Phạm Thiên dự định đi ra bên ngoài mua sắm hàng hóa để vận chuyển tới Dương Anh công quốc. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa Phạm Thiên đã bị người cản lại.

Sau khi được phong vương thì có không ít người muốn tới bái phỏng Phạm Thiên nhưng hắn đều không ra gặp. Nhưng người tới lần này thì Phạm Thiên không thể không tiếp được.

- Tiểu Thiên, ngươi sẽ rời khỏi Lạc Thiên Thành thật sao? Linh Nhi đi tới trước mặt Phạm Thiên và hỏi, lúc này nàng không còn giận dỗi Phạm Thiên nữa mà thay vào đó là vẻ quyến luyến không rời.

Phạm Thiên gật đầu nói:

- Đợi vài ngày nữa sắp xếp xong mọi việc thì ta sẽ lên đường đi tới Dương Anh công quốc.

Hai hốc mắt của Linh Nhi trở nên đỏ bừng, sau đó nàng liền chạy tới ôm lấy Phạm Thiên nói:

- Không được, nhân gia muốn ngươi ở lại đây với ta cơ!

Phạm Thiên thấy Linh Nhi dính người như vậy thì liền an ủi nói:

- Ta sẽ quay về thăm ngươi thường xuyên mà…

Linh Nhi nhất quyết không chịu thả Phạm Thiên ra mà nức nở:

- Từ đây tới Dương Anh công quốc đi bằng phi chu cũng mất tới hơn nửa tháng. Như vậy chẳng phải vài tháng ta mới được gặp ngươi sao?

Vài tháng đối với võ giả không phải là thời gian quá dài nhưng Linh Nhi còn quá trẻ nàng chỉ mới 16 nên thời gian vài tháng là quá lâu.

Nhưng Phạm Thiên lại cười đáp:

- Linh Nhi ngươi cứ yên tâm, ta có cách di chuyển nhanh hơn nhiều so với đi phi chu. Ta hứa là mỗi tháng ít nhất sẽ quay về thăm ngươi một lần.

Phạm Thiên sở hữu Truyền Tống Phù thì hoàn toàn có thể trở về Lạc Thiên Thành trong nháy mắt. Chỉ cần hắn đi qua lãnh địa của mình thiết kế tọa độ không gian từ trước là hoàn toàn có thể thoải mái qua lại hai nơi.

Linh Nhi nghi ngờ nói:

- Có thật không? Nếu ngươi dám lừa gạt ta thì… thì nhân gia không thèm để ý tới ngươi nữa!

……

Trấn an Linh Nhi xong thì Phạm Thiên liền đi ra khỏi Phạm gia để tiến hành mua sắm.

Thật ra lúc đầu Phạm Thiên dự định mua không ít thứ để mua bán nhưng sau khi suy đi tính lại thì hắn lại thấy rằng Dương Anh hải cảng là nơi thông thương giữa ba đại vực thì chắc hẳn là không thiếu vậy kỳ lạ quý hiếm.

Nhưng ngược lại nơi đó có lẽ thiếu đi lượng lớn tài nguyên bình thường như linh thảo vì những thứ này hầu hết được buôn bán trao đổi với số lượng lớn giữa các thương hội lớn.

Dương Anh hải cảng đã tồn tại từ lâu, nếu Phạm Thiên muốn chen chân vào để kiếm lời thì hắn cần phải bán thứ gì đó mà những thế lực ở đó không thể khống chế được nguồn cung của hắn.

Phạm Thiên trước hết mua rất nhiều xác yêu thú. Thế mạnh có thể giúp hắn kiếm tiền hiện nay chính là giao diện chế tạo. Đan dược có lẽ không khả thi, luyện khí thì cũng không tệ nhưng Phạm Thiên sẽ bị trói chặt vào việc luyện chế trang bị mà không thể làm được gì khác.

Vì thế Phạm Thiên quyết định lấy ra vật phẩm mà hắn đã dự định đem bán từ lâu rồi.

Gia Vị Ngon và Tinh Luyện Dược Phấn.

Tinh Luyện Dược Phấn tuyệt đối có thể khiến cho các Luyện Đan Sư trở nên điên cuồng. Nhưng trước khi có được một thế lực đủ mạnh để chống lưng thì Phạm Thiên sẽ không mạo hiểm đem thứ này ra bán.

Thay vào đó Phạm Thiên sẽ tiến hành bán thức ăn chế tạo từ hệ thống. Thời gian đầu hắn sẽ cần liên tục chế tạo nhưng từ việc chế tạo sẽ dần tích lũy được Gia Vị Ngon và sau đó hắn có thể giao nó cho thuộc hạ thì vẫn có thể tiếp tục bán ra những loại thực phẩm có hiệu ứng buff.

Vì thế Phạm Thiên cần chuẩn bị lượng lớn thịt yêu thú vì thứ này hẳn không phải là vật thường thấy tại Dương Anh công quốc.

Thịt yêu thú thường chỉ được sử dụng để làm thức ăn cho võ giả nên giá cả rất rẻ. Phạm Thiên chỉ cần tiêu tốn 3 linh thượng thượng phẩm là đã chất đầy chiếc không gian giới chỉ mà hắn mới nhận được.

Bên trong có đủ loại thịt yêu thú từ cấp một tới cấp ba, thậm chí còn có không ít thịt yêu thú cấp bốn.

Ngoài ra Phạm Thiên tiêu tốn khoảng 15 viên linh thạch thượng phẩm nữa để mua nguyên liệu luyện chế trang bị.

Phạm Thiên dự định trước hết nên khởi hành tới Dương Anh công quốc tìm hiểu tình hình buôn bán ở nơi đó trước rồi mới quay lại mua sắm hàng hóa.

Dù sao có Truyền Tống Phù thì Phạm Thiên có thể di chuyển giữa hai nơi để vận chuyển hàng hóa.

……

Hai ngày sau Phạm Thiên liền chuẩn bị lên đường. Hắn cũng chỉ đi gặp mấy người Phạm Thường Hi, Phạm Quân Dao, Linh Nhi để báo với họ một tiếng mà thôi. Dù sao hắn có thể quay về thăm những người này bất cứ lúc nào nên cũng không cần phải tổ chức tiệc chia tay hay gì đó.

Trước khi rời đi Phạm Thiên cần tới quân doanh để lãnh lấy một nghìn tinh binh đã. Những người này sẽ là lực lượng ban đầu giúp hắn đặt chân vào Dương Anh công quốc.

Quân doanh nằm ở phía nam cách Lạc Thiên Thành khoảng hơn mười dặm. Phạm Thiên trước hết đi ra khỏi thành và đi về phía nam. Tiểu Ly lúc này cũng cùng hắn đi ra khỏi thành

Khi Phạm Thiên vừa bước bước ra khỏi cửa thành và chuẩn bị gọi ra tiểu Xích để đi tới quân doanh thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở phía trước.

Mấy ngày nay Hàn Mai Tuyết đã tới bái phỏng Phạm Thiên nhưng không gặp được hắn nên dứt ngoài tiến ra ngoài thành chờ. Nàng biết Phạm Thiên sẽ tới quân doanh để lĩnh binh nên mới đợi ở nơi này.

Nhìn thấy Phạm Thiên xuất hiện thì trên khuôn mặt Hàn Mai Tuyết nổi lên vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng chạy tới trước mặt hắn.

Phạm Thiên nhìn thấy Hàn Mai Tuyết xuất hiện thì hắn cũng khá ngạc nhiên. Nàng có mặt ở đây thì chắc hẳn không phải trung hợp, nghĩ tới việc Hàn Mai Tuyết chờ mình ở ngoài này mấy ngày nay thig Phạm Thiên cũng có chút cảm động.

- Ừm, lúc trước nhận lời ngươi cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Ngươi không cần phải để tâm đến.

Nghe Phạm Thiên nói vậy thì Hàn Mai Tuyết lại nhìn hắn một hồi lâu rồi mới hỏi:

- Có phải là chúng ta đã từng gặp nhau tại Hoàng Liên Sơn Mạch không?

Phạm Thiên nhướng mày nói:

- Ngươi nhớ chuyện đó sao? Lúc đó ngươi bất tỉnh và sau khi ta quay lại thì ngươi đã rời đi mất rồi.

Phạm Thiên vừa thừa nhận thì trên Hàn Mai Tuyết liền mím môi cười khiến hắn hơi ngẩn người một chút.

Hàn Mai Tuyết bình thường luôn mang theo vẻ lạnh lùng cự người người từ ngàn dặm nên khi thấy nàng cười thì Phạm Thiên có chút không kịp phòng bị.

- Thật sự là ngươi…

Hàn Mai Tuyết sau khi xác nhận được là Phạm Thiên đã cứu mạng mình mà không phải Lạc Thiên Long thì trong lòng nàng vô cùng mừng rỡ.

Có thể nói rằng phụ nữ là một loài sinh vật rất kỳ lạ. Nếu như một nữ nhân đã ghét ngươi thì cho dù ngươi có đối tốt với nàng ra sao thì nàng cũng sẽ không bao giờ nhớ tới những chuyện đó.

Hàn Mai Tuyết do bị cha mình đặt lên thân một hôn ước với Lạc Thiên Long nên nàng vốn không ưa gì hắn. Cho dù sau khi Lạc Thiên Long bộc lộ thiên phú thì cũng không thể xóa đi lòng căm ghét được nuôi dưỡng suốt chục năm trời.

Hàn Mai Tuyết lúc trước từng hiểu lầm Lạc Thiên Long cứu mạng mình nhưng do nàng rất ghét hắn nên công lao này tự động bị ép xuống tới mức gần như không có.

Ngược lại bây giờ mối quan hệ của Phạm Thiên đối với Hàn Mai Tuyết có thể nói là chỉ giống như người qua đường nhưng vì vậy lại không bị nàng ghét bỏ.

Sau đó Hàn Mai Tuyết biết được Phạm Thiên đã từng cứu mình chứ không phải Lạc Thiên Long thì trong lòng nàng liền sinh ra lòng cảm kích vô hạn không chỉ vì việc đó mà còn là vì nàng bây giờ không còn mang ơn Lạc Thiên Long nữa.

Không chỉ có vậy, Phạm Thiên còn là người mà Hàn Mai Tuyết lựa chọn để giúp mình thoát khỏi Lạc Thiên Long khiến cho nàng cảm thấy việc Phạm Thiên xuất hiện trước mặt mình giống như là duyên phận đã định trước vậy.

Dưới các yếu tố nhỏ nhặt kết hợp lại thì hảo cảm của Hàn Mai Tuyết đối với Phạm Thiên lập tức phá trần.

Phạm Thiên nếu biết được suy nghĩ của Hàn Mai Tuyết thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy nữ nhân thật là khó hiểu.

Nếu như nàng ghét ngươi thì cho dù ngươi làm gì cũng vẫn sẽ bị ghét bỏ. Ngược lại nếu như nàng đã thích ngươi rồi thì cho dù ngươi có làm gì trong mắt nàng cũng là cực kỳ tốt đẹp, cho dù không phải nàng cũng sẽ tự tìm lý do biện hộ giúp cho ngươi.

Phạm Thiên bị mỹ nhan của Hàn Mai Tuyết khiến cho thất thần trong chốc lát sau đó thì nhẹ ho vài tiếng rồi nói:

- Tại sao ngươi lại có mặt ở đây vậy?

Hàn Mai Tuyết liền nghiêm mặt đáp:

- Lúc trước ta đã nói rằng nếu ngươi nhận lời giúp ta và đánh bại Lạc Thiên Long thì ta sẽ gả cho ngươi.

Phạm Thiên gãi đầu nói:

- Chuyện đó thì…

Hàn Mai Tuyết không đợi Phạm Thiên nói xong đã cắt lời hắn:

- Hàn Mai Tuyết ta nói được thì làm được, đây chính là lựa chọn của bản thân ta. Hay là… ngươi không muốn ta?

Nghe được câu này thì không có nam nhân nào có thể lên tiếng từ chối được. Nếu nói Phạm Thiên không ham mỹ sắc thì là nói dối trắng trợn.

Phạm Thiên thầm nghĩ:

- Nhân gia đã chủ động đến vậy thì mình còn do dự gì nữa chứ?

- ------☆☆☆☆-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện