Cung nhân được giao nhiệm vụ chăm sóc Trình Tuyết Nhàn, biết Hoàng Thượng thương yêu người cháu trai Hạ Cẩn này đến nhường nào, yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên bọn họ cũng sẽ chăm sóc Trình Tuyết Nhàn nhiều hơn, đối xử với Trình Tuyết Nhàn vô cùng cung kính, dọc đường đi luôn cẩn thận hầu hạ nàng.

Trình Tuyết Nhàn quả là một người tinh tế sắc sảo, nàng không muốn quá phiền phức, nên đề nghị tìm một nơi yên tĩnh đẹp đẽ để ngồi.

Cung nhân lập tức hiểu ý, dẫn nàng đến một ngôi đình nằm trong góc Ngự Hoa Viên để hóng gió, sau đó lại bưng tới một ít nước trà và trái cây.

Trình Tuyết Nhàn dịu dàng cười, nói: “Làm phiền cô cô.”

Cung nhân vừa nói không phiền, vừa cảm thán trong lòng rằng phu nhân thật dịu dàng và hòa nhã.

Không chỉ riêng bà có suy nghĩ đó, một người khác vô tình đến nơi này cũng cảm thấy vậy.

Hắn không chớp mắt nhìn dáng vẻ dịu dàng của Trình Tuyết Nhàn, trái tim càng ngày càng đánh trống reo hò, âm thanh tràn ngập hai lỗ tai khiến hắn ta không thể nghe thấy âm thanh nào khác … Không, nói đúng hơn là vạn vật trong trời đất đều biến mất, chỉ còn lại Trình Tuyết Nhàn ở cách đó không xa, chỉ có nàng là tươi sáng và sinh động.

Dưới suy nghĩ như vậy, hắn ta không khỏi nhấc chân bước một bước, sau đó lại một bước nữa… Khi phản ứng lại, hắn ta đã đi đến dưới mái đình hóng gió, nếu không phải cung nhân phụ trách hầu hạ Trình Tuyết Nhàn kịp thời ngăn cản, sợ rằng hắn ta sẽ lao thẳng tới trước mặt Trình Tuyết Nhàn mới thôi.

Trình Tuyết Nhàn kinh ngạc nhìn hắn ta, lập tức đứng dậy chào hỏi: “Thế tử.”

Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Từ Mính đỏ bừng, trúc trắc đáp lễ, nói chuyện cũng lắp bắp: “Trình, Trình cô nương.”

Trình Tuyết Nhàn hơi cau mày, nói: “Thiếp thân đã thành thân từ lâu, xin thế tử hãy gọi thiếp thân là Hạ phu nhân.”

Khuôn mặt đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch, môi Từ Mính khẽ mấp máy hai cái, khó khăn phun ra hai chữ: “Phu nhân…”

Đây là cực hạn của Từ Mính, tóm lại dù thế nào hắn ta cũng không thể gọi ra từ “Hạ” trước hai chữ “Phu nhân”.

Lúc này Trình Tuyết Nhàn thả lỏng khuôn mày, khách sáo nói: “Không biết vì sao thế tử lại ở đây?”

Từ Mính không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Trình Tuyết Nhàn, ánh mắt lập lòe như thể đang rối rắm điều gì đó.

Trình Tuyết Nhàn vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ, nhưng cung nhân phụ trách hầu hạ nàng lại cực kỳ không vui, tố chất cần có của một cung nhân là nhìn mặt đoán ý, tất nhiên bà cũng nhìn thấu được suy nghĩ của Từ Mính. Huống chi Từ Mính cũng không hề che giấu, bà là người của Hoàng Thượng, đương nhiên phải đứng về phía Hoàng Thượng. Nói cách khác, bà chắc chắn sẽ đứng về phía Hạ Cẩn.

Vì thế bà đưa ra đề nghị với Trình Tuyết Nhàn: “Nơi này gió lớn, chi bằng phu nhân trở về Càn Khôn Điện nghỉ ngơi nhé?”

Trình Tuyết Nhàn hơi , điều này rơi vào trong mắt Từ Mính khiến hắn ta lo lắng, hắn ta cũng không bận tâm đây là nơi nào, vì sao Trình Tuyết Nhàn lại tiến cung, liệu nàng có vào cung một mình hay không … Hắn ta chỉ biết nếu bỏ lỡ hôm nay, không biết khi nào mới có thể gặp lại Trình Tuyết Nhàn, cho dù lần sau gặp lại cũng không biết có cơ hội nói chuyện với nàng hay không! Vì thế đầu óc hắn ta nóng lên, tiến tới hai bước, nói: “Phu, phu nhân, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Trình Tuyết Nhàn lại nhíu mày, nói: “Nếu thế tử lại nói cảm ơn, thì thật sự không cần, đó chỉ là chút việc nhỏ thôi, thực sự không đáng để thế tử ngài phải mất công như thế.”

Từ Mính cầu xin: “Ta chỉ muốn nói với nàng vài câu, như vậy cũng không được sao?”

Trình Tuyết Nhàn mím môi, nàng cũng nhìn ra, sợ rằng không nói ra được Từ Mính sẽ chịu không bỏ qua, vì để tránh việc dây dưa quá nhiều, nàng gật đầu: “Được, ngài nói đi.”

Từ Mính hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó nói hết một mạch những lời trong lòng: “Ta nghe nói hôn sự của nàng… Nàng không muốn gả cho Hạ Cẩn đúng không? Hắn đối xử với nàng có tốt không? Nếu nàng thật sự ấm ức, có thể lựa chọn hòa li, ta nguyện ý, nguyện ý… Nguyện ý cưới nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện