Làn khói mịt mù ta dần đi cả đám người hụt hẫn khi không nhìn thấy Thần Khí hay bất cứ thứ gì khác.Thần KiếmBà ngã quỵ xuống ánh mắt lại thờ thẫn vô vọng.Ngay lúc niềm hy vọng đang le lói xuất hiện thì một cơn đại hồng thủy tới dập tắt.

Không khí xung quanh lại trùng xuống.Mọi người đã dần chấp nhận rằng Thần Khí không còn có thể xuất hiện thì một tiếng nói phát lên:

-Thần Kiếm ơi!Là Thần Kiếm!Ta đã bảo ngươi rằng khi tạo khung bằng nguyên lực thì phải thận trọng lựa chọn không gian thoáng rộng để phòng hờ điều bất trắc.Vậy mà suốt mấy nghìn năm qua ngươi vẫn thối đầu không tiếp thu là sao? Thần Kiếm nghe âm thanh quen thuộc phát ra mà bật dậy nói:

-Thần Khí ngươi ở đâu?

-Ngay dưới chân ngươi này!

Thần Kiếm cuối mặt xuống thì thấy một cục đá với một khuôn mặt 3 đường cong.Ông ta đang tận hưởng góc thiên đường dưới váy Thần Khí.

Vẫn rất quen thuộc thói bạo lực một cái dậm nghìn tấn giáng xuống viên đá Thần Khí.

Từ dưới bàn chân Thần Khí lặng lẽ cất tiếng:

-Quả như lời ngươi nói tiếp tục tồn tại để cho ngươi bạo lực.Nhưng đáng tiếc ta hiện giờ đã là Hồn Thạch việc bị tổn thương bởi linh hồn đã không còn tác dụng nữa.Ha...Ha...Ha...Tiếc cho ngươi quá.

Như một trò thường ngày của Thần Khí nhưng điều này lại khiến Thần Kiếm như bị sỉ nhục.Hai má bà ta phồng lên cong người quay sang chỗ khác bay đi và nói:

-Ai cần ngươi chứ tên Thần Khí ngu ngốc.

Đại Thần nhìn thấy cảnh tượng này mà chỉ biết thở dài thốt lên cảm thán:

-Haiz....Phụ nữ thời nào cũng khó hiểu.

Mọi chuyện như thế đã chấm dứt Uyên Bích đã vác Long về nhà vừa kịp lúc trời tối.Vừa về đến Long lúc này cũng đã tỉnh dậy.

Lại hình ảnh thân hình tàn phế ngơ ngác nhìn đời mà nói:

-Chuyện gì vừa xảy ra thế sao ta về nhà được vậy?

Uyên Bích từ ngoài sau sân nghe thấy mừng rỡ vào nhà xem:

-Sư huynh tỉnh dậy rồi.Tốt quá.Muội cứ tưởng phải mất mấy ngày nữa huynh mới tỉnh dậy.

Long dò lại ký ức thì sực nhớ chuyện Đại Thần nên hỏi:

-Thành công hay thất bại.

Uyên Bích vui vẻ hướng đầu ra ngoài cửa sổ.Long nhăn mặt nói:

-Muội biết ta không thể nhìn ra ngoài cửa được mà.

Uyên Bích nghe thế giật mình thốt lên xin lỗi sau đó ẵm thân hình Long lên cửa sổ nhìn.

Nhìn ra ngoài hình bóng một người phụ nữ cạnh bên là một viên đá.Có vẻ họ đang trò chuyện: 

-Thôi mà đừng giận ta nữa.

Thần Khí lúc này đáng lẽ phải được hô hào vì đã anh dũng cứu Thần Kiếm nhưng lúc này ông ta lại đáng thương ngồi năn nỉ Thần Kiếm.Nhưng cảnh tượng này lại là một màn thưởng thức tuyệt vời cho ba người còn lại.

Thần Kiếm quay người đi giận dỗi nói:

-Ai mà thèm giận cái loại như ông.

Thần Khí thở một hơi dài sau đó nói:

-Ta biết!Ta biết rằng ngươi lo lắng cho ta nên mới đâm ra giận dỗi.Nhưng lúc đó Hồn Kiếm của ngươi đã nứt gần hết.Nếu ta không cứu ngươi thì giờ này ngươi không có ở đây để mà giận dỗi ta rồi.

Không một lời nói phát ra Thần Kiếm lẳng lặng đi vào trong nhà bỏ mặc Thần Khí.

Khụ...Khụ...Khụ.Tiếng ho sặc sụa của Thần Khí phát ra.

Thần Kiếm nghe thấy bất ngờ quay lại lao tới Thần Khí thét lên:

-Thần Khí!Ngươi có sao không?

-Khụ...Khụ...Khụ...Đau quá Thần Kiếm có thứ gì đó đâm vào bên trong ta.

Thần Kiếm hốt hoảng nâng Thần Khí lên hét lên cầu sự trợ giúp:

-Uyên Bích!Thần Khí có chuyện rồi!

Thần Khí bất ngờ mọc ra một bàn tay đưa lên môi Thần Kiếm nói:

-Suỵt-----Không còn kịp nữa.Ta có lẽ phải chết không còn được cứu vãn.Nhưng trước khi ra đi ta chỉ muốn ngươi tha lỗi cho ta.

Thần Kiếm hai hàng nước mắt gật lầu lia lịa đồng ý:

-Ta sẽ!Ta sẽ!Xin ngươi đừng rời bỏ ta.

Thần Khí lúc này bất ngờ thốt lên:

-Vậy là được rồi.

Sau đó ông ta bật ra đứng trên đất bằng đôi chân hóa từ đá.Ung dung đi vào trong nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thần Kiếm biết mình bị lừa phi ảnh cước bay tới đạp bay Thần Khí dính thẳng vào tường nhà.

Cả đám người đen mặt từ từ cúi đầu xuống cửa sổ sợ bị đồ sát.

LÚC NÀY TẠI KIM LÂN THÀNH.

-Ngài Bất Nhân! 

Một thị vệ hốt hoảng chạy vào.

Bất nhân trên tay cầm con dao xương của hắn liếm một đường làm máu chảy đỏ cả lưỡi dao.Quay sang nhìn thị vệ nói:

-Ta đang hành sự đợi xíu đi rồi nói.

Nói xong hắn quay lại cắm thẳng con dao xuống cánh tay một tử thi còn chút hồng hào.Máu bắn tung tóe văng thẳng vào mặt của Bất Nhân.Hứng hú dân trào hắn liếm môi nuốt cả đống của tử thi vào người.

Thị vệ nhìn thấy liền đen mặt ghê tởm nhưng vẫn cố gắng nói:

-Ngài Bất Nhân chuyện gấp lắm rồi.

-Haiz...Phiền hà.

Cảm thán một cái hắn thu lại con dao luộm thuộm chùi máu lên người sau đó quay lại phía thị vệ lắng nghe.

Tên thị vệ xanh mặt nhưng vẫn cố nói:

-Tiên tri của chúng ta đã cho biết nguyên nhân của khối mây đen.

Bất Nhân nghe xong cũng không nói gì.

Tên thị vệ nhìn Bất Nhân không nói gì nhưng vẫn sợ hãi tụt máu trắng bệt cả khuôn mặt.Nhưng vẫn kiên trì nói:

-Tiên tri nói rằng hiểm họa lần này là một nữ nhân có khả năng điều khiển nước.

Bất Nhân lúc này cảm thấy thú vị mở lời:

-Ngươi có biết tên của ả đó?

Thị vệ xanh mặt cất giọng nói:

-Uyên Bích!

Bất Nhân nở một nụ cười nhếch mép.Tay phóng con dao sượt qua tên thị vệ cắm vào bức tường.

Tên thị vệ quay đầu nhìn còn dao thì bất ngờ đầu hắn đồng loạt rơi xuống.Khuôn mặt có lẽ vẫn còn ý thức.Hắn chớp một cái chưa hiểu chuyện gì xảy thì nhìn thấy thân hình của mình ngã xuống máu đổ như nước lũ.Hắn chỉ kịp hiện khuôn mặt sợ hãi rồi ra đi không nhắm mắt.

Bất Nhân kéo tay một cái con dao quay trở lại tay hắn mà không dính một giọt máu.Cầm con dao trong tay sờ vào chỗ bị mẻ.Chân đi ra ngoài hét lên:

-Thần Hỏa Ma Diệm!Đi theo ta giết người.

Từ khu vực Đại Lâm một cơn rung người của Đại Thần phát ra.Ánh mắt ông ta trở nên nghiêm túc miệng hét lên:

-Mọi người!Bất Nhân sắp đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện