Triệu Mẫn tuy còn nhỏ nhưng tài trí hơn người, Huyền Minh nhị lão vốn là hạng người gian ác trong võ lâm lại được Triệu Mẫn thu phục đến mức trung thành như vậy thì hoàn toàn không thể vì tuổi tác mà coi thường nàng được.

Có điều Phạm Thiên cũng không e ngại Triệu Mẫn, đấu trí đấu mưu hắn có thể không bằng nàng thậm chí có thể nói là cầm chắc cái thua. Nhưng nếu như là đấu võ lực thì Phạm Thiên tuyệt đối không thua.

Không phải ngẫu nhiên mà luyện võ trở thành xu thế tại Thiên Thế đại lục, xuyên qua thế giới đó Phạm Thiên mới hiểu được cái gì mới là vũ lực tuyệt đối một người có thể chống lại cả một quốc gia.

Dù chưa thể kích hoạt được sức mạnh của võ hồn nhưng những lợi thế nó đem lại khiến cho sức chiến đấu của Phạm Thiên vượt xa những võ giả tại thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

Nếu nói tại thế giới này trong giang hồ hiện tại có ai đủ khả năng đánh thắng mình thì Phạm Thiên nghĩ rằng chỉ có duy nhất Trương Tam Phong mới đủ khả năng làm điều này mà thôi.

Trong nguyên tác dù cho Triệu Mẫn đã kéo quân lên tới tận Võ Đang thì Trương Tam Phong vẫn không hề tỏ ra lo sợ bởi vì ông biết toàn bộ số thuộc hạ của Triệu Mẫn cũng không phải đối thủ của mình. Nếu muốn Trương Tam Phong có thể lấy mạng Triệu Mẫn giữa vòng vây địch bất cứ lúc nào.

Chính vũ lực tuyệt đối đã đem lại cho Trương Tam Phong sự tự tin đó.

- Ta thích nhất là những người có cốt khí như ngươi, chỉ cần ngươi đi theo phò tá ta thì ta sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ.

Triệu Mẫn không chỉ coi trọng Chỉ Nhược bởi vì tài nghệ và tâm trí mà còn vì một lý do rất quan trọng khác. Đó chính là bởi vì Chỉ Nhược là thân nữ nhi.

Thời đại này phận nữ lưu luôn nép mình lại và đặt bản thân ở dưới. Triệu Mẫn luôn có khúc mắc với phận nữ giới của mình,cho rằng nếu mình là nam thì với tài năng của nàng đã đủ trở thành người thừa kế Nhữ Dương Vương Phủ rồi. Triệu mẫn muốn chứng minh rằng dù bản thân là nữ thì cũng có thể dựng lên nghiệp lớn nên hôm nay thấy Chỉ Nhược là bậc cân quắc bất nhượng tu mi thì cảm thấy cực kỳ hợp ý mình nên muốn thu nạp nàng vào dưới trướng của mình.

- Ta muốn gì cũng được? Vậy thì ra muốn mặt trăng trên trời kia ngươi có giúp ta lấy được không? Chỉ Nhược trào phúng chỉ lên ánh trăng tròn trên trời.

- Chuyện đó không ai có thể làm được cả, ngươi đưa ra yêu cầu vô lý như vậy thì ta không phục - Triệu Mẫn không tức giận mà nói - nhưng nếu như ngươi thử nói xem ai có đủ khả năng làm được điều đó thì ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.

Chỉ Nhược nghe Triệu Mẫn như vậy thì liền đắc ý cười lớn.

- Vậy thì ngươi chuẩn bị cút đi thôi, ta cho ngươi biết người có thể hái được trăng trên trời cho ta chính là Phạm Thiên ca ca của ta!

Nghe được câu này của Chỉ Nhược thì Triệu Mẫn liền nhíu mày và nhìn về phía Phạm Thiên.

Trong đám người này thì ngoài những nạn dân kia ra Triệu Mẫn chỉ có thể cho rằng vị Thiên ca ca kia là vị quý công tử ở trước mắt mình mà thôi.

- Ngươi? Nếu ngươi làm được điều đó thì Triệu Mẫn này liền đi bằng đầu.

Triệu Mẫn nói với giọng đầy giễu cợt.

- Bây giờ thì ta chưa làm được, nhưng sau này thì chưa chắc.

Phạm Thiên cười, tại thế giới này quả thật đây là điều bất khả thì nhưng tại Thiên Thế đại lục thì chuyện này chưa chắc đã là không thể.

Tới Siêu Phàm Tam Cảnh thì võ giả đã có thể di sơn đào hải nếu như đột phá Siêu Phàm tiến nhập Thánh cảnh thì trích tinh cản nguyệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Triệu Mẫn nghe được Phạm Thiên nói vậy thì liền phá lên cười.

- Ta còn tưởng rằng ngươi là bậc nữ anh hào không ngờ cũng chỉ là loại nữ nhi nhẹ dạ.

Triệu Mẫn cho rằng Chỉ Nhược bị Phạm Thiên dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ lừa gạt nên sự coi trọng của nàng đối với Chỉ Nhược liền hạ xuống một bậc.

- Ta khuyên ngươi tỉnh táo một chút không nên để hạng người này lừa gạt thì hơn.

Triệu Mẫn còn định nói gì nữa thì bỗng nhiên dưới chân Phạm Thiên đạp ba bước Huyễn Linh Tam Bộ và sau đó xuất hiện ở ngay trước mắt nàng.

- Quận chúa cẩn thận!!!

Huyền Minh nhị lão thấy Phạm Thiên bất ngờ tiếp cận thì lập tức ra tay muốn ngăn cản.

- Hừ!!

Phạm Thiên không thèm sử dụng binh khí và đưa hai tay ra phân biệt đánh vào tay của Huyền Minh nhị lão.

Nội kình của Phạm Thiên cực kỳ hung bạo cộng thêm đặc tính chí dương của Cửu Dương Thần Công thì ngay lập tức Huyền Minh nhị lão liền cảm thấy từ bàn tay của mình truyền đến một lực lượng khủng khiếp.

- A!!!

Huyền Minh nhị lão ngã ra đất thì liền kêu lên đầy đau đớn. Thân là kẻ tu luyện Huyền Minh Thần Chưởng thì toàn thân nội khí của Huyền Minh nhị lão đều mang tính hàn.

Bây giờ bị Phạm Thiên dùng chí dương nội kình đánh vào cơ thể thì lập tức hai lão già này cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt vậy. Nếu như Huyền Minh Thần Chưởng đánh người khác sẽ mang theo một loại hàn độc vậy thì chưởng của hắn mang theo là hỏa độc.

Thấy Phạm Thiên một chưởng đánh bay hai cao thủ mạnh nhất dưới trướng của mình thì Triệu Mẫn giật mình. Mấy tên thần tiễn bát hùng cầm cung tên giương lên nhưng không dám bắn vì Phạm Thiên đã đưa tay ra bắt lấy Triệu Mẫn.

- Ta và ngươi gặp nhau không bao lâu vốn chẳng thù oán gì nhưng ngươi lại dám mắng ta là hạng lừa gạt thì ta không thể bỏ qua được.

Triệu Mẫn còn đang hoảng sợ thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mình bị Phạm Thiên nhấc bổng lên và kẹp ở bên nách.

- Chát!!!

Một cảm giác đau đớn và nóng rực truyền dến từ cái mông nhỏ khiến cho Triệu Mẫn giật bắn mình.

- Ngươi đang làm gì thế hả? Mau thả ta ra!!!

Triệu Mẫn cố gắng giãy dụa nhưng không thể thoát ra được.

- Ai cho các ngươi nhìn? Mau cút đi! Kẻ nào dám nhìn nữa thì ta sẽ móc mắt các ngươi!!!

Triệu Mẫn vừa quát vừa và ra những tiếng rên đau đớn mỗi khi Phạm Thiên vỗ xuống. Đám người mông cổ và cả những nạn dân đều mang vẻ mặt quái dị khi quay mặt đi.

Đánh khoảng vài chục cái thì Phạm Thiên liền cảm thấy đủ nên liền dừng lại nhưng tay thì vẫn đặt trên kiều đồn của Triệu Mẫn.

Tiền thân là đế quốc du mục nên thân là quận chúa Triệu Mẫn đã được học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ. Do ngồi trên lưng ngựa nhiều nên bên dưới của Triệu Mẫn rất săn chắc và đàn hồi khiến cho Phạm Thiên không nỡ rời tay.

Thấy Phạm Thiên lỏng tay Triệu Mẫn liền cố nén đau đớn mà vùng vẫy thoát ra.

- Đăng đồ tử!! Sao nhà ngươi dám…

Lúc này khuôn mặt Triệu Mẫn đã đỏ bừng như quả táo chín. Dù là nữ nhi bộ tộc du mục và tính cách mạnh mẽ thì Triệu Mẫn vẫn bị ảnh hưởng đôi chút bởi tư tưởng nho giáo nên bị Phạm Thiên chạm vào chỗ riêng tư thì vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nhìn thấy khóe mắt Triệu Mẫn xuất hiện hơi nước thì Phạm Thiên cũng biết mình đã hơi quá đà rồi, tiểu thuyết Trung Quốc quá hại người, không phải nói đánh mông phụ nữ là sẽ tăng cao khả năng chinh phục sao?

Bây giờ xem ra Triệu Mẫn đã cực kỳ hận hắn thì tăng cao khả năng chinh phục ở chỗ nào chứ…

- E hèm… ta ở đây có mấy bình Kim Sang Dược, ngươi giữ lấy mà dùng.

Phạm Thiên ném mấy bình Kim Sang Dược cho Triệu Mẫn nói.

Triệu Mẫn vốn định ném đi như cảm giác nóng rát truyền tới từ bên dưới khiến cho nàng ngừng động tác lại. Cả quãng đường này nàng sẽ phải ngồi trên lưng ngựa, nếu cứ để như vậy thì sẽ không thể cưỡi ngựa được.

Triệu Mẫn giận dữ trừng mắt nhìn Phạm Thiên sau đó liền nhanh chóng bỏ đi.

- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!!!

Triệu Mẫn nói xong thì nhảy lên lưng và thúc ngựa rời khỏi, đám thuộc và của nàng và Vương Bảo Bảo cũng vội vàng mang theo Huyền Minh nhị lão đang bị thương đuổi theo.

……

Gặp gỡ Triệu Mẫn chỉ là một bất ngờ nho nhỏ, sau đó Phạm Thiên và Chỉ Nhược lại tiếp tục lên đường đi tới Hồ Điệp Cốc.

Lần trước đã được Thường Ngộ Xuân dẫn đường tới Hồ Điệp Cốc một lần nên hắn nhanh chóng tìm ra được nơi này.

Cũng không biết rằng có phải là sau nhiều lần gặp vận rủi suýt mất mạng thì Phạm Thiên đã trở nên may mắn hơn không mà khi hắn tới Hồ Điệp Cốc thì liền phát hiện ra nơi này cực kỳ náo nhiệt.

Bên trong Hồ Điệp Cốc lúc này có tới mười mấy người đang nằm dài ở bên cạnh một cái chuồng ngựa mà rên rỉ đau đớn.

Những người này cùng nhau trú dưới một cái lán nhỏ và trông ai cũng bị thương đầy mình hết sức thê thảm.

Nhưng người mà Phạm Thiên tìm thì đang nằm ở trong một góc cái lán ôm một tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu.

Kỷ Hiểu Phù

Đẳng cấp: 18

Dương Bất Hối

Đẳng cấp: 2

Kỷ Hiểu Phù thân là đệ tử đắc ý của Diệt Tuyệt sư thái thì một thân võ nghệ không hề kém một chút nào. Còn Dương Bất Hối dù được Kỷ Hiểu Phù chỉ dạy qua nhưng do còn quá nhỏ chỉ mới 8-9 tuổi nên có đẳng cấp khá thấp.

- Ở đó có phải là Kỷ Hiểu Phù cô nương không?

Phạm Thiên làm bộ tỏ ra ngạc nhiên và đi tới gần hai mẹ con Kỷ Hiểu Phù.

- Ngươi là…

Kỷ Hiểu Phù nhìn Phạm Thiên hơi ngờ ngợ, nàng thấy khuôn mặt của hắn rất quen nhưng không thể nhớ ra được là mình đã gặp ở đâu.

- Kỷ Hiểu Phù cô nương không nhận ra ta ư? Ta là Trương Vô Kỵ đây, chúng ta đã gặp nhau ở trên núi Võ Đang.

Khi đó để Phạm Thiên có thể hòa nhập vào thân phận Trương Vô Kỵ dễ dàng hệ thống đã thu nhỏ thân thể của hắn lại. Qua hai năm cơ thể của Phạm Thiên đã to ra như cũ nê Kỷ Hiểu Phù khó mà tưởng tượng được một đứa bé hơn mười tuổi qua 2 năm lại có thể trở nên cao lớn đến như vậy.

- ------☆☆☆☆-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện