Thời tiết âm u, những cơn đau dày đặc ở chân trái cứ kéo dài từng cơn. Vệ Thất nhìn dáng vẻ tái nhợt mà hung ác nham hiểm của chính mình trong gương, phút chốc liền chán ghét mà úp ngược gương đồng lại.
Nếu không có Tuế Tuế trọng sinh tương trợ, hắn sẽ biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Ngu Linh Tê vẫn luôn cẩn thận quan sát hắn, giống như thấy kỳ quái mấy hành động khác thường này của hắn là do đâu mà có.
Nàng rất quen thuộc lấy ra bầu rượu vừa được làm ấm xong, rót một ly rượu đưa cho Vệ Thất xua cái lạnh.
Vệ Thất nhìn biểu tình của nàng tinh tế nhu hòa, bỗng nhiên liền hiểu rõ năm đó lúc ở phủ Tướng quân, thân phận Tuế Tuế vốn là tiểu thư, vậy mà khi đút vải cho hắn cũng vậy, lột đài sen cũng thế, vì sao lại làm quen thuộc tự nhiên đến như vậy.
Bởi vì những việc này, thật lâu thật lâu trước kia nàng sớm đã làm qua hàng trăm ngàn lần rồi.
Nhưng cái gì hắn cũng không biết, còn từng chế nhạo nàng “kỹ xảo hầu hạ người khác nàng quen thuộc ghê nhỉ”.
Trong mắt Vệ Thất trong mắt hơi âm u lại, duỗi tay nhận lấy ly nhỏ Ngu Linh Tê đưa đến, các ngón tay vuố.t ve thành ly, nói: “Ngồi xuống, uống với ta một ly.”
Một khi Nhiếp Chính vương cảm thấy hứng thú, cũng sẽ lôi kéo nàng uống một ly.
Ngu Linh Tê không thấy ngoài ý muốn, nghe theo lời ngồi xuống, tự rót cho mình nửa ly rượu. Nàng sợ uống nhiều hỏng việc, không dám rót quá nhiều.
Ánh mắt Vệ Thất quét qua nước rượu tẻ nhạt, bỗng nhiên hỏi: “Có ớt bột không?”
Hắn nhớ rõ Ngu Linh Tê thích ăn cay, uống rượu uống trà đều thích bỏ thêm chút ớt bột tăng hương vị, đây là đam mê kỳ quái mà đáng yêu của cô.
Ngu Linh Tê cho rằng hắn hỏi trong rượu có thêm vị cay không, nhớ lại tình cảnh bản thân ngày trước bị Nhiếp Chính vương uống cay đến nỗi khóe mắt đỏ lên kia ném ra ngoài cửa, vội trả lời: “Vương gia yên tâm, trong rượu không có ớt bột.”
Vệ Thất liếc về phía người hầu: “Lấy chút ớt bột với quả mơ đến đây.”
Mơ nhanh chóng được mang đến, Vệ Thất tự mình gắp hai quả đặt vào trong ly của Ngu Linh Tê. Nước rượu trong suốt rất nhanh liền biến thành màu vàng hổ phách nhàn nhạt.
Ngu Linh Tê thực sự thụ sủng nhược kinh, lại có chút chần chờ, với tính tình hỉ nộ vô thường của Nhiếp Chính vương, đừng có nói là lại nghiên cứu chế tạo loại độc kỳ quái gì trộn vào trong quả mơ đấy nhé? Thấy nàng bất động, Vệ Thất bưng ly rượu lên đặt bên môi nàng, giọng điệu chầm chậm nói: “Há miệng.”
Cái chân bị tật của hắn âm ỷ đau, sắc mặt không tốt, ngữ khí chậm thấp lại càng có vẻ hơi khiếp người. Ngu Linh Tê không dám trái ý, khẽ mở đôi môi đỏ, mặc cho nước rượu ấm áp mà đắng cay thong thả đổ vào giữa môi răng nàng.
Qua một lúc cũng không thấy bản thân có hiện tượng phát độc kỳ quái gì, sau khi vị đắng cay lại hơi chua tạm thời qua đi, lại là dư vị ngọt ngào kéo dài của quả mơ, dòng nhiệt nóng tự trong bụng dâng lên, phân tán ra khắp cả người.
Ngu Linh Tê thực sự không hiểu Nhiếp Chính vương của hôm nay, nhưng mà đã không quan trọng nữa rồi. Vị cay ở đầu lưỡi hóa thành ý vui trong lòng, đã rất lâu rồi nàng chưa từng được trải nghiệm qua tư vị vui sướng tràn trề như vậy.
Lúc này không cần Nhiếp Chính vương giúp đỡ, tự nàng lại rót một ly rượu, hai tay bưng lên uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn than ra một tiếng.
Trong đôi mắt hạnh thận trọng nghiền ngẫm kia cuối cùng cũng hiện ra ý cười thoải mái lấp lánh.
Thật là một người dễ dỗ dành.
Vệ Thất cong cong khóe môi, nói với nàng: “Về sau Tuế Tuế muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì cứ việc tự rước, không cần cố kỵ.”
“Đa tạ vương gia.”
Ngu Linh Tê ngoài miệng nói tạ, trong lòng lại trợn trắng mắt.
Nhiếp Chính vương hỉ nộ vô thường, giờ khắc này cực kỳ yêu mến nàng, giờ khắc sau có khi lại trở mặt không nhận người, nàng sớm đã quen rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng đắn.
Vệ Thất liếc đôi mắt chuyển động xoay tròn của nàng, cười khẽ nghĩ ngợi, biết chắc trong lòng nàng nhất định đang oán thầm.
Không ngại, dù sao người nàng mắng cũng không phải hắn.
Rượu này tác dụng rất chậm, Ngu Linh Tê uống nhiều thêm mấy ly, gò má ửng đỏ, dần dần ly rượu cũng bưng không vững, chống cằm mê man lại muốn ngủ.
Bộ dáng như gà con mổ thóc rồi lại muốn cố gắng duy trì thanh tỉnh của nàng thực sự buồn cười mà lại đáng thương.
Tuế Tuế của tương lai xoay chuyển càn khôn, sau khi uống say sẽ rầm rì làm nũng, mở miệng ngậm miệng đều là gọi “Ninh Ân”, hắn vẫn cứ trả lời, không ngại phiền phức.
Mà Tuế Tuế trước mắt một thân một mình, thân hữu đều mất, ngay cả mượn rượu làm càn một trận cũng là tham vọng quá đáng.
Ngu Linh Tê cuối cùng không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, nhẹ buông tay, đầu cứ thế đập xuống bàn dài.
Vệ Thất kịp thời duỗi tay đỡ lại.
Đầu Ngu Linh Tê đập vào một lòng bàn tay dịu dàng hơi lành lạnh, nàng hơi dụi dụi, tìm một góc độ thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Vệ Thất không thu hồi bàn tay, cắn ly rượu, một tay cởi ngoại bào trên người xuống giũ mạnh một cái, khoác lên bờ vai đơn bạc của Ngu Linh Tê.
Sau giờ ngọ an tĩnh, trên trời mây đen ảm đạm mà hắn lại thấy rất ấm áp.
Vệ Thất nhìn Tuế Tuế đang ngủ say một lát, cũng nhắm mắt lại.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ý thức rơi vào một mảng tối đen, một nguồn sức mạnh cường đại giống như lốc xoáy lôi hắn rơi xuống, như thể đang triệu hồi linh hồn lưu lạc.
Vệ Thất cả kinh, bỗng chốc mở bừng mắt ra.
Ý thức quay trở về thể xác, tầm mắt tập trung lại, hắn còn ở phủ Nhiếp Chính vương - nơi chưa từng được thay đổi vận mệnh.
Ngu Linh Tê gối lên lòng bàn tay hắn mà ngủ, trên người đắp vương bào màu tím sẫm hắn tự tay khoác lên vì nàng.
Cuối cùng Vệ Thất cũng hiểu rõ, hắn không có cách nào dừng lại quá lâu ở “quá khứ trước khi Tuế Tuế trọng sinh”, một khi chìm vào giấc ngủ, đó là lúc tỉnh mộng quay trở về thế giới chân thật.
Trở lại bên cạnh Tuế Tuế tỏa sáng tươi đẹp, tất nhiên hắn rất vui sướng, nhưng còn Tuế Tuế trước mắt này thì sao?
“Ta mơ thấy ta bởi vậy mà chết, để lại nàng một mình lẻ loi sống trên đời.”
Khi đó lời Tuế Tuế nói vẫn còn văng vẳng bên tai, dùng lời nói ung dung thoải mái hàm chứa ý cười, tỏ rõ kết cục thê thảm của nàng trong kiếp trước.
U ám trong mắt Vệ Thất cuồn cuộn dâng lên, ấp ủ kế hoạch.
Thừa dịp bây giờ vẫn còn thời gian, hắn cẩn thận từng li từng tí rút tay về, vịn vào thủ trượng chống ở một bên đứng dậy.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, lưỡi dao mong mỏng bật ra, ở trong mắt hắn chiếu ra một mảnh sương hàn.
***
Trước khi ý thức rơi vào vực sâu vô tận đen ngòm, trái tim Ninh Ân bỗng nhiên co rụt lại, mạnh mẽ mở mắt ra.
Rèm che ở Tụ Vân các nhẹ nhàng lay động, dần dần kéo suy nghĩ của hắn về, đốt ngón tay lạnh băng cũng ấm trở lại.
“Làm sao thế?”
Ngu Linh Tê vẫn luôn túc trực ở bên cạnh rất nhanh phát hiện sắc mặt hắn không đúng lắm, lo lắng nói: "Gặp ác mộng à?”
Nhìn thấy Ngu Linh Tê bên người, vẻ nham hiểm âm lệ trong mắt Ninh Ân mới dần dần tiêu tan, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt an nhiên.
“Đúng vậy, gặp phải ác mộng rồi.”
Ninh Ân chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, mở ngón tay ra nhìn trước nhìn sau một lượt. Vẫn may, hắn còn ở trong thể xác hoàn mỹ này.
Vốn dĩ tu hú chiếm tổ chim chích không phải là kế sách lâu dài, chỉ cần nhắm mắt ngủ, hắn vẫn sẽ trở lại cái thế giới lạnh băng không có Linh Tê kia, như này thực sự phiền phức rồi đây.
“Nương nương, kẹo mạch nha và hoa đăng người muốn đã mua về rồi.”
Người hầu lên lầu bẩm báo, làm đứt mạch suy nghĩ của Ninh Ân.
“Hoa đăng?” Ninh Ân nhướng mày.
“Khó có được hôm nay xuất cung nghỉ ngơi, đột nhiên muốn đổi đèn lồng trong vương phủ.”
Ngu Linh Tê cười nhận lấy kẹo mạch nha, mở ra đưa cho Ninh Ân một viên: “Ăn không?”
Tâm nguyện cuối cùng của Linh Tê trước khi rời đi, đó là muốn cùng hắn đi trên đường dạo phố, mua một ít đồ ăn vặt.
Đáng tiếc nguyện vọng này cho đến lúc nàng chết vẫn chưa từng thực hiện được, sau đấy Ninh Ân một mình lên phố mua một túi kẹo, song làm thế nào cũng không nhấm nháp ra hương vị ngọt ngào mà nàng tự mình đút cho.
Ninh Ân nhận lấy viên kẹo quan sát hồi lâu, rồi lưu luyến không nỡ mà ngậm vào trong miệng, thỏa mãn nheo lại đôi mắt.
Ngu Linh Tê nhìn ra xa những đám mây đang trôi phía chân trời, đề nghị: “Từ giờ đến buổi tối ngắm đèn còn tận mấy canh giờ nữa, có muốn cùng nhau thả diều không?”
Ninh Ân cũng không hứng thú với diều.
Một mặt là những trải nghiệm lúc nhỏ của hắn cũng không được coi là tốt đẹp, mặt khác, chân hắn bị tật nhiều năm như vậy, đối với tất cả hành động cần chạy nhảy khỏe mạnh đều căm thù đến tận xương tủy.
Thứ mà hắn có hứng thú, là Linh Tê sống động tươi đẹp trước mắt. Tươi đẹp đến nỗi cho dù muốn tâm can của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự mổ ra tặng cho nàng.
Nhưng hiện giờ đã vào thu, chợ cũng không còn bán diều nữa.
Ngu Linh Tê liền sai người chuẩn bị mấy đồ vật như hồ dán và thanh nan, thử tự tay dán một con diều.
Bất đắc dĩ nàng thật sự không có kinh nghiệm làm đồ thủ công, bận rộn một lúc lâu, ngược lại suýt nữa cắt rách ngón tay.
“Sai rồi, nên dán như này.”
Ninh Ân thật sự không nhìn tiếp được nữa, nhận lấy vật liệu trong tay nàng, tự mình động thủ.
Ngu Linh Tê mỉm cười, ở bên cạnh xem hắn làm.
Khi nam nhân rũ mắt xuống, trên mí mắt mang vẻ âm u vừa dày vừa nặng, nhìn qua lạnh lẽo mà xa cách, lộ ra khí chất cô độc của người ở lâu trên vị trí cao.
Ninh Ân không nhanh không chậm cột dây nhỏ lại, ngước mắt nhìn nàng vẫn đang chuyên chú xem hắn làm trước mặt, hơi không tập trung nói: “Linh Tê vẫn luôn vui vẻ như vậy sao?”
Ngu Linh Tê ngơ ngác, gật đầu nói: “Thân nhân đều còn, người mình yêu ở cạnh, tự nhiên sẽ thấy vui vẻ.”
“Người yêu……”
Ninh Ân thưởng thức hai chữ này, giống như mê muội, lại cười như không cười lặp lại một lần nữa: “Người yêu à.”
Con diều giấy vừa dán xong, mây đen liền kéo đến che khuất mặt trời, thời tiết thay đổi rồi.
Gió thu lớn như vậy, diều nhất định không bay lên nổi, Ngu Linh Tê có chút mất mát, chống cằm thở dài: “Đáng tiếc, không thể cùng chàng thả diều.”
Ninh Ân lại chẳng sao cả, tâm tư của hắn vốn không đặt trên diều.
Trời đầy mây cực kỳ u ám, mới đến giờ Dậu, trên dưới trong phủ đã treo đèn lên rồi.
Là hoa đăng buổi chiều Ngu Linh Tê sai người chuẩn bị, trong đình, dưới hành lang thậm chí dưới mái hiên và ngọn cây đều treo những ngọn đèn mới tinh chiếu sáng choang, như muôn vàn vì tinh tú rơi xuống, hội tụ thành một biển ánh sáng dịu dàng trên đầu.
Ở dưới biển ánh sáng ấy, Ngu Linh Tê và Ninh Ân nâng ly đối ẩm, giống như khoác lên mình một tầng kim sa.
Mỹ nhân dưới đèn, tươi đẹp vô song, cứ ngắm như vậy khiến người ta không thể rời mắt.
Ninh Ân chưa từng có cơ hội cùng Linh Tê ngắm hoa đăng…… Không, có lẽ là có cơ hội.
Vào bữa Hồng Môn yến trong tết Nguyên Tiêu năm thứ nhất, thứ hắn mang đến cho nàng chỉ có máu tươi và sát hại; tết Nguyên Tiêu năm thứ hai, hắn vì bận rộn xử lý mấy con cá lọt lưới mà không về phủ…
Hắn sống đần độn vô tình, luôn cảm thấy ngày sau còn dài,
Lại không hiểu được, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất đi Linh Tê vào một ngày xuân của ba tháng sau.
Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Ninh Ân chợt tối sầm lại.
Kiếp trước sau khi dạo phố xong, con diều giấy bị đạp rách, cùng với lễ hội hoa đăng chưa từng cùng nhau ngắm… Giống như tất cả những tiếc nuối trước khi chết đều đang được Linh Tê trước mắt này bù đắp lại từng chút từng chút.
Nhưng Linh Tê của thế giới này làm sao lại biết được tiếc nuối kiếp trước của hắn?
“Ninh Ân, chàng còn muốn có thứ gì không?”
Ngu Linh Tê hơi ngà ngà say, lung la lung lay nâng ly hỏi.
Muốn có nàng đó.
Ninh Ân tự đáy lòng trả lời, hai mắt thâm thúy, quấn quýt si mê hóa thành quỷ.
Nhưng khóe miệng lại kéo lên một nụ cười ôn, nửa híp mắt, bộ dạng lười biếng nói: “Làm một đôi ủng da cho bổn vương đi.”
Ngu Linh Tê cực chậm mà chớp chớp lông mi, cười nói: “Được.”
***
Mưa đêm lạnh lẽo, đến giờ Vệ Thất vẫn không có cách nào thích ứng với chiếc chân trái bị tàn tật này.
Hắn trực tiếp tịch thu trên dưới Tiết phủ, diệt cả nhà Triệu phủ, vẫn chưa gặp phải chút trở ngại nào.
Xem ra vô luận kiếp trước hay kiếp này, cố chấp bạo ngược trong xương cốt hắn một chút cũng không thay đổi.
Xử lý hai nhà Tiết, Triệu, tiếp theo là loạn đảng dư nghiệt ẩn mình trong triều.
Cũng may nhóm người thủ hạ kia không chênh lệch quá nhiều so với tâm phúc trong thế giới trước của hắn. Chờ giết sạch người nên giết rồi, Vệ Thất triệu tập vài tên tâm phúc do Chu Uẩn Khanh, Chiết Kích cầm đầu, dàn xếp điều an bài cuối cùng.
Hắn dựa vào ghế ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ âm lãnh, chầm chậm chuyển động ngọc bội họa tiết hình rồng giữa các ngón tay, nói: “Tương lai nếu thân thể này của bổn vương chết đi, người nắm giữ nhẫn ngọc này chính là chủ tử mới của các ngươi, phải tôn kính nàng ấy, bảo hộ nàng ấy. Ai có dị nghị?”
Mặc dù mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn cúi đầu đồng thanh nói: “Nguyện nghe vương gia sai phái.”
“Rất tốt.”
Làm xong tất cả thứ này, Vệ Thất sai người dùng dây thừng dày buộc Tiết Tung và cha con Triệu gia vào sau lưng ngựa, trói lại lôi quay về vương phủ.
Ánh mắt hắn sơn lãnh, khiến ba gã cầm đầu quỳ xuống dập đầu trước Ngu Linh Tê.
Tiết Tung rơi mất một chiếc ủng, lòng bàn chân bị cọ xát rách ra ngâm trong nước mưa, máu tươi rướm ra từng vệt từng vệt. Hắn ta thở hổn hển nhếch nhác không thể nhìn nổi, vẻ mặt âm trầm thẳng tắp sống lưng, đầu gối quyết không khuất phục.
“Đánh gãy chân hắn.”
Vệ Thất lạnh mặt ra lệnh thị vệ, không hề có một lời thừa thãi.
Hắn không biết bản thân còn có thể ở lại thế giới này bao lâu, trước lúc quay trở về, hắn phải vì Tuế Tuế xử lý tất cả nguy cơ.
Vài tiếng kêu thảm thiết đầy kìm nén, Vệ Thất dửng dưng giơ tay, che khuất đôi mắt của Ngu Linh Tê.
Cánh môi Ngu Linh Tê hơi mím lại, đợi bàn tay trước mắt buông xuống, tia sáng chiếu vào, hai chân Tiết Tung đã vặn vẹo theo một tư thế kỳ quái, chống xuống mặt đất quỳ gối trong mưa, không bao giờ đứng dậy nổi nữa.
Triệu Huy và Triệu Ngọc Mính đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, không đợi thị vệ đánh, hai chân liền mềm nhũn quỳ lạy trên mặt đất.
“Vi thần không biết đã phạm tội gì, nhưng cầu vương gia tha mạng! Cầu vương gia tha mạng!”
Thấy Nhiếp Chính vương vẫn bất vi sở động, Triệu Huy bò sát trên mặt đất giống như con chó thua cuộc, bò đến trước mặt Ngu Linh Tê dập đầu: “Ngoại sinh nữ, ngươi cầu xin vương gia! Nể tình ta từng thu nhận giúp đỡ ngươi…”
Hắn không nhắc đến việc này còn tốt, vừa nhắc đến Ngu Linh Tê liền nhớ tới khi ở Triệu phủ, nàng đã trải qua những ngày tháng nghẹn khuất giống bị giam lỏng như thế nào.
Nàng lui về phía sau một bước, ẩn vào trong bóng dáng cao lớn của Nhiếp Chính vương, quay đầu đi.
Ngu Linh Tê có chút đoán không ra, nếu nói Nhiếp Chính vương bắt di phụ và biểu tỷ quỳ xuống trước mặt nàng là vì chút giận cho nàng, vậy còn Tiết Tung thì sao?
Mãi đến khi gió thu thổi khung cửa sổ tẩm điện mở ra, Ngu Linh Tê nhìn nước mưa bay lả tả hắt vào trong, ngẩn ngơ hình như hiểu ra cái gì.
Hôm nay trời mưa rồi, khó trách.
Cứ đến ngày mưa bệnh đau chân của Nhiếp Chính vương lại tái phát, trở nên cực kỳ tàn nhẫn khát máu.
Suy nghĩ thông suốt điểm này, nàng đứng dậy một lần nữa đóng kỹ khung cửa sổ, cởi đai buộc xiêm y xuống, đi về phía giường nhỏ.
Nàng lật đệm chăn lên chui vào, hời hợt ngáp một cái, nhanh chóng làm ấm giường trước khi vương gia trở về. Nàng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi, không thấy có gì ngượng ngùng cả…
Huống hồ bánh ít đi bánh quy lại, vốn chính là đạo lý sinh tồn của nàng.
Lúc Vệ Thất mang theo một thân khí lạnh trở về, Ngu Linh Tê đã tự động lăn vào bên trong, nhường ra một nửa giường vừa mới được ủ ấm xong.
Đệm chăn được nhiễm lên mùi hương của nữ tử, có độ ấm khiến người ta tham lam lưu luyến, Ngu Linh Tê chỉ lộ ra một khuôn mặt, mắt hạnh mơ màng lấp lánh, chăm chú nhìn hắn.
Đuôi mắt Vệ Thất hơi nhướng lên, giúp nàng đè góc chăn xuống.
Mặt hắn mặt đã trắng đến mức không có một tia huyết sắc, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, lại không lấy Ngu Linh Tê ra để “sưởi ấm” giống ngày thường.
Ngu Linh Tê nhất thời không chắc có nên dán vào hắn không, hay là vẫn tiếp tục nằm.
Thấy Nhiếp Chính vương dựa vào mép giường đau đớn, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng, thử thăm dò: “Ta đã tắm rửa gội đầu rồi, vương gia có thể lại đây một chút.”
Vệ Thất mở mắt ra, nhếch lên một nụ cười nhạt khoan thai như đang dằn vặt, khản giọng nói: “Không cần như thế, Tuế Tuế.”
Đau đớn như có thứ gì đang gặm cắn xương cốt này, vốn chính là kiếp người rách nát thất bại mà hắn phải thừa nhận.
Hắn cần phải cảm nhận cẩn thận một chút, nếu Tuế Tuế không can dự vào kiếp người của hắn, hắn nên làm thế nào mới trải qua được cuộc sống không bằng ma quỷ như này?
Ngu Linh Tê cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn hoàn toàn không có ý nghĩ giết người, lúc này mới chôn chóp mũi vào trong gối, âm thanh ấm áp nói: “Hôm nay vương gia rất khác.”
Nàng vẫn là phát hiện dị thường, mà Vệ Thất cũng không dự định giấu nàng.
Chần chừ một lát, hắn khẽ hé mở đôi môi mỏng tái nhợt, ung dung nói: “Bởi vì ta đến từ thời gian không gian khác, một thời gian không gian bởi vì Tuế Tuế trùng sinh một đời, mà vận mệnh được đổi thay.”
Ngu Linh Tê trợn to mắt, ngạc nhiên mà nhìn hắn.
***
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, đầu gối lên trên một cặp đùi rắn chắc, trong lồ.ng ngực còn ôm hình dáng giày da tối hôm qua mới cắt may được một nửa.
Mà Ninh Ân chống đầu dựa vào bên giường, cúi đầu rũ mắt, đang cái có cái không vỗ về nàng ngủ đến nỗi tóc mai lỏng lẻo tán loạn.
Ngu Linh Tê bị sự mệt mỏi trong đáy mắt hắn dọa giật nảy người, kiếp trước Ninh Ân chịu đựng cái chân tật hành hạ, thường xuyên suốt đêm không ngủ cũng là mang bộ dáng sắc mặt tái nhợt, mí mắt tối tăm này, nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo u ám.
“Chàng ngồi nguyên một đêm không ngủ đấy à?”
Ngu Linh Tê giơ tay, cách khoảng không miêu tả đôi mắt thâm tối của hắn, biểu tình phức tạp.
“Sợ ngủ một giấc tỉnh lại, liền không thấy được Linh Tê nữa.”
Ninh Ân cười điên cuồng, đáy mắt lại cất chứa ý cười ôn nhuận quấn quýt si mê.
Hắn cầm tay Ngu Linh Tê, xoa xoa dọc theo ngón tay, hạ nhẹ giọng hỏi: “Linh Tê nhận ra ta từ khi nào?”
Ngu Linh Tê cứng đờ người.
“Suỵt.”
Ninh Ân đè môi nàng lại, cúi người quét mắt nhìn hình dạng đôi ửng da trong tay nàng: “Đừng lừa bổn vương, bổn vương đều đã nhìn ra rồi, hôm qua Linh Tê vẫn luôn bù đắp những điều bổn vương đã từng tiếc nuối, ngay cả hình thức của chiếc ủng da này, cũng giống như đúc với đôi lúc trước nàng tặng bổn vương kia.”
Hắn cười một tiếng: “Bổn vương không rõ, chỗ nào lộ ra sơ hở?”
Ngu Linh Tê kéo ngón tay hắn đang đè ở trên môi xuống, nhìn hắn hồi lâu, thở dài: “Chàng gọi thiếp là Linh Tê, hơn nữa đời này ngày thiếp và chàng gặp nhau, cũng không phải là ngày tám đầu tháng tám.”
Hôm qua tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nàng trông thấy Ninh Ân liền cảm thấy có chút không bình thường.
Những động tác nhỏ nhặt và tự xưng của hắn đều càng giống bộ dáng kiếp trước hơn.
“Đời này?”
Ninh Ân thông minh nhường nào chứ, rất nhanh bắt được trọng điểm, hiểu rõ nói: “Cho nên Linh Tê cũng giống bổn vương, đều là sau khi chết trọng sinh tới thế giới này?”
Không, hắn không phải trọng sinh.
Chỉ cần hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, linh hồn liền sẽ bị kéo quay về chỗ lúc trước, chẳng qua chỉ là một con tu hú chiếm tổ sống nhờ ở đậu thôi.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, ôn nhu nói: “Vậy thì Linh Tê, người thay ta chiếm được chân tâm của nàng, ngắm nàng trong bộ giá y đỏ rực như lửa kia, lại là ai thế?”
“Là Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê hơi cau mày, giải thích: “Cũng chẳng khác nhau, các chàng vốn là cùng một linh hồn.”
“Không phải.” Ninh Ân dịu dàng nhẹ nhàng nói.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, liền sẽ lại trở về trong thân thể khiếm khuyết, trở về kiếp người khiếm khuyết kia.
Mà một “hắn” khác kia thì sao?
“Hắn” có Linh Tê làm bạn, đau khổ gì cũng không cần chịu đựng… Thời gian không gian khác nhau, vận mệnh cũng khác nhau, như này làm sao có thể coi là một người?
Nhớ tới cái gì, Ninh Ân nở nụ cười.
“Không bằng g.iết chết hắn đi.” Hắn nói nhẹ như mây.
***
Phủ Nhiếp Chính vương, bên ngoài tẩm điện mưa gió rả rích, trong điện một mảnh yên bình.
“…… Tuế Tuế của tương lai cứu Ninh Ân, cho nên, Ninh Ân của tương lai cũng tới giúp đỡ Tuế Tuế.”
Giọng nói Vệ Thất trầm thấp, làm một tổng kết cho chính câu chuyện của mình.
Ngu Linh Tê nghe mà ngơ ngẩn cả người.
“Không tin?” Vệ Thất hỏi.
Ngu Linh Tê gật gật đầu, rồi sau đó lại rất nhanh lắc lắc đầu.
“Ta có thể hỏi vương gia… Không, vương gia của tương lai một vấn đề không?”
Nàng lên tiếng.
Hai má Vệ Thất tái nhợt lành lạnh, nhếch môi mỏng: “Hỏi.”
Ngu Linh Tê lựa lời một lúc lâu sau mới cất tiếng mang theo mong đợi nhỏ bé, dè dặt cẩn thận hỏi: “Ở thế giới mà ta sống lại lần nữa kia, các cha nương huynh tỷ ta còn khoẻ mạnh sống chứ?”
Vệ Thất ngơ ngác.
Hắn không nghĩ đến Tuế Tuế lại không hỏi phú quý tiền đồ, cũng không hỏi có phải mẫu nghi thiên hạ không, mà chỉ hỏi một chi tiết không đáng kể như vậy.
Hắn gật đầu nói: “Sống.”
Hai mắt Ngu Linh Tê sáng rực lên.
“Đều sống.” Vệ Thất quyết định nói thêm hai chữ.
Hắn vốn không phải người để ý chuyện nhà người khác, nhưng tiếp xúc với đôi mắt sáng rực lên kia của Tuế Tuế, mấy lời nói tầm thường vô vị lại theo bản năng thốt ra: “Ngu Hoán Thần đã cưới nữ nhi Tô gia, vừa mới sinh một nữ nhi; Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc lưỡng tình tương duyệt, sau đó liền định thân. Cha nàng có công ngăn địch, được phong Nhất đẳng Định Quốc Công, nương nàng cũng rất tốt……”
Nói đến đây, hắn thoáng thấy nước mắt Ngu Linh Tê chảy trượt vào trong tóc mai, một hàng óng ánh ướt lạnh, đau nhói như kim châm vào đôi mắt hắn.
“Làm sao vậy?”
Vệ Thất quên mất đau đớn trên đùi, duỗi tay khẽ chạm vào vết ướt trên khóe mắt nàng.
“Vị hôn thê của huynh trưởng đích thực họ Tô, bọn họ còn chưa kịp thành thân, huynh trưởng liền…”
Ngu Linh Tê dùng sức xoa đôi mắt, ngay sau đó hé ra một nụ cười mang theo nước mắt: “Ta chỉ là thấy vui vẻ… Thật đấy, thật tốt quá rồi!”
Cánh môi nàng run lên, giống như cuối cùng cũng đứt đoạn sợi dây tình cảm cuối cùng sâu trong đáy lòng, chôn mặt vào trong đệm chăn nghẹn ngào nói: “Bọn họ vẫn còn sống, thật tốt quá rồi!”
Vệ Thất rũ mắt xuống, duỗi tay vỗ vỗ lưng nàng giống như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Một kẻ điên lục thân không nhận, cuối cùng ở trong màn nước mắt của Tuế Tuế cũng hiểu ra chỗ đáng quý của “huyết mạch thân tình”.
Khóc vì sung sướng một lúc ngắn ngủi, Ngu Linh Tê liền khôi phục trạng thái bình thường.
Nàng ra sức quệt gương mặt ẩm ướt lên trên gối đầu, mở miệng mang theo giọng mũi nói: “Để vương gia chê cười rồi.”
Khóe miệng Vệ Thất hơi vểnh lên, nói: “Một khi ta nhắm mắt ngủ, có lẽ sẽ rời khỏi nơi này ngay. Tuế Tuế còn muốn có cái gì, cứ việc nói.”
Trước khi rời đi, hắn nhất định có thể khiến nàng toại nguyện.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Biết được bí mật viên vãn của tương lai, ngay cả ngữ khí của nàng cũng nhẹ nhàng hơn không ít, cả người như đóa hoa hút đủ lượng nước, sống động sung mãn.
Thấy Vệ Thất nhướng mày, nàng cười mềm mại nói: “Thật sự hết rồi mà.”
Biết được người nhà trong thế giới tương lai vẫn sống khỏe mạnh, thân hữu đều còn, nàng đã không còn gì tiếc nuối.
“Một khi ta đi, nàng sẽ lại phải đối mặt với cái kẻ điên dốt đặc cán mai kia.”
Vệ Thất không tiếc dùng những từ ngữ ác độc nhất để hình dung chính mình, trầm giọng nói: “Không sợ sao?”
Ngu Linh Tê còn chưa trả lời, Vệ Thất liền bật ra tiếng cười trầm thấp.
Mặc dù Ninh Ân trước kia biến mất, Ninh Ân hiện tại khả năng cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng nếu sự tồn tại của hắn là phải lấy cái chết của Tuế Tuế chết làm bước ngoặt chuyển tiếp, vậy hắn thà biến mất còn hơn.
Tuế Tuế cách xa kẻ điên kia, có lẽ sẽ sống tốt hơn một chút… Ai mà biết được?
Mắt đen của Vệ Thất sáng lấp lánh, cúi người nhẹ nhàng từ tốn nói: “Ta giúp nàng giết hắn, thế nào?”
Nếu không có Tuế Tuế trọng sinh tương trợ, hắn sẽ biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Ngu Linh Tê vẫn luôn cẩn thận quan sát hắn, giống như thấy kỳ quái mấy hành động khác thường này của hắn là do đâu mà có.
Nàng rất quen thuộc lấy ra bầu rượu vừa được làm ấm xong, rót một ly rượu đưa cho Vệ Thất xua cái lạnh.
Vệ Thất nhìn biểu tình của nàng tinh tế nhu hòa, bỗng nhiên liền hiểu rõ năm đó lúc ở phủ Tướng quân, thân phận Tuế Tuế vốn là tiểu thư, vậy mà khi đút vải cho hắn cũng vậy, lột đài sen cũng thế, vì sao lại làm quen thuộc tự nhiên đến như vậy.
Bởi vì những việc này, thật lâu thật lâu trước kia nàng sớm đã làm qua hàng trăm ngàn lần rồi.
Nhưng cái gì hắn cũng không biết, còn từng chế nhạo nàng “kỹ xảo hầu hạ người khác nàng quen thuộc ghê nhỉ”.
Trong mắt Vệ Thất trong mắt hơi âm u lại, duỗi tay nhận lấy ly nhỏ Ngu Linh Tê đưa đến, các ngón tay vuố.t ve thành ly, nói: “Ngồi xuống, uống với ta một ly.”
Một khi Nhiếp Chính vương cảm thấy hứng thú, cũng sẽ lôi kéo nàng uống một ly.
Ngu Linh Tê không thấy ngoài ý muốn, nghe theo lời ngồi xuống, tự rót cho mình nửa ly rượu. Nàng sợ uống nhiều hỏng việc, không dám rót quá nhiều.
Ánh mắt Vệ Thất quét qua nước rượu tẻ nhạt, bỗng nhiên hỏi: “Có ớt bột không?”
Hắn nhớ rõ Ngu Linh Tê thích ăn cay, uống rượu uống trà đều thích bỏ thêm chút ớt bột tăng hương vị, đây là đam mê kỳ quái mà đáng yêu của cô.
Ngu Linh Tê cho rằng hắn hỏi trong rượu có thêm vị cay không, nhớ lại tình cảnh bản thân ngày trước bị Nhiếp Chính vương uống cay đến nỗi khóe mắt đỏ lên kia ném ra ngoài cửa, vội trả lời: “Vương gia yên tâm, trong rượu không có ớt bột.”
Vệ Thất liếc về phía người hầu: “Lấy chút ớt bột với quả mơ đến đây.”
Mơ nhanh chóng được mang đến, Vệ Thất tự mình gắp hai quả đặt vào trong ly của Ngu Linh Tê. Nước rượu trong suốt rất nhanh liền biến thành màu vàng hổ phách nhàn nhạt.
Ngu Linh Tê thực sự thụ sủng nhược kinh, lại có chút chần chờ, với tính tình hỉ nộ vô thường của Nhiếp Chính vương, đừng có nói là lại nghiên cứu chế tạo loại độc kỳ quái gì trộn vào trong quả mơ đấy nhé? Thấy nàng bất động, Vệ Thất bưng ly rượu lên đặt bên môi nàng, giọng điệu chầm chậm nói: “Há miệng.”
Cái chân bị tật của hắn âm ỷ đau, sắc mặt không tốt, ngữ khí chậm thấp lại càng có vẻ hơi khiếp người. Ngu Linh Tê không dám trái ý, khẽ mở đôi môi đỏ, mặc cho nước rượu ấm áp mà đắng cay thong thả đổ vào giữa môi răng nàng.
Qua một lúc cũng không thấy bản thân có hiện tượng phát độc kỳ quái gì, sau khi vị đắng cay lại hơi chua tạm thời qua đi, lại là dư vị ngọt ngào kéo dài của quả mơ, dòng nhiệt nóng tự trong bụng dâng lên, phân tán ra khắp cả người.
Ngu Linh Tê thực sự không hiểu Nhiếp Chính vương của hôm nay, nhưng mà đã không quan trọng nữa rồi. Vị cay ở đầu lưỡi hóa thành ý vui trong lòng, đã rất lâu rồi nàng chưa từng được trải nghiệm qua tư vị vui sướng tràn trề như vậy.
Lúc này không cần Nhiếp Chính vương giúp đỡ, tự nàng lại rót một ly rượu, hai tay bưng lên uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn than ra một tiếng.
Trong đôi mắt hạnh thận trọng nghiền ngẫm kia cuối cùng cũng hiện ra ý cười thoải mái lấp lánh.
Thật là một người dễ dỗ dành.
Vệ Thất cong cong khóe môi, nói với nàng: “Về sau Tuế Tuế muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì cứ việc tự rước, không cần cố kỵ.”
“Đa tạ vương gia.”
Ngu Linh Tê ngoài miệng nói tạ, trong lòng lại trợn trắng mắt.
Nhiếp Chính vương hỉ nộ vô thường, giờ khắc này cực kỳ yêu mến nàng, giờ khắc sau có khi lại trở mặt không nhận người, nàng sớm đã quen rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng đắn.
Vệ Thất liếc đôi mắt chuyển động xoay tròn của nàng, cười khẽ nghĩ ngợi, biết chắc trong lòng nàng nhất định đang oán thầm.
Không ngại, dù sao người nàng mắng cũng không phải hắn.
Rượu này tác dụng rất chậm, Ngu Linh Tê uống nhiều thêm mấy ly, gò má ửng đỏ, dần dần ly rượu cũng bưng không vững, chống cằm mê man lại muốn ngủ.
Bộ dáng như gà con mổ thóc rồi lại muốn cố gắng duy trì thanh tỉnh của nàng thực sự buồn cười mà lại đáng thương.
Tuế Tuế của tương lai xoay chuyển càn khôn, sau khi uống say sẽ rầm rì làm nũng, mở miệng ngậm miệng đều là gọi “Ninh Ân”, hắn vẫn cứ trả lời, không ngại phiền phức.
Mà Tuế Tuế trước mắt một thân một mình, thân hữu đều mất, ngay cả mượn rượu làm càn một trận cũng là tham vọng quá đáng.
Ngu Linh Tê cuối cùng không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ, nhẹ buông tay, đầu cứ thế đập xuống bàn dài.
Vệ Thất kịp thời duỗi tay đỡ lại.
Đầu Ngu Linh Tê đập vào một lòng bàn tay dịu dàng hơi lành lạnh, nàng hơi dụi dụi, tìm một góc độ thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Vệ Thất không thu hồi bàn tay, cắn ly rượu, một tay cởi ngoại bào trên người xuống giũ mạnh một cái, khoác lên bờ vai đơn bạc của Ngu Linh Tê.
Sau giờ ngọ an tĩnh, trên trời mây đen ảm đạm mà hắn lại thấy rất ấm áp.
Vệ Thất nhìn Tuế Tuế đang ngủ say một lát, cũng nhắm mắt lại.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ý thức rơi vào một mảng tối đen, một nguồn sức mạnh cường đại giống như lốc xoáy lôi hắn rơi xuống, như thể đang triệu hồi linh hồn lưu lạc.
Vệ Thất cả kinh, bỗng chốc mở bừng mắt ra.
Ý thức quay trở về thể xác, tầm mắt tập trung lại, hắn còn ở phủ Nhiếp Chính vương - nơi chưa từng được thay đổi vận mệnh.
Ngu Linh Tê gối lên lòng bàn tay hắn mà ngủ, trên người đắp vương bào màu tím sẫm hắn tự tay khoác lên vì nàng.
Cuối cùng Vệ Thất cũng hiểu rõ, hắn không có cách nào dừng lại quá lâu ở “quá khứ trước khi Tuế Tuế trọng sinh”, một khi chìm vào giấc ngủ, đó là lúc tỉnh mộng quay trở về thế giới chân thật.
Trở lại bên cạnh Tuế Tuế tỏa sáng tươi đẹp, tất nhiên hắn rất vui sướng, nhưng còn Tuế Tuế trước mắt này thì sao?
“Ta mơ thấy ta bởi vậy mà chết, để lại nàng một mình lẻ loi sống trên đời.”
Khi đó lời Tuế Tuế nói vẫn còn văng vẳng bên tai, dùng lời nói ung dung thoải mái hàm chứa ý cười, tỏ rõ kết cục thê thảm của nàng trong kiếp trước.
U ám trong mắt Vệ Thất cuồn cuộn dâng lên, ấp ủ kế hoạch.
Thừa dịp bây giờ vẫn còn thời gian, hắn cẩn thận từng li từng tí rút tay về, vịn vào thủ trượng chống ở một bên đứng dậy.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, lưỡi dao mong mỏng bật ra, ở trong mắt hắn chiếu ra một mảnh sương hàn.
***
Trước khi ý thức rơi vào vực sâu vô tận đen ngòm, trái tim Ninh Ân bỗng nhiên co rụt lại, mạnh mẽ mở mắt ra.
Rèm che ở Tụ Vân các nhẹ nhàng lay động, dần dần kéo suy nghĩ của hắn về, đốt ngón tay lạnh băng cũng ấm trở lại.
“Làm sao thế?”
Ngu Linh Tê vẫn luôn túc trực ở bên cạnh rất nhanh phát hiện sắc mặt hắn không đúng lắm, lo lắng nói: "Gặp ác mộng à?”
Nhìn thấy Ngu Linh Tê bên người, vẻ nham hiểm âm lệ trong mắt Ninh Ân mới dần dần tiêu tan, nặn ra một nụ cười nhàn nhạt an nhiên.
“Đúng vậy, gặp phải ác mộng rồi.”
Ninh Ân chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, mở ngón tay ra nhìn trước nhìn sau một lượt. Vẫn may, hắn còn ở trong thể xác hoàn mỹ này.
Vốn dĩ tu hú chiếm tổ chim chích không phải là kế sách lâu dài, chỉ cần nhắm mắt ngủ, hắn vẫn sẽ trở lại cái thế giới lạnh băng không có Linh Tê kia, như này thực sự phiền phức rồi đây.
“Nương nương, kẹo mạch nha và hoa đăng người muốn đã mua về rồi.”
Người hầu lên lầu bẩm báo, làm đứt mạch suy nghĩ của Ninh Ân.
“Hoa đăng?” Ninh Ân nhướng mày.
“Khó có được hôm nay xuất cung nghỉ ngơi, đột nhiên muốn đổi đèn lồng trong vương phủ.”
Ngu Linh Tê cười nhận lấy kẹo mạch nha, mở ra đưa cho Ninh Ân một viên: “Ăn không?”
Tâm nguyện cuối cùng của Linh Tê trước khi rời đi, đó là muốn cùng hắn đi trên đường dạo phố, mua một ít đồ ăn vặt.
Đáng tiếc nguyện vọng này cho đến lúc nàng chết vẫn chưa từng thực hiện được, sau đấy Ninh Ân một mình lên phố mua một túi kẹo, song làm thế nào cũng không nhấm nháp ra hương vị ngọt ngào mà nàng tự mình đút cho.
Ninh Ân nhận lấy viên kẹo quan sát hồi lâu, rồi lưu luyến không nỡ mà ngậm vào trong miệng, thỏa mãn nheo lại đôi mắt.
Ngu Linh Tê nhìn ra xa những đám mây đang trôi phía chân trời, đề nghị: “Từ giờ đến buổi tối ngắm đèn còn tận mấy canh giờ nữa, có muốn cùng nhau thả diều không?”
Ninh Ân cũng không hứng thú với diều.
Một mặt là những trải nghiệm lúc nhỏ của hắn cũng không được coi là tốt đẹp, mặt khác, chân hắn bị tật nhiều năm như vậy, đối với tất cả hành động cần chạy nhảy khỏe mạnh đều căm thù đến tận xương tủy.
Thứ mà hắn có hứng thú, là Linh Tê sống động tươi đẹp trước mắt. Tươi đẹp đến nỗi cho dù muốn tâm can của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự mổ ra tặng cho nàng.
Nhưng hiện giờ đã vào thu, chợ cũng không còn bán diều nữa.
Ngu Linh Tê liền sai người chuẩn bị mấy đồ vật như hồ dán và thanh nan, thử tự tay dán một con diều.
Bất đắc dĩ nàng thật sự không có kinh nghiệm làm đồ thủ công, bận rộn một lúc lâu, ngược lại suýt nữa cắt rách ngón tay.
“Sai rồi, nên dán như này.”
Ninh Ân thật sự không nhìn tiếp được nữa, nhận lấy vật liệu trong tay nàng, tự mình động thủ.
Ngu Linh Tê mỉm cười, ở bên cạnh xem hắn làm.
Khi nam nhân rũ mắt xuống, trên mí mắt mang vẻ âm u vừa dày vừa nặng, nhìn qua lạnh lẽo mà xa cách, lộ ra khí chất cô độc của người ở lâu trên vị trí cao.
Ninh Ân không nhanh không chậm cột dây nhỏ lại, ngước mắt nhìn nàng vẫn đang chuyên chú xem hắn làm trước mặt, hơi không tập trung nói: “Linh Tê vẫn luôn vui vẻ như vậy sao?”
Ngu Linh Tê ngơ ngác, gật đầu nói: “Thân nhân đều còn, người mình yêu ở cạnh, tự nhiên sẽ thấy vui vẻ.”
“Người yêu……”
Ninh Ân thưởng thức hai chữ này, giống như mê muội, lại cười như không cười lặp lại một lần nữa: “Người yêu à.”
Con diều giấy vừa dán xong, mây đen liền kéo đến che khuất mặt trời, thời tiết thay đổi rồi.
Gió thu lớn như vậy, diều nhất định không bay lên nổi, Ngu Linh Tê có chút mất mát, chống cằm thở dài: “Đáng tiếc, không thể cùng chàng thả diều.”
Ninh Ân lại chẳng sao cả, tâm tư của hắn vốn không đặt trên diều.
Trời đầy mây cực kỳ u ám, mới đến giờ Dậu, trên dưới trong phủ đã treo đèn lên rồi.
Là hoa đăng buổi chiều Ngu Linh Tê sai người chuẩn bị, trong đình, dưới hành lang thậm chí dưới mái hiên và ngọn cây đều treo những ngọn đèn mới tinh chiếu sáng choang, như muôn vàn vì tinh tú rơi xuống, hội tụ thành một biển ánh sáng dịu dàng trên đầu.
Ở dưới biển ánh sáng ấy, Ngu Linh Tê và Ninh Ân nâng ly đối ẩm, giống như khoác lên mình một tầng kim sa.
Mỹ nhân dưới đèn, tươi đẹp vô song, cứ ngắm như vậy khiến người ta không thể rời mắt.
Ninh Ân chưa từng có cơ hội cùng Linh Tê ngắm hoa đăng…… Không, có lẽ là có cơ hội.
Vào bữa Hồng Môn yến trong tết Nguyên Tiêu năm thứ nhất, thứ hắn mang đến cho nàng chỉ có máu tươi và sát hại; tết Nguyên Tiêu năm thứ hai, hắn vì bận rộn xử lý mấy con cá lọt lưới mà không về phủ…
Hắn sống đần độn vô tình, luôn cảm thấy ngày sau còn dài,
Lại không hiểu được, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất đi Linh Tê vào một ngày xuân của ba tháng sau.
Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Ninh Ân chợt tối sầm lại.
Kiếp trước sau khi dạo phố xong, con diều giấy bị đạp rách, cùng với lễ hội hoa đăng chưa từng cùng nhau ngắm… Giống như tất cả những tiếc nuối trước khi chết đều đang được Linh Tê trước mắt này bù đắp lại từng chút từng chút.
Nhưng Linh Tê của thế giới này làm sao lại biết được tiếc nuối kiếp trước của hắn?
“Ninh Ân, chàng còn muốn có thứ gì không?”
Ngu Linh Tê hơi ngà ngà say, lung la lung lay nâng ly hỏi.
Muốn có nàng đó.
Ninh Ân tự đáy lòng trả lời, hai mắt thâm thúy, quấn quýt si mê hóa thành quỷ.
Nhưng khóe miệng lại kéo lên một nụ cười ôn, nửa híp mắt, bộ dạng lười biếng nói: “Làm một đôi ủng da cho bổn vương đi.”
Ngu Linh Tê cực chậm mà chớp chớp lông mi, cười nói: “Được.”
***
Mưa đêm lạnh lẽo, đến giờ Vệ Thất vẫn không có cách nào thích ứng với chiếc chân trái bị tàn tật này.
Hắn trực tiếp tịch thu trên dưới Tiết phủ, diệt cả nhà Triệu phủ, vẫn chưa gặp phải chút trở ngại nào.
Xem ra vô luận kiếp trước hay kiếp này, cố chấp bạo ngược trong xương cốt hắn một chút cũng không thay đổi.
Xử lý hai nhà Tiết, Triệu, tiếp theo là loạn đảng dư nghiệt ẩn mình trong triều.
Cũng may nhóm người thủ hạ kia không chênh lệch quá nhiều so với tâm phúc trong thế giới trước của hắn. Chờ giết sạch người nên giết rồi, Vệ Thất triệu tập vài tên tâm phúc do Chu Uẩn Khanh, Chiết Kích cầm đầu, dàn xếp điều an bài cuối cùng.
Hắn dựa vào ghế ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ âm lãnh, chầm chậm chuyển động ngọc bội họa tiết hình rồng giữa các ngón tay, nói: “Tương lai nếu thân thể này của bổn vương chết đi, người nắm giữ nhẫn ngọc này chính là chủ tử mới của các ngươi, phải tôn kính nàng ấy, bảo hộ nàng ấy. Ai có dị nghị?”
Mặc dù mọi người nghi hoặc, nhưng vẫn cúi đầu đồng thanh nói: “Nguyện nghe vương gia sai phái.”
“Rất tốt.”
Làm xong tất cả thứ này, Vệ Thất sai người dùng dây thừng dày buộc Tiết Tung và cha con Triệu gia vào sau lưng ngựa, trói lại lôi quay về vương phủ.
Ánh mắt hắn sơn lãnh, khiến ba gã cầm đầu quỳ xuống dập đầu trước Ngu Linh Tê.
Tiết Tung rơi mất một chiếc ủng, lòng bàn chân bị cọ xát rách ra ngâm trong nước mưa, máu tươi rướm ra từng vệt từng vệt. Hắn ta thở hổn hển nhếch nhác không thể nhìn nổi, vẻ mặt âm trầm thẳng tắp sống lưng, đầu gối quyết không khuất phục.
“Đánh gãy chân hắn.”
Vệ Thất lạnh mặt ra lệnh thị vệ, không hề có một lời thừa thãi.
Hắn không biết bản thân còn có thể ở lại thế giới này bao lâu, trước lúc quay trở về, hắn phải vì Tuế Tuế xử lý tất cả nguy cơ.
Vài tiếng kêu thảm thiết đầy kìm nén, Vệ Thất dửng dưng giơ tay, che khuất đôi mắt của Ngu Linh Tê.
Cánh môi Ngu Linh Tê hơi mím lại, đợi bàn tay trước mắt buông xuống, tia sáng chiếu vào, hai chân Tiết Tung đã vặn vẹo theo một tư thế kỳ quái, chống xuống mặt đất quỳ gối trong mưa, không bao giờ đứng dậy nổi nữa.
Triệu Huy và Triệu Ngọc Mính đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, không đợi thị vệ đánh, hai chân liền mềm nhũn quỳ lạy trên mặt đất.
“Vi thần không biết đã phạm tội gì, nhưng cầu vương gia tha mạng! Cầu vương gia tha mạng!”
Thấy Nhiếp Chính vương vẫn bất vi sở động, Triệu Huy bò sát trên mặt đất giống như con chó thua cuộc, bò đến trước mặt Ngu Linh Tê dập đầu: “Ngoại sinh nữ, ngươi cầu xin vương gia! Nể tình ta từng thu nhận giúp đỡ ngươi…”
Hắn không nhắc đến việc này còn tốt, vừa nhắc đến Ngu Linh Tê liền nhớ tới khi ở Triệu phủ, nàng đã trải qua những ngày tháng nghẹn khuất giống bị giam lỏng như thế nào.
Nàng lui về phía sau một bước, ẩn vào trong bóng dáng cao lớn của Nhiếp Chính vương, quay đầu đi.
Ngu Linh Tê có chút đoán không ra, nếu nói Nhiếp Chính vương bắt di phụ và biểu tỷ quỳ xuống trước mặt nàng là vì chút giận cho nàng, vậy còn Tiết Tung thì sao?
Mãi đến khi gió thu thổi khung cửa sổ tẩm điện mở ra, Ngu Linh Tê nhìn nước mưa bay lả tả hắt vào trong, ngẩn ngơ hình như hiểu ra cái gì.
Hôm nay trời mưa rồi, khó trách.
Cứ đến ngày mưa bệnh đau chân của Nhiếp Chính vương lại tái phát, trở nên cực kỳ tàn nhẫn khát máu.
Suy nghĩ thông suốt điểm này, nàng đứng dậy một lần nữa đóng kỹ khung cửa sổ, cởi đai buộc xiêm y xuống, đi về phía giường nhỏ.
Nàng lật đệm chăn lên chui vào, hời hợt ngáp một cái, nhanh chóng làm ấm giường trước khi vương gia trở về. Nàng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi, không thấy có gì ngượng ngùng cả…
Huống hồ bánh ít đi bánh quy lại, vốn chính là đạo lý sinh tồn của nàng.
Lúc Vệ Thất mang theo một thân khí lạnh trở về, Ngu Linh Tê đã tự động lăn vào bên trong, nhường ra một nửa giường vừa mới được ủ ấm xong.
Đệm chăn được nhiễm lên mùi hương của nữ tử, có độ ấm khiến người ta tham lam lưu luyến, Ngu Linh Tê chỉ lộ ra một khuôn mặt, mắt hạnh mơ màng lấp lánh, chăm chú nhìn hắn.
Đuôi mắt Vệ Thất hơi nhướng lên, giúp nàng đè góc chăn xuống.
Mặt hắn mặt đã trắng đến mức không có một tia huyết sắc, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, lại không lấy Ngu Linh Tê ra để “sưởi ấm” giống ngày thường.
Ngu Linh Tê nhất thời không chắc có nên dán vào hắn không, hay là vẫn tiếp tục nằm.
Thấy Nhiếp Chính vương dựa vào mép giường đau đớn, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng, thử thăm dò: “Ta đã tắm rửa gội đầu rồi, vương gia có thể lại đây một chút.”
Vệ Thất mở mắt ra, nhếch lên một nụ cười nhạt khoan thai như đang dằn vặt, khản giọng nói: “Không cần như thế, Tuế Tuế.”
Đau đớn như có thứ gì đang gặm cắn xương cốt này, vốn chính là kiếp người rách nát thất bại mà hắn phải thừa nhận.
Hắn cần phải cảm nhận cẩn thận một chút, nếu Tuế Tuế không can dự vào kiếp người của hắn, hắn nên làm thế nào mới trải qua được cuộc sống không bằng ma quỷ như này?
Ngu Linh Tê cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn hoàn toàn không có ý nghĩ giết người, lúc này mới chôn chóp mũi vào trong gối, âm thanh ấm áp nói: “Hôm nay vương gia rất khác.”
Nàng vẫn là phát hiện dị thường, mà Vệ Thất cũng không dự định giấu nàng.
Chần chừ một lát, hắn khẽ hé mở đôi môi mỏng tái nhợt, ung dung nói: “Bởi vì ta đến từ thời gian không gian khác, một thời gian không gian bởi vì Tuế Tuế trùng sinh một đời, mà vận mệnh được đổi thay.”
Ngu Linh Tê trợn to mắt, ngạc nhiên mà nhìn hắn.
***
Lúc Ngu Linh Tê tỉnh lại, đầu gối lên trên một cặp đùi rắn chắc, trong lồ.ng ngực còn ôm hình dáng giày da tối hôm qua mới cắt may được một nửa.
Mà Ninh Ân chống đầu dựa vào bên giường, cúi đầu rũ mắt, đang cái có cái không vỗ về nàng ngủ đến nỗi tóc mai lỏng lẻo tán loạn.
Ngu Linh Tê bị sự mệt mỏi trong đáy mắt hắn dọa giật nảy người, kiếp trước Ninh Ân chịu đựng cái chân tật hành hạ, thường xuyên suốt đêm không ngủ cũng là mang bộ dáng sắc mặt tái nhợt, mí mắt tối tăm này, nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo u ám.
“Chàng ngồi nguyên một đêm không ngủ đấy à?”
Ngu Linh Tê giơ tay, cách khoảng không miêu tả đôi mắt thâm tối của hắn, biểu tình phức tạp.
“Sợ ngủ một giấc tỉnh lại, liền không thấy được Linh Tê nữa.”
Ninh Ân cười điên cuồng, đáy mắt lại cất chứa ý cười ôn nhuận quấn quýt si mê.
Hắn cầm tay Ngu Linh Tê, xoa xoa dọc theo ngón tay, hạ nhẹ giọng hỏi: “Linh Tê nhận ra ta từ khi nào?”
Ngu Linh Tê cứng đờ người.
“Suỵt.”
Ninh Ân đè môi nàng lại, cúi người quét mắt nhìn hình dạng đôi ửng da trong tay nàng: “Đừng lừa bổn vương, bổn vương đều đã nhìn ra rồi, hôm qua Linh Tê vẫn luôn bù đắp những điều bổn vương đã từng tiếc nuối, ngay cả hình thức của chiếc ủng da này, cũng giống như đúc với đôi lúc trước nàng tặng bổn vương kia.”
Hắn cười một tiếng: “Bổn vương không rõ, chỗ nào lộ ra sơ hở?”
Ngu Linh Tê kéo ngón tay hắn đang đè ở trên môi xuống, nhìn hắn hồi lâu, thở dài: “Chàng gọi thiếp là Linh Tê, hơn nữa đời này ngày thiếp và chàng gặp nhau, cũng không phải là ngày tám đầu tháng tám.”
Hôm qua tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nàng trông thấy Ninh Ân liền cảm thấy có chút không bình thường.
Những động tác nhỏ nhặt và tự xưng của hắn đều càng giống bộ dáng kiếp trước hơn.
“Đời này?”
Ninh Ân thông minh nhường nào chứ, rất nhanh bắt được trọng điểm, hiểu rõ nói: “Cho nên Linh Tê cũng giống bổn vương, đều là sau khi chết trọng sinh tới thế giới này?”
Không, hắn không phải trọng sinh.
Chỉ cần hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, linh hồn liền sẽ bị kéo quay về chỗ lúc trước, chẳng qua chỉ là một con tu hú chiếm tổ sống nhờ ở đậu thôi.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, ôn nhu nói: “Vậy thì Linh Tê, người thay ta chiếm được chân tâm của nàng, ngắm nàng trong bộ giá y đỏ rực như lửa kia, lại là ai thế?”
“Là Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê hơi cau mày, giải thích: “Cũng chẳng khác nhau, các chàng vốn là cùng một linh hồn.”
“Không phải.” Ninh Ân dịu dàng nhẹ nhàng nói.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, liền sẽ lại trở về trong thân thể khiếm khuyết, trở về kiếp người khiếm khuyết kia.
Mà một “hắn” khác kia thì sao?
“Hắn” có Linh Tê làm bạn, đau khổ gì cũng không cần chịu đựng… Thời gian không gian khác nhau, vận mệnh cũng khác nhau, như này làm sao có thể coi là một người?
Nhớ tới cái gì, Ninh Ân nở nụ cười.
“Không bằng g.iết chết hắn đi.” Hắn nói nhẹ như mây.
***
Phủ Nhiếp Chính vương, bên ngoài tẩm điện mưa gió rả rích, trong điện một mảnh yên bình.
“…… Tuế Tuế của tương lai cứu Ninh Ân, cho nên, Ninh Ân của tương lai cũng tới giúp đỡ Tuế Tuế.”
Giọng nói Vệ Thất trầm thấp, làm một tổng kết cho chính câu chuyện của mình.
Ngu Linh Tê nghe mà ngơ ngẩn cả người.
“Không tin?” Vệ Thất hỏi.
Ngu Linh Tê gật gật đầu, rồi sau đó lại rất nhanh lắc lắc đầu.
“Ta có thể hỏi vương gia… Không, vương gia của tương lai một vấn đề không?”
Nàng lên tiếng.
Hai má Vệ Thất tái nhợt lành lạnh, nhếch môi mỏng: “Hỏi.”
Ngu Linh Tê lựa lời một lúc lâu sau mới cất tiếng mang theo mong đợi nhỏ bé, dè dặt cẩn thận hỏi: “Ở thế giới mà ta sống lại lần nữa kia, các cha nương huynh tỷ ta còn khoẻ mạnh sống chứ?”
Vệ Thất ngơ ngác.
Hắn không nghĩ đến Tuế Tuế lại không hỏi phú quý tiền đồ, cũng không hỏi có phải mẫu nghi thiên hạ không, mà chỉ hỏi một chi tiết không đáng kể như vậy.
Hắn gật đầu nói: “Sống.”
Hai mắt Ngu Linh Tê sáng rực lên.
“Đều sống.” Vệ Thất quyết định nói thêm hai chữ.
Hắn vốn không phải người để ý chuyện nhà người khác, nhưng tiếp xúc với đôi mắt sáng rực lên kia của Tuế Tuế, mấy lời nói tầm thường vô vị lại theo bản năng thốt ra: “Ngu Hoán Thần đã cưới nữ nhi Tô gia, vừa mới sinh một nữ nhi; Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc lưỡng tình tương duyệt, sau đó liền định thân. Cha nàng có công ngăn địch, được phong Nhất đẳng Định Quốc Công, nương nàng cũng rất tốt……”
Nói đến đây, hắn thoáng thấy nước mắt Ngu Linh Tê chảy trượt vào trong tóc mai, một hàng óng ánh ướt lạnh, đau nhói như kim châm vào đôi mắt hắn.
“Làm sao vậy?”
Vệ Thất quên mất đau đớn trên đùi, duỗi tay khẽ chạm vào vết ướt trên khóe mắt nàng.
“Vị hôn thê của huynh trưởng đích thực họ Tô, bọn họ còn chưa kịp thành thân, huynh trưởng liền…”
Ngu Linh Tê dùng sức xoa đôi mắt, ngay sau đó hé ra một nụ cười mang theo nước mắt: “Ta chỉ là thấy vui vẻ… Thật đấy, thật tốt quá rồi!”
Cánh môi nàng run lên, giống như cuối cùng cũng đứt đoạn sợi dây tình cảm cuối cùng sâu trong đáy lòng, chôn mặt vào trong đệm chăn nghẹn ngào nói: “Bọn họ vẫn còn sống, thật tốt quá rồi!”
Vệ Thất rũ mắt xuống, duỗi tay vỗ vỗ lưng nàng giống như đang dỗ dành tiểu hài tử.
Một kẻ điên lục thân không nhận, cuối cùng ở trong màn nước mắt của Tuế Tuế cũng hiểu ra chỗ đáng quý của “huyết mạch thân tình”.
Khóc vì sung sướng một lúc ngắn ngủi, Ngu Linh Tê liền khôi phục trạng thái bình thường.
Nàng ra sức quệt gương mặt ẩm ướt lên trên gối đầu, mở miệng mang theo giọng mũi nói: “Để vương gia chê cười rồi.”
Khóe miệng Vệ Thất hơi vểnh lên, nói: “Một khi ta nhắm mắt ngủ, có lẽ sẽ rời khỏi nơi này ngay. Tuế Tuế còn muốn có cái gì, cứ việc nói.”
Trước khi rời đi, hắn nhất định có thể khiến nàng toại nguyện.
Ngu Linh Tê suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Biết được bí mật viên vãn của tương lai, ngay cả ngữ khí của nàng cũng nhẹ nhàng hơn không ít, cả người như đóa hoa hút đủ lượng nước, sống động sung mãn.
Thấy Vệ Thất nhướng mày, nàng cười mềm mại nói: “Thật sự hết rồi mà.”
Biết được người nhà trong thế giới tương lai vẫn sống khỏe mạnh, thân hữu đều còn, nàng đã không còn gì tiếc nuối.
“Một khi ta đi, nàng sẽ lại phải đối mặt với cái kẻ điên dốt đặc cán mai kia.”
Vệ Thất không tiếc dùng những từ ngữ ác độc nhất để hình dung chính mình, trầm giọng nói: “Không sợ sao?”
Ngu Linh Tê còn chưa trả lời, Vệ Thất liền bật ra tiếng cười trầm thấp.
Mặc dù Ninh Ân trước kia biến mất, Ninh Ân hiện tại khả năng cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng nếu sự tồn tại của hắn là phải lấy cái chết của Tuế Tuế chết làm bước ngoặt chuyển tiếp, vậy hắn thà biến mất còn hơn.
Tuế Tuế cách xa kẻ điên kia, có lẽ sẽ sống tốt hơn một chút… Ai mà biết được?
Mắt đen của Vệ Thất sáng lấp lánh, cúi người nhẹ nhàng từ tốn nói: “Ta giúp nàng giết hắn, thế nào?”
Danh sách chương