Chương 41. Quái vật

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Vàng rực. Cả bầu trời che ngợp một màu vàng rực chói mắt.

Kết cấu cân xứng, trang hoàng hoa lệ. Đến người lớn còn choáng ngợp trước khí thế như vậy, huống hồ là một đứa trẻ như hắn.

Một đám người quần là áo lượt ngồi chật kín đại sảnh, tư thế tao nhã. Hắn cũng ngồi trong đó, nhưng thấp hơn một nửa so với những người khác, chỉ có thể lờ mờ thấy sân khấu như ẩn như hiện, nghe âm thanh đàn hạc hòa cùng tiếng kèn cor.

Đột nhiên, đoàn người bùng nổ một tràng vỗ tay. Đứa bé cố gắng rướn người dậy. Trên sân khấu vàng rực, một con nhện to lớn chậm rãi bò đến dưới ánh đèn spotlight. Làn váy thướt tha xanh thẫm dập dềnh như mây, mũ mạng đen che khuất bốn con mắt của nó, những chiếc răng nanh không ngừng động đậy. Vòng eo tinh tế, dáng như giọt mưa, chân màu tím lam, đến lồng ngực thì nhạt dần, lóe lên ánh xanh kim loại.

Nó thật sự rất xinh đẹp.

To lớn hệt như con người. Các khớp chân và lông tơ đều có thể thấy rõ. Đứa bé bắt đầu sợ hãi, hắn nhìn chung quanh, đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang say mê ngắm nhìn nó.

Con nhện bò lên ghế, tám chân vươn dài lướt trên những phím dương cầm. Tiếng đàn vang vọng. Đứa bé thấy mình như rơi vào một hầm băng vàng rực. Những nốt nhạc tán loạn ngập trời, khiến hắn không cách nào lọt qua nổi, lại như mang kim châm cực độc cắm vào da thịt hắn. Khuôn mặt của những người xung quanh trở nên vặn vẹo méo mó, ánh mắt vô hồn. Cảm giác nghẹt thở hốt hoảng bỗng chốc vây chặt lấy hắn. Hắn chật vật né tránh, kéo góc áo người bên cạnh.

"Ba, ba ơi..."

Người lớn cúi đầu, ngược sáng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối: "Suỵt —— yên lặng."

Đứa bé hít sâu: "Ba... Con sợ."

"Đừng sợ. Đó là nghệ sĩ dương cầm xuất sắc, có thể dự thính là một vinh hạnh. Tử Hư, con ngoan chút đi."

Con nhện điên cuồng biểu diễn, bóng đen đổ dài trên mặt sân giãy dụa như một con quái vật. Đứa bé run rẩy: "Nhưng... Nhưng nó là một con quái vật mà?"

"Những người xuất sắc, về sau cũng đều sẽ biến thành quái vật cả thôi."

"Sau này Tử Hư cũng phải trở thành một con quái vật xuất sắc như vậy nhé."

"Chào buổi chiều."

"A... Hả? Chào buổi chiều." Hàn Hiểu Na đi ra từ trong phòng Lưu Tỉnh, vừa vịn lan can chuẩn bị xuống tầng, đã nghe thấy có tiếng chào sau lưng. Cô khựng lại, sốt sắng quay đầu.

Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng khép cửa. Hai mắt vẫn hơi lờ đờ, theo thói quen nở một nụ cười lễ phép, vẫy tay với cô, thanh âm khàn khàn như mới tỉnh ngủ.

Hàn Hiểu Na cố gắng tỏ ra tự nhiên đáp lại, sau đó lập tức quay người bước xuống cầu thang, giày cao gót giẫm lên thảm đỏ, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng đi xuống tầng một. Ngụy Tử Hư cũng cần xuống lầu, chậm rãi theo sau cô, duy trì một khoảng cách vừa phải.

Cậu ta, cậu ta nhìn thấy rồi sao?

Trong lòng Hàn Hiểu Na lạnh lẽo. Kỳ thực vấn đề này rất dễ đoán, cô đi từ phía tây tầng hai ra cầu thang, mà phòng cô lại ở phía đông tầng một. Nơi này không có phòng dùng chung, nghĩ bằng chân cũng biết cô đến tìm ai. Ở đó ngoài Ngụy Tử Hư, chỉ còn mỗi phòng Lưu Tỉnh.

Lưu Tỉnh từng cảnh cáo cô ban ngày không được tới tìm gã, nhưng cô vẫn cứ luôn không nhịn được. Trước đây còn có công việc và sinh hoạt làm phân tâm, lực chú ý của cô đều bị mấy thứ vặt vãnh kéo đi hết. Lúc này lại bị vây khốn cùng một chỗ với Lưu Tỉnh, không có việc gì làm tất nhiên sự chú ý cũng bị gã hấp dẫn. Gã không phải một người đàn ông tốt, Hàn Hiểu Na biết vậy. Lúc gã đi quấy rối Chu Du và Lâm Sơn Chi cô cũng nhìn thấy. Những chuyện giống vậy xảy ra như cơm bữa, thế nhưng Hàn Hiểu Na vẫn cứ bứt rứt không yên, ghen tuông dữ dội, trong lòng buồn bực khó chịu.

Đương nhiên cô sẽ không tâm sự những điều đó với Lưu Tỉnh, để nhận về một tràng cười nhạo của gã.

Cô thường xuyên so sánh bản thân với những người phụ nữ mà Lưu Tỉnh coi trọng, có lúc là khuôn mặt chưa đủ, có lúc là vóc người còn thiếu sót. Thế nên cô bỏ ra rất nhiều công sức, mặt chỉnh đi chỉnh lại mấy lần, ngực cũng nâng lên. Cô dám nói cô đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều, đi ngoài đường hất tóc cũng có thể khiến một đống người ngoái đầu. Lưu Tỉnh quả thật cũng nhìn đến cô nhiều hơn trước, còn mời cô chơi cùng game mà đám bạn gã đều thích. Sự cuồng nhiệt mà gã thể hiện trong game, có lẽ bất cứ người phụ nữ nào cũng chưa bao giờ được hưởng qua.

Death Show cực đoan khốc liệt, vừa vặn hợp với ham mê của gã. Mỗi lần bọn họ quấn quýt si mê, Lưu Tỉnh tùy ý rong ruổi cực kỳ thỏa mãn, nếu còn hứng thì sẽ giữ cô lại thêm một lúc. Lưu Tỉnh rất hài lòng với mối quan hệ này, khiến cô lầm tưởng gã cũng rất hài lòng với cô.

Chỉ có điều Lưu Tỉnh không muốn để lộ quan hệ giữa họ, cũng không muốn làm lộ liên minh. Cô lén lút đến gặp Lưu Tỉnh, vốn cho rằng Ngụy Tử Hư không có trong phòng, ai ngờ lại bị bắt quả tang tại trận.

Hàn Hiểu Na lo lắng có phải Ngụy Tử Hư đang đánh giá sau lưng mình không, liền hơi giảm bớt tốc độ, dùng khóe mắt liếc nhìn Ngụy Tử Hư.

Khuỷu tay Ngụy Tử Hư tựa trên lan can, cọ dọc theo bước chân hắn đi xuống. Hắn mặc áo nỉ màu lam nhạt, trước ngực in một dòng chữ tiếng Anh "inevitable", vạt áo suông thẳng rũ xuống bên hông hắn. Hắn nhìn đại sảnh, ngáp một cái, lộ vẻ thanh thản điềm nhiên như đang ở nhà.

Hắn rất đẹp, bất kể làm động tác gì, nhìn từ góc độ nào cũng đều thấy hấp dẫn phong tình. Nhưng hắn lại tựa như không hay biết, vẫn duy trì tác phong sinh hoạt điệu thấp, thái độ khiêm tốn, lời nói lễ phép. Hắn cư xử bình thường, hòa lẫn vào đám đông, đến khi quay đầu lại, mới đột nhiên phát hiện chỉ chút thoáng qua thôi là cả sự kinh diễm khó lòng tưởng tượng.

Hàn Hiểu Na không khỏi nghĩ nếu hắn cũng giống Lưu Tỉnh suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, như một con công đực chỉ biết xòe đuôi, hẳn sẽ được săn đón chăm chút kỹ lắm, chẳng bao giờ biết cô quạnh là gì. Không cần tốn công mà vẫn được người ta yêu thích, ngại làm việc thì cứ dùng khuôn mặt mà kiếm ăn, thậm chí còn được ăn no là đằng khác. Nói cho cùng, có một cái túi da trời sinh đẹp đẽ đã là hơn người khác một bậc, phiền não gì đó hẳn là cũng sẽ ít đi rất nhiều.

Nhưng nhớ đến tính hướng của hắn, có lẽ cuộc sống cũng không quá thuận lợi. Chuyện đó là Lưu Tỉnh phát hiện rồi nói cho cô.

Thì ra là gay, thảo nào thoạt nhìn chẳng có chút hứng thú gì với phụ nữ. Hàn Hiểu Na liếc nhìn gò má hắn, đèn trong biệt thự không quá sáng, tất cả ánh dương lại như đều tụ hội trên khuôn mặt hắn. Hình ảnh này giống hệt như hai bức họa treo cạnh lò sưởi âm tường, sống động mà tươi đẹp, điềm tĩnh lại ôn nhu.

Hàn Hiểu Na gặp qua không ít người có ngoại hình xuất sắc, Lưu Tỉnh là tiêu biểu trong số đó. Cô luôn cảm thấy những người xinh đẹp tính cách sẽ rất thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Mà kiểu mỹ nam điệu thấp thành thật như Ngụy Tử Hư, quả thật là hiếm có khó tìm. Tiếc là tính hướng khác nhau, có chút đáng tiếc, Hàn Hiểu Na nghĩ thầm.

Ngụy Tử Hư đang lơ đãng đảo mắt qua nội thất bên trong biệt thự, phát hiện Hàn Hiểu Na nhìn mình, cũng tự nhiên thoải mái nhìn lại: "Có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì." Hàn Hiểu Na vội đáp.

"Ừm." Ngụy Tử Hư mỉm cười, nháy mắt một cái. "Sơn móng tay hôm nay nhìn xinh lắm."

"Sao cơ?" Hàn Hiểu Na sửng sốt vài giây, theo phản xạ nhìn xuống tay mình. "Cậu nói cái này à?"

"Ừ." Ngụy Tử Hư nói. "Màu xanh đen nhìn rất nổi bật. Trang trí bên ngoài là cô tự vẽ hả? Tinh xảo như vậy, chắc chắn tốn không ít công sức. Da tay trắng nõn phối với móng tay đậm màu thật sự rất hợp."

"A... Cảm ơn."

Hàn Hiểu Na co quắp nói xong, trong lòng lại như nở hoa.

Không ngờ cậu ta cũng nhìn ra được! Cô từng học phối màu và vẽ móng chuyên nghiệp, sơn móng cô dùng đều là hàng cao cấp, bản nào cũng phải mua full màu, bao nhiêu tiệm salon ngoài kia còn không tỉ mẩn bằng cô! Quả nhiên cái gì xinh đẹp thì luôn nổi bần bật, không chỉ các em gái, đến mấy ông gay cũng tinh mắt như vậy!

"Này... Sao cậu biết tôi mới đổi sơn móng tay vậy?" Hàn Hiểu Na vẫn còn muốn nghe thêm vài câu tán thưởng.

Ngụy Tử Hư nhìn cô, nụ cười mềm mịn ngọt ngào như bơ sữa. "Rất rõ ràng mà. Hồi sáng còn là màu đen, bây giờ đã đổi rồi. Cô rất biết trưng diện, phối màu thế nào cũng đều rất ưng mắt."

Rõ ràng đến vậy sao? Hàn Hiểu Na quay đầu, ở nơi Ngụy Tử Hư không nhìn thấy cười tủm tỉm thích thú.

Cô đột nhiên phát hiện ra sức hấp dẫn của mấy chàng gay rồi.

Ngụy Tử Hư ra khỏi biệt thự, một mình đến nơi treo xích đu.

Xích đu về cơ bản đã hoàn thành, trên dây gắn khoen sắt cố định vào cành cây. Lúc này không có gió, bầu trời âm u, cái xích đu lẻ loi treo một mình trên mặt nước. Ngụy Tử Hư ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh, nhiệt độ thích hợp, không bị phơi nắng, hắn đơn giản gối đầu nằm vật ra, tiếp tục giấc ngủ ban nãy bị Lạc Hợp đánh thức.

Bãi cỏ này có độ dốc, lúc Bành Dân Tắc xách thùng sơn đi qua cũng không phát hiện Ngụy Tử Hư. Mãi đến tận khi anh đang rảo bước, giữa bãi cỏ tự dưng xuất hiện một vết lõm hình người, anh phải phanh gấp mới không đạp lên mặt Ngụy Tử Hư. Để khuôn mặt này in một dấu giày thì thật sự là tội đồ.

"Này, cậu làm gì thế?" Anh lắc lắc vai Ngụy Tử Hư.

"Dân Tắc?" Ngụy Tử Hư tỉnh lại, vuốt mắt. "Tôi định ngồi đợi anh, cuối cùng lại ngủ mất, xin lỗi."

Bành Dân Tắc cau mày: "Đợi tôi? Sao cậu biết tôi sẽ tới?"

"Bởi vì cứ đến tầm này buổi chiều là anh sẽ lại ra đây mà." Ngụy Tử Hư nói. Hắn ngồi dậy, vịn lên đầu gối Bành Dân Tắc, cong người đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ trên quần.

Bành Dân Tắc cũng đứng lên theo hắn, nơi bị hắn đụng chạm có chút nóng rực. "Sao cậu ăn nói cứ như lũ cuồng theo dõi vậy."

Nói "cuồng theo dõi" thì hơi quá, thực ra Bành Dân Tắc cũng không thấy phiền chút nào. Anh xách thùng sơn lướt qua Ngụy Tử Hư đi về phía cái xích đu. Nếu Ngụy Tử Hư thật sự phát điên vì anh đến mức đó, bám theo anh đến từng ngóc ngách, tay cầm máy ảnh SLR chụp trộm sinh hoạt của anh, sau đó lại dùng chúng phục vụ cho một số chuyện không tiện miêu tả, đối lập hoàn toàn với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn lễ phép của hắn, bỗng dưng lại tạo nên sức hấp dẫn trái ngược quyến rũ vô cùng.

Một tình yêu dị dạng bị thế tục khinh bỉ, thâm tình và chấp nhất không cách nào thấy ánh mặt trời. So sánh với Ngụy Tử Hư rụt rè thận trọng, cách biệt xa xôi như trời với đất.

Ngẫm lại cũng thật kích động lòng người.

"Dân Tắc?" Ngụy Tử Hư gọi anh một tiếng, Bành Dân Tắc mới hoàn hồn lại.

Có lẽ Ngụy Tử Hư thấy tay hơi lạnh, vẫn cứ luôn cắm trong túi áo. Tóc tai gọn gàng, bộ dáng đặc biệt dịu ngoan. Bành Dân Tắc xấu hổ mất một phút vì mấy suy nghĩ vớ vẩn của mình. Ngụy Tử Hư nhìn biểu cảm phong phú của anh, nội tâm có vẻ đang drama dữ lắm, cảm thấy hết sức thú vị mà đi qua.

"Không phải bám đuôi anh đâu. Nhưng nếu anh cho phép tôi cũng rất sẵn lòng."

"Đừng ăn nói lung tung." Bành Dân Tắc đeo găng tay màu trắng, cầm chổi quét sơn lên bề mặt xích đu.

Ngụy Tử Hư đứng đối diện anh, nghiêng người qua hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Quét một lớp sơn chống trượt, sau đó có thể hoàn thành rồi."

Bành Dân Tắc làm việc nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã quét xong, ném găng tay và chổi vào thùng đựng đồ. Lúc anh ngồi xổm xuống thu thập dụng cụ, tầm mắt khẽ liếc về phía Ngụy Tử Hư. Hồi nãy anh quét sơn, một tay vịn lấy dây thừng để cố định. Lúc này buông ra rồi, Ngụy Tử Hư lại si ngốc nhìn chằm chằm sợi dây đó, bàn tay trắng nõn rút ra từ trong túi áo dán lên bề mặt dây thừng thô ráp, yêu thương vuốt ve.

Người này thật sự kỳ quái. Có biết bao nhiêu người muốn lấy lòng hắn, tại sao lại dưỡng ra thói quen yêu đương thấp kém thế này. Bành Dân Tắc tỏ rõ thái độ cự tuyệt, hắn nói sẽ chú ý chừng mực, rồi lại cứ quanh quẩn ở khoảng cách khiến lòng người ngứa ngáy không chịu đi. Nếu muốn tìm cơ hội lay động anh, tại sao hết thảy những hành động si mê đó lại làm ở nơi anh không nhìn thấy.

So với đại đa số người, hắn quá mức hoàn mỹ. Ngoại hình ưu tú, tính cách thì, vào lúc sợ hãi nhất vẫn dũng cảm chạy ra ngoài cứu người, xót thương cho tất cả những ai gặp nạn, thành kính vì họ cầu phúc. Thậm chí ngay cả khi bị phản bội, hắn vẫn cứ khoan dung không hề oán trách. Lạc Hợp muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn còn tự trách bản thân không phải Sói làm y bị liên lụy.

Bành Dân Tắc vẫn luôn biết hắn rất đẹp, nhưng lúc này, anh cảm thấy đến cả con người Ngụy Tử Hư cũng tốt vô cùng.

Một người tốt đẹp như vậy lại đi thích anh, Bành Dân Tắc đương nhiên không có lý do gì để chán ghét.

Bành Dân Tắc quay lưng lại với Ngụy Tử Hư, làm bộ như không nhìn thấy hành động của hắn. Anh thuận miệng hỏi, ngữ khí có chút phụng phịu. "Cậu chỉ thích vóc người đẹp thôi sao. Bất kể ở đây gặp ai, cậu cũng đều sẽ thích người đó chứ."

"Hả?"

Anh nghe tiếng tảng cỏ bị dẫm lên, Ngụy Tử Hư đi về phía anh.

"Dân Tắc, anh hỏi câu này, là muốn nhận được đáp án như thế nào vậy?"

Ngụy Tử Hư hỏi khéo vô cùng, bởi ngay chính Bành Dân Tắc cũng không biết rốt cuộc anh muốn nhận được câu trả lời ra sao.

Bành Dân Tắc không giải thích nổi, chỉ là Ngụy Tử Hư đi đến đây, anh lại thấy rất vui vẻ, thậm chí còn nín thở để nghe rõ mỗi một thanh âm vang vọng trong không khí. Anh không giải thích được, ngoài miệng vẫn cứ cố chấp: "Bất kể thế nào hai người đàn ông sống cùng nhau cũng quá kỳ quái, lại còn không thể có con."

Phía trên đỉnh đầu anh, Ngụy Tử Hư cười khẽ. "Nếu muốn thì, nhận nuôi một đứa, hoặc là cấy ghép tinh trùng vào trứng được quyên tặng, chỉ có điều tìm người mang thai hộ có hơi phiền phức. Nhưng tôi cảm thấy, đa phần các cặp đồng tính sống cùng nhau cũng không hẳn là muốn có con."

Ngụy Tử Hư ngồi xổm xuống, nhô đầu ra từ phía sau anh. Hô hấp của hắn nhẹ nhàng lướt qua vành tai Bành Dân Tắc. Ngứa ngáy ghẹo người. Bành Dân Tắc chỉ vô thức nói về đồng tính và sinh con, lại bị hắn dẫn dắt đến mức dường như chính bản thân anh cũng đang lo lắng những vấn đề này.

Không biết từ lúc nào, mỗi khi có Ngụy Tử Hư ở bên cạnh, anh đều thấy váng vất như có men say.

Đang muốn làm tiêu tan bầu không khí này, Ngụy Tử Hư đã lại mở miệng trước.

"Dân Tắc, không có gì kỳ quái cả. Tôi thích anh, muốn ngắm nhìn anh, muốn ở bên cạnh anh. Những chuyện này không có gì kỳ quái hết."

Bốn phía lặng yên như tờ. Từng chữ hắn nói đánh mạnh vào các giác quan của Bành Dân Tắc, len lỏi vào sâu bên trong, không cách nào xóa bỏ. Hắn tốt như vậy, tình yêu lại dịu dàng đến thế, đứng xa xa nhìn lại cũng khiến Bành Dân Tắc sinh lòng ngóng trông.

Nếu những chuyện đó thật sự không có gì kỳ quái, vậy anh khẽ dịch thêm một bước đến gần Ngụy Tử Hư, có lẽ, vẫn sẽ an toàn thôi, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện