Từ Mính thất hồn lạc phách rời đi, tại một ngã rẽ nào đó, hắn ta đột nhiên bị người túm cổ áo ném vào tường, không đợi hắn ta đánh trả, một bàn tay to đã bóp chặt cổ hắn ta. Sức lực rất lớn, nhưng vẫn giữ được chừng mực để không khiến hắn ta bị tắc thở.
“Ai… Hạ, Hạ Cẩn?” Từ Mính phản kháng theo bản năng, sau khi phát hiện người tập kích mình là Hạ Cẩn, hắn ta càng phản kháng kịch liệt hơn. Nhưng dù hắn ta có chống cự thế nào, Hạ Cẩn vẫn bất động như một ngọn núi lớn.
Trong lòng Từ Mính càng ngày càng phẫn nộ, nhưng chỉ có một phần nhỏ nhắm vào Hạ Cẩn, phần lớn là tức giận bản thân mình --Hắn ta không ngờ, ngay cả một tên ăn chơi trác táng mình cũng không thắng được.
Bất kể là tình cảm, hay sức lực.
“Từ Mính.”
Giọng nói lạnh lùng như phát ra từ địa ngục.
Từ Mính giương mắt nhìn về phía Hạ Cẩn, nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của hắn, hắn ta cũng không ngốc, đoán được lý do vì sao Hạ Cẩn tức giận. Hắn ta vốn định mở miệng giải thích, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Cẩn, lại không có cách nào mở miệng.
“A.” Hạ Cẩn buông Từ Mính ra, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn ta một cách trào phúng, nói “Chỉ dựa vào ngươi, cũng có mặt mũi dây dưa với thê tử của ta?”
Từ Mính cúi đầu ho khan, thanh âm thoát ra như thể tống ra đột xuất: “Không, sau này sẽ không… Ta đã đồng ý với nàng, ta sẽ làm được.”
Hạ Cẩn nghe vậy chẳng những không dập tắt ngọn lửa, ngược lại càng tức giận hơn: “Tốt nhất là như thế, nếu để ta phát hiện… Ta không chỉ cảnh cáo như ngày hôm nay đâu.”
Từ Mính tiếp tục cúi đầu, không nói gì.
Hạ Cẩn lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó rời đi. Sau khi bước ra khỏi ngã rẽ, biểu cảm trên gương mặt hắn đột nhiên trở nên mềm mại, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhìn thấy nữ tử trong đình hóng gió, sắc mặt của Hạ Cẩn lại càng mềm mại hơn, thậm chí mặt mày còn có vài phần sung sướng, hắn mở miệng gọi một tiếng: “Nhàn Nhàn.”
Bên trong giọng nói cũng mang theo sự vui sướng nồng nàn.
Trình Tuyết Nhàn nhìn sườn mặt hắn, ánh mắt cũng vô thức nhuộm vài phần vui vẻ, nàng gật đầu: “Chàng đến rồi.”
Cung nhân đứng bên cạnh có thể cảm nhận rõ ràng, Trình Tuyết Nhàn mang những trạng thái khác nhau khi đối mặt với Hạ Cẩn và Từ Mính, nếu phải so sánh thì ở trước mặt Hạ Cẩn nàng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
-- Xem ra tình cảm của đôi phu thê mới cưới cũng không tồi.
Hạ Cẩn đi tới bên người Trình Tuyết Nhàn, nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai nàng: “Chúng ta trở về thôi.” Hắn còn nói lời cảm tạ với cung nhân kia, sau đó đưa cho bà một túi tiền nhỏ.
Túi tiền nhẹ nhàng bay bổng, điều này không có nghĩa là trong túi tiền có ít phần thưởng, ngược lại rất có thể bên trong là một tấm ngân phiếu giá trị lớn, biết rõ Hạ Cẩn hào phóng, mặt mày cung nhân lập tức hớn hở, nịnh bợ đôi phu thê không cần phải rải tiền.
Khi vào cung cưỡi một con tuấn mã, nhưng khi xuất cung lại ngồi trên chiếc xe ngựa.
Ánh mắt Trình Tuyết Nhàn lộ ra vẻ lo lắng, nói: “Không biết hiện tại tình huống ở phủ Thừa Ân Hầu thế nào rồi.”
Hạ Cẩn vỗ vỗ tay nàng trấn an, nói: “Yên tâm, cữu cữu đã sớm phái người đến đó, chắc hẳn Kỳ vương cũng rút lui rồi.”
Đương nhiên, không thể để ông ta trở về vương phủ đơn giản như vậy, đi theo còn có một tờ Thánh chỉ trừng phạt ông ta, hơn nữa Hoàng Thượng cữu cữu còn phái người tới phủ Trưởng công chúa.
-- Ồ, Vương gia ghê gớm? Dám bắt nạt thê tử của hắn? Trình Tuyết Nhàn nghe vậy, lúc này mới cảm thấy yên tâm, sau đó nàng cũng không có ý định hỏi thêm nữa.
Điều này khiến Hạ Cẩn vô cùng bất mãn, hắn véo chóp mũi Trình Tuyết Nhàn, hỏi nàng bằng giọng điệu có phần tức tối: “Nàng chỉ hỏi người khác, không hỏi thăm ta?”
Trình Tuyết Nhàn mê mang: “Chàng có gì mà hỏi?”
…
“Ồ? Thê tử của A Cẩn nói như vậy?”
“Vâng, nô tỳ có thể thấy rõ, Hạ thiếu phu nhân thật lòng thích Hạ thiếu gia.”
Nghe xong một phần chuyện phiếm, Hoàng Thượng cười thoải mái, nhưng cười xong lại không khỏi thở dài một tiếng: “Cũng may là như thế, nếu không…”
Mặc dù lúc trước đối tượng do muội muội lựa chọn, nhưng cũng thông qua sự đồng ý của ông, ai ngờ… Chính vì điều này, Hoàng Thượng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Hạ Cẩn, may mắn thay, tuy rằng quá trình có rất nhiều khúc chiết, nhưng kết quả lại mỹ mãn.
Điều này, không thể tốt hơn.
Đang lúc suy nghĩ, lại có người tiến lên bẩm báo một chuyện.
Hoàng Thượng nghe xong thì dở khóc dở cười, mắng một câu: “Tiểu tử thối, lại gây hoạ cho trẫm!”
Mắng thì mắng, nhưng vẫn phải đi thu dọn tàn cuộc cho hắn, Hoàng Thượng không còn cách nào khác, đành phải gọi người đi ban thưởng vài món đồ cho Từ Mính.
Là trấn an, nhưng cũng là cảnh cáo.