- Tôi nói thẳng cho cô khỏi bất ngờ, tôi không yêu cô và quan trọng hơn hết tôi là gay...Tôi hi vọng cuộc hôn nhân này, sẽ là giao dịch bí mật giữa tôi và cô...Cô giúp tôi che miệng thiên hạ. Tôi giúp cô nuôi các em cô ăn học đàng hoàng. Nếu không đồng ý, ngay bây giờ cô có thể rời khỏi đây. Có điều hãy suy nghĩ cho bố cô chút...

Tôi đứng như trời trồng, đờ hết người ra. Một lúc lâu sau mới định thần được:

- Hóa ra đây chính là mục đích của nhà anh....

- Không. Cô sai rồi. Là mục đích của riêng tôi, chứ không phải của bố mẹ tôi...

- Bảo sao anh có tiền, có địa vị lại nhắm mắt đồng ý lấy một đứa con gái nhà quê chân lấm, tay bùn như tôi...

- Tính tôi không thích lằng nhằng, cô cứ suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi...

- Tại sao là tôi, mà không phải người khác...? - Đàn bà với tôi 10 người như 1, giống nhau cả thôi...

- Được rồi...không cần suy nghĩ nữa. Anh đã cho vai thì tội gì tôi không diễn..Tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải cam kết dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải trợ cấp cho hai đứa em tôi học hết lớp 12.

- Ngược lại tôi cũng yêu cầu cô phải giữ bí mật tuyệt đối với mẹ tôi. Để lộ ra một chữ, tôi không tha cho cô đâu. Nói không phải dọa dẫm chứ tôi làm được nhiều điều hơn cô tưởng đấy...

Từng câu, từng chữ ăn sâu vào tâm trí tôi. Ngay đêm tân hôn, ranh giới giữa tôi và người đàn ông này chính thức được thiết lập. Tôi tên Lành - Vũ Thị Lành, sinh ra và lớn lên ở tỉnh Thanh Hóa. Nhà tôi nghèo lắm, đã thế còn đông con. Mẹ tôi mất sớm do tai nạn giao thông. Một mình bố tôi vất vả đi phụ hồ nuôi nấng ba chị em. Năm 19 tuổi tôi được bà cô hàng xóm mai mối cho Cường. Tưởng đâu từ đây số phận tôi sẽ bước sang trang mới, nhưng không tôi nhầm to rồi...

Nhà chồng tôi ở Hà Nội, toàn những người có ăn có học đàng hoàng. Ấy thế mà một điều dè bỉu, hai điều sai khiến. Mẹ ck là giáo viên về hưu. Bên ngoài đạo đức, tử tế bao nhiêu thì bên trong lại cay nghiệt, ích kỉ bấy nhiêu. Hơn 2 năm nay dù tôi có cố gắng đến đâu lọt vào mắt bà cũng chỉ là phá hoại. Làm việc quần quật, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc để đổi lại những trận chửi mắng không thương tiếc. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải kiếp trước tôi gây ra nhiều tội lỗi, nên kiếp này ông trời đang trừng phạt tôi không...?

- Chị Lành ơi, chị vứt đôi dép thế này. Tôi mà vấp ngã, chị có nuôi được tôi không....?

Tiếng mẹ ck the thé như xé vải, làm tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ miên man:

- Con xin lỗi mẹ, con vừa dọn nhà xong. Không để ý ạ...

- Chị thì để ý được cái gì...?

Nén tiếng thở dài, đầy mệt mỏi. Tôi nhặt đôi dép lên:

- Mẹ ăn cơm chưa, để con dọn...?

- Chị không phải đánh trống lảng, người gì đâu mà đoảng hết phần thiên hạ...?

Luôn là những lời chì chiết, trách móc không lí do. Ban đầu tôi cũng tủi thân, chạnh lòng lắm, nhưng nghe nhiều rồi tự khắc sẽ quen:

- Cây độc không trái, gái độc không con. Các cụ dạy cấm có sai bao giờ...

- Tháng trước con với anh Cường đi khám rồi, bác sĩ bảo cả hai đều bình thường. Không cần sốt ruột, con cái đến với mình còn do duyên số...

- Các anh chị giờ hiện đại lắm, bình thường kiểu gì mà hai năm nay cứ như cây cau điếc. Nhìn người ta con đàn, cháu đống thèm ơi là thèm...

Tôi nghe mà não lòng, Cường là gay liếc mắt nhìn tôi 3 giây còn sợ nhiều. Một mình tôi tự chửa được chắc. Nhưng chỉ dám nghĩ trong bụng thế thôi:

- Bọn con sẽ cố gắng...

- Ôi thôi...cái bài ca đấy tôi nghe nhiều lắm rồi. Đến cuối năm nay chị còn không có gì nữa, thì đừng trách tôi mời chị ra khỏi nhà này nhé. Tôi nói vậy cho nhanh, chị liệu đường mà tính toán...

____

Đến 9h tối, ăn uống xong xuôi mẹ ck gọi tôi và Cường xuống nhà nói chuyện:

- Bác trưởng họ với ông nội, vừa gọi hỏi thăm đấy...

Cường mất hứng, đặt mạnh cái điều khiển tivi xuống bàn:

- Thì mẹ cứ lựa lời mà nói. Bọn con còn trẻ, công việc chưa đâu vào đâu mà cả nhà cứ rối hết lên...

- Rối lên là phải, con là cháu đích tôn của dòng họ. Học hành giỏi giang nên các cụ ở quê sốt ruột là chuyện bình thường...

- Mẹ lúc nào cũng thế, không chán à...?

- 27 tuổi đầu rồi, bé bỏng gì nữa đâu. Nhà người ta mắn con khéo khi cả 2, 3 đứa rồi ý. Hay là vk ck chúng mày có điều gì dấu bố mẹ...?

Tôi ngồi bên Cường mà giật nảy mình. Bố ck thấy không khí ngột ngạt, hắng giọng vài cái:

- Nó đi làm về mệt rồi, bà đừng cằn nhằn nó nữa...

- Ông biết gì mà nói...?

- Ơ cái bà này, tự dưng cáu bẩn thế...

- Bố con các ông chỉ bênh nhau là giỏi, không để tôi vào mắt nữa phải không...?

- Nói chuyện với bà tôi thà nói với cái đầu gối còn hơn. Còn các cụ ở quê bà cứ từ từ tôi sẽ lựa lời....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện