Kỳ thực Hồng phu nhân không biết Oánh Nguyệt, Từ đại phu nhân sẽ không gọi thứ nữ ra gặp bà, nhưng Hồng phu nhân biết Vọng Nguyệt, vừa nhìn về phía giường, bà liền kinh ngạc kêu lên:

– Đây là ai? Mặt Oánh Nguyệt như được bàn ủi ủi qua, tâm như tro tàn, tình huống nàng sợ đối diện nhất đã xảy ra, mất mất mất mặt chết đi được!

Nàng hoàn toàn không có mặt mũi mở mắt, chỉ nghe trong phòng yên tĩnh chốc lát rồi tiếng phủ nhận của Hồng phu nhân vang lên:

– Không phải, đây không phải Từ đại tiểu thư.

Oánh Nguyệt khư khư giả chết, đừng nói bây giờ lưỡi nàng bị cắn không nói được, dù nói được nàng cũng không biết giải thích thế nào với Bình Giang bá phủ, nói rằng nàng không hề biết trước chuyện, hoàn toàn là bị ép?

Ai mà tin chứ!

Tuy nàng không mở mắt nhưng cũng có thể cảm giác được không biết bao nhiêu đôi mắt kinh ngạc đang quét tới quét lui trên người nàng, Oánh Nguyệt lúng túng đến mức tay chân tê dại, lúc này nàng không muốn tham lam thuốc nhà người ta nữa, chỉ mong Hồng phu nhân giận lên, trực tiếp sai người khiêng nàng ra vứt là được___

– Phu nhân, lão nô bái kiến phu nhân.

Hàng mi Oánh Nguyệt run lên__là giọng Thái ma ma.

Trong các người hầu nữ của Từ đại phu nhân có một lão ma ma vô cùng lợi hại, lực tay rất mạnh, chỗ dưới nách nàng bị véo nhiều nhất tới giờ vẫn âm ỉ đau.

Giọng Hồng phu nhân bất thiện:

– Bà Thái, chuyện này là thế nào? Phương gia ta mấy năm nay có chỗ nào không thỏa đáng mà các ngươi giở trò này trong ngày đại hỉ? Gia chủ đưa dâu của các ngươi là ai, gọi tới bàn giao với ta!

Thái ma ma cười lấy lòng:

– Phu nhân bớt giận, ngày cưới định quá gấp, đại thiếu gia nhà chúng tôi đi phương nam rồi, nhất thời không về được, nhị thiếu gia còn nhỏ, đi theo cho ra dáng chứ không biết gì cả, phu nhân có lời gì cứ hỏi lão nô là được.

Tân nương tử xuất giá lẽ ra nên có huynh đệ nhà mẹ đẻ đưa dâu, nhưng trưởng tử Từ gia Từ Thượng Tuyên đi xa, sẵn có lý do thoát thân, nhị thiếu gia là thứ tử, năm nay mới mười một tuổi, lời này của Thái ma ma là sự thực, ở tuổi đó cậu quả thực không thể biết chuyện gì.

Hồng phu nhân cười gằn:

– Được, ngươi biết, vậy ngươi nói, nói xong ta sẽ đi tính sổ với Từ thị!

Nói rồi, bà quay đầu dịu giọng an ủi Phương Hàn Tiêu:

– Tiêu nhi, con đừng gấp giận, Từ gia dám đưa tân nương giả này tới cho con, thẩm tuyệt đối sẽ không tha cho họ, nhất định sẽ thay con xả cơn giận này!

Mi mắt Oánh Nguyệt lại run run: nàng nằm ngay đây, nếu tính sổ thì có thể thiếu nàng sao? E nàng là người đầu tiên bị tìm đến tính sổ thì có.

Nàng không dám mở mắt, không thấy Phương Hàn Tiêu đáp lại gì, chỉ nghe Hồng phu nhân hùng hồn ra lệnh:

– Chỗ lão bá gia có canh giữ tốt không? Chuyện này tuyệt đối không thể để lão nhân gia biết, nếu ai để lộ chút tiếng gió nào khiến lão bá gia tức giận xảy ra chuyện không hay, ta sẽ lột da kẻ đó!

Trong phòng vang lên một tràng tiếng đáp vâng khe khẽ.

– Mời bá gia qua đây____bà Thái, ngươi làm gì đó?

Giọng Hồng phu nhân chuyển sang nghiêm khắc.

Thái ma ma dừng bước chân đang lặng lẽ nhích về bên giường, cẩn thận nói:

– Lão nô muốn nhìn xem tiểu thư nhà lão nô thế nào rồi, đại thiếu gia trực tiếp bế tiểu thư vào, lão nô chưa kịp xem, trong lòng lo lắng.

Chủ yếu là bà muốn xem xem Oánh Nguyệt có tắt thở hay chưa, nếu còn sống thì phiền phức lắm.

Tâm tư của bà không qua mặt được Hồng phu nhân, Hồng phu nhân cười lạnh:

– Nếu ngươi thật lo cho tiểu thư nhà ngươi, thì khi vừa vào, chuyện đầu tiên ngươi làm là đi xem rồi. Bây giờ nói lời này, sao hả, muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Tiêu nhi? Ngươi đừng có giở mấy trò nham hiểm này với ta, thành thật khai báo, có phải Từ Vọng Nguyệt tâm tư lớn, chê Tiêu nhi không?

Thái ma ma vội nói:

– Phu nhân hiểu lầm rồi, không phải___

– Không phải mới là lạ!

Hồng phu nhân ngắt lời Thái ma ma:

– Nếu nàng ta có tâm này thì nói sớm, ta không trách nàng ta, Tiêu nhi chúng ta là nam nhi tốt, không lo không có cô nương tốt để kết duyên. Từ Vọng Nguyệt muốn bám cành cao của nàng ta thì cứ việc bám, ta không hề gây khó dễ gì. Nhưng hôm nay như thế này là sao, đẩy một đứa___nha đầu này là ai?

Thái ma ma lúng túng cử động môi:

– Là tam tiểu thư trong nhà.

Hồng phu nhân nói tiếp:

– Đẩy một đứa muội muội thứ xuất ra qua loa lấy lệ! Có sỉ nhục người khác như vậy sao? Xem Tiêu nhi của chúng ta là gì chứ?!

Đúng là rất kỳ cục__Oánh Nguyệt phụ họa trong lòng, có điều nàng cũng cảm thấy là lạ.

Hồng phu nhân này nghe có vẻ rất khôn khéo, khôn khéo đến mức Thái ma ma còn chưa thực sự nhận tội gì thì bà đã đoán ra được không khác chân tướng là bao. Thế thì thật lạ___nếu bà khôn khéo như vậy thì sao trước đây không nhìn ra Vọng Nguyệt bất mãn mối hôn sự này, đã thế còn hào phóng thỏa mãn nhu cầu thăm dò bên ngoài của Vọng Nguyệt, để chuyện tiến triển đến mức như hôm nay?

Oánh Nguyệt không nghĩ sâu xa nữa, nàng không quen Hồng phu nhân, có nghĩ cũng nghĩ không ra, nàng chỉ muốn mau mau thoát thân, Phương Hàn Tiêu không thể nói, nàng nhắm mắt còn có thể trốn tránh một chút, bây giờ Hồng phu nhân vào, mỗi một câu đều khiến hai má nàng nóng ran, không chỗ che thân, nàng cảm giác đệm giường dưới thân như mọc đinh, đâm khiến nàng nằm không được.

– Đại thiếu gia, thuốc sắc xong rồi.

Đúng lúc này, Vương đại phu đi vào, trong phòng bỗng dưng có rất nhiều người tới làm ông ngơ ngác, có điều ông làm việc giữa hào môn, rất biết tuân thủ bổn phận người hành y, không nói thừa thãi câu nào, chỉ hỏi Phương Hàn Tiêu:

– Có thể cho đại thiếu phu nhân dùng.

Haiz.

Oánh Nguyệt lặng lẽ thở dài trong lòng. Phương Hàn Tiêu tuy gặp trở ngại bị câm, không thể dùng ngôn ngữ bày tỏ sự phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn đương nhiên vô cùng tức giận, không hắt chén thuốc này vào mặt nàng là tốt lắm rồi, sao có khả năng cho nàng uống chứ.

Nhưng qua một lát, nàng nghe Vương đại phu đứng bên giường gọi nàng:

– Đại thiếu phu nhân?

Oánh Nguyệt kinh ngạc, chợt phản ứng lại, có lẽ Phương Hàn Tiêu không muốn nàng chết ở đây, tránh xúi quẩy.

Nàng cũng không muốn chết, bèn thấp thỏm mở mắt, không dám nhìn người khác, trước tiên lắc đầu với Vương đại phu, tỏ ý mình không phải “đại thiếu phu nhân” gì cả, sau đó chống đỡ muốn ngồi dậy, đón lấy chén thuốc.

Vương đại phu dẫu sao cũng là nam nhân bên ngoài, không tiện trực tiếp chăm sóc nàng uống thuốc, thấy nàng mặt mày vàng vọt, ngồi dậy khó khăn, liền đưa mắt muốn tìm một nha hoàn qua giúp, hạ nhân do Hồng phu nhân mang đến chưa được chủ nhân cho phép thì không thể giúp, Thái ma ma thấy Oánh Nguyệt mở mắt thì than thở trong lòng, sau đó chỉ lo tính toán xem làm thế nào để qua được ải trước mắt, hoàn toàn không tự giác là mình nên tiến lên. Vương đại phu không tiện lên tiếng tự ý chỉ định ai, thấy chẳng ai động đậy, nhìn khắp một vòng rồi đành nhìn Phương Hàn Tiêu.

Lúc nãy ông không ở đây, theo ông thấy, bất kể xảy ra sự cố gì, tân nương tử cũng do Phương Hàn Tiêu cưới về, hắn là người có tư cách đụng chạm và can dự nhất.

Phương Hàn Tiêu nhận được ánh mắt cầu viện của ông thì khựng lại rồi đón lấy chén thuốc.

Chân dài của hắn di chuyển, đến ngồi xuống bên giường, Oánh Nguyệt cuối cùng không thể tránh né đối mặt chính diện với hắn, trước mắt bỗng sáng lên.

Phương đại thiếu gia này____hoàn toàn khác trong suy nghĩ của nàng.

Theo lời đích mẫu Từ đại phu nhân và trưởng tỷ Vọng Nguyệt, Phương Hàn Tiêu sau khi bị câm thực sa sút tới mức chả ra sao, quý tử hào môn được nuông chiều từ tấm bé lớn đến mười sáu tuổi cũng chưa chắc biết tự mặc y phục, giận dỗi chơi trò mất tích, lêu lổng bên ngoài suốt mấy năm, há sống dễ chịu sao? Ai mà biết hắn sống thế nào, làm những trò trống gì, tám phần mười là không phải chuyện đứng đắn, còn về tiền đồ là không thể nào tranh được, có thể đủ tay đủ chân quay về xem như tổ tông phù hộ rồi.

Nhắc tới đủ thứ này đều để lại cho Oánh Nguyệt một ấn tượng về vẻ bề ngoài của Phương Hàn Tiêu là một kẻ u ám cực đoan, gầy còm lạnh lùng hoặc nóng nảy cáu kỉnh, tóm lại là vừa nhìn là thấy sợ.

Nhưng trên thực tế, Phương Hàn Tiêu chân chính xuất hiện trước mặt nàng là một thanh niên sáng láng nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa, thần thái ngời ngời.

Vì đang mặc hỉ phục, màu đỏ chót càng tôn lên tinh thần của hắn, hiển nhiên vẫn là một quý công tử, không hề mang nét phong sương.

Độ tương phản quá lớn, nàng bị giật mình tới mức không nhìn thấy Phương Hàn Tiêu đưa tay đè xuống về phía nàng, ra hiệu nàng không cần ngồi dậy, còn nàng vừa kinh ngạc vừa vất vả muốn ngồi dậy, đến khi một muỗng thuốc đưa thẳng đến bên môi.

Oánh Nguyệt:

– …

Đại tỷ phu cũ tốt đến lạ, không đổ chén thuốc lên đầu nàng mà còn đút thuốc cho nàng.

Muỗng sứ trắng đưa đến bên môi, để không đó thì thất lễ, Oánh Nguyệt run run uống__áp lực của nàng thực sự rất lớn, kế tiếp nàng vội vàng đưa tay, ráng nhịn đau hàm hồ nói:

– Ử ư ự làm.

Để tôi tự làm. Bốn chữ, chỉ có chữ cuối là phát âm chuẩn.

Nhưng kết hợp với động tác của nàng thì không khó hiểu, Phương Hàn Tiêu không gượng ép, phối hợp đưa chén thuốc cho nàng. Oánh Nguyệt không ngồi dậy nổi, nằm nhoài ra, nhờ sức mạnh ý chí cầu sinh mà tự mình uống hết nửa chén thuốc đen sì, không để phí giọt nào.

Đại khái do tác dụng tâm lý, nàng vừa uống vào liền cảm thấy mình đỡ hơn không ít, chắc chắn sẽ không chết.

Không chết, thì phải đối diện với vấn đề sống.

Hồng phu nhân lại đang làm khó dễ:

– Người đâu, đi ngay đến Từ gia, đem Từ Vọng Nguyệt qua cho ta, ở trước mặt Tiêu nhi nói cho rõ nàng ta rốt cuộc có mưu mô gì!

Thái ma ma vội nói:

– Phu nhân hiểu lầm, đại tiểu thư chúng tôi thực sự bị bệnh, ngày đó phu nhân đến cũng thấy mà, sau khi phu nhân đi, bệnh của đại tiểu thư trở nặng, bây giờ bệnh tới mức mê sảng, thế nhưng bệnh của lão bá gia bên này không đợi được, phu nhân chúng tôi cũng hết cách nên mới ra hạ sách này, không muốn để lão bá gia thất vọng.

Đuôi mày Hồng phu nhân nhướng cao:

– Nói vậy ta còn phải đa tạ phu nhân các ngươi à?!

Thái ma ma nào dám đáp câu này, chỉ không ngừng nhận sai, lại nhiều lần kể lể nỗi bất đắc dĩ của nhà mình, nhưng Hồng phu nhân không bị bà qua mặt, đưa tay chỉ vào Oánh Nguyệt:

– Ngươi nói nghe hay lắm, làm ra loại chuyện gả thay này mà các ngươi chẳng những không có lỗi, ngược lại còn có công! Nếu vậy thì sao cô nương thế thân lại cắn lưỡi tự sát? Hay ngay cả thứ nữ nhà các ngươi cũng chê Tiêu nhi, không muốn gả qua?

Những lời này quá lợi hại, Thái ma ma đơ người__không phải bà không biết nói gì để ngụy biện, mà đến lúc này bà mới chợt phát hiện, Hồng phu nhân nhìn như ra mặt thay cháu trai, nhưng mỗi một lời của bà đều nhắm chuẩn vào lửa giận của Phương Hàn Tiêu, giống như chỉ sợ hắn không thấy mất mặt, không gây sự ầm ĩ lên vậy.

Điều này quá khác với phán đoán của Từ đại phu nhân trước đó cho rằng Hồng phu nhân chỉ làm chút công phu ngoài mặt qua loa rồi đè nó xuống.

Nghiên cứu từ nền tảng, Từ đại phu nhân dám chơi trò gả thay không phải vì bà ngây thơ đến mức cho rằng có thể qua mặt Hồng phu nhân, mà vì bà cho rằng Hồng phu nhân sẽ vì chà đạp cháu trai mà phối hợp với trò lừa của bà!

Mồ hôi Thái ma ma rơi như mưa.

Cuối cùng bà cũng ý thức được hoàn cảnh của mình nguy hiểm hơn bà nghĩ rất nhiều, có lẽ bà nên nghe lời Kim Linh, trực tiếp chạy trốn ở bên ngoài mới phải.

Lời tác giả:

          Oánh Nguyệt sau khi gả chắc chắn dùng thân phận của chính mình chứ không mượn danh Vọng Nguyệt, cơ bản nhất là vì quá nhiều người từng gặp Vọng Nguyệt nên không thể lừa gạt cho qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện