Tẩm điện của phủ Tĩnh vương.
Nam nhân nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, làn da tái nhợt không còn chút máu. Mạch đập càng lúc càng yếu, vị Thái y trẻ tuổi bình tĩnh mà thu tay về, viết một đơn thuốc giúp phục hồi lại nguyên khí sau đó khom người lui ra ngoài.
Ngay khi Thái y vừa ra khỏi đại điện, nam nhân bị thương đang “hấp hối” nằm trên giường bệnh bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt kia vô cùng lạnh lẽo.
Ninh Ân phun viên thuốc bị đè ở dưới lưỡi ra, co chân lại đứng dậy nói: “Đuổi theo hắn ta.”
Thái y không trở lại Y viện mà là đi vòng một vòng, sau đó tiến vào một quán trọ.
Không bao lâu sau, một con chim bồ câu bay ra từ sân sau của quán trọ, bay về phía đông.
Con chim ưng xám trên sườn núi nghiêng nghiêng đầu, bay sát theo nó.
Hai canh giờ sau, trước đại lao của Hình bộ trong phủ Tĩnh vương.
Ninh Ân mang một bộ y phục màu đen làm từ lông cáo bước từ trên kiệu xuống, con chim ưng xám bay một vòng trên không trung sau đó ngoan ngoãn đáp lên cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Đi dọc theo thềm đá u ám, nối xuống tận tầng cuối cùng, một luồng khí âm u và thối rửa thổi vào trong mặt.
“Ta thật không ngờ, Thất điện hạ lại có thể làm đến bước này.”
Thôi Ám bị xích sắt trói chặt trên giá, mũi miệng đầy máu nhưng vẫn cố nở một nụ cười lạnh nhạt: “Nếu như Ninh gia các ngươi và ta không có mối thù diệt tộc, thì có lẽ điện hạ cùng với ta đã có thể vui vẻ trò chuyện cùng nhau như người cùng một thế giới rồi.”
Ninh Ân bắt chéo chân ngồi xuống ghế, sửa sang lại tay áo sau đó nói: “Chính ngươi là người đã dời lực chú ý của Ninh Đàn lên Ngu Linh Tê, năm lần bảy lượt nhằm vào nàng ấy.”
Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo sự cứng rắn.
“Ai bảo nàng ta lại là nữ nhi của Ngu Uyên.”
Thôi Ám bật cười: “Ngu Tân Di, Ngu Linh Tê… các nàng ta đáng ra phải bị bắt giữ như những người trong dòng tộc của ta, nếm thử sự nhục nhã khi bị người khác tra tấn.”
Nếu không phải vì Ngu gia quá may mắn thì kế hoạch của hắn ta đã sớm thực hiện được rồi.
Thôi Ám dám thoải mái thừa nhận như vậy là bởi vì hắn ta biết rằng Ninh Ân sẽ không giết hắn ta.
Trong tay hắn ta nắm giữ quá nhiều bí mật của Hoàng hậu, nếu như Ninh Ân muốn loại bỏ hoàn toàn chướng ngại vật, thì hắn nhất định phải lấy được khẩu cung của hắn ta, buộc hắn ta trở thành nhân chứng.
“Có phải ngươi đang nghĩ rằng chỉ cần một ngày ngươi không chịu khai ra thì sẽ lại thêm một ngày bổn vương không thể giết ngươi.”
Giọng nói đầy khinh thường của Ninh Ân vang lên: “Thật đáng tiếc, người như ta đây khi làm việc chỉ quan tâm là có thích hay không, chưa bao giờ quan tâm đến đạo lý.”
Tâm tư của Thôi Ám bị đoán trúng, nụ cười trên khóe miệng chợt cứng đờ.
“Lo lắng cái gì?”
Ninh Ân đặt ngón tay lên huyệt thái dương, gương mặt tuấn mỹ mang vẻ khó lường: “Ngươi động đến người mà bổn vương đặt trên đầu quả tim, nếu chỉ chết đi như vậy thì quá có lợi cho ngươi rồi.”
Hắn vừa nâng tay lên, lập tức có một tên thuộc hạ mang đến chồng võng sa* bằng bạc ám khói.
Thôi Ám đã từng xử lý qua nhiều người như vậy, đương nhiên hắn ta biết loại dụng cụ tra tấn võng sa này nhìn qua thì có vẻ đẹp mắt, nhưng thực ra lại vô cùng lợi hại.
Chỉ cần buộc tấm võng sa này lên trên thân thể, thịt sẽ lập tức phồng ra từ các ô như là vảy cá, sau đó có thể dùng một con đao nhỏ sắc bén cắt bỏ từng mảnh, từng mảnh thịt một ở trên người xuống…
“Ba ngày, một ngàn đao, bổn vương sẽ từ từ chơi với ngươi.”
Nói đến đây, Ninh Ân hơi dừng lại rồi mỉm cười: “Suýt nữa thì quên mất, Thôi Đề đốc chắc cũng chưa được tới hai lạng thịt, không cần đến một ngàn đao.”
Khuôn mặt bình tĩnh và thong dong của Thôi Ám cuối cùng cũng nứt ra, để lộ sự nham hiểm và ác độc vốn có.
Hắn ta cười lớn lên, lạnh lùng nói: “Được, tốt lắm… Thanh đao của điện hạ phải đủ sắc bén mới được…”
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta không thể nói được nữa.
Ninh Ân đi ra khỏi đại lao, ngồi vào trong kiệu, cầm lấy chiếc khăn ướt do người hầu đưa đến, lau khô từng ngón tay của mình.
Hắn thay đổi bảy tám cái khăn, cho đến khi những ngón tay trắng nõn thon dài bị lau đến đỏ lên, lúc này hắn mới mở nắp của lò sưởi nhỏ ra, để hương gỗ lạnh lẽo cuốn đi mùi máu tươi trên cơ thể.
Nếu nước trong không đủ để rửa đi sự dơ bẩn trên tay thì đổi sang thứ khác mềm mại và sạch sẽ hơn để tẩy rửa nó.
Ninh Ân nắn vuốt ngón tay, đặt miếng ngọc bích đen được chạm khắc tinh xảo trong lòng bàn tay xuống, thản nhiên nói: “Đến Ngu phủ.”
Đã hai ba ngày kể từ khi trở về phủ, Ngu Linh Tê sẽ thường xuyên ra tráo phòng ở sân sau ngồi một lúc.
Ánh tà dương nhẹ nhàng chiếu xuống bên cửa sổ, nơi này vẫn giữ lại dáng vẻ như lúc Vệ Thất rời đi, mỗi chiếc bàn, chiếc ghề dường như vẫn còn vương lại hơi thở của hắn.
Nàng đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nhìn thấy một chiếc lá phong còn sót lại theo ngọn gió bay xuống, rơi trên chiếc bàn ở bên cạnh cửa sổ.
Ngu Linh Tê nhặt chiếc lá phong lên, phiến lá như ngọn lửa, sau khi trải qua một mùa đông rét buốt cùng mưa bão gió tuyết, chúng vẫn giữ được màu đỏ tươi của riêng mình.
Nàng xoay tròn chiếc lá phong trong tay, sau đó cầm bút lên chấm vào nghiên mực, viết xuống hai hàng chữ cực nhỏ trên chiếc lá phong:
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
(Dịch: Nguyện ta như sao, người như trăng. Đêm đêm lấp lánh tỏ cùng đôi.)
Sau khi đặt bút xuống và chờ khô, nàng khẽ đọc nó lên, không nhịn được mà đoán xem lúc này Ninh Ân đang làm gì.
“A hoàn nói đến rượu mơ pha ớt muội cũng không chịu uống, vậy mà lại chạy tới đây ngồi ngẩn ngơ một mình.”
Giọng nói của Ngu Hoán Thần truyền đến từ phía sau, hắn đi đến ngồi xếp bằng đối diện với Ngu Linh Tê, nhìn muội muội của mình một lúc lâu: “Vẫn đang nghĩ về những gì mà phụ thân nói sao?”
Ngu Linh Tê đè chiếc lá phong dưới cái chặn giấy, thu lại tâm tư nói: “Huynh trưởng, vì sao cha lại không thích Ninh Ân?”
Đây là vấn đề mà kiếp trước nàng chưa từng gặp phải.
Ở kiếp trước, nàng sống cô độc một mình mà không phải lo lắng gì, muốn đi theo Ninh Ân thì theo, không cần quan tâm hay suy xét cái gì gọi là ràng buộc của thế tục, thanh phận hay lợi ích.
Nhưng ngày ấy khi trên xe ngựa quay về phủ Tĩnh vương, cha không nói một lời nào.
Từ nhỏ Ngu Linh Tê đã được yêu thương và cưng chiều, khi mà Ngu Uyên nói chuyện với nàng cũng sẽ theo bản năng mà nhẹ giọng hơn, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân của mình nghiêm nghị và im lặng như vậy.
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một lát, sau đó chỉ hỏi một câu: “Tuế Tuế có biết Tĩnh vương đã xử lý những tên thích khách và cận thần tham gia vào Lễ hội đèn lồng đó như thế nào không?”
Đương nhiên là Ngu Linh Tê biết, nàng vẫn nhớ như in hình ảnh từ kiếp trước của mình.
Ngu Hoán Thần nói: “Một số người trong số đó là người tham dự giả, một số thì chỉ là người bị ép buộc phải tham gia sau đó liên lụy vào, nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều bị treo trên cọc gỗ dưới cửa cung, thắp đèn trời*”
“Là vì những người đó muốn giết hắn trước.”
Ngu Linh Tê giải thích: “Người khác muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người ngoài như chúng ta không có tư cách buộc hắn phải lấy ơn báo oán.”
“Đúng là như vậy, đứng ở cương vị là một người bề trên, huynh phải khen Tĩnh vương một câu rằng hắn đánh giết thực quả quyết, nhưng nếu với tư cách là muội phu của hắn thì huynh thấy hắn là người quá nguy hiểm.”
Ngu Hoán Thần dừng một lát sau đó mới nói tiếp: “Đương nhiên, đây không phải là thứ mà bọn ta quan tâm nhất.”
Hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
“Đóng cửa lại, huynh xin nói vài lời đại nghịch bất đạo. Tĩnh vương đã đi đến vị trí này thì việc lên được ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Mặc dù chính bản thân hắn không muốn trở thành Hoàng đế, nhưng với cương vị của hắn, những người dưới trướng của hắn cũng sẽ vì tiền đồ và lợi ích của tương lai mà tiến cử hắn lên ngai vàng.”
Ngu Hoán Thần thở dài, nhìn muội muội của mình, nghiêm túc nói: “Người tàn nhẫn nhất chính là Hoàng đế, đến lúc đó bảy mươi hai phi tần cùng tam cung lục viện, đứng sau mỗi nữ nhân đó đều là một gia tộc có góc rễ vướng víu khó gỡ, Tuế Tuế có thể chịu đựng sự tủi thân này sao? Một người kiêu ngạo như muội, thực sự có thể chấp nhận việc bản thân phải chia sẻ người nam nhân của mình với nữ nhân khác?”
Hắn nói: “Phụ thân không phải là không thích Ninh Ân, nhưng có rất nhiều việc cần phải cân nhắc cẩn thận, cho dù đó có là lập trường của một người cha hay là của một vị cận thần.”
Sự phân tích bình tĩnh của huynh trưởng như một hòn đá ném xuống biển, trong lòng Ngu Linh Tê bắn lên vô vàn bọt nước nhỏ.
Đúng vậy, đời này Ninh Ân chưa từng bị gãy chân, hắn vẫn khỏe mạnh, xuất thân thấp kém đã không còn là thứ có thể ngăn cản hắn tiến lên phía trước.
Hắn có muốn trở thành Hoàng đế không? Ngu Linh Tê không chắc lắm.
Điều duy nhất mà nàng chắc chắn đó chính là tình cảm của mình đối với Ninh Ân.
“Huynh trưởng, mặc dù trong mắt huynh muội và Vệ Thất chỉ mới quen biết nhau hơn một năm. Nhưng muội đã phải mất một thời gian rất lâu, rất lâu mới có thể hiểu được một điều.”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê cong cong, dịu dàng nói: “Trong lòng muội, chỉ có thể chứa được một mình Ninh Ân. Nếu đã như vậy, muội vì sao phải nhát gan rồi dừng bước chỉ vì một chuyện chưa xảy ra? Chẳng lẽ chỉ vì một người sợ bị té ngã liền không cho phép người đó được bước đi sao?”
“Tuế Tuế……”
“Muội tin tưởng hắn, cũng giống như cách mà muội tin tưởng huynh trưởng và cha sẽ không bao giờ làm muội tổn thương vậy.”
Rõ ràng giọng điệu của nàng vô cùng nhẹ nhàng còn mang theo ý cười, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự mạnh mẽ và kiên định không thể giải thích được.
“Tiểu thư, Tĩnh Tĩnh Tĩnh…”
Hồ Đào chạy nhanh đến, đỡ lấy khung cửa “Tĩnh” một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Tĩnh vương điện hạ đến rồi!”
Ngu Linh Tê sửng sốt một lúc, không rảnh mà để ý đến Ngu Hoán Thần nữa, nàng nhanh chóng nâng váy lên chạy ra ngoài.
Ánh mặt trời cuối đông có màu trắng nhạt cùng chút hơi lạnh.
Tà váy của Ngu Linh Tê mang theo gió, giải lụa tung bay như làn khói, nàng xuyên qua những chiếc đèn lồng được trang trí cho tết Nguyên Tiêu trên hành lang, chạy thẳng đến sảnh chính nơi dùng để tiếp khách.
Quả nhiên Ninh Ân đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đen liền nhìn về phía nàng đang chạy qua.
Đôi môi hắn hơi mấp máy gần như không thể thấy được, không coi ai ra gì mà vẫy tay với nàng.
Hơi thở của Ngu Linh Tê có chút gấp gáp, nàng đi đến bên cạnh hắn.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên trong đại sảnh vang lên hai tiếng ho khan.
Ngu Linh Tê thoáng nhìn qua gương mặt biến đen lại nghiêm nghị của cha, vội vàng kiềm chế lại, quy quy củ củ mà hành lễ: “Điện hạ.”
Chỉ là đôi mắt kia vẫn trong veo, lộ ra tia sáng rõ ràng, không có chút xấu hổ hay kiêng dè nào.
“Lại đây.”
Trước mặt Ngu Uyên và Ngu Tân Di, Ninh Ân thản nhiên đưa tay lên nhéo nhéo má Ngu Linh Tê, như thể đang ước lượng xem hai ngày nay nàng về nhà đã tăng thêm được bao nhiêu lạng thịt.
Gầy đi một ít rồi, người của Ngu gia hầu hạ như thế nào vậy?
Ninh Ân nheo mắt lại.
Thấy sắc mặt của phụ thân càng ngày càng phức tạp, Ngu Linh Tê đành phải kéo cánh tay của Ninh Ân xuống, nhỏ giọng nói: “Sao chàng lại tới đây?”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Bổn vương đến đón Tuế Tuế về phủ.”
Ninh Ân vô cùng bất mãn mà hạ tay xuống, đặt trên đầu gối gõ gõ: “Nếu người đã đến đây rồi vậy thì ta không quấy rầy Ngu tướng quân nữa.”
Có lẽ Ngu Uyên chưa bao giờ thấy một người nào đến lấy đi viên ngọc quý trên tay của mình mà lại có thể ăn nói một cách hùng hồn như vậy, nhất thời nghẹn đến mức cổ cũng căng ra.
Người này cùng với người khi làm Vệ Thất quả thực là hai mặt khác nhau.
Nhưng Ngu Tân Di đã lập tức phản ứng lại, nói thẳng: “Tuế Tuế sẽ ở lại khuê phòng, vẫn chưa xuất giá thì sao có thể ở trong phủ đệ của điện hạ được?”
Ninh Ân nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng: “Vậy bây giờ bổn vương sẽ lập tức gửi sính lễ đến.”
Ngu Linh Tê mím môi, dùng ánh mắt ra hiệu với Ninh Ân, ý nói: Chàng muốn làm gì, sính lễ ở đâu?
“Ngu tướng quân là người ngay thẳng, sẽ rất coi thường việc bổn vương đưa vàng bạc châu báu đến, cho nên ta đổi sang một món sính lễ có ý nghĩa hơn vậy.”
Hắn phất tay lên, lập tức có người hầu mang một cái khay đi vào, bên trên đặt một búi tóc xoăn bị cắt xát đến tận gốc.
“Đây là?”
Ngu Tân Di chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra: “Điện hạ đã bắt được Thôi Ám rồi sao?”
“Phần sính lễ này, đã vừa lòng chưa?”
Ninh Ân hỏi.
Ninh Ân có chuẩn bị mà đến, Ngu Uyên chuyển sự chú ý lên nữ nhi nhà mình.
Ánh mắt kia nặng trĩu, nhưng lại vô cùng quan tâm.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc, cuối cùng lùi về sau một bước, quỳ xuống đối diện với Ngu Uyên.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong sảnh đều mang vẻ mặt khác nhau.
Ánh mắt của Ninh Ân có chút lạnh lẽo.
Ngay cả khi tức giận, hắn cũng chỉ dám dùng miệng để trừng phạt Tuế Tuế.
Không ai có thể phạt nàng quỳ gối, ngay cả khi đó là cha của nàng.
Ninh Ân đứng dậy, cúi người đỡ lấy vai của Ngu Linh Tê, đôi mắt u ám nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Tuế Tuế muốn tự mình đứng lên, hay là để bổn vương khiến cho mọi người ở đây quỳ xuống chung với nàng.”
Hàng lông mi của Ngu Linh Tê khẽ chớp, xoa nhẹ lên bàn tay của Ninh Ân để trấn an hắn.
“Cha.”
Nàng nhìn về phía phụ thân, người mang dáng vẻ mạnh mẽ nhưng lại đang vô cùng đau lòng, nói thẳng tâm tư của mình ra: “Cha, đây là Tĩnh vương điện hạ, là người mà trong lòng con đã xác định. Con sẽ không vì y mà vứt bỏ công ơn dưỡng dục của cha. Nhưng mong cha có thể xem con như một nữ tử bình thường, đồng ý cho con lựa chọn người mà con yêu.”
Trong sảnh chính im lặng.
Ngu Linh Tê thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói: “Bây giờ con muốn ở một mình với người trong lòng của con một lát, mong cha cho phép.”
Nói xong, nàng chắp tay hành lễ sau đó đứng dậy, nắm tay Ninh Ân kéo ra ngoài.
Ánh tà dương trải dài trên nền đất như sợi kim sa.
Ngu Hoán Thần bước ra từ hành lang, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía phụ thân của mình, lắc đầu.
Chiếc váy sáng màu của Ngu Linh Tê đan chồng lên với bộ y phục có màu gỗ đàn hương của Ninh Ân, nếu như không quan tâm đến những thứ không thể xác định kia của tương lai, thì đôi người trẻ tuổi trước mắt này thực sự là một bức họa tuyệt đẹp với nhiều màu sắc.
Ngu Linh Tê mang Ninh Ân ra sân sau.
Bước vào tráo phòng thêm lần nữa, bộ y phục màu tím của gỗ đàn hương trên người Ninh Ân đã rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là một loại khí chất cao quý không gì có thể sánh được.
“Tuế Tuế đang suy nghĩ nên lấy lý do gì để kéo dài thời gian quay lại vương phủ sao?”
Ninh Ân thuận theo nàng mà ngồi đối diện với án kỉ, vươn tay ra phủi đi lớp bụi trên tà váy bị dính phải khi quỳ trên đất lúc nãy của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê không biết giọng nói này của hắn là có đang tức giận hay không, vậy nên chỉ có thể mỉm cười giải thích: “Cha có nỗi lo lắng riêng của mình, sợ ta khi gả vào hoàng tộc sẽ phải chịu tủi thân. Việc chúng ta phải làm là dùng hành động thực tế để đánh tan đi những lo lắng này của ông ấy.”
Ninh Ân dùng tay chống cằm, hỏi: “Gạo nấu thành cơm còn chưa đủ để xua tan đi nỗi lo lắng của ông ấy sao?”
Khi nghe nhắc đến vấn đề này, Ngu Linh Tê lập tức trở nên bối rối, trái tim cũng nóng bừng lên.
Cơ thể thật vất vả mới có thể hồi phục thật tốt, bây giờ đột nhiên lại mơ hồ có chút đau nhức.
“Những cặp đôi bình thường đều là sau khi yêu nhau, cha nương cảm thấy yên tâm thì mới có thể cho phép thành thân.”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê như một hồ nước mùa thu, nhẹ giọng nói: “Ta cùng với điện hạ vẫn chưa có yêu đương nghiêm túc đâu.”
Đây là sự thật của cả hai kiếp.
Ninh Ân cười như không cười, chỉ im lặng nhìn nàng, có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, anh tuấn không tì vết.
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nói ra lời nói chẳng tốt đẹp chút nào!
Ninh Ân nghiêm túc, dùng ánh mắt trìu mến nói với nàng: “Đêm trước đã “yêu” sâu như vậy rồi, vẫn không tính sao?”
“…” Ngu Linh Tê bực mình liếc hắn một cái.
Nàng cố gắng kéo chủ đề chính quay về, lấy ra chiếc lá phong có ghi câu tâm tình của mình được đè dưới chặn giấy ra, đẩy đến trước mặt Ninh Ân.
Ninh Ân thuận tay cầm nó lên, hơi nhướng mày nói: “Một chiếc lá?”
Sau đó hắn nhìn thấy vài chữ nhỏ trên chiếc lá phong, ánh mắt hơi ngừng lại.
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
Thấy Ninh Ân nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt Ngu Linh Tê không cầm lòng được mà cũng dịu dàng hơn: “Một phiến lá gửi gắm tương tư, đưa cho Vệ Thất, đây mới đúng là yêu đương.”
Vệ Thất…
Đã rất lâu rồi Ninh Ân không nghe thấy tên gọi này, rất hoài niệm.
Hắn cẩn thận đặt chiếc lá phong sang một bên, hàng chữ hướng lên trên, lại nhìn nó một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mỉm cười nói: “Lại đây, bổn vương sẽ cho Tuế Tuế một món quà đáp lễ.”
Ngu Linh Tê vừa thấy nụ cười dịu dàng này của hắn, lập tức cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
“Không có giấy.”
Nàng chần chừ nói.
“Không sao, trước mắt đã có một làn da trắng như tuyết đây rồi.”
Trong lúc nói chuyện, đôi tay của Ninh Ân cũng ôm chặt lấy eo của Ngu Linh Tê, dễ dàng đỡ nàng ngồi lên trên án kỉ.
“Chàng làm gì vậy…”
Ngu Linh Tê theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Ninh Ân dùng một tay ấn lên vai, một tay khác thì đặt lên eo nàng, kéo nhẹ, áo choàng và trung y* liền tuột xuống khuỷu tay, để lộ ra tâm y* màu hồng phấn cùng với phần eo lưng trắng nõn đầy tinh xảo.
Ngu Linh Tê vô thức mà rùng mình, sau lại thấy Ninh Ân cúi xuống dán lên người nàng, lớp vải của y phục với chất liệu mềm mại cọ lên lưng khiến nàng hơi run rẩy.
“Đừng cử động.”
Ninh Ân dùng tư thế nửa giam cầm mà bóp eo nàng, giọng khàn khàn nói bên tai nàng.
Hắn từ từ cầm bút lên, chấm mực, sau đó bắt đầu viết lên vùng eo trắng như tuyết kia.
*Võng sa: một loại hình cụ dùng để tra tấn tù nhân trong thời phong kiến ở Trung Quốc, nó có dạng như một lưới thép.
*Thắp đèn trời: Là một kiểu tra tấn của thời cổ đại tại Trung Quốc, người tù bị l.ột trần, quấn trong bao tải, ngâm vào thùng dầu, treo lên một cây cột sau đó châm lửa đốt. Người tù nhân sau khi bị châm lửa sẽ bốc cháy, ngọn lửa cháy cao như ngọn đèn trời.
*Trung y: Áo lót mang bên trong các bộ đồ cổ trang
*Tâm y: áo yếm
Nam nhân nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, làn da tái nhợt không còn chút máu. Mạch đập càng lúc càng yếu, vị Thái y trẻ tuổi bình tĩnh mà thu tay về, viết một đơn thuốc giúp phục hồi lại nguyên khí sau đó khom người lui ra ngoài.
Ngay khi Thái y vừa ra khỏi đại điện, nam nhân bị thương đang “hấp hối” nằm trên giường bệnh bỗng nhiên mở bừng mắt, đôi mắt kia vô cùng lạnh lẽo.
Ninh Ân phun viên thuốc bị đè ở dưới lưỡi ra, co chân lại đứng dậy nói: “Đuổi theo hắn ta.”
Thái y không trở lại Y viện mà là đi vòng một vòng, sau đó tiến vào một quán trọ.
Không bao lâu sau, một con chim bồ câu bay ra từ sân sau của quán trọ, bay về phía đông.
Con chim ưng xám trên sườn núi nghiêng nghiêng đầu, bay sát theo nó.
Hai canh giờ sau, trước đại lao của Hình bộ trong phủ Tĩnh vương.
Ninh Ân mang một bộ y phục màu đen làm từ lông cáo bước từ trên kiệu xuống, con chim ưng xám bay một vòng trên không trung sau đó ngoan ngoãn đáp lên cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Đi dọc theo thềm đá u ám, nối xuống tận tầng cuối cùng, một luồng khí âm u và thối rửa thổi vào trong mặt.
“Ta thật không ngờ, Thất điện hạ lại có thể làm đến bước này.”
Thôi Ám bị xích sắt trói chặt trên giá, mũi miệng đầy máu nhưng vẫn cố nở một nụ cười lạnh nhạt: “Nếu như Ninh gia các ngươi và ta không có mối thù diệt tộc, thì có lẽ điện hạ cùng với ta đã có thể vui vẻ trò chuyện cùng nhau như người cùng một thế giới rồi.”
Ninh Ân bắt chéo chân ngồi xuống ghế, sửa sang lại tay áo sau đó nói: “Chính ngươi là người đã dời lực chú ý của Ninh Đàn lên Ngu Linh Tê, năm lần bảy lượt nhằm vào nàng ấy.”
Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo sự cứng rắn.
“Ai bảo nàng ta lại là nữ nhi của Ngu Uyên.”
Thôi Ám bật cười: “Ngu Tân Di, Ngu Linh Tê… các nàng ta đáng ra phải bị bắt giữ như những người trong dòng tộc của ta, nếm thử sự nhục nhã khi bị người khác tra tấn.”
Nếu không phải vì Ngu gia quá may mắn thì kế hoạch của hắn ta đã sớm thực hiện được rồi.
Thôi Ám dám thoải mái thừa nhận như vậy là bởi vì hắn ta biết rằng Ninh Ân sẽ không giết hắn ta.
Trong tay hắn ta nắm giữ quá nhiều bí mật của Hoàng hậu, nếu như Ninh Ân muốn loại bỏ hoàn toàn chướng ngại vật, thì hắn nhất định phải lấy được khẩu cung của hắn ta, buộc hắn ta trở thành nhân chứng.
“Có phải ngươi đang nghĩ rằng chỉ cần một ngày ngươi không chịu khai ra thì sẽ lại thêm một ngày bổn vương không thể giết ngươi.”
Giọng nói đầy khinh thường của Ninh Ân vang lên: “Thật đáng tiếc, người như ta đây khi làm việc chỉ quan tâm là có thích hay không, chưa bao giờ quan tâm đến đạo lý.”
Tâm tư của Thôi Ám bị đoán trúng, nụ cười trên khóe miệng chợt cứng đờ.
“Lo lắng cái gì?”
Ninh Ân đặt ngón tay lên huyệt thái dương, gương mặt tuấn mỹ mang vẻ khó lường: “Ngươi động đến người mà bổn vương đặt trên đầu quả tim, nếu chỉ chết đi như vậy thì quá có lợi cho ngươi rồi.”
Hắn vừa nâng tay lên, lập tức có một tên thuộc hạ mang đến chồng võng sa* bằng bạc ám khói.
Thôi Ám đã từng xử lý qua nhiều người như vậy, đương nhiên hắn ta biết loại dụng cụ tra tấn võng sa này nhìn qua thì có vẻ đẹp mắt, nhưng thực ra lại vô cùng lợi hại.
Chỉ cần buộc tấm võng sa này lên trên thân thể, thịt sẽ lập tức phồng ra từ các ô như là vảy cá, sau đó có thể dùng một con đao nhỏ sắc bén cắt bỏ từng mảnh, từng mảnh thịt một ở trên người xuống…
“Ba ngày, một ngàn đao, bổn vương sẽ từ từ chơi với ngươi.”
Nói đến đây, Ninh Ân hơi dừng lại rồi mỉm cười: “Suýt nữa thì quên mất, Thôi Đề đốc chắc cũng chưa được tới hai lạng thịt, không cần đến một ngàn đao.”
Khuôn mặt bình tĩnh và thong dong của Thôi Ám cuối cùng cũng nứt ra, để lộ sự nham hiểm và ác độc vốn có.
Hắn ta cười lớn lên, lạnh lùng nói: “Được, tốt lắm… Thanh đao của điện hạ phải đủ sắc bén mới được…”
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta không thể nói được nữa.
Ninh Ân đi ra khỏi đại lao, ngồi vào trong kiệu, cầm lấy chiếc khăn ướt do người hầu đưa đến, lau khô từng ngón tay của mình.
Hắn thay đổi bảy tám cái khăn, cho đến khi những ngón tay trắng nõn thon dài bị lau đến đỏ lên, lúc này hắn mới mở nắp của lò sưởi nhỏ ra, để hương gỗ lạnh lẽo cuốn đi mùi máu tươi trên cơ thể.
Nếu nước trong không đủ để rửa đi sự dơ bẩn trên tay thì đổi sang thứ khác mềm mại và sạch sẽ hơn để tẩy rửa nó.
Ninh Ân nắn vuốt ngón tay, đặt miếng ngọc bích đen được chạm khắc tinh xảo trong lòng bàn tay xuống, thản nhiên nói: “Đến Ngu phủ.”
Đã hai ba ngày kể từ khi trở về phủ, Ngu Linh Tê sẽ thường xuyên ra tráo phòng ở sân sau ngồi một lúc.
Ánh tà dương nhẹ nhàng chiếu xuống bên cửa sổ, nơi này vẫn giữ lại dáng vẻ như lúc Vệ Thất rời đi, mỗi chiếc bàn, chiếc ghề dường như vẫn còn vương lại hơi thở của hắn.
Nàng đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nhìn thấy một chiếc lá phong còn sót lại theo ngọn gió bay xuống, rơi trên chiếc bàn ở bên cạnh cửa sổ.
Ngu Linh Tê nhặt chiếc lá phong lên, phiến lá như ngọn lửa, sau khi trải qua một mùa đông rét buốt cùng mưa bão gió tuyết, chúng vẫn giữ được màu đỏ tươi của riêng mình.
Nàng xoay tròn chiếc lá phong trong tay, sau đó cầm bút lên chấm vào nghiên mực, viết xuống hai hàng chữ cực nhỏ trên chiếc lá phong:
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
(Dịch: Nguyện ta như sao, người như trăng. Đêm đêm lấp lánh tỏ cùng đôi.)
Sau khi đặt bút xuống và chờ khô, nàng khẽ đọc nó lên, không nhịn được mà đoán xem lúc này Ninh Ân đang làm gì.
“A hoàn nói đến rượu mơ pha ớt muội cũng không chịu uống, vậy mà lại chạy tới đây ngồi ngẩn ngơ một mình.”
Giọng nói của Ngu Hoán Thần truyền đến từ phía sau, hắn đi đến ngồi xếp bằng đối diện với Ngu Linh Tê, nhìn muội muội của mình một lúc lâu: “Vẫn đang nghĩ về những gì mà phụ thân nói sao?”
Ngu Linh Tê đè chiếc lá phong dưới cái chặn giấy, thu lại tâm tư nói: “Huynh trưởng, vì sao cha lại không thích Ninh Ân?”
Đây là vấn đề mà kiếp trước nàng chưa từng gặp phải.
Ở kiếp trước, nàng sống cô độc một mình mà không phải lo lắng gì, muốn đi theo Ninh Ân thì theo, không cần quan tâm hay suy xét cái gì gọi là ràng buộc của thế tục, thanh phận hay lợi ích.
Nhưng ngày ấy khi trên xe ngựa quay về phủ Tĩnh vương, cha không nói một lời nào.
Từ nhỏ Ngu Linh Tê đã được yêu thương và cưng chiều, khi mà Ngu Uyên nói chuyện với nàng cũng sẽ theo bản năng mà nhẹ giọng hơn, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân của mình nghiêm nghị và im lặng như vậy.
Ngu Hoán Thần suy nghĩ một lát, sau đó chỉ hỏi một câu: “Tuế Tuế có biết Tĩnh vương đã xử lý những tên thích khách và cận thần tham gia vào Lễ hội đèn lồng đó như thế nào không?”
Đương nhiên là Ngu Linh Tê biết, nàng vẫn nhớ như in hình ảnh từ kiếp trước của mình.
Ngu Hoán Thần nói: “Một số người trong số đó là người tham dự giả, một số thì chỉ là người bị ép buộc phải tham gia sau đó liên lụy vào, nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều bị treo trên cọc gỗ dưới cửa cung, thắp đèn trời*”
“Là vì những người đó muốn giết hắn trước.”
Ngu Linh Tê giải thích: “Người khác muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người ngoài như chúng ta không có tư cách buộc hắn phải lấy ơn báo oán.”
“Đúng là như vậy, đứng ở cương vị là một người bề trên, huynh phải khen Tĩnh vương một câu rằng hắn đánh giết thực quả quyết, nhưng nếu với tư cách là muội phu của hắn thì huynh thấy hắn là người quá nguy hiểm.”
Ngu Hoán Thần dừng một lát sau đó mới nói tiếp: “Đương nhiên, đây không phải là thứ mà bọn ta quan tâm nhất.”
Hắn đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
“Đóng cửa lại, huynh xin nói vài lời đại nghịch bất đạo. Tĩnh vương đã đi đến vị trí này thì việc lên được ngôi vị Hoàng đế cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Mặc dù chính bản thân hắn không muốn trở thành Hoàng đế, nhưng với cương vị của hắn, những người dưới trướng của hắn cũng sẽ vì tiền đồ và lợi ích của tương lai mà tiến cử hắn lên ngai vàng.”
Ngu Hoán Thần thở dài, nhìn muội muội của mình, nghiêm túc nói: “Người tàn nhẫn nhất chính là Hoàng đế, đến lúc đó bảy mươi hai phi tần cùng tam cung lục viện, đứng sau mỗi nữ nhân đó đều là một gia tộc có góc rễ vướng víu khó gỡ, Tuế Tuế có thể chịu đựng sự tủi thân này sao? Một người kiêu ngạo như muội, thực sự có thể chấp nhận việc bản thân phải chia sẻ người nam nhân của mình với nữ nhân khác?”
Hắn nói: “Phụ thân không phải là không thích Ninh Ân, nhưng có rất nhiều việc cần phải cân nhắc cẩn thận, cho dù đó có là lập trường của một người cha hay là của một vị cận thần.”
Sự phân tích bình tĩnh của huynh trưởng như một hòn đá ném xuống biển, trong lòng Ngu Linh Tê bắn lên vô vàn bọt nước nhỏ.
Đúng vậy, đời này Ninh Ân chưa từng bị gãy chân, hắn vẫn khỏe mạnh, xuất thân thấp kém đã không còn là thứ có thể ngăn cản hắn tiến lên phía trước.
Hắn có muốn trở thành Hoàng đế không? Ngu Linh Tê không chắc lắm.
Điều duy nhất mà nàng chắc chắn đó chính là tình cảm của mình đối với Ninh Ân.
“Huynh trưởng, mặc dù trong mắt huynh muội và Vệ Thất chỉ mới quen biết nhau hơn một năm. Nhưng muội đã phải mất một thời gian rất lâu, rất lâu mới có thể hiểu được một điều.”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê cong cong, dịu dàng nói: “Trong lòng muội, chỉ có thể chứa được một mình Ninh Ân. Nếu đã như vậy, muội vì sao phải nhát gan rồi dừng bước chỉ vì một chuyện chưa xảy ra? Chẳng lẽ chỉ vì một người sợ bị té ngã liền không cho phép người đó được bước đi sao?”
“Tuế Tuế……”
“Muội tin tưởng hắn, cũng giống như cách mà muội tin tưởng huynh trưởng và cha sẽ không bao giờ làm muội tổn thương vậy.”
Rõ ràng giọng điệu của nàng vô cùng nhẹ nhàng còn mang theo ý cười, nhưng trong đó lại chứa đựng một sự mạnh mẽ và kiên định không thể giải thích được.
“Tiểu thư, Tĩnh Tĩnh Tĩnh…”
Hồ Đào chạy nhanh đến, đỡ lấy khung cửa “Tĩnh” một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Tĩnh vương điện hạ đến rồi!”
Ngu Linh Tê sửng sốt một lúc, không rảnh mà để ý đến Ngu Hoán Thần nữa, nàng nhanh chóng nâng váy lên chạy ra ngoài.
Ánh mặt trời cuối đông có màu trắng nhạt cùng chút hơi lạnh.
Tà váy của Ngu Linh Tê mang theo gió, giải lụa tung bay như làn khói, nàng xuyên qua những chiếc đèn lồng được trang trí cho tết Nguyên Tiêu trên hành lang, chạy thẳng đến sảnh chính nơi dùng để tiếp khách.
Quả nhiên Ninh Ân đang ngồi trên ghế chủ vị, hắn nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đen liền nhìn về phía nàng đang chạy qua.
Đôi môi hắn hơi mấp máy gần như không thể thấy được, không coi ai ra gì mà vẫy tay với nàng.
Hơi thở của Ngu Linh Tê có chút gấp gáp, nàng đi đến bên cạnh hắn.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên trong đại sảnh vang lên hai tiếng ho khan.
Ngu Linh Tê thoáng nhìn qua gương mặt biến đen lại nghiêm nghị của cha, vội vàng kiềm chế lại, quy quy củ củ mà hành lễ: “Điện hạ.”
Chỉ là đôi mắt kia vẫn trong veo, lộ ra tia sáng rõ ràng, không có chút xấu hổ hay kiêng dè nào.
“Lại đây.”
Trước mặt Ngu Uyên và Ngu Tân Di, Ninh Ân thản nhiên đưa tay lên nhéo nhéo má Ngu Linh Tê, như thể đang ước lượng xem hai ngày nay nàng về nhà đã tăng thêm được bao nhiêu lạng thịt.
Gầy đi một ít rồi, người của Ngu gia hầu hạ như thế nào vậy?
Ninh Ân nheo mắt lại.
Thấy sắc mặt của phụ thân càng ngày càng phức tạp, Ngu Linh Tê đành phải kéo cánh tay của Ninh Ân xuống, nhỏ giọng nói: “Sao chàng lại tới đây?”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Bổn vương đến đón Tuế Tuế về phủ.”
Ninh Ân vô cùng bất mãn mà hạ tay xuống, đặt trên đầu gối gõ gõ: “Nếu người đã đến đây rồi vậy thì ta không quấy rầy Ngu tướng quân nữa.”
Có lẽ Ngu Uyên chưa bao giờ thấy một người nào đến lấy đi viên ngọc quý trên tay của mình mà lại có thể ăn nói một cách hùng hồn như vậy, nhất thời nghẹn đến mức cổ cũng căng ra.
Người này cùng với người khi làm Vệ Thất quả thực là hai mặt khác nhau.
Nhưng Ngu Tân Di đã lập tức phản ứng lại, nói thẳng: “Tuế Tuế sẽ ở lại khuê phòng, vẫn chưa xuất giá thì sao có thể ở trong phủ đệ của điện hạ được?”
Ninh Ân nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng: “Vậy bây giờ bổn vương sẽ lập tức gửi sính lễ đến.”
Ngu Linh Tê mím môi, dùng ánh mắt ra hiệu với Ninh Ân, ý nói: Chàng muốn làm gì, sính lễ ở đâu?
“Ngu tướng quân là người ngay thẳng, sẽ rất coi thường việc bổn vương đưa vàng bạc châu báu đến, cho nên ta đổi sang một món sính lễ có ý nghĩa hơn vậy.”
Hắn phất tay lên, lập tức có người hầu mang một cái khay đi vào, bên trên đặt một búi tóc xoăn bị cắt xát đến tận gốc.
“Đây là?”
Ngu Tân Di chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra: “Điện hạ đã bắt được Thôi Ám rồi sao?”
“Phần sính lễ này, đã vừa lòng chưa?”
Ninh Ân hỏi.
Ninh Ân có chuẩn bị mà đến, Ngu Uyên chuyển sự chú ý lên nữ nhi nhà mình.
Ánh mắt kia nặng trĩu, nhưng lại vô cùng quan tâm.
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lúc, cuối cùng lùi về sau một bước, quỳ xuống đối diện với Ngu Uyên.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong sảnh đều mang vẻ mặt khác nhau.
Ánh mắt của Ninh Ân có chút lạnh lẽo.
Ngay cả khi tức giận, hắn cũng chỉ dám dùng miệng để trừng phạt Tuế Tuế.
Không ai có thể phạt nàng quỳ gối, ngay cả khi đó là cha của nàng.
Ninh Ân đứng dậy, cúi người đỡ lấy vai của Ngu Linh Tê, đôi mắt u ám nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Tuế Tuế muốn tự mình đứng lên, hay là để bổn vương khiến cho mọi người ở đây quỳ xuống chung với nàng.”
Hàng lông mi của Ngu Linh Tê khẽ chớp, xoa nhẹ lên bàn tay của Ninh Ân để trấn an hắn.
“Cha.”
Nàng nhìn về phía phụ thân, người mang dáng vẻ mạnh mẽ nhưng lại đang vô cùng đau lòng, nói thẳng tâm tư của mình ra: “Cha, đây là Tĩnh vương điện hạ, là người mà trong lòng con đã xác định. Con sẽ không vì y mà vứt bỏ công ơn dưỡng dục của cha. Nhưng mong cha có thể xem con như một nữ tử bình thường, đồng ý cho con lựa chọn người mà con yêu.”
Trong sảnh chính im lặng.
Ngu Linh Tê thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói: “Bây giờ con muốn ở một mình với người trong lòng của con một lát, mong cha cho phép.”
Nói xong, nàng chắp tay hành lễ sau đó đứng dậy, nắm tay Ninh Ân kéo ra ngoài.
Ánh tà dương trải dài trên nền đất như sợi kim sa.
Ngu Hoán Thần bước ra từ hành lang, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía phụ thân của mình, lắc đầu.
Chiếc váy sáng màu của Ngu Linh Tê đan chồng lên với bộ y phục có màu gỗ đàn hương của Ninh Ân, nếu như không quan tâm đến những thứ không thể xác định kia của tương lai, thì đôi người trẻ tuổi trước mắt này thực sự là một bức họa tuyệt đẹp với nhiều màu sắc.
Ngu Linh Tê mang Ninh Ân ra sân sau.
Bước vào tráo phòng thêm lần nữa, bộ y phục màu tím của gỗ đàn hương trên người Ninh Ân đã rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là một loại khí chất cao quý không gì có thể sánh được.
“Tuế Tuế đang suy nghĩ nên lấy lý do gì để kéo dài thời gian quay lại vương phủ sao?”
Ninh Ân thuận theo nàng mà ngồi đối diện với án kỉ, vươn tay ra phủi đi lớp bụi trên tà váy bị dính phải khi quỳ trên đất lúc nãy của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê không biết giọng nói này của hắn là có đang tức giận hay không, vậy nên chỉ có thể mỉm cười giải thích: “Cha có nỗi lo lắng riêng của mình, sợ ta khi gả vào hoàng tộc sẽ phải chịu tủi thân. Việc chúng ta phải làm là dùng hành động thực tế để đánh tan đi những lo lắng này của ông ấy.”
Ninh Ân dùng tay chống cằm, hỏi: “Gạo nấu thành cơm còn chưa đủ để xua tan đi nỗi lo lắng của ông ấy sao?”
Khi nghe nhắc đến vấn đề này, Ngu Linh Tê lập tức trở nên bối rối, trái tim cũng nóng bừng lên.
Cơ thể thật vất vả mới có thể hồi phục thật tốt, bây giờ đột nhiên lại mơ hồ có chút đau nhức.
“Những cặp đôi bình thường đều là sau khi yêu nhau, cha nương cảm thấy yên tâm thì mới có thể cho phép thành thân.”
Đôi mắt của Ngu Linh Tê như một hồ nước mùa thu, nhẹ giọng nói: “Ta cùng với điện hạ vẫn chưa có yêu đương nghiêm túc đâu.”
Đây là sự thật của cả hai kiếp.
Ninh Ân cười như không cười, chỉ im lặng nhìn nàng, có chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, anh tuấn không tì vết.
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nói ra lời nói chẳng tốt đẹp chút nào!
Ninh Ân nghiêm túc, dùng ánh mắt trìu mến nói với nàng: “Đêm trước đã “yêu” sâu như vậy rồi, vẫn không tính sao?”
“…” Ngu Linh Tê bực mình liếc hắn một cái.
Nàng cố gắng kéo chủ đề chính quay về, lấy ra chiếc lá phong có ghi câu tâm tình của mình được đè dưới chặn giấy ra, đẩy đến trước mặt Ninh Ân.
Ninh Ân thuận tay cầm nó lên, hơi nhướng mày nói: “Một chiếc lá?”
Sau đó hắn nhìn thấy vài chữ nhỏ trên chiếc lá phong, ánh mắt hơi ngừng lại.
“Nguyện ngã như tinh, quân như nguyệt. Dạ dạ lưu quang tương tiểu khiết.”
Thấy Ninh Ân nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt Ngu Linh Tê không cầm lòng được mà cũng dịu dàng hơn: “Một phiến lá gửi gắm tương tư, đưa cho Vệ Thất, đây mới đúng là yêu đương.”
Vệ Thất…
Đã rất lâu rồi Ninh Ân không nghe thấy tên gọi này, rất hoài niệm.
Hắn cẩn thận đặt chiếc lá phong sang một bên, hàng chữ hướng lên trên, lại nhìn nó một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mỉm cười nói: “Lại đây, bổn vương sẽ cho Tuế Tuế một món quà đáp lễ.”
Ngu Linh Tê vừa thấy nụ cười dịu dàng này của hắn, lập tức cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
“Không có giấy.”
Nàng chần chừ nói.
“Không sao, trước mắt đã có một làn da trắng như tuyết đây rồi.”
Trong lúc nói chuyện, đôi tay của Ninh Ân cũng ôm chặt lấy eo của Ngu Linh Tê, dễ dàng đỡ nàng ngồi lên trên án kỉ.
“Chàng làm gì vậy…”
Ngu Linh Tê theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Ninh Ân dùng một tay ấn lên vai, một tay khác thì đặt lên eo nàng, kéo nhẹ, áo choàng và trung y* liền tuột xuống khuỷu tay, để lộ ra tâm y* màu hồng phấn cùng với phần eo lưng trắng nõn đầy tinh xảo.
Ngu Linh Tê vô thức mà rùng mình, sau lại thấy Ninh Ân cúi xuống dán lên người nàng, lớp vải của y phục với chất liệu mềm mại cọ lên lưng khiến nàng hơi run rẩy.
“Đừng cử động.”
Ninh Ân dùng tư thế nửa giam cầm mà bóp eo nàng, giọng khàn khàn nói bên tai nàng.
Hắn từ từ cầm bút lên, chấm mực, sau đó bắt đầu viết lên vùng eo trắng như tuyết kia.
*Võng sa: một loại hình cụ dùng để tra tấn tù nhân trong thời phong kiến ở Trung Quốc, nó có dạng như một lưới thép.
*Thắp đèn trời: Là một kiểu tra tấn của thời cổ đại tại Trung Quốc, người tù bị l.ột trần, quấn trong bao tải, ngâm vào thùng dầu, treo lên một cây cột sau đó châm lửa đốt. Người tù nhân sau khi bị châm lửa sẽ bốc cháy, ngọn lửa cháy cao như ngọn đèn trời.
*Trung y: Áo lót mang bên trong các bộ đồ cổ trang
*Tâm y: áo yếm
Danh sách chương