Nháy mắt bảy ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày Ngũ công chúa tổ chức yến tiệc ngắm hoa.

Trình Tuyết Nhàn thức dậy sớm hơn thường lệ, trang điểm chải chuốt dưới sự vây quanh của Bích Châu và nhóm tỳ nữ. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Bích Châu và Trần ma ma, tư thế còn lớn hơn lần trước vào cung thỉnh an.

Thấy Bích Châu và Trần ma ma muốn nàng thay một chiếc váy đỏ lộng lẫy lại không mất đi vẻ trang trọng, Trình Tuyết Nhàn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói: “Chỉ là bữa tiệc ngắm hoa thôi, mặc dù do Ngũ công chúa tổ chức, nhưng cũng không đến mức như thế chứ?”

Bích Châu hít một hơi thật sâu, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, nàng nói: “Phu nhân tốt của nô tì, hôm nay có nhiều nhất là gì? Là phu nhân và tiểu thư của các gia đình, nhiều nhất là nữ quyến! Chẳng lẽ ngài vẫn muốn bị bọn họ so sánh sao?”

Trần ma ma không nói gì, nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trình Tuyết Nhàn không ủng hộ nói: “Nhân vật chính của bữa tiệc ngắm hoa không phải ta, hà cớ gì phải giọng khách lấn át giọng chủ?”

Bích Châu nói: “Ngay từ đầu ý định của nô tỳ đã không phải để ngài giọng khách lấn át giọng chủ, mà chỉ muốn ngài trang điểm xinh đẹp một chút, ít nhất phải trang điểm tương xứng với thân phận của ngài! Hơn nữa trong những dịp như vậy, mỗi người đều phải ăn mặc trang trọng, ngài nghĩ xem, nếu ngài thua kém bọn họ, không phải có vẻ như ngài không đủ tôn trọng Ngũ công chúa hay sao?”

Thật ra đó căn bản không phải ý định ban đầu của Bích Châu, nàng vốn định trang điểm cực kỳ xinh đẹp cho phu nhân, tốt nhất là khiến mọi người phải biến sắc, để những người đó không dám khua môi múa mép trước mặt phu nhân nữa.

Tuy là tôi tớ trong phủ, nhưng Bích Châu cũng không thể che giấu lương tâm nói chủ tử nhà mình là nam tử tốt, không cần ra khỏi phủ nàng cũng biết những người bên ngoài kia sẽ nói gì về chủ tử nhà mình, hơn nữa những lời này cũng không thể biến mất theo cuộc hôn nhân của chủ tử, ngược lại càng có khả năng nghiêm trọng hơn. Bởi vì… Bích Châu nghĩ tới khoảng thời gian này, chủ tử ngay cả nhà cũng không về, trong lòng không chỉ lo lắng cho phu nhân, mà còn có chút oán trách với chủ tử.

-- Nếu không phải vì ngài, một nữ tử tốt như phu nhân, hà tất phải đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn đó.

Nhưng thật may là Bích Châu đã chọn lý do trên thay cho nỗi lòng mình, nếu không có lẽ Trình Tuyết Nhàn chưa chắc đã chấp nhận, nàng cũng không phải kiểu người quan tâm người đời nói gì. Nàng nói: “Được rồi, nhưng có thể đơn giản được chút nào hay chút đó, ta chỉ tham gia tiệc ngắm hoa, không phải giá treo xiêm y có khả năng chịu lực cực tốt.”

Bích Châu vui vẻ nói: “Vâng, thưa phu nhân.”

Mặc dù liên tục nhấn mạnh rằng mình muốn đơn giản, nhưng cũng sửa soạn mất gần một canh giờ mới có thể ra cửa. Tuy nhiên, trước khi ra ngoài, Trình Tuyết Nhàn vẫn dựa theo lệ thường, tới chủ viện thỉnh an trước.

Vốn dĩ Ngũ công chúa cũng mời Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa từ chối.

Từ ngày hơi có tuổi, Trưởng công chúa không còn mấy vui vẻ khi tham dự yến tiệc, dù sao với địa vị của bà, không phải săn đón để lấy lòng, thì cũng có mục đích xu nịnh để lấy lòng, huống chi hiện giờ các hoàng tử bên trên đều đã trưởng thành… Ngay cả những người bạn thân mà bà kết giao từ khi còn trẻ cũng không đơn thuần như trước kia, cứ thế, tham gia yến tiệc mà chẳng mấy vui vẻ, vậy nên bà cũng không muốn đi.

Nhưng ngược lại, bà thật sự rất vui khi Trình Tuyết Nhàn có thể ra ngoài chơi. Bởi vì nhi tử của mình thường xuyên không về nhà, trong lòng bà có chút áy náy với người tức phụ này, hơn nữa thấy nàng quá mức yên tĩnh, sợ nàng suy nghĩ nhiều, bà cảm thấy thà ra ngoài chơi còn hơn ở nhà buồn chán lại suy nghĩ lung tung.

Vì điểm này, bà còn cẩn thận dặn dò Trình Tuyết Nhàn một hồi, tổng kết lại là dặn nàng kết giao thêm mấy người bạn, để có thể ra ngoài chơi nhiều hơn.

Trình Tuyết Nhàn biết Trưởng công chúa làm vậy vì muốn tốt cho mình, nên cũng đồng ý.

Còn về cảm xúc của Hạ Cẩn--

Ai thèm quan tâm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện