Tòa nhà trước mắt tạo hình có chút đặc biệt. Ngoại hình đại khái nhìn giống như cái dược đỉnh bình thường, xung quanh là các cửa sổ được thiết kế như những lỗ thông hỏa bình thường của dược đỉnh. Phía trên cao của cái đỉnh, là một nắp đỉnh cực lớn, đem tòa nhà này che lấp.

Ánh mắt của Phạm Thiên dừng lại bên ngoài kiến trúc trên cái biển màu tím làm bằng đàn hương ghi năm chữ lớn mơ hồ ẩn chứa phong cách cổ xưa, thản nhiên phát ra kim quang nhàn nhạt.

Luyện Dược Sư Công Hội!

Phải nói đây là lần đầu tiên hắn chính thức đặt chân tới một phân hội của Luyện Dược Công Hội. Trước đây kể cả khi đi tìm Pháp Mã thì hắn cũng có nơi ở riêng của mình và công việc trong hội đều giao cho phó hội trưởng Thiết Mễ Nhĩ nên không ở trong tổng hội.

Phạm Thiên cảm thấy loại tạo hình này quả thực là trông hết sức thú vị có thể khiến người khác dễ dàng nhận ra nơi này là nơi nào dù không nhìn vào tấm biển lớn trước cửa.

Phạm Thiên vừa định tiến vào bên trong Luyện Dược Công Hội thì bỗng có hai tên hộ vệ mặc giáp trụ đưa tay cản lại nói lớn:

- Vị huynh đệ này, đây là Luyện Dược Sư Công Hội, chỉ có Luyện Dược Sư mới được phép tiến vào. Nhìn ngươi chắc là Luyện Dược Sư học đồ phải không? Ngươi có thư tiến cử của đạo sư không? Phạm Thiên bề ngoài trông vô cùng trẻ tuổi, vừa nhìn thì liền cảm thấy không quá 20 tuổi nên hai tên hộ vệ này cho rằng hắn là Luyện Dược Sư học đồ cũng là chuyện bình thường. Đại đa phần Luyện Dược Sư ở cái tuổi này đều mới chỉ là học đồ mà thôi.

Phạm Thiên thản nhiên lấy ra tấm thất phẩm Luyện Dược Sư huy chương khiến cho hai tên hộ vệ sợ đến mức suýt chút nữa ngã ra đất.

- Phạm… Phạm Thiên đại sư xin thứ tội, bọn thuộc hạ không biết là ngài tới Hắc Nham Thành này!

Tại Gia Mã đế quốc này chỉ có duy nhất một người có được tấm huy chương này, nó là do Pháp Mã hội trưởng tự mình trao cho Phạm Thiên cách đây không lâu và đã đem chuyện này thông cáo cho toàn bộ phân hội trong Gia Mã đế quốc.

Phạm Thiên nhàn nhạt nói:

- Không biết không có tội, các ngươi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình mà thôi.

Nghe Phạm Thiên không có ý trách cứ thì hai tên hộ vệ như được trút khỏi gánh nặng mà niềm nở nói:

- Xin mời Phạm Thiên đại sư vào bên trong, ta sẽ lập tức đi thông báo với Phất Lan Khắc hội trưởng là ngài tới.

Phạm Thiên được dẫn vào trong một gian phòng khách quý rộng rãi ngồi chờ. Một lát sau đó cánh cửa phòng liên được mở ra và mấy bóng người ở bên ngoài liền tiến vào.

Phất Lan Khắc là một cái gầy gò lão giả đi cùng với hắn còn có một tên tứ phẩm Luyện Dược Sư khác của Hắc Nham Thành là Áo Thác.

Hai người này chính là người đã tiến hành khảo thí Luyện Dược Sư cho Tiêu Viêm. Chỉ là Phạm Thiên không biết hai người có giống với nguyên tác cấp cho Tiêu Viêm thân phận nhị phẩm Luyện Dược Sư hay không.

Nhưng hắn cảm thấy hẳn là có vì Hắc Nham Thành nằm trên trục đường đi tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc nên Tiêu Viêm muốn tới đó chắc chắn phải đi qua đây.

Đằng sau lưng Phất Lan Khắc và Áo Thác lần lượt là hai người đệ tử của bọn họ Tuyết Mị cùng với Lâm Phỉ.

Hai nữ nhân này tuổi đều không quá hai mươi nhưng đều là mỹ nhân hiếm thấy.

Tuyết Mị thì có dáng người thon dài, dung mạo thanh khiết như băng, khuôn mặt tinh xảo, đôi mi thanh tú, thân thể lả lướt thon thả, mặc một bộ ngân bào cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Khiến cho người khác kinh ngạc hơn chính là mái tóc màu bạc kéo dài đến thắt lưng.

Lâm Phỉ thì hoàn toàn ngược lại, nàng thân thể tuy rằng nhỏ nhắn không được cao gầy như Tuyết Mị nhưng phát dục lại tốt đến kinh người. Trên người nàng chỗ lồi chỗ lõm được bộc lộ rõ ra bởi bộ tử sắc Luyện Dược Sư phục sức bó sát người khiến người khác khó lòng rời mắt khỏi đôi thần phong đầy đặn trước ngực nàng.

Hai cái nữ tử sở hữu vẻ đẹp trái ngược nhau khiến cho Phạm Thiên cũng phải nhìn nhiều vài lần.

Tuyết Mị và Lâm Phỉ đều không ngoại lệ mà cùng nhìn Phạm Thiên với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và sùng kính.

Thất phẩm Luyện Dược Sư không phải chuyện đùa, cho dù đặt trên khắp đại lục cũng là một cái đại nhân vật chứ đừng nói gì tới ở Gia Mã đế quốc này.

Phạm Thiên nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Mị và Lâm Phỉ thì trong lòng thầm vui vẻ. Sống chừng đó năm thì Phạm Thiên đã rút ra được một kết luận là, nữ nhân đối với người mà mình thần tượng thường không có sức kháng cự.

Giống như mấy nữ nhân thuộc truy tinh tộc chỉ cần người mà các nàng ngưỡng mộ ngoắc tay một cái thì đa phần các trường hợp các nàng đều không chút do dự mà hiến thân.

Đối với Tuyết Mị và Lâm Phỉ Phạm Thiên cũng chỉ là hứng thú nhất thời nhưng nếu đã chủ động dâng lên tới cửa thì hắn cũng không ngại thu lấy.

Đặc biệt với một kẻ thích ăn thịt không nhả xương như Phạm Thiên thì Tuyết Mị cùng Lâm Phỉ hai cái tiểu mỹ nhân này một khi đã lên thuyền giặc thì đừng hòng bước xuống.

Trong hai người thì Lâm Phỉ gần như không khiến Phạm Thiên tốn quá nhiều công sức mà đã đem mỹ nhân ôm về nhà. Tuyết Mị thì cò cần hắn dùng chút công phu nhưng tổng thể thì thân phận của Phạm Thiên đã giúp cho hắn có lợi thế quá lớn trước Tuyết Mị nên rất nhanh thì tâm lý phòng tuyến của nàng đã bị công phá cũng như thân thể phòng tuyến đã bị đánh hạ ngay sau đó.

……

Dành chút thời gian thu phục hai cái tiểu mỹ nhân Tuyết Mị cùng Lâm Phỉ xong thì Phạm Thiên liền lên đường trở về Tháp Qua Nhĩ sa mạc. Việc dung hợp linh hồn và thân thể cần một ít thời gian nên tốt nhất vẫn là tiến hành ở bên trong xà nhân tộc. Tại nơi đó sẽ không có ai quấy rối bọn họ.

Về đến xà nhân tộc thì Phạm Thiên liền được Hoa Xà Nhi cùng Nguyệt Mị đón tiếp nồng nhiệt. Hai cái xà mỹ nhân lâu ngày không được hưởng ân mưa móc thì vô cùng cuồng nhiệt. Các nàng sử dụng chiếc eo vô cùng mềm mại của xà nữ mà bày ra đủ các loại tư thế khiến cho Phạm Thiên được tận hứng.

Ổn định xong hai cái xà nữ thì Phạm Thiên vẫn tinh lực tràn đầy bắt tay vào việc luyện chế Dung Linh Đan.

Dung Linh Đan chỉ là lục phẩm đan dược, Phạm Thiên không mất quá nhiều công sức liền đem nó luyện chế ra. Tiếp theo đó chính là công đoạn cho Thất Thải Thôn Thiên Mãng phục dụng Dung Linh Đan.

Thất thải tiểu xà vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời Phạm Thiên, hắn vừa đưa Dung Linh Đan tới thì nó liền há miệng ngậm lấy viên đan dược.

Khi đan dược hòa tan thì từng đạo dược lực bắt đầu di chuyển khắp cơ thể Thất Thải Thôn Thiên Mãng và linh hồn của Mỹ Đỗ Toa nữ vương khiến cho cả hai bắt đầu dung hợp.

Việc dung hợp thân thể và linh hồn sẽ mất một thời gian khá dài nhưng cũng sẽ không quá một tháng.

Trong nguyên tác Mỹ Đỗ Toa nữ vương là nhờ vào Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngừng thiêu đốt mà không cần tới Dung Linh Đan vẫn có thể đem linh hồn và thân thể hòa làm một thể.

Cách này tuy rằng không để lại tác dụng phụ gì thậm chí còn giúp Mỹ Đỗ Toa nữ vương có được khả năng kháng hỏa vô cùng cao nhưng lại rất tiêu tốn thời gian.

Việc dung hợp như vậy thường mất cả năm trời vì nàng vừa dung hợp vừa phải chống trả Vẫn Lạc Tâm Viêm tránh bị đốt chết.

Dung Linh Đan không cần phức tạp như vậy nó trực tiếp đem thân thể và linh hồn dung hợp lại nên tốc độ cũng nhanh hơn.

Khoảng một tháng sau, tại bên trong Mỹ Đỗ Toa nữ vương thần điện tràn ra từng đạo khí tức cực kỳ khủng bố khiến cho toàn bộ xà nhân tộc cảm nhận được.

Bọn họ đã nhận được lệnh giới nghiêm từ một tháng trước thấy Mỹ Đỗ Toa nữ vương đã bắt đầu có dấu hiệu bước vào Đấu Tông thì vô cùng mừng rỡ mà càng thêm cẩn trọng canh gác.

Bên trong thần điện lúc này xà ảnh đã biến mất và trên một chiếc đài lớn được chuẩn bị từ trước là một cỗ thân thể hoàn mỹ, mềm mại như bạch ngọc, toàn thân bại lộ trong không khí khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải rung động mạnh khi nhìn thấy.

Nhưng cảnh đẹp như vậy lại chỉ có một mình Phạm Thiên lúc này ngồi trên đài ngay bên cạnh Mỹ Đỗ Toa nữ vương mới có thể được thưởng thức.

Mỹ Đỗ Toa nữ vương khuôn mặt tinh xảo mang vẻ lạnh lùng bỗng nhiên mở ra hai mắt. Một đạo tinh quang lập tức bắn ra khiến cho không gian xung quanh như ngưng đọng lại.

Không gian phong tỏa!

Đây chính là độc chiêu mà chỉ có Đấu Tông cường giả trở lên mới có thể làm được. Mỹ Đỗ Toa nữ vương ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phạm Thiên như muốn trừng phạt hắn vì đã dám quan sát thân thể lõa lồ của nàng vậy.

Nhưng còn chưa chờ Mỹ Đỗ Toa nữ vương nộ khí bộc phát thì bỗng nhiên trong ánh mắt nàng lại hiện lên một đạo nhu tình khi nhìn thấy dung mạo của Phạm Thiên.

Đây chính là tình cảm của Thất Thải Thôn Thiên Mãng đang ảnh hưởng đến tâm tình của Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Nàng trong lúc bất tri bất giác không thể ngay lập tức triệt tiêu đi cỗ tình cảm này được.

Phạm Thiên mỉm cười đắc ý như gian kế đã thực hiện thành công, trên tay hắn liền xuất hiện một tấm Tỏa Linh Lệnh vô cùng bắt mắt.

"Tỏa Linh thành công"

- ------☆☆☆☆-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện