"Được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.Thấy không khỏe thì cứ gọi anh!"
Thẩm Quân Dao cũng chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện, sau đó ngay lập tức người con gái ấy đã ngủ say mất lúc nào không biết.

Trác Du Hiên nhìn người con gái đang vùi đầu vào trong chăn kia, hẳn ta thở dài, bất lực bưng tô cháo gần như còn nguyên ra ngoài, để Thẩm Quân Dao một mình ở trong đó nghỉ ngơi.

Lúc Trác Du Hiên quay lại, Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng đã hạ sốt, Trác Du Hiên cũng an tâm hơn.

Tuy nhiên, nửa đêm, người con gái ấy lại một lần nữa sốt rất cao, làm Trác Du Hiên thức trắng đêm không cách nào ngủ được.

Lúc đó hắn nằm ở bên cạnh cô nhưng vì lo lắng cho Thẩm Quân Dao nên hắn đã không chợp mắt, vì thế nửa đêm khi phát hiện ra Thẩm Quân phát sốt thì người đàn ông đã ngay lập tức bật dậy rồi.

Thẩm Quân Dao sốt đến mức mê man, cho dù Trác Du Hiên có gọi như thế nào thì người con gái ấy vẫn không tỉnh lại, dường như cô đã rơi vào hôn mê.

Hắn định đưa Thấm Quân Dao đến bệnh viện nhưng bây giờ là nửa đêm, bệnh viện chắc gì đã còn người, không những vậy sợ đưa Thẩm Quân Dao ra ngoài sẽ khiến cô bị nhiễm lạnh.


Không còn cách nào khác, suốt cả đêm hôm ấy, Trác Du Hiên không hề chợp mäắt dù chỉ một chút, hẳn thức cả đêm để chăm sóc cho Thẩm Quân Dao.

Hết lau người rồi liên tục đo nhiệt độ cho Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên cả đêm hôm đó chạy đi chạy lại xung quanh căn phòng không biết bao nhiêu lần.

Người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, bởi vì lúc này hẳn chỉ để tâm đến Thẩm Quân Dao ra sao rồi thôi.

Cũng may, cuối cùng người con gái ấy cũng đã hạ sốt.

Cố gắng lắm Trác Du Hiên mới cho Thẩm Quân Dao uống được thuốc cảm, cho nên bệnh của cô cũng đã có phần nào thuyên giảm.

Từ đó tới sáng, Thẩm Quân Dao ngủ một mạch không biết gì, cô cũng không phát sốt nữa.

Thời gian của cô có lẽ đã không còn được lâu nữa rồi.


Ông trời cũng thật là nhẫn tâm, sao ông không để cho Thẩm Quân Dao chết khi bị tai nạn luôn đi, sao bây giờ mới bắt cô chết cơ chứ.

Thẩm Quân Dao bây giờ chết cũng chẳng nuối tiếc gì nữa, nhưng trước khi chết cô chỉ mong Trác Du Hiên ký vào đơn ly hôn, giải thoát cho cô mà thôi.

Thẩm Quân Dao không muốn làm ma của nhà họ Trác, cô muốn một cuộc sống tự do, không có gò bó.

Cô đã tìm cách để nói chuyện này với Trác Du Hiên nhưng người con gái ấy đến nói chuyện cũng khó khăn, huống chỉ là nói được rõ ràng rành mạch cơ chứ.

Những ngày này, Trác Du Hiên đã cho mời bao nhiêu chuyên gia, bác sĩ giỏi về nhằm giúp chữa bệnh cho Thẩm Quân Dao.

Thế nhưng, kết quả mọi lần đều như một, ai nấy đều lắc đầu chán nản nói với hắn.

"Trác thiếu, bệnh tình của vợ cậu đã không thể chữa được nữa rồi.Hơn nữa, theo kết quả kiểm tra, thời gian sống của cô nhà cũng đã không còn nhiều nữa đâu.Cậu hãy tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này để ở bên cạnh vợ mình đi"
Trác Du Hiên thật sự rất sốc khi nghe những lời nói đó của bác sĩ.

Vậy là Thẩm Quân Dao đã không còn sống được bao lâu nữa rồi hay sao? Cô sắp rời xa hắn rồi, hắn thật sự sắp đánh mất người con gái quan trọng nhất của đời mình rồi hay sao? Không, Trác Du Hiên không muốn, Thẩm Quân Dao không thể rời xa hắn sớm như thế.

Trác Du Hiên còn chưa bù đắp hết tất cả những lỗi lầm mà hắn đã gây ra cho cô mà, bao nhiêu những tổn thương mà Thẩm Quân Dao phải chịu còn chưa được chữa lành, cô làm sao có thể rời xa hắn sớm như vậy được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện