Tôi luôn thắc mắc vì sao hôm qua Huỳnh Trân và phó tổng cũ lại xuất hiện đột ngột ở Minh An, đúng ngay lúc tôi bị Đinh Huy giở trò, cứ như ai đó đã dàn xếp trước. Bên cạnh đó, lời phủ nhận từ phó tổng cũ về việc gọi điện cho Đinh Huy khiến tôi càng thêm khó hiểu gấp bội. Thực ra lúc ấy tôi bắt đầu có chút nghi ngờ về người đó nhưng vẫn chưa chắc chắn, thế nhưng bây giờ sau khi nghe thư ký Lệ nói "người đó ở gần bên cạnh cô đấy" thì tôi đã nhận được câu trả lời chính xác. Tiếp theo, tôi quyết định đi gặp người đó với hi vọng tất cả sẽ sáng tỏ.
Tôi bước vào phòng Kinh doanh, thấy anh Quốc vẫn còn ngồi làm việc, những nhân viên khác ra về từ rất lâu. Nghe âm thanh mở cửa, anh ngước lên và bắt gặp tôi đang tiến lại gần. Lúc tôi đã đứng trước bàn làm việc, anh ngạc nhiên hỏi:
- Em còn ở đây à, anh tưởng em về rồi.
- Em đi gặp giám đốc, nói về chuyện của Lâm Đạt.
- Thế ư? Tình hình ra sao? Giám đốc đồng ý bỏ qua cho anh ta chứ?
Trông gương mặt làm ra vẻ chờ đợi ấy, tôi thoáng lặng im rồi đáp một câu kỳ quặc:
- Anh phải là người biết rất rõ kết quả chứ, trưởng phòng.
Anh Quốc nghiêng đầu chau mày, khó hiểu như thể mình đang bị đánh đố. Tôi lấy trong túi ra cái USB vật chứng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, để trả vật lại cho chủ.
- Thư ký Lệ đã nói em biết về việc chị ấy là người của phó tổng mới, lên kế hoạch hãm hại giám đốc. Chị ấy bảo, còn có một người nữa và người đó ở gần bên cạnh em. Có phải là anh không, trưởng phòng?
Giả sử nếu bị nghi oan thì người ta sẽ phản ứng ngay, đằng này anh Quốc cứ điềm nhiên, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên mà từ tốn đáp lại:
- Anh không hiểu em nói gì cả.
- Anh giả vờ bảo rằng, phó tổng cũ gọi điện cho giám đốc, yêu cầu bỏ qua cho Lâm Đạt nhưng kỳ thực là anh muốn em đến phòng giám đốc, nói những lời làm anh ta tức giận để rồi ra tay với em. Trong khi đó, anh lại gọi điện cho Huỳnh Trân và phó tổng cũ, khéo léo đưa họ vào phòng giám đốc đúng thời điểm, khiến họ hiểu lầm. Và cũng chính anh để USB này lên bàn của em.
- Em tự suy đoán ra sao?
- Suy đoán ư? Chính phó tổng cũ phủ nhận về cuộc gọi điện cho giám đốc. Nếu lời ông ấy đúng thì chỉ có thể anh là kẻ nói dối. Em không hiểu lý do vì sao anh lại làm vậy. Cuối cùng em đặt ra giả thuyết, anh làm theo lệnh từ phó tổng mới, hại giám đốc. Vì vốn dĩ, ông ấy là kẻ thù với phó tổng cũ.
Tôi dừng lại, chờ xem thái độ từ đối phương. Vẫn vậy, dáng vẻ của anh Quốc không hề đổi khác, cứ thản nhiên bình tĩnh lạ lùng. Nhìn anh không giống kẻ bị vạch trần mà là một người đang cảm thấy thú vị trước việc lắng nghe người khác nói tỉ mỉ về màn kịch được dàn dựng. Anh im lặng, không phủ nhận nhưng cũng chưa thừa nhận. Tôi hiểu nên nhanh chóng lên tiếng:
- Anh yên tâm, trước khi vào đây em đã quan sát kỹ rồi, chẳng có ai cả. Vả lại, anh đâu cần lo lắng gì nếu thừa nhận, đằng sau anh đã có phó tổng chống lưng rồi mà, đúng không?
Tự nhiên anh nở nụ cười đồng thời đưa tay cầm USB nằm chờ đợi nãy giờ, gật gù:
- Anh chưa bao giờ đánh giá thấp về em.
- Vậy anh thừa nhận sao?
- Đúng là anh có bắt tay với thư ký Lệ, làm nên kế hoạch nho nhỏ này theo yêu cầu từ phó tổng mới tuy nhiên khác cô ta ở chỗ, anh không phải là "người" của ông ta. Đây đơn giản là sự hợp tác thôi.
Thấy tôi còn mù mờ, anh Quốc chậm rãi cầm chiếc ghế gỗ nhỏ giống hệt đồ chơi con nít, đặt ngay ngắn giữa đống hồ sơ lộn xộn, mỉm cười nói rõ ràng:
- Anh muốn chiếc ghế giám đốc Minh An.
Tôi có hơi bất ngờ khi nghe về tham vọng của anh. Bản thân mơ hồ đoán ra vài điều, tôi nghĩ về những mối quan hệ để thăng tiến, những khoản tiền đút lót mua tước quyền, tất cả vốn là quy luật không thể thiếu trong xã hội hiện đại.
- Vẻ như em đã hiểu ra. Có biết, anh phải tốn bao nhiêu để có được lời hứa từ phó tổng về chiếc ghế giám đốc?
- Và ông ta muốn anh làm một số chuyện nữa?
- Lúc còn tại nhiệm, phó tổng cũ làm mất lòng nhiều người dưới quyền, trong đó có phó tổng mới. Và khi phó tổng mới lên nhậm chức, ông ta thẳng tay dẹp bỏ những thân tín của phó tổng cũ, dĩ nhiên con rể Đinh Huy là một cái gai lớn cần nhổ bỏ. Là thời thế thôi, ai có tiền và quyền thì có tất cả.
- Nếu như vậy thì chỉ cần chuyển anh ta sang công ty khác, giữ vị trí trưởng hay phó phòng cũng được mà.
- Chính anh cũng thắc mắc về chuyện này. Vẻ như, đối với phó tổng cũ, phó tổng mới không chỉ đơn giản là ghét thôi mà còn ẩn chứa một mối thù nào đấy. Không những muốn cắt chức Đinh Huy, ông ta còn phải hại anh ta thật thảm nên mới yêu cầu thư ký Lệ bày ra mọi chuyện.
Trong thế giới quyền lực, người này đắc tội với người kia, người kia đắc tội với người khác, làm sao tránh khỏi. Đôi khi cứ ngỡ mình chẳng làm gì nhưng hóa ra đã trở thành kẻ thù trong mắt kẻ khác rồi. Giọng anh Quốc tiếp tục vang lên:
- Nếu anh nhớ không lầm, hình như Huỳnh Trân, con gái phó tổng cũ từng gây ra chuyện gì đó nghiêm trọng đối với con gái phó tổng mới, có lẽ vì thế mà ông ta càng không loại trừ. Biết rõ mối quan hệ vợ chồng giữa cô ta với Đinh Huy khá tệ nên đã gây thêm hiểu lầm.
Giờ tôi đã hiểu lý do anh Quốc đưa Huỳnh Trân đến Minh An vào chiều hôm qua. Phó tổng mới, người muốn kéo tất cả gia đình phó tổng cũ vào cuộc trả đũa này, thậm chí biến tôi và Lâm Đạt trở thành con cờ để đạt được mục đích. Có lẽ ông ta cũng biết phần nào về mối hiềm khích giữa chúng tôi với Đinh Huy.
***
Bật đèn, căn phòng trọ của Lâm Đạt sáng bừng. Uể oải, tôi đi vào phòng ngủ rồi thả phịch người xuống giường. Chiếc nệm êm ái cùng hơi ấm của anh lưu lại khiến tôi thấy thoải mái. Rời công ty, tôi không về nhà mà đến đây, căn phòng này sẽ giúp tôi có cảm giác như đang ở gần anh. Tôi nhớ và muốn được nằm trong vòng tay Lâm Đạt, để xua đi những muộn phiền, chán chường lẫn mệt mỏi.
Sau cuộc nói chuyện với anh Quốc, tôi buồn kinh khủng. Tôi giận vì người ta có thể dễ dàng lợi dụng mình, biến mình thành một nước cờ. Vốn chỉ là một nhân viên nhỏ bé bình thường, ấy vậy vẫn bị kéo vào vòng tranh giành, hãm hại của quyền lực. Tôi mong cuộc sống bình lặng, tại sao trời không để yên? Tóm lại là tôi chán ghét những mưu mô, toan tính, kể cả những kẻ tạo ra chúng.
Nghiêng người và nhắm mắt lại, tôi có phần nhẹ nhõm vì cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi vòng xoáy thù hận kia. Như thư ký Lệ nói, "chuyện còn lại đích thân tôi sẽ làm", nghĩa là từ giờ tôi được trở về với sự bình yên, phải không? Điều sau cùng tôi mong là Lâm Đạt sẽ quay về, thật nhanh. Vì quá mệt, nên tôi thiếp đi khi trời chiều nhường chỗ cho đêm tối yên ả, trong hơi ấm từ chủ nhân của căn phòng.
Chẳng rõ tôi đã ngủ bao lâu, cho đến khi bên tai nghe loáng thoáng tiếng mở cửa phòng khe khẽ, tiếng bước chân và ai đó đang đến gần. Rất nhanh, một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt lên mái tóc rối khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Dưới ánh sáng hắt ngược từ chiếc đèn huỳnh quang, gương mặt Lâm Đạt hiện ra thật rõ. Anh xuất hiện, bất ngờ đến nỗi cứ ngỡ một phép màu nào đấy đang hiện diện và tôi chỉ biết nằm bất động, giương mắt nhìn chằm chằm. Trước dáng vẻ đó, anh buồn cười đồng thời véo nhẹ má tôi, cất giọng trầm ấm quen thuộc:
- Em nhìn gì mà cứ như anh là ma vậy.
Chậm rãi ngồi dậy, các cơ mặt vẫn ngây đơ và tôi biết cái biểu hiện bây giờ của mình rất mắc cười, nửa bất ngờ nửa kinh ngạc. Nắm lấy hai cánh tay anh đang đỡ lấy cơ thể mình, tôi hỏi khẽ nhưng vẫn nhận ra sự luống cuống:
- Là anh sao?
- Ừm, anh về rồi.
Chỉ một câu trả lời ngắn ngủi thôi mà tôi mừng đến bật khóc. Lâm Đạt đã trở về, đang ở ngay trước mặt tôi, vẫn to lớn và an nhiên như mọi lần. Bỗng chốc, tôi thấy thân thể mình nhẹ hẫng, chẳng còn đủ sức để bám víu nên cứ thế sà vào lòng anh, mong được chở che nâng đỡ. Nhìn tôi cứ như chú chim nhỏ lạc bầy một thời gian dài, bất chợt vui mừng khi tìm về khoảng trời bình yên xa xưa. Tôi thích cái cảm giác khi vòng tay anh siết chặt, thích cái cách anh vẫn luôn im lặng và ở bên cạnh, thích cả nụ hôn nhẹ đặt lên mái tóc như thể anh sẽ là tất cả đối với tôi. Người đàn ông đó đã nhẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi, rồi yêu tôi cũng thật êm đềm như thế.
- Sao em lại ngủ ở đây?
Vẫn nhắm mắt tận hưởng bình yên, tôi trả lời vì mình nhớ anh, sau đó lại bảo:
- Em không nghĩ là anh sẽ về sớm đến vậy.
- Ừ, anh cũng tưởng thế, nhưng công an nói rằng giám đốc đã gọi điện bảo tất cả chỉ là nhầm lẫn và không có ý kiện anh, nên anh được về.
Chẳng mấy bất ngờ về kết quả này, tôi mỉm cười gật đầu trong khi anh hạ giọng:
- Anh xin lỗi vì khiến em lo lắng, lỗi tại anh đã không biết kiềm chế mình.
- Không sao cả, anh trở về là được rồi, em chỉ cần có thế thôi.
Lâm Đạt thở mạnh, ra điều đồng ý. Ôm anh thêm một lúc, tôi nhìn lên, nhăn mặt:
- Người anh hôi như cú ấy.
Không hề tự ái một chút nào, anh đưa mũi ngửi tay áo, thản nhiên đồng tình:
- Hai ngày ở suốt tại đồn, anh có tắm rửa đâu mà không hôi, giờ đi tắm đây.
- Ấy khoan, em tắm trước đã.
- Sao? Em về nhà mà tắm, chứ tắm ở đây làm gì.
- Tối nay em định ngủ ở nhà anh, không về.
Nhìn tôi một hồi lâu, Lâm Đạt khẽ chậc lưỡi biểu hiện chán chường điều gì đó:
- Em lại bắt anh ngủ ngoài phòng khách hả?
- Đâu nào, chúng ta có thể ngủ chung giường mà.
Tiếp tục nhìn tôi lần hai, sau đó anh bật cười thú vị. Đọc được sự nham hiểm trong mắt anh, tôi khoanh tay làm mặt nghiêm:
- Anh chớ có nghĩ bậy bạ. Em nằm bên đây, anh nằm bên kia, ở giữa lấy chăn làm ranh giới cấm ai xâm phạm qua chỗ nhau.
Ngừng cười, anh ngồi thụp xuống giường, mặt đối diện tôi, gõ nhẹ lên mũi:
- Nè, cô muốn thử sức chịu đựng của một thằng đàn ông sao?
Tự dưng ngượng ngùng, tôi im lặng. Lâm Đạt lại cười bảo, chờ anh tắm xong rồi sẽ đưa tôi về. Lúc anh đứng dậy rời đi, chẳng hiểu sao tôi thấy ấm ức lắm, quyết không chịu thua. Lập tức đứng lên, tôi bước nhanh đến đồng thời túm lấy áo anh, dùng hết sức kéo giật lại. Do bất ngờ nên anh chới với, ngã mạnh ra phía sau. Nhân cơ hội đó, tôi vừa chạy ra khỏi phòng vừa nói lớn:
- Đừng hòng! Em sẽ tắm trước!
Rất nhanh, tôi nghe tiếng bước chân của anh chạy theo, cùng câu nói vọng ra:
- Anh là chủ nhà này, em vô lý thật!
Tôi bị anh rượt đuổi, chạy khắp nơi trong phòng. Bên ngoài, đêm đã buông.
***
Đám tang của Thương được tổ chức đơn giản và diễn ra trong một buổi sáng đầy nắng, bầu trời trong xanh vời vợi cùng những đám mây trắng trôi lãng đãng. Thật kỳ lạ khi vào ngày em đưa tiễn em, mọi vật lại đẹp đẽ vẹn nguyên thế này, hoàn toàn trái ngược với 26 năm em sống khổ đau. Phải chăng ông Trời muốn dành cho em một điều gì đó, dù là trong cái chết, như để bù đắp?
Nằm trong cỗ quan tài đen chưa đậy nắp, trông Thương thật thanh thản với giấc ngủ bình yên. Ở bên phải là bố em và vợ ông, hai đứa con của họ. Còn bên trái là anh Vinh với người của gia đình chồng. Ai nấy đều lặng lẽ đứng đó, chẳng khác gì cây khô héo hắt chờ đợi cơn mưa. Nỗi buồn trên mặt họ hiện hữu, lần đầu tiên lại chân thật đến thế. Hẳn họ nghĩ rằng, chẳng cần phải giả bộ trước người đã khuất.
Người đến dự tang khá đông, phần lớn là bạn bè của Thương và người ở công ty Minh An. Họ vẫn mang dáng vẻ bất động, có người thì thẫn thờ hệt như vẫn chưa tin rằng em đã rời xa nhân thế, sẽ nằm yên mãi mãi dưới lòng đất. Phải rồi, ngay cả tôi cũng thấy em ra đi quá vội vã, còn chưa kịp gặp mặt lần cuối. Cạnh tôi là Huyền và anh Kiệt, nỗi xót xa phản chiếu trong đáy mắt mờ nhạt, nhòe nhoẹt nước. Ở bên này là Lâm Đạt, cũng có biểu hiện giống nhiều người tại đây, quá bất ngờ. Một tuần trước vẫn còn thấy Thương, ấy vậy giờ đây gặp lại trong đám tang của em. Mới thấy đó đã mất đó, đời đâu ai biết hết chữ ngờ.
Lúc quan tài của Thương từ từ hạ xuống đất, trong nhóm người dự tang liên tục vang lên âm thanh nức nở cố kìm nén. Tôi không khóc, gương mặt cũng không mang nét biểu cảm gì là đau đớn. Mất cảm xúc còn đáng sợ hơn việc rơi nước mắt.
Lần lượt đặt hoa lên bia mộ, mọi người ra về. Lâm Đạt nán lại, nói an ủi anh Vinh vài câu. Tôi với Huyền đứng gần nhau, ai nấy đều lặng im, đưa mắt nhìn mấy cành hoa tươi nằm trên nấm đất. Chợt, chúng tôi nghe giọng chị Phúc vang khẽ ngay gần bên, ẩn chứa trong đó nỗi niềm tiếc thương không tả hết:
- Đúng là con người sao có thể dễ dàng ra đi như vậy chứ. Hạnh phúc chưa được bao lâu mà em ấy lại phải chết sớm.
Tôi lặng im, Huyền cũng vậy. Khoảng lặng chen vào giữa chúng tôi trở nên dài vô tận. Thời gian trôi qua chậm rãi, như đè nặng lên tâm trạng buồn bã của người ở lại. Lát sau có tiếng anh Kiệt gọi, Huyền liền rời đi. Khi chỉ còn lại hai người, bấy giờ chị Phúc mới khẽ khàng nói tiếp điều dang dở ban nãy:
- Hôm qua, chị đã nói lời chia tay với người đó.
Ngạc nhiên, tôi quay qua nhìn chị và cũng thấy chị nhìn mình, cười buồn:
- Cái chết của Thương khiến chị không khỏi suy nghĩ. Rất nhiều lần, chị bất chợt nắm tay người đó nhưng người đó cứ hờ hững không hiểu được nên đôi khi để vụt mất đi, đến nỗi có lần người đó hỏi vì sao chị cứ thích nắm tay. Thật buồn làm sao khi chị cứ ở bên cạnh người đàn ông chẳng bao giờ hiểu mình dù chỉ một giây. Chị nghĩ về Thương, cuối cùng chọn sự chia tay.
- Chị không sợ cô đơn nữa sao?
- Sợ chứ, thế nhưng từ giờ trở đi, chị sẽ không vì sợ cô đơn mà tùy tiện chấp nhận tình cảm của ai đó, dùng nó như một sự khỏa lấp. Bởi vì nếu ở bên cạnh người không hiểu mình thì càng cô đơn hơn nhiều.
Tròn xoe mắt, tôi nhìn gương mặt bình yên của chị Phúc. Vẫn là nỗi buồn mọi khi nhưng lúc này trông nó thực sự thanh thản và tôi hiểu, chị mãn nguyện với lựa chọn sống cùng với nỗi cô đơn này. Không nói gì, tôi chớp nhẹ hàng mi và mỉm cười. Gió tự dưng thổi, lay động những nhánh cây ngọn cỏ nghe xào xạt. Hòa lẫn trong thanh âm êm đềm ấy, vẻ như tôi nghe lời thì thầm của Thương, rằng: Đừng ai giống như em, dùng cả cuộc đời chỉ để đổi lấy sự an ủi ngắn ngủi.
***
Vài ngày sau, trong công ty Minh An xảy ra chuyện lớn và đó là kết quả mà tôi đã biết trước. Chẳng rõ có phải thư ký Lệ đưa những bằng chứng gì cho phó tổng để ông ta trình lên tổng giám đốc, xem xét về hành vi của Đinh Huy hay không mà bên tổng công ty gấp rút cắt chức anh ta, điều xuống làm nhân viên đồng thời chuyển qua công ty Sơn Bắc làm. Đó chẳng qua chỉ là bề nổi của sự việc, tôi hiểu "mặt chìm" bên dưới là liên quan đến mối quan hệ giữa anh Quốc với phó tổng. Sự tham vọng và những gì anh ta bỏ ra để đánh đổi. Hiện tại, tổng công ty đang xem xét việc cử ai ngồi vào chiếc ghế giám đốc Minh An. Các nhân viên nhân dịp này bàn luận sôi nổi, riêng tôi thì biết trước đó là ai rồi. Mất đi chỗ dựa lại đột ngột bị "mưu cao kế hiểm" của kẻ khác ụp lên đầu, Đinh Huy chẳng kịp trở tay, chỉ còn biết đón nhận kết cục thê thảm. Từng là con rể của phó tổng danh tiếng, được nâng đỡ biết bao nhiêu, nay lại thất thế mất tất cả.
Tình cờ thế nào, tôi lại chạm mặt Đinh Huy từ phòng giám đốc bước ra, trên tay cầm theo thùng giấy to đùng chứa những hồ sơ giấy tờ chẳng còn quan trọng nữa. Chúng tôi ngừng lại nhìn nhau, cứ như Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cắt đôi bờ. Thiết nghĩ cũng nên giữ chút thể diện cho giám đốc cũ, tôi liền cúi chào. Lúc ngước mặt lên thì tôi đã thấy anh ta đứng ngay phía trước, cách vài bước chân.
- Cô vui khi thấy tôi có kết cục này chứ gì?
Việc thay đổi xưng hô theo kiểu lạnh lùng đó khiến tôi có chút bất ngờ. Nhưng kể ra thì cũng chẳng có gì lạ, khi mất đi mọi thứ, người ta sẽ bộc lộ bản chất thật thôi.
- Anh muốn nói gì nào?
- Cô bảo rằng không có ý muốn vạch trần tôi nhưng cuối cùng thì cô vẫn đưa USB đó ra, rồi cùng bắt tay với thư ký Lệ chơi tôi.
- Tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện anh bị vạch trần tội lỗi cả. Người cố ý đẩy anh vào bước đường cùng là ai, chắc anh hiểu rõ.
Đã định chúc Đinh Huy một câu may mắn khi đến Sơn Bắc, tuy nhiên trước dáng vẻ giận dữ, mím môi mím lợi ấy thì tôi chẳng còn hứng để nói gì cả, liền chào một tiếng rồi mau chóng cất bước. Nhưng rồi tôi nghe anh ta cất giọng:
- Cô và Lâm Đạt, cứ như những con ruồi vo ve, luôn khiến người ta bực mình. Lần gặp nhau trước thang máy, cô đã làm tôi rất khó chịu. Ba năm trước, lúc bị tôi bỏ rơi, trông cô đáng thương thế nào vậy mà khi gặp lại, cô lại đang vui vẻ nắm tay anh ta. Trong khi cuộc hôn nhân của tôi thất bại thì tại sao kẻ như cô có thể hạnh phúc chứ? Chẳng công bằng chút nào.
Bất động vài giây, tôi từ từ nhìn qua. Hiện tại gương mặt anh ta bắt đầu thay đổi và nó giống hệt biểu hiện của buổi chiều ba năm trước, vô cảm cùng nụ cười khỉnh.
- Vì quyền lực, tôi chấp nhận ở bên cạnh Huỳnh Trân dù không còn tình cảm gì, cô ta lại hay ghen và phiền phức. Rồi khi tôi đang buồn chán muốn tìm người giải khuây thì đúng lúc gặp lại cô. Trước đây, chỉ cần ai đối tốt với cô một chút thì cô đã xiêu lòng, nhưng giờ thì khó thật đấy, tôi tìm đủ mọi cách mà vẫn thất bại. Biết không, tôi đã rất kiên nhẫn để đối xử tốt với cô.
Đứng yên, tôi nghe rõ ràng từng lời nói phát ra từ miệng người đàn ông đó, kèm theo cả tiếng cười nhạt nhẽo. Tôi đã đúng khi nói rằng, anh ta xem tôi như món đồ bỏ đi từ lâu, để rồi cảm thấy bực bội khi nó được nâng niu trong tay người chủ khác. Nếu anh ta bất hạnh thì không muốn tôi hạnh phúc. Đối với anh ta, tôi mãi mãi chỉ là thứ để lợi dụng. Ai rồi cũng phải trả giá cho lỗi lầm, chỉ là sớm hay muộn thôi. Hiện tại thay vì kinh ngạc thì tôi lại thấy vui vì sau cùng mình cũng biết ra sự thật. Khác với trước đây, tôi may mắn khi không phải đánh đổi bất kỳ điều gì, tất cả đều là nhờ trải nghiệm đắt giá của quá khứ.
- Cám ơn anh vì đã nói tôi biết điều này.
Trước khi bỏ đi, tôi liền mỉm cười. Tạm biệt người đàn ông chưa giây phút nào thật lòng yêu thương tôi trong suốt cuộc đời này.
Tôi bước vào phòng Kinh doanh, thấy anh Quốc vẫn còn ngồi làm việc, những nhân viên khác ra về từ rất lâu. Nghe âm thanh mở cửa, anh ngước lên và bắt gặp tôi đang tiến lại gần. Lúc tôi đã đứng trước bàn làm việc, anh ngạc nhiên hỏi:
- Em còn ở đây à, anh tưởng em về rồi.
- Em đi gặp giám đốc, nói về chuyện của Lâm Đạt.
- Thế ư? Tình hình ra sao? Giám đốc đồng ý bỏ qua cho anh ta chứ?
Trông gương mặt làm ra vẻ chờ đợi ấy, tôi thoáng lặng im rồi đáp một câu kỳ quặc:
- Anh phải là người biết rất rõ kết quả chứ, trưởng phòng.
Anh Quốc nghiêng đầu chau mày, khó hiểu như thể mình đang bị đánh đố. Tôi lấy trong túi ra cái USB vật chứng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, để trả vật lại cho chủ.
- Thư ký Lệ đã nói em biết về việc chị ấy là người của phó tổng mới, lên kế hoạch hãm hại giám đốc. Chị ấy bảo, còn có một người nữa và người đó ở gần bên cạnh em. Có phải là anh không, trưởng phòng?
Giả sử nếu bị nghi oan thì người ta sẽ phản ứng ngay, đằng này anh Quốc cứ điềm nhiên, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên mà từ tốn đáp lại:
- Anh không hiểu em nói gì cả.
- Anh giả vờ bảo rằng, phó tổng cũ gọi điện cho giám đốc, yêu cầu bỏ qua cho Lâm Đạt nhưng kỳ thực là anh muốn em đến phòng giám đốc, nói những lời làm anh ta tức giận để rồi ra tay với em. Trong khi đó, anh lại gọi điện cho Huỳnh Trân và phó tổng cũ, khéo léo đưa họ vào phòng giám đốc đúng thời điểm, khiến họ hiểu lầm. Và cũng chính anh để USB này lên bàn của em.
- Em tự suy đoán ra sao?
- Suy đoán ư? Chính phó tổng cũ phủ nhận về cuộc gọi điện cho giám đốc. Nếu lời ông ấy đúng thì chỉ có thể anh là kẻ nói dối. Em không hiểu lý do vì sao anh lại làm vậy. Cuối cùng em đặt ra giả thuyết, anh làm theo lệnh từ phó tổng mới, hại giám đốc. Vì vốn dĩ, ông ấy là kẻ thù với phó tổng cũ.
Tôi dừng lại, chờ xem thái độ từ đối phương. Vẫn vậy, dáng vẻ của anh Quốc không hề đổi khác, cứ thản nhiên bình tĩnh lạ lùng. Nhìn anh không giống kẻ bị vạch trần mà là một người đang cảm thấy thú vị trước việc lắng nghe người khác nói tỉ mỉ về màn kịch được dàn dựng. Anh im lặng, không phủ nhận nhưng cũng chưa thừa nhận. Tôi hiểu nên nhanh chóng lên tiếng:
- Anh yên tâm, trước khi vào đây em đã quan sát kỹ rồi, chẳng có ai cả. Vả lại, anh đâu cần lo lắng gì nếu thừa nhận, đằng sau anh đã có phó tổng chống lưng rồi mà, đúng không?
Tự nhiên anh nở nụ cười đồng thời đưa tay cầm USB nằm chờ đợi nãy giờ, gật gù:
- Anh chưa bao giờ đánh giá thấp về em.
- Vậy anh thừa nhận sao?
- Đúng là anh có bắt tay với thư ký Lệ, làm nên kế hoạch nho nhỏ này theo yêu cầu từ phó tổng mới tuy nhiên khác cô ta ở chỗ, anh không phải là "người" của ông ta. Đây đơn giản là sự hợp tác thôi.
Thấy tôi còn mù mờ, anh Quốc chậm rãi cầm chiếc ghế gỗ nhỏ giống hệt đồ chơi con nít, đặt ngay ngắn giữa đống hồ sơ lộn xộn, mỉm cười nói rõ ràng:
- Anh muốn chiếc ghế giám đốc Minh An.
Tôi có hơi bất ngờ khi nghe về tham vọng của anh. Bản thân mơ hồ đoán ra vài điều, tôi nghĩ về những mối quan hệ để thăng tiến, những khoản tiền đút lót mua tước quyền, tất cả vốn là quy luật không thể thiếu trong xã hội hiện đại.
- Vẻ như em đã hiểu ra. Có biết, anh phải tốn bao nhiêu để có được lời hứa từ phó tổng về chiếc ghế giám đốc?
- Và ông ta muốn anh làm một số chuyện nữa?
- Lúc còn tại nhiệm, phó tổng cũ làm mất lòng nhiều người dưới quyền, trong đó có phó tổng mới. Và khi phó tổng mới lên nhậm chức, ông ta thẳng tay dẹp bỏ những thân tín của phó tổng cũ, dĩ nhiên con rể Đinh Huy là một cái gai lớn cần nhổ bỏ. Là thời thế thôi, ai có tiền và quyền thì có tất cả.
- Nếu như vậy thì chỉ cần chuyển anh ta sang công ty khác, giữ vị trí trưởng hay phó phòng cũng được mà.
- Chính anh cũng thắc mắc về chuyện này. Vẻ như, đối với phó tổng cũ, phó tổng mới không chỉ đơn giản là ghét thôi mà còn ẩn chứa một mối thù nào đấy. Không những muốn cắt chức Đinh Huy, ông ta còn phải hại anh ta thật thảm nên mới yêu cầu thư ký Lệ bày ra mọi chuyện.
Trong thế giới quyền lực, người này đắc tội với người kia, người kia đắc tội với người khác, làm sao tránh khỏi. Đôi khi cứ ngỡ mình chẳng làm gì nhưng hóa ra đã trở thành kẻ thù trong mắt kẻ khác rồi. Giọng anh Quốc tiếp tục vang lên:
- Nếu anh nhớ không lầm, hình như Huỳnh Trân, con gái phó tổng cũ từng gây ra chuyện gì đó nghiêm trọng đối với con gái phó tổng mới, có lẽ vì thế mà ông ta càng không loại trừ. Biết rõ mối quan hệ vợ chồng giữa cô ta với Đinh Huy khá tệ nên đã gây thêm hiểu lầm.
Giờ tôi đã hiểu lý do anh Quốc đưa Huỳnh Trân đến Minh An vào chiều hôm qua. Phó tổng mới, người muốn kéo tất cả gia đình phó tổng cũ vào cuộc trả đũa này, thậm chí biến tôi và Lâm Đạt trở thành con cờ để đạt được mục đích. Có lẽ ông ta cũng biết phần nào về mối hiềm khích giữa chúng tôi với Đinh Huy.
***
Bật đèn, căn phòng trọ của Lâm Đạt sáng bừng. Uể oải, tôi đi vào phòng ngủ rồi thả phịch người xuống giường. Chiếc nệm êm ái cùng hơi ấm của anh lưu lại khiến tôi thấy thoải mái. Rời công ty, tôi không về nhà mà đến đây, căn phòng này sẽ giúp tôi có cảm giác như đang ở gần anh. Tôi nhớ và muốn được nằm trong vòng tay Lâm Đạt, để xua đi những muộn phiền, chán chường lẫn mệt mỏi.
Sau cuộc nói chuyện với anh Quốc, tôi buồn kinh khủng. Tôi giận vì người ta có thể dễ dàng lợi dụng mình, biến mình thành một nước cờ. Vốn chỉ là một nhân viên nhỏ bé bình thường, ấy vậy vẫn bị kéo vào vòng tranh giành, hãm hại của quyền lực. Tôi mong cuộc sống bình lặng, tại sao trời không để yên? Tóm lại là tôi chán ghét những mưu mô, toan tính, kể cả những kẻ tạo ra chúng.
Nghiêng người và nhắm mắt lại, tôi có phần nhẹ nhõm vì cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi vòng xoáy thù hận kia. Như thư ký Lệ nói, "chuyện còn lại đích thân tôi sẽ làm", nghĩa là từ giờ tôi được trở về với sự bình yên, phải không? Điều sau cùng tôi mong là Lâm Đạt sẽ quay về, thật nhanh. Vì quá mệt, nên tôi thiếp đi khi trời chiều nhường chỗ cho đêm tối yên ả, trong hơi ấm từ chủ nhân của căn phòng.
Chẳng rõ tôi đã ngủ bao lâu, cho đến khi bên tai nghe loáng thoáng tiếng mở cửa phòng khe khẽ, tiếng bước chân và ai đó đang đến gần. Rất nhanh, một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt lên mái tóc rối khiến tôi giật mình choàng tỉnh. Dưới ánh sáng hắt ngược từ chiếc đèn huỳnh quang, gương mặt Lâm Đạt hiện ra thật rõ. Anh xuất hiện, bất ngờ đến nỗi cứ ngỡ một phép màu nào đấy đang hiện diện và tôi chỉ biết nằm bất động, giương mắt nhìn chằm chằm. Trước dáng vẻ đó, anh buồn cười đồng thời véo nhẹ má tôi, cất giọng trầm ấm quen thuộc:
- Em nhìn gì mà cứ như anh là ma vậy.
Chậm rãi ngồi dậy, các cơ mặt vẫn ngây đơ và tôi biết cái biểu hiện bây giờ của mình rất mắc cười, nửa bất ngờ nửa kinh ngạc. Nắm lấy hai cánh tay anh đang đỡ lấy cơ thể mình, tôi hỏi khẽ nhưng vẫn nhận ra sự luống cuống:
- Là anh sao?
- Ừm, anh về rồi.
Chỉ một câu trả lời ngắn ngủi thôi mà tôi mừng đến bật khóc. Lâm Đạt đã trở về, đang ở ngay trước mặt tôi, vẫn to lớn và an nhiên như mọi lần. Bỗng chốc, tôi thấy thân thể mình nhẹ hẫng, chẳng còn đủ sức để bám víu nên cứ thế sà vào lòng anh, mong được chở che nâng đỡ. Nhìn tôi cứ như chú chim nhỏ lạc bầy một thời gian dài, bất chợt vui mừng khi tìm về khoảng trời bình yên xa xưa. Tôi thích cái cảm giác khi vòng tay anh siết chặt, thích cái cách anh vẫn luôn im lặng và ở bên cạnh, thích cả nụ hôn nhẹ đặt lên mái tóc như thể anh sẽ là tất cả đối với tôi. Người đàn ông đó đã nhẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi, rồi yêu tôi cũng thật êm đềm như thế.
- Sao em lại ngủ ở đây?
Vẫn nhắm mắt tận hưởng bình yên, tôi trả lời vì mình nhớ anh, sau đó lại bảo:
- Em không nghĩ là anh sẽ về sớm đến vậy.
- Ừ, anh cũng tưởng thế, nhưng công an nói rằng giám đốc đã gọi điện bảo tất cả chỉ là nhầm lẫn và không có ý kiện anh, nên anh được về.
Chẳng mấy bất ngờ về kết quả này, tôi mỉm cười gật đầu trong khi anh hạ giọng:
- Anh xin lỗi vì khiến em lo lắng, lỗi tại anh đã không biết kiềm chế mình.
- Không sao cả, anh trở về là được rồi, em chỉ cần có thế thôi.
Lâm Đạt thở mạnh, ra điều đồng ý. Ôm anh thêm một lúc, tôi nhìn lên, nhăn mặt:
- Người anh hôi như cú ấy.
Không hề tự ái một chút nào, anh đưa mũi ngửi tay áo, thản nhiên đồng tình:
- Hai ngày ở suốt tại đồn, anh có tắm rửa đâu mà không hôi, giờ đi tắm đây.
- Ấy khoan, em tắm trước đã.
- Sao? Em về nhà mà tắm, chứ tắm ở đây làm gì.
- Tối nay em định ngủ ở nhà anh, không về.
Nhìn tôi một hồi lâu, Lâm Đạt khẽ chậc lưỡi biểu hiện chán chường điều gì đó:
- Em lại bắt anh ngủ ngoài phòng khách hả?
- Đâu nào, chúng ta có thể ngủ chung giường mà.
Tiếp tục nhìn tôi lần hai, sau đó anh bật cười thú vị. Đọc được sự nham hiểm trong mắt anh, tôi khoanh tay làm mặt nghiêm:
- Anh chớ có nghĩ bậy bạ. Em nằm bên đây, anh nằm bên kia, ở giữa lấy chăn làm ranh giới cấm ai xâm phạm qua chỗ nhau.
Ngừng cười, anh ngồi thụp xuống giường, mặt đối diện tôi, gõ nhẹ lên mũi:
- Nè, cô muốn thử sức chịu đựng của một thằng đàn ông sao?
Tự dưng ngượng ngùng, tôi im lặng. Lâm Đạt lại cười bảo, chờ anh tắm xong rồi sẽ đưa tôi về. Lúc anh đứng dậy rời đi, chẳng hiểu sao tôi thấy ấm ức lắm, quyết không chịu thua. Lập tức đứng lên, tôi bước nhanh đến đồng thời túm lấy áo anh, dùng hết sức kéo giật lại. Do bất ngờ nên anh chới với, ngã mạnh ra phía sau. Nhân cơ hội đó, tôi vừa chạy ra khỏi phòng vừa nói lớn:
- Đừng hòng! Em sẽ tắm trước!
Rất nhanh, tôi nghe tiếng bước chân của anh chạy theo, cùng câu nói vọng ra:
- Anh là chủ nhà này, em vô lý thật!
Tôi bị anh rượt đuổi, chạy khắp nơi trong phòng. Bên ngoài, đêm đã buông.
***
Đám tang của Thương được tổ chức đơn giản và diễn ra trong một buổi sáng đầy nắng, bầu trời trong xanh vời vợi cùng những đám mây trắng trôi lãng đãng. Thật kỳ lạ khi vào ngày em đưa tiễn em, mọi vật lại đẹp đẽ vẹn nguyên thế này, hoàn toàn trái ngược với 26 năm em sống khổ đau. Phải chăng ông Trời muốn dành cho em một điều gì đó, dù là trong cái chết, như để bù đắp?
Nằm trong cỗ quan tài đen chưa đậy nắp, trông Thương thật thanh thản với giấc ngủ bình yên. Ở bên phải là bố em và vợ ông, hai đứa con của họ. Còn bên trái là anh Vinh với người của gia đình chồng. Ai nấy đều lặng lẽ đứng đó, chẳng khác gì cây khô héo hắt chờ đợi cơn mưa. Nỗi buồn trên mặt họ hiện hữu, lần đầu tiên lại chân thật đến thế. Hẳn họ nghĩ rằng, chẳng cần phải giả bộ trước người đã khuất.
Người đến dự tang khá đông, phần lớn là bạn bè của Thương và người ở công ty Minh An. Họ vẫn mang dáng vẻ bất động, có người thì thẫn thờ hệt như vẫn chưa tin rằng em đã rời xa nhân thế, sẽ nằm yên mãi mãi dưới lòng đất. Phải rồi, ngay cả tôi cũng thấy em ra đi quá vội vã, còn chưa kịp gặp mặt lần cuối. Cạnh tôi là Huyền và anh Kiệt, nỗi xót xa phản chiếu trong đáy mắt mờ nhạt, nhòe nhoẹt nước. Ở bên này là Lâm Đạt, cũng có biểu hiện giống nhiều người tại đây, quá bất ngờ. Một tuần trước vẫn còn thấy Thương, ấy vậy giờ đây gặp lại trong đám tang của em. Mới thấy đó đã mất đó, đời đâu ai biết hết chữ ngờ.
Lúc quan tài của Thương từ từ hạ xuống đất, trong nhóm người dự tang liên tục vang lên âm thanh nức nở cố kìm nén. Tôi không khóc, gương mặt cũng không mang nét biểu cảm gì là đau đớn. Mất cảm xúc còn đáng sợ hơn việc rơi nước mắt.
Lần lượt đặt hoa lên bia mộ, mọi người ra về. Lâm Đạt nán lại, nói an ủi anh Vinh vài câu. Tôi với Huyền đứng gần nhau, ai nấy đều lặng im, đưa mắt nhìn mấy cành hoa tươi nằm trên nấm đất. Chợt, chúng tôi nghe giọng chị Phúc vang khẽ ngay gần bên, ẩn chứa trong đó nỗi niềm tiếc thương không tả hết:
- Đúng là con người sao có thể dễ dàng ra đi như vậy chứ. Hạnh phúc chưa được bao lâu mà em ấy lại phải chết sớm.
Tôi lặng im, Huyền cũng vậy. Khoảng lặng chen vào giữa chúng tôi trở nên dài vô tận. Thời gian trôi qua chậm rãi, như đè nặng lên tâm trạng buồn bã của người ở lại. Lát sau có tiếng anh Kiệt gọi, Huyền liền rời đi. Khi chỉ còn lại hai người, bấy giờ chị Phúc mới khẽ khàng nói tiếp điều dang dở ban nãy:
- Hôm qua, chị đã nói lời chia tay với người đó.
Ngạc nhiên, tôi quay qua nhìn chị và cũng thấy chị nhìn mình, cười buồn:
- Cái chết của Thương khiến chị không khỏi suy nghĩ. Rất nhiều lần, chị bất chợt nắm tay người đó nhưng người đó cứ hờ hững không hiểu được nên đôi khi để vụt mất đi, đến nỗi có lần người đó hỏi vì sao chị cứ thích nắm tay. Thật buồn làm sao khi chị cứ ở bên cạnh người đàn ông chẳng bao giờ hiểu mình dù chỉ một giây. Chị nghĩ về Thương, cuối cùng chọn sự chia tay.
- Chị không sợ cô đơn nữa sao?
- Sợ chứ, thế nhưng từ giờ trở đi, chị sẽ không vì sợ cô đơn mà tùy tiện chấp nhận tình cảm của ai đó, dùng nó như một sự khỏa lấp. Bởi vì nếu ở bên cạnh người không hiểu mình thì càng cô đơn hơn nhiều.
Tròn xoe mắt, tôi nhìn gương mặt bình yên của chị Phúc. Vẫn là nỗi buồn mọi khi nhưng lúc này trông nó thực sự thanh thản và tôi hiểu, chị mãn nguyện với lựa chọn sống cùng với nỗi cô đơn này. Không nói gì, tôi chớp nhẹ hàng mi và mỉm cười. Gió tự dưng thổi, lay động những nhánh cây ngọn cỏ nghe xào xạt. Hòa lẫn trong thanh âm êm đềm ấy, vẻ như tôi nghe lời thì thầm của Thương, rằng: Đừng ai giống như em, dùng cả cuộc đời chỉ để đổi lấy sự an ủi ngắn ngủi.
***
Vài ngày sau, trong công ty Minh An xảy ra chuyện lớn và đó là kết quả mà tôi đã biết trước. Chẳng rõ có phải thư ký Lệ đưa những bằng chứng gì cho phó tổng để ông ta trình lên tổng giám đốc, xem xét về hành vi của Đinh Huy hay không mà bên tổng công ty gấp rút cắt chức anh ta, điều xuống làm nhân viên đồng thời chuyển qua công ty Sơn Bắc làm. Đó chẳng qua chỉ là bề nổi của sự việc, tôi hiểu "mặt chìm" bên dưới là liên quan đến mối quan hệ giữa anh Quốc với phó tổng. Sự tham vọng và những gì anh ta bỏ ra để đánh đổi. Hiện tại, tổng công ty đang xem xét việc cử ai ngồi vào chiếc ghế giám đốc Minh An. Các nhân viên nhân dịp này bàn luận sôi nổi, riêng tôi thì biết trước đó là ai rồi. Mất đi chỗ dựa lại đột ngột bị "mưu cao kế hiểm" của kẻ khác ụp lên đầu, Đinh Huy chẳng kịp trở tay, chỉ còn biết đón nhận kết cục thê thảm. Từng là con rể của phó tổng danh tiếng, được nâng đỡ biết bao nhiêu, nay lại thất thế mất tất cả.
Tình cờ thế nào, tôi lại chạm mặt Đinh Huy từ phòng giám đốc bước ra, trên tay cầm theo thùng giấy to đùng chứa những hồ sơ giấy tờ chẳng còn quan trọng nữa. Chúng tôi ngừng lại nhìn nhau, cứ như Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cắt đôi bờ. Thiết nghĩ cũng nên giữ chút thể diện cho giám đốc cũ, tôi liền cúi chào. Lúc ngước mặt lên thì tôi đã thấy anh ta đứng ngay phía trước, cách vài bước chân.
- Cô vui khi thấy tôi có kết cục này chứ gì?
Việc thay đổi xưng hô theo kiểu lạnh lùng đó khiến tôi có chút bất ngờ. Nhưng kể ra thì cũng chẳng có gì lạ, khi mất đi mọi thứ, người ta sẽ bộc lộ bản chất thật thôi.
- Anh muốn nói gì nào?
- Cô bảo rằng không có ý muốn vạch trần tôi nhưng cuối cùng thì cô vẫn đưa USB đó ra, rồi cùng bắt tay với thư ký Lệ chơi tôi.
- Tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện anh bị vạch trần tội lỗi cả. Người cố ý đẩy anh vào bước đường cùng là ai, chắc anh hiểu rõ.
Đã định chúc Đinh Huy một câu may mắn khi đến Sơn Bắc, tuy nhiên trước dáng vẻ giận dữ, mím môi mím lợi ấy thì tôi chẳng còn hứng để nói gì cả, liền chào một tiếng rồi mau chóng cất bước. Nhưng rồi tôi nghe anh ta cất giọng:
- Cô và Lâm Đạt, cứ như những con ruồi vo ve, luôn khiến người ta bực mình. Lần gặp nhau trước thang máy, cô đã làm tôi rất khó chịu. Ba năm trước, lúc bị tôi bỏ rơi, trông cô đáng thương thế nào vậy mà khi gặp lại, cô lại đang vui vẻ nắm tay anh ta. Trong khi cuộc hôn nhân của tôi thất bại thì tại sao kẻ như cô có thể hạnh phúc chứ? Chẳng công bằng chút nào.
Bất động vài giây, tôi từ từ nhìn qua. Hiện tại gương mặt anh ta bắt đầu thay đổi và nó giống hệt biểu hiện của buổi chiều ba năm trước, vô cảm cùng nụ cười khỉnh.
- Vì quyền lực, tôi chấp nhận ở bên cạnh Huỳnh Trân dù không còn tình cảm gì, cô ta lại hay ghen và phiền phức. Rồi khi tôi đang buồn chán muốn tìm người giải khuây thì đúng lúc gặp lại cô. Trước đây, chỉ cần ai đối tốt với cô một chút thì cô đã xiêu lòng, nhưng giờ thì khó thật đấy, tôi tìm đủ mọi cách mà vẫn thất bại. Biết không, tôi đã rất kiên nhẫn để đối xử tốt với cô.
Đứng yên, tôi nghe rõ ràng từng lời nói phát ra từ miệng người đàn ông đó, kèm theo cả tiếng cười nhạt nhẽo. Tôi đã đúng khi nói rằng, anh ta xem tôi như món đồ bỏ đi từ lâu, để rồi cảm thấy bực bội khi nó được nâng niu trong tay người chủ khác. Nếu anh ta bất hạnh thì không muốn tôi hạnh phúc. Đối với anh ta, tôi mãi mãi chỉ là thứ để lợi dụng. Ai rồi cũng phải trả giá cho lỗi lầm, chỉ là sớm hay muộn thôi. Hiện tại thay vì kinh ngạc thì tôi lại thấy vui vì sau cùng mình cũng biết ra sự thật. Khác với trước đây, tôi may mắn khi không phải đánh đổi bất kỳ điều gì, tất cả đều là nhờ trải nghiệm đắt giá của quá khứ.
- Cám ơn anh vì đã nói tôi biết điều này.
Trước khi bỏ đi, tôi liền mỉm cười. Tạm biệt người đàn ông chưa giây phút nào thật lòng yêu thương tôi trong suốt cuộc đời này.
Danh sách chương