"Trác Du Hiên, chẳng lẽ anh lại muốn giam cầm tôi giống khi xưa hay sao?"
"Em muốn nghĩ như vậy thì tùy em, nói tóm lại anh sẽ không ly hôn đâu."
"Vậy thì anh sống với một cái xác chết đi!"
Thẩm Quân Dao hung hăng nói ra câu đó, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn Trác Du Hiên.
Nếu người đàn ông này cứ kiên quyết muốn giữ Thẩm Quân Dao cô lại, vậy thì hắn cứ giữ một cái xác không hồn đi.
Nếu không chịu buông tha, vậy thì cứ dày vò nhau đi! Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao, hản bất lực, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã nghẹn ứ lại phát không ra tiếng.
Hắn biết là như thế sẽ khiến Thẩm Quân Dao bị tổn thương, hoặc người con gái ấy sẽ nghĩ là hắn đang giam cầm cô, Trác Du Hiên không muốn làm như vậy nhưng cô vẫn cố chấp rời xa hắn, cho nên Trác Du Hiên mới phải làm như thể.
Hẳn tin rằng, trong thời gian sống chung, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ làm cho Thẩm Quân Dao lay động, hắn nhất định sẽ dùng sự chân thành và tình yêu để khiến người con gái ấy mở lòng và chấp nhận hản một lần nữa.
Thẩm Quân Dao, em không còn can đảm, vậy thì anh sẽ cho em.
Anh nhất định sẽ làm cho em yêu anh lần nữa.
Trác Du Hiên khẳng định là như vậy, nhưng liệu rằng người con gái đã từng chịu biết bao nhiêu là tốn thương ấy có chấp nhận hẳn một lần nữa hay không? Liệu hắn có thế chữa lành vết thương ở trong lòng của Thẩm Quân Dao hay không? Không biết chắc chắn bao nhiêu, nhưng Trác Du Hiên sẽ cố gắng hết sức mình, hắn nhất định sẽ khiến cho người con gái ấy rung động một lần nữa.
Hai người nhìn nhau một lát rồi Thẩm Quân Dao bỏ về, mặc kệ Trác Du Hiên cố chấp đứng ở đây đang suy nghĩ gì đó, cô cũng không muốn quan tâm.
Những ngày sau đó, Thẩm Quần Dao cũng không hề nhắc đến hai từ ly hôn, nhưng thái độ mà cô đối với Trác Du Hiên lại càng thêm phần lạnh nhạt hơn.
Nhưng chẳng lẽ cô không hiểu, hắn làm vậy là vì quá yêu cô hay sao? Vì yêu cô cho nên Trác Du Hiên mới nhất quyết giữ cô lại ở bên cạnh mình, vì yêu nên mới không muốn buông tay cô, chẳng lẽ Thẩm Quân Dao không chịu hiểu hay sao? Hôm nay, Trác Du Hiên ngủ dậy thì hắn thấy Thẩm Quân Dao sắc mặt tái nhợt, tay đang cầm cây chổi quét nhà, trán mướt mải mồ hôi.
Nhanh chóng chạy đến giật lấy cây chổi ở trong tay của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên lo lắng hỏi.
"Quân Dao, em làm cái gì vậy hả? Đây vốn là công việc của người giúp việc mà, sao em lại cầm chổi làm cái gì? Sức khỏe em vừa mới bình phục, không thể làm được việc nặng nhọc em có biết không?"
Thẩm Quân Dao lườm Trác Du Hiên một cái, cô không nói cái gì liền đi lấy một chiếc khăn lau ướt để lau bàn ghế.
Người đàn ông thấy vậy lại càng bực mình, hắn giật lấy chiếc khăn kia rồi vứt đi, đưa tay giữ chặt người của Thấm Quân Dao, gặng hỏi.
"Đang yên đang lành tự dưng em lại đi làm mây việc này làm cái gì thế? Người giúp việc trong nhà đâu hết rồi sao em lại phải làm những công việc này?"
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao không trả lời, hắn ngay lập tức gọi toàn bộ người giúp việc trong nhà ra đây, tức giận hỏi bọn họ.
"Mấy người chạy đi đâu mà phải để vợ tôi làm những việc này hả? Đây vốn là công việc của mấy người, nhưng cô ấy lại phải làm, nói đi, lý do là gì?"
"Cậu chủ, chúng tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng thiếu phu nhân nhất định đời làm, chúng tôi không thể ngăn được.
Mong cậu bỏ qua, nhưng thiếu phu nhân thật sự quá cố chấp, chúng tôi nói nhưng cô ấy không nghe".
"Em muốn nghĩ như vậy thì tùy em, nói tóm lại anh sẽ không ly hôn đâu."
"Vậy thì anh sống với một cái xác chết đi!"
Thẩm Quân Dao hung hăng nói ra câu đó, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn Trác Du Hiên.
Nếu người đàn ông này cứ kiên quyết muốn giữ Thẩm Quân Dao cô lại, vậy thì hắn cứ giữ một cái xác không hồn đi.
Nếu không chịu buông tha, vậy thì cứ dày vò nhau đi! Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao, hản bất lực, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã nghẹn ứ lại phát không ra tiếng.
Hắn biết là như thế sẽ khiến Thẩm Quân Dao bị tổn thương, hoặc người con gái ấy sẽ nghĩ là hắn đang giam cầm cô, Trác Du Hiên không muốn làm như vậy nhưng cô vẫn cố chấp rời xa hắn, cho nên Trác Du Hiên mới phải làm như thể.
Hẳn tin rằng, trong thời gian sống chung, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ làm cho Thẩm Quân Dao lay động, hắn nhất định sẽ dùng sự chân thành và tình yêu để khiến người con gái ấy mở lòng và chấp nhận hản một lần nữa.
Thẩm Quân Dao, em không còn can đảm, vậy thì anh sẽ cho em.
Anh nhất định sẽ làm cho em yêu anh lần nữa.
Trác Du Hiên khẳng định là như vậy, nhưng liệu rằng người con gái đã từng chịu biết bao nhiêu là tốn thương ấy có chấp nhận hẳn một lần nữa hay không? Liệu hắn có thế chữa lành vết thương ở trong lòng của Thẩm Quân Dao hay không? Không biết chắc chắn bao nhiêu, nhưng Trác Du Hiên sẽ cố gắng hết sức mình, hắn nhất định sẽ khiến cho người con gái ấy rung động một lần nữa.
Hai người nhìn nhau một lát rồi Thẩm Quân Dao bỏ về, mặc kệ Trác Du Hiên cố chấp đứng ở đây đang suy nghĩ gì đó, cô cũng không muốn quan tâm.
Những ngày sau đó, Thẩm Quần Dao cũng không hề nhắc đến hai từ ly hôn, nhưng thái độ mà cô đối với Trác Du Hiên lại càng thêm phần lạnh nhạt hơn.
Nhưng chẳng lẽ cô không hiểu, hắn làm vậy là vì quá yêu cô hay sao? Vì yêu cô cho nên Trác Du Hiên mới nhất quyết giữ cô lại ở bên cạnh mình, vì yêu nên mới không muốn buông tay cô, chẳng lẽ Thẩm Quân Dao không chịu hiểu hay sao? Hôm nay, Trác Du Hiên ngủ dậy thì hắn thấy Thẩm Quân Dao sắc mặt tái nhợt, tay đang cầm cây chổi quét nhà, trán mướt mải mồ hôi.
Nhanh chóng chạy đến giật lấy cây chổi ở trong tay của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên lo lắng hỏi.
"Quân Dao, em làm cái gì vậy hả? Đây vốn là công việc của người giúp việc mà, sao em lại cầm chổi làm cái gì? Sức khỏe em vừa mới bình phục, không thể làm được việc nặng nhọc em có biết không?"
Thẩm Quân Dao lườm Trác Du Hiên một cái, cô không nói cái gì liền đi lấy một chiếc khăn lau ướt để lau bàn ghế.
Người đàn ông thấy vậy lại càng bực mình, hắn giật lấy chiếc khăn kia rồi vứt đi, đưa tay giữ chặt người của Thấm Quân Dao, gặng hỏi.
"Đang yên đang lành tự dưng em lại đi làm mây việc này làm cái gì thế? Người giúp việc trong nhà đâu hết rồi sao em lại phải làm những công việc này?"
Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao không trả lời, hắn ngay lập tức gọi toàn bộ người giúp việc trong nhà ra đây, tức giận hỏi bọn họ.
"Mấy người chạy đi đâu mà phải để vợ tôi làm những việc này hả? Đây vốn là công việc của mấy người, nhưng cô ấy lại phải làm, nói đi, lý do là gì?"
"Cậu chủ, chúng tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng thiếu phu nhân nhất định đời làm, chúng tôi không thể ngăn được.
Mong cậu bỏ qua, nhưng thiếu phu nhân thật sự quá cố chấp, chúng tôi nói nhưng cô ấy không nghe".
Danh sách chương