Một năm này Tiết Sầm vẫn có chút gì đó trẻ trung văn nhã.

Hắn bái kiến Ngu tướng quân ở trước bậc thềm và chậm rãi tán gẫu với người bạn chí cốt Ngu Hoán Thần, nhưng ánh mắt của hắn thì luôn vô thức bay xuống dưới hành lang, dõi theo bóng dáng yểu điệu kiều diễm.

"Ngươi đang nhìn gì đó?"

Ngu Hoán Thần nhìn theo tầm mắt của hắn, ngay sau đó khoác cánh tay lên vai Tiết Sầm lắc lắc, cố ý trêu ghẹo nói: “Ta nói, rõ ràng là ngươi đã được chỉ hôn với Đại muội tử nhà ta, tại sao trong mắt ngươi chỉ thấy Nhị muội muội vậy? Tiểu tử nhà ngươi không thể ăn trong bát và nhìn trong nồi nha!"

"Ngu Hoán Thần!"

Ngu Tân Di ghét nhất người khác lấy chuyện này ra làm trò đùa, tức giận đến mức vỗ bàn đá một cái, lạnh lùng hừ cười: "Huynh lại thử nói nhảm thử xem? Ai được chỉ hôn với tên mọt sách đó!"

Tiết Sầm dễ tính, lắc đầu cười và tránh khỏi móng vuốt của Ngu Hoán Thần.

Hắn vô thức sờ sờ tay áo, tiến về phía trước khẽ gọi: "Nhị muội muội."

Ngu Linh Tê đang châm trà quay người lại, khuôn mặt ngay lập tức hiện chút ý cười, gật đầu đáp lại: "Sầm ca ca."

“Nhị muội muội, huynh có chút chuyện riêng muốn nói với muội.” Trong mắt Tiết Sầm hàm chứa ánh sáng ấm áp của mùa đông, làm động tác "mời" sang bên cạnh.

Trên dưới Ngu phủ đều khai sáng và không có nhiều quy củ gò bó như nhà của người khác. Ngu Linh Tê gật đầu và đi cùng hắn đến cửa tròn.

"Cái này, huynh tặng Nhị muội muội."

Tiết Sầm lấy trong tay áo ra một hộp quà nhỏ và dài được gói tinh xảo và đưa cho Ngu Linh Tê một cách khá trịnh trọng.

Lúc này, trong đình.

Ngu phu nhân dọc theo cửa sổ nhìn ra cửa tròn trong đình thì động tác pha trà chậm lại.

Sau đó bà nhẹ nhàng đẩy cánh tay Ngu tướng quân, dịu dàng ra hiệu: "Phu quân, chàng có thấy Tiết Nhị lang và Tuế Tuế nhà ta càng ngày càng gần gũi nhau hơn không?"

Ngu tướng quân thổi mạt trà, nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông cười cười không để ý lắm: "Tiết gia đứng đầu văn thần còn Ngu phủ nhà ta đứng đầu võ tướng, hai nhà là thế giao, bọn trẻ thường xuyên qua lại chơi đùa với nhau nên có quan hệ tốt là chuyện bình thường."

"Tuy rằng nói như vậy nhưng dù sao bọn trẻ cũng lớn rồi, không thể so với lúc nhỏ được."

Ngu phu nhân nhìn trượng phu qua loa đại khái của mình một cái: "Chàng quên rồi à, trước đây Tiết gia định hôn bằng lời nói với chúng ta, mặc dù không nói rõ là sẽ cưới nữ nhi nào của nhà ta nhưng lúc đó Tuế Tuế còn chưa được sinh ra nên mọi người ngầm đồng ý rằng người được định hôn là Tân Di. Thiếp chỉ sợ Tuế Tuế và Tiết Nhị lang thân thiết quá sẽ sẽ gây rắc rối cho hai nữ nhi. "

"Phu nhân lo lắng quá."

Tướng quân đặt tách trà xuống, vỗ vỗ đôi bàn tay vẫn còn trắng nõn non mềm của Ngu phu nhân trấn an: "Cả hai nữ nhi đều là thịt trong lòng của Ngu Uyên ta, Tiết gia có cưới ai cũng không lỗ. Chỉ cần bọn trẻ thích nhau, lưỡng tình tương duyệt là đủ rồi. "

"Cũng đúng, thiếp thấy hình như Tân Di cũng không có ý đó đối với Tiết Nhị lang. Nếu như Tuế Tuế thực sự thích..."

Sau khi suy nghĩ, Ngu phu nhân nói: "Thôi, thiếp sẽ hỏi ý nữ nhi xem, suy nghĩ của Tiết gia bên kia vẫn còn phải nhờ phu quân đi tìm hiểu thêm."

Ngu tướng quân đáp ứng.

Dưới cửa tròn, mặt trời đổ bóng dài lười biếng.

Khi mở hộp quà ra xem thử, nàng thấy đó là một cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc được chạm trổ vô cùng xinh đẹp.

Bút tre nhìn màu nước sơn, bút ngọc nhìn chạm trổ, cây bút chạm ngọc tinh xảo như vậy vừa nhìn đã biết được làm từ bàn tay của những bậc thầy nổi tiếng, tốn không biết bao thời gian.

“Sầm ca ca, chiếc bút này quá quý trọng.” Phản ứng đầu tiên của Ngu Linh Tê là từ chối.

Tư thế của Tiết Sầm không thay đổi, hắn nhẹ giọng nói: "Huynh chỉ tình cờ có được, nhớ tới Nhị muội muội giỏi thi hoạ nên huynh đã tự chủ trương mua về. Nếu như Nhị muội muội không thích thì cứ coi như là huynh xử sự không thích đáng."

Đã nói đến mức như vậy rồi, nếu lại từ chối nữa thì có vẻ hơi bất cận nhân tình.

Ngu Linh Tê không có lựa chọn nào khác ngoài việc cầm lấy nó bằng cả hai tay và mỉm cười nói: "Muội mà từ chối thì bất kính quá, cảm ơn Sầm ca ca."

“Chỉ cần muội thích là được.” Tiết Sầm nhìn đôi mắt cười của nàng, vành tai hơi đỏ.

Nhưng trong tận đáy lòng có một chút cô đơn.

Người thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều trước mặt đối đãi với hắn vẫn chân thành thân mật nhưng vẻ yêu quý kính trọng không còn như trước, sắc hồng thẹn thùng e lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn nữa.

Ba tháng không gặp, dường như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, trầm tĩnh hơn, xinh đẹp hơn và… xa xôi hơn.

Không chỉ Tiết Sầm mà Ngu Tân Di cũng nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.

“Tuế Tuế, Tiết Sầm chọc muội không vui sao?” Ngu Tân Di hỏi sau khi hai tỷ muội về phòng ôn chuyện.

Đôi mắt hạnh của Ngu Linh Tê chuyển động: "Tại sao tỷ lại nói như vậy?"

Ngu Tân Di buộc tóc cao đuôi ngựa, sau khi cởi thanh bội kiếm ngồi xuống án kỷ thì mạnh mẽ cười nói: "Không phải trước đây muội luôn chạy theo Tiết Sầm như cái đuôi nhỏ sao? Hôm nay lại yên lặng như vậy, không nói một hai câu đã giải tán rồi. "

“Vậy sao?” Vẻ mặt Ngu Linh Tê kinh ngạc: “Trước đây muội luôn chạy theo huynh ấy?"

Ngu Tân Di cười: "Cái loại ngưỡng mộ khi mới vừa biết yêu ấy, ngay cả người mù cũng có thể nhìn thấy."

Ngu Linh Tê nhớ lại một phen, nhưng những ký ức về kiếp trước của Tiết Sầm thời niên thiếu giống như một lớp sương mù, trở nên mờ ảo và không thể phân biệt được.

Những gì nàng nhớ được là cái đêm mình bơ vơ không ai giúp đỡ buộc phải tô mi điểm hiến mình vào vương phủ, chỉ có Tiết Sầm thúc ngựa tập kích bất ngờ quỳ cả đêm bên ngoài phủ Nhiếp Chính vương giữa trời mưa to vì nàng.

Đó là sau phong ba thọ yến Triệu phủ, Tiết Sầm nhận hết tất cả trách nhiệm về mình, còn bị đánh gãy hai ngón tay.

Ngu Linh Tê sẽ vĩnh viễn mang ơn phần tình cảm này của hắn.

Ngu Linh Tê rất vui khi gặp lại Tiết Sầm. Hắn vẫn ấm áp như xưa, dường như những thua thiệt và cảm giác tội lỗi đã hành hạ nàng bấy lâu nay sẽ ngay lập tức được xoa dịu trong thời khắc này.

Nhưng ngoài điều đó ra, nàng không có bất tình ý kiều diễm nào khác.

Cái cảm giác đó giống như là...

Ánh mắt của Ngu Linh Tê nhìn sang ớt bột và trà bánh điểm tâm trên án kỷ, trong đầu xuất hiện một ẩn dụ không thích hợp: nó giống như sau khi đã trải qua đắng cay khổ đau của ớt bột thì rất khó có thể thưởng thức được mùi vị của cháo loãng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiết Sầm đã tồn tại như một người huynh trưởng trong lòng nàng.

“Muội đang nghĩ gì vậy?” Ngu Tân Di bước tới và kéo suy nghĩ của nàng lại.

Ngu Linh Tê định thần lại, đặt cây lông bằng bạch ngọc quý trọng lên giá đựng bút, chớp mắt cười nói: "Muội đang băn khoăn không biết khi nào Sầm ca ca trở thành tỷ phu của muội."

"Muốn bị đánh đúng không!"

Ngu Tân Di nhéo quai hàm muội muội, hừ lạnh nói: "Trong mắt trong lòng tên mọt sách đó đều là muội, tỷ không cần đâu! Muội cầm lấy đi cầm lấy đi!"

...

Năm này kinh thành rét đậm, cuối năm lại có một trận tuyết lớn.

Vào đêm giao thừa, Ngu phủ giăng đèn kết hoa sáng như ban ngày. Ánh sáng ấm áp của đèn lồng chiếu lên khung cảnh tuyết trắng trong đình viện, náo nhiệt đến không thể tưởng được.

Đêm giao thừa phải tế tổ, sau đó là gác đêm và uống rượu Đồ Tô.

Ngu Hoán Thần mang theo một chồng giấy thiệp chúc mừng tân xuân lớn từ chỗ quản gia, cười tủm tỉm nói: "Thiệp năm nay nhiều hơn những năm trước, trong đây còn có không ít bái thiệp do con em thế gia từ trong Kinh gửi tới, đại khái đều là ý cầu thân. Tuế Tuế không ra đây chọn à?"

Ngu Linh Tê chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ giúp nhà Ngu gia thoát khỏi tai hoạ Bắc Chinh nhưng lại không thoát khỏi làn sóng cầu hôn từ khi cập kê mười lăm tuổi.

Nàng vân vê tay áo bỏ thêm hai thìa ớt bột vào rượu Đồ Tô, lạnh nhạt đáp: "Muội không xem."

Ngu tướng quân lên tiếng dỗ dành: "Nữ tử tới tuổi cập kê bàn chuyện hôn nhân đã là quy tắc rồi. Nữ nhi ngoan, xem một chút cũng không sao đâu."

Ngu Hoán Thần nói thêm chọc cười: "Phụ thân, nói không chừng trong lòng tiểu muội đã sớm có ý trung nhân rồi!"

Ngu Linh Tê cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng: "Cha, nương, huynh trưởng còn chưa lập gia đình, đâu có đạo lý đến em út là con phải gả chồng trước? Vẫn là phải chờ huynh trưởng cưới cô nương Tô gia, sau đó hẵng bàn chuyện của chúng con sau. "

"Nữ nhi ngoan nói rất có lý."

Thế tấn công của Ngu tướng quân đã thành công bị chuyển hướng, ông lập tức sa sầm mặt mày trừng mắt nhìn nhi tử: "Năm nay sẽ qua Tô gia, sớm sắp xếp chuyện hôn sự của con."

Lúc này Ngu Hoán Thần trông giống như một quả cà tím bị héo úa giữa sương giá, hắn u oán nhìn em út một cái, chấm dứt chiến tranh.

Ngu Tân Di cười trên nỗi đau của hắn và giơ ngón tay cái cho muội muội.

Lợi dụng lúc người nhà đang lo lắng cho chuyện hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê đã lẻn chuồn ra cửa, ra ngoài cho thoáng khí.

Đêm nay nàng uống không ít rượu, hai má nóng bừng thèm muốn mát mẻ nên nàng khoanh tay bước chầm chậm dọc theo hành lang, để gió đêm mang băng tuyết lạnh lẽo thổi tan khô nóng trong người.

Không biết đã đi bao lâu, ánh đèn mờ dần, tuyết trên mái hiên lộ ra một vòng cung xanh thẫm trong màn đêm.

Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết sột soạt, dừng bước nhìn lại thì thấy ở nơi tối tăm phía trước, một bóng người mảnh khảnh cao gầy đang cầm chổi, lẻ loi một mình quét dọn tuyết đọng ở hậu viện.

Đêm nay là đêm giao thừa, tất cả hạ nhân và người hầu đều thay y phục mới tập trung ở tiền viện chờ đến giờ Tý nhận tiền thưởng, vì vậy hậu viện không có người trông coi.

Ngoại trừ cái người đang quét tuyết này.

Trong lòng Ngu Linh Tê thấy có cảm tình nên sờ sờ túi tiền nhỏ luôn mang theo bên mình, nói với Hồ Đào đang xách đèn lồng: "Gần qua năm mới rồi nhưng vẫn đi quét tuyết, hẳn phải là người rất siêng năng. Ngươi mau đi mời hắn qua đây lĩnh thưởng. "

Hồ Đào nói "dạ" một tiếng và xách đèn lồng tiến lên phía trước gọi: "Cái người đang quét tuyết kia, tiểu thư nhà ta gọi ngươi mau qua đây!"

Bóng dáng quét tuyết bỗng ngừng và quay đầu lại.

Ngu Linh Tê khẽ giật mình, hai chữ "Ninh Ân" suýt chút nữa đã tuôn ra từ miệng.

Nghĩ đến kiếp này mình nên là không nhận ra hắn cho nên nàng đành liền nuốt xuống cái tên đã suýt nói ra khỏi miệng, hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành rồi sao? Ngươi ở chỗ này làm gì?"

Dứt lời, nàng lại nhìn về phía Hồ Đào: "Có người xa lánh hắn ép hắn phải làm việc?"

Hồ Đào lắc đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt không biết gì.

"Là tự ta muốn làm."

Ninh Ân mặc võ bào xanh đậm vươn người đứng thẳng, dường như thứ cầm trong tay hắn không phải là chổi mà là một thanh trường kiếm có thể định đoạt sinh tử của người khác.

Hắn cụp mắt xuống, nhưng không chút hèn mọn nào mà thấp giọng nói: "Tuyết rơi đường trơn trượt, ta sợ tiểu thư bị ngã."

Con đường này thực sự là con đường Ngu Linh Tê phải đi qua để quay về sương phòng.

Bởi vì lát đá xanh, tuyết rơi đông lại thì cực kì trơn trượt.

Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào con đường nhỏ lát đá xanh được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhất thời không nói gì.

Nhưng Ninh Ân lại hiểu lầm ý của nàng, đặt cây chổi dựa vào bên tường sau đó chậm rãi đi tới.

Những bóng đen trên người hắn mờ dần từng lớp một, ánh sáng ấm áp của chiếc chao đèn bằng lụa hình bát giác dưới hiên nhà soi rõ khuôn mặt trẻ trung và tuấn mỹ của hắn.

Dưới cái nhìn khó hiểu của Ngu Linh Tê, hắn vẩy áo bào lên và quỳ xuống trong tư thế phục tùng, sau đó mười ngón tay đan nhau, lòng bàn tay hướng lên trên và đặt tay lên lớp đá xanh đã đóng băng.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Ngu Linh Tê hỏi.

Ninh Ân ngẩng đầu, trong mắt ánh lên dáng vẻ xinh đẹp của nàng với chiếc váy đỏ tươi xinh đẹp, bình tĩnh nói: "Đường đá trơn trượt, tiểu thư hãy giẫm lên lòng bàn tay của ta mà đi."

Hắn nói rất bình tĩnh, trong đôi mắt đen như mực không có một chút khuất nhục nhục nhã nào, như thể hắn sinh ra đã nên như vậy rồi.

Ngu Linh Tê cảm thấy một cơn tức giận từ đâu đó trào lên, nàng cau mày nói: "Hình như ta đã từng nói rằng ngươi không được phép mang những cái cách thức làm nhục sai sử người khác của Dục Giới Tiên Đô vào trong phủ của ta."

Nhận ra nàng đang tức giận, Ninh Ân liếc nàng một cái sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngón tay đặt trên lớp đá xanh dần dần cuộn lên, các đốt ngón tay vốn đã đông cứng lại đỏ bừng, dáng vẻ cúi đầu nửa quỳ có chút cô đơn đáng thương.

Ngu Linh Tê nhận mệnh than nhẹ, khẽ thở dài: "Mà thôi, ngươi đứng lên đi, sau này không được làm như này nữa."

Ninh Ân nghe lời đứng dậy và đứng sang một bên.

Trên lông mi của hắn có lớp sương tuyết mỏng, yếu đuối mà xinh đẹp, cũng không biết đã đứng giữa trời đông giá rét quét bao lâu.

Hắn là "khách qua đường" đang ở tạm trong phủ để dưỡng thương, cảnh tượng lĩnh thường năm mới náo nhiệt như vậy đương nhiên là không ai rảnh mà chiếu cố hắn.

Ngu Linh Tê cầm lấy đèn lồng trong tay Hồ Đào, đặt đèn lồng lên con đường lát đá xanh để làm tan lớp băng mỏng sau đó phân phó Hồ Đào: "Đi lấy chút rượu Đồ Tô và đồ ăn nóng tới đây."

Cũng không thể để cho hắn trong đêm giao thừa qua năm mới đến một ngụm rượu nóng cũng không thể uống.

Hồ Đào cúi xuống hành lễ rồi đi thu xếp.

Nhu Linh Tê không vội vàng rời đi, chỉ ngồi bên cạnh hiên dưới hành lang được điêu khắc để nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp và bướng bỉnh của thiếu niên xuyên qua gió đêm lạnh lẽo truyền tới: "Ta chỉ muốn báo đáp tiểu thư, làm cho tiểu thư vui vẻ."

Ngu Linh Tê ngạc nhiên, đôi mắt hạnh liếc nhìn người thiếu niên đang đứng trước bậc thềm.

Vừa đến giờ Tý, pháo hoa trong thành bắn lên trời, làm nổ tung thành từng mảnh từng mảnh đồ mi trên bầu trời đêm xanh thẫm.

Một chớp mắt kia, hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn và cảnh tuyết trong thành đều đã ảm đạm phai mờ.

Ở tiền đình vang lên tiếng đám người hầu đồng thanh chúc mừng tưng bừng náo nhiệt nhưng trong mắt Ninh Ân chỉ có bóng đêm cô quạnh khó có thể phân biệt sáng tối.

Ngu Linh Tê đột nhiên nhớ tới kiếp trước, trong phủ Nhiếp Chính vương chưa bao giờ ăn mừng năm mới và cũng không thắp đèn hoa.

Khi trong kinh thành giăng đèn kết hoa sôi động và náo nhiệt, chỉ có trong vương phủ vắng lặng như một ngôi mộ, ngay cả một cái đèn lồng đỏ hay một bức câu đối tết cũng đều không có.

Màu sắc tươi đẹp duy nhất trong cả đêm giao thừa có lẽ là vết máu dưới hạ thường của Ninh Ân, không biết là máu của ai.

Một lần khi Ninh Ân đang có tâm trạng tốt, hắn với đôi mắt lờ mờ sương mù đã hỏi Ngu Linh Tê rằng nàng muốn gì.

Làm sao Ngu Linh Tê dám thực sự đưa ra yêu cầu quá đáng nào? Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ bịa ra một câu: "Ta muốn xem đèn hoa đăng tết Nguyên Tiêu."

Ninh Ân như giày vò c.ắn môi dưới của nàng, liếm những giọt máu bị văng ra, cười nói: "Được".

Nhưng vào ngày tết Nguyên Tiêu hôm ấy, điều chờ đợi họ chính là tàn đảng của Thái hậu cầm chiếu thư trong đai ngọc của tiểu Hoàng đế, liên hợp thái giám dày công chế tạo một bữa Hồng Môn Yến vì Ninh Ân.

Đêm hôm đó, trước bậc rồng máu chảy thành sông, Ngu Linh Tê cũng suýt táng mệnh tại chỗ.

Ninh Ân lau sạch máu trên đầu ngón tay, đưa Ngu Linh Tê lên bục cao của thành cung, cho nàng xem một màn "khai đăng" nhiệt liệt nhất khắc sâu nhất toàn kinh thành.

Chỉ là thứ được treo lên đốt trên từng cây cột không phải là đèn lồng, mà là người ——

Từng người một la hét và than khóc thảm thiết, những phản thần sống sờ sờ.

Đó là lần đầu tiên Ninh Ân giết người trước mặt nàng, khuôn mặt của Ngu Linh Tê trắng như tờ giấy, nàng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của hắn lúc đó.

Hắn cong môi cười và pháo hoa của "đèn tự nhiên" được phản chiếu trong mắt hắn, nhất thời nàng không thể phân biệt được hắn là thần trên trời hay là ác quỷ chốn nhân gian.

Sự hủy diệt tuyệt vọng và điên cuồng như vậy, khác hoàn toàn với cậu thiếu niên trầm lặng trước mặt.

Không hiểu vì sao, ánh mắt của Ngu Linh Tê tràn ngập ánh sáng của pháo hoa năm mới cũng đã sinh ra vài phần thương cảm.

Nếu Ninh Ân chưa từng trải qua những điều đó, liệu hẳn có thể trở nên... khác không?

Ý niệm trong đầu chỉ như gợn sóng xẹt qua và sau đó đã bị nàng lắc ra khỏi tâm trí.

“Tiểu thư, đồ ăn tới rồi đây.” Hồ Đào dẫn bốn cô hầu nhỏ mang theo rất nhiều rượu và đồ ăn nóng tới.

Ngay cả một cái lò nhỏ để hâm rượu cũng mang tới.

Chuẩn bị xong rượu và đồ ăn, Ngu Linh Tê ngồi thẳng lưng, nheo mắt nhìn người thiếu niên dưới hành lang sau đó mím môi nói: "Qua đây ngồi."

Trong mắt Ninh Ân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn chậm rãi bước lên bậc đá và đứng trước mặt Ngu Linh Tê, nhưng trước sau hắn vẫn không chịu ngồi xuống.

Khi Ngu Linh Tê nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương của hắn thì trong lòng thấy buồn bã. Nàng dứt khoát đưa tay ra mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống chiếc trường kỷ được chạm khắc.

Nàng tự mình rót một ly rượu nóng, rắc hai thìa ớt bột nàng thích nhất, nghĩ ngợi một chút rồi lại thêm một thìa nữa.

Sau đó nàng đưa ly rượu đầy thành ý này đến trước mặt Ninh Ân, giọng dịu dàng nói: "Uống đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện