Ngu Linh Tê tỉnh lại, eo còn sót.

Xiêm y với sách nhỏ rải rác ngổn ngang ở trên mặt đất, hiếm khi thấy Ninh Ân không dậy sớm, hắn nằm nghiêng thiu thiu ngủ ở bên giường, vạt áo dưới tản ra mơ hồ lộ ra đường viên căng đầy.

Ngu Linh rũ mắt xuống nhìn kỹ, màu đỏ xinh đẹp của hình xăm đã rút đi, lại hóa thành vết thương lạnh trắng.

Nàng nhịn không được đưa ngón tay trỏ ra, mới vừa đụng vào ngực đã bị Ninh Ân đưa tay ra nắm lấy, bọc ở trong lòng bàn tay.

“Nàng muốn nhìn con dấu sao?”

Hắn mở mi mắt ra, con ngươi sơn lại ý cười và tinh thần sáng lạng.

Ngu Linh Tê giật giật vòng eo tê dại của mình, thức thời rút ngón tay về nói: “Không được, không được, hôm nay còn phải đi miếu lễ nữa.”

Ninh Ân thờ ơ vô tình, trầm giọng nói: “Bổn vương đang muốn nhì con dấu của Tuế Tuế.”

Dứt lời, hắn chậm rãi vén chăn đệm lên, cúi người hôn xuống.

Lúc cung nữ đi vào dọn dẹp, thật sự Ngu Linh Tê không có thấy.

Cũng may, người hầu với cung nữ trong vương phủ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cái gì không nên nhìn thì tuyệt đối không nhìn, không nên hỏi thì tuyệt đối không mở miệng, lúc này nàng mới tìm lại vẻ mặt dày với người hầu ở kiếp trước.

Chưa kể, bây giờ nàng là nữ chủ nhân chân chính của cái vương phủ này, nên chậm rãi và bình thản là chuyện thường.

Đến giờ thìn, Ngu Linh Tê trang điểm xong rồi thay một bộ xiêm y trang trọng, cài trâm hoa điền lên búi tóc rồi cùng Ninh Ân ngồi xe đi tới Thái Miếu bái tế trước.

Cấm quân phụ trách hộ tống mở đường, còn Ngu Tân Di dẫn theo trăm kỵ ty bảo vệ hai bên xe. Nàng ấy nhìn thấy muội muội bị chăm sóc đến ngoan ngoãn, trên mặt cũng càng ngày càng xinh đẹp hơn năm xưa, trong mắt nữ võ tướng tư thế hiên ngang lộ ra ý cười khen thưởng trong mắt.

“Tỷ tỷ, Tiết Sầm sao rồi?”

Trước khi lên xe, Ngu Linh Tê tận dụng cơ hội đối mặt hỏi tỷ tỷ một câu.

“Sáng nay đã ói một lần máu, có điều chưa chết, Ngu Hoán Thần với thái y đang trực ngày đêm điều trị cho hắn.”

Nhắc tới việc này, Ngu Tân Di đã tức đầy bụng: “Tên đó nhận hết tội lỗi của hai kẻ ngốc lên người mình, dù cắn chết vẫn nói việc hạ độc do một mình hắn gây ra, một lòng chịu chết để tạ tội. Tiết Nhị lang tay trói gà không chặt đi giết người, ai tin? Đến thời khắc này còn giải vây cho hung thủ, thật không biết trong đầu óc đó chứa đựng những gì.”

Ngu Linh Tê míu môi.

Nàng biết từ khi Tiết Sầm bắt đầu uống ly rượu độc đó, hắn đã không có ý định sống tiếp.

Mối hận giết tình đoạt vợ với việc ám sát Hoàng tử là hai chuyện khác nhau, vế trước chỉ cần một người đền mạng mà vế sau thì mang tai họa đến cho cả nhà.

Tiết Sầm muốn dùng cái chết của mình để bảo toàn cho người của Tiết gia từ trên xuống dưới. Hắn còn khờ dại cho rằng, thế giới này sẽ có cách trọn vẹn giữa hai bên.

“Tuế Tuế, mắt nàng lại đảo loạn, đang nghĩ cái gì nữa rồi?”

Không khí trong xe chìm xuống, Ninh Ân mặc vươn bào màu tím nhạt trên người, ngồi ở đó.

Ngu Linh Tê hoàn hồn, nâng mắt cười: “Trời hơi âm u, không nghe thông báo là trời mưa.”

Mây phủ che đi mặt trời, gió thổi vào trong rèm châu của khung xe vang lên tiếng đinh đang.

Ninh Ân nhấc mi mắt, vành môi cong lên: “Thật sao? Bổn vương thấy ánh mặt trời còn rất chói lóa.”

Ngu Linh Tê liếc nhìn bầu trời đen tối bên ngoài, buồn cười nói: “Chàng lại dỗ thiếp, có ánh mặt trời đâu chứ?”

Ninh Ân không lên tiếng, nhìn nàng hồi lâu, sau đó đưa tay lên giữa không trung chỉ vào con ngươi sáng rực của nàng.

Mi mắt rung nhẹ, đựng đầy ánh sáng giống như ngân hà đang chuyển động.

Thái Miếu kính cẩn và nghiêm trang, linh vị sắp xếp như núi rừng sừng sững, ngọn đèn sáng như biển chiếu khuôn mặt lạnh nhạt không chút rung động của Ninh Ân.

Hắn không có chút kính nể nào với mấy đồ vật xung quanh này, lúc nhìn linh bài cũng bằng nửa con mắt, thậm chí còn mang chút ý chê cười nhàn nhạt.

Nếu không phải muốn chiêu cáo thiên hạ rằng Ngu Linh Tê đã là nương tử của hắn, để cho bách quan nằm rạp dưới gấu quần nàng bái lễ, Ninh Ân cũng chưa chắc nể mặt bước chân đến nơi này.

Đi đến Thái Miếu rồi đi ngang qua khán đài, xe ngựa lập tức khởi hành về cung.

Dựa theo lễ nghi, sau khi bài miếu, Vương phi vẫn cần đi đến cung Trường Dương bái kiến Hoàng đế.

“Lão già Hoàng đế cũng biết hưởng thụ đấy chứ, cảnh xuân ở ngự hoa viên với Bồng Lai Trì cũng không tệ.”

Ninh Ân lại nói: “Tuế Tuế rảnh rỗi thì qua đây đi dạo, còn cung Trường Dương không cần đi, không sạch sẽ.”

Dám căm ghét chỗ ở của Hoàng đế không sạch sẽ chắc cũng chỉ có Ninh Ân là người đầu tiên.

“Chàng không vào cung sao?” Ngu Linh Tê vội hỏi.

“Sao thế, không nỡ để vi phu đi à?”

Ninh Ân vờ chậm rãi nở nụ cười, giọng cười trầm thấp và tao nhã: “Vậy đi bắt cá, chỉ có thể oan ức Tuế Tuế tự tìm trò giết thời gian rồi.”

Cá trong câu nói của Ninh Ân, đương nhiên là cá lọt lưới.

Tiết Tung sao? Suy nghĩ một chút, Ngu Linh Tê lại chọt móc bàn tay của Ninh Ân cười noi: “Phu quân, thiếp nói cho chàng biết một chuyện, chàng đừng giận.”

Ninh Ân liếc sang, màu mắt sâu thẳm và bình tĩnh.

Ngu Linh Tê luôn cảm thấy nhất định Ninh Ân đã biết được nàng đang muốn nói cái gì, đôi mắt đẹp đẽ mà lành lạnh này làm cho nàng cảm giác nhìn thấu cả tâm tình.

“Nếu như có thể, thiếp nghĩ chàng tha cho Tiết Sầm một mạng.”

Ánh mắt nàng trong suốt, vẫn bình tĩnh mở miệng.

Ninh Ân giật giật đuôi mắt, vẻ mặt lười biếng nói: “Tuế Tuế nên biết vi phu không phải là người rộng lượng.”

“Vì thiếp biết cho nên mới không nghĩ dính dáng đến bất kỳ chuyện gì. Nhưng Tiết Sầm dùng cái chết để tác thành cho tất cả, như thế sẽ mãi mãi treo trong ký ức thật lâu, hay nhiều năm sau đó thiếp vẫn sẽ nhớ lại lúc hắn uống ly rượu độc kia.”

Ngu Linh Tê nhờ tay áo bào che đi mà nắm lấy ngón tay của hắn nói: “Thiếp không muốn như thế.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trong lúc đó, nàng với Ninh Ân không cần bất cứ kẻ nào tác thành.

Mà kẻ lợi dụng sự ngu dại và chân thực của Tiết Sầm, cũng không nên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Ninh Ân trở tay trói đầu ngón tay của nàng lại, không nói bỏ qua, cũng không nói được.

“Nàng có nghe tiếng chuông vàng kêu không?”

Hắn hỏi câu không liên quan đến vấn đề.

Ngu Linh Tê ngẩn người, theo tầm mắt hắn nhìn tới, dưới lọng che có hai chuỗi chuông vàng nhỏ đang lắc lư nhẹ nhàng theo di chuyển của xe, phát ra tiếng kêu vui tai.

Nàng cong mắt, dịu dàng nói: “Nghe thật vui tai.”

Ninh Ân làm một dáng vẻ thâm sâu khó dò và chính đáng, chậm rãi nheo con ngươi lại không biết đang tính toán cái gì.

“Trước hoàng hôn, ta đến đón nàng.” Trước khi xuống xe, hắn còn nói câu đó.



Ninh Ân đổi xe ngựa, đi tới Đại Lý tự một chuyến.

Trong chính điện xử lý công vụ, có một nam nhân tay đầy bụi bẩn đang núp ở một góc ngơ ngác móc người gỗ trong tay ra.

Ở trong các hoàng tử An Vương, người này đứng hàng thứ ba, là một kẻ ngu si đần độn.

Năm ngoái ép Thái tử thoái vị, Tĩnh vương đã lấy thế như sấm nhanh chóng quét sạch đường triều*, dường như Hoàng đế phát hiện ra cái gì đó lập tức đưa Tam hoàng tử ban thưởng làm Phong vương rồi chuyển nhà ra ngoài cung vương phủ.

(*) Đường triều gồm chính trị, các quan theo vua đời trước, sắp xếp người của mình vào… làm như đổi mới một bộ máy.

Tính ra Tam hoàng tử cũng có hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi gì đó rồi, nhưng vẫn nhỏ yếu giống như thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi, gò má gầy gò, nhìn có phần dịu dàng của nữ nhân.

Tay chân dáng vẻ hắn rất vụng về, đột nhiên bị “mời” đến nơi xa lạ sống, nên nhìn khá hoảng sợ và mờ mịt, trong móng tay móc tất cả đều là vụn gỗ, máu me đầm đìa.

Ninh Ân rất hứng thú lấy người gỗ của hắn, không có chút nôn nóng.

“Tam hoàng huynh đưa quà tặng tân hôn, nên bản vương nhận.”

Hắn lạnh nhạt nói: “Hiện tại, tới bản vương đáp lễ.”

“Ngươi là ai?” Tam hoàng tử thật giống không quen hắn, thoáng nghiêng nghiêng đầu.

Con ngươi của hắn đen láy, hầu như không có ánh sáng, cả người hiện ra sự ngu dốt giống như một con rối bằng tượng đất.

“Trong tay ngươi là người gỗ chơi không vui đâu.”

Ninh Ân gõ gõ đốt ngón tay: “Bản vương đưa một người cho ngươi chạm thì sao?”

Hắn nâng mắt lên một chút, có một người áp giải một người tới.

Là Tiết Tùng.

Hắn ta bị quấn cả người trên cọc gỗ, tầm mắt chuyển sang nhìn Tam hoàng tử, tức giận nhìn Ninh Ân.

“Có giỏi thì ngươi giết ta đi!” Tiết Tung nổi giận nói.

“Giết? Ngươi chưa đủ tư cách đó.”

Ninh Ân sử lại chút tay áo bào: “Tiệc tân hôn của bản vương không thích hợp thấy máu.”

“Ngươi…”

Rất nhanh, Tiết Tung đã không nói ra được một một câu đầy đủ, chỉ có thể gào thét đau đớn.

Sau hai khắc đồng hồ, các khớp xương tay chân của Tiết Tung đều mềm nhũn ra buông xuôi. Ninh Ân lấy rối giơ tay của hắn lên, tay của hắn đã mềm mại cầm lên đụng một chút vào chân hắn, chân hắn hơi lắc lư, dường như chỉ cần thêm mấy sợi tơ nữa có thể điều khiển hắn làm bất cứ động tác nào.

“Người rối này thích không?”

Ninh Ân vứt rối đi, hài lòng hỏi.

Tam hoàng tử nhìn quét mắt qua cơ thể mềm như nước của Tiết Tung, sững sờ một lát ngập ngừng nói: “Vui… Thích.”

Ninh Ân gật gù: “Tam hoàng huynh có thể sống đến cuối cùng cũng có nguyên nhân. Chỉ tiếc…”

Hắn bật cười, giơ tay mò đến huyệt vị sau đầu của Tam hoàng tử: “Đáng tiếc cả đời đều là kẻ ngốc, mới có thể sống được lâu như vậy.”

“Ngươi định làm gì?”

Tiết Tung trợn to hai mắt, mắt đỏ gào thét: “Ngươi buông hắn ra!”

Hồi ức xẹt qua đầu óc, Tiết Tung nhớ tới thời niên thiếu những năm tháng ấy tựa sát vào nhau vượt qua, nhớ tới sự nhục nhã phải chịu và nói chuyện thâu đêm.

Hắn ta ở Tiết gia không có tiếng tăm gì, sống dưới cái bóng. Chủ thượng là người duy nhất tin tưởng năng lực của hắn, cũng dùng tính mạng nhờ cậy vào người hắn.

Vì một phần tin tưởng này, hắn có thể hi sinh tất cả.

Nhưng hiện tại hắn chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng kia suy yếu, mềm mại ngã nhào trên đất, ánh mắt dần dần hóa thành trống rỗng và mờ mịt như người gỗ.

“Á! Á!”

Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng trong đại điện, lại tức khắc im bặt, yên tĩnh lại.

Ninh Ân nhận khăn của người hầu đưa tới, tiện thể đi tới ngục lao một chuyến.

Có lẽ nhờ sự chào hỏi của Ngu Hoán Thần, Tiết Sầm vẫn chưa chịu sự khắt khe, còn nằm một mình trong căn phòng, căn phòng này được quét dọn đến mức rất gọn gàng và sạch sẽ, đồ ăn trang trí đều có đầy đủ.

Nhìn thấy Ninh Ân đi ra từ bóng tối, trên nét mặt bệnh trạng của Tiết Sầm xẹt qua tia ngạc nhiên, lập tức nhanh chóng thoải mái.

“Không cần hỏi, ta nhận tội hết, tất cả mọi chuyện đều một mình ta làm.”

Hắn ngồi dựa vào tường mà nhắm mắt, màu môi hiện lên màu đỏ chút quỷ quyệt: “Chém đầu hay đợi độc của ta phát chết cũng được, muốn làm gì thì làm.”

Ninh Ân nhìn Tiết Sầm chật vật một lúc, giống như đang quan sát thứ lạ kỳ của người nào đó.

Sau đó đưa ra kết luận: “Không những đầu óc của ngươi không được tốt, ngay cả da mặt cũng rất dày.”

Tiết Sầm tức giận ho khan không ngừng, trên vẻ mặt tái nhợt cũng hiện lên màu đỏ nhục nhã.

Ninh Ân vội vàng đi đón Ngu Linh Tê, không có thời gian ở đây phí lời, đặt một viên cuối cùng giải Bách độc lại rồi sai người cưỡng ép cho Tiết Sầm uống hết.

“Ngươi cho ta uống… Á á!”

Tiết Sầm không thể chịu đựng được đến mức hai mắt cũng bị nghẹn cho đỏ và ẩm ướt, hắn ôm yết hầu quỳ xuống trên mặt đất mà sặc, mặt đầy nước mắt.

Hiện tại “Bách Hoa Sái” không có thuốc giải, viên thuốc này chỉ có thể áp chế độc tính của hắn, miễn cưỡng giữ lại một mạng cho hắn.

Ninh Ân thản nhiên xì khẽ một tiếng, chậm rãi ra khỏi ngục tối. Trên gương mặt hoàng mỹ chậm rãi rút đi sự u ám, híp con ngươi lại hiện lên ý cười nhạt nhẽo.

Chết là đường giải thoát cuối cùng của kẻ yếu, sống sót nhưng phải chịu tội mới thú vị.

Vì lẽ đó vừa mới bắt đầu, hắn đã không có ý để cho Tiết Sầm chết.

Tuế Tuế không thể không coi thường tên đó, lại vì chuyện nhỏ này mà mở miệng nhờ vả hắn.

“Điện hạ, muốn đi tiếp tới nơi nào?” Cửa Đại Lý tự, có người hầu đang đợi lệnh.

Ninh Ân liếc nhìn sắc trời vẫn còn sớm.

Hắn suy nghĩ một chút mới nói: “Đi chợ, đến tiệm vàng.”

Muốn nghe Tuế Tuế lắc chuông vàng.



Vừa qua khỏi giờ dậu, Ninh Ân thật sự tới đón Ngu Linh Tê.

Đi dạo nửa ngày, Ngu Linh Tê về phủ đã mệt mỏi dựa vào trên giường nhỏ.

“Thật yếu ớt.”

Ngoài miệng Ninh Ân nói như thế, nhưng vén bào ngồi lên giường, nâng một chân nàng gác lên đầu gối của mình, vén gấu quần lên, nắm chặt xương chân mảnh mai cân xứng nhẵn nhụi nhẹ nhàng xoa bóp.

Lòng bàn tay nam nhân đang xoa nhẹ thịt nhỏ ở chân, nhiệt độ theo việc chà sát truyền vào trên da thịt, Ngu Linh Tê không phục vển mũi chân lên, nói: “Còn không phải vì tối hôm qua chàng…”

Ninh Ân tăng chút sức mạnh, cố ý hỏi: “Tối hôm qua làm sao?”

Lúc hắn hơi động, trong ống tay áo đã truyền lên tiếng đinh đang nhỏ xíu như tiếng ve kêu, lại lanh lảnh hơn tiếng ve kêu.

Ngu Linh Tê sáp đến gần hắn, ánh sáng của chao đèn chiếu đến những hoa văn trên vải lụa, sáng rực rỡ.

Nghĩ tới một chút, ánh mắt nàng hạ dần xuống theo khớp xương tay thon dài của Ninh Ân tiếp tục rơi xuống tay áo bào không nhiễm một hạt bụi của hắn, không thấy vết màu gì.

“Chuyện của Tiết gia, chàng xử lý thật dễ dàng không?” Ngu Linh Tê chống cơ thể lên hỏi.

Ninh Ân như nhìn thấy tâm tư của nàng, nở nụ cười lười nhát, lơ là: “Trong vòng bảy ngày tân hôn với Tuế Tuế, bản vương sẽ không giết người.”

Còn những kẻ tìm chết thì sẽ không xen vào.

Ngu Linh Tê “ừ” một tiếng, lại có suy nghĩ điều gì đó nói: “Thế Tiết Sầm cũng còn sống… Á!”

Ninh Ân không nhẹ không nặng mà ấn vào bắp đùi của nàng, hờn dỗi nói: “Đến lúc này rồi, nàng còn nhắc đến nam nhân khác, phải phạt mới được.”

Ngu Linh Tê nhướng đuôi mắt xinh đẹp lên, cũng không bị hắn lừa.

Tên nhóc điên này lúc tức giận sẽ không biểu hiện ra ngoài, càng sẽ không thể hiện biểu cảm không thích, thêm vào đó sẽ kiếm mọi kế làm mấy chuyện xấu xa.

Quả nhiên, tay của Ninh Ân tiếp tục đi lên, ánh mắt Ngu Linh Tê lập tức mềm nhũn ra, khép đầu gối chặn lại cánh tay của hắn.

Đinh đang, trong tay áo của hắn lại truyền đến tiếng kêu khẽ như có như không.

Ngu Linh Tê vội vàng nói sang chuyện khác.” Trên người chàng có thứ gì đang kêu vậy.”

Ninh Ân không chút lay chuyển.

Bóng người phủ lên người nàng, cả cơ thể Ngu Linh Tê căng thẳng, nhưng chỉ phút ngắn ngủi lại nói: “Thật sự có tiếng kêu.”

Ninh Ân đưa tay rút từ trong tay áo ra một hộp gấm bốn góc.

Mở ra là dây bệt màu đỏ hồng xỏ qua hai cái chuông vàng kêu đinh đang.

Chuông vàng này to chừng một hạt nhãn, được thiết kế rất tinh xảo, hoa văn chạm khắc hiện rõ từng đường nét. Ninh Ân huê huê chuông vàng trước mặt lập tức tiếng chuông thanh thúy như có như không vang lên.

“Ta quên mất cái này.”

Ninh Ân nắm chặt bàn chân Ngu Linh Tê muốn rút về, thắt dây chỉ đỏ hồng xỏ chuông vàng vào mắt cá chân của Ngu Linh Tê.

Chỉ bệch đỏ tươi đẹp, chuông vàng óng ánh, nổi bật lên làn da trắng loáng như mỡ đông của nàng cực kỳ quyến rũ.

Nhưng rất nhanh Ngu Linh Tê phát hiện cặp chuông vàng này không có giống như các cặp chuông vàng khác, âm thanh thấp hơn một chút, chỉ hơi động một chút đã nghe tiếng đinh đinh rất nhỏ, làm mắt cá chân rất ngứa.

“Tuế Tuế nói thích âm thanh của chuông mà, ta chế tạo một đôi cho Tuế Tuế. Từ đầu muốn cho nàng ngậm trong miệng, nhưng đáng tiếc lưỡi đồng vẫn chưa được sắp xếp đàng hoàng…”

Ninh Ân vươn tay chạm vào chuông, cảm xúc toại nguyện của hắn làm cơ thể nàng run rẩy, chớp mắt nói: “Nàng còn thích không?”

Ngu Linh Tê cắn môi nói không nên lời.

Chuông vàng vang lên lúc nửa đêm. Thì ra tên nhóc điên này ban ngày hỏi tiếng chuông vàng dễ nghe hay không là đang tìm cách làm việc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện