Chương 38. Ngọn lửa chân lý
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Bầu không khí trong đại sảnh tương phản nghiêm trọng với lối kiến trúc cổ điển.
Bành Dân Tắc vừa đẩy cửa, đã bị một luồng sóng âm đập vào mặt. Nhạc điện tử tiết tấu mãnh liệt, mang theo âm vang và tiếng bass nặng nề, ca sĩ giả lập[1] đang hát bằng ngôn ngữ nguyên bản, âm điệu nghe không rõ là nam hay nữ. Tất cả rèm cửa đều kéo xuống, ánh nắng không xuyên thấu nổi, cả đại sảnh biến thành một căn phòng u ám. Trần nhà treo lơ lửng một quả cầu disco, những chấm sáng tím xanh không ngừng xoay tròn. Ánh sáng lập lòe đến mức ô nhiễm[2], nhìn lâu sẽ xuất hiện triệu chứng hoa mắt choáng đầu.
[1] 电子歌姬 – khá tương tự Vocaloid
[2] Ô nhiễm ánh sáng là việc chiếu sáng quá mức hoặc ánh sáng nhân tạo gây khó chịu.
Khắp nơi tràn ngập hơi thở hiện đại, mang đến cảm giác quen thuộc vô cùng. Tựa như họ không phải đang đi quan sát một trận tử hình, mà là tham gia một hồi cuồng hoan.
Phòng thẩm phán cách trung tâm rất xa, tia sáng tối tăm, Bành Dân Tắc không nhìn thấy vẻ mặt của những người đang nối đuôi ra ngoài. Anh đứng chờ trong giây lát, không thấy Ngụy Tử Hư, đành vặn chốt cửa quay vào tìm.
Sau lưng là âm nhạc ầm ĩ, một đám người lạnh lùng, anh đang đợi một người chẳng biết có đến hay không. Trong cơn hốt hoảng, Bành Dân Tắc tựa như thấy mình đã trở về thế giới bên ngoài, đứng cạnh cửa club đợi Ngụy Tử Hư. Phố xá lúc nửa đêm, một cơn mưa vừa hạ xuống, những vũng nước đọng trên đất còn phản chiếu ánh đèn loang lổ. Trong không khí có mùi khói xe, và mùi bia rượu rẻ tiền, anh nhìn chằm chằm nơi cuối đường, Ngụy Tử Hư vẫn không xuất hiện. Hết thảy những hành động của hắn anh đều không quá thấu hiểu, nhưng anh đã bắt đầu trầm mê. Rõ ràng là một người vừa lễ phép vừa dịu ngoan, lại tựa như một thứ rượu mạnh. Nhấp môi một cái, ngọt ngào qua đi là nóng cháy thiêu đốt cõi lòng, giữa những u mê mập mờ, lại để lộ sự nguy hiểm tàn khốc.
Rượu mạnh biến người ta thành con nghiện, anh lại không có cách nào kháng cự.
Ngụy Tử Hư đổ những mảnh rubik vỡ vào thùng rác. Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quay đầu, nhìn Bành Dân Tắc, cười cười buồn bã.
"Tiếc thật, tôi còn rất thích cái rubik này mà."
–
Lạc Hợp ngồi ở chính giữa sân khấu.
Mặt y không chút cảm xúc. Lúc Ngụy Tử Hư xuất hiện ở đại sảnh, y bắt đầu nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ là tầm mắt không còn sắc bén, mà trở nên nhẹ bẫng không chút áp lực. Trong mắt y luôn có tơ máu đỏ, đến khi chán nản hạ xuống, phút chốc lộ ra hết thảy những mệt mỏi sầu lo. Đã bao lâu rồi y chưa nghỉ ngơi cho tốt? Những lời bịa đặt khi tỉnh táo, ánh lửa trong giấc mộng. Y vô ý tổn thương đến ai, sau cùng cũng là do y tự cho là đúng, tất cả dằn vặt cuối cùng sẽ lại rơi đến trên đầu y.
【 Giáo sư, thật vinh hạnh khi được chủ trì Death Theater của anh. 】
Lạc Hợp gật gật đầu, bình tĩnh trả lời: "Cảm ơn."
【 Anh không sợ sao? 】
Lạc Hợp nói: "Không có gì phải sợ cả."
Nếu y từng phạm phải tội lỗi nặng nề, hay dối trá không cách nào dung tha, đương nhiên sẽ sợ bị người khác chọc thủng. Nhưng y không phải Sói, cũng chưa từng che giấu bất cứ điều gì, y có tội gì đây? Director không tư cách xét xử y, những kẻ bên dưới càng không tư cách hoài nghi y. Tất cả những lời lẽ sắp dành cho y, đều chẳng khác gì rắm chó. Nếu như y chỉ là một người bị vu hại, đương nhiên y cũng sẽ phẫn nộ. Nhưng người kia lại dễ như ăn cháo kích động tất cả cùng phản loạn, phút chốc đẩy y sang thế đối lập. Toàn bộ quá trình hoang đường như một vở hài kịch. Mà lúc này Lạc Hợp bị đẩy ra diễn chính, y chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả như nhìn những thằng hề.
Bất kể buổi diễn này được sắp đặt ra sao, cũng chẳng đáng để y động dung.
Y thậm chí cảm thấy đến nhàm chán đến cực điểm.
Trói buộc được mở ra, cổ tay và mắt cá chân đau nhức. Lạc Hợp cúi đầu, từ góc sân khấu bắn ra vô số dây dẫn xuyên thấu thân thể y. Dây dẫn căng chặt, y bị treo lên, hai tay mở ra, hai chân khép lại.
Một tư thái tử vì đạo tiêu chuẩn.
Director quả nhiên cũng rất thông thạo hài kịch đen[3], Lạc Hợp không nhịn được bật cười. Thì ra vẫn còn có kẻ đùa nhạt hơn cả y.
[3] Dark humor, black comedy. Là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị.
Đau đớn kéo dài, nhưng lực chú ý của Lạc Hợp không đặt ở nơi đó. Y chỉ đang chờ được chết. Dù sao cũng sẽ chẳng có ai tới quấy rầy.
【 Nhưng anh dám nói, cái chết của Kỳ Hàm không có chút liên quan nào tới mình sao? 】
Lạc Hợp đột nhiên bị vô số nhân sĩ nặc danh chỉ trích.
Ban quản lý của trường cũng tìm tới, nghi ngờ vấn đề tác phong sinh hoạt của y, hỏi y có gì mập mờ với sinh viên của mình không. Lạc Hợp không rõ vì sao, lên mạng tra thử mới biết, mấy ngày trước "Sen Bảy Ngày" đăng bài trên blog: "Giáo sư thật không có nhân tình."
Bình luận ban đầu là an ủi, sau đó dần dần phát triển, có người hỏi giáo sư là ai, đã làm chuyện gì? Rồi một nhóm "Nhân sĩ hiểu chuyện" nhảy ra, phổ cập kiến thức nói Sen Bảy Ngày đang là nghiên cứu sinh, giáo sư là thầy hướng dẫn Lạc Hợp của cô. Sau đó "Nhân viên kỹ thuật" tiện thể tung ra thông tin và ảnh của Lạc Hợp. Quần chúng hóng hớt, nhìn vị giáo sư trẻ tuổi tướng mạo nho nhã, bắt đầu ảo tưởng ra một đống kịch tình máu chó hương diễm.
Lúc đầu chỉ coi như đùa giỡn qua lại, nhưng người đến sau không rõ sự tình, tưởng Sen Bảy Ngày bị quấy rối, bắt đầu nổi giận. Càng lúc càng có nhiều người nhìn "chứng cứ xác thực" mà lên tiếng, toàn thể kích động, dồn dập bình luận chỉ trích, thậm chí còn có nhân sĩ "tư tưởng cảnh giới cao độ" mở rộng qua vấn đề tác phong đạo đức trong giới học thuật.
Những "Nhân sĩ nhiệt tình" quan tâm đến Sen Bảy Ngày bắt đầu chuyển hướng công kích trường học của cô, yêu cầu đổi người hướng dẫn. Còn đặt ra nghi vấn chất lượng giảng viên đầu vào, lớn tiếng lên án loại giảng viên cầm thú như vậy có thể sẽ ra tay với những nữ sinh khác, đề nghị thu hồi chức danh giáo sư của y.
Thú vị là, bọn họ chỉ biết đến bề ngoài và chức danh của Lạc Hợp, còn những thành tựu học thuật của y căn bản chẳng ai quan tâm.
Một thầy giáo lại đi xét nét một nữ sinh viên cặn kẽ như vậy, nhất định là có tư tưởng dâm loạn gì đó.
Chỉ trích càng lúc càng nhiều, khó khăn nhất vẫn là bên phía gia đình. Trường học cũng rất khó xử, Lạc Hợp không chịu nổi áp lực, nộp đơn từ chức, chuyển sang một trường đại học khác. Trước khi đi, Kỳ Hàm thở hồng hộc chạy đến văn phòng y.
"Giáo sư! Tất cả là lỗi của em, em đã giải thích rõ rồi, có bao nhiêu trách nhiệm em cũng sẽ chịu hết. Giáo sư thầy đừng đi mà!"
Lạc Hợp cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Không cần."
Kỳ Hàm đi tới trước mặt y, ngữ khí cầu xin: "Giáo sư... Em, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Thầy đừng giận, từ giờ em sẽ không viết lách nữa, chỉ nghiên cứu đề tài thầy yêu cầu thôi, thầy..."
"Tôi nói không cần." Lạc Hợp nhìn cô. "Là lỗi của tôi, tôi trông đợi ở em quá nhiều."
Ngữ điệu bình thường của y đã lạnh lẽo cứng rắn, lúc này trầm giọng xuống, càng lộ ra băng giá đến thấu xương. "Kỳ Hàm, tôi thật sự rất hy vọng chưa từng quen biết em."
Có lẽ y thực sự không biết gì về Kỳ Hàm, thế nên mới chẳng rõ chấp niệm của cô là gì. Mãi đến tận khi y nhận được một bức di thư, và một thi thể cháy khét.
"Phải, không liên quan. Cái chết của em ấy do rất nhiều người tạo thành, mà những kẻ kia cũng chưa bao giờ tự trách." Lạc Hợp trả lời.
【 Vậy thì, tại sao anh không dám công khai di thư của cô ấy? 】
【 Anh luôn luôn phủ định Kỳ Hàm, lẽ nào trong đó không có lòng đố kị sinh viên của mình có sức ảnh hưởng lớn hơn mình sao? 】
Trong lúc đối thoại, vô số dây dẫn nhỏ bé đã xuyên thủng cơ thể Lạc Hợp, cẩn thận tránh đi những bộ phận yếu hại. Y thoạt nhìn vẫn chỉnh tề như trước, chỉ là trên quần áo đã nở đầy hoa máu lấm tấm. Mồ hôi Lạc Hợp vã ra như mưa, biểu tình lại vẫn hững hờ.
【 Cô ấy nói anh chỉ biết đứng nhìn trên đỉnh tháp ngà, anh rõ ràng nghe hiểu, nhưng vẫn lãnh ngôn tương hướng[4]. 】
[4] 冷言相向 – đại ý là tôi có sai thì em cũng không được cãi, gần gần như 'Cả vú lấp miệng em'.
Người đàn ông đứng trên đỉnh tháp ngà, cách sinh hoạt đời thường của cô quá xa, thực sự quá xa, có nỗ lực đến mấy cũng không với tới được. Mà y lại đứng ở nơi xa xôi như vậy nhìn xuống, chế nhạo cô vô dụng.
Director còn đang dạt dào cảm xúc, Lạc Hợp đã mở miệng cắt ngang: "Biết không, giọng điệu tự cho là bản thân hiểu rõ như mi, khiến ta buồn nôn vô cùng."
"Lý Chấn tham ô, Lâm Sơn Chi lạm dụng ma tuý, Tiêu Hàn Khinh ngộ sát, đưa ra trước pháp luật cũng sẽ không bị tử hình. Mi lại bày vẽ phô trương, ra vẻ bản thân có ý thức đạo đức cao lắm. Khi bạo lực định làm điều thiện, điều thiện chỉ là tạm thời; nhưng cái ác nó gây ra sẽ là vĩnh viễn[5]."
[5] Tư tưởng bất bạo lực của Mahatma Gandhi.
【 Câu này tôi biết! Danh ngôn của Gandhi đúng không? 】
【 Nhưng mà có phải anh hiểu lầm gì đó không vậy? Death Show không phải tòa án đạo đức, càng không có tính chất như một phiên tòa xét xử. 】
【 Tôi làm vậy, đơn giản chỉ do chơi vui thôi. 】
"Vậy nên mi không đáng sợ." Lạc Hợp yếu ớt cười cười. "Mi chỉ đáng thương thôi."
"Một mình tự chơi một trò chơi mà chỉ có mình mình thích, thực sự đáng thương."
"Trò chơi của mi, ta chơi chán rồi."
Tự cho là hiểu rõ.
Lạc Hợp đang cười nhạo Director, đồng thời, cũng tự cười nhạo chính mình.
Y tự cho là hiểu rõ Kỳ Hàm, tự cho là hiểu rõ Ngụy Tử Hư. Y từng ôm ấp quá nhiều kỳ vọng với Kỳ Hàm, từng dành quá nhiều tín nhiệm cho Ngụy Tử Hư.
Tự cho là hiểu rõ. Những kẻ ngồi sau màn hình gõ chữ chỉ trích, có phải cũng mang theo loại tự tin như vậy không? Lạc Hợp vô ý kiêu ngạo, lại đánh giá thấp sức công kích của ngôn từ. Y bị hủy hoại bởi những lời đồn, chết cũng do những lời đồn.
Dây dẫn trải rộng khắp cơ thể y. Nhìn kỹ lại thấy từ nơi chôn dưới da thịt tỏa ra những phân nhánh dọc ngang lít nhít, như ẩn như hiện gồ lên dưới da. Y bị treo giữa không trung, bày ra tư thế như Chúa Giê-su bị đóng đinh, đáng tiếc sau lưng không có thánh giá, chỉ có dây dẫn rối loạn trải dài. Từng vòng từng vòng vắt ngang, tựa như một võng lưới data nối liền các thiết bị đầu cuối[6].
[6] Terminal. Thiết bị đầu cuối máy tính là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử sụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.
Khóe mắt Lạc Hợp chảy ra nước mắt sinh lý do đau đớn, thuận theo gò má gầy gò của y trượt xuống. Kính mắt ngưng tụ hơi nước, giữa màn sương mờ ảo đó y nhìn thấy Ngụy Tử Hư. Hắn đứng giữa đám người, thống khổ mà nhạo báng ngước nhìn Lạc Hợp.
Thì ra dù ở nơi không ai nhìn thấy, hắn cũng không dám dỡ xuống lớp ngụy trang.
Trong lòng Lạc Hợp đột nhiên có chút đồng tình.
Y nhìn xuyên qua vẻ ngoài đẹp đẽ của Ngụy Tử Hư, chỉ thấy hư vô mờ mịt.
Lạc Hợp không thẹn với lương tâm, dù bị lời đồn đãi hãm hại, dù bị trừng phạt tàn nhẫn, nhưng y chưa bao giờ lạc lối, chưa bao giờ lệch khỏi con đường chính xác. Thế giới đầy rẫy những chướng ngại hoang đường, mà y thì luôn tích cực tìm kiếm phương pháp phản kháng. Vậy nên y cũng không e ngại tử vong, cái y nhận được chẳng qua là sự bình an vĩnh hằng.
Còn Ngụy Tử Hư, sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ tìm được nơi bản thân thuộc về.
Phó giáo sư cùng văn phòng, hơn năm mươi tuổi, hàng năm vẫn phải tranh thủ cơ hội để được bổ nhiệm giáo sư. Ông không có gì đặc biệt, ấn tượng duy nhất của Lạc Hợp về ông, là ông nuôi rất nhiều lan quân tử trên bệ cửa sổ.
Lá xanh dày rộng, thẳng tắp vươn ra. Hoa không có mùi, nhưng vẫn đẹp vô cùng tự nhiên, ung dung giản dị.
Y ngại mấy chậu lan cản trở y kéo rèm, phó giáo sư cười cười dọn đi, sau đó lại cười cười chuyển về. Ông ta thích hoa đến vậy. Trong lúc Lạc Hợp bị ép phải chạy vạy khắp nơi, lên voi xuống chó, ông chỉ dành phần lớn thời gian để tưới nước diệt sâu, phơi nắng cùng mấy bông cúc vàng nhỏ.
Ông nói, hoa không giống người, hoa rất thẳng thắn.
Lúc này Lạc Hợp lại vì bản thân từng coi thường những bông hoa ngọn cỏ nhỏ bé như vậy mà thấy hổ thẹn.
Y tự cho là thông minh, đi yêu thích một loài động vật gian xảo[7].
[7] Ở đây có lẽ ý giáo sư muốn nói đến con người. Giáo sư tìm kiếm chân lý trên con người, nghiên cứu con người, kỳ vọng con người, coi thường giống loài thực vật vô vị như hoa cỏ. Nhưng đến cuối chính loài động vật gian xảo là con người đó lại đẩy giáo sư vào đường cùng.
Trong phút chốc lưới võng đan bằng dây dẫn được hoàn thiện, điện cao áp phóng ra. Lạc Hợp cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt, trước mắt như có pháo hoa bùng nổ.
Cảm giác bị thiêu cháy này, có lẽ chẳng bằng một phần mười đau đớn khi Kỳ Hàm chết đi.
Y đã từng vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh thống khổ khi Kỳ Hàm chết, lấy đó làm trừng phạt chính mình. Nhưng đến lúc bản thân thật sự chạm đến tử vong, mới phát hiện những tưởng tượng đó chẳng có nghĩa lý gì. Kỳ Hàm thật ra đâu muốn xưng tội với y, cũng chẳng mong dùng cái chết đó khiến y dằn vặt.
Trong di thư cô viết, thì ra chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể mất đi một người, thì ra tất cả những quy chế và lý luận nhìn như bền vững không thể lay chuyển đó, đều là giả. Cô nghiên cứu Triết học lâu như thế, biết rõ khốn cảnh trước mắt có biện giải thêm cũng chẳng đáng nhắc tới. Cô không sụp đổ vì bạo lực mạng, cô chỉ không tìm được lý do để sống tiếp nữa thôi.
Lạc Hợp nhắm mắt. Trong bóng tối, có hỏa diễm đỏ tươi nhảy nhót trên vai y.
A, thì ra là như vậy, thiêu đốt Kỳ Hàm đến biến dạng chẳng phải ngọn lửa chân lý, đó chỉ là lửa nghiệp địa ngục mà thôi.
Ngọn lửa chân lý thực sự, vốn dĩ ôn hòa như vậy...
Cũng càng thêm... ấm... áp...
=====================
#Ngoài lề:
Bạn tôi: Động lực gì khiến mày đọc tiếp khi bias đã ngỏm vậy?
Tôi: Một là vì truyện bánh cuốn vl, hai là... (phần sau sẽ biết) ༼ಢ_ಢ༽
===================
#Tác giả:
Từ sau cái chết của Lạc Hợp, vai diễn của y mới thật sự bắt đầu. Nói ra thì có thể thật sự đánh động đến Ngụy Tử Hư chính là kiểu người như Lạc Hợp, chỉ tiếc là không phải Lạc Hợp thôi.
====================
#Bình luận bên Trường Bội:
Đọc truyện bao nhiêu năm lần đầu tiên chỉ mong tất cả nhân vật toàn diệt... Nhất là ông main...
>>>>>>> Reply by Tác giả: Mị lực của giáo sư lớn đến vậy sao... Mình hơi rén đó nha.