Tình được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng mất máu quá nhiều,do đầu của Tình đập mạnh xuống đường dẫn đến bị chấn thương sọ não,bà Mộng Cầm cùng ông Thiên Ân nghe tin dữ vội vàng chạy vào bệnh viện,trong lúc hoảng hốt Hạnh đã gọi cho Mạnh đầu tiên, hắn ta đến đây với gương mặt đầy lo lắng,sau khi nghe Hạnh gọi tới nói trong sự hoảng loạn, hắn ta cứ tưởng Hạnh bị tai nạn,chẳng ai biết được lúc đó tim Mạnh như ngừng đập vội chạy như bay vào đây,khi thấy Hạnh không sao hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng người nằm trong phòng cấp cứu lại là Tình,hắn ta cũng không khỏi lo lắng.
Thấy Hạnh, bà Cầm lao tới đánh vào người cô liên tiếp rồi ra sức chửi bới cô:
- Đồ hồ ly tinh, cô dụ dỗ chồng tôi cho đã giờ cô lại hại con gái tôi thê thảm như vậy.Con tôi mà có mệnh hệ gì tôi sẽ giết chết cô. Hu hu Tình ơi, con ơi....
Nói xong bà ta khóc nức nở nhưng tay vẫn không ngừng đánh vào người Hạnh, Hạnh đứng im để bà ta đánh, người cô lúc này dính đầy máu, gương mặt vô hồn nhìn vào phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, thấy bà Cầm xúc động mạnh ông Thiên Ân vội ngăn bà ta lại,ông cũng lo cho Tình nhưng nhìn Hạnh trông bộ dạng nhếch nhác ông cũng xót cho đứa con gái này vô cùng, ông cầm tay bà Cầm lại:
- Bà thôi đi, chuyện gì cũng từ từ, để chờ bác sĩ cấp cứu xem sao đã,bà cứ ầm lên như vậy giải quyết được gì không? - À, ông còn bênh cái con nhỏ tiện nhân này, không phải vì ông ở sau lưng tôi vụng trộm với nó, bị con Tình phát hiện được thì giờ nó có phải nằm đây không, ông vì con hồ ly này mà dám quát mắng tôi.
Bà Cầm không vừa lớn tiềng hét lại ông Thiên Ân.
- Bốp, nói năng hồ đồ, bà câm miệng lại cho tôi, nếu còn nói bậy đừng trách tôi không nể tình vợ chồng.
Ông mặc kệ bà Cầm đang ôm mặt khóc lóc om sòm, ông đi tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Hạnh, theo phản xạ Hạnh tránh khỏi cái ôm của ông,ông nhìn Hạnh với ánh mắt yêu thương,chua xót,Hạnh trừng mắt nhìn lại ông, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại,có lẽ vì bị bà Cầm dùng sức đánh cô,vì đau nên mới khiến cô tỉnh táo lại.
Hạnh đi thẳng tới chỗ bà Mộng Cầm,nhìn bà ta đầy sắc bén, bị ánh mắt sắc lẹm của Hạnh nhìn mình vô thức bà Cầm thụt lùi về sau, nhìn dáng vẻ bà ta vừa ăn cắp vừa la làng,Hạnh nhếch môi nói:
- Bớp đi cái vẻ giả tạo của bà lại, chắc bà biết rõ tôi là gì của ông ta mà phải không, tôi có lòng tốt đưa con gái bà vào đây,cũng xem như là ân nhân của cô ta, tự cô ta tìm đến tôi sinh sự, bà tốt nhất đi mà quản chặt chồng và con gái bà,từ giờ về sau làm ơn đừng bao giờ phiền đến cuộc sống của tôi.
Nói rồi Hạnh bước đi mặc kệ bà Cầm vừa tức giận vừa xấu hổ vì bị Hạnh nói trúng tim đen, ông Thiên Ân nghe hạnh nói những lời tuyệt tình như vậy ông biết cả đời này Hạnh chẳng bao giờ tha thứ cho ông, là ông tự gieo nghiệt, ông không trách cô được. Mạnh nãy giờ nghe hết câu chuyện nhưng hắn ta không lên tiếng, hắn ta mơ hồ nhận ra sự khác thường nhưng khi nghe bà Cầm nói Hạnh là người tình của ông Thiên Ân, cơn giận không biết từ đâu ngùn ngụt kéo đến,hắn ta hiểu phần nào nguyên nhân vì sao Tình bị như vậy,thấy Hạnh đi lướt qua mình, Mạnh lôi tay Hạnh lại, lớn tiếng nói với cô.
- Đứng lại, cô không được phép đi cho đến khi cô ấy tỉnh lại.
Hạnh nhìn Mạnh,bây giờ cô mới quan sát thật kĩ người đàn ông này có một gương mặt với vẻ đẹp không gì diễn tả,Hạnh trong tình huống này vẫn bị vẻ đẹp của Mạnh hút hồn nhưng khuôn mặt hắn ta lúc này còn lạnh hơn cả khối băng ngàn năm, đối diện với Mạnh, cô cảm giác bị một sự áp bức khó thở không thoát được,dẹp qua sự sợ hãi trong lòng, Hạnh hiện tại vô cùng mệt mỏi, cô cố gắng hất mạnh tay để thoát khỏi bàn tay Mạnh,nhưng Mạnh cố tình không chịu buông cầm tay cô chặt hơn:
- Buông ra, không phải chuyện của anh.
- Buông sao, vậy cô nói đâu mới là chuyện của tôi,gương mặt quả nhiên không tệ, loại phụ nữ chuyên dùng vẻ đẹp để đi dụ dỗ đàn ông như cô ở đây còn dám lớn tiếng,lúc trước là Tài, còn bây giờ lại là ba của người tôi yêu, cô nói xem có liên quan tới tôi không?
- Anh im ngay, tôi cấm anh không được phép xúc phạm tôi.
- Ồ một con điếm còn tỏ vẻ thanh cao
- Anh... Anh...
Hạnh tức đến nỗi không nói thành lời, cô không phải dạng người như hắn ta nghĩ,hốc mắt cô đỏ hoe, cố gắng không để mình rơi giọt nước mắt nào trước người đàn ông này,không hiểu sao trái tim Hạnh vô cùng đau khi nghe Mạnh buông lời nhục mạ cô, Hạnh kiên cường nắm chặt tay lại, cô không muốn giải thích với Mạnh, hắn ta là gì của cô mà cô phải phí thời gian ở đây dây dưa với hắn.
Hạnh một lần nữa vung tay thật mạnh thoát khỏi Mạnh, cô đi thẳng về phía trước mà không thèm để ý đằng sau ba con người với ba ánh mắt và thái độ khác đối với cô. Hạnh nghe loáng thoáng tiếng Mạnh đằng sau lưng.
- Mẹ kiếp, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.
Cô không quan tâm, thẳng lưng bước về phía trước,dù sao cũng là ngày cuối cùng cô ở lại đây,Hạnh nghĩ Thiên Tình đã có người nhà cô ta chăm sóc, Hạnh mang cô ta vào bệnh viện xem như là làm việc tốt cuối cùng dành cho gia đình bọn họ rồi.Những con người ở đây chẳng ai có quyền hay được phép sỉ nhục cô.Cô không nợ họ chính bọn họ mới là người nợ cô,cô không tính toán thì thôi, Mạnh lấy quyền gì mà uy hiếp cô phải nghe theo hắn.
Hạnh vừa đi thì phòng cấp cứu được mở ra,bác sĩ với cái trán đầy mồ hôi và mệt mỏi đi ra, thấy vậy bà Cầm và ông Thiên Ân vội vàng chạy tới hỏi:
- Bác sĩ,con...con gái tôi sao rồi.?
- Các vị là người nhà của nạn nhân? Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng phần não bị chấn động mạnh, rất khó để tỉnh lại,rất có thể sẽ mãi sống đời thực vật, còn nếu may mắn tỉnh lại thì cũng như một đứa trẻ lên ba thôi.
- Bác sĩ, làm ơn cứu lấy con bé, bao nhiêu tiền không quan trọng, miễn có thể cho nó phục hồi lại.
- Mọi người đừng xúc động, tiền không phải là vấn đề, xin lỗi nhưng chúng tôi chỉ có thể làm được như vậy.
Nói xong vị bác sĩ kia rời đi, ông Thiên Ân vì không chịu được sự đả kích ngất luôn tại chỗ, bà Mộng Cầm sợ hãi quay sang đỡ ông ấy,Mạnh đứng trầm ngâm nãy giờ thấy ông Thiên Ân ngất té xuống sàn, Mạnh ôm ông ấy chạy đi vội vàng gọi bác sĩ, gương mặt hắn ta lúc này chẳng khác gì quỷ đòi mạng người. Hắn âm trầm nói:
"Hạnh, cô sẽ không được yên ổn với tôi đâu, lo mà cầu nguyện đi. "
Thấy Hạnh, bà Cầm lao tới đánh vào người cô liên tiếp rồi ra sức chửi bới cô:
- Đồ hồ ly tinh, cô dụ dỗ chồng tôi cho đã giờ cô lại hại con gái tôi thê thảm như vậy.Con tôi mà có mệnh hệ gì tôi sẽ giết chết cô. Hu hu Tình ơi, con ơi....
Nói xong bà ta khóc nức nở nhưng tay vẫn không ngừng đánh vào người Hạnh, Hạnh đứng im để bà ta đánh, người cô lúc này dính đầy máu, gương mặt vô hồn nhìn vào phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, thấy bà Cầm xúc động mạnh ông Thiên Ân vội ngăn bà ta lại,ông cũng lo cho Tình nhưng nhìn Hạnh trông bộ dạng nhếch nhác ông cũng xót cho đứa con gái này vô cùng, ông cầm tay bà Cầm lại:
- Bà thôi đi, chuyện gì cũng từ từ, để chờ bác sĩ cấp cứu xem sao đã,bà cứ ầm lên như vậy giải quyết được gì không? - À, ông còn bênh cái con nhỏ tiện nhân này, không phải vì ông ở sau lưng tôi vụng trộm với nó, bị con Tình phát hiện được thì giờ nó có phải nằm đây không, ông vì con hồ ly này mà dám quát mắng tôi.
Bà Cầm không vừa lớn tiềng hét lại ông Thiên Ân.
- Bốp, nói năng hồ đồ, bà câm miệng lại cho tôi, nếu còn nói bậy đừng trách tôi không nể tình vợ chồng.
Ông mặc kệ bà Cầm đang ôm mặt khóc lóc om sòm, ông đi tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Hạnh, theo phản xạ Hạnh tránh khỏi cái ôm của ông,ông nhìn Hạnh với ánh mắt yêu thương,chua xót,Hạnh trừng mắt nhìn lại ông, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại,có lẽ vì bị bà Cầm dùng sức đánh cô,vì đau nên mới khiến cô tỉnh táo lại.
Hạnh đi thẳng tới chỗ bà Mộng Cầm,nhìn bà ta đầy sắc bén, bị ánh mắt sắc lẹm của Hạnh nhìn mình vô thức bà Cầm thụt lùi về sau, nhìn dáng vẻ bà ta vừa ăn cắp vừa la làng,Hạnh nhếch môi nói:
- Bớp đi cái vẻ giả tạo của bà lại, chắc bà biết rõ tôi là gì của ông ta mà phải không, tôi có lòng tốt đưa con gái bà vào đây,cũng xem như là ân nhân của cô ta, tự cô ta tìm đến tôi sinh sự, bà tốt nhất đi mà quản chặt chồng và con gái bà,từ giờ về sau làm ơn đừng bao giờ phiền đến cuộc sống của tôi.
Nói rồi Hạnh bước đi mặc kệ bà Cầm vừa tức giận vừa xấu hổ vì bị Hạnh nói trúng tim đen, ông Thiên Ân nghe hạnh nói những lời tuyệt tình như vậy ông biết cả đời này Hạnh chẳng bao giờ tha thứ cho ông, là ông tự gieo nghiệt, ông không trách cô được. Mạnh nãy giờ nghe hết câu chuyện nhưng hắn ta không lên tiếng, hắn ta mơ hồ nhận ra sự khác thường nhưng khi nghe bà Cầm nói Hạnh là người tình của ông Thiên Ân, cơn giận không biết từ đâu ngùn ngụt kéo đến,hắn ta hiểu phần nào nguyên nhân vì sao Tình bị như vậy,thấy Hạnh đi lướt qua mình, Mạnh lôi tay Hạnh lại, lớn tiếng nói với cô.
- Đứng lại, cô không được phép đi cho đến khi cô ấy tỉnh lại.
Hạnh nhìn Mạnh,bây giờ cô mới quan sát thật kĩ người đàn ông này có một gương mặt với vẻ đẹp không gì diễn tả,Hạnh trong tình huống này vẫn bị vẻ đẹp của Mạnh hút hồn nhưng khuôn mặt hắn ta lúc này còn lạnh hơn cả khối băng ngàn năm, đối diện với Mạnh, cô cảm giác bị một sự áp bức khó thở không thoát được,dẹp qua sự sợ hãi trong lòng, Hạnh hiện tại vô cùng mệt mỏi, cô cố gắng hất mạnh tay để thoát khỏi bàn tay Mạnh,nhưng Mạnh cố tình không chịu buông cầm tay cô chặt hơn:
- Buông ra, không phải chuyện của anh.
- Buông sao, vậy cô nói đâu mới là chuyện của tôi,gương mặt quả nhiên không tệ, loại phụ nữ chuyên dùng vẻ đẹp để đi dụ dỗ đàn ông như cô ở đây còn dám lớn tiếng,lúc trước là Tài, còn bây giờ lại là ba của người tôi yêu, cô nói xem có liên quan tới tôi không?
- Anh im ngay, tôi cấm anh không được phép xúc phạm tôi.
- Ồ một con điếm còn tỏ vẻ thanh cao
- Anh... Anh...
Hạnh tức đến nỗi không nói thành lời, cô không phải dạng người như hắn ta nghĩ,hốc mắt cô đỏ hoe, cố gắng không để mình rơi giọt nước mắt nào trước người đàn ông này,không hiểu sao trái tim Hạnh vô cùng đau khi nghe Mạnh buông lời nhục mạ cô, Hạnh kiên cường nắm chặt tay lại, cô không muốn giải thích với Mạnh, hắn ta là gì của cô mà cô phải phí thời gian ở đây dây dưa với hắn.
Hạnh một lần nữa vung tay thật mạnh thoát khỏi Mạnh, cô đi thẳng về phía trước mà không thèm để ý đằng sau ba con người với ba ánh mắt và thái độ khác đối với cô. Hạnh nghe loáng thoáng tiếng Mạnh đằng sau lưng.
- Mẹ kiếp, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.
Cô không quan tâm, thẳng lưng bước về phía trước,dù sao cũng là ngày cuối cùng cô ở lại đây,Hạnh nghĩ Thiên Tình đã có người nhà cô ta chăm sóc, Hạnh mang cô ta vào bệnh viện xem như là làm việc tốt cuối cùng dành cho gia đình bọn họ rồi.Những con người ở đây chẳng ai có quyền hay được phép sỉ nhục cô.Cô không nợ họ chính bọn họ mới là người nợ cô,cô không tính toán thì thôi, Mạnh lấy quyền gì mà uy hiếp cô phải nghe theo hắn.
Hạnh vừa đi thì phòng cấp cứu được mở ra,bác sĩ với cái trán đầy mồ hôi và mệt mỏi đi ra, thấy vậy bà Cầm và ông Thiên Ân vội vàng chạy tới hỏi:
- Bác sĩ,con...con gái tôi sao rồi.?
- Các vị là người nhà của nạn nhân? Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng phần não bị chấn động mạnh, rất khó để tỉnh lại,rất có thể sẽ mãi sống đời thực vật, còn nếu may mắn tỉnh lại thì cũng như một đứa trẻ lên ba thôi.
- Bác sĩ, làm ơn cứu lấy con bé, bao nhiêu tiền không quan trọng, miễn có thể cho nó phục hồi lại.
- Mọi người đừng xúc động, tiền không phải là vấn đề, xin lỗi nhưng chúng tôi chỉ có thể làm được như vậy.
Nói xong vị bác sĩ kia rời đi, ông Thiên Ân vì không chịu được sự đả kích ngất luôn tại chỗ, bà Mộng Cầm sợ hãi quay sang đỡ ông ấy,Mạnh đứng trầm ngâm nãy giờ thấy ông Thiên Ân ngất té xuống sàn, Mạnh ôm ông ấy chạy đi vội vàng gọi bác sĩ, gương mặt hắn ta lúc này chẳng khác gì quỷ đòi mạng người. Hắn âm trầm nói:
"Hạnh, cô sẽ không được yên ổn với tôi đâu, lo mà cầu nguyện đi. "
Danh sách chương