca ca của ngươi sao?”

“Nương của ta đã chết,…ca của ta không nhắc đến cũng được.”

“Như thế nào?”

“Trong lòng hắn không có …” nói tới đây nàng vội vàng im miệng lại

Nguyên Phi Ngạo không quay đầu lại hỏi “Không có ngươi cái gì?”

Lại một lúc im lặng, hắn không khỏi đứng thẳng đậy nhìn nàng “Sao lại nói có một nửa?”

Hắn nhớ rõ trong mộng Song Nhi từng cầu xin nương đừng đánh nàng, cònnói đến cái gì“Con không dám so với ca ca…” mẹ nàng đã đối xử bất công với nàng như thế nào? Lằm cho nàng khi nhắc đến người này, trong lòng có chút phẫn uất cùng đau khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện